← Quay lại trang sách

Chương 271 Lão Tổ Tông Của Ngươi Là Một Con Tọa ...

Không đợi Tào Chính Hương đáp lời.

Lý Thiết Ngưu trở về với vẻ mặt rầu rĩ không vui. Hắn đã đi từ con đường này, đếm từng chỗ hư hại cho đến tận con hẻm bên cạnh, ghi nhớ rõ ràng từng chi tiết rồi mới quay lại.

Nói đến cũng thật là cạn lời, bình thường Lý Thiết Ngưu hầu như không bao giờ chịu động não.

Đừng nói là suy nghĩ vấn đề, ngay cả việc ghi nhớ đồ vật hắn cũng lười.

Dù sao, có thể dùng sức lực thì cố gắng đừng dùng đầu óc.

Thế nhưng, duy chỉ có những lúc liên quan đến tiền bạc, hắn mới bất ngờ chịu động não, đặc biệt là khi người khác nợ tiền hắn, hoặc cần bồi thường, hắn lại càng hăng hái hơn bao giờ hết.

Sau này Thẩm Mộc phân tích, có lẽ đây chính là sở thích cá nhân thuần túy của hắn.

“Nửa con đường lát đá xanh, hai con hẻm, ba bức tường đổ sập, cộng thêm năm quầy hàng xung quanh đây, và những mảnh ngói hư hại của tòa lầu mà bọn họ vừa đứng lên, tổng cộng cũng chỉ có bấy nhiêu thôi.”

Nghe lời Lý Thiết Ngưu nói, ba người của Đông Ly Sơn và Khê Kiếm Môn bị nhắc đến.

Những người xung quanh nghe xong cũng đều cạn lời.

Cần thiết hay không?

Chẳng phải chỉ là một con đường đổ nát, mấy bức tường gạch thôi sao?

Tính toán chi li đến thế, thì đáng được mấy đồng tiền chứ?

Nghèo đến phát điên cũng chỉ đến thế mà thôi!

Hơn nữa, nha môn Phong Cương các ngươi nghèo sao? Suốt ngày làm từ thiện, còn có cả bí cảnh thí luyện, đan dược, phù lục, cùng một đống lớn những sản phẩm thần thông cổ quái kỳ lạ.

Thế mà cái này cũng muốn vặt vẹo từng chút một thế này sao?

Không đến mức đi.

Tào Chính Hương nghe vậy gật đầu, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người trong trường.

Hắn từ trong ngực lấy ra một viên gạch màu đen.

Đúng vậy, chính là viên gạch màu đen!

Mà trên viên gạch hình chữ nhật màu đen, có dán một lá phù lục!

Thiên Âm Nhất Đại!

Sau đó, người ta thấy Tào Chính Hương cầm viên gạch lên, một cách bá đạo dán vào bên tai!

Đây là một phương pháp trò chuyện mà Thẩm Mộc đã truyền thụ cho hắn trước đó.

Không chỉ có thể tăng cường khí thế, còn có thể chấn nhiếp người khác.

Lấy tên mỹ miều là: Thiên Âm Nhất Đại Smart Phone.

Tào Chính Hương thì tin sái cổ.

“Này! Đại nhân à, ôi... Ta cũng không biết phải bàn giao với ngài thế nào cho phải nữa, con đường này nó...”

Đầu bên kia của Thiên Âm Phù: “Lão Tào! Đừng dọa ta! Nhanh, nói mau cho ta biết! Nó thế nào!”

Tất cả mọi người đều muốn thổ huyết.

Giả bộ! Ngươi cứ tiếp tục giả bộ đi!

Hai người cách nhau đến cả trăm mét sao? Làm như mắt chúng ta mù hết cả rồi, không nhìn thấy các ngươi chắc?

Chẳng phải chỉ là cầm được Thiên Âm Nhất Đại sớm hơn chúng ta thôi sao?

Làm màu gì chứ?

Một đồng tiền hương hỏa cũng đâu phải không bỏ ra nổi, ai mà chẳng có!

Chua.

Tào Chính Hương dùng khăn lụa xoa trán: “Đại nhân, khu phố mà ngài yêu thích nhất... đã hư hại không còn hình dáng nữa rồi! Nhất định phải trùng tu!”

Đầu bên kia của phù lục: “Cái gì! Không!!! Đó là khu phố ta yêu thích nhất, trước đây ta và nàng chính là gặp nhau ở nơi này! Đáng giận, ai làm! Bảo hắn bồi thường! Bảo hắn bồi thường!”

Đông Ly Sơn: “...”

Khê Kiếm Môn: “...”

Tất cả mọi người: “...”

Thấy chưa?

Chúng ta mắng bọn hắn có lỗi sao?

Còn có so đây càng vô sỉ sao?

Còn bịa ra cả chuyện xưa...

“Này! Mở mắt nói dối trắng trợn thế hả, cái gì mà hư hại không còn hình dáng chứ?”

“Đúng thế, chúng ta chỉ là không cẩn thận làm vỡ mấy viên đá lát đường thôi, thứ này ngoài rừng có cả đống!”

Hai vị kiếm tu của Khê Kiếm Môn không nhịn được nữa.

Làm tu sĩ đã nhiều năm như vậy, đây còn là lần đầu gặp phải chuyện như thế này.

Bọn hắn ấy vậy mà là kiếm tu Trung Võ Cảnh đó!

Không được nịnh bợ thì thôi đi, thế mà còn muốn bồi thường, quan trọng là mấy khối đá xanh thì đáng bao nhiêu tiền chứ?

