⚝ 4 ⚝
Đây là lần đầu tiên Chu Vũ Lâu nói chuyện nghiêm túc với em gái về đứa bé, địa điểm là ở nhà Chu Vũ Đình. Vừa rồi anh gõ cửa mãi, Chu Vũ Đình mới ra mở cửa, lúc đó cô đang thu dọn những tấm ảnh chụp Phùng Thái ở trên bàn. Sự đau buồn khiến cô gầy guộc, tuy lúc nói chuyện cũng có cười, nhưng nụ cười đó trông rất giả. Chu Vũ Lâu thấy thật xót xa.
“Em đi bệnh viện khám chưa?” Ngồi xuống không lâu, anh liền hỏi.
“Vẫn chưa.” Chu Vũ Đình cúi đầu.
“Em có dự định gì không?”
Cô không nói gì.
“Em định giữ lại à?”
“Em cũng không biết nữa.”
“Vũ Đình, anh biết từ nhỏ em đã rất bướng bỉnh, nhưng anh vẫn muốn em suy nghĩ cho kĩ.”
“Em biết.”
“Biết gì?”
“Em vẫn còn trẻ, đời còn dài, một mình nuôi con không dễ dàng gì. Hơn nữa, đó lại là con của Phùng Thái.”
“...”
“Anh không có ý như vậy, không liên quan tới việc đó là con của ai.”
“Anh...” Khi cô ngẩng đầu lên thì nước mắt đã giàn giụa trên mặt, “Em muốn giữ lại đứa bé này, chính vì nó là con của Phùng Thái. Đứa bé là sự nối dài sự sống của Phùng Thái, nó sẽ thay bố nó làm những việc mà bố nó chưa làm được. Cả đời này, Phùng Thái trăm phương nghìn kế để muốn được thành danh hơn người nhưng anh ấy đã chọn sai đường, càng đi càng dấn sâu, làm hại biết bao nhiêu người và cũng hại chính bản thân anh ấy. Cho dù sau này đứa bé là con trai hay con gái, em cũng sẽ dạy nó phải làm một người trung thực, giúp đỡ người khác, làm việc tốt, không bao giờ vọng tưởng, sống một cuộc đời chân chất và thẳng thắn. Có như vậy thì Phùng Thái ở thế giới bên kia mới được yên nghỉ.”
“Vũ Đình, tâm trạng của em anh hoàn toàn thấu hiểu, nhưng con người phải sống trong thực tế. Người chết thì đã chết rồi, người sống vẫn phải sống tiếp, để một đứa bé còn chưa chào đời mà tương lai đã phải thay bố nó chuộc tội, em thấy như vậy có sáng suốt hay không? Anh là anh trai em, lớn hơn em mười tuổi, nói về cuộc sống anh có quyền phát biểu hơn em, sau này em sẽ còn nhiều việc phải làm...”
“Anh, anh có biết Phùng Thái muốn có đứa bé này đến mức nào không? Ngày hôm đó, khi em báo tin mình đã có thai, anh ấy đã mừng đến nỗi... vậy mà chỉ mấy tiếng sau anh ấy đã chết, anh bảo em làm sao có thể nhẫn tâm bỏ đứa bé này đi chứ? Bố nó có tội, nhưng nó thì vô tội! Em xin anh, đừng khuyên em nữa, em xin anh đấy...” Cô thốt lên những tiếng thê lương, Chu Vũ Lâu nghẹn ngào không nói được gì. Anh từ bỏ lời khuyên em gái, một lần nữa nuốt lại những lời nhắn nhủ cuối cùng của Phùng Thái vào bụng.
