← Quay lại trang sách

QUÂN CỦA ĐẠI HÃN TRÊN ĐẢO CHIẾM THÀNH PHỐ CỦA ĐỊCH NHƯ THẾ NÀO?

Những người ở lại trên đảo, gồm hơn 30 ngàn người như tôi đã nói, họ được coi như đã chết, vì họ không có cách nào đi thoát được. Khi vua của hòn đảo lớn (đảo Cinpingu) hay tin họ trốn trên đảo và một bộ phận khác của đội quân bị tan rã và chạy trốn, ông rất sung sướng và cho tập trung tất cả các tàu đang đậu trong hòn đảo lớn; họ đi về phía đảo nhỏ và bước xuống đảo từ khắp phía. Khi những người Tácta nhìn thấy họ đổ bộ tất cả lên đảo và không để lại bất cứ đội canh phòng nào trên các tàu chiến, họ giả vờ chạy trốn và chạy đến các con tàu của quân địch, họ leo ngay lên tàu một cách dễ dàng, bởi vì hầu như họ không gặp bất cứ sự chống cự nào. Khi họ đã có mặt trên các con tàu, họ vội vàng tiến về hòn đảo lớn, đổ bộ lên đảo, đi vào thành phố chính, đồng thời mang theo những cờ lệnh và cờ hiệu của vua hòn đảo lớn. Dân trong thành phố không cảnh giác đề phòng, nhìn thấy những lá cờ tiến vào, họ nghĩ đó là những người thuộc về phe của họ, nên để cho những người Tácta đi vào trong thành. Những người sau này, một khi vào được bên trong, liền chiếm lấy các pháo đài, đuổi những người trong thành phố ra ngoài, trừ những người phụ nữ đẹp mà họ giữ lại cho họ. Những người lính của Đại Hãn đã chiếm được thành phố bằng cách đó.

Khi vua của hòn đảo lớn thấy thành phố của ông bị chiếm, ông vô cùng đau khổ. Những người còn lại ở đảo nhỏ đã mất đội tàu, chỉ có thể quay về đảo lớn trên một vài tàu chiến còn sót lại. Nhà vua liền ra lệnh tập trung toàn thể quân đội và bao vây thành phố, để không ai có thể ra hoặc vào. Tôi sẽ nói gì với các bạn nữa đây? Những người bị bao vây cầm cự được bảy tháng, ngày và đêm họ tìm cách thông báo số phận của họ cho Đại Hãn biết; nhưng điều họ làm chỉ là công cốc, vì họ không thể nào báo tin cho ông ta được. Khi họ thấy không thể cầm cự được nữa, họ đầu hàng với điều kiện là được bảo toàn sinh mạng, nhưng họ không bao giờ được rời khỏi đảo. Chuyện này xảy ra vào năm Chúa Ki tô 1279. Đại Hãn ra lệnh hành quyết vị quan đã chạy trốn một cách hèn nhát. Đối với vị quan còn lại, vì vẫn còn ở trên đảo, ông ra lệnh tử hình, vì y đã không hành động như một người lính dũng cảm cần phải hành động.

Tôi cũng sẽ kể cho các bạn một chuyện xảy ra trong sự kiện này mà tôi đã quên. Các bạn nên biết rằng, lần đầu tiên quân đội của Đại Hãn đổ bộ lên hòn đảo lớn và chiếm lấy đảo như tôi đã kể trên kia, họ dùng vũ lực chiếm lấy một ngọn tháp mà đội gác không muốn đầu hàng, và họ liền chặt đầu những người lính gác, trừ tám người vì họ không thể nào cắt cổ họ được bằng bất cứ cách nào, do các tính năng của các viên đá mà họ có ở giữa lớp da và thịt; những viên đá này được bố trí khéo léo đến nỗi có vẻ như chúng không ở bên ngoài. Chúng được làm phép thuật và có tính năng là người nào mang chúng thì không vũ khí nào có thể giết được. Khi người ta báo cáo việc này lên ban chỉ huy người Tácta, họ ra lệnh giết những người đó bằng gậy. Khi họ chết, những vị chỉ huy cho lấy đá ra khỏi từng người và gìn giữ các viên đá đó rất kỹ.

Chúng ta sẽ bỏ qua chuyện này và quay về câu chuyện của chúng ta.