Đều là tu đạo trường sinh, ai còn quan tâm mấy viên đá của người bình thường?

Đạo sĩ Đông Ly Sơn cũng cạn lời: “Vị sư gia đây, ta chính là tu sĩ Đông Ly Sơn, mới đến Phong Cương, không muốn gây chuyện, còn xin ngài xử lý theo lẽ công bằng.”

Tào Chính Hương híp mắt lại, gật đầu tỏ vẻ tán thành.

“Ừm, hay là vị huynh đệ kia nói chuyện dễ nghe hơn. Vậy được, vậy thì cứ để đại nhân nhà ta xử lý theo lẽ công bằng đi.”

Nói xong, Tào Chính Hương chỉ vào bọn họ: “Hư hại tài sản công cộng của Phong Cương, bắt giữ quy án!”

Đông Ly Sơn đạo sĩ: “Khoan đã!”

“Ngươi biết chúng ta đến từ chỗ nào sao?” Kiếm tu Khê Kiếm Môn nói vọng theo.

“Ngươi dám!”

Cả ba người đều có chút hoảng.

Những người xung quanh trong lòng thầm than nhẹ, một trận tiếc hận.

Đừng mà, hắn thật sự dám làm đấy...

Có lẽ chỉ có những tu sĩ ban đầu đã ở lại nơi này mới hiểu được.

Thế nào là thế lực hắc ám đến từ Phong Cương.

So với những kẻ mỗi ngày dùng đủ mọi phương pháp, chiêu trò để hạ bệ các tân tu sĩ ở cửa thành Phong Cương.

Trong lòng bọn họ có thể sáng tỏ hơn rất nhiều.

Nếu như ngươi thật sự xem Phong Cương Thành như những quận huyện phổ thông khác, vậy thì hoàn toàn sai lầm.

Hơn nửa năm trôi qua, thử hỏi, còn có chuyện gì mà bọn hắn không dám làm sao?

Đám người nghĩ không ra.

Lúc này...

Theo thái độ cứng rắn của cả hai bên Đông Ly Sơn và Khê Kiếm Môn, không khí lập tức trở nên tĩnh lặng.

Mà sau đó, đám đông vây xem lập tức lùi lại mấy chục trượng.

Bốn phương tám hướng bỗng nhiên xuất hiện từng hàng các tu sĩ Hạ Võ Cảnh mặc trang phục màu đen cổ quái, lại còn được trang bị đồng bộ khắp người!

Trọn vẹn 300 người!

Đạo sĩ Đông Ly Sơn và kiếm tu Khê Kiếm Môn sắc mặt cứng ngắc, cả người đều choáng váng.

Đó là tình huống gì thế này?

Sao lại phát triển thành ra thế này? Bọn hắn chỉ là muốn giải quyết ân oán cá nhân, liên quan gì đến nha môn Phong Cương của ngươi chứ?

Còn nữa, mấy trăm tu sĩ Hạ Võ Cảnh này, thật sự là đội ngũ biên giới sao?

Chẳng phải nói, Phong Cương Thành của Đại Ly là quận huyện yếu nhất sao?

Với bộ trang bị xa xỉ thế này, ngươi bảo ta tin bọn hắn yếu sao?

Tào Chính Hương khẽ cười nói: “Ba vị, thật sự có cần phải giãy giụa không? Thật ra chúng ta cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn mời các ngươi đến nha môn Phong Cương uống chút trà thôi.”

Tin ngươi cái quỷ.

Ba người nghe xong mặt mày xám xịt lại, cái này mà đi theo, còn không biết bị dọa dẫm bao nhiêu tiền nữa.

Đây quả thực là một nha môn lòng dạ hiểm độc, việc giả vờ bị đụng để lừa tiền cũng trắng trợn đến thế.

Chỉ là tình huống trước mắt, bọn hắn lại có chút kiêng dè.

Cũng không phải vì 300 tu sĩ Hạ Võ Cảnh này, với thực lực cảnh giới Quan Hải và Long Môn của bọn hắn, đào tẩu không thành vấn đề.

Mà chủ yếu là lão giả thần bí trước mắt này, cùng gã đại hán chất phác một thân cơ bắp kia, nhìn không ra bất kỳ cảnh giới nào.

Chẳng biết tại sao, nhìn bọn hắn cũng khiến người ta trong lòng sinh ra cảnh giác, như đối mặt đại địch.

Cảnh tượng nhất thời có chút cứng đờ.

Ánh mắt đạo sĩ Đông Ly Sơn biến ảo chập chờn.

Trong lòng hắn không ngừng tự hỏi mọi biện pháp có thể ứng phó.

Dù sao đều là tu đến Long Môn Cảnh, nếu ở bên ngoài, thì cũng đều là người có thân phận địa vị, dù sao Trung Võ Cảnh đỉnh phong, đã không còn là người có cảnh giới thấp nữa.

Không nói đến việc đi đâu cũng được người tôn kính, nhưng ít ra cũng sẽ không bị đối xử như thế này.

Hơn nữa, Đông Ly Sơn tại Đông Châu, cũng coi là một tông môn không nhỏ, ít nhất thì những tông môn được vương triều hay quận huyện chống lưng cũng không thể so sánh được.

Nếu như hôm nay thật sự sợ hãi, bị nha môn Phong Cương của bọn hắn mời sang bên kia uống trà.

Chỉ sợ nói ra thì sẽ không hay cho lắm.

Đông Ly Sơn của hắn sau này ra ngoài, khó tránh khỏi bị người đời chê cười.

Phiên bản này xuất phát từ một góc quen – thiên lôi trúc (dot) com‌․