⚝ 5 ⚝
Nhiều khi, để dọa người khác không cần phải phát ra âm thanh quá to, chỉ cần một tiếng gọi nhỏ cũng quá đủ. Thứ mà Chu Vũ Lâu nghe được chính là âm thanh đó. Buổi sáng sau cái đêm giết người đó, Chu Vũ Lâu đem quần và áo vest xuống tiệm giặt khô dưới lầu rồi đến trường. Vừa bước xuống khỏi taxi trước cổng trường thì phía sau lưng anh vọng đến tiếng gọi nhỏ.
“Tiểu Khê...”
Chỉ là một tiếng gọi khẽ, nhưng Chu Vũ Lâu như giật bắn mình. Anh quay phắt lại, nhìn thấy trợ lý viện trưởng Vương Nguyệt đang vẫy tay gọi một cô bé tầm năm, sáu tuổi. Cô bé chạy lon ton đến bên Vương Nguyệt, Vương Nguyệt bế đứa bé lên, đúng lúc này Vương Nguyệt nhìn thấy Chu Vũ Lâu.
“Thầy Chu, chiều thầy phải đi công tác, sao giờ vẫn đến trường?” Vương Nguyệt hỏi anh.
“À, buổi sáng tôi còn hai tiết dạy.” Anh cười miễn cưỡng.
“Thầy sao vậy? Trông thầy không được khỏe.”
“Có lẽ do nghỉ ngơi không đủ.”
“Hay là do tôi bắt thầy làm thêm nên mới vậy? Đợi thầy đi công tác về tôi sẽ mời cơm... Nào, cục cưng, con chào chú Chu đi.” Bé gái ngoan ngoãn nghe lời Vương Nguyệt chào Chu Vũ Lâu, lúc này anh mới sực nhớ ra, đó là con gái Vương Nguyệt, tên là Tiểu Xuyến.
Đây chỉ là trò đùa đầu tiên đến từ Bạch Tiểu Khê.
Sự cố “Tiểu Xuyến” qua chưa được bao lâu thì lúc lên lớp trong phòng đàn, thấy Chu Vũ Lâu như người mất hồn, Tiết Qua nói đùa: “Thầy Chu hôm nay sao trông thẫn thờ thế kia? Hay tại thiếu hoa khôi khoa Biểu diễn nên thầy mất hết hào hứng?”
Tiết Qua ám chỉ việc Chu Vũ Lâu phụ đạo vở Nhà thờ Đức Bà Paris cho nhóm Bạch Tiểu Khê. Chuyện nói đùa như vậy giữa hai thầy trò vốn rất bình thường, nhưng hôm nay Chu Vũ Lâu bỗng dưng nổi giận, anh đấm lên phím đàn “rầm” một cái, quát:
“Em nói linh tinh cái gì thế hả?”
Mặt Tiết Qua lập tức đỏ bừng, không dám lên tiếng nữa.
Tiếp đó, khi vừa dạy xong hai tiết học thì trưởng khoa Tôn tìm Chu Vũ Lâu. Trưởng khoa Tôn năn nỉ anh trước khi lên tàu thì sắp xếp thời gian tới giúp tổng duyệt một lượt tiết mục Nhà thờ Đức Bà Paris sau khi đã hóa trang đầy đủ. Trưởng khoa Tôn nói: “Các em đã thay trang phục xong, đều tập trung hết ở giảng đường môn Hình thể, chỉ chờ thầy tới nữa thôi!” Câu nói đó khiến Chu Vũ Lâu toàn thân lạnh toát. Đều ở giảng đường môn Hình thể sao? Esmeralda cũng có mặt?
Esmeralda đương nhiên là vắng mặt.
Tất cả mọi người đều đã thay trang phục, ca sĩ đang luyện giọng, vũ công thì đang khởi động, chỉ chờ lệnh của thầy trưởng khoa là bắt đầu biểu diễn. Trong đoàn người, chỉ còn thiếu mỗi Esmeralda, trang phục của cô vẫn vắt trên chiếc ghế để sát tường, trưởng khoa Tôn đã phát hiện ngay ra điều này.
