⚝ 6 ⚝
Chu Vũ Lâu và Hoàng Đại Sinh được Vương Nguyệt sắp xếp nghỉ ở nhà khách của trường, buổi trưa chỉ ăn đơn giản, buổi chiều là giờ thi bổ sung môn nghệ thuật. Toàn bộ quá trình đó, Chu Vũ Lâu không hề có ý kiến gì. Vốn dĩ Vương Nguyệt sắp xếp bữa ăn tối để đón tiếp họ nhưng bị Chu Vũ Lâu từ chối. Hoàng Đại Sinh gợi ý đi dạo một vòng, cũng bị thay thế bởi lời đề nghị khác của Chu Vũ Lâu. Anh mua mấy lon bia và một ít đồ nhậu rồi cùng Hoàng Đại Sinh uống bia trong phòng ở nhà khách.
Đã lâu hai người không cùng nhau uống rượu nói chuyện rồi, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, không tránh khỏi có chút bùi ngùi. Chỉ có điều mỗi lần nhắc tới vụ Lục Đồ Cường mưu sát vợ cũ thì Chu Vũ Lâu lại nói tránh sang chuyện khác. Bình thường, tửu lượng của Hoàng Đại Sinh và Chu Vũ Lâu không phân cao thấp, nhưng hôm nay mới uống chưa hết năm lon, Hoàng Đại Sinh đã đầu hàng.
“Vũ Lâu, tớ không uống được nữa đâu, tối qua xem bóng đá muộn quá, giờ uống tí bia vào là mắt đã díp lại, tớ phải đi ngủ đây.” Vừa nói xong, Hoàng Đại Sinh đã nhắm nghiền mắt.
Tối qua đúng là Hoàng Đại Sinh xem bóng đá đến khuya, nhưng đó không phải lí do giờ đây anh không mở mắt ra được. Vừa rồi, nhân lúc anh đi vệ sinh, Chu Vũ Lâu đã bỏ số thuốc ngủ đã nghiền sẵn vào lon bia của anh. Đương nhiên không phải là số lượng có thể chết người, nhưng cũng sẽ khiến anh ngủ say một mạch tới sáng, cho dù sấm nổ bên tai cũng không tỉnh dậy.
Rất nhanh, Hoàng Đại Sinh đã cất tiếng ngáy. Chu Vũ Lâu nhẹ nhàng ra khỏi phòng, khóa cửa lại, nhanh chóng đi ra khỏi khu nhà khách bằng lối cửa sau.
“Rầm, rầm, rầm...”
Tiếng gõ cửa rất lớn, nếu không phải là có chuyện gấp thì thái độ của người khách kia không được thân thiện cho lắm.
Chu Vũ Đình bước tới gần cửa.
“Ai đấy?”
“Có phải nhà của trưởng khoa Phùng của nhạc viện không?” Một người phụ nữ cất tiếng hỏi.
“Đúng rồi.” Chu Vũ Đình chưa từng nghe thấy giọng nói này, “Cô tìm ai?”
“Tôi tìm trưởng khoa Phùng.”
“Trưởng khoa Phùng... qua đời rồi, cô có chuyện gì không?”
“Cô là gì của trưởng khoa Phùng?”
“Tôi là vợ anh ấy.”
“Có thể mở cửa được không? Tôi có chuyện gấp.”
Chu Vũ Đình do dự một lúc mới mở cửa. Trước khi cô kịp nhìn rõ mặt người ngoài cửa ra sao thì một cánh tay đã vươn ra túm lấy cô!
Hành lang khu nhà khách không một bóng người. Thời điểm này không có ai ở đây cả, đa phần các phòng đều trống. Nhân viên phục vụ nếu không ở trong nhà ăn tiếp một số khách còn chưa tan tiệc thì cũng ở trong phòng xem tivi. Cửa sau nằm ở một góc khuất không mấy bắt mắt của bức tường phía bắc. Khu nhà khách này nằm trong khuôn viên trường, chính vì vậy mà công tác an ninh không được nghiêm cho lắm, cửa sau không hề khóa. Chu Vũ Lâu đi xuyên qua hành lang, ra ngoài từ cánh cửa đó, không ai nhìn thấy anh.
Trời đã tối hẳn. Bây giờ là 7 giờ, Chu Vũ Lâu kéo cao cổ áo, cúi đầu tiến vào phía sân trường, tập trung quan sát xung quanh. Chỉ có vài học sinh đi lướt qua anh, không ai chú ý tới anh cả. Nhưng có một âm thanh khiến anh giật thót người, đó là tiếng chuông vọng lại từ khu giảng đường chính, boong... boong... kêu đúng bảy tiếng. Chu Vũ Lâu đi về phía tiếng chuông, Vương Nguyệt đang ở trong tòa nhà đó.
