← Quay lại trang sách

⚝ 2 ⚝

Trong lúc Bạch Tiểu Khê và Triệu Đạc thực hiện kế hoạch hoàn hảo với người đàn ông mập lùn kia thì Chu Vũ Lâu đang ngồi trước máy tính trong thư phòng để đưa ra một quyết định quan trọng – kết thúc tháng ngày QQ [2] của mình. Để đưa ra quyết định này, nội tâm anh đã giằng xé cả tháng trời.

Chu Vũ Lâu bước vào thế giới QQ muôn hình vạn trạng vốn là vì vợ cũ của anh – Đỗ Nghiên.

Ban đầu, Chu Vũ Lâu không mấy quan tâm việc Đỗ Nghiên nói chuyện và kết bạn trên mạng. Tư tưởng của anh vốn cũng rất cởi mở, hơn nữa anh từng có thời gian ở nước ngoài, tiếp xúc với mạng xã hội sớm hơn rất nhiều người trong nước. Anh luôn cho rằng, những người bạn ảo trên mạng rất khó mọc cánh để bay vào cuộc sống của anh. Giống như Peter Steiner từng nói: “Trong thế giới mạng xã hội, bạn không biết được đối phương là người hay một chú chó.” Nhưng khi Đỗ Nghiên tham gia vào một trang mạng, mang tên “bạn cùng trường” thì tình hình bắt đầu có sự thay đổi.

Đỗ Nghiên tìm kiếm ngược xuôi trong “bạn cùng trường”, cuối cùng tìm ra một người tên “Lục Đồ Cường”, chính là mối tình đầu của cô hồi cấp ba. Chu Vũ Lâu không biết vợ mình và anh ta đã trải qua những câu chuyện ngây thơ của tuổi thanh xuân ở cái thời đại xa lắc đó như thế nào. Anh chỉ biết, học kỳ một năm lớp 12, Lục Đồ Cường theo bố mẹ chuyển về phía Nam, sau đó chuyện thư từ qua lại giữa Đỗ Nghiên và anh ta xảy ra hiểu lầm, hai người giận dỗi nhau, từ đó không còn qua lại nữa.

Hôm đó, Đỗ Nghiên đang ngồi trước máy tính bỗng kêu lên thất thanh, nói đã tìm ra Lục Đồ Cường, Chu Vũ Lâu chỉ bật cười một tiếng rồi thôi. Sau này, Chu Vũ Lâu nghe nói Lục Đồ Cường đang sống ở Tân Giang, nhưng anh cũng không nghĩ ngợi gì nhiều. Tiếp đó, vợ anh nói muốn đi gặp Lục Đồ Cường, Chu Vũ Lâu còn vào tủ quần áo giúp vợ chọn một bộ Chanel. Rồi tiếp nữa, Đỗ Nghiên vì qua lại với Lục Đồ Cường mà liên tục về muộn, Chu Vũ Lâu mặc dù có chút để ý, nhưng anh không nhiều lời.

Mối tình đầu đương nhiên là rất đẹp, nhưng dù gì cũng là chuyện thời xưa chốn khác. Chu Vũ Lâu không tin có người đàn ông nào có thể cướp Đỗ Nghiên khỏi tay anh. Anh quá thành đạt, gần như có thể gọi là người đàn ông hoàn hảo, không những trải nghiệm nhiều, sự nghiệp huy hoàng, mà mỗi lần ra phố đều thu hút ánh nhìn của phụ nữ. Điều quan trọng hơn, chưa bao giờ anh thể hiện sự đắc ý hay ra vẻ quyền uy trước mặt vợ. Chu Vũ Lâu là một người chồng tâm lý và chu đáo.

Thử nói xem, người đàn ông như vậy chẳng phải như cục nam châm thu hút nữ giới sao?

Nhưng thế giới vốn không tuân theo một quy luật nào cả. Quay về thời gian gần một năm trước, khi Đỗ Nghiên cúi đầu ngồi trên chiếc tràng kỉ đặt bên khung cửa sổ sát đất, khẽ giọng rụt rè nói cô muốn li hôn, Chu Vũ Lâu sững người hồi lâu mới phản ứng lại.

Đỗ Nghiên không cần gì cả.

