← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 1 Sáu mươi tư

Tôi muốn giảm cân…

Vì cân nặng của tôi trót vượt ngưỡng.

Đây không phải lần đầu tôi muốn giảm cân. Tôi từng ăn kiêng vài bận, nhưng đây là lần đầu tôi thấy bất an. Thì bởi tôi nào có ngờ mình lại đạt đến số cân này, số cân đỉnh điểm trong đời đâu.

Tôi vốn nghĩ đời mình không có duyên với ăn kiêng. Hồi tiểu học, một tên con trai xấu tính còn đặt cho tôi biệt danh “chân gà”. Phải rồi, là Horiguchi Genta. Đến khi bị gọi là “nấm lùn”, cậu ta lại cáu ngược rồi chẳng hiểu sao “giận cá chém thớt” lên người tôi. Mà tôi có nói gì đâu.

Nhớ không nhầm là Sanochan nhỉ?

Xin lỗi chứ… gái xinh có lợi thật đấy. Vì kẻ nói xấu là Sanochan, nhưng mọi người lại e dè cậu, nên đứa ngồi cạnh là tôi nằm không cũng trúng đạn.

“Không định dọa các bạn đâu?” Tôi biết. Mọi người không e dè vì cậu lườm nguýt, mà e dè vì cậu tươi cười. Giờ nghĩ lại mới thấy đằng ấy đáng sợ thật. Bởi khiến người khác hóa đá bằng nụ cười không phải chuyện một đứa dễ thương bình thường có thể làm được.

Là bạn nối khố nơi vùng quê có độc một cột đèn giao thông trước trường tiểu học, từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, Sanochan đã bên tôi như một lẽ hiển nhiên. Vì thế, tuy cho rằng trên đời cứ ba người lại có một người đẹp, nhưng rốt cuộc suốt hai mươi phút đạp xe đến trường hồi cấp hai, một tiếng lắc lư trên xe buýt đi học hồi cấp ba và lúc ngồi máy bay lên Tokyo học đại học, tôi chưa gặp được ai đẹp cỡ Sanochan cả.

Dù giờ nói điều này với cựu đại diện Nhật Bản đi thi Hoa hậu thế giới cũng bằng thừa nhỉ?

Vả lại, biệt danh “chân gà” giờ lại thấy đáng yêu. Vì đó là từ mà bọn ghét tôi dẫu buông cả tá lời xấu xa cũng không bao giờ thốt ra.

Cơ thể con người kì khôi thật. Hình như người ta nghĩ tôi gầy vì nhà nghèo, nhưng không phải vậy đâu.

Làm nông ấy mà, thu nhập thấp nhưng sức bỏ vào cả đống. Đến nay còn nghề nào bạc bằng nghề nông? Đã thế, riêng việc tình cờ sinh ra trong gia đình nhà nông cũng buộc tôi phải làm việc không công từ bé.

Không công thật. Vì là trẻ con nên kể mà được một trăm yên mỗi ngày thì tôi cũng mãn nguyện rồi, nhưng tôi chưa từng được nhận lấy một xu. “Đừng thành kẻ làm việc vì tiền” là câu cửa miệng của bà tôi đấy. Cứ thế, bà không để cha mẹ tôi quản lí tiền bạc mà tích của một mình.

Tức là nhà tôi nghèo không phải vì làm nông, mà chẳng qua trong nhà không được chi tiêu ấy hả?

Sự chèn ép này ghê gớm quá. Ai chèn ép cơ? Bà chèn ép?

Bà lệnh cho mẹ tôi một ngày phải nấu cơm ba bữa đàng hoàng. Đã thế còn phải vun vén với số tiền chưa tới mười vạn yên bà phát cho cha mẹ tôi hằng tháng. Rau gạo đã phải tự trồng lấy, thế mà bà còn cáu nếu thịt cá bị tằn tiện. Bà cũng cáu cả khi thưa món.

Vì thế, mâm cơm luôn bày các món ăn mà bát đĩa không sao đựng xuể.

Tuy bấy giờ chưa có khái niệm tính calo, song khi nhìn lại, tôi ước lượng mỗi bữa ăn nhà tôi thời đó phải cỡ hai nghìn ki-lô calo cho một người.

Trẻ con sao nuốt hết được đống thức ăn đó? Nếu tôi bỏ thừa, bà sẽ vừa mắng tôi vừa kể lể chuyện thời chiến. Tuy nhiên chính bà lại bỏ mứa. Bà đổ lỗi cho mẹ là nấu không hợp khẩu vị. Thế mà bà vẫn béo quay.

Giờ ngẫm lại, không phải chuyện nghề nông cần ăn thua thể lực hay thời chiến này kia mà chuyện bản thân béo mới chính là nỗi mặc cảm của bà. Ông nội mất hồi tôi năm tuổi thì bình bình và khó có thể coi là béo, nhưng bà tôi béo thấy rõ.

Nhắc mới nhớ, lần Sanochan đến nhà tôi chơi, cậu đã trông thấy và bảo bà là “như con heo” đúng không nhỉ? Vậy là tối đó tôi bị mắng dai hơn bình thường.

À, nhớ rồi. Thà bà cứ bảo “cấm mày chơi với đứa vô lễ ấy” hoặc phàn nàn thẳng mặt cậu đi, đằng này lại khơi ra cách cầm đũa của tôi kì quặc. Đã vậy bà còn chê mẹ đóng cửa nhà vệ sinh ầm ĩ làm điếc tai, rồi thì ăn nói chẳng ra gì, cuối cùng trách mẹ không có phép tắc.

Tất cả đều là ghen tị.

Theo tháng năm, mẹ tôi dần trở nên phốp pháp, nhưng xưa kia mẹ đích thực là một mỹ nhân thanh thoát và mong manh. Nghe nói đàn ông thích người giống mẹ mình, song cha tôi thì ngược lại. Đúng là một gã đòi hỏi. Tôi không biết cha có bạn gái trước khi lấy mẹ không, song các nữ diễn viên cha mê toàn là người thon thả. Kiểu như so với “ngực tấn công mông phòng thủ”, cha thích “thắt đáy lưng ong” hơn.

À mà, có lần bà vừa khóc vừa tức giận. Hồi đó tôi mới đi mẫu giáo nhưng vẫn nhớ, vì lần đầu tôi thấy bà khóc và về sau cũng không nhớ là bà còn khóc không nữa. Chẳng là ông mua quần áo cho mẹ tôi. Một cái áo len bình thường, không cao cấp cũng chẳng thời trang.

“Ông còn chưa mua quần áo cho tôi bao giờ.”

“Bà toàn chê đồ tôi chọn rồi có mặc đâu.” Hình như ông bà đã lời qua tiếng lại như thế, còn mẹ tôi thì khó xử.

Bà cũng là phụ nữ. Điều về mặt giới tính đó thì tôi đã biết từ bé. Song tôi chưa từng nghĩ lớp người già lại có những mong muốn như được làm đỏm, được xinh đẹp, hơn nữa là được khen về ngoại hình và được đàn ông yêu thương.

Cả chuyện bà đội chiếc mũ len màu tím hoa cà quanh năm cũng vậy, tôi những tưởng bà đội vì lạnh đầu, song dần để ý tôi mới nghĩ, lẽ nào bà đội để che đi mái tóc thưa.

Sao, phòng khám của Sanochan cũng có nhiều bệnh nhân cao tuổi ư? Đây là khoa phẫu thuật thẩm mĩ cơ mà? Bất ngờ thật. Nhưng kể cả khi có rất nhiều người muốn được xinh đẹp dù đã có tuổi, phẫu thuật thẩm mĩ vẫn là vấn đề thuộc phạm trù khác chứ.

Mục đích là gì nhỉ? Kiếm người yêu, kết hôn, có công việc hoặc thích xuất hiện trước nhiều người, có buổi thử vai… Chẳng phải những ai cần phân cao thấp bằng ngoại hình mới phẫu thuật thẩm mĩ sao?

Xóa nám ư? Ra là thế. Vậy chứ phải tốn mấy chục vạn ở chỗ của Sanochan nhỉ? Năm nghìn yên chắc không làm được gì rồi.

Quả nhiên cần vài chục vạn lận. Nhưng vẫn gấp mấy lần tưởng tượng của tôi. Này Sanochan, đúng giá không đấy? Tôi không thích khi xem tivi lại thấy Sanochan bị bế lên công an đâu nhé. À thế à, không sao. Trước mắt cứ tư vấn kĩ và cho tôi rõ giá dự kiến đi.

Vậy là khách hàng chấp nhận giá đó hả? Chồng cả đống tiền để trị nám xóa nhăn, sau đó thì sao nhỉ? Họ làm vì muốn nhận lại thứ đáng giá hơn số tiền bỏ ra à? Nhưng còn sống được mấy nữa đâu.

