Chương 270 Lời nói của Phong Cương nha môn, chó c...
Liễu Thường Phong nói một tràng dài.
Thẩm Mộc đại khái nghe hiểu.
Hắn lông mày nhướng lên, tiếp tục hỏi: “Cho nên, cái Hàn Đông Ly này, rốt cuộc đã làm gì vị kia của Khê Kiếm Môn? Tại sao cảnh giới lại giảm sút nghiêm trọng? Cảm giác chuyện tình cảm rạn nứt của hai người này có chút kỳ lạ?”
“...” Liễu Thường Phong mặt đầy im lặng, ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai bây giờ? Hơn nữa, chuyện vợ chồng người ta, ngươi để ý làm gì vậy?
“Ta đây làm sao biết, ta cũng không phải người Đông Ly Sơn, mà lại chuyện này đệ tử Đông Ly Sơn cũng không biết tình huống cụ thể.”
Thẩm Mộc thờ ơ gật đầu, trong mắt hơi có thất vọng.
Kỳ thật chuyện này vốn dĩ chỉ là muốn hóng chuyện.
Vô luận ở thời đại nào, đối với chuyện tình cảm của một số nhân vật nổi tiếng, đại chúng đều có lòng hiếu kỳ.
Đang trò chuyện, xa xa hai bên đã lại giương cung bạt kiếm, chuẩn bị ra tay.
Nguyên khí xung quanh bỗng nhiên tàn phá bừa bãi.
Gió mạnh từng trận.
Hai tu sĩ Khê Kiếm Môn trực tiếp ngự kiếm bay lên không trung, tựa hồ là chuẩn bị giáng cho đạo sĩ Đông Ly Sơn một đòn chí mạng.
Thẩm Mộc thấy thế, thở dài, cảm thấy có chút không ổn.
“Khụ, ta cảm thấy hay là nên ngăn cản một chút, cũng không thể để bọn hắn cứ thế đánh nhau mà không chút kiêng dè, hôm nay một trận, ngày mai hai trận, sớm muộn gì Phong Cương cũng sẽ bị bọn hắn phá nát.”
Liễu Thường Phong gật đầu: “Phải, việc động thiên phúc địa mở ra, có mỗi điểm này là đáng ghét, tu sĩ thiên hạ nhiều, suốt ngày cứ gây ồn ào không ngớt, dù sao cũng có chút quen biết, không bằng ta đi khuyên nhủ đi?”
Thẩm Mộc nghe vậy, vội vàng ngăn lại: “Chờ chút! Không cần, lát nữa để lão Tào và Thiết Ngưu đi qua là được.”
“Ân?” Liễu Thường Phong mặt đầy mộng lung: “Không phải, còn chờ lát nữa? Người ta muốn động thủ, ngươi không lo lắng khu phố lại bị đập nát sao?”
Thẩm Mộc gật gật đầu: “Đúng vậy, nhưng lúc này ngăn cản, không kiếm chác được gì.”
Liễu Thường Phong: “...”
Một bên Tào Chính Hương khoanh tay, trong tay khăn lụa khẽ che, hé miệng cười rất vui vẻ.
Sự ăn ý này, có lẽ chỉ có hắn và Thẩm Mộc mới có.
Lúc trước hai người được điều đến đây, thường xuyên làm loại chuyện “giả vờ bị đụng” này.
Một con đường nếu bị đập nát, làm sao cũng phải bồi thường chút tiền hương hỏa mới được.
Từ lần trước Thẩm Mộc nhắc nhở, Tào Chính Hương liền khắc ghi bốn chữ kia.
Không quên ý định ban đầu.
Nơi xa...
Hai vị đệ tử Khê Kiếm Môn trường kiếm xuất vỏ!
“Đông Ly Sơn! Chịu chết đi! Hôm nay liền muốn giải tỏa nỗi uất ức cho sư thúc chúng ta!”
Vừa nói, hai người trường kiếm bay thẳng chân trời, sau đó lại như nước suối chảy ngược, rơi xuống phía dưới, bay thẳng đỉnh đầu nam tử kia!
Hai thanh kiếm bay cực nhanh!
Mà đúng lúc trường kiếm muốn đâm thẳng vào đầu nam tử, từ sau lưng cái gùi của đạo sĩ Đông Ly Sơn, lại bỗng nhiên thò ra một cái móng vuốt!
Rầm! Rầm!
Tốc độ cực nhanh, ngăn cản công kích của hai thanh phi kiếm, sau đó cấp tốc rụt về.
Phần lớn mọi người đều không thể thấy rõ.
Oanh!
Gió mạnh va chạm, trực tiếp thổi đổ mấy bức tường thấp dưới đường phố.
Khu phố càng trở nên hỗn loạn không còn hình dạng.
Đạo sĩ lùi lại.
Sau đó khóe miệng có một tia trào phúng: “Hừ, tu sĩ Khê Kiếm Môn bất quá cũng chỉ có vậy.”
Vừa nói, trong tay vung ra hai đạo phù lục!
Đối diện Khê Kiếm Môn càng thêm tức giận phẫn nộ, chuẩn bị lại lần nữa đánh tới.
Mà đúng lúc hai bên chuẩn bị va chạm, một đóa kim liên từ trên trời giáng xuống, trực tiếp ngăn cách hai bên!
“Các vị, thôi được rồi, không bằng hạ hỏa, tiện thể tính toán sổ sách luôn đi.”
“...”
“!!!”
