Chương 107 PN(1) – Anh Trai Câm x Em Gái Phiền Phức.
Dù bình thường tiểu Dịch Yên là một đứa trẻ hiểu chuyện và thông minh, nhưng khi bị bắt nạt thì vẫn sẽ khóc.
“Họ mắng con…” Cô bé vừa khóc vừa nấc, “Mẹ ơi, họ mắng con…” “Đừng khóc, đừng khóc. Ai mắng con vậy? Nói mẹ nghe nào.” Lúc nãy tiểu Dịch Yên đang ở trong phòng, cô bé mỗi ngày đều không được phép ra ngoài chơi, niềm vui lớn nhất ngoài nói chuyện với mẹ và anh trai, chính là chạy ra cửa sổ xem mấy đứa trẻ bên ngoài chơi đùa.
Không ngờ hôm nay có mấy đứa trẻ đi ngang qua cửa sổ lại cười nhạo cô bé, dẫn đầu là cậu bé nhà bên, chỉ tay cười nghiêng ngả:
“Nghe nói nó không có ba, mẹ nó không biết ngủ với ai mà đẻ ra nó.” “Ê, đứa không có ba.” Cậu bé mập nhà bên nói:
“Không phải, không phải, tao nghe mẹ tao nói nhà nó có người bị bệnh truyền nhiễm đó, ngày nào cũng bị nhốt trong phòng không ra ngoài, sợ lây bệnh cho người ta.” Trẻ con vô tư, lời nói lại càng tổn thương sâu.
Mà trẻ con lại không biết che giấu cảm xúc, tiểu Dịch Yên lập tức giậm chân hét lên:
“Các người mới không có ba! Các người mới bị bệnh truyền nhiễm!” “A ha, tức giận rồi kìa.” Đám trẻ phía dưới cười ầm lên.
Cậu bé mập lại nói:
“Ba tụi tao đều có tên, ba tao tên là Trần Vĩ, ba mày tên gì?” Mấy đứa khác cũng hùa theo, đều nói tên ba mình rồi hỏi:
“Ba mày tên gì?” Dịch Yên không thốt ra nổi một chữ.
Vì cô bé không biết.
Lũ trẻ bên dưới cười càng to:
“Tên cũng không nói được! Đúng là không có ba!” “Nhà còn có người bệnh truyền nhiễm! Đồ sao chổi!” Dịch Yên tức đến nỗi lấy đất trong chậu hoa ném về phía bọn chúng.
… Dịch Yên nấc nghẹn khóc, cuối cùng cũng kể được đầu đuôi sự việc.
Dịch Mông nghe xong lặng người.
Con gái bị mắng không có ba, bị cho là gia đình kỳ quái, tất cả đều là do người làm mẹ như cô.
Nếu năm đó không gả cho người đàn ông đó thì đã không có những chuyện này.
Dịch Mông nhẹ nhàng vỗ lưng con gái, dỗ dành bé.
Dịch Yên úp mặt lên vai mẹ mà khóc, nhưng vẫn không quên liếc nhìn anh trai đang đứng xa xa.
Cậu bé câm đứng nhìn cô với gương mặt không biểu cảm.
Sao anh không thương cô bé, không dỗ dành cô như mẹ?
Dịch Yên ấm ức, bĩu môi.
Thế nhưng cậu bé câm như chẳng thấy gì, lạnh lùng quay người vào nhà.
Dịch Yên lập tức òa khóc to hơn.
… Sau đó Dịch Yên khôn ra, không ra cửa sổ nhìn tụi nhỏ chơi nữa, nên tụi nó cũng không có cớ mắng cô.
Chuyện này vì vậy mà dần trôi vào quên lãng.
Cho đến một ngày, cánh cửa vốn chưa từng bị gõ ở nhà họ bỗng bị đập ầm ầm.
Mẹ cậu bé mập nhà bên dẫn con tức giận tới tận nhà mắng vốn.
Vừa vào cửa, bà ta liền chỉ mặt Dịch Mông chửi:
“Nhìn con bà đánh con tôi thành ra thế này nè?! Còn biết dạy dỗ con không?!” Cậu bé mập vốn mấy hôm trước còn hung hăng, giờ mặt mũi bầm dập, đầu quấn băng, mắt sưng đỏ vì khóc.