Phòng làm việc của hiệu trưởng vẫn sáng đèn.
Xem ra Vương Nguyệt không nói dối, lúc chiều, trong khi nói chuyện cô có nói ngày nào cô cũng làm việc ở văn phòng tới 8 giờ tối. Chu Vũ Lâu đứng ngoài cửa nghe ngóng hồi lâu, không có tiếng người nói chuyện, chắc là chỉ có một mình cô ta. Anh hít một hơi thật sâu, tự hỏi mình: Cho dù là Phùng Thái hay Tần Phương, thì những người biết sự thật về cái chết của Bạch Tiểu Khê và Triệu Đạc đều đã chết, chỉ còn mình cô ta thôi... còn chờ gì nữa?
Khi cảnh sát tới, hàng xóm đã lôi được người phụ nữ kia và Chu Vũ Đình ra. Người phụ nữ nổi trận lôi đình, không ngừng chửi rủa, Chu Vũ Đình bị thương khắp người, đầu tóc rối bù. Mọi người đều khuyên cô đi viện khám, nhưng cô không chút động đậy, chỉ ngồi đó lặng lẽ khóc.
Người phụ nữ kia là mẹ của Phương Lê Lê, mấy ngày trước mới vừa biết được sự thật về cái chết của con gái. Hóa ra chuyện bán dâm là giả! Con gái bà bị vu oan! Tên thầy giáo vô lương tâm đã hại chết Lê Lê!
Trước khi Phương Lê Lê chết không lâu, cô có gửi một khoản tiền kha khá về cho gia đình. Lúc đó mẹ cô đã cảm thấy khó hiểu, một sinh viên đi làm thêm có thể kiếm được nhiều tiền vậy sao? Sau khi xảy ra chuyện, bà vẫn nghĩ đó là tiền con gái bán thân mà có. Nhưng tới tận bây giờ bà mới bàng hoàng hiểu ra, đó chính là số tiền bẩn thỉu của Phùng Thái! Anh ta đã dùng số tiền đó để ép con gái bà làm chuyện kia, cuối cùng còn khiến con gái bà mất mạng! Bà biết Phùng Thái đã chết, nhưng không sao, hắn ta còn có người thân, tuy không tìm ra được mộ phần của Phùng Thái để bé xương đổ cốt, thì bà sẽ bắt đầu từ người nhà của hắn. Dù sao đi nữa thì không thể để cho con gái bà chết oan uổng như vậy, cho dù có phải đền cái mạng già này thì cũng phải giúp con gái bà hả giận.
Cảnh sát nhanh chóng tìm ra nguyên nhân sự việc, giải thích với mẹ của Phương Lê Lê, cho dù con bà bị ai hại chết thì việc đó cũng không liên quan gì đến người thân anh ta, đánh người là bất hợp pháp. Nếu cảm thấy con gái mình bị chết oan thì có thể ra tòa khởi kiện, mọi việc đều phải giải quyết theo pháp luật, bà không nên gây sự nữa.
Mẹ Phương Lê Lê nghe thấy vậy, bà càng giận dữ hơn: “Được! Làm việc theo pháp luật chứ gì, vậy các anh ngay lập tức tìm cho tôi ai là người đã phụ trách vụ án của Phùng Thái! Kêu anh ta giải thích cho tôi, Phùng Thái giết chết con gái tôi, anh ta biết rõ sự việc tại sao lại không điều tra giải quyết? Nhà trường đùn đẩy trách nhiệm, cảnh sát cũng ngồi im không quản sao? Có còn công lý nữa không? Anh ta làm cảnh sát kiểu gì vậy?” Cảnh sát khuyên nhủ một lúc nhưng không hề có tác dụng gì. Bà hoàn toàn không nghe, chỉ gào khóc, dọa sống dọa chết, liên tục đòi gặp cảnh sát phụ trách vụ án. Viên cảnh sát cảm thấy cứ để như vậy cũng không ổn, không còn lựa chọn nào khác, anh gọi cho Ngụy Triệu Quốc. Thực ra, đây vốn dĩ không phải việc mà Ngụy Triệu Quốc phụ trách, đó là tranh chấp giữa mẹ Phương Lê Lê và nhạc viện. Nhưng sau khi nghe cảnh sát khu vực thuật lại, Ngụy Triệu Quốc cảm thấy tình huống này rất đặc biệt, với tinh thần trách nhiệm của một cảnh sát, anh quyết ra mặt một lần. Anh yêu cầu cảnh sát khu vực đưa mẹ Phương Lê Lê về Sở cảnh sát trước, anh cũng thông báo cho Tạ Lam đến ngay lập tức.