“Bạch Tiểu Khê đâu?” Trưởng khoa Tôn hỏi.
“Bọn em không thấy bạn ấy.” Một người trả lời.
“Đi tìm đi chứ.”
“Hình như hôm nay bạn ấy không đến ạ.”
“Thật là! Con bé Bạch Tiểu Khê này.” Trưởng khoa Tôn lộ vẻ trách móc, “Chiều nay thầy Chu phải đi công tác, mà thầy ấy còn cất công đến phụ đạo cho các em. Có điện thoại của bạn ấy không, gọi cho bạn ấy đi.”
Nữ sinh vào vai Lilly lấy điện thoại gọi cho Bạch Tiểu Khê, nhưng không ai nghe máy.
“Gọi lại đi!” Trưởng khoa Tôn có vẻ sốt ruột. Không khí đột nhiên căng thẳng, cả căn phòng bỗng im lặng hẳn. Gọi đến lần thứ ba thì nữ sinh đó mỉm cười: “Nghe máy rồi, nghe máy rồi! A lô, Tiểu Khê à... Ơ!” Nhưng sau đó vẻ mặt cô ủ rũ nói: “Em xin lỗi, em nghe nhầm ạ!” Cô nữ sinh cúp máy, buồn bã tự nói với mình: “Nàng này sao lại không nghe máy chứ.”
Trò đùa nhỏ đó khiến Chu Vũ Lâu hồn xiêu phách lạc! Trưởng khoa Tôn gọi mấy lần anh mới phản ứng lại. Trưởng khoa Tôn hỏi anh: “Thầy Chu này, theo kinh nghiệm phụ đạo cho các em thời gian qua, thầy thấy em này vào vai Esmeralda có được không?”
“Hả? À... được, em ấy nhận thức tốt, tố chất tâm lý vững, đến khi... diễn chính thức chắc không sao đâu. Hay là chúng ta cứ diễn tập trước, chiều tôi còn phải đi công tác nữa.”
“Được. Tất cả chú ý, chúng ta bắt đầu thôi!”
Đúng lúc này cửa phòng được mở ra. Khi diễn viên đầu tiên chuẩn bị cất giọng hát thì một giọng nói bất ngờ vang lên ở cửa:
“Cho hỏi, Bạch Tiểu Khê có ở đây không?”
Mọi người đều nhìn ra, một cô gái trẻ tuổi rụt rè đứng bên cửa hỏi.
“Bạch Tiểu Khê không có ở đây.” Trưởng khoa Tôn trả lời, rồi ra hiệu cho diễn viên tiếp tục. Nhưng cô gái đó lại hỏi tiếp: “Thưa thầy, em gọi điện cho em ấy mà không được, em lên khoa tìm thì các thầy cô nói Tiểu Khê ở đây...”
“Chúng tôi đang tổng duyệt!” Trưởng khoa Tôn sốt ruột ngắt lời, “Bạch Tiểu Khê hôm nay không đi học, hôm khác em tới đi.”
“Nhưng...” Cô gái rõ ràng là chưa muốn đi, tiếp tục nói: “Em gọi điện suốt từ tối qua mà không được, em là chị của Tiểu Khê, tối qua em mới ở tỉnh khác đến, đến tận bây giờ vẫn chưa gặp được con bé, không biết có xảy ra chuyện gì không? Mọi người có ai biết Tiểu Khê ở đâu không ạ?”
“Em là chị của Tiểu Khê mà không biết em ấy ở đâu?” Trưởng khoa Tôn hỏi.
“Con bé vẫn nói với cả nhà là ở trong kí túc xá, nhưng vừa rồi em hỏi bạn cùng lớp mới biết con bé không ở trong trường, hình như nó thuê nhà ở bên ngoài lâu rồi.”
Trưởng khoa Tôn quay lại nhìn sinh viên hỏi: “Có phải vậy không?”
Một vài người gật đầu.
“Bạn ấy ở đâu?” Trưởng khoa Tôn hỏi.
