← Quay lại trang sách

ĐÂY LÀ CHUYỆN KỂ VỀ THÀNH PHỐ CAIL

Cail (Kael Parnam, đã biến mất khỏi bản đồ hiện đại) là một thành phố lớn và sang trọng thuộc về Asciar, anh của bốn vị vua. Cập bến ở thành phố này là tất cả các con tàu đến từ phương Tây, tức là từ Ormus, Kis, Aden và toàn nước Ả Rập, chúng chở đầy ngựa và các hàng hóa khác. Mọi người từ những nước xung quanh đến đây và việc buôn bán trong thành phố Cail rất phát đạt. Nhà vua rất giàu về châu báu và mang trên mình nhiều đá quý. Ông sống một cách rất đáng kính và ông duy trì vương quốc trong sự công chính vô biên. Ông rất thích những nhà buôn và những người nước ngoài đến nỗi mọi người đều sống rất thoải mái ở đó. Ông có hơn 300 bà vợ và ông tôn vinh người nào có nhiều vợ nhất. Như tôi đã nói với các bạn trong tỉnh Maabar có năm vị vua được tấn phong đều là anh em họ với nhau. Asciar là một người trong số đó. Mẹ họ vẫn còn sống, khi họ bất hòa và thù địch lẫn nhau, mẹ của họ đứng giữa họ và ngăn cản họ đánh nhau. Nếu họ muốn đánh nhau, mẹ họ sẽ lấy một con dao và nói với họ rằng, bà sẽ tự cắt bỏ bộ vú mà họ đã bú rồi rạch bụng, nơi họ đã cuộn mình, rồi bà sẽ tự vẫn; bằng cách này bà đã nhiều lần giữ họ sống trong hòa thuận. Nhưng khi bà chết, họ sẽ không thể không tàn sát lẫn nhau.

ĐÂY LÀ CHUYỆN KỂ VỀ VƯƠNG QUỐC COILLON

Từ Maabar đi 500 dặm về hướng Tây Nam, chúng ta đến với vương quốc Coillon (Quilon hiện nay, ở Tây Bắc mũi Comorin, trên bờ biển Malabar), dân cư đều là tín đồ ngẫu tượng. Cũng có một vài người Ki tô giáo. Họ có ngôn ngữ riêng, có vua cai trị và không nộp thuế cho bất cứ ai. Ở đây có nhiều cây huyết mộc gọi là huyết mộc Coillon, vì nó bắt nguồn từ Coillon: nó rất tốt. Cũng có loại gừng tốt mọc ở đây, và người ta cũng gọi nó là gừng coillon; trong toàn xứ còn có rất nhiều hạt tiêu, tôi sẽ cho các bạn biết nó mọc như thế nào, họ có những cây trồng trong vườn nhà, họ thu hoạch hạt tiêu vào các tháng Năm, Sáu, Bảy. Họ cũng có nhiều chàm rất tốt, nó được làm từ một loại thảo mộc được người ta thu hái và đặt trong một chiếc bình lớn, sau đó người ta đổ nước lên trên và người ta để cho đến khi cỏ bị thối rữa, sau đó người ta đưa nó ra phơi nắng. Vì trong vùng này, nhiệt độ rất cao khó ai chịu nổi; nếu bạn bỏ một cái trứng trong một con sông, nó sẽ chín mau chóng do sức nóng của mặt trời.

Những nhà buôn xứ Mangi, Levant và Ả Rập đến trong xứ này với những con tàu đầy hàng hóa của họ, và họ thu được nhiều lợi nhuận. Trong vương quốc này có nhiều con thú rất khác với thú ở phần còn lại của thế giới, vì sư tử ở đây toàn một màu đen và két thì có nhiều loài; có loài trắng như tuyết, với mỏ và chân đỏ chót, cũng có những loài đỏ chót và xanh lơ, đó là những con vật đẹp nhất thế giới; cũng có những con rất nhỏ và đẹp, cũng có những con màu xanh lục. Họ còn có những con công rất đẹp, lớn hơn loài công của chúng ta, chúng đẹp và thịt ngon hơn. Trái cây ở đây cũng rất kỳ lạ vì nhiệt độ ở đây rất cao. Họ không có loại lúa nào khác ngoài lúa nước. Họ làm một loại rượu rất ngon với đường, nhưng nó làm cho người uống chóng say xỉn. Họ có nhiều loại nhu yếu phẩm rất rẻ. Những nhà chiêm tinh và thầy thuốc của họ rất giỏi. Đàn bà và trẻ con rất đen, vì họ sống hoàn toàn khỏa thân, ngoại trừ họ bao bọc chỗ kín bằng những loại vải rất đẹp. Họ không coi dâm ô là tội lỗi. Họ kết hôn với chị em họ và lấy vợ của anh trai, sau khi người này qua đời; tất cả những người dân ở Ấn Độ cũng có tập tục này. Vì không có gì khác để kể về vương quốc này, chúng ta sẽ tiếp tục lên đường và chúng tôi sẽ nói đến một vùng khác có tên là Comari.