Tôi ăn nói quá đáng sao? Chưa bằng Sanochan đâu. Mà Sanochan này, trình độ đội lốt cừu của cậu giỏi hơn rồi đấy. Tôi thấy rồi nhé, dạo này có cái gì ấy nhỉ? Phải rồi, chương trình phát sóng trực tiếp Dạ luận đàm. Siêu quá, thành nhân vật nổi tiếng rồi còn gì nữa.

Nhờ đôi mắt hai mí mà nhiều em đã có thể lạc quan đến trường, vậy mà nội quy nhà trường lại cấm cắt mắt hai mí, chẳng phải quá kì cục sao? Tại sao phải tách biệt giữa làm đẹp và giáo dục nhỉ? Cả hai đều giúp tâm hồn trở nên tốt đẹp mà.

Giọng điệu vừa rồi giống Sanochan không? Cậu chẳng có tẹo nào giọng địa phương nên nhiều người nghĩ cậu xuất thân từ Tokyo lắm đấy.

Nhưng tìm trên mạng là biết thôi, tôi cũng thấy chuyện không che đậy lai lịch là nét khí phách của Sanochan. Người ta sáp nhập các kiểu nên mấy vùng quê điều kiện khá cũng lên thành phố hết rồi, thế mà quê ta vẫn chỉ là huyện. Tên thôn trước sáp nhập… ờ, phải viết không nhỉ? Cột địa chỉ ở phiếu chuyển phát tận nhà có đủ chỗ đâu.

À mà lạc đề quá. Đang nói chuyện giảm cân mà.

Dù sao tôi cũng không ở vị trí có thể phán xét chuyện của người già. Tôi có chồng con, làm việc ở nhà nên chẳng có mối quan hệ mới với người khác giới. Nhân viên giao hàng cũng không phải cỡ như trong sách ảnh. Ô này, họ có đúng là người làm thuê không nhỉ?

Chồng tôi? Từ hồi kết hôn tới giờ tôi tăng hơn hai mươi cân, nhưng lão chưa từng phàn nàn thẳng mặt. Lão vốn mê hoạt hình và truyện tranh thôi. Lúc vượt năm mươi cân, kể cả tôi có nháo ầm lên “Chết rồi, chết rồi”, lão cũng chỉ buông một câu “Cái gì chết cơ?”

Từ bốn mươi hai lên năm mươi cân đấy. Khoảng đó tôi mang bầu nên có lúc vượt năm mươi cân. Nếu cách tận tám cân so với hồi quen nhau, thường người ta phải nhận ra và giúp vợ giảm cân chứ. Đằng này lão nhà tôi lại không hiểu mà bảo “Cố giảm hai ba cân thì khác gì?”, thế tôi thành đứa ngớ ngẩn à?

Một phát hơn năm mươi lăm cân đấy.

Con tôi ấy hả? Nó chẳng nói gì. Con gái tôi đang học lớp Bảy, cũng da bọc xương giống tôi. À, giống tôi hồi xưa. Nó ăn nhiều lắm. Trước bữa tối, mình nó chiến hết bánh kẹo rồi một suất cỡ gia đình gồm năm cái bánh sừng bò sô-cô-la. Tôi định càm ràm với nó rằng ăn vậy thì sao ăn tối được, nhưng bữa tối nó cũng chén sạch. Tiện thể còn làm bát nữa. Đã thế, chưa đầy một tiếng sau nó lại rau ráu khoai tây chiên. Nguyên một bịch.

Nó tham gia câu lạc bộ cầu lông. Chính nó bảo đó là môn thể thao khó gấp bội lần so với tưởng tượng của dân tay mơ, nếu xem Olympics thì khéo thấy vậy thật. Mà mỗi bữa nó vẫn ăn hai bát cơm thì phải.

Dù sao tôi cũng không ghét nấu ăn. Cứ bày món lên bàn là tôi có cảm giác mình cũng ăn cỡ như con gái… Phải rồi, đang nói dở chuyện kia.

Lần đầu người ta bảo tôi “ăn lắm vẫn gầy” là khi nào nhỉ? Vì bỏ mứa thì bị mắng nên tôi đành phải ăn, trong quá trình đó cơ thể cũng dần quen, nói đúng hơn là hình thành trạng thái dung nạp. Dần dà tôi ăn được hết bữa mà không chật vật gì.

Nhưng thân hình tôi không thay đổi. Vẫn như que củi.

Tôi có đứa em gái kém hai tuổi. Phải phải, là Kie. Đúng rồi, Sanochan cũng từng làm nó khóc vì bảo nó “giống con heo con” nhỉ? Hồi ấy, hình như không phải bà mà mẹ tôi đã nhắc cậu đừng nói kiểu đó.

Tôi nhớ chứ, cậu không có ý xấu mà? Sanochan thanh minh rằng cậu rất thích cuốn truyện tranh Ba chú heo con do bà tôi tặng và khen Kie giống chú heo út dễ thương nhất truyện. Nước mắt cậu lã chã. Mẹ tôi cuống cả lên để dỗ cậu, nhưng cậu khóc thế là chơi xấu đấy.

Làm sao cậu chảy nước mắt từng chút một được thế? Vì không chảy nước mũi, không nấc hay nghẹn ngào, nên dù khóc, cậu vẫn nói năng bình thường. Phải rồi, ở mục bài đăng khán giả của chương trình Giờ chiều lên sóng dạo này, một chú chó đang đi dạo thấy một con mèo nhỏ bị thương đã liếm nó để chăm sóc. Kiểu khóc lóc bấy giờ của cậu giống như khi xem tin tức dạng này đấy.

Tôi tự nhủ một lúc nào đó tôi cũng sẽ khóc được như cậu, nhưng kể cả khi lên cấp hai, cả khi đã qua đôi mươi, và giờ đã bốn mươi, rốt cuộc tôi vẫn không làm được.

Tôi có nghĩ Sanochan vờ khóc đâu.

Khi ra đời đi làm, chỉ bị nhắc nhở chút thôi, tôi cũng khóc ngay được. Nhưng không phải chuyện gì tôi cũng rơi nước mắt. Xem các chương trình có bọn trẻ con và động vật đang ráng sức, tôi chẳng xúc động tẹo nào, trông các khách mời trên tivi khóc lóc, tôi cũng chỉ thấy họ diễn.

Nhưng kết hôn được một thời gian, tôi bỗng nhận ra: Không biết lần trước mình khóc là khi nào nhỉ? Tôi đã ngừng khóc, đến mức phải cật lực đào lại kí ức của mình. Chắc tôi kệ đời rồi. Bị chồng hay cha mẹ chồng mắng và chế nhạo, tôi cũng chẳng để vào tai. Tôi đã biết cách để mọi thứ trôi đi như đang nghe cái đài nước ngoài phát thứ tiếng tôi chẳng hay biết.

Với tâm tính phức tạp như thế, tôi những tưởng cuộc đời sau này sẽ cằn cỗi hơn và cả trống rỗng nữa, nhưng từ lúc có con, tôi dễ khóc hơn trước. Tôi không khóc nếu là chuyện của mình, song cứ thấy dáng vẻ nỗ lực của con, khi nhận ra, nước mắt tôi đã chảy dài từ lúc nào.

Chỉ cần nó chạy nhảy hát hò ở hội thao hay buổi biểu diễn của trường mẫu giáo, lệ tôi cũng có thể lã chã rơi. Đó là những khoảnh khắc mà dẫu chưa từng vượt qua bạo bệnh hay đau khổ, ta cũng thấy cảm động. Thế nhưng cảm xúc ấy cũng chỉ kéo dài mấy năm đầu tiểu học. Nếu kì vọng nhiều vào con cái, ta sẽ không khóc được nữa.

Tôi nghĩ đây mới là lúc thời kì cằn cỗi đến rồi. Nhưng ô hay, từ khi ngấp nghé tuổi bốn mươi, tôi lại sụt sùi khi xem bọn động vật hay lũ trẻ nhà khác mà trước đây tôi chẳng cảm thấy gì. Kể cả những cảnh như con nghé mới sinh đứng dậy, tôi cũng không xem nổi nếu thiếu khăn giấy.

Gì đây? Cơ chế gì vậy chứ? Sự biến đổi nào đã thức tỉnh trong trí óc tôi?

Không phải lĩnh vực chuyên môn của cậu hả? Cũng phải, Sanochan là bác sĩ phẫu thuật thẩm mĩ mà. Sắp thành bác sĩ da liễu? Đúng rồi, đang bàn chuyện giảm cân mà. Xin lỗi nhé, tôi cứ lạc đề.

Tôi nói đến đâu rồi nhỉ? À, chuyện của Kie.

