← Quay lại trang sách

ĐÂY LÀ CHUYỆN KỂ VỀ ĐẢO GAVENISPOLA VÀ ĐẢO NOCARAN

Sau khi rời khỏi đảo Java nhỏ và vương quốc Labrin và đi tàu lên phía Bắc chừng 150 dặm, người ta gặp hai đảo mà một có tên là Nocaran và một gọi là Gavenispola (đó là các đảo Nicobar, ở mũi tây bắc Sumatra). Người dân không có vua cũng như lãnh chúa, nhưng họ sống như những thú vật. Tôi cho các bạn biết rằng họ luôn sống khỏa thân, đàn ông cũng như đàn bà và họ không mặc bất cứ thứ gì. Họ thờ ngẫu tượng. Các cánh rừng của họ đều có nhiều loại cây cao cấp và có giá trị lớn. Họ có gỗ đàn hương và quả hồ đào Ấn Độ, đinh hương, huyết mộc và nhiều thứ gia vị ngon khác.

Không có gì đáng nói thêm; vì vậy chúng ta sẽ lên đường và tôi sẽ nói với các bạn về một đảo có tên là Angaman.

ĐÂY LÀ CHUYỆN KỂ VỀ ĐẢO ANGAMAN

Angaman (phía bắc Nicobar) là một hòn đảo rất lớn. Người dân không có vua cai trị và họ thờ ngẫu tượng và sống như thú vật. Tất cả những người đàn ông của đảo Angaman này có cái đầu giống như đầu chó (trong lần du hành thứ ba, Cook có nhắc đến những bộ tộc mang mặt nạ hình đầu thú. Đây có thể là điều khiến cho Marco Polo nhìn lầm chăng?), răng, mắt họ cũng vậy, vì từ khuôn mặt, họ giống như những con chó ngao lớn. Họ có nhiều gia vị. Đó là những con người dữ tợn, vì họ ăn tất cả những người họ bắt được, miễn là người đó không thuộc về người của họ. Họ sống bằng gạo, thịt, sữa; họ có những thứ trái cây khác hẳn với trái cây của chúng ta.

Bây giờ tôi sẽ nói với các bạn về một hòn đảo có tên là Seilan, như các bạn sẽ nghe sau đây.

ĐÂY LÀ CHUYỆN KỂ VỀ ĐẢO SEILAN

Sau khi rời khỏi đảo Angaman và đi tàu một ngàn dặm về hướng Tây, chúng ta sẽ không gặp thứ gì, nhưng nếu đi về phía Tây Nam, chúng ta sẽ gặp đảo Seilan (Ceylan, ngày nay là nước Sri Lanca), đó là một hòn đảo tuyệt vời nhất thế giới, vì mức độ rộng lớn của nó. Chu vi của nó là 2400 dặm, nhưng xưa kia, nó còn lớn hơn nữa, có thể là 3000 dặm, theo như những người thủy thủ rành nghề đi biển vùng này thuật lại; nhưng gió bấc ở đó thổi mạnh đến nỗi nó làm cho một phần lớn đất đai chìm xuống mặt nước: đó là lý do mà nó không còn lớn như xưa kia. Từ phía gió bấc thổi đến, đảo rất thấp và hoàn toàn bằng phẳng, khi người ta đến từ khơi xa trên một con tàu, người ta sẽ không nhìn thấy đất trước khi có mặt trên đảo. Bây giờ chúng tôi sẽ nói về đặc điểm của hòn đảo này. Dân cư có một vị vua mà họ gọi là Sendemain và ông không nộp cống cho bất cứ ai cả; họ thờ ngẫu tượng và sống khỏa thân và bao lại chỗ kín; họ không có lúa mì nhưng có gạo và hạt vừng, nhờ đó, họ làm ra dầu vừng; họ sống bằng thịt sữa và làm rượu bằng thứ cây mà tôi đã nói trên kia; họ có cây huyết mộc tốt nhất thế giới.

Bây giờ tôi sẽ không nói về những điều này nhưng nói đến một vật quý giá nhất trên thế gian này. Vì trên đảo này, người ta nhìn thấy những viên đá ru pi rất đẹp mà không nơi nào khác trên thế giới có được, trừ trên đảo này.