Hôm đó, Chu Vũ Lâu ngồi ở nhà em gái khá lâu, đến khi tâm trạng cô bình tĩnh trở lại anh mới ra về. Trước khi về, anh lấy ra một tấm vé khu vui chơi Thiên Mĩ vào cuối tuần. Anh đã chi ba trăm tám mươi tệ để mua tấm vé đó, bao gồm tất cả các dịch vụ tắm gội, chơi bowling, xem phim, ăn uống... Anh mua hai vé, chiếc còn lại ở chỗ Tưởng Đan. Anh nói với Chu Vũ Đình: “Cho dù em muốn làm gì, thì đầu tiên cũng phải khiến mình vui vẻ trở lại. Hẳn là bố đứa bé không muốn em ngày nào cũng ủ rũ như vậy, đúng không? Chị dâu em tối nay tới đón em, có đi không?” Anh khẽ quẹt tay vào mũi em gái.
“Đi.” Chu Vũ Đình hít mạnh, trả lời dứt khoát, nở một nụ cười thật sự.
Chợ đêm vào mùa đông vắng vẻ hơn mùa hè rất nhiều, khoảng cách các quầy hàng cũng xa nhau hơn, đa phần đều là bán đồ ăn, từng làn khói bốc lên giữa ánh đèn điện lờ mờ. Quầy bán đồ nhu yếu phẩm rất ít nhưng vẫn có đôi hàng. Chu Vũ Lâu vừa đi vừa tìm, không biết có kiếm được thứ anh cần hay không.
Bây giờ là 6 giờ tối, Tưởng Đan và Chu Vũ Đình đã tới khu vui chơi Thiên Mĩ. Họ sẽ ăn tối ở đó, xem phim, đi tắm, đi chơi, nói chuyện... có thể sẽ ngủ lại ở đó, cho dù không ngủ thì cũng rất muộn mới về. Đây là nhiệm vụ mà Chu Vũ Lâu giao cho Tưởng Đan: Cố gắng đưa Chu Vũ Đình đi chơi để con bé thư giãn đầu óc. Vì thế, anh có đủ thời gian để làm việc của mình.
Cuối cùng anh đã tìm được những thứ đó. Đó là một quầy hàng được bày dưới đất, hàng được rải trên tấm ni lông thành ba hàng ngay ngắn, người bán hàng là một phụ nữ trung tuổi, Chu Vũ Lâu tới gần, cô ta lập tức đon đả.
“Cậu mua dao à? Chất lượng tốt lắm, cậu xem đi.”
Chu Vũ Lâu ngồi xuống.
Sở dĩ anh chọn mua ở đây là vì sẽ không để lại dấu vết gì. Tất cả các siêu thị đều có camera ghi hình, những cửa hàng nhỏ thì đèn điện sáng trưng, nhưng ở đây thì không có gì. Anh nhanh chóng chọn hai con dao giống hệt nhau, bỏ vào túi, trả tiền rồi lập tức đứng dậy. Anh quá vội vã, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, kết quả là vừa quay người lại thì đụng phải một đứa trẻ. Anh đỡ đứa bé đó đứng dậy, may mà nó không khóc. Anh đang định bước đi thì chợt nhận ra anh quen đứa trẻ đó.
“Tiểu Xuyến?” Anh nhớ đứa bé này là con gái của Vương Nguyệt. Anh hỏi: “Mẹ cháu không đưa cháu đi Đông Cẩn sao?” Tiểu Xuyến lắc đầu. “Sao có mỗi mình cháu? Người lớn nhà cháu đâu?” Tiểu Xuyến chỉ về một quán khoai nướng cách đó không xa, một người đứng bên cạnh đang rút tiền ra trả.
“Cháu còn nhớ chú không?”
Tiểu Xuyến gật gật đầu.
“Cháu nhớ mẹ không? Mấy ngày nữa là chú gặp mẹ cháu đấy.”
“Chú đưa cháu đi cùng được không?” Tiểu Xuyến cất giọng non nớt lên hỏi, đồng thời nở nụ cười tràn đầy hi vọng. Chu Vũ Lâu véo nhẹ đôi má đỏ ửng của cô bé, trong lòng chợt thấy chua xót. Con người nếu mãi mãi là trẻ con có phải tốt không, đây là độ tuổi hạnh phúc nhất của đời người, không có bóng đêm, không có điều xấu xa, không cạm bẫy và uy hiếp.