Nữ sinh diễn vai Lilly trả lời: “Bọn em cũng không biết, bình thường Ngô Thiến rất thân với Bạch Tiểu Khê, chắc là bạn ấy biết.”
“Gọi Ngô Thiến qua đây.”
Ngô Thiến nhanh chóng được gọi tới.
Ngô Thiến trả lời trưởng khoa Tôn: “Học kỳ trước, Bạch Tiểu Khê có bạn trai, chắc là bạn ấy ở cùng với bạn trai ạ.” Vừa dứt lời, Chu Vũ Lâu đã rõ mối quan hệ giữa Bạch Tiểu Khê và người thanh niên đó. Đồng thời, ngoài sự căng thẳng thì một cảm giác ghê tởm xuất hiện: Thật đáng ghét! Dùng thân thể bạn gái để làm mồi câu, cuối cùng gánh hậu quả về Tây thiên chầu trời!
“Em có biết nhà bạn trai Tiểu Khê không?” Trưởng khoa Tôn hỏi Ngô Thiến.
Ngô Thiến lắc đầu.
“Bạn trai Tiểu Khê làm nghề gì?”
“Em không rõ.”
“Em gặp bao giờ chưa?”
“Em có thấy anh ấy tới trường đón Tiểu Khê mấy lần, nhưng không nhìn thấy mặt, anh ấy toàn đi xe tới, mà cũng không xuống xe, chỉ dừng trước cổng trường.”
“Là xe gì?”
“Xe màu bạc, hình như là hiệu... Xiali thì phải.”
“Bình thường Bạch Tiểu Khê có hay bỏ tiết không?”
“Thi thoảng thôi ạ. Nhưng trước đây cho dù có chuyện gì thì gọi điện bạn ấy đều nghe máy, chuyện như ngày hôm nay là lần đầu tiên. Trưởng khoa Tôn, không lẽ... xảy ra chuyện thật rồi?” Ngô Thiến mặt đầy vẻ lo lắng, mọi người đều im lặng đứng nhìn trưởng khoa Tôn, chị gái Bạch Tiểu Khê thì đã lo lắng đến phát khóc. Chu Vũ Lâu im lặng đứng bên cạnh, nhưng thực tình trong lòng đã dậy sóng từ lâu.
Một lúc sau, trưởng khoa Tôn nói với chị gái Bạch Tiểu Khê: “Em đợi thêm một chút, cho dù muốn báo cảnh sát thì cũng phải sau bốn mươi tám tiếng mới được.” Ông nhìn sang Chu Vũ Lâu “nặn” ra một nụ cười trông rất khó coi: “Chúng ta bắt đầu chứ?”
“Vâng.” Chu Vũ Lâu trả lời.
Con mèo hoang được nhặt về đó đã gây ra cuộc chiến kéo dài giữa cặp vợ chồng già.
Cặp vợ chồng già sống cùng khu nhà Triệu Đạc, căn hộ của họ ở tầng trên cùng. Cụ ông thích thể thao, từ cầu lông tới đá cầu, từ bóng bàn tới chơi Diablo đều rất điêu luyện. Ngày ngày ông vác tấm thân gầy gò nhưng tràn đầy năng lượng đi khắp các công viên ở Tân Giang. Công việc hàng ngày của cụ bà lại chỉ có đi chợ nấu ăn và dọn dẹp nhà cửa. Đối với phụ nữ mà nói, đến tuổi bà thì không còn yêu cầu quá nghiêm khắc về vấn đề vệ sinh nhà cửa nữa, nhưng với bà thì lại khác, yêu cầu vệ sinh của bà chỉ tăng lên theo độ tuổi chứ không hề giảm đi. Thế nên hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được cảnh hai tuần trước, khi cụ ông bế về nhà một chú mèo hoang thì cụ bà đã nổi giận như thế nào.