ĐÂY LÀ CHUYỆN KỂ VỀ THÀNH PHỐ COMARI

Comari (vùng mũi Comorin) là một vùng thuộc về nước Ấn Độ, từ đây người ta có thể nhìn thấy chút ít sao Bắc đẩu, sao này không thấy được từ đảo Java; để nhìn thấy nó từ nơi đó, người ta phải đi ra biển ba mươi dặm và nhìn thấy nó ở độ cao một khuỷu tay. Đó là một nơi rất hoang dã có đủ các loài thú, nhất là khỉ rất giống người. Cũng có nhiều gấu, sư tử và báo. Có nhiều hồ và đầm lầy lớn.

Không có gì khác để kể thêm. Vì vậy chúng ta sẽ lên đường và tôi sẽ nói về một vương quốc khác có tên là Eli.

ĐÂY LÀ CHUYỆN KỂ VỀ VƯƠNG QUỐC ELI

Bây giờ chúng ta đi vào những nơi quen thuộc hơn. Eli (phía bắc Coillon trên vĩ tuyến 12, bờ biển Malabar) là một vương quốc ở về hướng Tây Bắc. Họ có một vị vua và có ngôn ngữ riêng. Họ không đóng thuế cho bất cứ ai. Trong tỉnh này không có một hải cảng nào, nhưng lại có nhiều sông lớn, có những nơi thả neo rất tốt, rộng và sâu. Tiêu, gừng và các gia vị khác mọc ở đây rất nhiều. Nhà vua rất giàu về tài nguyên, nhưng không có nhiều dân cư, nhưng vương quốc được bảo vệ tốt đến nỗi không ai có thể chống lại ông, ông cũng không sợ bất cứ ai.

Nếu có con tàu nào muốn đi vào nơi khác trong số các nơi thả neo của họ, họ chận bắt nó và tịch thu hàng hóa trên tàu, họ nói:

- Các anh muốn đi nơi khác và các thần linh của chúng tôi đã dẫn các anh đến với chúng tôi; vì vậy, chúng tôi phải có tất cả những thứ gì của các anh.

Họ thấy không có gì là tội lỗi trong việc làm này. Nhưng nếu con tàu tự nguyện đến xứ sở họ, họ tiếp đón nó một cách long trọng, canh giữ và bảo vệ nó. Họ có một tập quán xấu trong toàn nước Ấn Độ, đó là cướp bóc tàu nào tách ra khỏi cuộc hành trình, Các tàu xứ Mangi và những vùng khác đến đó vào mùa hè, bốc hàng lên tàu trong sáu hoặc tám ngày, rồi tiếp tục lên đường càng sớm càng tốt, bởi vì ngoài những chỗ bỏ neo thuận tiện, chỉ có những bờ biển và những bãi cát mịn. Những con tàu của Mangi gặp những rủi ro rất lớn trên những bãi biển này, vì chúng chỉ có những chiếc neo bằng gỗ.

ĐÂY LÀ CHUYỆN KỂ VỀ VƯƠNG QUỐC MELIBAR

Melibar (Malabar ở phía Tây Bắc Eli, và không phải ở phía tây như Marco Polo nói) là một vương quốc nằm về phía Tây. Những người dân có ngôn ngữ riêng, họ thờ ngẫu tượng, có vua cai trị và không đóng thuế cho bất cứ ai. Trong vương quốc này, người ta nhìn thấy sao Bắc đẩu xuất hiện cách mặt nước hai khuỷu tay. Từ vương quốc Melibar và từ một vương quốc khác có tên là Gozurat, mỗi năm có hơn 100 con tàu lên đường làm ăn và ở đó suốt mùa hè. Họ mang vợ và con cái đi theo. Hai mươi đến ba mươi tàu của các thuyền trưởng hải tặc này cùng lên đường và đi cách nhau năm hoặc sáu dặm đến nỗi chúng bao quát một khu vực rộng lớn trên biển, và không tàu buôn nào đi qua mà không bị bắt. Từ khi họ thấy một cánh buồm nào, họ ra lệnh bằng lửa hoặc khói rồi tập trung lại chận bắt tàu buồm và cướp bóc của cải của tất cả các nhà buôn. Sau đó chúng để cho họ ra đi đồng thời bảo với họ:

- Hãy đi làm những thương vụ khác đi, vì biết đâu việc đó còn dành cho chúng tôi lần nữa đấy!

