CHƯƠNG 7 Sắc sắc không không
Bản ghi âm buổi tư vấn cho Kira Yuu
Hiện cháu đang nặng một trăm ba mươi cân.
Vì đau đầu gối nên cháu không tập nặng được. Mà có được khéo cũng không hiệu quả. Cháu tham gia câu lạc bộ nhảy từ năm lớp Bảy, luyện tập khá vất vả, thậm chí buổi sáng cháu cũng tự tập lấy, nhưng từ bấy cháu bắt đầu lên cân.
À không, cháu béo từ hồi tiểu học rồi chứ nhỉ? Từ mùa xuân năm lớp Ba, khi cháu và mẹ bắt đầu sống cùng nhau. Một người mẹ mới, một vùng đất mới, đã thế còn là chuyển nhà từ chốn đô thành về miền thôn quê tuyệt vời. Ở đâu thì bí mật? Vì cháu nói cô cũng không biết. Nhưng cháu lên cân không phải vì căng thẳng đâu. Với cháu, người đã đau buồn và khép lòng mình do mẹ ruột mất, đợt chuyển nhà giống như liệu pháp phục hồi chức năng được thực hiện ở nơi có không khí trong lành vậy.
Này nhé, người ở các đảo phía nam như Hawaii thường mập mạp phải không cô? Nhưng lúc nào họ cũng cười. Đâu chỉ toàn sơn hào hải vị, họ cũng ăn những thức trái của thiên nhiên như khoai, chuối mà chẳng cần chế biến, ăn khi nào, ăn bao nhiêu thỏa thích.
Có lẽ cháu cũng béo theo kiểu giống họ. Béo vui ấy ạ? Một thầy giáo mới cưới ở trường cháu tự dưng béo lên và được người ta khen như thế, nên cháu nghĩ kiểu béo của cháu hơi khác với “béo vui”.
Có cảm giác tự nhiên hơn cơ, “béo tự nhiên”?
Hồi cấp hai, để làm bài nghiên cứu tự do, cháu đã tìm hiểu về người dân ở các đảo phía nam. Thì ra họ không chỉ biết ăn và ngủ. Họ cũng làm việc chăm chỉ, đi bộ để di chuyển qua quãng đường dài, đàn ông còn chơi bóng bầu dục ở bãi đất trống gần nhà vào chiều tối. Thế nhưng họ vẫn béo. Cháu giống kiểu của họ ấy.
Không phải vì ít vận động nên cháu mới béo đâu.
“Béo khỏe” nhỉ? Phải rồi. Sao cháu không nghĩ ra ngay cơ chứ. Người ta bảo cháu suốt mà.
Tại sao mọi người lại quy kết béo là xấu hả cô?
Cô giáo chủ nhiệm cấp hai của cháu là một người tuyệt vời, tuy béo nhưng làm gì cô cũng nỗ lực. Thế mà cô lại phải buồn vì bị học sinh trêu. Vậy là lắm lúc cháu ra mặt thay cô để trách chúng, “So với trơ xương dặt dẹo thì mập mạp khỏe mạnh tốt hơn cả trăm lần nhé.”
Có ai cãi lại không á? Đương nhiên không. Vì suy cho cùng cháu vẫn khỏe hơn chúng mà. Nhưng đứa nào càng yếu thì càng cứng miệng. Cứ thẳng thắn xin lỗi cô giáo là được, đằng này chúng lại cười nhăn nhở và chống chế một cách ngớ ngẩn.
“Gì chứ? Chỉ là trêu một bà giáo ít được lòng học sinh thôi mà. Bị trêu là báu cho bà ta đấy.”
Đúng là ngu ngốc. Chính vì thiên hạ rặt một lũ ngu như vậy nên trên đời này, ít nhất là ở xứ Phù Tang này, những đứa trẻ đứng đắn phải bận tâm quá mức tới gương mặt và vóc dáng của mình. Cháu nói trước, cháu không bài xích việc trêu đùa. Cháu thích các chương trình hài và khi xem các nghệ sĩ bị trêu, cháu còn ngoác miệng cười cơ.
Vậy cháu hỏi bác sĩ Hisano một câu. Cô nghĩ điều quan trọng nhất khi trêu đùa là gì?
Hài hước? Không được rồi bác sĩ. Uổng công cô tham gia chương trình bàn luận về giáo dục quá. Nói cho đúng, cô phải biết rõ điều đó với tư cách bác sĩ phẫu thuật thẩm mĩ chứ nhỉ? Những người bị chòng ghẹo là có ngoại hình “sai sai” tìm đến đây cả đống mà. Cô có nghĩ họ chính là những người không thể vui vẻ với thân hình mập ốm của bản thân không?
“Trêu đùa” không thể gọi là “trêu đùa” nếu bên bị trêu không thấy lợi lộc gì. Nếu chỉ có những kẻ trêu chọc tìm thấy thỏa mãn khi buông mấy câu hay hớm, đó gọi là bắt nạt. Vì chúng sẵn sàng chà đạp lên tôn nghiêm của người khác để nuông chiều cảm xúc của bản thân. Rõ ràng phải không ạ? Nhưng khi nghe cháu chỉ trích như vậy, cô biết chúng trả treo thế nào không?
“Việc gì phải cáu” á? Trời, đúng là đến chịu bác sĩ. Với ngoại hình của cô, cháu chỉ nghĩ cô chưa bị trêu bao giờ, nhưng có vẻ cô cũng chẳng biết trêu ai, thật yên tâm quá. À, cũng có thể cô đã trêu người ta mà không biết. Nhưng trái lại, cháu có thể tin tưởng cô rồi.
“Bọn tôi chỉ nói sự thật thôi mà.”
Chúng bảo thế đấy. Tình huống thối nát nhất là khi bọn bắt nạt lại mang bộ mặt của người bị hại, như thể chính chúng mới bị bắt nạt. Đùng một cái, chúng diễn vai kẻ yếu. Rành rành là đi chế nhạo người khác, nhưng lại chống chế rằng mình chẳng có gì sai.
Trên đời này rặt một lũ như vậy. Không phải bọn bắt nạt thì cũng là bọn thích buông lời tàn nhẫn. Chúng có lường trước hậu quả hay chịu trách nhiệm đâu.
Trời, cháu nói chuyện gì không biết. Mà cháu hơi khát, cháu uống nước mình mang theo được chứ?
Nước lạnh ạ? Cô cứ kệ cháu, cháu có mang coca đến mà. Uống bình thường là được, cháu thích thế hơn.
“Lúc nào cháu cũng uống coca” ạ? Dạ không… Nhưng món này đúng là phá vỡ hình tượng của cháu thật. Một đứa mập ú nốc coca trong buổi tư vấn hút mỡ, nghe như tiểu phẩm hài ấy cô nhỉ? Ngại với cô quá, thôi, cho cháu xin cốc nước đi ạ.
Chảy cả mồ hôi nữa chứ. Mình hạ nhiệt độ máy lạnh một xíu được không cô?
Chà, thoải mái rồi…
“Tình trạng này mà cháu vẫn nghĩ mình béo khỏe hả?”
Cô vừa bảo cháu không khỏe đấy à? Lục phủ ngũ tạng của cháu không bệnh tật gì. Còn về cơ và mỡ, có lẽ mỡ của cháu nhiều hơn, nhưng thế thì sao ạ? Hay ý cô là đầu gối cháu? Chừng nào còn đi lại được thì cháu ổn.
Không phải chỉ chuyện đầu gối ấy ạ? Dì Megumi đã kể với cô thế nào về cháu? Cứ đặt lịch hộ người ta là được rồi, lại còn… Dì không tự tiện hỏi cô về cháu đấy chứ?
Dì Megumi bặt vô âm tín kể từ hồi mẹ cháu mất. Cháu chưa kịp thắc mắc vì sao dì đột nhiên liên lạc thì dì ấy đã khóc lóc, kêu bộ dạng cháu gớm quá.
Không phải từ “gớm” quá quắt lắm à?
Không phủ nhận cháu cũng có điểm ăn ở chưa lành mạnh. Cháu ru rú trong nhà mà. Cấp ba cháu cũng nghỉ học và không bao giờ đến trường nữa. Để ra đường thì đi học hoặc đi làm thêm là được chứ gì? Nhưng làm thế, mẹ cháu sẽ bị coi là ngược đãi con mình.
Là để mặc cho con phát phì.
