← Quay lại trang sách

⚝ 3 ⚝

Cuối cùng, mẹ Bạch Tiểu Khê cũng quyết định chấm dứt quãng thời gian dài ngồi “thiền định”. Không rõ bà đã thực sự nản lòng, hay là lấy lại được niềm tin ở chính quyền, bà quyết định giao lại tất cả cho cảnh sát. Cũng đã gần cuối năm, bà phải về quê để giải quyết một số việc, và sống nốt quãng đời còn lại.

Khi bà tới từ biệt, Chu Vũ Lâu đang ở trong phòng viện trưởng. Tạ Lam đang giao công việc cho Chu Vũ Lâu. Bà giao cho Chu Vũ Lâu mấy hôm nữa đi công tác Đông Cẩn một chuyến. Cơ sở 2 ở bên đó chuẩn bị tổ chức thi bổ sung môn chuyên ngành cho đợt tuyển sinh, Vương Nguyệt muốn tìm một số tài năng thanh nhạc nên đã nhờ nhạc viện hỗ trợ, Tạ Lam muốn anh qua đó xem tình hình thế nào.

Mẹ Bạch Tiểu Khê đã bình tĩnh hơn nhiều, không còn than trời trách đất nữa. Khí hậu mùa đông lạnh và ẩm thấp ở Tân Giang làm da mặt bà chuyển màu rất lạ, khiến bà trông rất bất thường. Bà ngồi trên ghế sofa trong phòng viện trưởng lặng lẽ rơi nước mắt một hồi lâu, nghe xong lời từ biệt của Tạ Lam rồi chào ra về. Khi tới bên cửa, bà dừng lại, dè dặt đưa ra một yêu cầu, bà hỏi nhà trường có thể một lần nữa cử người đại diện cùng bà tới Sở cảnh sát trình bày yêu cầu cuối cùng của bà với cảnh sát hay không.

“Để trưởng khoa Chu đi cùng chị, thầy ấy giờ là trợ lí viện trưởng, hoàn toàn có thể đại diện nhà trường.” Tạ Lam nói.

Việc này vốn không khó, nhưng đối với Chu Vũ Lâu mà nói thì chẳng khác gì khổ sai. Ngồi trên taxi anh gần như không nói gì với mẹ Bạch Tiểu Khê, nhưng bà thì lại nói liên tục suốt chặng đường, hỏi anh có từng lên lớp cho Tiểu Khê không? Kể chuyện Tiểu Khê từ nhỏ đã thông minh nhanh nhẹn thế nào, thích hát hò ra sao, cuối cùng không phụ lòng mọi người đã thi đỗ vào nhạc viện Tân Giang như thế nào, khiến mọi người xung quanh ngưỡng mộ ra sao... Bà còn hỏi thăm sức khỏe Chu Vũ Lâu đã hồi phục hay chưa? Sao nhà trường lại hỗn loạn như thế? Liên tục xảy ra chuyện... Xem ra bà cũng đã nghe tới chuyện của Phùng Thái. Xem ra nỗi đau mất con khiến bà trở nên bất thường. Ban đầu Chu Vũ Lâu cũng miễn cưỡng trả lời, nhưng càng về sau càng cảm thấy khó chịu. Đa phần là ậm ừ cho qua chuyện, không logic, không tiết tấu, giọng nói cũng nhỏ, giống như đang trả lời mà cũng giống như đang nói chuyện một mình, cảm giác vui mừng và đau buồn lẫn lộn, không có giai đoạn chuyển tiếp. Khi xe dừng lại trước cổng Sở cảnh sát, toàn thân Chu Vũ Lâu ướt đẫm mồ hôi.

Vì trước đó đã nhận được điện thoại nên Hàn Kiện đang ngồi trong văn phòng chờ họ. Đây là lần đầu tiên Chu Vũ Lâu gặp Hàn Kiện kể từ khi anh đọc được bản thông cáo trên mạng. Anh rất căng thẳng, chỉ lo sợ cảnh sát sẽ nhìn thấy trên mặt anh có chút gì đó liên quan tới “Dạ Lạc Mông Không”.

Hàn Kiện hứa với mẹ Bạch Tiểu Khê: “Chị yên tâm, bên Sở rất chú trọng tới vụ án này, đã dùng rất nhiều biện pháp để tìm hung thủ. Tuy hung thủ rất xảo quyệt, nhưng ma cao một thước thì đạo cao một trượng, ngày hắn ta lọt lưới không còn xa nữa đâu. Chị về nhà phải phấn chấn lên mà sống, đợi tin tức của chúng tôi. Chốc nữa tôi còn phải tiếp một người khách nên không nói chuyện lâu với chị được.” Cuộc nói chuyện không dài, cuối cùng kết thúc bằng lời nhờ vả của mẹ Bạch Tiểu Khê. Chu Vũ Lâu và mẹ Bạch Tiểu Khê ra khỏi phòng làm việc của Hàn Kiện, mới đi được mấy bước thì gặp một người.

Tần Phương.