Chu Vũ Lâu đẩy cánh cửa phòng hiệu trưởng, Vương Nguyệt đang ngồi trên ghế liền ngẩng đầu lên.
“Trưởng khoa Chu? Lại đây, lại đây, mời vào.” Cô đứng dậy, đón Chu Vũ Lâu vào trong phòng. Chu Vũ Lâu không hề nói tiếng nào, khuôn mặt hết sức u ám. Vương Nguyệt nhanh chóng phát hiện ra vẻ bất thường đó.
“Trưởng khoa Chu, sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Chu Vũ Lâu đứng lại trước mặt Vương Nguyệt. Cô cảm thấy khoảng cách này không được lịch sự cho lắm.
“Trưởng khoa Chu, thầy uống rượu à?” Vương Nguyệt tiến lại chỗ máy nước, lấy một cốc nước đưa đến trước mặt Chu Vũ Lâu nhưng anh không nhận.
“Trưởng khoa Chu...”
“Cô diễn giống thật đấy!” Chu Vũ Lâu nói.
Vương Nguyệt cảm thấy khó hiểu: “Diễn gì cơ? Trưởng khoa Chu, thầy...”
“Tôi tìm lâu như vậy, không ngờ người thần thông quảng đại đó lại là một người phụ nữ yếu đuối, hơn nữa lại luôn đóng vai người tốt như cô Vương Nguyệt đây.”
Trên mặt Vương Nguyệt thoáng chút hoảng sợ, đổi lại, Chu Vũ Lâu cười nhạt.
“Trưởng khoa Chu, thầy nói gì vậy...”
“Cô quen Tiêu Hải Bằng chứ?”
Cốc nước trên tay Vương Nguyệt rơi xuống đất.
Mẹ Phương Lê Lê ra tay không hề nhẹ, khi bác sĩ sát trùng vết thương cho Chu Vũ Đình, cô đau quá nắm chặt tay Tưởng Đan. Băng bó vết thương cũng không tốn mấy thời gian, khi hai người ra khỏi bệnh viện thì bên phía Tạ Lam vẫn chưa giải quyết xong. Tưởng Đan sau khi đưa Chu Vũ Đình về nhà thì đến Sở cảnh sát.
Mới lên lầu, cô đã nghe thấy tiếng khóc của mẹ Phương Lê Lê, cô lần theo âm thanh đó, đẩy cửa bước vào phòng tiếp khách.
Xem ra cuộc nói chuyện không có tiến triển gì. Mẹ Phương Lê Lê gào khóc như xung quanh không hề có ai, Tạ Lam và ông Hà bất lực ngồi bên cạnh, Ngụy Triệu Quốc cũng hết chiêu. Nhìn thấy con gái bước vào, Tạ Lam xua xua tay ra hiệu cho cô ra ngoài. Ngụy Triệu Quốc bước ra, dẫn cô sang phòng làm việc của anh, tạm thời để cô ngồi đợi ở đó.
Sân thượng trường Nghệ thuật Đồng Cẩn rộng thênh thang như một sân bóng trống không. Trên này gió mạnh hơn dưới đất rất nhiều, xuyên thẳng vào từng lỗ chân lông không gì che chắn được, nhưng đây không phải lí do khiến toàn thân Vương Nguyệt run lên. Bàn tay Chu Vũ Lâu đang bóp chặt cổ cô, buộc cô phải thò đầu ra, nhìn rõ khoảng cách giữa cô và mặt đất.
“Chỉ cần nói dối một câu, tôi sẽ đẩy cô từ trên này xuống!” Chu Vũ Lâu nói một cách dữ tợn, “Cô biết tôi đã từng giết người, nên tôi không quan tâm tới việc giết thêm một người nữa.” Anh cúi người, nói bên tai cô, “Khai thật ra, ngoài cô ra còn ai biết chuyện này nữa?”
“Chỉ mình tôi... Thật đấy, chỉ mình tôi biết, không có người thứ hai.”
“Cô tiêu hết ba mươi vạn rồi chứ?”
“Chưa! Đều ở trong tấm thẻ đó, tôi chưa động đến một đồng, tôi sẽ đi lấy ngay cho thầy...”
“Cô cứ giữ lấy đi! Mãi mãi sẽ là của cô.”
“Xin thầy đừng giết tôi, cầu xin thầy...” Đó là sự run rẩy thực sự.
“Lúc cô gửi tin nhắn không phải giọng điệu này!”
“Tôi biết thầy hận tôi, thật đấy, giờ đây tôi cũng thấy hối hận vì đã làm những chuyện đó! Nhưng tôi cũng đã giúp thầy còn gì, nếu tôi không cầm bài luận văn đó ra khỏi hiện trường, cảnh sát sẽ tìm thấy thầy không chừng bây giờ thầy đã...”
