Chương 303 Dám làm màu với ta ngươi cũng xứng?
Tác phẩm đã được làm mới nhờ công cụ của thiên–lôi—trúc•
Bên trong thành Phong Cương mọi âm thanh yên tĩnh.
Vô số tu sĩ bốn phương sử dụng thuật pháp thần thông, truyền tin tức của giờ phút này ra ngoài.
Thậm chí có người trên đại điện vương triều cũng chú ý tới việc này.
Sưu sưu sưu!
Bốn bóng người xuất hiện phía sau bốn người đang bố trí lôi trận của Lôi Vân Sơn.
Đó là Liễu Thường Phong, Từ Tồn Hà, Hàn Đông Ly, cùng Lý Phù Diêu, người đang mang theo da mặt Lý Vũ Tình.
Đám người đột nhiên xuất hiện cũng không khiến đối phương loạn trận cước.
Lôi Cảnh Thịnh khẽ nheo mắt, đánh giá Thẩm Mộc từ trên xuống dưới.
Về tin đồn về Huyện Lệnh Phong Cương này, trên đường tới hắn đã nghe không ít.
Bất quá giờ khắc này trong mắt hắn, lại có vẻ hơi quá sự thật.
“Là ta thì sao?” Lôi Cảnh Thịnh khinh miệt cười nói: “Huyện Lệnh Phong Cương trong truyền thuyết, cũng chỉ có cảnh giới Quan Hải? Thật không hiểu tên ngu xuẩn Ti Đồ Phong của Minh Hà Tông kia, sao lại chết trong tay ngươi.”
Thẩm Mộc không tức giận vì sự khinh thường của Lôi Cảnh Thịnh.
Hắn nhìn thoáng qua xung quanh, cuối cùng ánh mắt lại quay về phía Lôi Cảnh Thịnh.
“Quy củ Phong Cương là do ta lập, đương nhiên, không tuân theo quy củ cũng có cách xử lý riêng. Giết người đền mạng là lẽ trời đất, kẻ nào dám động đến người của Phong Cương ta, hôm nay các ngươi cứ ở lại đây đi.”
“Ha ha ha...” Lôi Cảnh Thịnh cười, ánh mắt hắn mỉa mai nhìn Thẩm Mộc:
“Tiểu tử, ta thật không rõ, rốt cuộc ngươi dựa vào cái gì mà dám nói lời như vậy, cũng bởi vì ngươi tìm được đám người giúp đỡ này sao? Hừ, ngươi có biết tầm quan trọng của Lôi Vân Sơn ta đối với chiến cuộc Đông Châu không?”
“Không biết.”
Lôi Cảnh Thịnh cười khẽ: “Ngươi có thể hỏi vị kia phía sau ngươi, đại quân Nam Tĩnh Châu áp sát biên giới, rốt cuộc có cần Phi Thăng Cảnh của Lôi Vân Sơn Đại Khánh hay không?”
Thẩm Mộc sắc mặt bình tĩnh, hắn quay đầu nhìn về phía Cố Thủ Chí.
Cố Thủ Chí thì bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Đại Tề vương triều bị diệt, đại quân Nam Tĩnh Châu sẽ đổ bộ từ bến cảng biên giới Đại Tề, ta hiện đang ở quân doanh.
Dựa theo thực lực của Nam Tĩnh Vương triều mà xem, muốn ngăn cản bọn họ, nhất định phải có đại tu sĩ Phi Thăng Cảnh mới được. Lôi Vân Sơn là một trong số đó, hơn nữa Thiên Lôi Đại Trận của bọn họ là vũ khí quan trọng trong lần tiễu trừ này.”
“Cho nên?”
“Cho nên... Hắn nói không phải lời nói dối.”
Thẩm Mộc gật gật đầu.
Kỳ thật những chuyện này dù không hiểu rõ, nhưng cẩn thận phân tích một chút cũng có thể minh bạch.
Đầu tiên, số lượng tu sĩ Nam Tĩnh Châu khẳng định là mạnh hơn Đông Châu.