ĐÂY LÀ CHUYỆN KỂ VỀ NHỮNG NGẪU TƯỢNG KHÁC NHAU

Lúc này các bạn nên biết rằng, các ngẫu tượng của nước Catay và Mangi và của hòn đảo Cinpingu, tất cả đều giống nhau. Có ngẫu tượng hình đầu bò, có ngẫu tượng hình đầu heo, chó, cừu và những hình khác nữa. Có những ngẫu tượng với bốn đầu, ngẫu tượng khác có ba mà hai đầu kia nằm trên hai vai; những tượng khác có bốn tay, mười tay hoặc một ngàn tay; tín đồ tin tưởng vào ngẫu tượng nghìn tay hơn những ngẫu tượng khác. Khi một người Ki tô giáo hỏi họ tại sao họ làm những ngẫu tượng đủ loại và khác nhau như vậy, họ trả lời là tổ tiên của họ đã làm ra như thế và tổ tiên đã truyền lại cho con cái, và con cái lại truyền lại cho cháu chắt họ, và cứ thế truyền mãi từ đời này sang đời khác. Nên biết rằng tất cả những gì liên quan đến các ngẫu tượng này đều chất chứa biết bao mưu ma chước quỷ đến nỗi kể lại là điều không mấy thích hợp. Do đó, chúng tôi sẽ bỏ qua những ngẫu tượng này và kể cho các bạn về chuyện khác. Khi những người của đảo này và tất cả những người khác thuộc Ấn Độ bắt được một kẻ thù nào của họ, thì người này không thể được chuộc lại bằng tiền; những người nào đã bắt được tù binh liền mời tất cả bạn bè và bà con của y đến và họ giết người tù đó, sau đó họ nướng và ăn thịt luôn.

Bây giờ chúng ta hãy bỏ qua chuyện này và hãy nói đến chuyện khác. Phần biển có các đảo này gọi là biển Cim (Tschin, Tchina theo tiếng Nhật), có nghĩa là biển ở gần nước Mangi. Vì theo ngôn ngữ của các đảo này, khi họ nói Cim, từ này có nghĩa là Mangi. Trong biển Cim này về phía đông, theo những lời của những người đánh cá và thủy thủ rành về vùng biển này kể lại, có 7459 đảo mà những người thủy thủ nói trên đã đến. Họ biết rõ điều này, vì họ không làm gì khác hơn là ngược xuôi trên vùng biển này. Không đảo nào mà không có những loại cây xinh tốt và hương thơm ngào ngạt, như gỗ cây aloès và những loại cây tuyệt vời khác nữa; ngoài ra còn có nhiều loại gia vị. Trên đảo này có mọc nhiều cây tiêu trắng như tuyết. Thật là điều kỳ diệu vì ở đó còn có những tài nguyên phong phú khác như vàng, đá quý và tất cả các loại gia vị. Nhưng chúng ở rất xa đất liền khiến con người khó có thể đến đó được. Khi những chiếc tàu của Caiton và Quinsay đến đó, họ tìm thấy ở nơi đó nhiều của cải và nguồn lợi. Họ để ra một năm để đi đến đó, vì họ đi vào mùa đông và trở về vào mùa hè. Vì trong vùng biển này chỉ có hai loại gió hoạt động: một đưa họ đi, và một đưa họ trở về. Hai loại gió này, một thổi suốt mùa đông, và một thổi suốt mùa hè. Các bạn nên biết rằng vùng này rất xa Ấn Độ đến nỗi phải đi mất một thời gian rất dài. Tôi đã cho các bạn biết, người ta gọi biển này là biển Cim, nhưng thật ra nó là biển lớn Océane, nó mang cái tên biển Cim giống như ở đây chúng ta nói biển Anh quốc hoặc biển La Rochelle. Người ta còn gọi một tên khác nữa: biển Ấn Độ; nhưng đó vẫn chỉ là biển Océane.

Bây giờ chúng ta sẽ bỏ qua vùng này, bởi vì đó là những xứ quá xa xôi và vì Ngài Marco Polo không thể đi đến đó. Đại Hãn không biết phải làm gì đối với họ và họ cũng không đóng cho ông bất kỳ loại tiền thuế nào. Chúng ta sẽ quay lại Caiton là điểm xuất phát để hướng về Tiêu An.