← Quay lại trang sách

CHƯƠNG KẾT Buổi diễn thuyết của Tachibana Hisano: Để cuộc sống luôn hướng về phía trước

Buổi diễn thuyết của Tachibana Hisano: Để cuộc sống luôn hướng về phía trước

Đầu tiên tôi xin phép được nói về một lí tưởng. Cuộc đời sẽ trở nên dễ dàng hơn nếu tất cả mọi người nhìn vào nội tâm, thay vì bề ngoài của người khác để đánh giá.

Cao thấp, béo gầy, mắt to mắt híp, mũi cao mũi tẹt, tất cả đều là những nét riêng của vẻ bề ngoài. Việc lấy chúng để xét đoán nội tâm người khác là hành động nông cạn. Nhưng làm gì có chuyện ta thật lòng nghĩ thế phải không?

Thậm chí một đứa trẻ mới lọt lòng mấy tháng, tất nhiên có cả tôi, cũng sẽ nhăn nhó khi nhìn các bà cô cười toe toét lúc chơi trò “Ú òa” với mình, nhưng vừa thấy một cô gái trẻ thì lại bật cười khanh khách. Xem ra khá nhiều người thấy đúng nhỉ?

Các bạn cứ cười thoải mái. Cứ vô tư bộc lộ cảm xúc của mình ở đây. Có phải trong giờ học đâu nào. Nhưng tôi mong các bạn không vì người bên cạnh cười mà cũng ép mình cười theo.

Đừng để người khác đặt ra tiêu chuẩn cho mình.

Tôi là típ người bộc trực, từ xưa đã luôn nói thẳng suy nghĩ của bản thân, yêu, ghét, dễ thương, bẩn thỉu, thơm ngon, dở tệ, rồi ghen tị, đáng thương…

Người xung quanh, đặc biệt là các bạn học, hay ghen tị với tôi, “Cậu thích thật đấy, gái xinh nói gì cũng được tha thứ.” Họ như khen tôi rằng gương mặt đẹp giúp che đi tính nết xấu xa vậy.

Tôi không phủ nhận điều đó đúng một phần. Nhưng một phần ấy không phải toàn bộ tôi. Tôi chú ý đến cách ăn mặc hơn bất cứ ai và tối nào tôi cũng nghiêm túc nghĩ về kiểu tóc và trang phục phù hợp với mình.

Mẹ là người để mắt đến những phương diện khác của tôi ngoài ngoại hình. Mẹ lớn lên trong một gia đình khá giả nhưng lại không được theo đuổi con đường học vấn mình mong muốn. Phụ nữ phải yên phận. Ông ngoại của tôi là chủ một công ty, dĩ nhiên, sẽ giao lại nó cho con trai cả.

Song bác cả và các bác trai, không phải ai cũng đều giỏi giang và xuất chúng. Trong tình cảnh đó, ông vẫn không cho rằng việc để đứa con gái độc nhất theo học những ngôi trường tốt hơn các anh trai có gì là tốt.

Mẹ tôi muốn thử sức. Mẹ muốn dẫn dắt một nhóm và thực hiện các hoạt động có ích cho xã hội. Ông tôi qua đời, tài sản mẹ thừa kế tuy không so được với các anh nhưng vẫn là một khoản kếch xù. Với số tiền đó, mẹ mở một salon làm đẹp, đồng thời thành lập một tổ chức phúc lợi với thành viên toàn là phụ nữ.

Ban đầu họ giống một nhóm chị em ưa làm đẹp ở salon, thường nướng bánh quy hay làm đồ thủ công bán ở hội chợ. Nhưng tận dụng khả năng ngôn ngữ đã âm thầm trau dồi, mẹ, gần như mỗi ngày, đều thư từ với các tổ chức phúc lợi trên thế giới. Từ một vùng quê nhỏ bé ở Nhật Bản, địa bàn hoạt động của họ dần mở rộng ra quốc tế.

Lần đầu tiên tôi đồng hành với tổ chức là kì nghỉ hè năm lớp Mười. Tôi đi phát sữa bột cho các làng mạc nghèo đói mà điều duy nhất họ có là những vì sao xinh đẹp.

Những con đường chưa trải nhựa, sình lầy rặt vũng nước đọng. Giày tôi nhơ nhuốc, mà người đi trước làm bắn bùn lên quần áo và mặt mũi tôi cũng lấm lem. Trong lúc đi phát những lon sữa bột cho các bà mẹ trong làng, niềm hối hận đã tới vùng đất đó trong tôi dần phai nhạt. Bởi tôi đã chứng kiến bao nụ cười hạnh phúc và nhận được lời cảm ơn.