Có ai đáng mặt làm cha mà lại nói “Nếu hai mẹ con sống xa nhau, mẹ của con sẽ không bị người ta chỉ trích nữa” không? Cháu đã tin ông ta, để mẹ ở lại quê và lên Tokyo, thế mà mỗi lần nhìn cháu, ông ta lại trách móc mẹ rằng đã để cháu ra nông nỗi này. Thậm chí mỗi lần cháu ăn gì, ông ta đều vu vạ mẹ một cách nực cười rằng mẹ đã tẩy não cháu.
Cháu muốn nói vào mặt ông ta rằng người bị tẩy não là ông mới đúng.
Ai tẩy não á? Chính là bà giáo viên chủ nhiệm cấp ba bao đồng đó. Là kẻ sính Mỹ nên bà ta muốn chúng cháu gọi bằng tên hồi đi du học thay vì gọi là “cô”. Nhưng bà ta đâu phải người hòa ái như vậy. Đầu óc bảo thủ, còn người ngợm thì như que củi.
Mọi người… không, cháu ghét bà ta. Có lẽ thế. Trong đời mình, cháu chưa bao giờ ghét ai cả. Không phải cháu khoe mình tốt tính đâu.
Chắc chắn ai cũng có điểm tốt và cháu muốn trở thành người có thể tìm ra điểm tốt đó. Chẳng phải những người bị ghét càng đáng để ta đi tìm điểm tốt của họ ư? Quan niệm thì là thế, nhưng ở bà giáo kia, cháu chẳng tìm ra gì cả.
Do không hợp tính và “cùng tần số” với nhau chăng mà tất cả những gì bà ta làm, cháu đều không ưa được.
Một đứa nhuộm tóc vàng vào dịp hè, đến lễ khai giảng học kì hai đã nhuộm lại tóc đen cẩn thận để đi học, thế mà bà ta còn điệu nó lên phòng giáo dục đạo đức lối sống vì “Tóc em đen không tự nhiên, em nhuộm tóc hồi nghỉ hè chứ gì?”
Bà ta quát nó với đôi mắt xếch ngược, “Có là nghỉ hè thì em vẫn là học sinh của trường đấy!”
Chính bà ta cũng cắt mắt hai mí cơ mà.
Không quan tâm đến làm đẹp cũng nhận ra mắt của bà ta thiếu tự nhiên. Cháu chưa thấy ai mắt hai mí lại có vết hằn rõ chính giữa mắt và lông mày cả. Người béo nên mí mắt chảy xệ thì không nói, chứ với gương mặt da bọc xương của bà ta, đôi mắt ấy nhìn buồn cười lắm.
Chưa hết, bà giáo nọ không phải chỉ ghê gớm thôi đâu.
Chẳng những với học sinh mà với thầy cô khác, bà ta cũng tỏ thái độ “tôi khác các người”. “Tôi đã vượt qua thảm cảnh và đau thương mà người thường không thể chịu đựng nổi.” Cháu không nói đùa đâu, chính bà ta nói thế trước lớp mà.
Nếu có học sinh nói chuyện trong giờ thì nhắc trật tự là được rồi, đằng này bà ta sẽ dạy dỗ hẳn một bài.
“Chắc anh chị có nhiều chuyện quan trọng hơn là đi học. Nhưng anh chị có tán dóc cái gì, tôi cũng nghe như tiếng quạ kêu cả. Những đứa được cha mẹ và xã hội bao bọc như anh chị thì có gì mà khổ sở? Hồi học đại học bên Mỹ, tôi đã gặp phải thảm cảnh và đau thương mà người thường không thể chịu đựng nổi. Nhưng tôi đã vượt qua bằng cách lắng nghe cơ thể mình. Nếu những phiền não của anh chị còn nghiêm trọng hơn của tôi thì cứ việc nói trong giờ. Nhưng trước hết phải thuyết phục tôi đã.”
Giữa chừng cháu lại bắt chước giọng của bà ta mất rồi. Cháu tin là khá giống đấy. Hình như bà ta cũng kể lể như thế trên phòng giáo viên. Thế nên ai cũng khó chịu và bơ đẹp bà ta. Trong giờ học chúng cháu cũng im lặng, bà ta chắc cao hứng lắm vì tưởng là do mình dạy giỏi.
“Đừng có dây dưa nhiều với bà giáo ấy,” cháu tự nhủ, nhưng chạy trời không khỏi nắng. Bà ta đã để mắt đến cháu.
Trong giờ cháu ngoan ngoãn nghe giảng, điểm bài kiểm tra thì khá, cũng không vi phạm nội quy nhà trường.
Chỉ vì cháu béo.
Có đứa học sinh nào bị điệu lên phòng giáo dục đạo đức lối sống vì béo không? Đúng, cháu thừa nhận kể từ khi đau đầu gối, cháu chưa bao giờ tăng cân nhanh đến thế. Ban nãy, tuy cho rằng cân nặng không can hệ đến vận động, cháu nghĩ nó cũng cản trở một phần. Song đó đâu phải chuyện cần phải bị nhắc nhở đâu.
Cháu chưa bao giờ làm gì sai cả.
Vì thế cháu quyết định không nói gì. Quyền giữ im lặng ấy cô. Cháu nghĩ bà ta chỉ muốn cho cháu một bài, nếu vậy, cứ để bà ta nói đến khi hả dạ. Cháu chắc mẩm một cách lạc quan rằng chỉ cần chịu đựng một ngày là xong.
Nhưng bà giáo không cho bài vở gì cả. Vừa vào, bà ta đã nói luôn cháu có vấn đề nghiêm trọng và đề nghị cháu từ từ bộc bạch những chuyện, mà theo câu chữ của bà ta là “người thường không thể chịu đựng nổi”. Bà ta ra cái vẻ đồng cảm với cháu. Tức là thấy cháu tội nghiệp chứ gì?
Cháu thầm nhủ, “Đừng coi tôi là con ngốc! Bà tin mình có khả năng thấu cảm đấy à?”
Cháu không im lặng nữa. Cháu sẽ hết sức vui vẻ mà trả lời bà ta. Vì cháu có chuyện gì buồn đâu. Ít nhất là ở thời điểm ấy.
“Vì bánh vòng mẹ em làm ngon quá ạ.”
Cháu cười và đáp. Cháu cũng không nói dối. Bọn bạn cấp hai, gần như ai cũng biết bánh vòng mẹ cháu làm rất ngon. Nó là món ăn khách ở lễ hội văn hóa mà.
Mỗi tội cháu… ăn nhiều hơn thôi.
Có gặp áp lực chuyện gì không ấy ạ? Chắc là chuyện ông ta… cha cháu về nước chăng. Cha cháu một mình công tác dài hạn ở nước ngoài. Phải rồi, tuy bác sĩ đã nghe dì Megumi giới thiệu, nhưng có khi cháu vẫn phải giải thích kĩ về gia đình mình nhỉ?
Gia cảnh nhà cháu ạ?
Đầu tiên là mẹ ruột Chika của cháu. Mẹ mất vì ung thư năm cháu lên bốn. Mẹ Yaeko là bạn của dì Megumi, cũng thân với mẹ ruột cháu. Hơn nữa khi xưa, mẹ Yaeko hình như rất ngưỡng mộ mẹ Chika nên cũng thương cháu lắm. Dì Megumi từng kể và cháu cũng khá có ấn tượng.
Từ Tokyo, mẹ Chika về một bệnh viện ở Kobe gần nhà ông bà ngoại để chữa bệnh. Ngày qua ngày, mẹ dần trở nên tiều tụy. Bấy giờ cháu được gửi cho ông bà ngoại chăm. Tuy bà và dì luôn an ủi cháu rằng mẹ sẽ chóng khỏe, nhưng thấy mẹ, cháu lại không dám tin lời an ủi đó.
Cháu không biết chết có cảm giác thế nào, nhưng cái suy nghĩ mẹ đang héo hon và một lúc nào đó sẽ biến mất khiến cháu hoảng sợ. Đến lúc nhận ra, cháu đã chẳng thiết ăn uống nữa rồi.
Ngày nọ, khi tới phòng bệnh thăm mẹ, cháu ngửi thấy một mùi hương thơm phức. Mùi hương ngọt ngào như của bánh kếp phủ bơ chảy tỏa ra từ chiếc hộp đặt trong tủ cạnh giường bệnh. Bình thường muốn ăn hay chơi gì, cháu đều xin phép mẹ, nhưng bấy giờ, tựa hồ bị thôi miên, bàn tay cháu cứ vươn đến chiếc hộp rồi mở nắp.
Bánh trong hộp giống bánh mì hình tròn, có đục lỗ ở giữa và rắc đường bên trên. Cháu không hề có ý niệm đó là bánh vòng. Bánh vòng cháu biết là loại phủ sô-cô-la bán ở các cửa hàng cơ.
