← Quay lại trang sách

ĐÂY LÀ CHUYỆN KỂ VỀ THÀNH PHỐ CALATU

Calatu (Kalhât) là một thành phố lớn nằm trong vịnh cũng có tên là Calatu. Nó ở cách Dufar 600 dặm về hướng tây bắc. Dân cư là những người Sarrasin và lệ thuộc Cormos (Ormuz). Mỗi lần vua Cormos ra trận chống lại một vị vua khác hùng mạnh hơn ông, ông liền trốn trong thành phố Calatu này, vì thành phố nằm trong một vị trí vững chắc và an toàn. Họ không có lúa mì nhưng mua nó từ nơi khác, vì các nhà buôn chuyên chở lúa đến cho họ bằng tàu thủy. Họ có một hải cảng rất lớn và rất tốt. Các tàu cũng mang đến đó nhiều hàng hóa của Ấn Độ, và từ thành phố này, hàng được đưa sang nhiều thành phố và thị trấn khác. Người ta cũng mang từ cảng này sang Ấn Độ nhiều ngựa chiến Ả Rập giống tốt. Cũng nên biết rằng, mỗi năm có một số lớn ngựa được chuyên chở từ thành phố này và những thành phố khác ra các hải đảo. Bởi vì không có con ngựa nào sinh ra trên các hải đảo, hơn nữa, những con ngựa đến nơi đây đều chết, bởi vì chúng không được săn sóc tốt: người dân cho chúng ăn thịt nấu chín và nhiều thứ khác như tôi đã nói và họ cũng thiếu những tay săn sóc ngựa giỏi.

Thành phố Calatu là cửa ngõ đi vào một vịnh, nên không có con tàu nào có thể vào và ra mà không có phép của họ. Khi vua Cormos, cũng là vua Calatu, và thuộc quyền của sultan Kerman, lo sợ chúa của mình là Kerman, ông lên các con tàu của Cormos, đến Calatu và không cho bất cứ con tàu nào vào vịnh; điều này gây tổn thất lớn cho sultan Kerman, vì ông này mất quyền thu thuế trên các nhà buôn từ Ấn Độ và những nơi khác đi vào lãnh thổ của ông; đúng vậy, một số lượng lớn tàu buôn chở đầy hàng của họ đến hải cảng này và đóng những khoản thuế rất lớn. Vì vậy, sultan Kerman buộc phải thực hiện điều mà vua Cormos yêu cầu. Vị vua này còn sở hữu một lâu đài khác cũng rất vững chắc, và thậm chí còn hơn cả thành phố Calatu nữa và cũng ở lối vào vịnh Calatu. Những người dân của vùng này sinh sống bằng chà là và cá muối có rất nhiều; nhưng các vua chúa ăn những thứ ngon hơn.

ĐÂY LÀ CHUYỆN KỂ VỀ THÀNH PHỐ CORMOS ĐƯỢC NHẮC ĐẾN Ở TRÊN

Rời thành phố Calatu 300 dặm giữa phía Tây Bắc và hải cảng, chúng ta đến thành phố Cormos, đây là một thành phố lớn, sang trọng và nằm trên bờ biển. Họ có một vị vua cũng thần phục sultan Kerman. Nhiệt độ cao đến nỗi họ thiết lập trên mái nhà những ống thông để đón gió: bằng cách quay các ống thông gió về phía gió thổi đến, chúng khiến cho gió luồn xuống nhà để làm cho nhà được mát mẻ hơn, vì họ không thể chịu đựng nổi nhiệt độ quá lớn ở đây bằng cách nào khác.

Tôi sẽ không nói với các bạn điều gì khác nữa, bởi vì tôi đã nói ở trên về thành phố Cormos và xứ Kerman. Vì chúng tôi đã đi qua những lộ trình mới, chúng ta nên quay lui và chúng tôi sẽ nói về nước Đại Turquie. Nhưng trước hết, tôi sẽ nói với các bạn một chuyện mà chúng tôi đã quên kể. Khi rời khỏi thành phố Calatu được 500 dặm giữa phía Tây và phía Tây Bắc, chúng ta bắt gặp thành phố Quis, chúng tôi sẽ không nói đến nó lúc này, bởi vì chúng ta phải bỏ qua và trở về vấn đề của chúng ta, đó là nước Đại Turquie.

