← Quay lại trang sách

⚝ 3 ⚝

Hạ Sở Dung ghi lại số điện thoại của Chu Vũ Lâu, vừa tắt QQ thì cửa phòng bật mở. Đường Khải từ ngoài đi vào, bước chân loạng choạng, đôi mắt hơi đỏ, chứng tỏ anh ta đã uống khá nhiều.

Hạ Sở Dung chính là Sở Sở. Cô có dáng người cao ráo, da trắng tới nỗi có phần nhợt nhạt, tóc dài ngang vai suôn mượt, eo thon nhỏ đến độ trông rất yếu đuối. Khuôn mặt cô không quá xinh đẹp, nhưng con người cô toát lên vẻ “tĩnh lặng”, hoàn toàn trùng khớp với những gì Chu Vũ Lâu cảm nhận khi nói chuyện với cô trên QQ. Cô không bao giờ nói to tiếng, không khoa trương cũng không ồn ào, lúc nào cũng rất yên lặng, nhưng lại càng tăng thêm vẻ dịu dàng, giống như công việc cô đang làm vậy. Sau khi tốt nghiệp đại học, cô vào làm nhân viên văn phòng cho một công ty tư vấn thẩm mỹ. Khi cô cười, hai khóe miệng tạo thành một đường cong rất bắt mắt, đôi mắt cô cũng sáng lên khiến người đối diện cảm thấy rất vui vẻ. Những lúc cười to, cô thường quay mặt đi chỗ khác, mái tóc che nửa khuôn mặt, khiến người nhìn lại có thêm không gian để tưởng tượng. Nói chung, Hạ Sở Dung giống như một bến cảng an nhiên và tĩnh mịch.

Đường Khải sau khi tốt nghiệp cấp ba thì không thi đậu Đại học, tạm phụ bố mẹ làm kinh doanh buôn bán nhỏ, nhưng lúc nào cũng thấy mình không phù hợp với công việc này, anh muốn tìm một việc gì đó ổn định để làm nên ứng tuyển vào một công ty thương mại của ông chủ Đài Loan. Anh không có sở trường gì, nhưng biết lái xe, hồi còn phụ bố mẹ, anh vẫn thường lái xe tải nhỏ đi giao hàng. Ông chủ thấy anh thật thà, nên giữ lại làm lái xe riêng. Ông chủ người Đài Loan này cũng gần sáu mươi, rất quảng giao và coi rượu như mạng sống, do không thông thạo tình hình giao thông ở đại lục nên Đường Khải trở thành tùy tùng đắc lực bên cạnh ông. Hơn nữa, vợ ông chủ Đài Loan cũng là người không thể ngồi yên một chỗ, thường xuyên lượn khắp nơi trong thành phố, nên phần lớn thời gian trong ngày, Đường Khải đều làm bạn với chiếc xe.

Theo lý thường thì cuộc sống của Hạ Sở Dung và Đường Khải khó có thể có giao điểm, thế mà họ vẫn gặp được nhau, tất cả đều là do bà vợ ông chủ Đài Loan.

Bà vợ đó có mối quan hệ rất tốt với một bà khác, chính là sếp của Hạ Sở Dung. Bà ta suốt ngày tới công ty thẩm mỹ của cô, mỗi lần tới đều ngồi hàng tiếng đồng hồ, tới lúc về thể nào cũng xách theo mấy món quà miễn phí. Mỗi lần đưa vợ sếp đến đây, Đường Khải không có việc gì làm đều ngồi trong xe chờ đợi. Hôm đó, khi vợ sếp lên lầu đã lâu mà vẫn chưa xuống, Đường Khải vừa ngả ghế nằm trong xe, lẩm bẩm cầu mong cho bà già này chết sớm đi cho rồi, vừa định nhắm mắt làm một giấc thì anh nhìn thấy cách đó không xa, một cô gái vừa bước xuống bậc thềm tòa nhà đã ngã xuống đất ngất xỉu.

Hạ Sở Dung vốn bị huyết áp thấp. Chiều hôm đó, do phải chỉnh sửa một bộ hồ sơ, cô ngồi liên tục ba tiếng đồng hồ, đến khi vào thang máy thì đầu bắt cảm thấy chếnh choáng. Cô chỉ muốn mau chóng gọi một chiếc taxi để về nhà ngay, không ngờ chỉ gắng gượng được tới trước cửa tòa nhà thì ngất xỉu. Đường Khải lúc đó không kịp nghĩ ngợi gì liền chạy vội ra bế cô lên xe đưa đi bệnh viện. Thực ra, bình thường Đường Khải không phải kiểu người hay giúp đỡ người khác, có điều tình hình lúc đó quá đột ngột khiến anh không kịp suy nghĩ, hơn nữa ngồi lì trong xe đã hơn hai tiếng đồng hồ khiến anh cảm thấy khá chán nản, vì thế lúc chạy ào ra chỗ Hạ Sở Dung, anh chẳng khác gì một con chim ưng sổ lồng.

Tới lúc chập choạng tối, bà vợ sếp mới xách một túi đầy mỹ phẩm dùng thử từ trong tòa nhà đi ra. Bà ta tìm mãi không thấy Đường Khải đâu, ban đầu hết sức giận dữ, nhưng sau khi tìm hiểu sự tình, biết người được Đường Khải giúp chính là nhân viên của bạn thân mình thì lại cảm thấy nở mày nở mặt, liền khảng khái mời mọi người ăn cơm.

Mấy ngày sau, bốn người họ đi ăn cơm, hai người phụ nữ luống tuổi và một đôi nam nữ trẻ.