Nhưng từ đó về sau, các nhà buôn đều biết điều đó và chỉ đi đến đó một khi có trang bị người và vũ khí với những con tàu lớn đến nỗi họ không còn lo sợ bọn cướp biển nữa; chỉ do kém may mắn, chuyện cướp bóc mới xảy đến cho họ một lần nữa.

Trong vương quốc này, có nhiều hạt tiêu, gừng, quế, hồ đào Ấn Độ. Người ta sản xuất nhiều loại vải mịn rất đẹp và rất tốt. Những con tàu đến từ phía Đông mang đến cho họ đồng để làm tải trọng dằn, cũng như drap dệt vàng, vải kếp, tơ lụa, vải lụa, vàng, bạc, đinh hương và các loại gia vị rất ngon, tất cả những thứ mà họ không có, và mua lại những thứ họ có. Phần lớn những mặt hàng gia vị xuất đi từ vương quốc này sang tỉnh Mangi và phía Tây; những nhà buôn chuyên chở bằng tàu đến Aden, sau đó đến Alexandrie, nhưng với 10 con tàu đi về phía Đông, chỉ có một chiếc đi vào những vùng này, đây là một sự việc quan trọng mà tôi đã nói với các bạn.

Tôi đã nói về vương quốc Melibar, nhưng nên biết rằng tôi đã không nói gì về những vương quốc này, ngoại trừ thành phố chính; vì những thành phố, thị trấn khác có rất nhiều, chúng tôi sẽ không nói gì, bởi vì nếu nói ra thì quá dài.

ĐÂY LÀ CHUYỆN KỂ VỀ VƯƠNG QUỐC GOZURAT

Gozurat (bán đảo Gujarat, trên biển Ả Rập, giữa vĩ tuyến 20 và 23) là một vương quốc lớn ở về phía Tây. Dân cư thờ ngẫu tượng, có ngôn ngữ riêng, có vua cai trị và không nộp thuế cho bất cứ ai. Từ vương quốc này, chúng ta vẫn còn thấy sao Bắc đẩu, vì nó xuất hiện cách mặt nước biển sáu khuỷu tay. Họ có những thuyền cướp biển lớn nhất thế giới; họ làm một điều xấu xa khủng khiếp mà tôi sẽ nói cho các bạn biết sau đây. Khi họ chặn bắt một tàu buôn, họ cho các nhà buôn uống một loại nước gọi là tamarandi, khiến cho họ tiết lộ ra ngoài tất cả những gì họ giấu kín trong bụng, bởi vì khi các nhà buôn thấy mình sắp bị bắt, và vì họ có nhiều ngọc trai và đá quý có giá trị, họ liền nuốt chúng vào bụng. Nhưng nhờ phương pháp trên đây, những tên cướp biển sẽ thu lại được tất.

Trong tỉnh Gonzurat này, có sản xuất nhiều hạt tiêu, gừng và chàm. Họ cũng trồng nhiều bông vải, cây cho bông vải cao sáu bước và sống đến hai mươi năm; nhưng nói đúng ra, khi cây bông vải quá già, bông của nó dệt không được tốt và chỉ có thể dùng vào những việc khác. Trong xứ này, người ta còn gia công nhiều loại da khác nhau như da dê đực, da bò, da trâu, da bò rừng, da các thú một sừng và của nhiều loại thú khác nữa. Người ta làm rất nhiều da để mỗi năm chất lên nhiều tàu chở sang Ả Rập và các nơi khác. Ở đây, người ta còn làm nhiều đồ dùng bằng da đỏ chót có hình chim và thú được đính vào một cách tinh xảo với những sợi chỉ vàng và bạc: những sản phẩm này đẹp lạ lùng và có những thứ trị giá đến 10 marcs bạc.

Bây giờ tôi sẽ nói với các bạn về một vương quốc khác có tên là Tana.