Cụ ông bắt gặp chú mèo hoang đó ở chân tường công viên. Lúc đó, khi vừa kết thúc trận đại chiến bóng bàn, chiến thắng một cậu thanh niên không coi ai ra gì với tỉ số áp đảo 3:0, ông ra về trong tiếng hoan hô. Mới đi được mấy bước thì nhìn thấy chú mèo hoang đó. Chú mèo dựa vào tường có vẻ rất yếu ớt, đầu rụt lại, ánh mắt nhìn ông đầy tội nghiệp. Hẳn là dư âm trận chiến oanh liệt đã truyền cảm hứng anh hùng cho ông, trước kia ông chưa bao giờ nuôi thú cưng cả hoặc là do ánh mắt tội nghiệp của con mèo đã chạm vào tim ông. Nói chung, kết quả là ông đã bế con mèo đó về nhà.
Ông cụ đặt cho con mèo cái tên rất giống với hoàn cảnh của nó: Tiểu Dã.
Vì nó là mèo hoang mà.
Từ đó, trừ buổi tối đi ngủ, ngoài ra bà lão đều mở toang cửa chính và cửa sổ. Một phần là để thoáng khí, do cụ bà vô cùng nhạy cảm với cái mùi “hôi hám” phát ra từ Tiểu Dã. Nhưng điều quan trọng hơn là do bà cụ hi vọng một ngày nào đó, Tiểu Dã sẽ bỏ nhà đi và không bao giờ trở lại.
Đã hai tuần trôi qua, việc tìm mèo thay thế mọi hoạt động thể thao của ông cụ.
Nói cho cùng Tiểu Dã cũng là mèo hoang, sau khi không còn lo lắng chuyện ăn uống nữa, thì nó bắt đầu hiếu kì với việc nhà luôn mở cửa. Đêm hôm trước, ông cụ tìm thấy nó ở phía sau nhà để xe đạp. Tối qua, sau khi đeo bám Chu Vũ Lâu xong, ông cụ tìm thấy nó đang gạ gẫm một con mèo hoang khác ở bãi cỏ ngoài khu nhà. Ông vốn định mang luôn con mèo hoang kia về, nhưng sau đó đành từ bỏ ý định này. Thôi, tạm thời phải để Tiểu Dã độc thân vậy, cụ ông nghĩ, nếu không kẻ sẽ phải sống đời độc thân là mình.
Sáng nay, cụ ông đưa ra thông điệp cuối cùng với cụ bà: “Bà nhất định không được mở cửa nữa!” Bà lão cười nhạt, đáp: “Được thôi, thế ông đuổi con mèo hoang của ông đi, tôi đảm bảo với ông ngày nào tôi cũng đóng cửa.” Ông cụ bất lực, ăn sáng xong, ông ôm Tiểu Dã vào lòng, cùng nhau xem chương trình “Ba nghìn câu hỏi của mèo xanh tinh nghịch”. Ông không biết mình đã ngủ quên từ lúc nào, đến khi tỉnh dậy thấy trên tay trống không, nhìn quanh ngoài cụ bà đang miệt mài lau dọn thì không còn gì cả.
“Tiểu Dã đâu rồi?”
“Tôi không biết.”
“Bà bế nó đi rồi à?”
“Tôi mà thèm bế nó? Chạm vào nó là tôi đã thấy buồn nôn. Con mèo hoang đó nó có trung thành với ông đâu, ông vừa ngủ là nó nhấc đít bỏ đi luôn.”
“Bà trông thấy à?”
“Ừ.”
“Nó đi ra ngoài rồi?”
“Ừ.”
“Sao bà lại để nó đi ra ngoài?”
“Thế tôi để nó đi bằng đường cửa sổ ông có chịu không?”
Ông cụ không thèm cãi nhau với vợ, lại ra khỏi nhà bắt đầu hành trình tìm mèo. Ông không biết rằng, một điều quan trọng hơn nhiều chuyện tìm mèo đang chờ ông khám phá ở một nơi không xa.
Nếu thực sự phải chờ bốn mươi tám tiếng mới được báo cảnh sát thì chị gái Bạch Tiểu Khê chắc phát điên lên mất.