“Có cần tôi quỳ xuống cảm ơn cô không?” Anh ấn mạnh tay hơn.
“Cầu xin thầy hãy tha cho tôi...”
“Tôi chỉ muốn biết một chuyện, tôi thực sự rất tò mò! Bây giờ cô phải nói thật với tôi, tại sao cô lại biết hết chuyện đó?”
“Là em trai Triệu Mộng Đông, Triệu Đạc! Tôi quen cậu ta...” Vương Nguyệt nói như đang chạy trốn.
Cửa phòng Ngụy Triệu Quốc bật mở, một người đàn ông tầm năm mươi tuổi bước vào.
“Anh Ngụy đâu?” Anh ta hỏi Tưởng Đan, “Vừa nãy có người nói nhìn thấy anh ta.”
“À, anh ấy ở bên phòng tiếp khách, đang...”
“Cô là gì của anh Ngụy?”
“Tôi là bạn anh ấy.”
“Vậy phiền cô chuyển cái này cho anh ấy.” Người đàn ông đưa ra một chiếc đĩa CD, thái độ có phần bực dọc, “Nói với anh Ngụy, là do máy nghe lén hết pin nên tín hiệu đường truyền kém, trên thực tế nội dung nói chuyện giữa Phùng Thái và cái anh Chu gì đó vẫn còn, tôi đã cóp sang đĩa rồi. Nói với anh ta, sau này đừng có gọi đội kĩ thuật chúng tôi là đồ bỏ đi nữa.”
“Vâng.” Tưởng Đan cầm lấy chiếc đĩa.
“Còn nữa, độc bản đấy.” Người đàn ông dặn Tưởng Đan, “Bảo anh ta cất cẩn thận, dữ liệu gốc đã xóa rồi, nếu xảy ra sự cố nữa thì đừng có trách đội chúng tôi.” Người đàn ông lầm bầm ra khỏi phòng làm việc.
Tưởng Đan cầm chiếc đĩa CD trên tay.
“Nội dung nói chuyện giữa Phùng Thái và cái anh Chu gì đó?” Tưởng Đan nhớ tới cái đêm ở bệnh viện. Cô cũng biết hôm đó Ngụy Triệu Quốc sử dụng máy nghe lén, nhưng giữa chừng thì thiết bị gặp sự cố, nội dung nói chuyện phía sau không nghe hết được.
Họ nói chuyện gì với nhau nhỉ?
Tưởng Đan nhìn thấy máy tính trên bàn làm việc vẫn đang mở, hình ảnh bảo vệ màn hình lóe lên những tia sáng chói mắt, một chiếc tai nghe đặt bên cạnh màn hình máy tính. Cô bước lại gần, cầm tai nghe lên, đặt chiếc đĩa vào ổ.
Mạng sống Vương Nguyệt ngàn cân treo sợi tóc.
Cô bị đẩy tới mép sân thượng, chỉ cần Chu Vũ Lâu mạnh tay một chút thì lập tức cô sẽ thịt nát xương tan! Tư thế đó khiến cô không dám nói dối nửa lời.
“Tôi quen Triệu Đạc trên mạng. Lúc đó tôi vừa mới li hôn với chồng, một mình buồn chán nên tôi lên mạng giết thời gian, sau đó thì quen cậu ta. Cậu ta rất biết lấy lòng người khác, tôi thấy cậu ta cũng không phải người xấu nên không giấu giếm tên tuổi của mình. Nhưng sau đó, một hôm, tôi đột nhiên nhận được một chiếc đĩa, bên trong toàn là cảnh tôi và cậu ta lên giường với nhau! Cậu ta nói cần gấp ba nghìn tệ, yêu cầu tôi phải chuyển tiền cho cậu ta ngay, nếu không sẽ công bố những hình ảnh kia cho cả trường. Tôi sững người, vội vàng liên lạc với cậu ta, nhưng cậu ta đều không nghe máy. Tôi liền tới nhà tìm cậu ta, không ngờ cậu ta đã chuyển nhà. Tôi lo sợ nếu cậu ta chó cùng dứt giậu sẽ công khai chiếc đĩa kia, không còn cách nào khác tôi đành phải chuyển tiền. Tôi cầu mong cho cơn ác mộng đó qua đi để tên khốn nạn đó mãi mãi biến mất khỏi cuộc đời tôi. Nhưng sau đó tôi lại nhìn thấy cậu ta trước cổng trường... Tôi rất sợ hãi! Cứ tưởng rằng cậu ta tới tìm tôi. Tôi lén quan sát mới biết cậu ta đâm vào đuôi xe người khác, đang đứng giải thích với họ, sau đó cậu ta vào lại trong xe, gọi một cuộc điện thoại rồi rời đi. Tôi vội vẫy một chiếc taxi bám theo, lặng lẽ bám đuôi đến chỗ ở mới của cậu ta. Tôi nghĩ, sau này nếu cậu ta còn bám lấy tôi thì tôi sẽ tới tận nơi nói chuyện rõ ràng. Sau đó, chuyện như vậy đúng là lại tiếp diễn! Một buổi chiều, tôi lại nhận được điện thoại của cậu ta nói đang gặp chuyện khó khăn, lần này đòi bốn vạn! Lúc đó, tôi thực sự muốn tới gặp hắn ta nhưng cuối cùng tôi vẫn không dám đi. Tên khốn điên cuồng đó, tôi sợ gặp hắn lại càng rắc rối thêm. Tôi lại không dám báo cảnh sát, đành cắn răng chuyển cho hắn một vạn cho xong chuyện... Ngày xảy ra vụ án, sau khi cùng thầy bàn bạc kế hoạch tổ chức lễ kỉ niệm thành lập trường, tôi liền về nhà, thấy con gái đang sốt, tôi và chị Tiêu đưa cháu đi bệnh viện truyền nước...”