Nhưng gọi là gì chẳng được. Cái lỗ ở giữa như mời cháu ngoắc ngón tay vào nó. Thế là, ngay lúc nhón một chiếc mà gặm, cháu nghe thấy tiếng hít sửng sốt.
Mẹ nhìn cháu đầy kinh ngạc. Cả bà và dì Megumi nữa.
Cháu rối rít xin lỗi, nhưng ba người họ lắc đầu nguầy nguậy. Vì mẹ cho phép ăn hết nên cháu chén cả chiếc thứ hai vốn đã cầm lên. Mẹ cho thì cháu không ngừng được nữa. Cháu ăn hết veo bánh trong hộp và liếm cả đường dính trên tay.
“Đó là những chiếc bánh vòng tự làm đầy ắp yêu thương đấy con.”
Nghe mẹ bảo cháu mới biết loại bánh không phủ sô-cô-la vừa ăn cũng là bánh vòng. Bà hay dì Megumi nhỉ, còn nói đó mới là bánh vòng nguyên bản.
Từ bấy, mẹ Chika bắt đầu nhờ mẹ Yaeko làm bánh vòng. Mẹ Chika bảo hai mẹ con mình cùng ăn, nhưng cháu chẳng bao giờ thấy mẹ cắn dù chỉ một miếng.
Mẹ chỉ giơ chiếc bánh lên quá tầm mắt và nhìn qua nó như ngắm ống nhòm. Cháu hỏi mẹ đang làm gì thì mẹ bảo:
“Bánh vòng không phải chỉ là món ăn vặt mà còn là bảo bối ma thuật đấy.”
Vừa nói, mẹ vừa nhìn qua lỗ tròn của chiếc bánh. Thế rồi mẹ tiếp lời.
“Mẹ đang tưởng tượng ra khung cảnh mẹ ước mong ở bên kia lỗ bánh. Sau đó nếu ăn bánh, khung cảnh ấy, tức ước mong của mẹ, sẽ trở thành sự thực. Nhưng mẹ không ăn được nên Yuu ăn thay mẹ nhé?”
Mẹ như đang nhờ cháu hiện thực hóa ước mong của mẹ. Có lẽ đó là lí do mẹ cho cháu ăn bánh, nhưng cháu tự hỏi, mẹ vẫn còn tâm trạng mà ước sao?
Bên kia chiếc bánh, mẹ chẳng bao giờ tưởng tượng ra chính mình đã khỏe lại. Trước khi ăn bánh, lúc nào cháu cũng hỏi mẹ đã thấy gì. Mẹ bảo cháu rằng đã thấy Yuu đứng nhất trong cuộc thi chạy ở hội thao, thấy Yuu cười tươi trong vòng tay bè bạn, thấy Yuu lớn lên thành một cô gái xinh xắn… Tất cả đều là cháu.
Cháu vẫn ăn chiếc bánh ấy. Vì ăn xong, cháu sẽ được ngắm tận mắt nụ cười của người mẹ dấu yêu, chứ khỏi cần vẽ nó ra ở bên kia chiếc bánh.
Cháu chỉ đi tìm hình bóng mẹ qua chiếc bánh vòng khi mẹ đã qua đời.
Bốn năm sau, ông ta tái hôn với mẹ Yaeko và chưa đầy nửa năm, cháu bắt đầu về sống với mẹ Yaeko ở vùng quê nơi mẹ chôn rau cắt rốn.
Một vùng quê tuyệt vời mà cửa hàng tiện lợi có lẽ là chốn vui chơi duy nhất. Ông ta thì quyết định sang Mỹ công tác một mình.
Đi cùng ạ? Cháu nhớ ông ta đã giải thích với mẹ rằng, theo quy định của công ty, nếu cả nhà cùng đi thì phải ở bên đó ít nhất mười năm, còn nếu đi một mình thì chỉ cần tối thiểu năm năm. Vậy nên ông ta sẽ đi mà không có mẹ con cháu.
Mẹ Yaeko cười và bảo, may mà khỏi phải đi vì tiếng Anh mẹ kém lắm, nhưng trong thâm tâm mẹ thì sao chứ? Ông ta có nói gì với cháu đâu.
Cháu cũng tự hỏi mẹ thực sự nghĩ gì về cháu. Nhưng cháu mới băn khoăn một năm nay thôi, vì trước đó, cháu được mẹ chăm sóc ân cần tới độ câu hỏi đó chẳng mảy may chen vào tâm trí. Không chỉ bánh vòng, món nào mẹ làm cũng giỏi, cháu ăn gì cũng thấy ngon và chưa bao giờ bỏ thừa đồ ăn mẹ làm.
Vì đó là lời hứa cuối cùng của cháu với mẹ Chika.
Tuy không kể với bà giáo nọ về sự tình phức tạp nhà mình, song cháu nghĩ bà ta sẽ xuôi nếu biết nguyên nhân cháu béo là do món bánh vòng đầy ắp tình yêu của mẹ, chứ không phải một tác nhân thiếu lành mạnh nào khác như ăn uống vô độ do căng thẳng, hoặc không nấu cơm mà chỉ chăm chăm ra tiệm đồ ăn nhanh.
Nhưng tất cả chỉ như nước đổ lá khoai. Cái cằn cỗi đã ăn cả vào đầu óc bà giáo, khiến bà ta không còn kẽ nào mà dung nạp lời của người khác. Bà ta còn muốn nói chuyện với người nhà cháu, như thể sẽ không phục chừng nào cháu chưa giảm cân.
Quay lại chuyện ban nãy, quả thực cháu… ăn ngày càng nhiều bánh hơn. Thực tế là đã có chuyện đè nặng lên tâm trí cháu.
Ông ta về nước. Thêm bốn năm nữa thành chín năm, ông ta chưa một lần quay trở lại Nhật. Những dịp như nghỉ hè, ông ta cũng chẳng gọi mẹ con cháu sang chơi, thế mà vừa thấy mặt cháu, ông ta đã giở giọng, “Xin lỗi vì cha đã không quan tâm đến con. Gửi con cho cô ta đúng là sai lầm của cha.” Quân đốn mạt! Với ông ta, mẹ Yaeko chẳng qua chỉ là bà vú của cháu.
Vậy nên cháu quyết định phản kháng. À không, cơ thể cháu đã tự thủ thế rồi. Cháu sẽ không động đến món nào khác trừ đồ mẹ nấu. Vậy là gầy đi được chứ gì? Nhưng không.
Mẹ nhận ra sự bất thường của cháu. Có lẽ thấy cháu không thiết tha gì bánh kẹo ngoài cửa hàng, mẹ tưởng cháu bắt đầu giảm cân. Mẹ còn hỏi cháu hay là thích ai rồi.
Cháu có “cảm nắng” một bạn, nhưng hình như bạn ấy thích cháu mũm mĩm hơn nên cháu chưa bao giờ tính chuyện giảm cân. Đúng hơn là, bản thân cháu chưa bao giờ tính chuyện giảm cân.
Ở vùng quê đó, cháu là học sinh từ xa chuyển tới nên chẳng ai trêu cháu vì ngoại hình cả, mọi người đều tử tế. Chưa lần nào béo trở thành điểm trừ của cháu.
À, có đấy. Trong hội thao hồi cấp hai, cháu làm một cậu chạy cùng trong trò hai người ba chân bị thương. Cháu ngã nên đè phải cậu ấy, nhưng người ta lại cười xòa bỏ qua. Hảo cảm về cậu ấy lên như diều gặp gió, thế là cháu phải lòng.
Chẳng cớ gì cháu phải giảm cân cả, thậm chí cháu còn mừng vì mình mập đấy. Cháu mập thì sẽ giống mẹ. Mẹ cháu cũng mũm mĩm mà.
Người ta hay bảo cháu không giống mẹ, dù có lẽ lời không mang ý xấu. Cháu làm gì được chứ, vì mẹ con cháu không cùng huyết thống mà. Quả nhiên cháu vẫn chưa đủ vững vàng để cởi mở về chuyện máu mủ. Song mỗi lần nhắc đến, sẽ có đứa nhảy vào bảo thân hình mẹ con cháu giống nhau, dù lời chúng hơi pha chút trêu chọc. Cháu vui lắm, vì nếu thân hình giống nhau, cháu và mẹ sẽ trông như hai mẹ con đích thực.
À, thì ra là thế. Đáp án thật đơn giản, cháu ăn bánh vòng vì muốn cùng mẹ Yaeko trở thành mẹ con thực sự.
Cháu không kiêng cữ gì cả. Cháu nhờ mẹ làm thật nhiều bánh vì cháu muốn ở bên mẹ. Chẳng có ai tốt như mẹ Yaeko.
