Chương 8 ⚝ 1 ⚝
Đám đông nhộn nhịp ồn ào ở ga tàu như luồng chướng khí khổng lồ đang ập đến chỗ Chu Vũ Lâu.
Anh xông vào đám đông, bước chân loạng choạng trên nền gạch bê tông của quảng trường trước cửa nhà ga. Có những lúc anh gần như mất phương hướng, cảnh tượng trước mắt như chao đảo, mơ hồ. Nhưng cũng may anh định thần, cuối cùng cũng tìm được bến xuất phát của các chuyến xe đường dài.
Nhà ga Tân Giang đồng thời cũng là nút giao thông ô tô quan trọng, rất nhiều tuyến xe khách đường dài đều xuất phát từ đây tỏa đi khắp nơi. Từng chiếc xe khách lớn xếp hàng ngay ngắn ở bến đi bên cạnh quảng trường trước nhà ga, các phụ xe đang lớn tiếng chào mời hành khách.
Chu Vũ Lâu quyết định bỏ trốn!
Thật là một quyết định khó khăn, bởi anh luôn phải đối mặt với thử thách của một ý nghĩ khác, đó là đầu thú. Thực ra, khi nhìn thấy những chiếc xe cảnh sát đỗ dưới nhà Triệu Đạc, thì ý nghĩ đầu tiên vụt lên trong đầu anh là tự thú. Thậm chí, thiếu chút nữa anh đã bảo tài xế taxi lái xe thẳng tới Sở cảnh sát, nhưng ngay sau đó anh lại thay đổi ý định.
Chu Vũ Lâu không phải người tham sống sợ chết, mà anh sợ cảnh sống không bằng chết.
Anh biết rõ rằng, một khi đi đầu thú anh sẽ phải đón nhận kết cục đó – đối diện với mọi người trong tình cảnh “thương tích đầy mình”: Tưởng Đan, Chu Vũ Đình, Hoàng Đại Sinh, Tạ Lam, các sinh viên của anh, tất cả đồng nghiệp, bạn bè, những người trong và ngoài giới nghệ sĩ, mọi phương diện khác và các giới trong xã hội... Nếu chỉ cần bước vào Sở cảnh sát là có thể nhận ngay một viên đạn thì tốt biết mấy, nhưng điều đó là không thể. Cho dù có phải chết, thì trước lúc chết họ cũng bắt mình phải khai bằng hết mọi chuyện. Quá trình đó thực sự quá dài, những cuộc thẩm vấn, điều tra, lấy khẩu cung, những khuôn mặt lạnh lẽo, những cái nhìn chán ghét khinh bỉ. Mình sẽ phải khai với họ trước đó đã thích cô nữ sinh xinh đẹp kia như thế nào, vội vàng lên giường với cô ấy như thế nào rồi rơi vào cái bẫy đó một cách ngốc nghếch ra sao, bị uy hiếp một cách tàn tạ như thế nào, cởi trần phản kháng và giết người một cách hung dữ tàn bạo ra sao... Không nghi ngờ gì, không lâu sau, mọi chi tiết đó sẽ lan nhanh như gió thổi, tất cả già trẻ gái trai trong thành phố Tân Giang này, những người không rõ sự tình sẽ đều bàn luận về tên thú đội lốt người ở nhạc viện Tân Giang.
Như vậy chẳng phải là sống không bằng chết sao?
Vậy nên, Chu Vũ Lâu quyết định bỏ trốn. Anh nghĩ, vào một ngày không xa, cũng có thể là ngay ngày mai, hoặc ngày kia, anh sẽ chủ động kết thúc cuộc đời mình. Nhưng hôm nay thì chưa được. Nếu chết quá vội vàng sẽ chỉ để lại một Chu Vũ Lâu càng hèn hạ hơn mà thôi. Chí ít cũng để bản thân sống thêm một đêm nữa, bình tĩnh suy nghĩ lại. Nên để lại một bức thư, nói rõ cho mọi người biết. Đúng vậy, Chu Vũ Lâu đã giết người, nhưng đó chỉ là bất đắc dĩ. Xin Tưởng Đan tha lỗi, xin Chu Vũ Đình tha lỗi, xin Hoàng Đại Sinh và tất cả mọi người hãy tha lỗi và mong mọi người hãy tin rằng, Chu Vũ Lâu tuyệt đối không giống như mọi người nghĩ.
