⚝ 4 ⚝
Chu Vũ Lâu không biết cái ngày ở tại phòng VIP nhà hàng Phú An, Hạ Sở Dung đã phải đối mặt với cục diện đó ra sao. Cô ấy có ung dung hơn không? Đêm đó, khi ý thức được có hai thi thể ở bên cạnh mình, người đầu tiên Chu Vũ Lâu nghĩ đến lại là Hạ Sở Dung.
Anh đứng giữa hai thi thể, cảm giác đầu óc và toàn thân đều trống rỗng. Anh ra sức bứt tóc rồi lại bạt tai mình, nhưng vẫn không thể nào tỉnh táo được. Anh đi vào nhà vệ sinh, nghiêng đầu xuống vòi nước uống liên tiếp mấy ngụm, rồi vốc nước vã vào khuôn mặt đang nóng bừng của mình. Sau đó, đèn báo động của lí trí mới dần được bật lên.
Anh nhìn vào tấm gương phía trên vòi nước thấy toàn thân mình mẩy đầy máu. Trên mặt, trên cổ, trên vai, trên người, trên tóc... khắp nơi đều là máu, hết sức dơ bẩn. Anh lấy khăn thấm nước lau sạch chỗ máu đó, không ngừng lo lắng không biết có thứ gì đó sẽ theo đám máu kia lưu lại trên người mình, không bao giờ lau sạch được hay không.
Không còn gì để nói, anh tự nhủ, chuyện đã thành ra thế này, phải thu dọn tàn cuộc thôi, xóa hết mọi dấu vết của mình trong căn nhà này, tuyệt nhiên không được để hai xác chết kia có chút vết tích nào liên quan tới Chu Vũ Lâu. Sau khi quyết định như vậy, anh quay trở vào phòng ngủ, nhưng vừa bước được vài bước thì nghe thấy tiếng thét lên: “Á...”
Là giọng nữ.
Suýt chút nữa Chu Vũ Lâu ngã ngồi xuống đất. Phản ứng đầu tiên của anh là nghĩ tới Bạch Tiểu Khê. Cô ấy chưa chết? Anh xông vào phòng ngủ, nhưng nhìn thấy tư thế của cô dưới đất vẫn không thay đổi. Lúc này, tiếng người con gái kia vọng từ ngoài cửa vào.
“Mèo nhà ai nuôi thế này? Tối rồi còn thả lung tung, sợ chết đi được!” Người phụ nữ dường như đã hả giận, không nói nữa, bên ngoài vọng lại tiếng chìa khóa mở cửa, là cửa nhà bên cạnh.
Chu Vũ Lâu đi vào phòng ngủ.
Chuyện như thế này anh chưa làm bao giờ, nhưng kiến thức thông thường thì vẫn có. Anh tìm trong ngăn kéo lấy ra một chiếc túi da, cho máy quay và đoạn băng vào đó. Quá trình lấy máy quay diễn ra rất không thuận lợi, mảnh vỡ máy quay găm chặt trong đầu Bạch Tiểu Khê, anh thử cố rút ra mấy lần mà không được. Đáng sợ nhất là mỗi lần thử rút ra như vậy, khuôn mặt Bạch Tiểu Khê đều xuất hiện biểu cảm khác nhau, thậm chí có lần, khi mí mắt căng ra, hé mở, tròng mắt hở ra, đồng tử giãn căng nhìn anh... Cuối cùng, anh dùng hết sức giật mạnh, mảnh vỡ được rút ra nhưng máu cũng theo đó phun vào mặt anh. Giây phút đó, anh khiếp sợ kêu lên thành tiếng.
Lúc lau dấu vân tay, anh cố gắng tập trung tinh thần. Anh biết đây là công việc cần nhiều sự tỉ mỉ nhất, bất cứ chỗ nào chạm tay vào đều không được bỏ sót. Tay nắm cửa, công tắc đèn, chuôi dao, trên tường... anh cẩn thận lau từng chỗ một. Cuối cùng, khi thấy đã tương đối ổn anh bỗng chợt giật mình ớn lạnh sống lưng, anh chạy ra phía giá sách, lau sạch mọi cuốn sách mà mình đã chạm vào rồi xếp gọn gàng lên giá. Cuốn Giải phóng chính mình trong ca hát anh cất vào nơi ít ai để ý nhất.