Khi mẹ Chika ra đi, mỗi ngày cháu đều rửa mặt bằng nước mắt. Lúc ấy, mẹ Yaeko, còn chưa trở thành mẹ cháu, đã làm bánh vòng và nấu cho cháu bao món ăn ngon. Lúc thì gửi qua đường bưu điện, lúc thì lặn lội bay đến tận nơi.
Mẹ Yaeko cũng giơ bánh lên ngắm như mẹ Chika. Khi cháu hỏi sao mẹ biết làm thế thì sau một thoáng trầm ngâm, mẹ đáp rằng do mẹ Chika chỉ cho. Vừa nhìn qua lỗ bánh, mẹ Yaeko vừa híp mắt mỉm cười và bảo, mẹ Chika đã dạy cho mẹ rất nhiều.
Mẹ Yaeko cười. Nụ cười nở trên gương mặt đang cố sức nhăn lại để ngăn những giọt nước mắt chực rơi.
Khoảng thời gian đó, mẹ Yaeko trở thành mẹ hợp pháp của cháu, chăm cho cháu từng bữa ăn giấc ngủ.
Cháu được mẹ cõng vào bệnh viện bao nhiêu lần vào buổi đêm ạ?
Khoe mình sức dài vai rộng chán chê rồi mà nói thế này thì ngược quá, nhưng hồi tiểu học cháu hay sốt về đêm. Hôm sau thể nào cũng là cháo và táo xay chứ không phải bánh vòng, nhưng mẹ luôn hứa sẽ làm bánh vòng cho cháu khi cháu khỏe lại.
Nhưng cuộc đời cứ khắc nghiệt với mẹ…
Sau khi bị bà giáo điệu lên, cháu đã cố gắng giảm cân, nhưng vận động quá sức càng khiến tình trạng đầu gối cháu tệ hơn, đến cổ chân cũng đau nên thành ra còn khó đi lại hơn trước.
Là người béo đã lâu, cháu tự biết cách điều khiển cơ thể mình. Tuy có dự cảm thân xác này sẽ tàn đời nếu còn cố tập nữa, cháu vẫn dồn ép nó tới cùng. Kết quả là, gầy chẳng thấy đâu mà đến câu lạc bộ nhảy cũng phải nghỉ, cháu chỉ sống bằng ăn nên béo càng thêm béo.
Rốt cuộc bà giáo cũng đến nhà.
Thái độ bà ta kiểu gì không biết. Cháu đã lén theo dõi chứ chẳng thèm chào hỏi. Giống như xem một vụ bắt gian tại trận trên tivi ấy ạ.
“Chị biết chị đang làm gì với con gái mình không?”
Không dưng lại sẵng giọng với một người lớn? Ví thử người ra tiếp là cha cháu, bà ta có tỏ thái độ đó không? Mà không, ngay cả với các mẹ khác, cháu nghĩ bà ta cũng chẳng dám.
Hồi bé, lớp của bác sĩ có bạn béo nào không?
Ý cháu là cấp một và cấp hai. Bị bắt nạt chứ gì ạ?
Cho cháu xin, cháu có bảo bác sĩ đâu, là bạn béo kia kìa.
Không phải bắt nạt mà là trêu chọc? À, nếu bác sĩ coi là trêu chọc thì chứng tỏ bạn đó bị bắt nạt khá nghiêm trọng đấy.
Vì béo chứ gì ạ? Và còn cho cảm giác đầu óc đen tối nữa phải không?
Cháu biết ngay mà. Nhưng cháu nói trước là mẹ cháu không phải người như thế. À, đính chính một chút, “không phải cho đến độ năm ngoái.”
Mẹ Yaeko là người rất khí chất: tươi tắn, điệu đà, không bao giờ nói xấu người khác hay có chút xíu nào dè dặt. Nhưng lắm lúc cháu cũng thấy những nét tính cách ấy không hoàn toàn là của mẹ. Cháu vô cùng băn khoăn khi bản thân không để bụng chuyện đó.
Đỉnh điểm là khi cháu làm một bạn trai bị thương ở hội thao. Cậu ấy chỉ bị bầm tím và xước xát xíu thôi, nhưng mẹ cháu cứ cuống cả lên vì không biết phải xử trí thế nào. Cha của cậu ấy là bạn cùng lớp với mẹ và cũng tốt tính, nên cháu không hiểu vì cớ gì mẹ phải bối rối đến mức ấy.
Nhưng cháu cũng đoán ra, có lẽ có một thời gian, mẹ đã phải để ý sắc mặt của người khác gấp đôi người bình thường. Quanh cháu cũng có một đứa như vậy.
Bản thân cậu ta không làm gì trái khoáy, nhưng lại bị bọn khác nói xấu sau lưng là thích lườm nguýt, tự cao hay không biết ý. Thủ phạm của những lời bêu riếu là bọn hết thuốc chữa, chúng nó chẳng tốt đẹp gì nhưng lại muốn đè người khác dưới chân để đắm chìm trong cảm giác hơn người.
Chúng đề cao bản thân nên sẽ bực bội nếu không được người khác công nhận. Cái “ăng ten” của lũ đó sẽ “bắt sóng” được ngay những đứa yếu thế hơn mình. Thế là chuỗi hiểu lầm bắt đầu.
Đối phương nói gì không cần biết, tỏ thái độ gì cũng mặc.
Đó chính là thái độ của bà giáo với mẹ Yaeko. Nhưng mẹ đã thủ sẵn vũ khí: chuyên môn về dinh dưỡng. Nhưng xem ra bà giáo vẫn tin rằng cách lắng nghe cơ thể của mình tốt hơn.
Cháu lo lần tới bà ta sẽ kéo cả bác sĩ, cảnh sát hay nhân viên chính quyền đến nên không dám đi học nữa.
Chừng nào cháu còn béo, chừng ấy mẹ Yaeko sẽ bị coi là ngược đãi con cái.
Nhưng có loại ngược đãi như thế sao? Tin tức về các vụ ngược đãi có thể thấy gần như mỗi ngày trên tivi và trên mạng, nhưng ngược đãi bằng cách ép con phát phì thì cháu chưa nghe bao giờ. Cháu nghĩ bà giáo mới là kẻ dị hợm.
Song như để lật ngược quan điểm của cháu, đúng lúc ấy dì Megumi gọi đến, thông qua cha cháu ở Tokyo. Dì bảo bà ngoại đang yếu nên muốn cháu qua thăm. Do dì có mâu thuẫn với mẹ nên cháu hãy bí mật mà đi. Vậy là cháu nói dối rằng sẽ ngủ ở nhà của cha, bụng bảo dạ, chuyện chỉ có lần này là xong.
Vâng. Từ khi ông ta về nước, chúng cháu vẫn sống riêng.
Cháu và dì Megumi gặp nhau ở sân bay. Khi cháu dè dặt lại gần, dì liền hỏi “Yuu đấy à?”, cháu vừa gật thì dì bật khóc.
“Sao bộ dạng cháu gớm thế này.”
Nãy cháu cũng kể rồi đấy ạ. Có thể nói một từ khủng khiếp như thế với một cô gái mười bảy tuổi sao? Gớm là cái gì mà gớm? Cháu có ăn mặc bô nhếch đâu. Mùa nào mẹ cũng mua quần áo mới cho cháu, bảo rằng nếu mặc quần áo năm ngoái thì Yuu vẫn là Yuu của năm ngoái mất. Mẹ luôn chọn quần áo hợp với cháu nhất, kể cả sau khi đã tăng cân quá đà.
Thế gớm ở chỗ nào? Ngoài béo ra? Cháu ghét nói kiểu này vì không khác nào thừa nhận béo là khuyết điểm của mình, nhưng câu nệ từ ngữ quá thì không nói thêm gì được mất.
À mà, cháu kể lể với bác sĩ thế này được chứ ạ? Bác sĩ Hisano bận mà? Có tính thêm tiền không ạ?
Ồ, không sao ư? Vậy cháu kể tiếp.
Dì Megumi sững sờ vì cháu béo. Lúc chia tay, cháu gầy tới độ được chẩn đoán là mắc bệnh biếng ăn mà. Cháu những mong dì mừng vì thấy cháu đã khỏe mạnh mà lớn khôn cơ. Vậy mà câu tiếp theo còn khó tin hơn.
“Cháu không bị ngược đãi đấy chứ?”
Vì không nghĩ nhà trường và dì Megumi thông đồng nên cháu coi như đó là cảm tưởng của riêng dì. Nhưng dì có cảm tưởng ấy là vì trước mắt luôn gắn một bộ lọc.