Chị gái Bạch Tiểu Khê tên là Bạch Na. Lần này cô tới Tân Giang tìm em gái để nhờ giúp đỡ. Tháng trước, Bạch Na nhập một lô hàng áo len lông cừu ở Tân Giang, nhưng chất lượng có vấn đề nên trả lại, nhưng đã mấy ngày trôi qua rồi mà tiền vẫn chưa về. Trước giờ Bạch Tiểu Khê vẫn khoe với chị là ở Tân Giang mình rất giỏi giang, quen biết nhiều người có máu mặt, nên lần này cô định nhờ em gái ra mặt, tìm mấy người giúp đi đòi lại tiền hàng. 10 giờ tối qua cô xuống ga tàu liền gọi điện ngay cho Bạch Tiểu Khê, nhưng không ai nghe máy, lúc đó cô cũng không nghĩ ngợi gì nhiều. Nhưng hôm nay, khi đến trường em gái thì mới thấy mức độ nghiêm trọng của sự việc. Giờ phút này, chuyện tiền hàng đối với cô không còn quan trọng nữa, việc em gái tự nhiên bốc hơi mới khiến cô thực sự như ngồi trên đống lửa.
Ngô Thiến cùng Bạch Na đến đồn cảnh sát, cảnh sát trực ban sau khi hỏi tình hình, lập biên bản thì bảo họ về đợi tin tức.
Giảng đường môn Hình thể rất náo nhiệt, chương trình tổng duyệt vở Nhà thờ Đức Bà Paris làm lòng người xúc động, Chu Vũ Lâu cố gắng kìm nén mọi cảm xúc căng thẳng và bực bội. Anh cũng không biết điều gì là tốt nhất cho bản thân mình bây giờ, nhưng anh nghĩ rằng có lẽ càng bình thường thì càng an toàn. Vì vậy, sau khi các diễn viên biểu diễn xong, anh đã hướng dẫn rất cặn kẽ. Kĩ năng diễn xuất, kiểm soát cảm xúc, thậm chí cả cách phát âm. Khi anh đang nói đến sự phối hợp giữa ca sĩ và vũ công thì phát hiện điều bất thường.
Anh đưa mắt nhìn quanh khắp giảng đường, cuối cùng phát hiện ra, trưởng khoa Tôn không còn ở đây nữa.
Trong lòng anh trỗi dậy nổi lo lắng bất an. Mời người ta đến để duyệt tiết mục trong khi bản thân mình lại bỏ đi không nói lời nào, điều này có chút bất thường, đặc biệt là đối với người thường ngày rất cẩn thận chu đáo như trưởng khoa Tôn. Có phải mình quá căng thẳng không? Chu Vũ Lâu nghĩ, nhưng cẩn thận chút vẫn hơn. Anh nói với các diễn viên tự luyện tập, sau đó đẩy cửa bước ra khỏi giảng đường môn Hình thể.
Vừa ra khỏi phòng anh đã thấy bóng trưởng khoa Tôn bước lên cầu thang, anh lặng lẽ bám theo.
Vì trong lòng đang rất bất mãn với cụ bà, bước chân xuống lầu của cụ ông có phần mạnh bạo, vừa bước vừa cất tiếng gọi: “Tiểu Dã!”
Vừa xuống đến tầng ba, ông không may đá phải lan can cầu thang, đau điếng người, vội đưa tay xuống xoa chân. Nhưng xoa được một lúc ông bỗng dừng lại, ông có linh cảm Tiểu Dã không đi xa, nó chỉ loanh quanh ở đâu đây, vẫn còn trong khu nhà này. Quên cả đau, ông đứng im tại chỗ nghe ngóng. Một lúc sau, cuối cùng cũng nghe thấy âm thanh kia phát ra từ một góc nào đó trong khu nhà.
“Meo...”
Âm thanh rất nhỏ, nhưng nghe rất giống tiếng Tiểu Dã.