Hiếm có chuyện chị em gái lại khác nhau về tạng người như vậy. Bà chị tong teo nhất khối và cô em mũm mĩm. Kie từng bị bảo là được chiều nên mới toàn ăn bánh kẹo. Phải rồi, là chú ở hàng xe đạp. Bận ấy tôi và Kie, hai đứa đến nhờ chú tháo bánh phụ ở xe đạp của nó.

Hình như Kie mắc chứng sợ xã hội nên có thế mà mặt con bé đã đỏ gay và bắt đầu mếu máo, chú sửa xe cũng khó xử. Chú vuốt đuôi rằng chú thích mấy bé bụ bẫm, nhưng rồi cô vợ trẻ mảnh mai cưỡi xe phân khối lớn của chú mang cho chúng tôi cốc nước ngọt, thành ra lời chú chẳng đáng tin.

Tôi cũng không đính chính. Tại phiền lắm.

Đúng là Kie được bà thương, nhưng người ăn nhiều lại là tôi. Kie bỏ mứa cũng không bị mắng. Vì nó trông giống bà nên được thiên vị toàn tập. Khi Kie về nhà khóc lóc vì bị lũ trai hàng xóm bắt nạt, bà sẽ an ủi nó rằng tròn trĩnh mới là xinh đẹp và hấp dẫn.

Chỉ có thế thì không nói, đằng này nó lại càm ràm với tôi như dằn mặt. Rằng tại chị trông bẩn nên nó mới bị hiểu lầm, thật xấu hổ này kia. Vậy tôi phải làm sao? Tôi ức lắm nên hay giấu nhà ngồi khóc.

Đời rộng lớn là thế, nhưng chắc chẳng ai bị mắng cỡ như tôi vì gầy nhỉ?

Tuy không bằng bây giờ nhưng hồi ấy cũng rộ lên phong trào giảm cân, cách giảm cân bằng bưởi này nọ được đưa lên thảo luận trên tivi. Xem mấy chương trình đó, bà tôi lại nghiến răng nghiến lợi kêu là vớ vẩn rồi bảo tôi “Béo lên, phải béo lên”. Tôi gầy có phải vì giảm cân đâu.

Nhưng mà nhé, dù bị mắng hay bị con em nói ra nói vào cỡ mấy, tôi cũng chẳng muốn lên cân.

Thì nhìn là biết, béo có đẹp đẽ gì đâu. Có lẽ vì bà tôi cứ giam mình trong bốn bức tường và chỉ biết sống quẩn trong nhà nên mới nghĩ béo là đẹp. Cũng có đất nước quan niệm như thế thật.

Nhưng cái thị trấn này vẫn là Nhật Bản dù mang tiếng nhà quê, có ngồi nhà tự tẩy não bao nhiêu đi nữa, chỉ cần đặt một chân ra đường là biết mình kì cục ngay.

Vả lại mỗi bà mắng tôi, chứ khối đứa vẫn ghen tị với tôi đấy.

Hồi lớp Sáu, bọn mình mượn trang phục ở trường để tham gia đội kèn trống diễu hành phải không? Trang phục nữ có năm bộ cỡ S, mười bộ cỡ M, năm bộ cỡ L, tôi được phát cho cỡ S đầu tiên. Trong khi về sau, mọi người cứ vừa chia vừa cãi nhau S với chẳng M, rồi thì tôi gầy hơn các bạn. Đã thế, cỡ S mà phần eo vẫn lùng bùng nên mẹ tôi phải sửa lại vị trí móc cài. Có đứa muốn thử váy của tôi, nhưng chẳng đứa nào cài được móc.

Sanochan cũng không cài được nhỉ?

Mấy đứa bảo tôi “Thích thật đấy” hoặc hỏi “Có ăn uống đầy đủ không vậy?” Tôi đáp “Ăn chứ”, thế là chẳng ai thắc mắc nữa. Vì bữa trưa ở trường tôi còn chưa bỏ bao giờ mà. Tuy chẳng lo bị bà xét nét về bữa trưa, nhưng sao nhỉ, thói quen này ảnh hưởng từ mẹ tôi chăng?

Từ khi tôi lên lớp lớn tiểu học, mẹ tôi đã tham gia nhóm tình nguyện. Như kiểu hoạt động gây quỹ cho trẻ em không may trên thế giới ấy.

Nhóm đó sinh hoạt ở nhà của Sanochan nhỉ? Tên là Hoa Giấy thì phải, làm hoa hồng bằng giấy nhún, túm thành bó nhỏ rồi tặng cho người quyên tiền.

Mẹ tôi khéo tay, lại là típ dễ vùi đầu vào việc nên ở nhà mẹ cũng làm hoa. Thỉnh thoảng tôi cũng giúp. Vì làm cánh hoa khó nên tôi quấn băng giấy xanh lục quanh dây thép để làm cuống hoa. Họa hoằn lắm mẹ mới càu nhàu y như bà, hòng bắt tôi quấn đều và đừng làm chỗ dày chỗ mỏng, những lúc ấy tôi lại lẩm bẩm “Mệt thật”.

Thế rồi “nó” xuất hiện. Một mẩu báo.

Nó không phải cái chúng ta thường đọc, tôi đoán là do nhóm tình nguyện phát hành. Nó giống một bản báo cáo thị sát ấy. Tôi không nhớ chi tiết nội dung bài báo và mẹ cũng không nhờ tôi đọc. Thay vào đó, mẹ gí tấm ảnh tới trước mắt tôi, cách độ năm phân.

Một đứa trẻ khổ cực vì đói ăn đứng đó, trong chiếc quần lót trông như khố của sumo. Ở Cam-pu-chia thì phải. Tầm năm tuổi, à không, chẳng biết tuổi thật là bao nhiêu nữa, nói chung nhìn ngoại hình thì trạc từng ấy. Có điều toàn thân cậu bé chỉ toàn da bọc xương, xương sườn hằn lên, rõ từng cái một. Tôi cũng gầy, nhưng còn khuya mới dám so với cậu bé này. Lạ nỗi, mỗi bụng cậu là phình ra.

Mẹ bảo tôi do cậu bé chỉ uống nước nên mới vậy, và trên đời có biết bao đứa trẻ khổ như cậu. Chuyện thời chiến của bà cũng chật vật, song tôi nghe chỉ như gió thoảng qua tai. Tôi cũng chẳng muốn nghĩ là tại bà cứ mỉa mai tôi miết đâu.

Nhưng thông tin thì trăm thấy không bằng một cấy vào đầu. Tôi đối đáp với mẹ cũng phải phép, ít ra là lúc ấy, mà cậu biết mẹ tôi làm gì không? Mẹ cắt ảnh ra, dán vào tờ bìa rồi dính lên tường phòng tôi. Ngay bên cạnh áp phích đội Thunder Boys tôi yêu thích.

Phòng tôi không có khóa, đã thế để phơi chăn trên mái nhà thì đi từ cửa sổ phòng tôi là tiện nhất, vậy nên cả những lúc tôi đi vắng, người khác vẫn vào ra bình thường. Phòng riêng chỉ là cái mác nên tôi chẳng lén bóc tấm ảnh ra được.

Tôi quý mẹ nhất nhà nên không muốn trách mẹ, huống chi bảo mẹ là phụ huynh độc hại, nhưng chuyện tấm ảnh có thể coi là “chèn ép” nhỉ? Là kiểu chèn ép gì nhỉ?

Sanochan chưa được xem ảnh bao giờ ư? Cậu không biết cả vụ làm hoa sao? Vì nhà cậu to quá đấy mà. À phải, tôi nghe nói có một nơi nằm tách biệt và mọi người tụ tập ở đó.

Có một bộ ấm chén hoa văn dâu tây của Wedgwood và hồng trà của Fortnum & Mason được ủ trong ấm giữ nhiệt. Mẹ kể tôi nghe như thế, trong lúc bỏ túi trà lọc vào cái ly cối là quà lưu niệm ở đâu đó rồi chế nước sôi từ cái ấm đun vào. Kẹo bánh luôn là đồ tự làm và thi thoảng mẹ sẽ mang về bánh quy gói trong khăn giấy in họa tiết hoa hồng. Bánh quy nho khô ngon lắm.

Sanochan ghét nho khô? Nói với mẹ tôi đi rồi cậu sẽ bị lôi ra trước tấm ảnh kia nghe dạy bảo đấy. Mẹ tôi cũng ghét nho khô? Sao Sanochan biết? Mẹ cậu kể à? Thảo nào mẹ tôi lại gói mang về.

Sao hồi ấy tôi không nhận ra nhỉ? Hầu hết chúng đều là bánh kẹo tôi mới chỉ nghe tên thôi cơ mà, bánh scone hay bánh con sò chẳng hạn.

