← Quay lại trang sách

Chương 302 Vị kia của chúng ta cuối cùng cũng đến...

Phong Cương Thành đột nhiên xuất hiện dị động.

Sau khi khí tức cơ duyên từ các trạch viện khắp nơi hiển hiện, chúng dần dần lắng xuống.

Tất cả tu sĩ đều nhất trí lựa chọn yên lặng quan sát, đồng thời ra tay giành lấy cơ duyên.

Không phải vì bọn họ lòng dạ rộng lớn hay không để tâm.

Mà là bởi vì cục diện Phong Cương lúc này quá mức phức tạp, lại có rất nhiều tu sĩ của Đại Ly vương triều đang ở bên cạnh theo dõi.

Động thiên phúc địa có thể tranh giành, cũng có thể tùy tiện đoạt lấy, sau khi đi vào thì giết người cướp của cũng chẳng sao.

Nhưng địa giới Phong Cương lại là bên ngoài quận thành, thuộc địa bàn của Đại Ly vương triều.

Nếu trắng trợn tranh đoạt, chẳng biết sẽ dẫn đến hậu quả gì.

Cho nên phần lớn tu sĩ các nơi chỉ khóa chặt cơ duyên bảo vật mình muốn, và cuối cùng, thà rằng trực tiếp bảo vệ ở cự ly gần.

Là trộm, là đoạt hay là trao đổi vật chất, tất cả đều chuẩn bị tính toán sau.

Đương nhiên, ngoài việc những cơ duyên bảo vật này hiện thế.

Trận kịch hay đằng xa vẫn là tiêu điểm chú ý của mọi người.

Nếu nói giờ khắc này, ai dám hoành hành ngang ngược không chút kiêng dè ở Phong Cương Thành, làm kẻ đi đầu, thì không ai khác ngoài Lôi Vân Sơn.

Bá! Oanh!

Từng đạo lôi minh lấp lóe, bốn tên tu sĩ Lôi Vân Sơn quanh thân lấp lóe lôi điện, bắt đầu đan xen thành một mảnh lưới điện!

Bao vây Lý Xán và Cố Thủ Chí cùng những người khác vào bên trong.

Lôi Cảnh Thịnh với vẻ mặt hung tợn, nhìn thân ảnh hư ảo ngao du thiên địa của Cố Thủ Chí:

“Ngao du thiên địa của Tung Hoành Gia không giống với thần du xuất khiếu, ngươi xác định không đi sao? Hay là, lời ta vừa nói, ngươi không hiểu hàm nghĩa trong đó?

Lôi Vân Sơn ta làm bất cứ chuyện gì ở Phong Cương, ngươi cũng không có lý do hay lực lượng để ngăn cản!”

Những lời hung hăng ngang ngược như vậy khiến mọi người xung quanh trầm mặc.

Cổ Tam Nguyệt và Tân Phàm hai người mặt mày trắng bệch, khẩn trương ngẩng đầu nhìn Cố Thủ Chí.

Đây là bọn họ lần thứ nhất trông thấy Cố tiên sinh thu liễm dáng tươi cười.

Cố Thủ Chí nghiêm túc mở miệng nói: “Ta thừa nhận ngươi nói là sự thật, nhưng điều đó không có nghĩa là ngươi có lý. Bọn họ là người của thư viện, tương lai càng có thể là học sinh của lão sư ta. Lôi Vân Sơn các ngươi cướp đoạt tài vật của đệ tử thư viện, giết người cướp của, thật sự cho rằng không ai chế tài sao?”

“Chế tài? Ha ha ha!” Lôi Cảnh Thịnh cười, vẻ mặt và ánh mắt lại trở nên dữ tợn: “Ngươi dựa vào cái gì? Thế giới này vốn dĩ tàn khốc như vậy, làm gì có đạo lý hay chuyện nên hoặc không nên.”

Cố Thủ Chí nhìn chăm chú Lôi Cảnh Thịnh.

Dưới dạng hư ảnh này, hai tay hắn đã bắt đầu thôi động Văn Đạo Pháp quyết.

Thực lực của đối phương tuyệt đối ở trên hắn, huống hồ giờ phút này cũng không phải là chân thân của hắn.

Nếu quả thật đánh nhau, e rằng không thể giúp Lý Xán được bao nhiêu.

Mà Lý Xán một mình đối mặt bốn tu sĩ đang bố trí Lôi Trận kia, đã là lực bất tòng tâm.

Thẩm Mộc tiểu tử này làm sao còn không có đi ra?