“Tiêu Hải Bằng?”
“Đúng, chị ấy là giúp việc nhà tôi, sau khi li hôn, chị ấy vẫn ở cùng chúng tôi. Ngày hôm đó, khi ra khỏi bệnh viện thì đã rất muộn. Trên đường về nhà, đột nhiên tôi nhìn thấy xe của Triệu Đạc đỗ trước cửa một phòng thu! Chính là chiếc Xiali mà hắn vẫn lái, không sai! Màu bạc, biển số xe tôi vẫn còn nhớ rất rõ, đó đúng là xe của hắn! Lúc đó tôi chợt nghĩ ra một ý, trong trí nhớ của tôi, hắn vẫn luôn ở một mình nên chắc giờ này nhà hắn không có ai. Tôi nghĩ, hay là nhân lúc này tới nhà hắn, lấy hết chỗ băng hình đó, như vậy sau này sẽ không sợ bị hắn đe dọa nữa, nên tôi liền tới nhà hắn.”
Tại phòng làm việc của Ngụy Triệu Quốc.
Giọng Chu Vũ Lâu đầy kích động truyền tới qua tai nghe: “Nào... Nổ súng đi! Bắn chết tôi đi! Chẳng phải đó là điều anh muốn sao? Bóp cò đi! Đừng để tôi nhìn thấy phần đời còn lại của Chu Vũ Đình phải chịu khổ! Khốn nạn! Anh có biết mình đã hủy hoại cuộc đời của bao nhiêu người không? Anh có biết anh đã hủy hoại cả cuộc đời Vũ Đình không? Đồ khốn điên loạn! Tôi thật sự hối hận đã để em gái mình lấy anh...”
“Chu Vũ Lâu!” Tưởng Đan nghe thấy giọng Phùng Thái, “Để Vũ Đình lấy tôi là quyết định sáng suốt nhất cuộc đời anh. Nếu không phải vì cô ấy, anh tưởng là mình có thể sống yên ổn đến ngày hôm nay sao?”
Tai nghe bỗng nhiên im lặng, chỉ còn tiếng thở dốc của hai người đàn ông, một lúc lâu sau, Tưởng Đan nghe thấy một giọng nói khẽ.
“Bạch Tiểu Khê chết như thế nào vậy?”
Giờ đây đến tiếng thở cũng không còn nữa.
Một sự im lặng chết chóc... Tưởng Đan nín thở. Một lúc lâu sau, cô nghe thấy tiếng cười của Phùng Thái.
“Hơ hơ...” Sau đó là tiếng cười lớn, “Ha ha ha... Quả nhiên tôi đoán không sai, đúng là anh đã làm!”
Chu Vũ Lâu lắp bắp: “Tôi làm... làm gì? Anh nói, nói gì thế?”
“Chu Vũ Lâu, anh đừng giả vờ không biết! Chuyện anh làm việc gì mà phải kinh ngạc vậy?”
“Tôi thực sự không biết anh đang nói gì, làm sao tôi biết Bạch Tiểu Khê...”
“Thật không ngờ đấy... Chu Vũ Lâu cũng có lúc thảm hại như thế!... Tiếc là đám cảnh sát bên ngoài không nhìn thấy bộ dạng này của anh, nếu không họ cũng không hiểu được tại sao điều động nhiều người đến vậy, rốt cuộc là để bắt ai chứ?”
“Anh im miệng đi!”
“Thôi đi! Chu Vũ Lâu, tôi cũng sắp phải chết, đến nước này anh vẫn không chịu nói thật, tôi sợ là tôi có biến thành ma cũng sẽ đến tìm anh.”