Tôi không ghét nho khô nên cũng ổn thôi. Chẳng biết là vui hay buồn chứ không món nào tôi không ăn được. Kie thì có cả đống. À mà đấy, tôi chưa thấy mẹ dạy bảo con bé kén ăn ấy bao giờ.

Thôi thì, chị cả mà. Phải rồi, Sanochan có hai chị gái nhỉ? Thế nên cậu mới có thói ngang nhiên bạo miệng.

Tôi chế giễu gì đâu, tôi ghen tị thôi mà.

Nói chung tôi cứ ăn, ăn nữa, ăn mãi và trải qua cuộc đời của một kẻ gầy gò.

Lên cấp hai, có đứa chẳng béo lắm mà cũng giảm cân, trong cái hộp Tupperware bé tẹo đựng mỗi hoa quả. Nó lúc nào cũng liếm láp mấy quả anh đào rồi nhòm hộp cơm hai tầng của tôi với vẻ cay cú lắm, “Cậu ăn thế mà chẳng béo nhỉ?”

Tôi nghe người ta bảo mình gầy quen rồi, nhưng khi cảm nhận được ánh mắt săm soi ngày càng mãnh liệt của con bé kia, tôi lại thấy mình như đang bị trách móc theo một kiểu rất khác bà vẫn làm. Thế là có thời gian, tôi đến trầm uất trong giờ nghỉ trưa.

Thực ra tôi cũng có chuyện băn khoăn. Câu lạc bộ cho nữ hồi cấp hai có bốn môn, tennis, bóng chuyền, điền kinh và ghi-ta. Sanochan vào câu lạc bộ tennis và được gọi là “Quý bà bươm bướm” nhỉ? Chúng ta chắc đã là lứa cuối lấy tên đó làm biệt danh rồi.

Mới đây chúng tôi có buổi ăn trưa của hội các bà mẹ, cũng thường thôi, vậy mà một mẹ kém tôi ba tuổi đã mang hẳn bộ tóc xoăn “lốc xoáy” rất ư khí thế đến. Tôi vừa trêu “Quý bà bươm bướm đấy à?” thì mặt cô nàng nghệt ra, “Madame Butterfly hả chị?” Giờ đến lượt tôi chẳng biết đó là ai. Thời tôi, bộ hoạt hình được tái chiếu vào chiều tối, nên có lẽ màn lệch pha này không do cách biệt tuổi tác thì cũng do cách biệt vùng miền nhỉ?

Thôi, dẹp vụ cách biệt thế hệ sang bên, đang chuyện câu lạc bộ cơ mà. Vì kém bóng bánh với nhạc cụ nên dù không giỏi vận động lắm, tôi vẫn tham gia câu lạc bộ điền kinh. Sanochan đã giật hết cả mình, bảo tôi “Nhưng cậu rùa bò lắm mà?” Thà cậu cười toe như bình thường rồi chê tôi rùa, đằng này lại nói bằng bản mặt nghiêm chỉnh, tổn thương thật đấy.

Nhưng vì nhẹ cân nên tôi có sức bật, liền ứng cử môn nhảy xa. Thế mà thầy hướng dẫn lại bắt tôi chạy bền, sợ hết cả hồn. Chạy á? Nhưng tôi chạy chậm lắm? Đã thế còn chạy bền, chẳng mấy tôi sẽ bị các bạn bỏ xa cả vòng mất.

Nghĩ thì nghĩ thế, chứ khi băng băng trên đường chạy, tôi mới thấy quãng đường cũng không xa lắm. Chưa kể mỗi lần chạy sang vòng tiếp theo, tôi lại thu hẹp khoảng cách với đứa đằng trước, dần dà vượt qua chúng. Chính tôi cũng chẳng biết chuyện gì đã xảy ra nữa, chỉ biết cứ lần nào vượt qua một đứa, tôi lại thấy nó thở hồng hộc, trong khi tôi thì chẳng làm sao.

Chạy nữa chạy mãi, tôi cũng không thấm mệt. Vì thế tôi có thể chạy tốt một nghìn mét với tốc độ khi chạy năm mươi mét. Sức bền vĩnh cửu đấy. Đống thức ăn mà tôi tưởng đã trôi tuột trước khi ngấm vào cơ thể đã để lại nguồn năng lượng dồi dào.

Một món quà quá ư bất ngờ.

Song cũng có một vấn đề. Tôi càng luyện tập thì thành tích càng tốt lên, thầy tôi cũng hăng hơn. Cứ thế, tôi dần bị sút cân. Trong đợt tập tăng cường trước hội thao hai tuần, cứ một ngày tôi lại hụt một cân. Sức khỏe tôi vẫn ổn, nhưng có vẻ bộ dạng tôi khiến thầy đâm lo. Thời điểm chỉ còn ba mươi lăm cân, tôi tạm ngừng luyện tập. Nhưng ăn nhồi ăn nhét cũng đâu thể béo lên ngay. Kết quả, tôi phải điều chỉnh phương pháp tập để không tụt xuống dưới ba mươi tám cân.

Lần đầu tiên tôi bực vì không thể béo lên.

Cơ mà trời ạ, Sanochan ơi là Sanochan, tôi đang nói gì thế này. Đừng quên chuyện cách đây mới ba phút nhé, giờ nghỉ trưa ấy.

Con bé dùng giọng như trách móc, hỏi tôi “Sao cậu gầy thế?”, tôi liền vừa cười vừa đáp, “Do tạng người chăng?”, nhưng cậu biết nó bảo lại gì không?

“Câu trả lời tàn nhẫn nhất đấy, tức là không cần nỗ lực chứ gì?”

Nó sưng cái mặt lên và lườm nguýt nên tôi cũng cáu chứ? Thế là tôi bèn đáp:

“Tớ còn muốn béo lên ấy. Nếu có thời gian nhấm quả này quả nọ thì thà tập cơ bụng đi, cậu nhỉ?”

Cả hai đều đang tuổi nổi loạn mà. Sanochan học lớp khác nhỉ? Từ cấp hai lên, mừng thay là có hai lớp. Tôi học lớp B mình hằng mong ước. Cậu nhớ thầy chủ nhiệm lớp tôi không? Hai đứa cãi nhau vớ vẩn thôi, thế mà có đứa bày vẽ đi gọi thầy. Đến khi bị căn vặn nguyên nhân xích mích, cả tôi lẫn con bé kia đều chẳng dám hé là chuyện giảm cân.

Vì người coi trọng chuyện giảm cân nhất chính là thầy giáo trước mặt chúng tôi. Trong giờ học, ngay cả bọn con trai cũng chọc thầy, “Thầy to quá, bọn em không thấy chữ trên bảng ạ.” Thầy thoải mái nên chỉ cười và tránh ra, nhưng giờ ngẫm lại, hồi ấy thầy còn chưa đến ba mươi. Biết đâu thầy cũng tổn thương chứ.

Không, chắc không đến nỗi. Vì năm mình tốt nghiệp, thầy đã kết hôn với giáo viên chủ nhiệm lớp Sanochan mà. Đúng là một cặp xứng đôi mà tôi có cảm giác vào ngày nghỉ, thể nào họ cũng sẽ quanh quẩn ở quán buffet bánh ngọt cho xem. Vậy tức là, cũng có người không gặp bất lợi khi thừa cân nhỉ?

Chà, môi trường có thể thoải mái nói chuyện béo gầy đúng là lành mạnh thật. Lớp của Sanochan thì không có chuyện đấy rồi.

À Sanochan này, tôi muốn nghiêm túc hỏi ý kiến cậu về chuyện cơ thể. Thể lực hồi trẻ có thể tích lũy đến năm bao nhiêu tuổi nhỉ? Lần lượt nhìn lại từng chặng cuộc đời mình, tôi mới thấy hồi đi học tôi vận động cũng khá nhiều. Có thể nói là gấp đôi người khác.

Cấp ba tôi cũng vào câu lạc bộ điền kinh, tập tành vất vả hơn so với cấp hai, à phải rồi, thầy hướng dẫn hồi cấp ba thấy chuyện tôi gầy chẳng có vấn đề gì hết. Vì thầy cũng gầy đét. Tôi cảm tưởng rốt cuộc mình cũng gặp được người cùng chí hướng, bởi cả hai đều khỏe mạnh nhưng thấy phiền khi chỉ vì gầy mà phải đâm lo.

Tôi cao một mét năm mươi lăm, cân nặng tụt còn ba mươi cân, nhưng chắc đấy là đã đến đáy rồi. Tôi không chơi chữ đâu nhé. Nếu luyện tập bình thường thì cân nặng của tôi sẽ ổn định ở mức trên dưới bốn mươi cân.

