← Quay lại trang sách

ĐẠI HÃN TẤN CÔNG CHỐNG LẠI NAIAN NHƯ THẾ NÀO?

Khi Đại Hãn biết tin trên, ông chuẩn bị một cách anh dũng, bởi vì họ làm một việc trái với lý lẽ và ông không sợ họ. Vì ông không sợ bất cứ thứ gì do lương tri cao cả và lòng can đảm của ông. Ông tuyên bố sẽ không mang vương miện nữa nếu như ông không giết được hai vị lãnh chúa Tácta phản bội và bất trung với ông. Ông chuẩn bị lực lượng trong mười hoặc mười hai ngày, nhanh và bí mật đến nỗi không ai khác ngoài vị cố vấn riêng của ông biết được điều gì. Ông tập hợp hơn 360 ngàn lính ngựa và hơn 100 ngàn lính bộ; và nếu ông tập trung quá ít người, đó là vì ông chỉ điều động các đội quân ở xung quanh, vì ông không thể điều động nhanh các đội quân khác đang ở rất xa, những đội quân đông đảo đã đi đến những vùng và tỉnh khác nhau để chiếm đất đai theo lệnh của ông. Vì nếu tập trung toàn bộ lực lượng của mình, đó là một lực lượng lớn đến nỗi là điều không thể tin, nghe, nói được. Vì 360 ngàn lính ngựa do ông tập hợp, chỉ là những người lính phụ trách chim săn và những người săn bắn, đánh cá xung quanh ông. Khi tập hợp số ít người này, ông được các nhà chiêm tinh cho biết có thắng trận và tiêu diệt được quân địch hay không. Những người này nhìn xuyên qua phép thuật của họ và nói với ông rằng ông sẽ chiến đấu một cách gan dạ và ông sẽ chiến thắng và đạt được vinh dự và vinh quang. Vì vậy ông rất vui mừng và bắt đầu ra trận cùng với quân đội. Họ cưỡi ngựa trong hai mươi ngày đến một đồng bằng rộng lớn, ở đó đã có Naian và toàn bộ quân đội của y gần hơn 400 ngàn lính ngựa. Quân của Đại Hãn đến rất sớm và bất ngờ đến nỗi quân địch không hay biết gì. Vì Đại Hãn đã cho giữ chặt các con đường nên không có ai qua lại mà không bị bắt. Đó là lý do mà Naian không biết tí gì về việc Đại Hãn đến và quân lính của y hết sức sửng sốt và kinh ngạc. Khi quân đội của Đại Hãn đến, Naian đang ở trong lều với vợ và đang ngủ trên giường. Vì Đại Hãn tập trung quân đội một cách rất bí mật và nhanh như tôi đã nói, nên Naian vẫn đang hưởng lạc trên giường với người vợ mà ông rất yêu thương.

ĐÂY LÀ CHUYỆN KỂ VỀ TRẬN ĐÁNH GIỮA ĐẠI HÃN VÀ ÔNG CHÚ NAIAN

Tôi sẽ nói với các bạn điều gì nữa đây? Khi trời sáng, Đại Hãn và toàn bộ quân đội của ông leo lên một ngọn đồi phía trên đồng bằng, nơi Naian vẫn còn yên giấc trong lều, giống như những người không tin điều gì khác ngoài chuyện không người nào có thể đến tận nơi để làm thiệt hại cho họ. Đó là lý do để họ cảm thấy hết sức an toàn và không đề phòng chút nào, vì họ không bao giờ biết gì về việc Đại Hãn đến, như tôi đã nói với các bạn, bởi vì các lối đi đều được canh gác và bởi vì chúng ở rất xa trong những nơi hoang vắng, cách xa Đại Hãn hơn ba mươi ngày đường. Nhưng Đại Hãn chỉ phi ngựa trong vòng hai mươi ngày với toàn bộ quân đội của ông, vì ông rất muốn gặp kẻ thù của ông.

Vậy là tôi sẽ nói với các bạn điều gì nữa đây? Đại Hãn cho quân tiến lên một ngọn đồi và cho dựng một cái tháp lớn bằng gỗ trên bốn con voi ghép lại với cờ hiệu cắm cao đến nỗi bốn phía xung quanh đều nhìn thấy. Quân lính của ông được bố trí từng đội 30 nghìn người, phần lớn những lính ngựa đều có một lính bộ cầm giáo ngồi sau lưng. Tất cả những lính bộ đều trang bị giáo theo cách đó; họ đông đến nỗi toàn bộ chiến trường đều đầy kín người. Quân đội của Đại Hãn đã được chuẩn bị như thế để giao chiến.