...
Một lúc lâu sau, Tưởng Đang nghe thấy giọng chồng: “Sao anh biết được?”
Cô vứt mạnh chiếc tai nghe xuống bàn!
Cô nhìn chằm chằm vào chiếc tai nghe, dường như đang nhìn một con quỷ biết nguyền rủa! Một lúc sau, khi cô run rẩy đeo chiếc tai nghe vào, cô nghe thấy giọng chồng mình: “Là do tôi giết.”
Cô dường như ngất xỉu...
Phùng Thái hỏi: “Tại sao?”
Cô nghe thấy giọng chồng mình đầy giận dữ: “Là cô ta ép tôi phải làm vậy!”
Trên sân thượng.
Nhớ lại đêm đó đối với Chu Vũ Lâu hay Vương Nguyệt mà nói đều là một cực hình. Vương Nguyệt cảm thấy bàn tay Chu Vũ Lâu đang bóp lấy cổ mình không ngừng run lên, nhưng bản thân cô còn run dữ dội hơn.
Vương Nguyệt kể: “Hôm đó, khi tôi tới nhà Triệu Đạc thì đã 11 giờ rồi. Tôi vốn nghĩ điều rắc rối nhất chính là làm sao để mở cửa, nhưng không ngờ nhà cậu ta không khóa, cửa đang mở hé bên trong tối om không hề có tiếng động gì. Tôi bước vào, bật đèn lên... Anh cũng biết là tôi đã nhìn thấy gì. Cảnh tượng đó khiến tôi sợ chết khiếp! Sau đó tôi phát hiện ra... cô gái bị chết kia chính là Bạch Tiểu Khê của khoa Biểu diễn! Tôi không biết vì sao Bạch Tiểu Khê lại chết cùng Triệu Đạc, tôi không có thời gian để nghĩ chuyện đó. Tôi chỉ nghĩ, Triệu Đạc chết rồi, cảnh sát sớm muộn gì cũng sẽ tới tôi càng phải tìm cho ra cuộn băng ghi hình kia. Nên tôi đã cố gắng lục tìm khắp nơi, lấy tất cả các đoạn băng ghi hình. Tôi dọn dẹp hiện trường trước khi rời đi, tôi chợt nhớ ra chưa tìm ở dưới gầm giường nên tôi đi qua đó, ngồi xuống... Đột nhiên tôi thấy thứ gì đó phía bên kia giường! Lúc đó tôi chỉ thấy quen quen, tôi rón rén bước qua xác chết, cầm nó lên, cuối cùng cũng nhìn rõ được, hóa ra nó là luận văn của thầy!”
“Tôi hết sức kinh ngạc! Lúc đó, tôi chắc chắn là đêm đó thầy đã tới đây. Vì bản luận văn đó mấy giờ trước viện trưởng Tạ vừa đưa cho thầy, tôi tận mắt nhìn thấy thầy đã nhét nó vào túi áo khoác. Lúc đó tôi cũng không nghĩ được gì nhiều, liền cầm lấy cuốn luận văn và số băng ghi âm kia rồi rời đi. Thề có trời, lúc đó tôi làm vậy là chỉ muốn bảo vệ thầy! Nếu cảnh sát phát hiện ra luận văn của thầy ở đó, cho dù thầy không giết người thì cũng không giải thích rõ ràng được. Ngày hôm sau, tôi đặc biệt để ý tới thầy. Buổi sáng, khi tôi gọi tên con gái ở cổng trường, tôi thấy thầy rất căng thẳng. Tiếp đến, lúc viện trưởng Tạ hỏi tới bài luận văn thì thầy nói để quên ở nhà, sau đó thầy sờ tay lên túi áo, rồi đột nhiên biểu cảm của thầy thay đổi! Lúc đó không ai chú ý tới điều này, chỉ có tôi biết được lý do vì sao. Vì thế, tôi càng chắc chắn, cái chết của họ có liên quan tới thầy.”
Tưởng Đan tháo tai nghe ra, bộ dạng của cô trông như người mất hồn.
Giọng nói chồng cô vẫn vang vọng bên tai: “... tôi bị ép phải làm vậy! Cái chết của Bạch Tiểu Khê chỉ là ngoài ý muốn. Còn tên bạn trai của cô ấy, thằng điên đó, nó dùng hết sức để bóp cổ tôi, dùng dao đâm tôi! Tôi thấy mình sắp chết, không thể thở được. Đôi mắt hắn ta đỏ rực, giống như một con dã thú! Nên tôi phải cố gắng giành lấy con dao... cố gắng giành giật...”
Cô thấy mình như đang bay, giống như vừa bị sét đánh trúng, trở thành một đám tro có hình dáng con người, chỉ cần chạm vào là sẽ tan biến hết.