Với dì Megumi, mẹ Yaeko là kẻ phản bội đã cướp đoạt cha con cháu. Chính cháu cũng không biết chuyện lại thành như thế.
Hình như dì định đưa cháu vào viện thăm bà ngay, nhưng rồi lại bảo về nhà để bình tâm đã. Trong khi người bị bối rối là dì. Tinh thần cháu hoàn toàn thoải mái nên kế hoạch có đổi cũng chẳng sao.
Tuy không hẳn là rạo rực nhưng dừng chân trước cửa nhà, cháu lại thấy bồi hồi. Kí ức về quãng thời gian ở đây bỗng ùa về trong tâm trí, dù chúng đã xảy ra trước cả khi cháu vào tiểu học. Cháu thậm chí có thể nhìn ra sự đổi thay, như rèm phòng khách đã đổi sang hoa văn mới, hay bức “Hoa hướng dương” của Van Gogh được bà làm thành tranh chữ thập vẫn y nguyên vị trí thuở nào.
Cháu nhớ mình đã khóc rưng rức khi ngủ trong phòng bà, nhưng lại nín khóc khi ngủ trong phòng dì Megumi. Dì hay lấy đó để lên mặt với bà rằng cháu thích dì hơn, nhưng thực ra vì cháu hơi sợ dì. Về nhà ông bà rồi, cảm xúc ấy lại dấy lên như phần tiếp nối của chính nó trong những năm tháng khi xưa.
Có lẽ ngót nghét mười bốn năm, không phải ngày nào dì Megumi cũng ôm trong lòng mối hận với mẹ Yaeko. Chỉ là nhìn thấy cháu, dì lại hồi tưởng về năm xưa, trong lòng liền sục sôi như thể chuyện chỉ mới hôm nào.
Phòng khách vẫn trang hoàng ảnh của mẹ Chika. Thời mẹ là vận động viên bóng chuyền, thời là nhà thiết kế hay cả lúc cười rạng rỡ trên sàn diễn. Mẹ trong tấm ảnh nào cũng dong dỏng cao và phong thái ngời ngời. Ừ, dong dỏng.
Còn một tấm nữa, tấm ảnh mẹ bế cháu lúc mới lọt lòng. À, phải rồi. Đó mới là mẹ Chika. Mẹ đã từng cười tươi như thế. Cháu liếc vào phòng để tìm kiếm hình bóng mẹ, liền thấy thân hình mình phản chiếu trên khung cửa kính nhìn ra sân.
Một thân hình béo và… gớm ghiếc. Cháu cũng hiểu ra vì sao dì Megumi khóc rồi.
Với bộ dạng này, cháu đã để mẹ Yaeko phải nghe chì chiết.
“Cháu nhất định đã bị cô ta cho vào tròng. Dì sẽ cho cháu biết sự thật.”
Dì Megumi bắt đầu kể về chuyện mẹ Yaeko lù đù đã vì cơ hội được xuất hiện trong buổi trình diễn thời trang của mẹ Chika mà trở nên tự tin như thế nào. Trong sự mong mỏi và dõi theo của mẹ Yaeko, cháu đã ra đời còn mẹ Chika đổ bệnh.
Đến đây cha cháu xuất hiện. Ông ta diễn vai ác, một kẻ dù vợ mình đang chiến đấu với bệnh tật, lại đi phản bội nàng mà tòm tem với người đàn bà khác.
Có một dạo, dì Megumi vào thăm mẹ Chika thì thấy mẹ úp mặt vào gối nức nở. Mẹ nhận ra dì, liền quẹt nước mắt và nở nụ cười như chẳng có chuyện gì. Dì liền bảo mẹ Chika: Em gái mình thì việc gì phải ngại, thậm chí em còn mong chị giãi bày hết với em những ưu phiền chẳng kể được cho ai kìa.
Dì Megumi tưởng mẹ lo cho cháu nên mới bảo.
“Em sẽ bảo vệ Yuu. Em sẽ nuôi nấng con bé thành người giỏi giang và tuyệt vời giống chị. Thế nên chị cứ yên tâm. Mình anh Keichi nuôi con bé chắc cũng vất vả nên em sẽ hỗ trợ hết mình.”
Nghe nửa sau lời dì, mẹ liền nhăn nhó. Rồi mẹ bỗng thì thầm.
“Keichi phản bội chị. Cái thân xác da bọc xương này, anh ta còn chẳng xem là con người nữa là đàn bà.”
Dì hỏi mẹ liệu có nhầm không, phân nửa là để an ủi mẹ. Mẹ bèn kể đã lén nhìn trộm điện thoại của ông ta và thấy cuộc trò chuyện trong tin nhắn, không thể nhầm được.
Dì Megumi giận dữ, bảo mẹ rằng sẽ đi hỏi cho ra lẽ. Nhưng mẹ Chika ngăn lại.
“Chị đã nghĩ ra cách trả thù rồi.”
Sau khi dứt lời vài giây, mẹ liền cười xòa.
“Keichi thế nào mặc xác anh ta. Chị chỉ mong Yuu được hạnh phúc. Chị cũng tìm được người để gửi gắm con bé rồi. Megumi này, em hãy bảo vệ Yuu cẩn thận giùm chị nhé.”
Nghe mẹ nói, dì Megumi liền ngoắc tay hứa với mẹ. Dù vậy, dì vẫn muốn hỏi ra môn ra khoai người cha phụ bạc của cháu, liền theo dõi cha khi ông ta vào viện thăm mẹ. Sau khi ra khỏi bệnh viện, ông ta ghé một tiệm cà phê gần đó, vài phút sau thì đi ra cùng một người phụ nữ. Hai người thân thiết xuống đường lớn gọi taxi, hướng về phố mua sắm sầm uất.
Người phụ nữ đó là mẹ Yaeko.
Dì Megumi không chất vấn thẳng mặt mẹ Yaeko mà chỉ ra vẻ muốn hỏi ý kiến, “Anh rể đang có người phụ nữ khác thì phải.” Mẹ liền đáp “Tệ quá”, nhưng là thật tâm hay diễn thì chịu.
Bởi nét mặt của mẹ Yaeko khó mà đọc vị.
Dì Megumi không xoáy thêm nữa. Vì cháu. Vì dì biết cháu chỉ ăn mỗi bánh vòng mà mẹ Yaeko làm. Không thể chọc giận hay xua đuổi mẹ Yaeko được.
Mỗi lần kể xong câu chuyện về kẻ phản bội, dì Megumi lại nói như sỉ vả mẹ Yaeko, thế nên lúc xảy ra chuyện thật, có lẽ dì còn điên tiết hơn.
Không bao lâu sau, mẹ Chika mất, dì Megumi và bà ngoại muốn đón cháu về nhưng bây giờ tình hình lại khó khăn. Ông ngoại cháu bị đột quỵ vì xuất huyết não, cần được chăm sóc.
Tuy còn bàng hoàng trước sự ra đi của mẹ nhưng cháu vẫn mang máng chuyện hồi đó. Kẻ hoang mang nhất là ông ta. Hết vò đầu bứt tai rồi thở dài liên tục.
Bà và dì Megumi tỏ ý rằng, khi tình trạng của ông ngoại ổn định hơn sẽ đón cháu về, trước mắt cứ gửi gắm cháu cho cha. Ông ta miệng nói “Hai người đừng lo” nhưng tinh thần thì như bánh đa ngâm nước.
Thế nên dì Megumi càng tin chắc việc để ông ta nuôi cháu là điều đúng đắn. Đưa cháu về Tokyo rồi, ông ta sẽ không gặp mẹ Yaeko nữa, bởi trong một thời gian ngắn, ông ta sẽ chẳng đào đâu ra thì giờ để mà qua lại với phụ nữ.
Cứ như vậy, trong lúc dì Megumi không hay biết, ông ta và mẹ Yaeko đã ngầm đến với nhau, thông báo về chuyện kết hôn cũng chỉ có một tấm thiệp mỏng quẹt, đâm ra dì Megumi bất ngờ lắm. Sau khi mẹ mất, dì không còn liên lạc với mẹ Yaeko nữa. Tuy có gặp nhau một lần nhưng dì đã cho mẹ một cái bạt tai. Lúc đó ông ta đã trốn ở xó nào cơ chứ? Tóm lại, hai người bạn cứ thế mà tuyệt giao.
“Vì ông ngoại ngày một yếu nên dì không đón cháu về được. Dì thật có lỗi với cháu.”
Dì Megumi vừa nức nở vừa nói.
Ông cháu mất năm ngoái nên dì đã gửi thư cho cha cháu, coi như để thông báo. Thế rồi vài ngày sau, ông ta gọi lại cho dì và bảo, “Con bé yếu lắm.”