Anh nghe thấy có người gọi Tiểu Xuyến, ngẩng đầu lên thấy một người phụ nữ đang vội vã bước tới, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn anh.
“Cậu là ai?”
“Tôi là đồng nghiệp của mẹ cô bé, chị là...”
“Tôi là bảo mẫu nhà cô Vương.”
“Sao cô Vương lại không đem con bé đi cùng vậy?”
“Cô Vương nói công việc bên Đông Cẩn rất nhiều, cô ấy lại vừa mới sang đó, đem theo con nhỏ không tiện nên để Tiểu Xuyến ở nhà cho tôi trông nom.”
“Tôi là Chu Vũ Lâu, là bạn thân của cô Vương.”
“À, tôi biết, tôi biết, cô Vương nhắc đến cậu suốt, cô ấy nói cậu rất giỏi, là... hiệu trưởng trẻ tuổi nhất.” Chu Vũ Lâu cười lớn. Chắc trong mắt người phụ nữ này, hiệu trưởng là người giỏi nhất trong ngành này. Chu Vũ Lâu giao lại Tiểu Xuyến cho cô, rồi chào tạm biệt để ra về, nhưng vừa bước chân lên thì anh chợt sững người lại!
“Đợi chút!” Anh gọi lớn.
Người phụ nữ dừng chân, quay đầu lại.
“Xin, xin, xin hỏi...” Anh căng thẳng tột độ, không khỏi rùng mình, “Xin hỏi chị tên gì?”
“Tôi... tên là Tiêu Hải Bằng, sao vậy?”
Đúng! Đúng là cô ta! Trời ơi... Chu Vũ Lâu trợn tròn mắt... nhìn kĩ người phụ nữ... tầm hơn bốn mươi tuổi, hơi mập, mắt nhỏ, môi dày, tóc ngắn, nốt ruồi tựa như hạt cơm còn dính trên mép!
Cô ta trông sinh động hơn trong ảnh nhiều!
Chu Vũ Lâu giống như vừa đâm phải một đoàn tàu! Anh bàng hoàng hỏi: “Chẳng phải chị đã chết rồi sao? Tôi nghe mọi người nói chị...”
“À, đúng là có chuyện đó. Hai năm trước, tôi có một cái u trong người, là lành tính sau khi phẫu thuật, tôi nằm viện mấy ngày là khỏi. Nhưng sau đó không hiểu vì sao, mấy người hàng xóm nói tôi chết vì ung thư. Mấy người cao tuổi đó cứ thích thêu dệt mấy chuyện không đâu để giải khuây, thêm nữa khu ổ chuột tôi ở ngày trước giờ đã giải tỏa, tôi không còn cơ hội gặp lại họ, nên mấy lời đồn thổi càng ngày càng lan rộng. Á? hiệu trưởng Chu, sao cậu cũng biết...”
“Chuyện này thì chị không cần quan tâm, tôi hỏi chị, chị có từng bị mất chứng minh thư không?”
“Không, chứng minh thư của tôi vẫn để trong ngăn kéo nhà cô Vương mà, sao vậy?”
“Cô Vương có từng lấy chứng minh thư của chị không?”
“Không... tôi... chuyện này tôi cũng không rõ, cô Vương lấy chứng minh thư của tôi làm gì?”
Chị ta đương nhiên không biết vì sao cô Vương lại lấy chứng minh thư của mình, cũng giống như cô Vương cũng không biết được sẽ có cuộc gặp gỡ định mệnh này.
“Không sao đâu.” Chu Vũ Lâu nói xong liền quay người bỏ đi.
