Chương Mở Đầu
Một cô bé nơi thị trấn vùng quê tự sát giữa biển bánh vòng.
Họ bảo em là thiếu nữ đẹp như người mẫu.
Nhưng tôi nghe nói em mập nhất trường.
*.
CHƯƠNG MỞ ĐẦUPhát sóng trực tiếp
Dạ luận đàm
Chủ đề hôm nay:
Nội quy trường học
Tôi cho rằng nội quy phải tuân thủ chỉ nên gói gọn dưới năm điều. Ví dụ: “Không đăng nội dung vu khống, phỉ báng lên mạng xã hội”, “không làm tổn thương người khác về cả thể chất lẫn tinh thần”, hoặc “không có hành vi cản trở người khác học tập”. Thiết nghĩ, nếu tuân thủ được ba điều đó, trường lớp sẽ trở thành môi trường “dễ thở” hơn cho con trẻ so với hiện nay nhiều.
Chính các thầy cô cũng đầu tắt mặt tối.
Từ học chính khóa đến hoạt động câu lạc bộ, từ hướng nghiệp đến giáo dục đạo đức, lối sống… Có rất nhiều “quả bóng” mà các thầy cô phải ném cho học sinh. Nếu các em đỡ được quả bóng thầy cô ném tới và màn “bắt bóng” diễn ra suôn sẻ, mối quan hệ thầy trò sẽ nảy sinh sự tin tưởng.
Các em học sinh mới vào trường, có lẽ em nào cũng cố gắng bắt tất cả những quả bóng bay về phía mình. Song sẽ ra sao nếu số bóng bay tới nhiều đến độ các em không đỡ xuể?
Các em sẽ từ bỏ ý định bắt hết bóng, tôi nói đúng chứ? Không những thế, các em còn chẳng để tâm tới bóng nữa. Các em sẽ biện giải rằng bóng bánh là thứ vớ vẩn và chúng chẳng can hệ gì đến mình.
Thế là, ngay cả những điều quan trọng cũng không được tuân thủ.
Quy định nào tôi cho là không cần thiết à?
Từ các đầu mục hiện có trên màn hình, tôi cho rằng quy định về trang phục và đầu tóc là không cần thiết. Ngay cả khi giờ đây, cụm từ “tính đa dạng” đã thâm nhập vào đời sống, khá nhiều trường vẫn triển khai quy định này.
Ai sẽ gặp rắc rối khi màu tóc, độ dài váy và trang điểm vượt ra khỏi quy định của nhà trường? Học sinh nữ mặc quần cũng được mà. Cả việc cắt mắt hai mí cũng vậy. Đó có phải những chuyện chúng ta cần tốn cả tá thời gian sau giờ học để mắng nhiếc chúng không?
Ảnh hưởng đến tính tập thể sao?
Các vị vẫn còn nghĩ trăm người như một là tốt ư? Dẫu cho gương mặt, dáng dấp, tính cách, học lực hay năng lực thể chất mỗi người một khác?
Các thầy cô ngồi đây có lẽ rõ hơn tôi, nhưng chuyện các em học sinh bỏ học vì bị bắt nạt không phải chẳng may mà có. Biết bao em không tìm được điểm tựa tinh thần chỉ vì xíu xiu cảm giác thiếu hòa hợp mà hầu hết người lớn không hiểu được.
Làm con ngoan. Làm trò giỏi. Nỗ lực đóng mình vào cái khung nhỏ bé nhưng cảm thấy sao mà khó khăn. Tôi nghĩ đó chính là chân tướng của cảm giác thiếu hòa hợp.
Các vị hãy thử hình dung một bao đựng cát. Cảm giác thiếu hòa hợp xíu xiu giống như vết xước trên bao. Nếu một người để ý quá mức tới vết rách nhỏ và cứ mân mê nó thì vết rách sẽ toạc ra, cũng có thể người đó không quá để ý, hoặc cố gắng không để ý tới nó, nhưng người khác lại thản nhiên chọc vào và làm thủng một lỗ.
Cát ồ ạt chảy ra từ cái bao rách. Thứ cát đó là gì chứ…
Là sự tự tin.
Là lòng tự trọng.
Là lòng kiêu hãnh.
Là nhân phẩm.
Hỗ trợ vá lỗ thủng đó chẳng phải cũng là vai trò của những nhà làm giáo dục các vị sao? Còn tôi, với tư cách là một người làm trong ngành phẫu thuật thẩm mĩ, tự tin mình có thể giúp được. Dĩ nhiên người cần sự giúp đỡ của tôi không chỉ có các em học sinh. Nếu nhìn tổng thể thì các em cũng chỉ chiếm một phần nhỏ mà thôi.
Tôi đang quảng cáo sao? Ôi trời.
Tôi chưa lần nào xui khiến người khác phẫu thuật thẩm mĩ. Ngay cả với bệnh nhân tìm đến phòng khám, tôi cũng chưa bao giờ mời chào họ làm mắt kiểu này hay làm mũi kiểu kia.