Mà thứ chân chính quyết định thắng cục, nhất định là sự giằng co giữa những chiến lực mạnh nhất, huống chi có sự tồn tại của Phi Thăng Cảnh.
Cho dù là thiếu một vị, cán cân thắng lợi cũng sẽ nghiêng hẳn về một phía.
Cho nên đây cũng là lý do và vốn liếng để Lôi Cảnh Thịnh không hề sợ hãi.
Lôi Vân Sơn khác với các tông môn như Vô Lượng Sơn, Đông Ly Sơn. Bọn họ phụ thuộc Đại Khánh vương triều, đồng thời Đại Khánh vương triều cũng đang sử dụng lực lượng của họ.
Một khi khai chiến, Lôi Vân Thành chắc chắn là chủ lực vận chuyển.
Lôi Cảnh Thịnh nhìn mấy lần Liễu Thường Phong và những người khác, sau đó cười cười: “Nếu muốn đối địch với toàn bộ Đông Châu, các ngươi những tông môn trung lập này có lẽ có thể ra tay, có lẽ hôm nay Lôi Cảnh Thịnh ta không phải đối thủ của các ngươi, nhưng các ngươi cũng sẽ trở thành tội nhân của Đông Châu.”
“...”
“...”
Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh đều trầm mặc.
Sắc mặt càng thêm khó coi.
Thật ra, dù không để ý những lời hắn nói, tông môn của người ta phía sau lại có Tông Chủ Phi Thăng Cảnh tọa trấn, cũng không dễ trêu.
Tình thế nhất thời lâm vào giằng co.
Nơi xa...
Cha con Lư Khải Thiên, cùng người của mấy quận huyện Đằng Dương Bắc Nhạc, đều nhao nhao nhìn về phía Thẩm Mộc, muốn xem hắn sẽ lựa chọn thế nào.
Ân oán lần này với Minh Hà Tông cũng không giống.
Lần đó chỉ được xem là ân oán cá nhân giữa các quận huyện.
Nhưng lần này, dù biết Lôi Cảnh Thịnh cố ý chụp mũ và lý do gượng ép.
Nhưng vẫn có khả năng liên quan đến toàn bộ cục diện Đông Châu.
Không ai muốn trở thành mục tiêu công kích, không ai muốn trở thành tội nhân của Đông Châu.
Lúc này nếu kinh động đến Lôi Vân Sơn, thuần túy là vì tương lai đại chiến thất bại mà làm kẻ gánh tội thay.
Lúc này trong mắt bọn họ, Thẩm Mộc đã không còn lựa chọn nào khác.
Dù không đành lòng cũng phải nhịn.
Lôi Vân Sơn thật sự là không thể động vào.
Dù sao “Đại cục làm trọng”.
Nhưng mà...
“À, chiến cuộc Đông Châu đúng không?” Thẩm Mộc bỗng nhiên mở miệng, nhíu mày ngẩng đầu nhìn Lôi Cảnh Thịnh: “Liên quan mẹ gì đến ta?”
Lôi Cảnh Thịnh: “...”
Cố Thủ Chí: “!!!”
Lư Khải Thiên: “...!”
“...”
“!!!”
“...”
Thẩm Mộc vừa nói lời này, tất cả mọi người kinh ngạc đến rớt quai hàm.
Nhưng không hiểu sao, lại cảm thấy như vốn dĩ phải thế, bởi vì đây mới là phong cách của Huyện Lệnh Phong Cương.
Ánh mắt Lôi Cảnh Thịnh trở nên lạnh lẽo: “Huyện Lệnh Phong Cương, coi là thật muốn làm tội nhân của toàn bộ Đông Châu?”
Thẩm Mộc ánh mắt dị dạng, giống như nhìn đồ đần mà nhìn hắn.
“Ngươi là Phi Thăng Cảnh?”
“Không phải thì sao?”
“Vậy nên, cái chiến cuộc này với cái mạng của ngươi, có cái mẹ gì liên quan? Nếu muốn lấy đại cục làm trọng, vậy ta giết ngươi, Lôi Vân Sơn cũng phải nhịn.
