← Quay lại trang sách

ĐÂY LÀ CHUYỆN KỂ VỀ CIANDU VÀ CUNG ĐIỆN TUYỆT ĐẸP CỦA ĐẠI HÃN

Khi cưỡi ngựa đi như tôi đã nói với các bạn, sau ba ngày chúng ta gặp một thành phố có tên là Ciandu (Chang Tou, ở phía Đông dãy Khing Gan và ở phía Tây Bắc, Bắc Kinh) do Đại Hãn hiện nay cho xây dựng. Chúng ta nhìn thấy một cung diện bằng đá cẩm thạch và đá thường rất đẹp. Các hình đều được sơn son vàng với những hình thú chim, cây, hoa thuộc nhiều loại khác nhau trông rất đẹp mắt và tinh tế đến nỗi đúng là một điều vui thú cũng như kỳ quan để ngắm. Quanh cung điện này có một bức tường bao bọc ít nhất 16 nghìn dặm đất đai, trong đó có những con suối, sông lớn, sông nhỏ và nhiều đồng cỏ thật đẹp. Ở đó, cũng có đủ loại thú rừng mà chúa công cho nuôi để làm mồi cho chim cắt và chim ưng kền kền được nhốt trong lồng; không tính chim cắt có hơn hai trăm con chim ưng kền kền. Mỗi tuần đích thân chúa đến đó để ngắm chúng trong lồng. Thỉnh thoảng, chúa cưỡi ngựa đi săn trong các đồng cỏ, cùng với một con báo ngồi sau lưng chúa. Khi chúa trông thấy một con thú ưng ý, chúa thả cho con báo nhảy xuống tóm lấy con thú rồi cho chim trong lồng ăn. Chúa làm điều đó nhằm mục đích tiêu khiển.

Trong đồng cỏ này còn có một cung điện khác, nó hoàn toàn được làm bằng tre, như tôi đã nói cho các bạn biết toàn bộ bên trong đều được mạ vàng và được gia công một cách tinh tế. Phía trên là những cây tre được đánh véc ni kỹ đến nỗi không có thứ nước nào có thể làm cho chúng thối mục. Những cây tre này to hơn ba paume, dài mười hai hoặc mười lăm bước và được cắt ngang, từ mắt này đến mắt kia. Cung điện được làm bằng những thân tre này, nó được phối hợp một cách khéo léo đến nỗi nó có thể tháo ra, ráp vào rất nhanh. Vì vậy người ta có thể tháo nó ra từng mảnh nhẹ đến nỗi người ta có thể mang nó đi bất cứ nơi nào chúa công ra lệnh. Khi nó dựng đứng lên, hơn hai trăm dây nhỏ bằng lụa đỡ lấy nó. Chúa trú ngụ trong đồng cỏ này, đôi khi trong cung điện bằng cẩm thạch và có khi trong cung điện bằng tre, mỗi năm chừng ba tháng: tháng sáu, tháng bảy và tháng tám; chúa ở lại đó ba tháng này vì ở đó không khí mát mẻ. Đến ngày hai mươi tám tháng Tám, chúa ra đi.