Có hình dung, dì cũng không hình dung ra chuyện cháu bị béo phì.
“Anh phản bội chị tôi rồi để con bé thành cái dạng này. Ả tiện nhân kia không muốn Yuu được như chị tôi đây mà. Ả ta sợ anh nhung nhớ chị tôi mà ruồng rẫy ả. Vậy nên Yuu tội nghiệp mới phát tướng và tội nghiệp nỗi này.
Dì Megumi bảo cháu về với dì, dì sẽ tìm một bệnh viện tốt. Nhưng cháu cười xòa và lảng đi. Bởi hẵng còn quá nhiều chuyện không khớp với sự thật.
Chẳng hạn ư? Cô cứ nghe cho trót một phân đoạn đã nào.
Cháu phải hóa giải hiểu lầm. Cháu muốn nói chuyện thẳng thắn với mẹ Yaeko. Nhưng hôm sau, khi đi thăm bà, cháu lại dao động.
Hình bóng mẹ chồng lên dáng hình bà. Tuy gương mặt mẹ và bà giống nhau, nhưng điều làm cháu sốc hơn là bệnh viện bà đang nằm chính là nơi mẹ chạy chữa năm xưa. Cái mùi muôn thuở của bệnh viện khiến kí ức xưa kia hiện lên mồn một trong tâm trí cháu, rõ ràng hơn cả lúc về nhà ông bà ngoại.
Lời mẹ Chika nói. Câu chuyện của dì Megumi.
Cháu năm chín tuổi.
Cháu biết mẹ đã thấy gì bên kia chiếc bánh vòng rồi.
Chà, muốn uống coca thật đấy. Cháu lấy ra được chứ?
Nào, cô cần gì phải kinh ngạc nhỉ? Cô tưởng là chai năm trăm mi-li-lít nhưng hóa ra là chai hai lít chứ gì? Một đứa béo sẽ tu hết nửa chai coca nguyên, tan hết bọt và không ướp lạnh này đấy.
Bệnh thật rồi. Ừ, cháu bệnh thật rồi. Từ lúc đến đây cháu đã thấy lạ. Cháu cứ nói thao thao, trong khi mồ hôi túa ra dù điều hòa mát rượi. Máy đo hưng-trầm cảm của cháu tự dưng vọt về bên hưng cảm nên có lẽ nó sắp hết pin rồi.
Trước lúc đó cháu sẽ kể cho hết. Vì sẽ mất kha khá thời gian để sạc lại đấy. Vâng, để cháu kể nốt.
Nên bắt đầu từ đâu nhỉ? Một chuyện bác sĩ Hisano có thể đoán được đi. À không, một chuyện mà người xinh đẹp như bác sĩ Hisano sẽ dễ dàng đặt ra nghi vấn.
Bồ của cha cháu là mẹ Yaeko đẫy đà? Sao mà thế được. Ông ta chọn người thon thả như mẹ Chika để kết hôn cơ mà. Từ góc độ đó thì dì Megumi đã đánh giá cao mẹ Yaeko như một người phụ nữ rồi. Kể mà dì Megumi chất vấn mẹ Yaeko tới cùng để không phát sinh hiểu lầm từ đầu, có khi họ đã thành bạn tri kỉ.
À, giờ vẫn chưa muộn nhỉ?
Vậy cha cháu không ngoại tình ư? Sai rồi. Ông ta có ngoại tình. Vì cháu đã gặp cô ta ngay sau khi mẹ mất. Cô ta được đưa tới nhà cháu ở Tokyo. Dù cách xa nhà ông bà ngoại và cháu cũng còn là trẻ con, song cô ta vậy cũng lớn gan đấy chứ. À không, có khi là do thiếu phép tắc mà thôi.
Cô ta thấp và mảnh, riêng ngực và mắt thì to đùng, mái tóc dài được vấn lên. Cô ta nhìn cháu và nói:
“Chào Yuu. Cô nấu ăn giỏi lắm đấy. Cháu thích món gì cô cũng nấu cho.”
Mùi nước hoa của cô ta gớm quá, cháu liền gào lên khóc để cự tuyệt. Nếu bấy giờ không làm thế, có khi cô ta sẽ tới thường xuyên và tới lúc cháu nhận ra, cô ta đã thành mẹ cháu và cùng chung sống dưới một mái nhà rồi.
Chắc cô ta đã bồn chồn và bối rối lắm. Vì từ hồi về Tokyo, ngoài nước ra cháu chẳng ăn uống gì. Ra nhà hàng hay đồ ăn nhanh cháu cũng chẳng thiết tha. Ở khu bán thức ăn chế biến sẵn trong siêu thị, người ta hỏi cháu ăn được bao nhiêu nhưng cháu chỉ im lặng và lắc đầu.
Có lẽ đúng lúc cháu không chịu ăn uống, cô ta mới mặt dày xuất hiện.
Nhưng cháu không mắc bệnh biếng ăn. Cháu vẫn đói bụng. Thế nên cháu bảo ông ta:
“Con ăn được bánh vòng đã ăn cùng mẹ Chika ạ.”
Vì đó là lời hứa của cháu với mẹ. Cô nghĩ lời hứa ấy có ý nghĩa gì?
Mỗi lần phải từ biệt mẹ, cháu đều buồn da diết. Thấy vậy mẹ liền dỗ dành.
“Lúc nào nhớ mẹ, con cũng gặp được mẹ mà. Vì qua chiếc bánh vòng có phép, mẹ luôn nhìn thấy con.”
Nhưng người làm ra những chiếc bánh vòng lại không phải thân thích trong nhà. Về Tokyo rồi, cháu sẽ không gặp được người ấy nữa, vậy nên mới nói với mẹ suy nghĩ trong lòng. Nghe cháu nói, mẹ liền ra dấu im lặng và ghé tai cháu thì thầm.
“Đây là bí mật của hai mẹ con mình nhé. Mẹ nghĩ mẹ mới của con rất tốt. Cô ấy sẽ nuôi nấng con chu đáo và nấu cho con những bữa ăn ngon, thậm chí ngày nào cũng rán bánh vòng cho Yuu ăn. Con cũng thích thế còn gì?”
Cháu thích mẹ Yaeko nhưng dĩ nhiên không thích bằng mẹ Chika. Mẹ cháu cũng thừa hiểu nên tiếp tục:
“Nếu con không cho cô ấy làm mẹ mới, cái cô mắt thao láo sẽ đến đấy. Rồi không chừng, cô ta sẽ bắt con quên mẹ.”
Chắc mẹ Chika đã biết ông ta ngoại tình với ai. Trực giác mách bảo cháu ông ta đã rờ mó người quen trong công việc của mẹ. Chẳng hạn như, khi cô gái ông ta thích lo lắng tới hỏi thăm, “Chị Chika vẫn ổn chứ ạ?”, ông ta sẽ lấy cớ xin lời khuyên để tiếp cận cô ta.
Cha cháu đã sớm vứt bỏ mẹ Yaeko, nhưng với tính nết của ông ta thì chẳng có gì khó hiểu.
Cháu không muốn sống với người sẽ bắt cháu quên mẹ. Nhưng với mẹ Yaeko, cháu có thể vừa ăn bánh vòng vừa ôn chuyện về mẹ Chika chứ đừng nói phải quên. Nghĩ đến đây, cháu liền hứa với mẹ Chika rằng sẽ chỉ ăn cơm mà mẹ Yaeko nấu. Ăn hết và không bỏ mứa.
Đến giờ phút này, kế hoạch của mẹ Chika đã xuôi chèo mát mái. Nhưng cháu luôn nhủ với lòng mình một chuyện, đó là: Thật may mắn khi người mẹ mới của cháu là mẹ Yaeko.
Y như lời mẹ Chika nói.
Ấy vậy mà, thế giới của cháu đã đảo lộn chỉ bởi một từ. Từ này cháu đã nhắc ở đoạn trước. Cô nghĩ là từ gì?
Trả thù? Chính xác.
Chị đã nghĩ ra cách trả thù rồi. Lời mẹ Chika nói với dì Megumi nghe như lời phỉnh phờ, nhưng khéo lại là thật tâm.
Đây là màn trả thù mẹ dành cho người chồng dám rờ mó người phụ nữ khác trong lúc mẹ vật lộn với bệnh tật. Để phá đám ông ta tái hôn với ả bồ nhí sau khi mình chết, mẹ đã… lợi dụng cháu.
Hòng gán cho ông chồng người vợ mới trái ngược hoàn toàn với ả bồ nhí, mẹ cũng lợi dụng cả mẹ Yaeko.