Chuyện này quá đột ngột.
Bao lâu nay, cái chết của Bạch Tiểu Khê giống như một câu chuyện thần bí và xa vời. Cô đã từng bàn luận rất nhiều với những người xung quanh về chuyện đó, nhưng tất cả chỉ là những cuộc nói chuyện vừa nhàm chán vừa thú vị, đầy sự hồi hộp và không hề liên quan đến mình. Nhưng giờ đây, mọi bí mật đều đã được giải đáp, câu chuyện xa vời đó không ngờ lại là chuyện nhà mình! Hung thủ giết người thần bí đó chính là chồng cô! Cô không hiểu nổi, tại sao lại là chính cô, biết được đáp án trong lúc này, bằng cách này.
“Cô sao vậy?”
Một giọng nói vang lên kéo cô từ trong mớ hỗn độn đó quay về thực tại. Lập tức, cô giật mình hoảng hốt! Quay đầu lại cô nhìn thấy Ngụy Triệu Quốc đã ở ngay sau lưng.
“Không sao.” Cô cảm thấy mình đã mở miệng, nhưng không chắc là có phát ra âm thanh hay không.
“Sắc mặt cô không được tốt, cô thấy không được khỏe à?”
“Không sao đâu, các anh nói chuyện thế nào rồi?”
“Vẫn phải chờ chút nữa, cô về trước đi.”
“Không, tôi đợi mẹ tôi.”
“Vừa rồi có người tìm tôi à? Hình như tôi nghe thấy có ai đó gọi mình.”
“Không.” Cô nói. Sau đó nhìn thấy Ngụy Triệu Quốc đi lấy nước rồi ra khỏi phòng.
Cô chợt nhớ đến lời người đàn ông ban nãy nói, “Độc bản đấy... dữ liệu gốc đã xóa, nếu xảy ra sự cố nữa thì đừng có trách đội chúng tôi.”
Cô cúi người, bấm vào nút trên thân máy tính, ổ đĩa đẩy chiếc đĩa CD đó ra. Cô cầm lấy chiếc đĩa bằng hai tay, bất giác bẻ mạnh... Cô biết đĩa CD rất giòn, chỉ một chút thôi, khi nghe thấy tiếng “rắc” vang lên thì tất cả mọi rắc rối dường như không còn tồn tại.
Gió trên sân thượng đã nhỏ hơn, bầu trời xuất hiện màu đỏ quái dị, dường như sắp có tuyết.
Môi Vương Nguyệt đã nứt nhưng cô không hề cảm thấy đau.
“Mấy ngày thầy đi công tác Thượng Hải, tôi đã nghĩ ngợi nhiều, cảm thấy cứ lặng lẽ giữ bí mật cho thầy thế này không bằng nhân cơ hội này kiếm của thầy ít tiền. Tôi tự nói với mình, số tiền đó là tôi đáng được nhận, mạng sống của Chu Vũ Lâu đáng giá hơn ba mươi vạn nhiều... Đêm trước hôm thầy từ Thượng Hải về, tôi đã lén vào văn phòng khoa Thanh nhạc, bỏ bức thư đó vào ngăn kéo bàn thầy. Ngày hôm sau tôi đi mua một chiếc điện thoại, bắt đầu nhắn tin cho thầy. Thực tình tôi cũng rất căng thẳng! Mỗi lần gửi xong tin nhắn đều lập tức tắt máy, lo sợ bại lộ thậm chí tôi sợ cả tiếng chuông điện thoại. Đối với tôi mà nói, đó cũng là một cơn ác mộng! Tôi chỉ mong nhanh chóng nhận được tiền rồi kết thúc mọi chuyện! Tôi biết chỉ có một cách duy nhất để thầy có thể nhanh chóng chuyển tiền, đó là khiến cho thầy cảm thấy mối nguy hiểm đang rình rập bên cạnh. Nguy hiểm càng gần thì thầy càng sợ bị bại lộ càng nghĩ cách để đáp ứng yêu cầu của tôi. Vì thế tôi cứ dùng những tin nhắn đó để hành hạ thầy, khiến thầy nghĩ tên tống tiền đó ở ngay bên cạnh mình, luôn dõi theo mình, khiến thầy căng thẳng, lo lắng sợ hãi... Càng gần đến ngày giao tiền, tôi càng sợ gây thêm rắc rối càng sợ bị thầy phát hiện. Tôi không dám dùng chứng minh thư của mình để mở tài khoản, vừa may chị Tiêu ở lâu dài trong gia đình tôi, chứng minh thư chị ấy cất trong ngăn kéo phòng ngủ của mình. Tôi đã cầm chứng minh thư của chị ấy tới ngân hàng, dùng danh nghĩa chị Tiêu để mở tài khoản.”