ĐÂY LÀ CHUYỆN KỂ VỀ XỨ ĐẠI TURQUIE

Trong nước Đại Turquie (Turkestan), có một vị vua tên là Caidu. Ông ta là cháu của Đại Hãn, vì ông là con trai của Ciagatai, em ruột của Đại Hãn. Ông cai trị nhiều thành phố và thị trấn, đồng thời còn là một vị đại lãnh chúa. Ông và thần dân của ông đều là người Tácta, những chiến binh cừ khôi và luôn luôn ra trận. Vị vua Caidu này không lúc nào sống hòa thuận với bác ông là Đại Hãn, và ông đã từng đánh những trận lớn chống lại quân đội của Đại Hãn. Mối bất hòa của họ xuất phát từ việc Caidu yêu cầu Đại Hãn chia phần sau những cuộc chinh phục do cha ông thực hiện, phần mà đáng ra ông phải được hưởng. Nhất là ông đòi chia phần tỉnh Catay và tỉnh Mangi. Đại Hãn nói ông muốn chia cho cháu phần thuộc về cháu, nhưng với điều kiện là những người cố vấn của Caidu phải dẫn ông đến triều đình với tư cách một con người chịu thần phục. Caidu, con người không tin tưởng vào ông bác bao nhiêu, tuyên bố ông sẽ không đi, nhưng sẽ tuân phục tất cả những mệnh lệnh của bác ông dù ở bất cứ đâu, vì ông sợ Đại Hãn tiêu diệt ông, điều này nhiều lần xảy ra.

Do đó hai bác cháu bất hòa, dẫn đến một cuộc chiến ác liệt với nhiều trận đánh lớn. Nên biết rằng, trong suốt năm, Đại Hãn cho các đội quân trú đóng quanh vương quốc của Caidu để ông này không gây thiệt hại nào cho lãnh thổ của Đại Hãn. Tuy nhiên, Caidu không từ bỏ ý định xâm nhập vào lãnh thổ của Đại Hãn để chống lại ông này.

Vua Caidu vĩ đại có quyền lực lớn đến nỗi ông có thể làm việc đó, vì ông có thể tổ chức một đội quân gồm 100 ngàn lính ngựa, tất cả đều gan dạ và được huấn luyện kỹ về đánh trận. Ông ta cũng có nhiều cận thần thuộc hoàng tộc, xuất thân từ Cinghis Khan, vị lãnh chúa đầu tiên đã chinh phục được một phần lớn thế giới, như tôi đã kể cho các bạn biết trong quyển sách này.

Nên biết rằng nước Đại Turquie nằm về phía Tây Bắc Corinos. Nó bắt đầu từ con sông Jon và chạy dài theo hướng Bắc cho đến tận vùng đất của Đại Hãn.

Chúng ta sẽ rời bỏ xứ này và tôi sẽ nói cho các bạn một vài trận đánh của vua Caidu chống lại quân đội của Đại Hãn.

ĐÂY LÀ CHUYỆN KỂ VỀ NHIỀU TRẬN ĐÁNH MÀ VUA CAIDU TIẾN HÀNH CHỐNG LẠI QUÂN ĐỘI CỦA ĐẠI HÃN, BÁC CỦA ÔNG

Vào năm Chúa Ki tô nhập thế 1266, vị vua Caidu này và một vị vua khác có tên là Jesudar, anh em họ với ông, tập hợp một số lớn quân lính, tạo thành một đội quân và đi tấn công hai vị quan cận thần của Đại Hãn, đồng thời là cháu của ông, vì họ là con trai của Gagatai, tín đồ Ki tô giáo và là em ruột của Cublay Khan vĩ đại. Một người tên là Tibai, người kia tên là Ciban. Caidu cùng với đội quân hơn 100 ngàn lính ngựa chiến đấu chống lại hai vị cận thần này; hai vị này cũng có một đội quân lớn gồm 60 ngàn lính ngựa. Một cuộc chiến tranh lớn nổ ra. Nhưng cuối cùng hai vị cận thần bị đánh bại, Caidu và thuộc hạ của ông đã toàn thắng. Rất nhiều lính tráng của cả hai phe đều bị giết. Nhưng hai anh em quan cận thần thoát chết nhờ những con ngựa giỏi. Vua Caidu quay về lãnh thổ của mình trong niềm vui to lớn và sống yên ổn trong hai năm và không gây ra bất cứ cuộc chiến nào chống lại Đại Hãn.