Tôi sẽ lắng nghe nguyện vọng của bệnh nhân, sau đó thảo luận, đề xuất với họ những gì tôi có thể làm và phương pháp thích hợp nhất nhằm đáp ứng nguyện vọng đó.
Tôi sẽ không gợi ý nâng mũi cho bệnh nhân muốn cắt mắt hai mí, kể cả làm vậy sẽ khiến họ đẹp hơn.
Tôi nên gợi ý cho họ sao? Thế hả? Dĩ nhiên trong quá trình tư vấn cho bệnh nhân, nếu nhận được câu hỏi “Tôi muốn đẹp lên thì nên làm gì hả bác sĩ?”, tôi sẽ khuyên họ hãy sửa mũi thay vì cắt mắt.
Tuy vậy, những em học sinh tới gõ cửa phòng khám, đặc biệt là những em mới làm lần đầu, phần đa đã xác định rõ mình muốn cải thiện chỗ nào.
Các vị có thấy điều ấy chứng minh các em đã trăn trở nhiều trước khi tìm đến tôi không? Để đi tới mong muốn cắt mắt hai mí, hẳn phải có lí do gì đó.
Về lí do trực tiếp, có em bị trêu vì đôi mắt, bị chê ánh mắt dữ, bị giáo viên nhắc nhở và quát “Nhìn cái kiểu gì thế” dù chỉ là nhìn đáp lại mà thôi. Nhiều trường hợp phụ huynh mới là người lo, họ sợ những điều trên sẽ ảnh hưởng đến chuyện học lên cao hay tìm việc của con nên đưa các em đến gặp tôi.
Ngoài ra cũng có lí do gián tiếp, có em nghĩ mình không thể kết bạn vì ánh mắt khiến em bị quy là người lạnh lùng, có em thì quả quyết người mình thích chọn cô gái khác vì cô ta mắt hai mí, còn mình thì một mí.
Mắt không phải nguyên nhân? Vấn đề không nằm ở đó.
Cái chính là bản thân các em nghĩ mắt là nguyên nhân. Nếu cách giải quyết là phẫu thuật cắt mí thì chẳng phải quá dễ rồi sao? Dĩ nhiên sẽ cần kha khá chi phí. Có những ca đơn giản chỉ tốn vài chục nghìn yên, nhưng tùy vào tình trạng và cấu tạo cơ mí mắt mà có ca cần đến vài trăm nghìn yên.
Tôi sẽ nói rõ những điều đó và quyết định cuối cùng thuộc về bệnh nhân. Một khi đã chốt hạ với lòng quyết tâm, các em sẽ tin ngày mai hạnh phúc hơn hôm nay đang chờ mình phía trước.
Các em đã dũng cảm và quyết tâm dấn bước, vì sao chúng ta lại chối bỏ?
Trong các bệnh nhân, có em đã quay lại chỗ tôi mà khóc lóc vì bị thầy cô dọa cắt mí sẽ ảnh hưởng đến học bạ và bắt em phẫu thuật về như cũ. Kết quả là em vẫn ra về với đôi mắt hai mí, song tôi nghe nói sau đó em đã bỏ học.
Chúng ta cần loại quy định như thế sao?
Đây chính là để cái cày đi trước con trâu, ra biện pháp nhưng quên mất mục đích ban đầu. Nhờ đôi mắt hai mí mà nhiều em đã có thể lạc quan đến trường, vậy mà nội quy nhà trường lại cấm cắt mắt hai mí, chẳng phải quá kì cục sao? Tại sao phải tách biệt giữa làm đẹp và giáo dục nhỉ?
Cả hai đều giúp tâm hồn trở nên tốt đẹp mà.
Có đến mức phải tốn tiền phẫu thuật không ư? Nếu mắt kém thì khám mắt, răng sâu thì đến bác sĩ nha khoa, cảm mạo thì qua khoa nội, vậy dung mạo xấu cũng được xếp chung với các loại bệnh tật phải không? Câu hỏi của các vị chẳng phải đang xúc phạm những người khổ sở vì bệnh tật sao? Đây là một kiểu bới lông tìm vết. Và ngành thẩm mĩ chúng tôi đang bị đối xử như những kẻ lừa đảo.
Quý vị hãy nhìn kĩ thẻ tên tôi mang theo đây. Tôi là bác sĩ, tốt nghiệp ngành Y, đỗ chứng chỉ quốc gia, trải qua quá trình đào tạo cần thiết và kinh doanh phòng khám được nhà nước cấp phép.
Trong số những người đến phòng khám của tôi, chẳng ai là không đau khổ.
Tôi mong rằng ngày càng có nhiều người hơn nữa biết yêu thương chính mình.
Và tôi tự hào khi công việc của tôi có thể giúp mọi người thực hiện được điều đó.