Biến thành một đứa bị bắt nạt thê thảm.
Dịch Mông hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra:
“Gì vậy? Sao… sao lại như thế này?” “Còn hỏi sao?” Người phụ nữ xắn tay áo, “Bà hỏi tôi à?!” “Ra đây!” Bà ta nói, “Gọi thằng con bà ra đây! Xem ai dám đánh con tôi?!” Vì Dịch Mông chưa từng giao du với hàng xóm, nên ai cũng tưởng cậu bé câm là con trai của cô.
Không đợi Dịch Mông lên tiếng, cậu bé câm từ phòng ngủ bước ra, đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn qua.
Một đứa trẻ khoảng sáu bảy tuổi, ánh mắt bình thản đến mức không có sinh khí.
Ngay cả người lớn như mẹ cậu bé kia cũng sững lại một chút, nhưng rồi nhớ ra trước mặt chỉ là trẻ con, bà ta lại gào lên.
Bà chỉ vào cậu bé câm ở cửa phòng:
“Chính mày đúng không! Chính mày đánh con tao đúng không!” Động tĩnh quá lớn, Dịch Yên đang ngủ trưa trong phòng cũng bị đánh thức, chạy ra.
Cậu bé câm cao hơn Dịch Yên một cái đầu, Dịch Yên đứng sau cậu, thò nửa cái đầu ra ngoài.
Thằng bé hay bắt nạt cô, luôn mắng nhiếc cô, giờ đang nép sau mẹ, sợ hãi nhìn cậu bé câm phía xa.
Dịch Mông thấy người phụ nữ này nóng nảy như vậy, liền nói:
“Đừng kích động, có gì từ từ nói ——” Chưa dứt lời đã bị cắt ngang, bà kia gào lên:
“Không kích động được à?!” Bà ta chỉ vào cậu bé câm:
“Thằng nhãi này đánh con tôi, dùng gạch đập đầu con tôi! Bà nói tôi không kích động được à?!” Dịch Mông vẫn bênh con mình:
“Không phải, sao bà biết là con tôi đánh? Nếu không phải thì chẳng phải bà đang vu oan sao?” Nói xong bà quay sang hỏi cậu bé câm:
“Con nói với dì đi, có phải con đánh bạn đó không?” Cậu bé câm lắc đầu.
Người phụ nữ kia lập tức nổi đóa:
“Còn dám nói không?! Con tôi bị đánh thành thế này! Nó nói là thằng này đánh còn gì?!” Rồi quay sang con mình, kéo tay nó:
“Mẹ hỏi con, có phải là nó đánh con không?” Cậu bé mập run rẩy nhìn cậu bé câm.
Cậu bé câm cũng nhìn lại, ánh mắt vô cảm, nhưng lại lạnh lẽo rợn người.
Cậu mập không biết nghĩ tới điều gì, rùng mình một cái, đầu lắc liên tục như trống bỏi, lắp bắp nói:
“Không… không phải, không phải.” “Cái gì?” Người phụ nữ kia sững người, rõ ràng ở nhà con mình đã nói là thằng nhóc này đánh nó mà.
Dịch Mông nói:
“Thì đấy, con bà cũng nói không phải con tôi đánh rồi đấy.” Người phụ nữ tát vào tay con:
“Lúc nãy ở nhà chẳng phải nói là nó sao? Có gì mà không dám nói? Mẹ ở đây rồi, sợ cái gì?” Nhưng cậu bé mập chỉ không ngừng lắc đầu, kéo tay mẹ ra cửa:
“Không phải, không phải, mẹ ơi về đi, không phải.” Bất kể mẹ có mắng mỏ chửi bới thế nào, cậu vẫn kéo mẹ ra ngoài, vừa kéo vừa sợ hãi liếc nhìn về phía phòng ngủ.
Cậu bé câm chắn trước mặt Dịch Yên, ánh mắt lạnh lẽo.
Cậu bé mập rùng mình, vô thức bước nhanh hơn.
Điên rồi.
Thằng nhóc này đúng là thằng điên, chỉ vì mắng em gái nó một câu mà trả thù tàn nhẫn đến vậy.
Tên bi3n thái này sẽ giết cậu mất.