Tôi sẽ nói với các bạn lý do chúa rời bỏ cung điện mỗi năm vào ngày hai mươi tám tháng Tám. Các bạn nên biết rằng chúa duy trì một trại lớn để nuôi ngựa cái trắng làm giống không có bất cứ vết đốm nào khác, chúng gồm hai mươi ngàn ngựa cái toàn màu trắng. Không ai có thể uống sữa của những con ngựa này, ngoài chúa và tất cả những người thuộc dòng tộc của chúa và bộ tộc tên là Horiat, bộ tộc này thuộc dòng dõi lớn và cũng được uống sữa đó, Cinghis Khan đã ban cho họ đặc ân này vì trận chiến thắng mà họ đã đạt được bên cạnh chúa xưa kia. Khi những con ngựa trắng này chạy ngang qua xứ sở, nếu có đại lãnh chúa nào đó, dù có quan trọng đến đâu đi nữa, gặp phải chúng, người đó cũng không dám băng qua đường, cho đến khi nào các con ngựa cái qua hết; y thích đi đường vòng mất nửa ngày hơn; vì tốt nhất là phải trân trọng chúng, và không một ai dám đến gần chúng. Ngày hai mươi tám tháng Tám khi chúa công rời cung điện như tôi đã kể cho các bạn, người ta vắt toàn bộ sữa của các con ngựa đó và tưới sữa xuống đất và trong không khí, bởi vì các nhà chiêm tinh thờ ngẫu tượng nói rằng tưới sữa như thế là điều rất tốt vào ngày hai mươi tám tháng tám hàng năm để đất, không khí, những ngẫu tượng của họ và các linh hồn lang thang trong không khí và trong đất, có thể có phần của chúng để chúng che chở cho chúa công, con cái, các bà vợ, tài sản của ông cũng như các thần dân trong nước của ông cả những thú vật, ngựa, lúa mì và tất cả mọi thứ khác. Sau đó chúa khởi hành và lên đường trở về.

Bây giờ tôi sẽ kể cho các bạn nghe một điều kỳ diệu mà tôi đã quên kể. Trong ba tháng hàng năm mà chúa ở lại trong đồng cỏ đó, nếu có lần nào thời tiết xấu, chúa có những nhà hiền triết, thuật sĩ và chiêm tinh bên mình, những người này biết nhiều về thuật phù thủy và thuật chiêu hồn, họ có thể làm sao cho không có bất cứ đám mây nào hoặc bất cứ thời tiết xấu nào diễn ra bên trên lãnh địa, cho dù lớn đến đâu đi nữa cũng không xảy ra. Những nhà hiền triết này được gọi là Tebet và Quesmur (họ mang tên của xứ sở, gốc gác của họ: Tây Tạng và Cachemire), vì họ thuộc hai chủng tộc khác nhau, và đều là tín đồ thờ ngẫu tượng. Tất cả những điều họ làm đều là công việc của ma quỷ; nhưng họ làm cho những người khác tin rằng họ làm việc đó do sự thánh thiện và do quyền năng của Thiên chúa. Họ còn có một phong tục mà tôi sẽ nói với các bạn sau đây: khi một người nào bị kết án tử hình và y chết bởi công lý, họ lấy xác y nấu chín và ăn thịt, nhưng nếu y chết do cái chết tự nhiên, họ không ăn thịt y.

Hai loại người mà tôi đã nói với các bạn còn làm một điều lạ kì khác như thế này: Khi Đại Hãn ngồi, trong cung điện của thành phố lớn, trước một cái bàn to hơn tám khuỷu tay (50 cm x 8), trước mặt ông trong nền phòng, cách ông mười bước chân có những cốc đầy rượu nho, hoặc những nước giải khát ngon khác làm bằng gia vị hợp sở thích của họ. Các thuật sĩ, mà tôi đã nói, dùng phép thuật để cho những chiếc cốc bay lên khỏi vị trí của chúng, không có ai đụng đến chúng, và bay đến trước mặt chúa công, khi chúa công muốn uống. Mỗi người hiện diện ở đó đều chứng kiến việc này, số người hiện diện hơn hai mươi ngàn người. Đó là điều có thật và không có gì dối trá, vì các nhà hiền triết trong nước chúng ta biết thuật chiêu hồn sẽ nói với các bạn là điều đó có thể thực hiện được.