Có khi người mẹ cháu hằng yêu dấu thực ra không phải người tốt như cháu nghĩ.
Không có chuyện đó sao? Cô dựa vào đâu?
Cháu đã bảo rồi, cháu có thấy mình không hạnh phúc đâu. Dù đây là kế hoạch của mẹ Chika, dù toan tính của mẹ là gì, từ tận đáy lòng cháu vẫn biết ơn khi mẹ Yaeko đã trở thành mẹ của cháu.
Chín năm ròng hai mẹ con chung sống thật vui vẻ biết bao. Cháu có trường lớp, có bạn bè, nhảy nhót và chẳng ghét điều gì. Hồi cấp hai cháu còn được chọn là “Cô gái ngầu nhất” ở lễ hội văn hóa của trường mà. Cháu quá được hâm mộ ấy chứ.
Cháu béo một cách vui vẻ và hạnh phúc. Những phần thịt thừa chính là tình yêu của mẹ Yaeko và những người tử tế xung quanh.
Vậy mà cháu lại chạm trán một bà giáo mù quáng tin rằng mình mới là chân lí. Nhưng không sao, vì bà ta là người dưng nước lã, kẻ mà một khi rời xa trường lớp, cháu sẽ không cần dây dưa nữa.
Tai ác chính là cha cháu đúng lúc này lại về nước. Ông ta muốn li dị với mẹ Yaeko và tái hôn với người phụ nữ đang quấn quýt sống cùng mình bên Mỹ.
Cô ả qua lại lúc mẹ Chika bị bệnh ấy ạ? Không, là cô khác. Ông ta nào phải dạng chung thủy cho cam, nên bị cô ta đá rồi. Vậy là trong lúc tuyệt vọng, ông ta kết hôn với mẹ Yaeko. Dù nguyên do chính yếu là bị cháu làm vướng chân trong lúc ông ta công tác bên Mỹ. Ông ta lấy mẹ Yaeko để đổi gió và được giải thoát.
Chuyện nghe lố bịch cô nhỉ?
Có tình mới bên Mỹ, thắm thiết dắt cô ta về nước rồi muốn li dị người vợ ân nhân đã nuôi nấng con gái mình suốt chín năm ròng. Chuyện như thế liệu có chấp nhận được không? Phải rồi, nếu ông ta đề nghị thẳng thừng chuyện li hôn, có lẽ mẹ Yaeko sẽ nhẹ nhàng đồng ý.
Vậy phải đòi tiền bồi thường cho thật nhiều. Có điều, tên kẹt xỉ như ông ta thể nào cũng giở trò gì đó. Hoặc cũng có thể thời gian đầu về nước, ông ta lại thấy may khi chỉ cần một khoản bồi thường ít ỏi đã có thể li hôn một cách rốt ráo.
Tuy nhiên vừa nhác thấy cháu, ông ta đã nghĩ lại. Rằng hình như con bé Yuu không được nuôi nấng đúng cách. Chính lúc này, giáo viên chủ nhiệm ở trường gọi tới, cảnh báo, “Con gái anh đang bị ngược đãi.”
Ông ta thể nào cũng nảy ra một ý: Bà giáo tuy phiền phức nhưng có thể lợi dụng được.
Đầu tiên, ông ta tách cháu khỏi mẹ, trên danh nghĩa cho đứa con gái bỏ học sang môi trường mới. Sau đó, ông ta sửa soạn để tố cáo mẹ ngược đãi cháu. May cho ông ta, đúng lúc này người thân của vợ cũ, tức mẹ Chika, lại gọi tới. Ông ta hỏi họ về việc cháu bị mẹ ngược đãi và củng cố thêm bằng chứng.
Bị vướng vào âm mưu của mẹ Chika, mẹ Yaeko phải cưới người đàn ông mình chẳng hề yêu thương, lâm vào cảnh cặm cụi nuôi đứa con không cùng máu mủ suốt chín năm ròng, đã thế còn bị tố cáo là ngược đãi con cái.
Nếu không gặp cha con cháu, có lẽ mẹ đã lấy được một người tử tế và nuôi nấng đứa con mà chính mình mang nặng đẻ đau. Gia đình cháu không chỉ cướp đi những năm tháng quý giá của mẹ Yaeko, mà còn phá bĩnh quãng đời hạnh phúc về sau của mẹ.
Mẹ Yaeko hẳn đã suy sụp và không chống chọi được nữa.
Người bảo vệ được mẹ chỉ có cháu mà thôi.
Cháu sẽ báo đáp công ơn chín năm mẹ nuôi cháu nên người, đồng thời bù đắp cho những gì mẹ Chika đã gây ra. Phải giải quyết bài toán này ra sao đây?
Chỉ cần cháu gầy đi thôi. Nếu cháu gầy đi, mẹ sẽ không bị coi là ngược đãi con mình nữa. Nếu những khối thịt thừa là ngược đãi, cứ cắt chúng đi là xong.
Cháu không tập tành gì được rồi, nhưng sau khi hỏi dì Megumi, dì hứa sẽ tìm ngay cho cháu một bệnh viện thẩm mĩ uy tín. Dì Megumi là người ngay thẳng. Gầy đi rồi, cháu còn muốn hóa giải hiểu lầm giữa dì và mẹ Yaeko, cũng như mong họ nối lại tình bạn xưa.
Phải, nhất định thế. Tuy hơi do dự vì khi những khối thịt thừa biến mất, cháu sẽ có cảm giác cháu và mẹ không còn là mẹ con nữa, nhưng chuyện đó sẽ không xảy ra đâu. Mẹ chẳng cố tình làm cháu béo, vì thế nếu cháu gầy đi, mẹ cũng không bao giờ lạnh nhạt với cháu.
Nhất định mẹ sẽ bảo, “Hai mẹ con mình lại sống bên nhau nhé.”
Thế đấy, bác sĩ Hisano ạ. Người mẹ mũm mĩm của cháu không hề bi quan hay lòng dạ đen tối. Mẹ là người mẹ tuyệt vời, luôn rạng rỡ, hiền từ và cương trực. Cháu sẽ chứng minh cho mọi người thấy.
Vậy nên cháu trông cậy vào bác sĩ. Hãy hút mỡ cho cháu.
Trời, băng bị dính bụi rồi. Này, khăn ướt.
Đây là tất cả sao, Hisano? Tiếng của Yuu đến đây là hết ư? Sau đó con bé đã làm phẫu thuật đúng không? Dù tôi không biết có cùng ngày ghi âm hay không. Phẫu thuật xong cậu không ghi lại lời con bé à?
Chỉ có thế này thôi nhỉ?
Tại sao cậu không đến chỗ tôi sớm hơn? Khi Yuu còn trên cõi đời này ấy?
Kira Yuu và Yokoami Yaeko không liên quan đến nhau? Nhưng chẳng phải cậu đang ngồi đây sao?
Vả lại? Vả lại cái gì?
Nghĩa vụ bảo mật á? Cậu còn dám nói với tôi cái giọng đó… Nghe cậu nói hẵng? Sau khi chết thì cậu hết nghĩa vụ? Chuyện đó không đến lượt cậu giải thích.
Giá mà ngay từ đầu cậu cho tôi nghe đoạn ghi âm này. Đây là buổi tư vấn mà? Người nghe chuyện rồi kết luận “hút mỡ là phương án tốt nhất” chính là cậu chứ gì nữa.
Tại sao cậu không khuyên con bé nên nói thẳng với mẹ nó chuyện vừa rồi? Ít ra thì, nếu cậu cho Megumi nghe, cô ấy có khi đã liên lạc với tôi rồi. Cậu sẽ biết “mẹ” mà Yuu nói chính là Yokoami Yaeko. Thậm chí nếu khó nói chuyện với tôi, cậu vẫn có thể trao đổi với Horiguchi mà. Con trai Seiya của cậu ấy là bạn cùng lớp với Yuu. Thằng bé vẫn quan tâm Yuu ngay cả khi con bé đã lên Tokyo. Nghe đoạn ghi âm, nó sẽ biết Yuu cũng thích mình. Và Seiya có thể sẽ làm được gì đó…
Mà không, quả thực tôi vẫn muốn nghe Yuu trực tiếp bộc bạch lòng mình. Dù con bé có khen tôi bao nhiêu, cậu vẫn nghĩ tôi là đứa bi quan và lòng dạ đen tối, đúng chứ? Cậu sẽ nghi ngờ rằng tôi đang ngược đãi con bé, phải không?
Bác sĩ phẫu thuật thẩm mĩ không được can thiệp sâu vào đời tư bệnh nhân? Vậy cậu cần gì phải nghe chuyện của họ? Cứ đóng cộp con dấu để nhận bệnh nhân rồi về sau làm bộ không biết gì là được rồi?