Quá trình trên xem ra thì phức tạp, nhưng thực tế nó chỉ mất khoảng hai mươi phút. Chu Vũ Lâu biết, thời gian lưu lại ở đây càng ngắn càng tốt. Nhưng, anh vẫn nhẫn nại nhìn lại một lượt căn phòng xem mình có để lại vết tích gì không. Sau đó, anh mới thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng cầm lấy quần, áo phông, áo vest ngoài mặc từng chiếc vào. Vừa mặc xong thì tiếng gõ cửa bỗng vang lên.
Tiếng gõ cửa vang lên, ba lần.
Tiếng gõ rất nhỏ, nhưng vào lúc này nó không khác gì tiếng thiết chùy đâm vào tim Chu Vũ Lâu. Anh đứng đờ tại chỗ, đầu óc và toàn thân như đông cứng. Cửa phòng chỉ cách chỗ anh hai mét, người gõ cửa đang đứng cách anh chỉ hai mét.
Cốc, cốc, cốc...
Chu Vũ Lâu đứng im không nhúc nhích, thậm chí còn lo sợ người ngoài kia nghe thấy cả tiếng tim anh đang đập thình thịch. Anh không biết rằng nếu người bên ngoài dùng chìa khóa mở cửa bước vào thì anh phải làm như thế nào nữa.
Cuối cùng, một lúc sau, người ngoài cửa lên tiếng, là tiếng một ông cụ.
“Vừa rồi, có phải nhà cháu nhìn thấy một con mèo không? Có phải cháu nhìn thấy mèo không? Con mèo đi đâu rồi?”
Cánh cửa nhà bên cạnh lại vang lên tiếng gõ.
Chu Vũ Lâu sắp sụp đổ đến nơi, nhưng anh không thể dừng lại được. Anh lấy một chiếc khăn vải trên giường, bắt đầu công việc cuối cùng – xóa dấu chân. Anh lau từ trong ra ngoài, từ phòng ngủ, nhà vệ sinh, phòng khách... không sót chỗ nào, những chỗ lau rồi thì không giẫm vào nữa, khi lau ra đến cửa, anh biết đã đến lúc cần rời đi.
Anh nhét miếng khăn vào chiếc túi da, nhìn đồng hồ, đúng 10 giờ. Anh không vội vàng mở cửa, phải nghĩ lại một chút vì anh biết rằng một khi ra khỏi căn phòng này thì không còn cơ hội quay lại nữa, mọi hậu họa đều phải giải quyết ngay bây giờ. Anh cố gắng suy nghĩ, điểm lại mọi chi tiết, nhìn đi nhìn lại căn phòng, tự hỏi mình xem còn để sót gì nữa không? Cũng may nhờ có lần kiểm tra này mà ở phút chót, anh tự nói với mình: Trời ạ! Cái đó! Sao mình lại để sót cái đó?
Cái đó!
Cảm ơn trời đất, cuối cùng cũng phát hiện ra nó, nhất định phải cầm nó đi! Trong đó có nhật ký trò chuyện giữa anh và “Hải Nhu”! Có trời mới biết nó có trở thành vật dẫn đường cho cảnh sát điều tra hay không! Anh quay lại phòng ngủ, cầm chiếc máy tính xách tay trên bàn lên, bỏ vào túi da cùng tất cả mọi phụ kiện, rồi cẩn thận lau sạch mọi vết bụi trên bàn, tới lúc đó mới như trút được gánh nặng và quay lại bên cửa chính.
Anh nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, nhẹ nhàng mở cửa, nhanh chóng thoát ra ngoài, vừa định đóng cửa thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Đó là điện thoại của Bạch Tiểu Khê.
Điện thoại của Bạch Tiểu Khê vẫn còn nằm trên sàn, tiếng chuông giống như lời từ biệt muộn màng bay về nơi vô định. Chu Vũ Lâu không thèm quan tâm tiếng điện thoại, anh đóng cửa phòng lại và nhanh chóng đi xuống lầu. Kết quả, vừa ra khỏi hành lang thì gặp ông cụ đi tìm mèo.
Ông lão nấp sau dãy xe đạp như một vị thám tử già, khi nhìn thấy Chu Vũ Lâu đi ra thì “xoẹt” một cái, hiện thân ngay trước mặt anh hỏi: “Cậu từ tầng mấy xuống vậy?”