Đại cục Đông Châu làm trọng mà, vị Phi Thăng Cảnh của các ngươi hẳn là đi giải quyết Nam Tĩnh trước đã, không nên vì một thứ đồ chơi không đáng tiền như ngươi mà làm lớn chuyện.”
“Ngươi muốn chết!” Lôi Cảnh Thịnh sắc mặt âm trầm giận nói: “Ta nhìn hôm nay ai dám giúp ngươi ra tay, Lôi Vân Sơn ta nhất định sẽ không bỏ qua!”
Thẩm Mộc khẽ cười một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía Cố Thủ Chí.
“Thấy chưa? Ta đã sớm nói, cái thế đạo này giảng cái thá gì đạo lý, chỉ cần nắm đấm lớn, vô luận ở đâu, quy củ của ta chính là đạo lý. Hôm nay, cứ để ngươi xem, ta phân rõ phải trái với người khác thế nào.”
Cố Thủ Chí: “...”
Thẩm Mộc nói xong, quay lại, nụ cười trên mặt vẫn chưa tắt.
Khí hải quanh thân cũng đã bắt đầu tăng vọt!
Ầm!
Một tiếng vang trầm, mặt đất nổ tung, Thẩm Mộc bước ra một bước, trong nháy mắt đã ở trên đỉnh đầu Lôi Cảnh Thịnh.
Không chút do dự, vung tay là một quyền!
Khí phủ khiếu huyệt quanh thân mở ra, nguyên khí dày đặc hội tụ, quyền ý dạt dào, trực tiếp đánh thẳng vào mặt Lôi Cảnh Thịnh.
Ầm ầm!
Khói bụi xung quanh nổi lên bốn phía.
Sau một quyền, Thẩm Mộc bay ngược ra sau, vững vàng đứng tại chỗ.
Mà Lôi Cảnh Thịnh cũng lùi về sau mấy bước.
“!!!”
“!!!”
Tất cả mọi người trong lòng kinh hãi, hít vào một ngụm khí lạnh.
Không ai nghĩ đến Thẩm Mộc sẽ động thủ thật.
Nhưng số lượng khí phủ khiếu huyệt này, có phải quá khoa trương không?
Đây ít nhất phải hai trăm tòa khí phủ chứ?
Ngươi bảo ta đây là số lượng mà Quan Hải Cảnh nên có sao?
Đối diện...
Lôi Cảnh Thịnh cũng sắc mặt hơi trầm xuống, nới lỏng cánh tay đang run nhẹ, trong lòng kinh ngạc.
Hắn cũng không nghĩ tới Thẩm Mộc đã vậy còn mạnh đến thế.
Mặc dù cảnh giới của hắn chênh lệch rất xa so với mình, nhưng chỉ riêng một quyền vừa rồi, tuyệt đối không phải cường độ nhục thân mà Quan Hải Cảnh nên có.
E rằng Long Môn Cảnh bình thường... Không, e rằng Kim Thân Cảnh bình thường cũng chưa chắc có thể dễ dàng chém giết người này.
“Huyện Lệnh Phong Cương! Ngươi có biết Lôi Vân Sơn ta là...”
Thẩm Mộc: “Ngươi là cái thá gì?!”
Lôi Cảnh Thịnh: “!!!”
Thẩm Mộc vẻ mặt ngang tàng, chỉ vào Lôi Cảnh Thịnh: “Ra tay! Người của Lôi Vân Sơn không một kẻ nào được để lại, đánh chết cứ tính cho ta!
Không cần lo lắng cái thứ chiến cuộc chó má gì đó, mọi trách nhiệm ta sẽ gánh, mọi tai tiếng Thẩm Mộc ta sẽ cõng! Giết thì cứ giết, mẹ kiếp, một cái Lôi Vân Sơn còn muốn cưỡi lên đầu ta mà ỉa à?”
Lôi Cảnh Thịnh: “Thẩm Mộc! Ngươi dám!!!”
Thẩm Mộc: “Hừ, ngươi xem ta có dám không, dám làm màu với ta ngươi cũng xứng sao? Xử hắn!”
“!!!”
“!!!”