Từ khi Bạch Na và Ngô Thiến rời giảng đường môn Hình thể, tim trưởng khoa Tôn đã không ngừng đập thình thịch. Ông có một linh cảm không lành: khoa Thanh nhạc vừa có một nữ sinh tự tử, không lẽ giờ lại đến lượt khoa Biểu diễn của mình? Đến cái tuổi này rồi, trưởng khoa Tôn đã không màng thăng quan tiến chức nữa, chỉ mong có thể hoàn thành nhiệm vụ, nhân tiện quen biết thêm vài người bạn là đã mãn nguyện lắm rồi. Bạch Tiểu Khê xảy ra chuyện thật sao? Ông cũng không chắc nữa. Nhưng cho dù thế nào, ông cũng thấy nên báo trước cho viện trưởng Tạ Lam một tiếng, tránh sau này xảy ra chuyện, nhà trường lại trở tay không kịp. Nếu đúng như vậy thì viện trưởng Tạ Lam hẳn sẽ không để cho mình yên.
Trưởng khoa Tôn vừa mở cửa bước vào thì bị Vương Nguyệt chặn lại. Văn phòng làm việc của Vương Nguyệt ngay phía ngoài văn phòng của viện trưởng. Cô chỉ vào phòng trong, nói với trưởng khoa Tôn: “Lãnh đạo Sở Giáo dục đang ở trong bàn chuyện với viện trưởng, thầy ngồi chờ một chút nhé.”
Lúc này, bên ngoài cửa, Chu Vũ Lâu đang áp mình vào sát cửa để nghe ngóng động tĩnh bên trong, đồng thời đoán xem ý đồ của trưởng khoa Tôn chuyến này là gì. Anh hoàn toàn không biết rằng bản thân mình sắp phải đón nhận thử thách lớn nhất trong cuộc đời.
Ba... bốn... năm...
Ông cụ lần theo tiếng mèo kêu đi lên lầu, khi đến tầng năm, cuối cùng cũng tìm ra chỗ phát ra tiếng kêu. Cánh cửa trước mặt ông khép hờ, tiếng kêu phát ra từ căn phòng đó.
“Hóa ra là mèo nhà người ta.”
Ông cụ hết sức thất vọng. Nhưng khi ông vừa định cất bước chân đầy thất vọng đi xuống dưới thì đột nhiên nhớ ra một chuyện. Hình như đây là nhà của một đôi thanh niên nam nữ, họ cũng từng gặp nhau, cô gái rất xinh đẹp nhưng chưa bao giờ thấy họ nuôi mèo. Hai người họ không nuôi mèo. Hơn nữa, có lần ông nghe cô gái nhắc nhở bạn trai đừng giật cửa quá mạnh, cửa sắp đóng không chặt được nữa rồi.
Không lẽ nhà không có ai, cửa lại khóa không chặt nên Tiểu Dã đã tự mình vào trong?
Ông cụ lại quay lại, ghé đầu vào khe cửa rụt rè gọi: “Có ai không? Có ai ở nhà không? Có phải đó là mèo nhà cậu không?” Không thấy ai trả lời, chỉ nghe tiếng mèo kêu.
Chắc chắn là Tiểu Dã.
“Tôi vào nhé!” Cụ ông nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào trong phòng.
Tiểu Dã đang đi dạo trong phòng ngủ với vẻ rất hứng thú. Đúng là chú mèo hoang “từng trải sự đời”, hai thi thể đẫm máu nằm giữa phòng cũng không khiến chú ta có chút gì sợ hãi. Nhưng một tiếng thét kinh hoàng của chủ nhân vang lên khiến nó giật mình nhảy vọt lên.
Cánh cửa đó đúng là đã quá cũ, tuy hôm qua Chu Vũ Lâu đã gắng hết sức đóng chặt cửa lại, nhưng với mức độ dùng lực như vậy thì chưa đủ. Nhất là với tình hình lúc đó, ai mà dám lớn tiếng đóng cửa cơ chứ.
Chu Vũ Lâu đi đi lại lại trước cửa văn phòng viện trưởng, trong đầu nghĩ ngợi miên man, không để tâm tới tiếng động xung quanh, nên khi cửa văn phòng viện trưởng bật mở, định trốn đi cũng không kịp nữa.
Tạ Lam tiễn hai vị lãnh đạo ra ngoài.