Để xem cấp ba Sanochan tham gia câu lạc bộ gì nào. Hồi ấy có câu lạc bộ thiên văn. À, là câu lạc bộ học tập. Hồi cấp hai cậu bảo muốn làm diễn viên, ai cũng nghĩ cậu chắc chắn sẽ thành công nên còn xin chữ kí các kiểu. Thế mà hết hè lớp Mười một, đùng cái cậu lại tuyên bố muốn theo ngành Y, tôi bất ngờ lắm nhé.

Tại tôi thấy bất khả thi quá mà. Trường cấp ba chỗ mình mang tiếng là trường có tỉ lệ đỗ đại học cao nhưng cũng chỉ là trường công lập vùng quê, xem thành tích đỗ đại học cũng phải dò đến năm năm trước mới có người đỗ ngành Y. Cái người đó lại là thiên tài lập dị, được dân trong vùng gọi là thần đồng từ ba tuổi, cha mẹ cũng là bác sĩ xuất thân từ Tokyo, thi thoảng mới đến thị trấn đó để khích lệ y tế địa phương.

Mọi người đều kháo nhau rằng, thành tích của Sanochan bình thường còn chẳng lọt tốp mười nên ngành Y sẽ chông gai lắm. Thế mà cậu giỏi thật. Từ dung mạo đến đầu óc, đúng hơn là chuyện cậu sinh ra và lớn lên ở cái thị trấn đó, quá sức thần kì.

Thôi chết, tôi không lạc đề nữa đấy chứ? Thái độ nghiêm túc của Sanochan đã nhân ra cả lớp, nên mặc cho thời cấp ba có thể thảnh thơi, ai ai cũng vùi đầu vào học tập. Nói sao nhỉ, rõ là ở cái tuổi sẽ ngượng chết khi tuyên bố “Mình sẽ phấn đấu học tập”, nhưng lớp cậu lại trở thành nơi mà câu đó cũng dễ mở mồm như câu “Ăn cơm chưa?” vậy. Thiết nghĩ điều đó quan trọng đấy. Vì lắm lúc, nếu không tỏ rõ quyết tâm và thúc ép bản thân thì không nỗ lực được.

Tuyên bố phải giảm cân cũng thế.

Nhờ Sanochan mà tôi cũng được như cậu, có thể lên Tokyo học đại học. Dù thứ hạng hai trường khác nhau. Tôi nghĩ mình đã đạt kết quả tốt hơn thực lực. Từ đấy trở đi tôi biết ơn cậu lắm, vì tôi thực sự muốn rời xa cái nhà đó.

Đành rằng trẻ con thì còn ép chúng ăn, giống như bắt chúng đánh răng vậy. Nhưng ai bảo bà tôi cứ lải nhải mãi. Lúc tôi mang giấy khen từ cuộc thi điền kinh về bà cũng nói, “Vì cái mảnh giấy này mà mày chạy rộc xương à?” Tôi quên khuấy chuyện bà sẽ để ý vụ gầy gò hơn là chạy nhảy.

Cuối cùng cũng được tự do, tôi tham gia câu lạc bộ leo núi. Vì tôi muốn chiêm ngưỡng những cảnh sắc không có ở thị trấn quê nhà và cũng khỏi cần phải lo về thể lực. Chẳng ai bắt tôi ăn, cũng chẳng ai cấm tôi ăn uống đạm bạc hay dạy bảo tôi trước một bức ảnh. Tôi ăn lúc nào tôi muốn, ăn những gì tôi thèm và ăn bao nhiêu tùy thích. Tôi đã có cho mình một cuộc sống như mơ.

Kết quả, tôi đã ăn nhiều hơn hồi ở nhà thì phải. Căn bản trong hội leo núi, người ăn thùng uống vại cũng lắm mà người ăn mãi chẳng béo như tôi cũng nhiều. Thế nhưng tôi ăn đến độ chính họ cũng phải ngạc nhiên. Nhất là khi leo núi, phân nửa hành lí của tôi là đồ ăn vặt.

Không, không phải thực phẩm ăn dọc đường tốt cho sức khỏe như hạt hay hoa quả sấy đâu. Dĩ nhiên tôi cũng mang cả những món đó, nhưng hầu hết là sô-cô-la, khoai tây chiên với thịt bò khô. Tôi cũng thích cả mì gói nữa. Đập vụn sợi mì qua lớp bao bì rồi rắc bột gia vị vào.

Cứ đến ngày nghỉ là tôi lại leo núi nên cơ bắp cũng săn chắc theo kiểu người gầy. Bình thường tôi nặng bốn mươi cân, ngay sau khi xuống núi thì lên bốn mươi hai. Có một lần lên bốn mươi tư cân, tôi đã hét to đến mức cả phòng thay đồ ở suối nước nóng công cộng dưới chân núi đều vẳng một câu “Mình béo rồi sao?”.

Tiếc thay những năm tháng vận động trong đời tôi chỉ đến đó. Tôi thấy tin tuyển dụng của một công ty in ấn trong phòng sinh viên và tham gia thi tuyển, bụng bảo dạ, “Làm ở đây thì mình được thong thả, đến ngày nghỉ khéo còn có thể leo núi.” Nhưng rảnh rỗi chẳng thấy đâu, đã thế thời gian vận động chỉ có trên đường đi làm và giờ nghỉ trưa còn lại sẽ phải ngồi chết gí trước màn hình máy tính.

Tôi soạn sách hướng dẫn sử dụng thiết bị. Cứ tưởng cái này do nhà sản xuất làm cơ. Tôi cũng ngạc nhiên lắm.

Sanochan dùng tivi hiệu gì? Kingdom à? Quả nhiên là thương hiệu tivi đại diện cho xứ Phù Tang. Chắc cậu không biết tôi soạn sách hướng dẫn sử dụng cho các đời tivi của họ đâu. Ngoài ra, hầu hết sách hướng dẫn của Điện máy Taiyo đều do bên tôi phụ trách. Thế nên tôi cũng biết chút ít về các thiết bị làm đẹp trong gia đình đấy.

Nhưng đọc hướng dẫn sử dụng máy mát-xa có giúp người ngợm thư giãn đâu. Ngồi mãi một tư thế trước máy tính suốt cả ngày, hơn mười năm nay tôi đã mắc phải cái tình trạng mà nghe nói là “hội chứng cổ nhắn tin” ấy. Cả cổ lẫn vai tôi đều cứng đơ, đùi thì thành “cái đập” ngăn máu lưu thông. Hễ đứng lên để rót cà phê, khớp xương những chỗ cử động đều kêu cọt kẹt. Không phải răng rắc mà là cọt kẹt.

Giống một con robot bị chôn dưới đất đang cử động vậy. Ví dụ nghe kì nhỉ? Chồng và con tôi đều thích hoạt hình nên cứ rảnh sẽ xem mấy chương trình đó. Con robot dưới đất ở khoảng tập một hay tập áp chót nhỉ? À, xin lỗi nhé.

Mỗi tay cử động thôi mà tôi vẫn mệt, đâm ra thèm đồ ngọt và muốn nạp năng lượng bằng sô-cô-la hoặc bánh quy. Vậy là ngăn kéo to nhất ở bàn tôi biến thành hộp bánh kẹo. Đồng nghiệp quanh tôi cũng làm công việc giống tôi, bất phân trai gái, ai cũng răng rắc rồi cọt kẹt, nên tôi hay chia bánh kẹo cho họ lắm.

Thế rồi dần dần, mọi người bắt đầu tự mua bánh kẹo mang đến. Người thì “Vị dâu bản giới hạn của mùa xuân mới ra”, người lại “Tôi mới đi hội chợ bánh ngọt nổi tiếng ở trung tâm thương mại”, mỗi người một vẻ. Và, họ nhét chúng vào ngăn kéo bàn của tôi.

Không không, khi tôi nhẹ nhàng kháng nghị rằng mình không phải cái tủ trong phòng trà nước và mỗi người nên tự giữ lấy, cậu biết họ đáp gì không?

“Nếu tự giữ thì béo mất.”

Tôi tỏ vẻ không hiểu thì họ bảo, “Chúng tôi chẳng có được vóc dáng như chị Yuki thì thôi, chứ chị ăn lúc nào chúng tôi ăn lúc nấy thì khéo vóc dáng bây giờ cũng không giữ được mất.”

Chung quy, vẫn như từ trước tới nay, người xung quanh luôn coi tôi là kẻ ăn thùng uống vại mà không phát phì. Bởi tôi luôn giữ được cân nặng bốn mươi hai cân kể từ lúc đi làm. Tôi nghĩ đây là nhờ sự rèn luyện hồi còn đi học. Tích lũy sức mạnh cơ bắp? Tôi nghĩ thiên về khả năng trao đổi chất hơn.

Đó là chuyện hồi mới vào công ty được một, hai năm.