Thật vậy, về tình về lí cô đều chẳng có tư cách đòi hỏi gì. Nhưng cô muốn mang theo cô con gái Chu Hải Ninh mới bốn tuổi. Vợ vừa dứt lời, trong đầu Chu Vũ Lâu chợt hiện lên cảnh tượng vẫn hay chiếu trên phim. Một người chồng vũ phu đang túm tóc vợ đánh đập dữ dội. Nhưng nếu làm như vậy thì không còn là Chu Vũ Lâu nữa. Anh im lặng hồi lâu, người vợ bên cạnh vẫn đang khổ sở cầu xin, nước mắt nước mũi giàn giụa.

“Đưa theo đi!” Chu Vũ Lâu quyết định. Đây là câu cuối cùng trong đời mà anh nói với Đỗ Nghiên.

Trong những tháng ngày quay về với cuộc sống độc thân, Chu Vũ Lâu bắt đầu kết bạn trên QQ. Anh làm vậy không thể nói là hoàn toàn không liên quan đến sự trả đũa, chí ít là để trả đũa những tháng ngày bản thân đã “sống trong đui mù”. Dần dần, anh phát hiện ra, QQ thực sự rất thú vị, nó như một sự nhạo báng đối với thế giới thực. Có lẽ, con người vốn nên như vậy, sống mà không cần phải phong thái đoan trang, càng không cần nghiêm túc đạo mạo, chỉ cần thoải mái giải phóng bản thân là được.

Nói những gì mình muốn nói, thấy hợp nhau thì nói tiếp, không hợp thì cuốn xéo. Tôi chửi anh thì sao? Mẹ kiếp, đáng đời, đừng có chọc giận tôi! Mẹ nó, bà nó chứ, thật là quá đã.

Đương nhiên, Chu Vũ Lâu đâu phải kẻ điên. Anh dùng QQ không phải để trút giận bừa bãi, không cài camera để làm những việc bẩn thỉu. Hơn nữa, anh tuyệt đối không tiết lộ danh tính của mình. Dần dần, anh cũng có một số bạn nói chuyện tương đối hợp trên mạng.

Chu Vũ Lâu lựa chọn đối tượng nói chuyện cũng rất khắt khe, thường xuyên lọc lại danh sách bạn bè. Với những người không hợp tính hoặc không hợp gu, nhất định sẽ loại khỏi danh sách. Cuối cùng, danh sách bạn bè của anh chỉ còn lại ba người thân nhất là: Sở Sở, Hải Nhu và Cầm Vận Phương Âm, tất cả đều là nữ. Ngoài ra, họ đều sống cùng thành phố với anh, Chu Vũ Lâu cũng quên mất có phải ban đầu anh đã cố tình chọn như vậy hay không.

Ba người đã mang đến cho Chu Vũ Lâu những khoảng thời gian rất dễ chịu.

Chu Vũ Lâu có đàm đạo về cuộc đời với họ không? Đương nhiên là có. Việc li hôn khiến Chu Vũ Lâu cảm thấy cuộc đời này thật ảo diệu. Chu Vũ Lâu có nói chuyện về hiện thực với họ không? Đương nhiên có. Nhưng anh tuyệt nhiên không bao giờ nói về cuộc sống hiện thực của bản thân mình. Khi các quý cô phàn nàn với anh, anh đều có thể khéo léo giải quyết giúp họ. Đa phần họ nói chuyện với nhau về những vấn đề mà xã hội đang quan tâm, đôi lúc cũng có bất đồng quan điểm, nhưng những câu từ hay ho, những lời nói thông minh sâu sắc trong cuộc tranh luận đó đối với Chu Vũ Lâu mà nói chính là một sự hưởng thụ... Chu Vũ Lâu và họ nói chuyện hàng giờ đồng hồ. Tư duy của anh lưu loát, câu từ bay bổng, mười ngón tay như múa trên bàn phím, thậm chí còn giàu tính nhạc hơn cả khi chơi đàn. À, nếu hỏi Chu Vũ Lâu có nói chuyện yêu đương với họ không? Ha ha, có... có mà cũng không. Đó là thứ cảm giác lấp lửng giữa người yêu và tri kỷ, lúc nghiêng bên này, lúc nghiêng bên kia, đong đưa khiến lòng ta chìm trong đê mê. Thứ cảm giác đó thật tuyệt!