Cố Thủ Chí trong lòng bất đắc dĩ nghĩ, hắn nhìn chằm chằm Lôi Cảnh Thịnh lạnh lùng nói: “Thánh nhân nói, điều mình không muốn, đừng áp đặt cho người khác.”

Lôi Cảnh Thịnh híp mắt lại, cười khẩy nói: “Hừ, đạo lý vớ vẩn của bọn học giả, nói cái này có ý nghĩa gì? Có thể ngăn cản ta ra tay sao?”

“Ta biết các ngươi Lôi Vân Sơn đang tìm cái gì.” Cố Thủ Chí bình tĩnh nói: “Lôi pháp của các ngươi quả thực quỷ dị và cường đại, chỉ là nó không phải Thiên Cương Ngũ Lôi Hành Quyết chính thống của Đạo Môn. Việc tu luyện lôi pháp âm sát như vậy, chắc hẳn ảnh hưởng rất lớn đến hậu nhân của Lôi Vân Sơn phải không?”

Lôi Cảnh Thịnh nghe vậy, ánh mắt lập tức trở nên băng lãnh: “Ngươi còn biết gì nữa?”

Cố Thủ Chí nghiêm mặt nói: “Ta biết không nhiều, nhưng nhân gian cần phân rõ phải trái, cũng nên tồn tại điều nên làm và không nên làm.

Mạng của Lôi Vân Sơn là mạng, vậy mạng của người Cổ Gia năm đó chẳng lẽ không phải là mạng sao? Vì hậu duệ các ngươi được an ổn mà giết người đoạt vật, thiên lý ở đâu?”

Cố Thủ Chí vừa nói, pháp quyết trong tay khẽ nhúc nhích, truyền âm vào tai Cổ Tam Nguyệt.

Những lời này, Cố Thủ Chí tự nhiên không thể để cho tuổi nhỏ Cổ Tam Nguyệt nghe được.

Đương nhiên, có lẽ tiểu nha đầu trong lòng mình đã sớm biết hết thảy.

Có thể nói rõ mọi chuyện cũ, nhưng vẫn chưa đến lúc, ít nhất phải chờ cô nương lớn hơn một chút.

Bốn phía đã an tĩnh lại.

Người sáng suốt dường như đều có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của Cố Thủ Chí.

“Ta nghe nói, lôi pháp của Lôi Vân Sơn không phải Thiên Cương Lôi, mà là Địa Âm Lôi. Cảnh giới tu luyện càng cao, lôi kiếp phản phệ đối với hậu duệ liền càng mạnh.”

“Cho nên, nghe ý của vị Cố tiên sinh này, bọn họ đã tìm được phương pháp sao?”

“Cụ thể thì không rõ, nhưng các ngươi hẳn đã nghe qua Tị Lôi Thần Mộc phải không?”

“Ta biết, đó là một bảo vật của Lôi Vân Sơn.”

“Ừm, ta nghe chưởng giáo tông môn ta nói qua, kỳ thực Tị Lôi Thần Mộc bản thân không thể tránh được lôi, nhất là khi gặp lôi kiếp, lại càng không thể.”

“A? Đây là vì sao?”

“Thật ra ta cũng không rõ lắm, chỉ là trùng hợp nghe lão tổ tông môn nói chuyện phiếm, nói Lôi Vân Sơn chiếm được một bản công pháp chuyển hóa, phối hợp Tị Lôi Thần Mộc, có thể đem lôi kiếp chuyển hóa vào Địa Sát. Chỉ là thứ này trị ngọn không trị gốc, có thể tránh thoát lôi kiếp, nhưng hậu duệ lại vẫn cứ phải chịu đựng mãi.”

“Cho nên, bản công pháp đó là từ Phong Cương Thành cướp đi sao?”

“Cái này thì không biết.”

Đám người nghị luận ầm ĩ.

Mà giờ khắc này...

Lôi Cảnh Thịnh giận tím mặt, hắn ánh mắt lạnh lùng âm hiểm nhìn Cố Thủ Chí.

“Bí mật của Lôi Vân Sơn ta, không thể nào bị người khác biết được!”

“Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm.” Cố Thủ Chí kiên quyết đối đầu với hắn.

Lôi Cảnh Thịnh lướt qua Cố Thủ Chí, ánh mắt khóa chặt Cổ Tam Nguyệt, lập tức hiểu ra: “Thì ra là thế, vậy thì càng phải chết! Hôm nay ta muốn xem, ai có thể cản ta.”