Anh nghĩ, nếu chết như vậy, ít nhiều cũng là sự bù đắp cho cái tên “Chu Vũ Lâu”.
Tiếu Xuyên là một thành phố cách Tân Giang khoảng 730km, khi anh đi ngang qua chiếc xe khách đó, một người phụ nữ trung niên mồm miệng nhanh nhẹn nhìn anh mỉm cười nhiệt tình.
“Anh trai, đi Tiếu Xuyên không? Trăm hai chục tệ một vé, giảm giá cho anh 25%, lấy chín chục thôi, chỗ ngồi thoải mái, chạy nhanh lại an toàn, năm phút nữa là xuất bến, anh có đi không?”
Chu Vũ Lâu dừng bước, nhìn người phụ nữ. Đột nhiên anh thật muốn bật cười. Không ngờ, bi kịch cuộc đời mình lại kết thúc ở một nơi khôi hài như vậy, thật giống như một sự châm biếm. Tiếu Xuyên? Hờ hờ, vậy thì cứ cười đi, Chu Vũ Lâu nhìn người phụ nữ mỉm cười, móc ví tiền ra.
“Bao nhiêu tiền?”
“Chín mươi tệ.”
Anh rút ra một tờ tiền, vừa định đưa cho người phụ nữ thì cảm thấy có thứ gì đó trên vai. Quay đầu sang, anh nhìn thấy một bàn tay. Quay người lại thì thấy một giảng viên trẻ tuổi của khoa Nhạc dân tộc đang đứng phía sau mình.
“Thầy Chu, sao thầy còn chưa lên tàu? Sắp muộn rồi đấy.”
“Ơ...” Chu Vũ Lâu nghĩ cách trả lời, nhưng cậu giảng viên trẻ tuổi không cho anh thời gian phản ứng. Cậu cầm lấy túi hành lí của Chu Vũ Lâu để dưới đất, nói: “Tôi đến cùng thầy Triệu Mộng Đông ở khoa thầy, hai chúng tôi mới vào cổng nhà ga, tôi quay đầu lại thì nhìn thấy thầy, chỉ nhìn dáng người đằng sau tôi đã biết ngay là thầy. Thầy Chu, nhanh lên, thầy Triệu Mộng Đông vẫn đang chờ ngoài cổng nhà ga, lề mề nữa là không kịp đâu.” Nói đoạn, cậu lôi tuột Chu Vũ Lâu đi. Bước chân Chu Vũ Lâu bị kéo đi theo, khiến người phụ nữ trung niên kia bỗng thấy khó hiểu, chín mươi tệ sắp vào tay rồi còn tự nhiên tuột mất.
Đến cổng vào ga, Chu Vũ Lâu và cậu giảng viên trẻ gặp Triệu Mộng Đông. Sau đó, Chu Vũ Lâu đành phải nghiến răng đi vào phòng chờ. Vừa bước vào trong, anh đã thấy ngay một bóng dáng quen thuộc... Anh bỗng sững người! Chỉ cần nhìn qua anh đã nhận ra ngay, đó chính là viên cảnh sát trước đó phụ trách điều tra vụ án mạng ở Phú An. Trong buổi tối Hạ Sở Dung nhảy lầu tại bệnh viện 316, họ đã có cuộc nói chuyện khá lâu. Nếu anh nhớ không nhầm, thì viên cảnh sát đó tên là Hàn Kiện.
Đây là vụ án mạng do Hàn Kiện tiếp quản sau khi được điều về Phòng cảnh sát hình sự thành phố Tân Giang. Trong lúc điều tra hiện trường vụ án tại nhà Triệu Đạc, anh tìm thấy một manh mối hết sức quan trọng nên vội vã liên hệ với nhạc viện Tân Giang thì được biết người anh cần tìm chuẩn bị lên tàu đi Thượng Hải. Hàn Kiện lập tức đến ngay ga tàu, đồng thời bố trí lực lượng, theo dõi nghiêm ngặt khu vực phòng chờ.
Xem ra, duyên nợ của Chu Vũ Lâu với viên cảnh sát này cũng không nhỏ.