“Vũ Lâu?” Tạ Lam lộ vẻ ngạc nhiên, “Hôm nay thầy đi công tác cơ mà? Vẫn chưa đi à?”
“À... Vâng...” Chu Vũ Lâu lắp bắp.
“Có việc gì không?” Tạ Lam hỏi.
“Là... Cũng là chuyện nhỏ thôi. Tôi tới tìm cô Vương điều chỉnh một chút danh sách tiết mục biểu diễn trong lễ kỉ niệm ngày thành lập trường.”
“Thầy vào đi, cô ấy có ở trong văn phòng đấy.”
Chu Vũ Lâu đành phải đi vào, vơ đại một lý do để bắt chuyện với Vương Nguyệt. Anh nói vừa rồi có xem tổng duyệt tiết mục Nhà thờ Đức Bà Paris, thấy rất hay nên muốn điều chỉnh lên vị trí quan trọng. Lúc nói câu này, anh liếc nhìn phản ứng của trưởng khoa Tôn, ông ấy đang nhìn anh với ánh mắt hết sức cảm kích. Với ánh mắt đó, Chu Vũ Lâu tin chắc rằng, điều anh lo lắng là thừa.
Khi Chu Vũ Lâu chuẩn bị rời đi thì Tạ Lam bước vào. Khuôn mặt bà hết sức rạng rỡ, thông báo với mọi người: “Bên Sở Giáo dục nói rằng lần xét duyệt hàm giáo sư lần này bên trường ta rất có hi vọng. Các lãnh đạo đều nói trường ta nền tảng cơ sở vững chắc, không khí học tập tốt, hi vọng là sẽ có nhiều giảng viên trẻ được duyệt.” Tiếp đó bà hỏi Chu Vũ Lâu: “Vừa hay thầy Chu cũng đến đây, thầy có cầm luận văn chuyên đề theo không? Tôi vừa nhớ ra có vài chỗ cần phải sửa thêm.”
Chu Vũ Lâu lắc đầu: “Luận văn tôi để ở nhà mất rồi, lát tôi sẽ in ra cho viện trưởng một bản.” Khi nói câu này, theo phản ứng anh đưa tay lên sờ áo vest. Nhưng hai giây sau, đột nhiên anh cảm thấy... tim mình như ngừng đập!
Tối qua anh mặc bộ vest khác.
Chiều qua, sau khi thảo luận nội dung bài luận văn với Tạ Lam xong, cũng chính ở chỗ này, anh tiện tay nhét bài luận văn vào túi trong của áo vest. Sáng nay, anh bỏ bộ vest ra để đi giặt khô. Trước khi gửi đi, anh đã kiểm tra kĩ các túi, đây là thói quen của anh từ trước tới giờ, nhưng tất cả các túi đều không có gì. Lúc đó, anh cũng không nghĩ ngợi gì, trong túi áo phải có bài luận văn của anh mới đúng.
Trước mắt Chu Vũ Lâu hiện ra hai cảnh tượng. Tối qua, khi anh đè lên người Bạch Tiểu Khê, cởi áo vest ra và vứt xuống đất. Một hình ảnh khác là khi Triệu Đạc cầm dao uy hiếp anh, bắt Bạch Tiểu Khê phải mang quần áo lại cho anh. Bạch Tiểu Khê nhặt quần và áo phông trước, sau đó tới bên giường để nhặt áo vest. Khi cô cúi người xuống, cánh tay cô cứng đờ, nhặt mấy lần mà không cầm nổi chiếc áo lên, cứ cầm lên là lại rơi xuống... Trời đất! Nhất định là lúc đó rồi. Bài luận văn đã rơi ra khỏi túi áo vào lúc đó! Ngoài lúc đó ra thì không còn lúc nào khác nữa! Phía bên kia giường, bên đó chỉ là một khe hở nhỏ sát cửa sổ. Chu Vũ Lâu vẫn nhớ rõ, tối qua trước khi rời đi, anh không hề kiểm tra vị trí đó.
Luận văn chắc chắc là rơi ở đó.
Phải quay lại đó ngay!