Chu Vũ Lâu nhìn thấy cô qua một khe cửa, tấm biển trên cửa đề chữ: Phòng tiếp khách.

Tần Phương đang ngồi hút thuốc trên sofa trong phòng khách.

Chu Vũ Lâu bỗng giật thót tim! Ngày hôm nay vừa vặn là ngày thứ ba kể từ hôm anh gặp Tần Phương. Đương nhiên anh vẫn còn nhớ lời Tần Phương đã nói, “Tôi cho thầy thời gian ba ngày”. Nói thật, Chu Vũ Lâu vốn không sợ lời đe dọa đó, một người phụ nữ giàu có đang độ tuổi hồi xuân, mê muội đầu óc đi cướp chồng người khác. Chu Vũ Lâu nghĩ, đến khi bình tĩnh lại, cô ta sẽ thấy hành động của mình nực cười như thế nào.

Nhưng hôm nay, cô ta đến Sở cảnh sát thật!

Chu Vũ Lâu vội vàng tiễn mẹ Bạch Tiểu Khê về, rồi lặng lẽ quay lại phòng tiếp khách. Khe cửa quá nhỏ, anh không nhìn thấy trong phòng có còn ai khác hay không, nhưng có vẻ như chỉ có một mình Tần Phương. Cô ta đang đợi ai đó sao? Chờ để báo án? Đột nhiên, Chu Vũ Lâu nhớ đến câu nói vừa rồi của Hàn Kiện: “Lát nữa tôi còn phải tiếp một vị khách.” Trời ạ! Chu Vũ Lâu không kịp suy nghĩ gì, anh đẩy mạnh cánh cửa phòng tiếp khách.

“Cô Tần!” Anh gằn giọng.

Tần Phương giật mình quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn Chu Vũ Lâu.

“Cô... đến đây làm gì?” Trong phòng đúng là chỉ có một mình Tần Phương. Chu Vũ Lâu vừa hỏi cô vừa đóng cửa phòng tiếp khách lại.

Tần Phương sau một hồi sững sờ thì bật cười.

“Sao thế? Thầy sợ tôi đến đây à?”

Chu Vũ Lâu bỗng chốc không nói được gì. Tần Phương không hề có ý che đậy vẻ đắc ý của mình, trưng ra điệu bộ trịch thượng bề trên.

“Thầy Chu chẳng phải là người rất có nguyên tắc sao? Mạng sống không thành vấn đề, sĩ diện mới là thứ quan trọng nhất, sao bây giờ đột nhiên lại căng thẳng như vậy?”

“Cô Tần...”

“Tần Phương, bạn cũ ạ.”

“Cô... đến đây là vì chuyện đó?”

“Đúng thì sao? Không đúng thì sao? Nếu đúng, thì thầy định lại dùng dao để diệt khẩu à? Nếu như không đúng, thầy có chịu ngoan ngoãn quay về làm trai bao cho tôi không?”

“Cô...”

“Thôi được rồi, tôi không quen nhìn thấy đàn ông phải lúng túng, nhất là người đàn ông mà tôi thích. Một nhân viên của tôi say rượu sinh sự bị bắt vào đây, tôi đến tìm người quen xem có giúp được gì không. Chuyện vốn cũng không to tát gì, có giải quyết hay không bây giờ xem ra không quan trọng nữa, vì tôi đã biết được một điều còn quan trọng hơn – hóa ra thầy Chu cũng sợ chết! Hừ, tôi còn tưởng thầy Chu thực sự là người coi thường cái chết cơ đấy, ha ha...” Đó đúng là một nụ cười vui vẻ thực sự. Sau khi cười xong cô nói: “Nhưng thầy cũng đừng vui mừng quá sớm. Trí nhớ của tôi tốt lắm, tôi nhớ là tôi có nói cho thầy thời gian ba ngày, hôm nay vừa đúng ngày thứ ba. Thực ra hôm nay trước khi tới đây tôi vẫn đang còn nghĩ, có nên giải quyết tất cả mọi chuyện cùng lúc cho xong hay không. Nhưng cuối cùng tôi cũng không nhẫn tâm, ai bảo tôi thích thầy cơ chứ? Nhưng Chu Vũ Lâu, thầy nghe cho rõ đây, hôm nay tôi nương tay không phải là tôi sẽ mãi mãi nhân từ như vậy. Tôi cho thầy thêm ba ngày nữa, ba ngày cuối cùng. Đến lúc đó, nếu tôi vẫn chưa đạt được điều tôi muốn, thì nhất định tôi sẽ đến đây lần nữa, chỉ để giải quyết việc của thầy, tôi nói được thì sẽ làm được.”

Tiếng chuông điện thoại vang lên, là điện thoại của Tần Phương. Cô lườm Chu Vũ Lâu một cái rồi nghe điện thoại. Lúc đó, Chu Vũ Lâu còn chưa biết cuộc điện thoại đó có ý nghĩa như thế nào đối với anh, nhưng anh sẽ biết nhanh thôi.