Họ vui không phải vì ngoại hình của tôi, mà vì hành động tôi làm. Dù chính xác là vì những lon sữa bột. Chẳng bao lâu sau, một cảnh tượng xảy ra khiến tôi không tin vào mắt: Một bà mẹ nhanh nhẹn pha sữa, nhưng thành quả của chị giống như sữa pha cà phê… Loại nước đó là tất cả những gì chị có.

Kết quả, rất nhiều đứa trẻ sinh bệnh. Tỉ lệ sinh của họ cao hơn Nhật Bản nhưng tỉ lệ trẻ sống tới năm tuổi thì thấp hơn hẳn. Những nơi đó sẽ có các tổ chức tình nguyện tới từ các nước khác. Trong số họ, nhóm bác sĩ nữ tới từ Mỹ thực sự tuyệt vời.

Không thể tin rằng cách biệt giữa người và người trong những gì bản thân có thể làm lại lớn tới vậy.

Bấy giờ, lần đầu tiên tôi thấy trong mình có một khoảng trống. Khoảng trống của thứ mà tôi khuyết thiếu. Cách biệt giữa bản thân tôi và những người vĩ đại.

Sau khi về nước, tôi lao đầu vào học để trở thành bác sĩ. Đó là lúc mà bất cứ ai nhắc đến sắc đẹp đầu tiên khi nói về tôi, tôi sẽ phản ứng gay gắt nhất.

Bởi vậy mà mối quan hệ giữa tôi và người con trai mình thích trở nên lục đục.

Cứ thế tôi trở thành bác sĩ. Để bản thân có thêm tiếng nói, với lời khuyên của mẹ, tôi tham gia cuộc thi Hoa hậu thế giới. Và rồi, có tôi của hôm nay.

Tôi thấy vài khuôn mặt đang thắc mắc tôi có quên mất phần quan trọng nào không.

Ý các bạn là lí do tôi trở thành bác sĩ phẫu thuật thẩm mĩ nhỉ? Chuyên ngành của tôi là da liễu. Khi khoảng trống được lấp đầy, tôi nhìn lại mình và nhận ra rốt cuộc, tôi vẫn thích làm đỏm, vẫn thích những gì xinh đẹp và thích bản thân xinh đẹp.

Tôi tôn trọng nghĩa cử cứu người mắc bệnh hiểm nghèo, nhưng chuyện đó bác sĩ nam cũng làm được, không liên quan gì đến ngoại hình cả. Nhưng quan trọng hơn, chẳng phải có những người mà chỉ tôi mới cứu được sao?

Nếu xã hội này đối tốt với những ai có ngoại hình đẹp, vậy mọi người chỉ cần đẹp lên là được. Tôi không hiểu vì sao phải chần chừ trong chuyện làm đẹp. Tại sao phải khước từ những gì sức mạnh y học có thể mang lại?

Tôi tự hào khi bản thân đang giúp những ai mất tự tin và lòng kiêu hãnh có thể sống một cách lạc quan.

Nhưng tôi có dám khẳng định điều đó không? Hay ngược lại, tôi đang góp phần ép những con người độc đáo vào cái khung xoàng xĩnh do ai đó dựng nên, theo một khuôn giá trị nhỏ bé và vô căn cứ, như “thanh mảnh, mắt to, mũi cao, môi đầy đặn mới là đẹp và khi có chúng, ta sẽ được hạnh phúc”? Tôi đã đặt câu hỏi, sau khi một biến cố xảy ra.

Chẳng phải tôi đang giống các nhà giáo dục chuyên áp đặt những nội quy không cần thiết trong nhà trường sao?

Tôi phải làm gì đây?

Các bạn học sinh, nếu được trở về làm chính mình ở quá khứ, các bạn sẽ chọn thời điểm nào?

Tôi vừa nghe ai nói là “trước khi gặp chồng mình” nhỉ?

Cũng có người thấy không cần, vì hiện tại là lúc bản thân hạnh phúc nhất, phải không? Nụ cười của những ai gật đầu trông tuyệt quá.

Tôi cho rằng những ai đang thấy hạnh phúc, dù có mua sách của tôi hay đến tham gia những buổi diễn thuyết thế này, cũng không đời nào tới gõ cửa phòng khám phẫu thuật thẩm mĩ.

Vẻ đẹp ngoại hình không bất biến cả đời. Có những thứ sẽ dần hao như làn da đàn hồi hay mái đầu óng ả, và cũng có những thứ sẽ thừa ra như bụng và eo, lưng và bắp tay, hết chỗ này đến chỗ nọ.

Các bạn có thấy chúng giống những mảnh ghép của bộ xếp hình không? Có những chỗ lồi và chỗ lõm, trông thì ai cũng giống nhau nhưng hóa ra mỗi người lại khác biệt chút đỉnh.

Không chỉ bề ngoài, nội tâm bên trong cũng hiện hữu như những mảnh ghép. Sở trường, sở đoản, sở thích, sở ghét. Với chúng, mảnh ghép “bản thân” sẽ ra đời.