Người ta cũng tìm được đá ngọc lam, hoàng ngọc, thạch anh tím và nhiều loại đá khác nữa. Vị vua đảo này có viên ru pi đẹp nhất và to nhất thế giới; tôi sẽ nói với các bạn nó được cấu tạo như thế nào: nó dài ít nhất là một bề ngang bàn tay, và to bằng cánh tay của một người đàn ông; nó là báu vật lộng lẫy nhất thế giới và không có bất cứ tì vết nào; nó đỏ chót như lửa; nó có giá trị lớn đến nỗi không ai có thể có đủ tiền dể mua. Đại Hãn phái các sứ giả đến đó và lịch sự yêu cầu ông bán cho viên đá ru pi này; ông khẩn khoản van nài và đổi lại ông tính giá cả bằng một thành phố hoặc bao nhiêu cũng được. Nhà vua trả lời ông không bán nó với bất cứ thứ gì trên thế gian này, bởi vì ông nhận được nó từ tổ tiên ông bà để lại.

Họ không phải là những chiến binh, nhưng là những người bệnh hoạn và hèn nhát, nhưng khi họ cần đến những người lính, họ sẽ tuyển đến từ một nơi khác, đó là những người Sarrasin. Trong đảo Seilan này còn có một ngọn núi rất cao; nó thẳng đứng và dốc đến nỗi không ai có thể leo lên, nếu như người ta không cho bố trí nhiều dây xích to lớn, nhờ đó người ta có thể leo lên đến tận đỉnh nhờ bám vào các sợi xích đó. Họ nói rằng trên ngọn núi này có đền tưởng niệm Adam, người cha đầu tiên của con người; những người Sarrasin cũng nói y như thế; những tín đồ thờ ngẫu tượng cũng nói rằng đó là đài tưởng niệm của vị tín đồ ngẫu tượng đầu tiên trên thế gian này, và tên vị đó là Sagamoni Borcam (Cakya Mouni hoặc Bouddha) mà họ cho là người tuyệt vời nhất thế gian và là Đấng Thánh theo tín ngưỡng của họ; ngài là con trai của một vị vua nổi tiếng và giàu có của họ; ngài có một cuộc sống tốt lành đến nỗi ngài không bao giờ tham gia vào những việc trần tục hoặc muốn làm vua. Khi cha ngài thấy ngài không muốn làm vua và xen vào bất cứ công việc trần tục nào, ông rất tức giận và thử thách ngài bằng những lời hứa quan trọng, nhưng ngài không muốn nghe điều gì, nên vua cha rất đau khổ, vì ông không có đứa con trai nào khác để truyền ngôi lại, sau khi ông băng hà. Sau khi suy nghĩ, nhà vua liền cho xây một cung điện to lớn và bắt buộc con trai ông phải ở trong đó, và ông cho một số lớn các trinh nữ, những cô gái đẹp nhất, để phục vụ hầu hạ cho con trai ông. Ông ra lệnh cho các cô gái vui đùa với con trai ông suốt ngày đêm. Họ hát xướng và khiêu vũ trước mặt chàng để tâm hồn chàng có thể bị những việc trần tục lôi cuốn. Chàng là một hoàng tử nghiêm nghị đến nỗi không bao giờ ra khỏi cung điện và không bao giờ nhìn thấy một người chết hoặc bất cứ người nào khác không có tứ chi lành lặn, vì vua cha không để cho chàng nhìn thấy bất cứ người khách lạ nào hoặc một người nào khác. Vì vậy, vị hoàng tử này một ngày kia cưỡi ngựa đi trên đường và nhìn thấy một người chết, liền hết sức kinh ngạc, vì không bao giờ chàng nhìn thấy bất cứ người chết nào. Chàng liền hỏi những người tùy tùng người đó là ai, họ nói với chàng đó là một người chết.

- Thế nào? Con trai nhà vua hỏi, tất cả những người đàn ông phải chết hay sao?

- Vâng, dĩ nhiên, họ phải chết.