Khi đến ngày lễ kính các ngẫu tượng của họ, các thuật sĩ này đến với chúa công và nói rằng: “Thưa Chúa công, lễ kính ngẫu tượng của chúng tôi sắp đến (và họ nêu tên ngẫu tượng). Thưa chúa công, chúa công biết rằng ngẫu tượng này sẽ gây nên thời tiết xấu và thiệt hại cho tất cả mọi vật, khi ngẫu tượng này không nhận được của cúng tế. Vì vậy chúng thần cầu xin chúa công hãy ban cho nhiều của cải có đầu đen (và họ nói lên số lượng thích hợp). Vì vậy, thưa chúa công, chúng thần muốn có được nhiều hương thơm, nhiều cây lô hội và nhiều thứ này cũng như nhiều thứ khác (tùy theo ý muốn của họ) để chúng thần có thể tôn vinh và dâng những của lễ cao trọng cho các ngẫu tượng của chúng thần, để các thần linh có thể cứu thoát chúng thần và tất cả mọi việc của chúng thần”.

Chúa công truyền lệnh cho các cận thần đứng xung quanh thuận theo ý họ. Khi họ được điều họ yêu cầu, họ làm lễ trọng thể kính các ngẫu tượng của họ với những đèn nến lớn và nhiều thứ hương thơm mà họ làm bằng nhiều thứ gia vị. Sau đó họ cho nấu thịt cừu và đặt trước ngẫu tượng đồng thời họ đi rải nước trái cây khắp nơi vừa nói với các ngẫu tượng nhận lấy của cúng bao nhiêu tùy thích. Họ mừng lễ kính các ngẫu tượng bằng cách đó vì các bạn nên biết rằng mỗi một ngẫu tượng của họ đều có tên và ngày lễ riêng như tên và ngày lễ kính các vị thánh của chúng ta hằng năm. Họ có những tu viện và dòng tu rộng lớn như một thành phố nhỏ với hơn một ngàn tu sĩ tùy theo niềm tin của họ. Họ ăn mặc giàu sang hơn những người khác. Họ cạo nhẵn đầu và râu cằm. Cũng có những người trong số họ có thể lấy vợ và có nhiều con cái.

Họ càng có một thứ tu sĩ khác nữa gọi là sensy, họ là những người kiêng cữ nghiêm ngặt, tùy theo tín ngưỡng, họ sống cuộc sống hãm mình ép xác vì họ suốt đời không ăn gì hơn là ngoài bột cám trộn với nước nóng. Đó là thức ăn duy nhất của họ, vì họ không ăn bất cứ thứ gì khác ngoài cám. Họ chỉ uống nước và ăn chay trường, đây là một lối sống cực kỳ khổ hạnh. Họ có nhiều ngẫu tượng lớn nhưng đôi khi họ tôn thờ lửa. Những tín đồ ngẫu tượng khác không theo lề luật này, cho rằng những người đó là những người dị giáo bởi vì họ không tôn thờ các ngẫu tượng theo cách của họ. Các tu sĩ không lấy vợ vì bất cứ lý do nào. Họ mặc đồ màu đen và vàng, ngủ trên những chiếc chiếu. Ngẫu tượng của họ tất cả đều là phụ nữ, tức là tất cả những tên của họ đều là phụ nữ.

Bây giờ chúng tôi sẽ bỏ qua chuyện này ở đây và nói với các bạn về những việc làm vĩ đại và những điều kỳ diệu của vị Đại lãnh chúa của các lãnh chúa gọi là Cublay.

ĐÂY LÀ NHỮNG CHUYỆN KỂ VỀ NHỮNG VIỆC LÀM VĨ ĐẠI

CỦA ĐẠI HÃN ĐANG TRỊ VÌ HIỆN NAY VÀ ĐƯỢC GỌI LA CUBLAY KHAN

Tôi muốn bắt đầu kể cho các bạn trong cuốn sách này tất cả những sự kiện quan trọng và tất cả những điều hết sức kỳ lạ của Đại Hãn đang trị vì hiện nay và được gọi là Cublay Khan, điều này có nghĩa là Đại lãnh chúa của các lãnh chúa hoàng đế. Đúng là ông xứng đáng với danh hiệu này, bởi vì mỗi người đều phải biết rõ rằng đó là con người có thế lực nhất về các dân tộc, đất đai, kho tàng, con người chưa bao giờ có trên thế gian, cho dù là hiện nay, từ thời Adam, vị tổ phụ đầu tiên cho đến nay. Tôi sẽ bày tỏ trong cuốn sách này mà tôi đã nói với các bạn, mỗi người sẽ công nhận ông là lãnh chúa vĩ đại nhất chưa bao giờ có trên thế giới này và đang hiện diện lúc này.