Các mảnh ghép bản thân khớp với nhau, tạo nên gia đình, làng xóm, cứ thế biến thành một mảng của bức tranh. Nhưng không phải các mảnh ghép đều thuận lợi khớp với nhau. Trong bức tranh trường học và bức tranh nơi làm việc, không hiểu sao chỉ có mảnh của mình là trồi lên. Có lẽ bức tranh đó không có chỗ cho mình. Nhưng dẫu vậy, cũng không dễ mà tìm được một bức tranh khác.

Nếu cố ép mình vào, sự hài hòa xung quanh sẽ bị phá vỡ.

Rõ ràng chỉ cần thay đổi hình dạng một chút, mình sẽ khớp tốt với các mảnh còn lại.

Những người nghĩ sự thiếu hòa hợp là vấn đề từ ngoại hình sẽ tới gõ cửa phòng khám.

Hoặc xưa kia thì ghép khớp, nhưng dần dần lại thấy “sai sai”. Họ muốn trở lại làm mảnh ghép khi còn khít khao với người khác. Họ muốn về gần hình dạng khi xưa, được chút nào hay chút nấy.

Những người có ước mong đó cũng sẽ gõ cửa phòng khám.

Đương nhiên tôi nhiệt liệt hoan nghênh. Bởi chỉnh hình xong, họ sẽ trông thấy bức tranh hạnh phúc của mình trước mắt.

Nhưng tôi muốn các bạn nhớ một điều, hình dạng lí tưởng của chính mình không nhất thiết phải giống người khác.

Các mảnh ghép càng giống nhau, bức tranh càng dễ ghép. Vì chẳng có quy định nào bắt một mảnh ghép phải ở một vị trí cố định. Nhưng các bạn có thấy bức ghép hình ấy nhàm chán không? Bức tranh sau khi ghép xong cũng thật nhàm chán.

Ngay cả một miếng ghép trông thiếu tự nhiên so với bức tranh ta muốn tạo ra, nhất định vẫn sẽ có chỗ mà nó ghép vừa.

Trái lại, cũng có khi ta không hình dung ra bức tranh mà mình ghép khớp. Lúc ấy, hãy tìm đến tôi. Chúng ta sẽ cùng nhau phác ra bức tranh của bạn.

Vì nhất định sẽ có nơi mà mảnh ghép của bạn đặt vào vừa vặn.

Chú thích:

Biệt danh của nhân vật Reika Ryuuzaki trong bộ truyện tranh về tennis Ace wo nerae! (tạm dịch: Nhắm tới quân át chủ bài!). Cô là một tay vợt xuất sắc trong đội và đầy khí chất trên sân quần. Bộ truyện tranh sau đó được chuyển thể thành loạt phim hoạt hình cùng tên, tuy lần chiếu đầu có tỉ suất người xem thấp song những lần tái chiếu sau đã gây được tiếng vang.

Họ của nhân vật - Yokoami (横網) và cấp bậc cao nhất trong hệ thống xếp hạng võ sĩ sumo - Yokozuna (横綱) có Hán tự rất giống nhau.

Loạt phim hoạt hình Chodenji Robo Combattier V (tạm dịch: Robot Siêu điện từ Combattier V). Ca khúc cuối phim có câu hát cho biết robot cao 57m và nặng 550 tấn. ↩

Yaeko viết bằng chữ Hán là 八重子, có 八 là “tám” và 重 là “trọng” trong “trọng lượng, cân nặng”.

“Sáu bốn” trong truyện đọc là “ro(ku)shi” (“roku” là “sáu”, âm “ku” không được phát âm rõ, “shi” là “bốn”). “Con sâu” là “mushi” (“mu” cũng có nghĩa là “sáu”), “giãy lọc” là “roshi”, năm Cải cách Taika là 645, chơi chữ sẽ đọc là “roshiko” (con bé sáu bốn), “Russia” là “roshia”, “Rossini” là “rosshini”.

Được hiểu là “Ẩm thực Trung Hoa kiểu mới”, các món ăn được chế biến theo kiểu Trung Quốc nhưng bằng nguyên liệu phương Tây và phục vụ kiểu Pháp. Trở nên phổ biến ở Nhật Bản vào những năm 1990.

Ba cấp vô địch trong hệ thống xếp hạng võ sĩ sumo, theo thứ tự từ cao xuống thấp là Yokozuna, Ozeki, Sekiwake.

Võ sĩ sumo đã nghỉ hưu, có cấp bậc nhất định trong hệ thống xếp hạng, có thể trở thành người đào tạo các võ sĩ lứa sau.

Wasanbon, đường bột mịn chuyên dùng làm bánh kẹo truyền thống (wagashi) của Nhật Bản.

Vị trí cao thứ tư trong hệ thống xếp hạng võ sĩ sumo.