Năm thứ năm, công ty tôi đổi thiết kế đồng phục, tôi cũng tự mình sửa móc của chiếc váy vừa mua cho sát lại.

Một lần trên đường đi làm, tôi bị quấy rối trên tàu điện. Lúc ấy là mùa hè, bình thường quấy rối sẽ bị sờ ngực hoặc mông đúng không? Nhưng tên này lại giữ lấy eo tôi. Này nhé, hắn đặt cả hai bàn tay, ngón cái và bốn ngón còn lại xòe rộng, ở vị trí xương hông tôi, dáng đứng đặc sản của Sanochan ấy. Tôi giật mình nhưng được vài giây thì lờ đi. Tại tôi cũng không chắc đó là quấy rối.

Đến hôm sau nhé. Tôi cảm giác lần này không phải tay, mà là một thứ gì đó như sợi dây được quấn quanh eo mình. Cậu nghĩ là gì? Trật rồi, không phải thắt lưng. Đáp án là thước dây. Tôi ngạc nhiên quá, chẳng thốt nổi câu nào.

Hắn hỏi thẳng tôi số đo đi cho rồi. Chẳng phải đàn ông hay đinh ninh phụ nữ sẽ biết số đo ba vòng của bản thân sao? Rồi cả tên cấp trên tự chuốc mình say trên bàn rượu… Quanh Sanochan nghe chừng không có mấy loại người này ha?

Dù sao cũng có một thời tôi không biết số đo ba vòng của mình. Vòng ngực tôi được người ta đo hộ ở quầy nội y, nhưng vòng eo và vòng mông thì cứ lấy mác kích cỡ làm tiêu chuẩn, như cỡ S hay cỡ số 7. Quần jean sẽ dùng đai lưng để thắt phần cạp bùng nhùng năm mươi tám phân.

Nhưng kiểm tra số đo có khó gì đâu. Trái lại, tôi còn tự hỏi sao đến giờ mình mới tự đo. Nhà tôi cũng có bộ đồ khâu vá mà. Phải rồi, cái hộp đó tôi đặt mua ở trường hồi cấp một. Họa tiết trên hộp của tôi là mèo, còn của Sanochan là chó phải không? Chó Maltese nhỉ? À phải rồi, mèo của tôi là mèo Ba Tư. Nói chung tôi đã lấy cuộn thước dây màu cam trong hộp và quấn quanh eo.

Năm mươi mốt phân.

Chắc ai trông thấy sẽ muốn mời tôi ăn gì luôn ấy chứ. Chồng tôi là một trong số ấy. Đồng nghiệp trong công ty biết tôi ăn nhiều rồi, nhưng những đối tác thi thoảng ghé thăm thì sao biết được. Chồng tôi làm ở nhà xuất bản, hai đứa tình cờ đi ngang qua nhau ngoài sảnh, thế mà đột nhiên lão mời, “Mình đi ăn thịt nhé.”

Cứ cho là tán tỉnh đi, nhưng không dưng lại là thịt. Hơn nữa lại là thịt nướng. Đã thế còn là dạng đồ lòng bốc khói mù mịt. Nhưng cũng ngon. À không, ngon thật.

Muối và dầu mỡ gây nghiện thì phải? Như kiểu người ta không bỏ được khoai tây chiên ấy. Mỡ của đồ lòng chỗ đó ngon, tôi đến phải xúc động vì mỡ của thịt hảo hạng đúng là ngọt. Ngoài ra, tiệm đó tuy có sốt chấm nhưng điểm đặc sắc lại nằm ở muối. Để miếng thịt tươi rói ngấm vị tỏi bào rồi nướng lên, ăn với muối. Nghe nói là muối hồng Pakistan.

Tôi đã khóc, một phần cũng vì khói than cay cay, nhưng chủ yếu là vì không ngờ trên đời lại có món ngon cỡ ấy. Lão nhà tôi bảo ngày nào cũng sẽ mời tôi ăn như thế, vậy là chúng tôi lấy nhau.

Váy cưới đẹp á? Chồng tôi chọn đấy, nhưng vì mua đứt nên giờ đang cất ở nhà. Tôi nhét vào túi chân không rồi nhưng vẫn tốn chỗ. Sau bao nhiêu năm tháng, hôm nọ tôi mới mở ra xem thì thấy y chang cái đèn cá chép lúc chưa vẽ hình. Ảnh chụp theo hướng chính diện nên khó nhận ra, chứ nếp gấp của viền váy kiểu cách lắm.

Tôi muốn gặp Sanochan trong lễ cưới lắm đấy. Thiệp mời cũng gửi rồi, nhưng đúng dịp cậu đi châu Phi nhỉ? Mà tôi cứ tưởng cậu đi du lịch bình thường thôi, ai dè là đi tình nguyện. Xem phần hồ sơ hồi đi thi Hoa hậu thế giới của cậu tôi mới biết. Ưu điểm của Sanochan là không chăm chăm khoe “Ta đây đang làm việc thiện” nhỉ? Cậu có đào giếng hay gì không?

Phát sữa bột cho các làng vùng sâu vùng xa à…

Nghe chứ, tôi đang nghe mà. Chuyện này nối tiếp chuyện kia nên tôi đơ xíu thôi. Quên vụ tấm ảnh của cậu bé kia đi nhé. Sanochan đã gặp biết bao người đói khổ, thế mà tôi lại kể chuyện đó giống như bóng ma tâm lí lòng tôi. Tôi không còn là người nữa mà.

Hỏi ý kiến người như cậu về chuyện giảm cân xấu hổ quá. Sanochan hay tiếp bệnh nhân bằng thái độ gì thế? Vì cậu đang phải nghe mãi một kẻ chẳng ốm đau gì, chỉ là phát tướng vì không kiểm soát được bản thân, lải nhải rằng cô ta muốn giảm cân mà. Đã thế còn không tập tành cũng chẳng ăn kiêng. Hút mỡ có phải lựa chọn dành cho những kẻ vô dụng đã từ bỏ mọi nỗ lực đâu.

Tôi cũng tự biết chứ. Rằng mình cùng đường rồi.

Tôi không kể cho chồng con hay bất cứ ai là mình đến đây, mặc dù tạ tay, dây kháng lực hay sách ăn kiêng của tôi được để khơi khơi trước mắt người nhà, và tôi cũng chẳng bao giờ giấu chuyện mình uống thực phẩm chức năng cả.

Nếu Sanochan không phải bác sĩ phẫu thuật thẩm mĩ, chắc tôi đã từ bỏ vụ hút mỡ rồi. Nhưng khi xuống tàu điện và trên đường đến đây, tôi lại hối hận vì đã chọn phòng khám của Sanochan.

Trên khung cửa sổ, trước một chiếc váy cưới mảnh mai của một nhãn hiệu cao cấp, tôi nhìn hình phản chiếu của mình mà run rẩy: Đây là ai? Tôi không né tránh chiếc gương, nhưng tôi không dám đứng đàng hoàng trước nó khi nó đang phản chiếu toàn bộ thân thể thôi. Và tôi cũng không dám liếc nhìn bộ dạng của chính mình.

Nhìn thẳng hay nhìn nghiêng, vòng eo tôi vẫn vậy. Như một cái thùng phuy. Nỗi hổ thẹn trào dâng. Đáng ra tôi nên chọn một bác sĩ không dính dáng đến mình mới phải. Cớ gì tôi lại chủ động trưng ra bộ dạng này trước mặt người từng biết tôi trong quá khứ chứ?

Sẽ chỉ bị khinh miệt mà thôi…

Tôi cũng không chọn hút mỡ ngay từ đầu đâu.

Nhân chuyện sinh con, tôi nghỉ việc ở công ty, được một thời gian thì bắt đầu làm công việc nhập liệu tại nhà. Gõ lại bản thảo tiểu thuyết viết tay này, tổng hợp bài luận đăng trên các nền tảng khác nhau này… vì tôi đánh máy siêu nhanh mà.

Nhưng công việc ngồi nhiều đã đành, lần này tôi còn chẳng phải đến chỗ làm. Tôi biết mình đang béo. Khi thấy quần áo cỡ 9 và cỡ M đều hơi chật, tôi đã cuống cả lên.

Vậy nên tôi đi bộ và hạn chế ăn đường, còn dùng tạ tay và dây kháng lực để luyện cơ. Sau khi tuân thủ chế độ đó một tuần, tôi giảm được khoảng ba cân, thế là tôi tưởng thể trạng mình vẫn như xưa, tuy tăng cân nhưng dễ giảm cân.

Tôi có gầy cũng chẳng ai khen, thân hình cũng hợp độ tuổi nên nếu ai nói gì, tôi sẽ bảo “cứ giảm cân là được”. Cân cũng hỏng rồi, nhưng tôi chẳng cần nó nữa.

