ĐÂY LÀ CHUYỆN KỂ VỀ TỈNH LAR, NƠI XUẤT THÂN CỦA NHỮNG NGƯỜI ABRAMAINS
Lar (có thể là tỉnh Haiderabad hiện nay. Về phần Abramains, có thể là những người Bà la môn) là một tỉnh ở về phía Nam. Sau khi rời khỏi nơi chôn cất thi hài của thánh Tôma, chúng ta đến tỉnh gốc gác của những người Abramains trên thế giới. Họ là những nhà buôn giỏi nhất thế giới, và cũng là những người trung thực nhất, vì họ không bao giờ nói láo. Họ không ăn thịt, không uống rượu, và sống một cuộc sống rất trung thực; họ không làm việc dâm ô ngoại trừ với vợ họ và không lấy cắp thứ gì của ai; tùy theo đức tin, họ không giết bất cứ con vật nào và không làm điều gì mà họ cho là xấu. Để nhận ra nhau, tất cả bọn họ đều mang một sợi bông vải trước ngực và sau bả vai. Họ có một vị vua giàu có đầy quyền lực mua những viên đá và những viên ngọc trai to đắt giá và phái những người Abramains đi khắp thế giới để mang về cho ông tất cả những thứ gì mà họ có thể tìm được, ông trả cho họ gấp hai giá tiền những thứ đó. Bằng vào cách này ông đã tạo dựng một kho tàng rất lớn.
Những người Abramains thờ ngẫu tượng và tin vào những điềm báo hoặc định mệnh hơn bất cứ những người nào khác. Họ cùng nhau ấn định một ngày nào đó trong tuần, buổi sáng của ngày hôm đó, họ nhìn bóng của họ ngoài trời trong khi mặc quần áo, và nếu họ thấy bóng của họ cũng dài bằng chính thân mình họ, họ liền đi chợ mua hàng; nhưng nếu bóng của họ nhỏ hơn, thì hôm đó họ không phải đi mua hàng. Khi họ ở quán để mua hàng, nếu họ nhìn thấy có một con nhện trên tường, con vật có rất nhiều ở xứ sở này, nếu nó đến từ phía có vẻ thích hợp đối với họ, họ liền quyết định việc mua bán; nhưng nếu nó đến từ phía xem ra không tốt, họ sẽ không đồng ý việc mua hàng với bất cứ giá nào. Khi họ đi ra khỏi nhà và nghe người nào đó hắt hơi, nếu điều đó có vẻ tốt, họ đi về phía trước, nhưng nếu như điều đó có vẻ không tốt, họ ngồi xuống bất kỳ nơi nào họ có mặt, càng lâu càng tốt. Khi họ đi trên một con đường nào đó, và một con chim én bay qua, họ sẽ đi về phía trước hoặc lùi lại phía sau tùy theo chim đến chứ không tùy theo ý muốn của họ. Đến nỗi họ còn tồi tệ hơn những người dị giáo của nước Ý trong mọi việc. Họ sống lâu nhờ việc kiêng cữ nghiêm ngặt trong việc ăn uống. Răng họ rất tốt, nhờ một loại cỏ họ ăn rất tốt. Họ không bao giờ tự làm cho mình bị chảy máu. Trong số những người Abramains này, có một dân tộc gọi là Cuigui; họ giống như các tu sĩ và phục vụ cho các ngẫu tượng. Họ sống rất thọ đến 150 hoặc 200 tuổi. Họ ăn rất ít, nhưng thức ăn ngon, chẳng hạn như thịt, gạo và sữa. Họ cũng uống một loại thức uống rất kỳ lạ được làm bằng bạc sống và lưu huỳnh hỗn hợp; họ cho rằng nó làm kéo dài tuổi thọ; họ uống nó mỗi tháng hai lần và uống từ khi còn nhỏ. Những người thuộc giáo phái này sống một cuộc đời cam go nhất thế giới. Họ sống hoàn toàn khỏa thân và thờ bò. Nhiều người mang trên trán một tượng bò nhỏ bằng đồng thanh, đồng thau hoặc vàng. Họ lấy xương bò, đốt và tán thành bột, từ bột này, họ làm ra một loại thuốc bôi dẻo và tự bôi vào mình một cách hết sức cung kính. Họ không ăn trong bát hoặc trong đĩa, nhưng đặt thức ăn trên lá của cây táo địa đàng và trên những chiếc lá to khác, không phải lá tươi nhưng lá khô vì họ cho rằng những lá còn tươi có một linh hồn và ai sử dụng nó sẽ mắc tội. Họ thà chết chứ không làm điều gì mà họ nghĩ là tội lỗi theo như niềm tin của họ. Khi người ta hỏi họ tại sao họ sống hoàn toàn khỏa thân và không chút thẹn thùng, họ đáp:
- Chúng tôi sống trần truồng, bởi vì chúng tôi không muốn bất cứ thứ gì của cõi đời này, và vì chúng tôi đến cõi đời này hoàn toàn trần truồng. Hơn nữa, chúng tôi là người công chính và không có tội. Chúng tôi không làm bất cứ tội lỗi nào với dương vật xấu xa; vì thế chúng tôi có thể phơi bày nó ra như bất cứ bộ phận nào khác. Nhưng các bạn làm chuyện dâm ô, nên các bạn đã ngại ngùng và che giấu nó lại.
Họ không giết bất cứ con thú nào, kể cả rận, ruồi, heo, sâu hoặc bất cứ thứ gì có cuộc sống, vì họ cho rằng, chúng có một linh hồn, và làm như thế là điều tội lỗi. Họ ngủ dưới đất, hoàn toàn khỏa thân mà không có bất cứ vật gì trên hoặc dưới người họ. Điều lạ là họ không phải tất cả bị chết vì điều này. Họ ăn chay mỗi ngày trong suốt năm, và chỉ uống nước lã. Khi họ đã quyết định tiếp đón ai vào trong cộng đoàn, họ đưa người đó vào tu viện và bắt người đó sống như họ. Sau đó, nếu muốn thử thách người đó, họ phái người đi tìm những cô gái còn trinh đã được tận hiến cho các ngẫu tượng. Họ bắt họ sờ mó, hôn hít và đặt nằm cạnh nhau, nếu dương vật người đó không cương lên, họ giữ người đó lại; nhưng nếu dương vật của y cương, họ đuổi người đó ra khỏi cộng đoàn, vì họ cho rằng họ không muốn giữ người dâm đãng bên cạnh họ. Họ có những tín đồ rất dữ tợn và rất hoàn hảo. Họ nói rằng, nếu họ cho hỏa thiêu xác chết, đó là vì nếu như họ không được hỏa thiêu, họ sẽ trở thành những dòi bọ ăn những xác chết này và khi họ không còn gì để ăn, họ sẽ chết và linh hồn của xác chết sẽ mắc tội trọng và sẽ phải đền tội.
Chúng tôi đã nói về đại bộ phận dân cư đã sống trong tỉnh lớn Maabar và về những phong tục của họ, bây giờ chúng tôi sẽ nói về những việc khác cũng của tỉnh Maabar này và về một thành phố có tên là Cail.