Nói xong lời này, Lôi Cảnh Thịnh lớn tiếng nói: “Ân oán nội bộ Lôi Vân Sơn, xin ngoại nhân đừng tham dự. Các tông môn Đại Ly vương triều cũng vậy, Lôi Vân Sơn không muốn mang ân oán ra khỏi Phong Cương Thành.”

Lời này vừa nói ra.

Rất nhiều tu sĩ Đại Ly sắc mặt trầm xuống.

Đây là cảnh cáo, cũng là uy hiếp.

Ý tứ rất rõ ràng, nếu không ra tay, Lôi Vân Sơn chỉ giết mấy người rồi sẽ rời đi.

Còn nếu bọn họ nổi giận muốn giúp mấy người trước mắt, vậy rất có thể sẽ phải gánh chịu sự trả thù của Lôi Vân Sơn.

Đây sẽ là hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Cùng lúc đó, cũng như phân tích trước đó, nếu quả thật phát triển đến chiến tranh ở cấp độ cao hơn.

Đại Ly vương triều cùng Đại Khánh vương triều sẽ như thế nào lựa chọn?

Có lẽ trước đại sự toàn bộ Đông Châu đứng trước nguy cơ bị Nam Tĩnh uy hiếp và kiềm chế.

Tính mạng của những người này liền trở nên vô nghĩa.

Bởi vì vị Phi Thăng Cảnh của Lôi Vân Sơn.

Đối với chiến cuộc sắp tới của Đông Châu.

Có ý nghĩa trọng đại!

Cái gì nhẹ cái gì nặng, đã rất rõ ràng.

Trong lòng mọi người không khỏi ai thán, vừa ấm ức vừa oán giận.

Đánh thì không đánh lại.

Cũng không dám đánh.

Đụng vào Lôi Vân Sơn, rất có thể sẽ trở thành mục tiêu công kích.

Ảnh hưởng tới chiến cuộc tiền tuyến, tùy tiện đội mũ cho ai đó, đều sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của Đông Châu.

Vị Huyện Lệnh kia đâu?

Lúc này, có người lần nữa nhớ tới Thẩm Mộc.

Lần này...

Hắn hẳn là rất khó lại có kỳ tích rồi.

Giờ phút này...

Lôi Cảnh Thịnh cùng mấy tu sĩ khác của Lôi Vân Sơn đã bắt đầu công kích.

Lý Xán bị Lôi Pháp Đại Trận áp chế, một mình đối mặt bốn người rất chật vật.

Mà thân thể ngao du của Cố Thủ Chí thì bị cảnh giới uy áp của Lôi Cảnh Thịnh trấn áp chặt chẽ.

Cố Thủ Chí sắc mặt trắng nhợt, vẫn ngăn ở phía trước Cổ Tam Nguyệt, Tân Phàm và Lý Nhị Nương:

“Lôi Cảnh Thịnh, bọn họ là người của thư viện, cho dù ngươi không nói đạo lý, thật chẳng lẽ muốn đối địch với Học Cung sao?”

Lôi Cảnh Thịnh nhe răng cười: “Buồn cười đến cực điểm, nơi này là Đông Châu không phải Trung Thổ, hôm nay ai cũng không ngăn được, cũng không thể ngăn! Bởi vì Lôi Vân Sơn ta đối với Đông Châu rất trọng yếu, đây chính là đạo lý và quy củ của ta!”

Nói rồi, Lôi Cảnh Thịnh nhô ra một chưởng, hướng về phía Cổ Tam Nguyệt mà đánh tới.

Mà liền tại giờ phút này...

Một đạo kiếm ý phá không mà đến, đem một chưởng kia lôi điện nghiền nát.

Xoẹt!

Mấy bóng người, thoáng chốc đã tới!

“Nghe nói có kẻ muốn ở Phong Cương Thành của ta mà giảng quy củ?”

Thẩm Mộc bên hông nghiêng đeo trường kiếm, khí chất tuấn dật phi phàm, hắn nhướng mày nhìn về hướng Lôi Cảnh Thịnh:

“Là ngươi?”

!!!

!!!

Bốn phía an tĩnh.

Trong mắt các tu sĩ Đại Ly lộ vẻ kinh ngạc.

“Vị kia... Vị kia của chúng ta!”

“Khá lắm, cuối cùng cũng tới rồi!”

---o0o---

T‍hiên lôi trú‌c, nơi kh‍ởi đầu của mỗi‍ dòng truyện mượt mà․