Tuy nhiên, dạo gần đây, con tôi bắt đầu để ý cân nặng nên cả nhà bèn đi mua một cái. Loại rẻ là được rồi, đằng này lão nhà tôi lại muốn cái đo được cả tỉ lệ mỡ và lượng cơ bắp. Lão bảo nên biết về các chỉ số của chính mình. Thôi thì tôi cũng quan tâm đến mục gọi là “tuổi cơ thể”.

Thế rồi… tôi gần như choáng váng.

Con số này là sao, chiều cao và tuổi do chồng tôi nhập, nhưng phần cài đặt không lỗi gì đấy chứ? Không hỏng đấy chứ? Tôi còn nghĩ sàn nhà hơi nghiêng và không bằng phẳng nên đổi cân sang chỗ khác rồi mới đứng lên.

Song có thử bao nhiêu lần, các chỉ số vẫn trước sau như một. Đã thế, kết quả của chồng và con tôi đều giống với khi kiểm tra sức khỏe ở trường và chỗ làm, chúng như bảo chứng cho tính chính xác của cái cân.

Tóm lại, một cân cũng phải giảm. Nghĩ đoạn, tôi liền thực hiện chế độ giảm cân y hệt trước giờ.

Tuy nhiên, một tuần trôi qua mà nửa cân cũng chẳng giảm nổi. Tùy ngày mà cân nặng sẽ dao động khoảng hai trăm gam, nhưng chỉ sau một tuần là đâu lại hoàn đấy.

“Đây là tuổi bốn mươi sao,” rốt cuộc, tôi cũng thấm lời của những chị hơn tôi dăm tuổi ở hội các bà mẹ. Mắt mũi kém đi và dễ mỏi mệt, cân nặng chẳng bớt tẹo nào dẫu có ăn kiêng và vận động, nhưng chỉ ăn một xíu là béo.

Vì vậy tôi quyết định tăng cường chế độ giảm cân. Không hạn chế lượng đường mà cắt hẳn, không tập thể dục mà chạy bộ, thêm cả squat vào bài luyện cơ.

Ngày đầu tiên chạy ba cây số, tôi lập tức thở dốc, song vẫn cố chạy dù nôn mửa đến nơi. Ngày tiếp theo, cơ bắp toàn thân đau nhức, tôi sững sờ vì sự xuống sức của bản thân. Song giờ tôi thừa nhận rồi, cả chuyện mình béo lẫn chuyện không thể giảm cân. Tôi nghĩ bụng, khoản thể lực tích lũy của mình đã thật sự chạm đáy, có đi bộ hay tập tành cũng vô dụng.

Nhưng Sanochan này, cái tôi sợ là những chuyện không rõ nguyên do. Giống như mấy hiện tượng bí ẩn ấy. Nghe thấy tiếng nước lúc nửa đêm thì sợ thật, nhưng nếu biết do con vít của ống nước bị lỏng, sẽ không còn sợ nữa. Nếu biết nguyên do thì sẽ tìm ra biện pháp và giải quyết được vấn đề.

Sang ngày thứ ba, cơn đau cơ cũng thuyên giảm, tôi bắt đầu chạy lại. Vì cơ bắp không đau nhức nữa và sang ngày thứ năm cũng không còn thở dốc nên tôi tăng quãng đường chạy lên tận năm cây số. Theo lần cân của ngày thứ bảy, tôi đã nhảy cẫng lên sung sướng khi giảm được một cân.

Sang tuần tiếp theo, tôi vẫn chấp hành chế độ đó, và cậu biết tôi bao nhiêu cân không? Tăng một cân, không thêm không bớt. Có chuyện vô lí thế sao? Tôi muốn gầy đi, nhưng hóa ra chỉ là một mụ béo biết chạy nhảy mà thôi.

Cơ thể ăn hoài không béo đã biến thành cơ thể ăn kiêng và chạy mãi không gầy. Thể trạng của cùng một người trong vỏn vẹn bốn mươi năm có thể đổi thay chừng ấy sao? Kì khôi không cơ chứ?

Đây chính là lời nguyền.

Giờ thì tôi nghĩ mình đang bị trả thù.

Ai trả thù hả? Là Yokoami Yaeko, biệt danh Yokozuna “căn phòng sáu mươi tư”, bạn cùng lớp tại quê nhà của chúng ta chứ gì nữa.

Sanochan về sau có quen biết người nào tên Yokoami không? Tôi thì không. Đó cũng chẳng phải cái tên phổ biến ở vùng quê ấy. Cả cấp một lẫn cấp hai, không một ai có cái tên tương tự cả.

Nhưng nếu họ của tôi là Yokoami, có lẽ tôi sẽ được gọi là “bạn Yokoami” hoặc tên riêng. Nếu nhận thiệp mừng năm mới của bạn cùng lớp ghi “Yokozuna”, tôi sẽ không nghĩ bạn đó có ác ý mà chỉ là do nhầm lẫn mà thôi. Nếu trong tiết đầu tiên của tháng Tư đầu năm học, giáo viên chủ nhiệm gọi tôi là “Yokozuna”, tôi cũng sẽ cười xòa và đính chính. Hầu hết bọn trẻ con đều như vậy.

Sanochan thì… Chà, sao nhỉ? Vì cậu xinh đẹp hơn người nên đủ tiêu chuẩn là Yokozuna rồi. Ừm, đúng. Quan trọng là phải “hơn người”.

Có đứa nọ thân hình mũm mĩm, mập mạp và thấp tịt như con em tôi. Đôi lúc nó cũng bị trêu là heo, nhưng không phải kiểu Yokozuna.

Yokoami thì béo hơn người, đến mức chẳng thể nghĩ ra biệt danh nào khác cho cô nàng ngoài Yokozuna. Từ ngày khai giảng năm lớp Một, cô ấy đã béo nhất lớp rồi.

Dù phát ngán vì bị bà quở phải béo lên, tôi cũng không thích biến thành người giống Yokoami.

Sanochan nhớ chứ? Yokoami luôn chừa lại bữa trưa. Lúc đầu tôi tưởng cô nàng mặc cảm vì béo nên mới cố tình không ăn. Thế rồi chuyện xảy ra. Lớp Hai nhỉ? À, lớp Ba à?

Mang tiếng người lớn mà giáo viên chủ nhiệm cũng tưởng Yokoami cố tình bỏ thừa bữa trưa. Vậy là ngày nọ, người đó cấm Yokoami ra chơi chừng nào chưa ăn cho hết suất và bắt cô nàng ngồi đợi nguyên tại chỗ.

Thực đơn hôm ấy gồm bánh mì, mì Ý kiểu Nhật và nước trái cây có quả xắt miếng. Giờ ngẫm lại mới thấy bữa đó đúng là “lễ hội carbohydrates”, song lại là thực đơn được ưa thích. Tôi cứ mong Yokoami sẽ xong đời vì không chịu đợi nguyên tại chỗ, ai dè cô nàng vừa khóc vừa rỉa từng miếng cơm, khi xong bữa cũng là lúc dứt chuông báo vào tiết năm.

Hôm sau… Này.

Hôm sau, Yokoami theo cha mẹ đến trường kháng nghị. Rõ là giáo viên chủ nhiệm sai, nhưng sau đó lại tổ chức một buổi họp lớp về việc không dùng những từ gây tổn thương như “phì nộn” hay “con heo” với Yokoami. Trong lớp bấy giờ, Yokoami cũng có mặt. Họp lớp lại để cả nhân vật chính tham gia, phải thời nay là rắc rối to rồi.

“Phì nộn” cấm, “con heo” cấm, nhưng không cấm “Yokozuna”. Trẻ con đúng là lũ ngu ngốc, đơn thuần và tàn nhẫn nhỉ?

Dẫu vậy, không ai biết Yokoami nặng bao nhiêu cân cả. Trong bộ hoạt hình về robot được tái chiếu, phần ca khúc cuối phim có nêu chiều cao và cân nặng của robot ấy? Trò chế lời rồi nghêu ngao theo cân nặng và chiều cao của mình thịnh lắm, nhưng Yokoami thì không tham gia trò đó.

Vài đứa đã đoán bừa và một trong số chúng cho rằng Yokoami nặng tám mươi cân bởi cái tên Yaeko của cô ấy. Giả thuyết đó trở nên vững chắc, vì “phì nộn” bằng với “tám mươi cân”.

Song cuối cùng cũng đến ngày con số chính xác bước ra ánh sáng.

Sanochan nhớ quy trình kiểm tra sức khỏe không? Phải, nam nữ đứng riêng, lấy số xếp hàng để lần lượt vào phòng y tế, ai đo xong thì về lớp. Vậy tức là, đứa đầu tiên sẽ bị đọc to chiều cao và cân nặng trước chúng bạn.