Khi Naian nhìn thấy cảnh tượng đó, tất cả quân của ông đều ùa đến cầm lấy vũ khí trong tâm trạng bàng hoàng sửng sốt. Họ chuẩn bị chu đáo và sắp xếp thành hàng ngũ thứ tự. Khi tất cả binh lính của hai phe sẵn sàng lâm trận, và chỉ còn chờ đánh nhau, người ta có thể nghe trỗi lên những âm thanh của nhạc cụ bằng nhiều cách; mọi người đều hát cao giọng, đó là tục lệ của những người Tácta trước khi lâm chiến; mỗi người hát và chơi một nhạc cụ hai dây nghe rất êm tai. Họ vẫn đứng theo đội ngũ, vừa hát vừa chơi đàn rất hay, cho đến khi vang lên tiếng trống định âm của các thủ lĩnh của họ. Vì từ khi tiếng trống này vang lên, cuộc chiến bắt đầu từ hai phía; nhưng trước khi có tiếng trống này, không người nào dám bắt đầu cuộc chiến. Khi tất cả các quân lính hàng ngũ chỉnh tề và sẵn sàng, vừa hát vừa chơi đàn, thì tiếng trống định âm lớn của Đại Hãn vang lên. Tiếng trống của Naian cũng bắt đầu trỗi lên. Từ đó cuộc chiến bắt đầu nổ ra rất mãnh liệt từ hai phía. Quân lính chạy ùa vào cùng với những chiếc cung, chuỳ, giáo, kiếm và nỏ. Họ sử dụng các loại vũ khí này một cách thành thạo đến mức diệu kỳ. Và tôi sẽ nói với các bạn điều gì nữa đây? Người ta có thể thấy những mũi tên bay ra từ hai phía, vì vậy không trung dày đặc những mũi tên không khác gì một cơn mưa. Người ta có thể thấy hàng tốp lính ngựa, đội trưởng lính ngựa của hai phía ngã xuống chết tươi. Số người chết này nằm la liệt khắp mặt đất. Cả hai phía đều nổi lên những tiếng la hét thật lớn vì số lượng những người chết và bị thương nhiều nên người ta không thể nào nghe được thần Sấm sét. Vì trận đấu rất ác liệt và gây chết chóc quá lớn, họ ra tay chém giết không trừ bất cứ thứ gì.

Nhưng tôi có kể với các bạn dài dòng lắm không? Bạn nên biết đây là trận đánh nguy hiểm nhất, đáng sợ nhất và ác liệt nhất chưa bao giờ xảy ra trong thời đại của chúng ta, người ta chưa bao giờ thấy đông quân lính nhất là lính ngựa trên một trận địa cùng một lúc, vì cả hai phe tính ra có hơn 700 ngàn lính ngựa chưa kể cả số lính bộ cũng có một số lượng đáng kể. Trận đánh kéo dài từ sáng đến trưa. Nhưng cuối cùng, như thuận theo ý trời và lẽ phải, Đại Hãn đã chiến thắng và Naian thua trận, vì khi quân đội của Naian nhận thấy sức mạnh vượt trội về vũ khí của quân lính Đại Hãn, họ không thể chịu đựng nổi và chạy trốn. Riêng Naian, ông bị bắt cùng với các tướng lĩnh của ông, họ đã đầu hàng Đại Hãn với toàn bộ vũ khí. Các bạn nên biết rằng Naian là tín đồ Ki tô giáo được rửa tội và mang thánh giá trên cờ hiệu, nhưng điều đó cũng không giúp gì cho ông, bởi vì ông chống lại chúa công của mình một cách rất sai trái; vì ông là người của Đại Hãn, giống như tất cả các tổ tiên của ông đã từng như thế và ông có thể gìn giữ đất đai cho Đại Hãn.

ĐẠI HÃN RA LỆNH GIẾT NAIAN NHƯ THẾ NÀO?

Khi Đại Hãn biết Naian đã bị bắt, ông hết sức vui mừng và ra lệnh tử hình ông ta ngay, để không ai có thể nói rằng Đại Hãn thương xót và tha thứ cho ông ta, vì ông cùng máu mủ với Đại Hãn. Ông bị quấn trong một tấm thảm và siết chặt đến nỗi phải chết ngạt. Đại Hãn bắt ông ta phải chết bằng cách này vì Đại Hãn không muốn máu của dòng dõi vương quốc ông bị đổ ra không khí, trên mặt đất và ngoài trời.

Khi Đại Hãn đã đánh thắng trận chiến này như các bạn đã nghe, tất cả các quan và các người thuộc tỉnh của Naian một lần nữa cam kết trung thành với Đại Hãn; họ thuộc về bốn tỉnh do Naian cai quản trước kia: Ciorcia, Cauly, Brascol và Sichuigui. Sau khi Đại Hãn đánh bại Naian, các dân tộc của bốn tỉnh phía Nam, những tín đồ ngẫu tượng, những người Sarrasin, Do Thái và nhiều người không tin vào Thiên Chúa, đã nhạo báng những người Ki tô giáo về Thánh giá mà Naian đã mang trên cờ hiệu của ông, điều mà họ không thể chịu đựng nổi và họ nói với những người Ki tô giáo:

- Các ngươi hãy xem Thập giá của vị thần của các ngươi đã giúp đỡ Naian, người Ki tô hữu đang tôn thờ vị ấy như thế nào?

Lời nói này truyền đến thấu tai Đại Hãn. Khi ông nghe được, ông hết sức quở trách những người đã nhạo báng các Ki tô hữu và nói với những người sau này rằng họ có thể tự an ủi, nếu Thập giá đã không giúp đỡ Naian, vì Thập giá đã có lý do chính đáng; Thập giá là điều tốt lành, nó không thể làm khác đi điều nó đã làm, vì Naian là kẻ bất trung và phản bội. Con người đã phản lại Chúa của mình. Vì vậy, việc xảy đến cho ông là điều xứng đáng.

- Thập giá của Thiên Chúa các người đã hành động rất chính đáng, vì nó không giúp ông ta chống lại luật pháp.

Ông ta nói điều này lớn tiếng đến nỗi mọi người đều nghe thấy. Những người Ki tô giáo trả lời với Đại Hãn:

- Thưa Chúa thượng rất vĩ đại, Chúa thượng nói rất hay, vì thập giá của chúng tôi không muốn giúp đỡ người sai trái, nên đã không giúp đỡ Naian, con người đã làm những điều dữ và bất nghĩa.

Từ đó những kẻ ngoại đạo không dám trách móc người Ki tô giáo một lời nào nữa, bởi vì họ nghe theo lời của chúa thượng nói với những người Ki tô giáo về thập giá mà Naian đã mang theo như là cờ hiệu nhưng nó đã không giúp ông ta được gì.