Gần 7 rưỡi, Chu Vũ Lâu lên taxi tới khu nghỉ dưỡng Đàm Hương, thuộc khu nghỉ mát Hương Nhân Đàm. Anh xuống xe nhưng không vào trong. Chờ khi chiếc xe đi khuất, anh mới đổi hướng đi bộ về phía căn biệt thự của Tần Phương.
Anh đã đi được ba mươi phút. Tuy trời rất lạnh, nhưng khi nhìn thấy căn biệt thự như cung điện đó, mồ hôi anh đã vã ra như tắm. Nhìn từ xa, anh thấy căn biệt thự đang sáng đèn. Bốn bề im lặng, thời tiết này đến một tiếng côn trùng kêu cũng không có, nếu có người hét to lên chắc cách đó mười dặm cũng nghe thấy tiếng.
Tường rào không cao lắm, Chu Vũ Lâu nhảy lên, hai tay bám lấy bờ tường, từ từ thò đầu xem xét bên trong... Không sai, một chiếc xe lạ đang đỗ trong sân. Anh mừng rỡ, trèo qua tường, nhẹ nhàng nhảy xuống, giờ anh đã đứng trong sân nhà Tần Phương.
Anh bước tới mở cửa xe, chiếc xe đương nhiên là không khóa, ai lại đi khóa xe khi chiếc xe đã đỗ trong sân kín cổng cao tường rồi chứ? Anh lấy trong túi ra một con dao, đặt vào ngăn đựng đồ trong ô tô, để thêm một chiếc khăn mùi xoa, chính là chiếc khăn mấy hôm trước anh lau vết máu cho Tần Phương. Anh cảm thấy may mắn lúc đó đã không vứt nó đi. Ngày hôm đó, lúc rời đi, có lẽ do quá tức giận nên anh nhét luôn chiếc khăn vào túi mang về tận nhà. Tối hôm qua anh đã rất vui mừng khi tìm thấy chiếc khăn trong thùng đựng giấy loại ở thư phòng.
Anh đặt hai thứ đó vào rồi đóng hộc đựng đồ lại, lúc đó anh nghe thấy tiếng cãi cọ vọng ra từ cửa chính. Anh đóng cửa xe, vội vàng chạy ra nấp ở bức tường bên cạnh. Vừa nấp xong, cửa nhà bật mở, giọng một người đàn ông giận dữ vang vọng khắp sân: “Cô không muốn giúp thì còn gọi tôi đến đây làm gì?”
“Nhiều lời! Anh có nghĩa vụ phải chấp nhận chuyện lố bịch này.” Giọng của Tần Phương.
“Cô không cảm thấy vô nghĩa sao?”
“Nghĩ tới chuyện anh rời bỏ tôi thì tôi không còn thấy vô nghĩa nữa!”
“Thật hối hận khi tin lời cô!” Người đàn ông lên xe, đóng cửa cái rầm, kéo cửa kính xuống hét to: “Mở cổng, để tôi còn ra ngoài!”
Tiếng mở cổng sắt vang lên.
“Rảnh rỗi tới chơi, mang theo cả vợ anh nữa!” Tần Phương cao giọng trêu chọc vị khách, đầy đắc ý vì chiến thắng.
“Có quỷ mới tới nơi ma quái này của cô!” Người đàn ông để lại một câu nguyền rủa, tức giận lên xe phóng đi. Tần Phương đóng cửa vào nhà, sau đó tất cả quay trở về trạng thái im lặng.
Trong cánh cửa sắt chỉ còn lại hai người.