Chu Vũ Lâu nói chuyện với ba người bạn trên mạng này khoảng hơn một năm. Nhưng tối nay, anh quyết định từ biệt họ. Anh sắp tái hôn.

Còn một tuần nữa thôi, Chủ nhật tuần sau, Chu Vũ Lâu sẽ tổ chức lễ cưới với người vợ thứ hai của mình.

Trong những tháng ngày đơn thân, những cuộc tình công khai hay giấu kín, trực tiếp hay gián tiếp nhiều chưa bao giờ dứt, cuối cùng anh chọn Tưởng Đan. Tưởng Đan là con gái của Tạ Lam – viện trưởng học viện âm nhạc, Chu Vũ Lâu lại là phó khoa Thanh nhạc của học viện âm nhạc, cuộc hôn nhân này khiến người ngoài ai cũng vô cùng ngưỡng mộ.

Từ biệt, lời từ biệt cuối cùng! Từ đây về sau anh sẽ không bao giờ đăng nhập QQ nữa! Chu Vũ Lâu tự nhủ, QQ tuy cũng rất thú vị, nhưng nó chỉ là hệ lụy phát sinh sau cuộc hôn nhân đầu thất bại của anh. Trước khi bước vào cuộc hôn nhân tiếp theo, cũng nên sắp xếp lại cuộc sống của mình, để mọi thứ có thể bắt đầu lại từ đầu, để ba người bạn đó mãi mãi nằm lại trong kí ức, họ chỉ thuộc về khoảng thời gian đặc biệt đó mà thôi.

Nhưng đêm nay, trong ba người bạn chỉ mình Sở Sở có mặt, Cầm Vận Phương Âm và Hải Nhu đều không lên mạng. Chúng ta không biết Cầm Vận Phương Âm bận việc gì, nhưng Hải Nhu thì chúng ta biết – cô ấy chính là Bạch Tiểu Khê.

Chu Vũ Lâu thuận theo ý trời, chỉ nói lời chia tay với Sở Sở, còn hai người bạn kia, anh đành “bỏ đi không lời từ biệt”. Cứ như ông trời đã sắp đặt trước, trong ba người bạn này, Chu Vũ Lâu có cảm tình với Sở Sở nhất.

Khi Chu Vũ Lâu gửi lời từ biệt và nói rõ lý do vào cửa sổ chat, Sở Sở đã rất ngạc nhiên. Cô gửi một tràng dài dấu chấm hỏi. Sau hồi lâu im lặng, cô mới truy hỏi Chu Vũ Lâu có thể từ bỏ quyết định này và ở lại không? Chỉ là nói chuyện trên mạng, việc này vốn cũng không xung đột gì với cuộc sống hôn nhân...

Chu Vũ Lâu hoàn toàn có thể cảm nhận được sự kinh ngạc và bất ngờ của cô bạn. Hơn một năm trời trò chuyện, anh hiểu tính cách của Sở Sở. Cô ấy chắc là một người trầm lặng, cô độc, yếu đuối, dễ mủi lòng. Chu Vũ Lâu không muốn làm tổn thương tình cảm của cô, nhưng thái độ vẫn rất kiên quyết. Trong thời gian độc thân, mọi người nói chuyện thế nào cũng được, nhưng với tư cách là một người chồng, anh không muốn sao nhãng chuyện gia đình. Anh cho rằng, phản bội về tinh thần cũng là một hình thức không chung thủy với vợ. Hơn nữa, bản thân anh cũng muốn bắt đầu cuộc hôn nhân mới với trạng thái hoàn toàn mới. Cuối cùng, Chu Vũ Lâu viết những câu rất mùi mẫn:

“Trong hơn một năm qua, cảm ơn em đã đem đến cho anh những thời khắc vui vẻ. Quãng thời gian đó và cả cái tên Sở Sở sẽ mãi khắc ghi trong lòng anh. Có thể chúng ta không còn cơ hội trò chuyện nữa, nhưng anh tin, chúng ta sẽ vẫn âm thầm chúc phúc và cầu nguyện cho nhau. Cuộc đời mênh mông, biết rằng ở nơi nào đó vẫn có một người thật lòng nhớ đến mình, cảm giác đó còn ấm áp hơn sự quan tâm của thượng đế... Hãy bảo trọng.”