ĐÂY LÀ CHUYỆN KỂ VỀ CUỘC CHIẾN TRANH VĨ ĐẠI

MÀ ĐẠI HÃN TIẾN HÀNH ĐỂ CHỐNG LẠI VUA NAIAN, CHÚ CỦA ÔNG

Cublay Khan thật sự thuộc về dòng dõi vương triều của Cinghis Khan, vị lãnh chúa đầu tiên của tất cả những người Tácta trên thế giới. Đó là vị lãnh chúa thứ sáu như tôi đã nói với các bạn trên kia. Ông nắm quyền cai trị vào năm Chúa Ki tô thứ 1256, vì trong năm đó, ông bắt đầu trị vì và nắm quyền lãnh đạo bằng lương tri, lòng can đảm và giá trị vĩ đại của ông theo luật pháp và lý lẽ, vì các anh em và họ hàng của ông đã tranh cãi điều đó với ông. Bởi vì ông ta, bằng luật pháp và lý lẽ phải nắm quyền cai trị, như là sự kế thừa trực tiếp thuộc dòng dõi vương triều, ông đã trị vì bốn mươi hai năm, từ khi bắt đầu cho đến năm 1298 này, ông có thể thọ tới tám mươi lăm; vậy là có thể ông lên ngôi lúc bốn mươi ba tuổi. Trước khi làm lãnh chúa ông đã đi đánh trận nhiều lần và là một chiến binh dũng cảm và vị chỉ huy rất giỏi. Nhưng từ khi trở thành lãnh chúa, ông chỉ ra trận có một lần. Đó là vào năm Chúa Ki tô thứ 1286, và tôi sẽ nói với các bạn lý do vì sao.

Có một vị lãnh chúa nổi tiếng người Tácta tên là Naian và là chú của Cublay Khan. Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, lãnh chúa của nhiều đất đai và nhiều tỉnh đến nỗi ông có thể đưa ra trận 300 nghìn lính ngựa; và ông tự kiêu do tuổi trẻ của mình. Đôi lúc ông là chư hầu của cháu ông là Đại Hãn, và phải như thế, nếu nói về lý. Nhưng khi tự thấy mình có quyền hành to lớn, ông nghĩ rằng mình không muốn là chư hầu của Đại Hãn nữa, nhưng trái lại ông muốn nắm lấy quyền lực, nếu được. Vậy là ông phái những sứ giả đến với một vị lãnh chúa Tácta khác có tên là Caidu, một vị vua đầy thế lực, cháu của Đại Hãn, bà con với Naian và chư hầu của Đại Hãn. Nhưng ông phản lại chú và muốn làm hại chú. Naian nhắn với ông rằng mình sẽ tập trung toàn bộ sức lực to lớn của mình để đem quân chống lại Đại Hãn, chú của ông, còn Caidu cũng tập trung toàn bộ quân đội chống lại Đại Hãn, để khi đánh ông này, bằng số đông, mỗi người từ một phía, họ có thể cướp lấy quyền lãnh đạo bằng vũ lực. Khi nghe tin tức do Caian truyền đến mình, Caidu rất đỗi vui mừng. Ông trả lời rằng ông sẽ thực hiện điều đó, và ông tập hợp toàn bộ quân đội lại, quân số lên đến một trăm ngàn lính ngựa... Tôi sẽ nói với các bạn về điều gì nữa đây?... Cả hai cận thần, Naian và Caidu chuẩn bị kỹ càng và cho tuyển lính bộ và lính ngựa thật nhiều để đi đánh Đại Hãn.