Sau hai năm, vua Caidu tập trung một đội quân lớn, đó là một khối lính ngựa rất lớn. Ông biết rằng con trai của Đại Hãn có tên là Nomagan đang ở Caracoron với Jeorge, con trai của vua Jean. Và hai vị quan này cũng có nhiều lính ngựa. Khi vua Caidu chuẩn bị sẵn sàng, ông liền lên đường kéo quân ra khỏi vương quốc. Sau nhiều ngày đi đường không gặp bất trắc nào, ông đến gần Caracoron, nơi mà con trai của Đại Hãn và con trai vua Jean đang chờ đợi với một đội quân lớn, vì họ đã hay tin Caidu đem quân đến tấn công họ, vì vậy họ chuẩn bị trong tư thế can đảm và không ngạc nhiên tí nào và vì họ có hơn 60 ngàn lính ngựa được trang bị tốt. Khi họ biết Vua Caidu và thuộc hạ của ông đến gần, họ tiến lên để đón đánh ông; họ tiến gần đến quân của Caidu chừng 10 dặm, cắm lều và đóng trại. Đối thủ của họ gồm hơn 60 ngàn lính ngựa đang dàn quân phía bên kia. Khi hai bên đã ở trong tư thế sẵn sàng, mỗi bên thiết lập sáu cánh quân. Mỗi bên đều được trang bị vũ khí tốt như gươm, chùy, thuẫn, cung tên và những vũ khí riêng của họ. Dàn trận xong, cả hai phe bắt đầu trỗi lên những hồi trống trận vang dội; vì theo phong tục, không bên nào tiến đánh khi trống trận chưa nổi lên. Trận đánh bắt đầu rất ác liệt, rất tàn khốc; họ xáp lá cà vào nhau. Cả hai phe đều có nhiều người chết, vì cuộc chiến bắt đầu trong sự bất hạnh; mặt đất đầy tràn những người chết và bị thương, ngay cả ngựa chiến cũng thế. Có những tiếng la hét đinh tai nhức óc và sự náo động át cả tiếng sấm sét của Thần linh. Vua Caidu đích thân lập nhiều chiến công và cổ vũ tinh thần quân sĩ rất nhiều. Con trai của Đại Hãn và của vua Jean cũng không kém gì ông.

Nên biết rằng trận đánh này kéo dài lâu đến nỗi nó là một trong những cuộc chiến ác liệt nhất chưa từng xảy ra giữa những người Tácta. Mỗi phe đều cố gắng loại phe kia ra khỏi vòng chiến. Nhưng mọi sự đều uổng công và cuộc chiến kéo dài cho đến chiều tối nhưng cả hai phe đều bất phân thắng bại.

Khi cuộc chiến kéo dài đến lúc mặt trời tắt hẳn, mỗi bên mới cho lui quân và quay về lều trại của mình. Những người còn lành lặn mệt đừ đến nỗi không có người nào có thể giúp đỡ cho người khác. Có nhiều người bị thương ở cả hai phía, họ rên la đau đớn. Vì vậy, mỗi người chỉ còn bận tâm đến việc nghỉ ngơi hơn là đánh đấm. Và họ cứ rên như thế suốt cả đêm. Lúc rạng sáng, qua các gián điệp, vua Caidu hay tin Đại Hãn đang phái một cánh quân lớn đến tiếp viện cho con trai, ông tự nhủ ở lại sẽ là điều bất lợi cho mình, ông liền ra lệnh rút quân vào lúc rạng đông để quay về nước. Khi con trai của Đại Hãn và con trai của vua Jean thấy vua Caidu đưa toàn bộ quân đội tháo lui, họ liền để cho quân địch ra đi và không đuổi theo, bởi vì họ đã quá mệt mỏi; họ thoải mái nghỉ ngơi. Vua Caidu cùng với quân đội giục ngựa chạy trong nhiều ngày không dừng lại ở bất cứ nơi nào để trở về vương quốc của mình là nước Đại Turquie. Ông sống yên ổn ở Samarcan thật lâu mà không gây ra bất cứ cuộc chiến nào nữa (toàn bộ trận đánh này và những trận đánh tiếp theo dĩ nhiên là do nguồn cảm hứng của Rusta, nhà văn viết tiểu thuyết về các hiệp sĩ).