Hoàng tử không nói gì, nhưng tiếp tục cưỡi ngựa ra đi, đầu óc trầm ngâm suy nghĩ. Sau khi đi một lúc, chàng gặp một người rất già không thể đi bộ được và không có răng trong miệng, vì tất cả các răng của ông đều rụng vì tuổi già. Khi hoàng tử nhìn thấy ông cụ, chàng hỏi chuyện gì thế và tại sao ông cụ không thể đi được. Những người tùy tùng nói rằng tuổi già cản trở ông đi bộ và tuổi già đã làm cho ông mất hết răng. Khi hoàng tử nghe những điều về người chết và lão già, chàng trở về cung điện và tự nhủ rằng không còn gì trong cõi đời u buồn này và chàng sẽ đi tìm con người không bao giờ chết. Một đêm nọ, chàng đi ra ngoài cung điện một mình và đi vào trong dãy núi biệt lập; chàng sống một cuộc sống cam go và kiêng cữ nghiêm ngặt như một tín đồ Ki tô giáo, vì nếu chàng đã có cuộc sống tốt đẹp và trung thực như thế, chàng đã là một vị thánh như Chúa Giêsu Ki tô Chúa chúng ta rồi. Khi chàng chết, người ta tìm thấy xác chàng và mang về cho vua cha. Khi người cha thấy kẻ mà mình yêu hơn chính mình đã mất, suýt chút nữa ông trở nên điên loạn vì quá đau khổ. Ông cho làm một hình tượng bằng vàng và đá quý giống hệt con trai ông và truyền cho tất cả những người dân trong nước tôn thờ hình ảnh đó. Tất cả mọi người đều cho rằng chàng là thần linh, và họ vẫn còn nói như vậy. Họ nói rằng chàng đã chết 84 lần: lần đầu tiên chàng chết trong thân phận con người, rồi trở thành bò, chàng chết với thân phận là bò, sau trở thành ngựa. Và chàng chết 84 lần, mỗi lần trong thân phận của một con vật. Lần cuối cùng, chàng chết và trở thành thần linh như lời đồn. Người ta cho chàng như là thần linh vĩ đại nhất. Theo tín đồ, thế là hình thành ngẫu tượng đầu tiên, và tất cả các ngẫu tượng khác đều xuất phát từ ngẫu tượng đó. Chuyện này xảy ra trên đảo Seilan thuộc nước Ấn Độ.

Tôi còn cho các bạn biết rằng những người Sarrasin từ rất xa đến hành hương tại nơi mộ của người, họ nói rằng đó là ngôi mộ của Adam. Những tín đồ ngẫu tượng cũng từ rất xa đến đó hành hương với lòng sốt sắng vô biên, giống như những người Ki tô giáo đến Saint Jacques miền Galice: họ cho rằng đó là con của vị vua, như tôi đã kể cho các bạn. Trên núi vẫn còn tóc, răng và cái bát của con người đã từng sống ở đó, người mà mọi người gọi là Sagamoni. Nhưng sự thật chỉ có Thiên Chúa mới biết rõ sự thể như thế nào, vì theo Kinh Thánh của Giáo hội chúng ta, đài tưởng niệm Adam không ở tại phần đất này của thế giới. Vì vậy khi Đại Hãn biết được trên ngọn núi đó có đài tưởng niệm của Adam, vị cha chung đầu tiên của con người, và người ta còn giữ ở đó tóc, răng và cái bát mà người dùng để ăn. Ông nghĩ chắc chắn ông sẽ chiếm hữu được những thứ đó. Ông phái đến đó một phái bộ ngoại giao đông đảo vào năm Chúa Ki tô 1284. Vượt qua biết bao đường bộ và đường thủy, các sứ giả đã đến tận đảo Seilan. Họ đến cung điện của nhà vua và cầu xin ông tha thiết đến nỗi cuối cùng họ cũng có hai chiếc răng cửa rất to cũng như hai sợi tóc và cái bát mà Adam đã từng sử dụng. Cái bát làm bằng đá porphyre màu xanh rất đẹp. Khi các sứ giả của Đại Hãn có được những thứ mà họ cần, họ rất đỗi sung sướng và vội quay về với Đại Hãn. Khi họ đến gần thành phố Canbaluc, nơi Đại Hãn đang ở, họ cho ông biết họ đã mang về những thứ mà ông sai họ đi tìm. Khi Đại Hãn hay tin, ông rất vui mừng và ra lệnh cho mọi người đến nghinh đón các thánh tích, vì người ta đã nói đó là các thánh tích của Adam. Nhiều người đi đón thánh tích với lòng sốt sắng vô biên. Đại Hãn tiếp nhận thánh tích một cách trang trọng và hoan hỉ vui mừng. Người ta nói với ông chiếc bát này có đặc tính là ai bỏ thịt vào trong để cho một người ăn, thì thịt sẽ có đủ cho năm người.

Đại Hãn đã làm như thế và thấy rằng điều đó là sự thật.

Không có gì khác đáng kể, chúng ta sẽ tiến tới nữa và nói về Maabar.