Chiều cao do thầy thể dục lêu nghêu đo, cân nặng do cô ở phòng y tế phụ trách, giáo viên chủ nhiệm thì ghi lại. Chỉ cần người ghi chép đủ nghe là được, đằng này cô ở phòng y tế lại oang oang như gọi lên trao bằng tốt nghiệp.

Lên lớp lớn, con gái sẽ biết ngại nên chúng khá ghen tị với đứa có số thứ tự gần chót như tôi. Sau Yuki Shiho chỉ còn Yokoami Yaeko thôi.

Người thích cách làm này nhất có lẽ là Yokoami, bởi sẽ chẳng ai nghe được cân nặng của cô ấy.

Nào ngờ có đứa lại nghĩ ra trò đó.

Học kì một lớp Sáu, ở phòng y tế chỉ còn tôi và Yokoami. Cô y tế đã đọc to chiều cao và cân nặng của tôi. Một trăm bốn mươi lăm phân, ba mươi hai cân. Phải, lên cấp hai tôi đã cao thêm mười phân nữa. Nhưng tôi không bận lòng lắm về chiều cao vì bà tôi chẳng càm ràm gì. Bà cũng thuộc dạng thấp mà. Bà không quan tâm những điểm tôi giống bà đâu, à, không ghét thì đúng hơn?

Tôi ra khỏi phòng y tế và đóng cửa, buồn thiu vì ai cũng nặng hơn ba mươi lăm cân, chỉ có tôi là không đạt. Đúng lúc ấy, có người kéo vạt áo thể dục của tôi. Trước khi kịp kêu lên, tôi đã nhận ra hai gương mặt đang đặt ngón trỏ lên môi ra dấu im lặng.

Yasuda Tamami và Yamaoka Mizue đang ngồi thu lu cạnh cửa ra vào để trốn. Chúng là hai đứa có số thứ tự ngay trước tôi. Có lẽ Tamami đã đầu têu và kéo Mizue theo. Vì người vẫy tôi ra ngồi cạnh là Tamami.

Tuy không biết hai đứa nó đang làm gì song tôi vẫn thuận theo, vừa hay nghe thấy giọng oang oang từ phòng y tế.

“Sáu mươi tư ki-lô!”

Y chang kiểu tôi vừa nói. Cảm giác như đang đọc một bảng cửu chương kì cục chính là điểm mấu chốt.

Lúc tôi hiểu ra lí do thì cũng là lúc bị Tamami kéo tay, chúng tôi chạy ào về lớp. Đương nhiên chúng tôi không để Yokoami biết cả bọn đã nghe lỏm cân nặng của cô ấy.

“Không phải tám mươi cân nhỉ?”

Tamami vừa chạy vừa nói, gương mặt không mảy may tiếc nuối mà hoàn toàn mãn nguyện. Khéo tôi cũng đã có biểu cảm như vậy.

So với một con số khổng lồ do đoán bừa, con số nửa thật nhất định gây phấn khích hơn. Nhất là khi còn tìm ra được cả một thông tin khớp chằn chặn.

“Gấp đôi Shiho!”

Mang tinh thần nắm trong tay thông tin cực kì sốt dẻo, song khi về lớp, cả ba đứa không kháo ra ngay mà chỉ khúc khích với nhau. Dù vậy ba ngày sau, tin tức đã lan khắp lớp, bao gồm cả bọn con trai. Tôi cũng kể cho Sanochan rồi đấy. Cậu còn tiếc hùi hụi, “Thế mà tớ cứ tưởng là hơn một trăm cân cơ.” Sanochan cũng có một thời khờ dại nhỉ?

Từ bấy, “sáu bốn” đã trở thành con số đặc biệt trong lớp. Vào giờ toán, nếu đáp án là sáu mươi tư thì sẽ có tiếng cười rộ lên, từ “con sâu” và “giấy lọc” cũng gây cười, có đứa còn ra rả một cách vô nghĩa năm diễn ra Cải cách Taika theo kiểu chơi chữ. Phải, chúng cứ nghĩ riết về những từ có “sáu bốn” như “Russia”, “Rossini” hay “Hiroshima”.

Chúng còn động đến cả tên thầy hiệu trưởng Hiroshi…

Ai mà ngờ lại có ngày con số đó hiển thị trên bàn cân tôi đứng. Sáu mươi tư phẩy không, sự khít khao của nó càng thêm phần gở.

Cân nặng này chẳng phải đã tới mức đáng lo sao? Tất nhiên nếu xét cả chiều cao, vóc dáng tôi không đến nỗi như Yokoami thời bấy giờ. Cô ấy lùn nhất lớp, hẳn là một trăm bốn mươi phân, ừ, tôi không nghe rõ chiều cao của cô ấy.

Nhưng sáu mươi tư cân thì ở ngưỡng được coi là béo phì rồi đấy.

Dạo này tôi tình cờ nghe được chồng con tôi nói chuyện. Chúng tôi thường đi mua sắm ở cửa hàng thanh lí, sau khi hẹn giờ tập trung thì mỗi người một ngả. Lúc nào tôi cũng muộn nên chắc hai cha con tưởng chưa đến giờ hẹn. Nhưng mỗi người đã ngồi sẵn ở một băng ghế.

Tôi chẳng buồn sắm gì cho hợp với thân hình bây giờ nên đã sớm bỏ cuộc.

Ngay cả khi tự biết mình béo sáu mươi tư cân, vẫn phải có người nói tôi mới xao động.

“Con ở ngoài cửa hàng thì thấy mẹ đang đứng trước kệ túi xách, trông như tảng đá ấy ạ. Con mới tự hỏi hồi trước mẹ có thế không nhỉ. Hay mẹ bị bệnh gì nhưng hai người giấu con?”

Mồm miệng trẻ con nghiêm túc đến đau lòng. Chắc vì vậy mà chồng tôi mới đáp thế này.

“Chỉ là béo tuổi trung niên thôi. Con ví von với tảng đá nghe hay đấy. Chẳng bù cho hồi xưa, chạm vào mẹ con cứ như chạm vào món đồ thủy tinh, tưởng cái eo sắp gãy ‘cộc’ đến nơi. Chà, thời gian đúng là tàn nhẫn mà. Về mặt này thì những cô gái trong thế giới ảo sẽ không phụ lòng chúng ta. À, không được kể với mẹ là cha nói thế đấy nhé.”

Đúng lúc đó, một đoàn khách du lịch nước ngoài đi ngang qua, tôi trà trộn vào họ để rời đi, ba mươi phút sau mới xách túi giấy của một hàng quần áo tôi chẳng thiết tha gì và xuất hiện cùng nụ cười trên môi, “Xin lỗi hai cha con nhé.” Thấy tôi tài không?

Đáng ra nên mua giày hả, đó đâu phải vấn đề. Mà đúng là cỡ giày thì không đổi thật. Hay đấy, giày dép quả là người bạn vĩnh cửu. Chỉ có chúng là không phản bội ta. Không nên đi bốt á? Đừng đay nghiến tôi đến cùng thế chứ.

Và rồi tuần trước, tôi về nhà mẹ đẻ.

Mẹ bảo nhà có đại sự nên tối thiểu là mình tôi phải vác mặt về. Vì giọng mẹ nghe hệ trọng nên tôi đoán nhà có ai mắc bạo bệnh, bèn tức tốc chạy về.

Hóa ra chỉ là quyết định cho Kie cưới chồng. Nó lấy một thầy giáo trong vùng. Đã vậy tối đó còn có bữa cơm gặp mặt gia đình nhà trai. Báo bất thình lình như thế, ai mà chuẩn bị quần áo tươm tất cho được. Tôi càu nhàu với mẹ thì mẹ bảo, mày đi máy bay ròng ròng đường xa còn được, thế mà vác mặt về với bộ dạng như ra siêu thị gần nhà, tao thật chẳng dám ngờ.

“Không phải hồi còn gầy, ngày nào mày cũng mặc như diện ngoài đường à.”

Tôi mệt mỏi tới mức buông tiếng thở dài. Hồi xưa tôi nào có ham hố chải chuốt như mẹ nói, chỉ mặc quần áo bình thường thôi. Đã thế còn toàn là đồ rẻ hơn bây giờ một số không. Chung quy lại, cứ gầy thì mặc gì cũng đẹp.

Mua quần áo mới cũng dở nên tôi mượn em gái. Rồi cậu biết nó bảo gì không?

“Chị mặc vừa à?”

Không thể tin tôi lại bị một đứa béo như heo nói kiểu bỉ bôi cỡ ấy. Tôi đốp lại “Đừng có giễu tao”, đoạn mở tủ quần áo, bên trong có dăm cái váy liền rộng dáng suông. Thế này còn nghĩ tôi không vừa, tôi cay cú và ê ch?