← Quay lại trang sách

⚝ 2 ⚝

Gai ốc da đầu Chu Vũ Lâu như sắp dựng ngược!

Nếu chỉ nhìn thấy Hàn Kiện thôi, có lẽ anh sẽ tự an ủi mình đây chỉ là một sự trùng hợp, không chừng Hàn Kiện cũng tới đây để đáp tàu đi đâu đó. Nhưng trong khoảnh khắc nhìn sang Hàn Kiện, anh thấy viên cảnh sát này đang đưa mắt ra ám hiệu với một người cách đó không xa. Cằm anh ta khuất sau cổ áo được kéo dựng đứng, cơ mặt động đậy, thoáng nhìn là biết đang nói chuyện bằng tai nghe bộ đàm. Anh ta đang liên lạc với đồng nghiệp, anh ta đến để điều tra vụ án!

Chu Vũ Lâu không biết lúc này trong đám người hỗn loạn của phòng chờ này có bao nhiêu người là đồng nghiệp của Hàn Kiện. Trên thực tế, vào khoảnh khắc đó, Chu Vũ Lâu cảm giác như tất cả những người có mặt ở đây đều là đồng nghiệp của anh ta. Cũng đúng tại thời điểm đó, anh đột ngột đổi hướng khác. Anh bỏ lại hai người cùng đi, cúi đầu đi nhanh về phía nhà vệ sinh ở góc tường phía sau, đó là một lối đi nguy hiểm, Hàn Kiện đang đứng ở chính lối đó. Chu Vũ Lâu định đi vòng phía sau lưng Hàn Kiện, như vậy tưởng chừng như nguy hiểm nhưng thực tế lại rất an toàn. Chu Vũ Lâu cúi đầu cặm cụi bước một mạch... Sau đó, khi vừa tới phía sau lưng Hàn Kiện thì bỗng có người kéo lấy tay áo anh.

Là người phụ nữ bán vé ô tô.

Suýt nữa thì Chu Vũ Lâu hét lên thành tiếng. Anh giận dữ nhìn người phụ nữ, định giằng tay ra nhưng người phụ nữ không chịu buông tay. Chu Vũ Lâu liếc nhìn Hàn Kiện, may thay anh ta không chú ý đến phía sau.

“Buông tay ra!” Anh gằn giọng nói với người phụ nữ.

“Anh giai ơi, xe ô tô nhanh hơn tàu hỏa, sao anh lại thay đổi ý định thế.”

“Buông tay ra, tôi có việc gấp...”

“Anh nói gì cơ?”

“Tôi đang có việc gấp!” Chu Vũ Lâu nói to hơn.

“Vậy thì càng phải đi ô tô, đi tàu đến Tiếu Xuyên phải mất mười tiếng, ô tô chỉ mất tám tiếng thôi, anh vẫn chưa mua vé tàu phải không? Anh lên tàu mới mua vé bổ sung thì phiền phức lắm...”

“Bỏ ra, tôi không đi Tiếu Xuyên!” Anh cảm thấy đám đông xung quanh đã bắt đầu có “động”, anh liếc xéo mắt nhìn quanh, một số người có ánh mắt nhạy bén bắt đầu đi về phía này. Người phụ nữ kia vẫn còn đang túm lấy cánh tay anh: “Anh giai à, vừa rồi anh mới nói là đi Tiếu Xuyên mà...”

“Cút!”

Anh nghiến răng, gằn giọng hét ra từ đó, biểu cảm như không thể hung dữ hơn. Người phụ nữ giật mình buông tay, Chu Vũ Lâu sải bước, nhanh chóng hòa vào đám đông.

Trong nhà vệ sinh, có hai người đàn ông đang đi tiểu ở bồn tiểu phía ngoài. Chu Vũ Lâu cắm đầu đi một mạch vào phòng có vách ngăn, khóa cửa lại, tay đỡ ngực không ngừng thở dốc. Một lúc sau, thấy bên ngoài đã yên tĩnh, anh bước ra ngoài, hai người đàn ông đi vệ sinh vừa rồi không còn ở đó nữa, anh nhanh chóng bước tới bên cửa sổ. Các thanh sắt trên cửa đã hoen gỉ, khoảng cách song cửa không quá hẹp, chỉ cần bẻ cong hai thanh sắt liền kề là có thể lách người ra ngoài. Đôi tay anh nắm lấy hai thanh sắt, cố hết sức... nghiến răng... cố hết sức... nhúc nhích rồi! Đúng lúc đó có người gọi tên anh:

“Thầy Chu!”

Cậu giảng viên trẻ khoa Nhạc dân tộc bước vào, mới thoáng cái đã tiến đến bên cạnh Chu Vũ Lâu.

“Thầy Chu, thầy sao vậy?”

“Không sao.” Mặt anh đỏ bừng, mồ hôi toát ra đầy trên trán, nắm chặt tay để che đi chỗ sắt gỉ.

“Thầy thấy không được khỏe à?”

“Ừ, đột nhiên tôi đau bụng quá, đi vệ sinh xong vẫn...”

“Trong túi tôi có thuốc đấy, thầy có cần uống không?”

“Không cần đâu.”

“Thầy Chu, có chuyện rồi.” Cậu giảng viên trẻ nói với giọng lo âu.

“Chuyện gì vậy?” Anh hỏi nhỏ.

“Vừa rồi có mấy cảnh sát tới, họ... họ bắt thầy Triệu Mộng Đông đi rồi.”

...

“Thầy Chu?”

...

“Thầy...”

“Tại sao vậy?”

“Tôi cũng không biết, cảnh sát không nói gì cả, chỉ hỏi rõ tên tuổi thầy Triệu, họ nói đang điều tra một vụ án quan trọng, cần thầy ấy hỗ trợ điều tra, sau đó thì dẫn đi rồi.”

Hàn Kiện tìm thấy thẻ sinh viên trong túi của Bạch Tiểu Khê, biết cô là sinh viên của nhạc viện Tân Giang. Sau đó, Bạch Na nhanh chóng được thông báo tới nhà Triệu Đạc, Ngô Thiến cũng đi cùng.

Không cần phải nói chúng ta cũng biết, Bạch Na đau đớn nhường nào. Nhưng người phát hiện ra bất thường là Ngô Thiến.

Sau khi nhìn thấy thi thể Triệu Đạc, Ngô Thiến nhìn chăm chú một lúc rồi nói: “Anh ta chính là bạn trai của Tiểu Khê?” Trọng âm rơi vào từ “anh ta”.

“Có vấn đề gì không?” Hàn Kiện hỏi.

“Em gặp người này rồi.” Ngô Thiến nói.

Hàn Kiện nghe được ẩn ý bên trong, nói nốt ý của Ngô Thiến: “Nhưng không phải với vai trò là bạn trai của Bạch Tiểu Khê?”

“Đúng vậy.”

“Vậy thì là gì?”

“Nếu em không nhìn nhầm, thì anh ta là em trai thầy Triệu Mộng Đông của trường em.”