“Nghe đoạn ghi âm của Yuu xong, kết cục có thay đổi không?” Đương nhiên có rồi.
Cho cậu biết về Yuu sau khi đã giảm cân? Cứ tưởng tượng ra nó trước lúc phẫu thuật ấy. Là thế đấy. Cậu lo Yuu chết có phải do mình động dao không chứ gì?
Đáng lẽ giảm cân xong, mọi chuyện phải được giải quyết, đáng lẽ Yuu phải trở nên hạnh phúc, cớ sao lại ra nồng nỗi này cơ chứ?
Yên tâm, không phải lỗi của cậu.
Cậu muốn biết? Nhưng đợi hẵng, tôi sẽ đi rán bánh vòng. Mất công nhào bột rồi, hai đứa hãy ăn cho thỏa thích.
Để cậu phải đợi lâu. Nhân lúc nóng hổi thì xin mời. Tôi cũng ăn một cái.
Nhìn qua cái lỗ này, tôi sẽ thấy mình hồi xinh đẹp nhất. Giống gương thần trong Nàng Bạch Tuyết và Bảy Chú Lùn quá nhỉ?
Không phải tôi lúc bước trên sàn catwalk trong buổi trình diễn của chị Chika đâu. Không lâu sau đó cơ. Lúc chị Chika đang vật lộn với bệnh tật. Tôi sẽ cố gắng nói thật. Phải, cố gắng nói những điều mà tôi nghĩ là thật.
Trong thang máy bệnh viện có một chiếc gương lớn. Chính là hình ảnh của tôi trong chiếc gương ấy. Tôi nghĩ đó là lúc mình cực kì xinh đẹp.
Tuy chị Chika dạy tôi về trang điểm, tóc tai và quần áo, nhưng tôi xinh đẹp không phải vì chúng, mà vì làn da sáng bóng, đôi mắt lấp lánh và sức sống tràn trể.
Thay vì muốn chị Chika nhìn ra những điều đó ở tôi, tôi muốn trưng chúng ra cho chị thấy.
Lí do tôi cố tỏ ra ưu tú hơn chị Chika, người tôi kính trọng nhất đã giúp tôi đổi đời, là vì tôi thích chồng chị.
Tôi luôn đến bệnh viện trong ngoại hình hoàn hảo nhất có thể, sẵn sàng để được mời đi án bất cứ lúc nào sau khi thăm chị xong. Thây tôi, chị Chika hay khen “Xinh quá.” Đến một ngày, khi “Xinh quá” đổi thành “Ghen tị quá”, tôi đã ngắm mình rất lâu trong gương thang máy. Hình ảnh phản chiếu trong gương thật khiến tôi bất giác ngỡ ngàng.
Như thể tôi đã hút hết sinh khí của chị Chika vậy.
Chưa đầy vài ngày sau, tôi nghe Megu nói anh Keichi có người phụ nữ khác.
Tôi đã si mê bản thân tới mức chợt nghĩ người đó chính là tôi. Và hình như người khác cũng nghĩ vậy. Ai mà ngờ anh ta hẵng còn một ả nữa. Nếu là hồi xưa, dù bản thân là kẻ thứ ba, thể nào tôi cũng sốc mà nhận ra anh ta bắt cá nhiều tay.
Có một lần rượu vào, anh ta đã hôn tôi. Chỉ mới thế thôi mà tôi tưởng mình đã cưáp mất anh ta từ chị Chika.
Về sau tôi cặm cụi làm bánh mang đến không chưng cũng là để đắp bù tội lỗi.
Chuyện về tôi, có lẽ thế, mà sao nghe nực cười quá. Quá khứ vẫn sừng sững ra đấy, không sao thay đổi được. Ấy thế mà khi người ta phán như đinh đóng cột và ra rả rằng tôi muốn cướp chồng chị, tôi bắt đầu tin rằng cảm xúc mình chưa từng có ấy hóa ra chỉ bị tôi chôn chặt trong lòng mà thôi, chứ nó chính là tiếng lòng tôi.
Tôi không hiểu nổi mình nữa rồi.
Riêng một chuyện tôi có thể khẳng định. Lúc chị Chika từ giã cõi đời, tôi thấy mình như một tội nhân. Vì đã phản bội chị. Vì có khi chị biết nhưng chờ tôi thú nhân và xin lỗi. Vì chị tin vào lương tâm của tôi. Và chị đã ra đi mà ôm nỗi buồn mãi mãi.
Vì thế khi Yuu thèm ăn trở lại, khi tôi có thể chăm sóc con bé, lòng tôi cũng có phần nhẹ nhõm. Lúc lấy anh Keichi, tôi tự diễn giải rằng đây là chuyện chị Chika phó thác cho mình. Tôi không biết nữa.
Song tôi có thể tự tin tuyên bố, mình đã nuôi nấng Yuu hết lòng và hết sức.
Chưa bao giờ tôi cố ý làm Yuu béo. Ngược lại, tôi sợ con bé lười ăn. Thật vui khi Yuu chịu ăn cơm tôi nấu.
Không phải ai béo cũng bệnh tật. Tuy lo chuyện đầu gối con bé bị đau, song thời niên thiếu tôi cũng gặp tinh trạng tương tự, đã khỏi mà không bị diễn tiến nặng hơn. Vì thế tôi lạc quan cho rằng đây chỉ là bệnh theo lứa tuổi.
Thế nhưng, tôi đã không chịu nổi sự trách móc của bà giáo nọ mà trở lại con người bi quan mang lòng dạ u tối mình ghét trước kia. Tôi giam mình trong vỏ ốc để tự vệ. Dù tôi vẫn còn Yuu, vẫn còn một cô bé bấy giờ đã bỏ học và thèm bánh vòng một cách bất thường.
Nghe Keichi khuyên, tôi để mình Yuu trở về Tokyo. Chắc con bé cũng biết tôi phản bội mẹ nó rồi. Trời mới biết nó làm sao mà biết được, chỉ có điều, tôi nhẹ người vì được giải thoát khỏi những lời sỉ vả.
Nhưng trái lại, cuộc sống vắng Yuu đã đưa tôi trở về con người lúc trước.
Ai cũng gièm pha về tôi. Họ ghét tôi. “Cô ta ngược đãi con mình”, “Ả đàn bà xấu tính xấu nết phản bội ân nhân.”
Chẳng biết tại sao tôi cứ làm bánh vòng ngày này sang ngày khác. Chẳng có ai ăn, tôi cũng chẳng thấy gì bên kia lỗ bánh nữa. Ấy vậy mà, dường như không làm thế thì tôi không sống nổi…
Sau đó, ngày tháng cứ trôi qua…
Có tiếng mở cửa ngoài huyền quan vốn chẳng có khách bao giờ. Tiếng bước chân bình bịch vang lên, và cánh cửa đằng kia hé mở… Người đứng đó là Yuu.
Tôi hét lên, “đừng qua đây, đừng qua đây”, tay ném lung tung những món đồ vơ được.
“Cốp.”
Tôi nhìn kĩ, thấy máu ròng ròng chảy từ trên trán.
Không phải chị Chika, mà là Yuu tôi ẵm bồng hằng đêm thuở bé. Đôi mắt to tròn tuôn lệ, khóe miệng dễ thương khẽ cong lên thì thầm.
“Con xin lỗi mẹ.”
Đó là lần cuối tôi nhìn thấy Yuu. Vì tôi đã lao ra khỏi nhà như chạy trốn. Để lại những chiếc bánh vòng rán xong. Để lại Yuu…
Có thể chị Chika đã lợi dụng tôi, nhưng tôi không hận chị ấy. Tôi thậm chí còn biết ơn vì được chị chọn để gửi gắm Yuu.
Tôi chẳng việc gì phải sợ chị Chika. Nhưng…
Khi Yuu đứng đó, trong hình hài giống chị Chika như hai giọt nước, tôi phải làm sao đây? Liệu tôi có dám gọi mình và Yuu là hai mẹ con? Chúng tôi còn thiếu thứ gì mới trở thành mẫu tử?
Thiếu thứ gì cơ chứ?
Tôi phải có gì mới không để mất Yuu?
Có lẽ đây đã là điểm cuối hành trình của cậu nhỉ? Vậy hãy cho tôi biết đi.
Cho tôi biết mình phải thấy gì bên kia lỗ bánh mới có thể sống tiếp? Nếu cậu không biết, ít nhất hãy bịt cái lỗ lại.
Hãy dùng phép màu diệu vợi của Sanochan mà cho tôi tất cả những gì tôi thiếu đi.