Hạ Sở Dung và cấp trên chân thành bày tỏ lòng biết ơn, Đường Khải không biết nói chuyện nên chỉ ngồi im. Bà vợ ông chủ Đài Loan lại hết sức phấn khởi. Trong lúc hai người phụ nữ ngồi nói hết chuyện trên trời dưới đất, so bì lẫn nhau thì đôi bạn trẻ có vài lần bắt gặp ánh mắt, cả hai đều luống cuống quay đi tránh ánh nhìn. Má Hạ Sở Dung thoáng ửng đỏ, Đường Khải vã mồ hôi rơi cả xuống bàn ăn.

Rồi sau đó, họ kết hôn.

Nhưng nền tảng của cuộc hôn nhân này quá mong manh, chẳng mấy chốc đã bắt đầu xuất hiện vết rạn nứt. Hạ Sở Dung và Đường Khải hoàn toàn không có chủ đề nói chuyện hay sở thích chung nào, thêm nữa Đường Khải thường xuyên đi sớm về muộn, tình cảm hai người ngày càng phai nhạt. Cuộc sống phòng the của hai vợ chồng đương nhiên cũng không được lý tưởng. Đường Khải cao to khỏe mạnh, lại không bao giờ phải suy nghĩ những khía cạnh khác, nên có yêu cầu rất cao về tần suất và chất lượng tình dục, nhưng Hạ Sở Dung đa phần không mấy phối hợp. Có khoảng thời gian, mỗi tối khi Đường Khải lên giường, Hạ Sở Dung còn quay người sang chỗ khác vì thứ mùi nước hoa ô tô rẻ tiền trên người chồng mình.

Thế nên, tình hình ngày càng tệ hơn, sau đó thậm chí còn tới mức, trừ những lúc bắt buộc phải nói chuyện, đại loại những câu như “Tắm không? Tôi tắm trước đây!”, thì hai người gần như không còn trò chuyện với nhau nữa. Sau đó, Đường Khải lại sinh tật uống rượu, mỗi hôm sau khi dừng xe dưới khu nhà, anh ta liền tạt qua quán rượu gần đó uống một mình, Hạ Sở Dung lại càng phản cảm với chồng hơn.

Cũng từ lúc đó, cô bắt đầu lên mạng xã hội tìm người nói chuyện.

Không phải Đường Khải không biết việc Hạ Sở Dung kết bạn trên mạng, nhưng anh không đủ dũng cảm để ngăn cản. Nói trắng ra, mỗi lần đối diện với Hạ Sở Dung, anh đều có cảm giác rất tự ti. Anh nghĩ, mình đã là người chồng thế này rồi, nếu không còn cả lòng độ lượng của một thằng đàn ông nữa, thì chẳng phải vô tích sự sao? Hơn nữa, họ muốn nói chuyện thì cứ nói chuyện, đằng nào cũng chỉ toàn là ảo thôi.

Nhưng đêm nay, anh vẫn nhận ra có điều gì đó khác thường.

Hai mắt Hạ Sở Dung đỏ ngầu, rõ ràng là vừa khóc. Hơn nữa, lúc Đường Khải mới bước vào, anh chỉ nhìn thoáng cũng thấy Hạ Sở Dung đang nhét thứ gì đó vào túi áo ngủ dài.

Đường Khải đứng ngây ngoài cửa, hỏi: “Em sao vậy?”

“Không sao.” Hạ Sở Dung đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh. Đường Khải đóng cửa phòng lại, xoay người chắn trước mặt Hạ Sở Dung: “Em... sao lại khóc?” Đường Khải thấy hơi có chút cứng lưỡi, gần đây anh đang thử tăng tửu lượng, từ tối ngày hôm kia, anh bắt đầu uống mỗi lần hai chai Nhị Oa Đầu [4] nhỏ.

Hạ Sở Dung lau khóe mắt: “Vừa xem lại ảnh bà nội.” Bà nội Hạ Sở Dung mới mất được một tháng. Chỉ mình cô biết rằng, từ lúc gửi một loạt dấu chấm hỏi cho Chu Vũ Lâu thì nước mắt cô đã không ngừng tuôn rơi.

Đường Khải cố gắng dùng biểu cảm thể hiện sự thấu hiểu, nhưng ánh mắt vẫn không kìm chế nổi, cứ ngó vào túi áo Hạ Sở Dung. Hạ Sở Dung phát hiện ra ánh mắt của Đường Khải, liền lôi từ trong túi áo ra một nhúm khăn giấy.

“Em lau nước mắt.”

“À...” Mặt Đường Khải lại đỏ hơn, “Anh không, không...”

“Anh tắm đi rồi hẵng đi ngủ.” Nói đoạn, Hạ Sở Dung bước vào nhà vệ sinh. Cô lôi tờ giấy nhỏ trong túi áo ngủ ra, ghi nhớ số điện thoại của Chu Vũ Lâu vào trong lòng, sau đó vứt tờ giấy vào bồn cầu và xả nước.

Tối nay, Đường Khải đánh răng lâu gấp đôi mọi ngày, dầu gọi và sữa tắm cũng xoa nhiều hơn mọi khi không ít. Lúc mò mẫm trong bóng tối lên giường, anh cho rằng trên người mình đã không còn chút hơi rượu nào nữa. Mặc dù vậy, khi xích gần vào người Hạ Sở Dung, cô vẫn không thèm quay lại, chỉ nói nhẹ một câu: “Ngủ đi, mệt rồi!”