Chu Vũ Lâu liếc nhìn ông lão một cái, ông già gầy như que củi khô. Chu Vũ Lâu không trả lời, chỉ cúi đầu đi tiếp. Nào ngờ ông lão lại đuổi theo hỏi: “Này, lúc cậu đi xuống đây có trông thấy một con mèo không? Nó là mèo nhà tôi, nó bị đi lạc, cậu có thấy không? Con mèo màu đen trắng, là mèo con, không to lắm...”
“Không thấy!” Anh gắt lên kết thúc sự đeo bám của ông lão, cúi đầu bước vào màn đêm vô tận.
Lúc Chu Vũ Lâu về đến nhà là 11 giờ kém 10 phút. Trước đó, anh đã tìm chỗ xử lí đám đồ kia.
Anh nín thở đứng ngoài cửa nghe ngóng hồi lâu, tới khi chắc chắn Tưởng Đan đã ngủ mới dám vào nhà. Anh cảnh giác nhìn căn phòng ngủ tối đen rồi mới nhẹ nhàng đi vào nhà vệ sinh.
Anh tắm thật lâu dưới vòi nước nóng, sau đó vào phòng hút ba điếu thuốc, lấy một lon coca từ trong tủ lạnh ra, để những bọt khí điên cuồng kia xộc qua cổ họng, lúc đó anh mới thấy như mình được trở về từ địa ngục.
Anh vươn vai, cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Anh định tạm thời gạt bỏ mọi thứ sang một bên, nhưng cố gắng mãi mới nhận ra điều đó là vô ích, tất cả hình ảnh vừa rồi như dùng keo dán siêu dính gắn chặt vào mọi tế bào ghi nhớ của anh, không vứt đi được, cũng không tài nào xóa được. Sau đó anh chuyển sang phán đoán quan hệ giữa Bạch Tiểu Khê và người đàn ông kia. Anh đoán được anh ta không lớn tuổi. Họ là đồng bọn? Anh em? Người yêu?
Mặc kệ nó đi! Cuối cùng anh tự nói với mình.
Tối hôm đó, Chu Vũ Lâu mơ thấy cơn ác mộng rất rõ nét. Anh mơ thấy có tiếng gõ cửa, Tưởng Đan ra mở cửa, mấy phút sau, Tưởng Đan dẫn hai cảnh sát vào phòng ngủ. Khuôn mặt hai viên cảnh sát trắng bệch, trông như quản ngục của âm ti phái đến vậy. Cảnh sát hỏi anh tối nay đã ở đâu? Anh lắp ba lắp bắp trả lời cùng bạn đi ăn cơm. Cảnh sát đột nhiên nổi giận: “Nói láo! Có phải anh ở nhà sinh viên của mình, là Bạch Tiểu Khê không?” Anh hoảng hốt nói không phải. Cảnh sát hỏi: “Đây là gì? Anh nhìn thấy cảnh sát thò tay vào một chiếc túi, từ từ lấy ra một thứ... Đó là chiếc máy quay vỡ nát. Chu Vũ Lâu thất kinh, bởi cho dù là trong mơ, anh vẫn nhớ là mình đã cầm chiếc máy quay đó đi. Nhưng điều khiến anh kinh ngạc vẫn chưa hết. Khi cảnh sát cầm cả chiếc máy quay ra khỏi túi, trên đó còn cắm nguyên cái đầu bê bết máu của Bạch Tiểu Khê... Đúng lúc đó thì anh tỉnh dậy.
Phải một lúc anh mới chắc chắn được đó chỉ là giấc mơ, bây giờ mới là hiện thực. Anh nhìn sang Tưởng Đan ở bên cạnh, cô vẫn đang ngủ yên lành. Nhưng anh thì không tài nào ngủ tiếp được nữa. Anh sợ chỉ cần nhắm mắt lại là cơn ác mộng đó lại tự tìm đến mình. Anh thực sự cầu mong cho đêm tối qua nhanh, ánh mặt trời chói lọi ngày mai sẽ làm cho cơn ác mộng bốc hơi.
Anh nhìn ra cửa sổ, cố gắng tìm trong màn đêm tối mịt chút ánh sáng le lói mang tên “cảm giác an toàn”.