Đôi mắt Chu Vũ Lâu chợt ướt, hai tay buông hờ trên bàn phím, trong lòng có chút rối bời. Anh cầm cốc nước, đưa lên miệng, chạm vào môi, chưa uống lại đặt xuống. Máy nghe nhạc đang phát bài Đường quê đưa tôi về nhà . Anh tắt loa đi, căn phòng đột nhiên vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh quá, anh lại với người mở loa lên.

Hai má nóng bừng, anh cố kìm không để nước mắt rơi. Anh biết rằng, vừa rồi sau từ “bảo trọng” thì nên viết luôn câu “tạm biệt”, sau đó tắt QQ và không bao giờ mở ra nữa, nhưng anh thực sự không nỡ. Bên kia, Sở Sở không có chút phản ứng nào, Chu Vũ Lâu đoán giờ này cô cũng không biết phải làm gì, tin này quá đường đột. Mới ngày hôm qua hai người vẫn còn nói chuyện với nhau hơn hai tiếng đồng hồ, mà anh không hề để lộ chút thông tin gì.

Nhưng dây dưa không phải phong cách của Chu Vũ Lâu. Anh đặt tay lên bàn phím. Đúng lúc Chu Vũ Lâu định gõ hai chữ “tạm biệt” thì Sở Sở lên tiếng: “Có thể đáp ứng yêu cầu cuối cùng của em được không?”

Chu Vũ Lâu sững đi một lúc, vừa định gõ “Em nói đi!” thì bên kia đã nhanh chóng gửi thêm một tin nhắn nữa: “Anh là đồ ngốc!!!”

Chu Vũ Lâu bật cười: “Em nói đi!”

Im lặng hồi lâu.

“Có thể gặp mặt một lần không?”

Chu Vũ Lâu bỗng giật mình.

Hơn một năm trời anh và Sở Sở nói chuyện với nhau tâm đầu ý hợp, nhưng hai bên chưa một lần đưa ra yêu cầu tiến thêm một bước. Có mấy lần, Chu Vũ Lâu suýt chút nữa không cầm lòng được định yêu cầu gặp mặt, nhưng cuối cùng cũng kìm lại được. Anh đoán rằng, quen nhau lâu như vậy, trong lòng Sở Sở chắc cũng đã từng dậy sóng. Nhưng cả hai không ai nói ra, vẫn một mực giữ im lặng. Nhưng tối nay, ở thời khắc chuẩn bị từ biệt, cuối cùng Sở Sở cũng lên tiếng.

Chu Vũ Lâu có chút hoang mang. Đây là tình huống mới, là điều anh không ngờ tới khi chuẩn bị nói lời từ biệt. Nhưng thực tình trong lòng anh, đây không phải là điều mới mẻ, bởi anh đã từng nhiều lần tưởng tượng về cảnh anh và Sở Sở gặp nhau. Cô ấy trông thế nào? Giọng nói có hay không? Có thể do bệnh nghề nghiệp nên Chu Vũ Lâu thường quan tâm đặc biệt đến giọng nói.

Lúc này, cửa sổ chat lại hiện lên dòng tin nhắn mới của Sở Sở.

“Anh yên tâm, em không có ý quấy rầy cuộc sống hôn nhân mới của anh. Em không muốn làm người tình bí mật của anh đâu. Chỉ là muốn gặp mặt một lần trước khi anh kết hôn. Trong cuộc sống đời thực, em không có nhiều bạn, có thể tất cả những lời em nói với họ cộng lại cũng không nhiều bằng những lời em nói với anh. Dù gì sau này chúng ta cũng không liên lạc nữa, em cũng muốn có một cái kết cho quãng thời gian qua của chúng ta. Có được không? Chỉ gặp nhau một lần thôi.”

Khoảng đôi phút trôi qua, hai người không ai nói gì.

Máy nghe nhạc đang phát bài The sound of silence [3] , như lời chú thích cho tình cảnh lúc này, cũng giống như trò đùa trớ trêu cho tâm trạng của Chu Vũ Lâu. Khi bài hát kết thúc, Chu Vũ Lâu gõ hai chữ: “Cũng được!”

“Cho em số điện thoại được không?” Sở Sở hỏi.

...

Quên giới thiệu với mọi người, Chu Vũ Lâu chọn cho mình nickname có chút thương cảm, là “Dạ Lạc Mông Không”. Anh vẫn luôn dùng cái tên này, chưa từng thay đổi.