Thanh âm của Tào Chính Hương bỗng nhiên truyền đến.
Sau khi hoa sen vàng ngăn cách hai bên, hư ảnh liền biến mất.
Đạo sĩ Đông Ly Sơn và kiếm tu Khê Kiếm Môn biến sắc.
Sau đó nhao nhao thu tay lại, lần lượt rơi xuống mặt đất khu phố.
Mà cùng lúc đó, Lý Thiết Ngưu chạy tới giữa bọn họ, nhưng không phải để nhìn chằm chằm bọn họ, mà là đang cẩn thận ghi chép mức độ và số lượng hư hại của khu phố và bức tường.
Kiếm khí của hai tên kiếm tu trước đó đã cào nát đá xanh lát đường.
Có lẽ lại phải lát đường một lần nữa.
Một bên khác...
Đạo sĩ Đông Ly Sơn và kiếm tu Khê Kiếm Môn đều kinh hãi, sau đó trong mắt là vô cùng ngưng trọng.
Dù sao cũng là những người từng chứng kiến thực lực của Hải Long Môn, đối với lão giả bất thình lình xuất hiện, cùng hán tử vẻ mặt đau khổ kia, đều sinh lòng kiêng kỵ.
Cao thủ, tuyệt đối là cao thủ, hoàn toàn nhìn không thấu!
Chẳng lẽ là Thượng Võ Cảnh?
Trong lòng ba người hoang mang.
Mà sau lưng Lý Thiết Ngưu, Tào Chính Hương khoanh tay mà đến, cười híp mắt nhìn hai bên.
“Mấy vị chớ trách, ta chính là sư gia Phong Cương nha môn, vốn không muốn nhúng tay vào ân oán của các vị, chỉ là Phong Cương cách đây không lâu, mới vừa trải qua đại chiến, cho nên đường phố ngõ hẻm này đều là đường mới xây, thật sự không đành lòng để các vị tiếp tục phá hoại, lúc này mới ra tay ngăn cản, chỉ là cái này, ai...”
Vừa nói, Tào Chính Hương giả vờ lấy khăn lụa ra, lau mồ hôi, mặt đầy vô cùng bi thương tiếp tục nói:
“Chỉ là không ngờ a, vẫn là đến chậm một bước, con đường này, là đại nhân nhà ta thích nhất! Người ấy đã bỏ ra rất nhiều tiền để trùng tu, kết quả lão nhân gia ấy còn chưa kịp đến đi dạo một chút, liền lại bị tàn phá...”
Đạo sĩ Đông Ly Sơn: “...?”
Kiếm tu Khê Kiếm Môn: “...!”
Những người hóng chuyện: “...”
Những người ở đây sau khi nghe được, nhất là một số lão nhân đã đến Phong Cương sinh sống từ năm ngoái.
Đều là khóe miệng co giật, mặt đen sạm lại.
Tốt, thật sự quá tốt.
Không hổ là ngài, tấm gương của chúng ta...
Đúng là quá thâm độc!
Đại gia, ngài xem lời ngài nói đến chó ven đường còn chẳng tin nổi nữa là?
Đại nhân nhà ngài thích nhất một con đường?
Ngài nói cái quái gì vậy!
Hắn đã từng đến đây sao?
Nơi này có bị hư hại gì trong trận đại chiến với Minh Hà Tông đâu?
Phía này căn bản không phải chiến trường!
Muốn vu oan giá họa, cũng không thể bịa đặt quá đáng như vậy chứ?
Đá xanh lát đường này, từ năm ngoái đã ở đây nguyên vẹn rồi!
Ngài nói đại nhân nhà ngài tốn tiền?
Làm ơn giữ chút thể diện đi!
Lúc này mọi người xung quanh trong lòng đồng loạt thầm mắng.
Sự sùng bái ít ỏi đối với Thẩm Mộc trước đây không lâu, đã sớm không còn sót lại chút nào.
Một bên khác.
Đạo sĩ Đông Ly Sơn thận trọng nhìn Tào Chính Hương: “Các hạ thật sự chỉ là sư gia nha môn? Đừng hòng lừa gạt chúng ta.”
“Có phải hay không cũng không quan trọng, dù sao Phong Cương nha môn cũng không quản được ân oán giữa chúng ta chứ?”
Một vị kiếm tu trẻ tuổi trong Khê Kiếm Môn nói ra.
Tào Chính Hương cười, nhìn xuống mặt đường đá xanh bị lật tung.
“Ta nói, tự nhiên là thật, nếu không tin, xung quanh tùy tiện hỏi thăm một chút liền biết, người của Phong Cương nha môn không nhiều, đếm trên đầu ngón tay cũng đủ.”
Vừa nói, Tào Chính Hương quay đầu nhìn về phía vị kiếm tu Khê Kiếm Môn vừa nói chuyện: “Ân oán giữa các vị, Phong Cương Thành hoàn toàn không xen vào, bất quá các vị tại trong thành Phong Cương ra tay, vậy coi như không thể không quản.”
“Ha ha, trò cười!” Một người khác của Khê Kiếm Môn cười nói: “Lời này ta vẫn là lần đầu nghe nói, động thiên phúc địa ở Phong Cương, tu sĩ các đại tông môn đầy đường thế này, ta còn không tin, thật sự đánh nhau, ngươi cũng dám quản sao?”
Những người hóng chuyện: Đừng nói thế, hắn thật sự dám đấy...
Một phiên bản trơn tru hơn, gửi từ T·L․T – bạn hiểu mà·