Phải làm thật sao? Chu Vũ Lâu tự hỏi mình. Anh lôi trong túi ra một con dao khác, giống hệt con đã để trong xe người đàn ông kia. Có thể do trời quá lạnh nên anh không ngừng run rẩy, nhưng anh càng muốn tin sự run rẩy đó đến từ lương tâm của mình. Anh chưa từng làm chuyện như vậy. Anh từng chứng kiến người khác giết người, cũng từng chứng kiến người khác tự sát, đến lần khi anh giết người thì thực sự là do bất lực, hoặc giả chỉ có thể coi là “lỡ tay” trong tình huống cấp bách. Nhưng bây giờ thì khác, chính anh đang lên kế hoạch tỉ mỉ cho một vụ giết người, hơn nữa còn đê tiện đến mức vu oan cho một người vô tội. Đây thực sự là một “khoảng trống tốt đẹp” trong cuộc đời hơn ba mươi năm của anh. Nhưng đêm nay, khoảng trống đó sẽ “về chầu tiên tổ”.
Mưu sát.
Giá họa.
Tất cả đều xuất phát từ cuộc điện thoại mà ngày hôm qua Tần Phương nhận được khi ở trong phòng tiếp khách của Sở cảnh sát. Đó là điện thoại của chồng cũ cô ta. Chuyện làm ăn của chồng cũ Tần Phương thất bại, đến bước đường cùng mới phải xuống nước nhờ cô giúp đỡ. Lúc đó Chu Vũ Lâu ở ngay bên cạnh cô, anh nhìn thấy rõ trên khóe miệng kề sát điện thoại của người phụ nữ lướt qua một nụ cười chế nhạo, mang theo cả sự căm ghét và khinh bỉ. Sau đó, Tần Phương hẹn chồng cũ 8 giờ tối nay tới biệt thự ở Hương Nhân Đàm gặp cô. Đương nhiên, cuộc hẹn đó Chu Vũ Lâu cũng nghe rất rõ ràng.
Lúc đó, ngay lập tức anh đã nghĩ tới kế hoạch này.
Người phụ nữ đã được cuộc đời dạy cho cách “kiểm soát” đó rất đáng sợ, buộc phải trừ khử cô ta! Anh chỉ bất an về một chuyện, đó là việc giá họa cho người khác một cách nham hiểm. Nó chẳng khác gì chiếc chảo nóng hổi luôn thiêu đốt trái tim anh. Nhưng cuối cùng anh vẫn quyết định làm như vậy. Anh tự nhận chưa từng làm điều gì có lỗi với ai, cho dù thi thoảng có lúc ăn vụng thì anh cũng luôn mang trong lòng cảm giác áy náy với vợ. Nhưng cuộc đời thật bất công, hãy nhìn những người xung quanh anh: Phùng Thái hãm hại anh, Tiết Qua phụ lòng anh, Đường Khải uy hiếp anh, Hạ Sở Dung hành hạ anh, Bạch Tiểu Khê lừa dối anh, Vương Nguyệt tống tiền anh, Tần Phương thẳng tay hủy hoại cuộc đời anh. Còn nữa, Đỗ Nghiên, tất cả đều bắt đầu từ cô ta, mọi chuyện đều khởi đầu từ sự phản bội của cô ta.
Còn anh thì sao, chỉ một lần duy nhất này, giá họa cho người khác thì đã sao chứ?
Chu Vũ Lâu giấu con dao sau lưng, đi đến bên cửa, gõ cửa.
“Ai đấy?” Bên trong lập tức vang lên giọng nói đầy cảnh giác của Tần Phương, anh đoán cô ta ngồi ngay ở phòng khách.
“Tôi, Chu Vũ Lâu.”
“Sao thầy vào được đây?”
“Cổng sắt mở.”
“Cổng sắt mở sao? Vừa rồi tôi đóng lại rồi mà.”
“Chắc công tắc có vấn đề. Chỉ đóng một nửa, may mà là tôi vào.”
“Thầy... có chuyện gì không?”
“Cô nói xem?” Anh giả vờ ra vẻ bất lực và giọng nói có phần mập mờ.
Lập tức, cánh cửa mở ra.
Tần Phương có lẽ muốn nói “Cuối cùng thầy Chu cũng nghĩ thông suốt,” nhưng cô chỉ nói được một nửa.