“Hôm thầy chuyển món tiền đầu tiên cho tôi, cũng chính là ngày em gái thầy và Phùng Thái đính hôn. Có thể do tôi quá vui mừng nên đã để quên điện thoại trên ghế sofa ở khách sạn! Sau đó, lúc tôi xuống lầu để tìm, trái tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi thấy thầy đang cầm chiếc điện thoại đó! Tôi nấp sau cầu thang quan sát thầy rất lâu. Tôi căng thẳng gần chết! Đêm đó tôi không tài nào ngủ được, không làm sao để quên đi hình ảnh thầy tay cầm điện thoại dáo dác nhìn khắp nơi. Tôi thực sự lo lắng một ngày nào đó thầy đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi hỏi về chuyện tôi tống tiền thầy! Ngày hôm sau tôi lại dùng điện thoại mới để nhắn tin cho thầy, sau đó, thực ra... tôi đã quyết định bỏ cuộc. Tôi nghĩ, hãy dừng ở đây thôi! Đừng làm quá tuyệt tình, dù sao mình cũng đã nhận được mười lăm vạn. Vậy nên, thầy biết đấy, mấy ngày đó tôi không nhắn tin cho thầy. Nhưng mấy ngày sau có một chuyện lại khiến tôi thấy lo lắng.”
“Hôm đó, trên Sở Giáo dục, trong lúc đợi đến lượt bảo vệ, tôi nghe thấy thầy gọi điện cho người bạn ở ngân hàng. Lúc đó tôi đã biết thầy nhất định không cam tâm còn muốn thông qua thẻ ngân hàng để điều tra. Vì vậy tôi lại hạ quyết tâm! Đã làm đến nước này, kiểu gì thầy cũng làm cho ra nhẽ, nếu vậy có sợ hãi cũng chẳng có ích gì, chi bằng đã xấu thì xấu đến cùng có thể dùng một số thủ đoạn sẽ khiến thầy thấy khó mà dừng lại! Vừa may, ngày hôm sau đã có kết quả xét duyệt giáo sư, Phùng Thái và mọi người muốn đến nhà thầy chúc mừng, tôi cũng đi cùng luôn. Tôi nhân cơ hội lúc không ai để ý lén vào phòng ngủ nhà thầy, để chiếc điện thoại đó vào trong ngăn kéo bàn trang điểm. Vốn tôi định sẽ gọi điện vào chiếc máy đó. Tôi nghĩ rằng, trong lúc thầy đang ngủ say, bất chợt chiếc điện thoại vốn vẫn nhắn tin tống tiền mình lại đổ chuông ngay trên đầu giường mình, kiểu uy hiếp đó chắc sẽ khiến thầy suy sụp, khiến thầy bất chấp tất cả để chuyển tiền cho tôi! Nhưng tôi đã quên một chuyện, chiếc điện thoại đó đang tắt máy. Lúc đặt chiếc điện thoại vào đó, tôi đã quá căng thẳng mà quên mở máy lên nên sau đó ý định này cũng không thực hiện được. Hơn nữa, giai đoạn này tôi vô cùng hoảng sợ, tôi bắt đầu do dự không dám liên lạc với thầy, không dám ép thầy, lo sợ gặp quả báo! Tôi tự hỏi có phải mình quá đáng quá không? Có tàn nhẫn quá không? Có phải mình điên rồi không? Có nên dừng lại hay không?... Nhưng cuối cùng vẫn là lòng tham chiến thắng, nên trước thời hạn chuyển tiền một ngày, tôi lại nghiến răng nhắn tin cho thầy.”
“Cô có biết...” Chu Vũ Lâu phóng ra ánh mắt dữ dội, “Khi nhận được tin nhắn đó tôi đang làm gì không?” Anh nắm chặt cơ thể Vương Nguyệt! Giống như ngày hôm đó anh đã giữ lấy Tưởng Đan! “Lúc đó.. tôi đang giết...” tiếng chuông điện thoại cắt ngang lời anh, đó là điện thoại của Vương Nguyệt. Điện thoại trong túi cô, cô đang định với tay lấy liền bị Chu Vũ Lâu chặn lại. Anh lôi điện thoại ra, sau đó mới phát hiện, không ngờ là điện thoại của Tưởng Đan.
Tưởng Đan quyết định để Chu Vũ Lâu đi đầu thú, càng nhanh càng tốt.
Cô đã đấu tranh hồi lâu trong văn phòng Ngụy Triệu Quốc, cuối cùng quyết định từ bỏ ý định hủy chiếc đĩa đó đi. Điều đó thật ngu ngốc! Cô nghĩ: giấu giếm không thể giải quyết vấn đề. Cô lập tức gọi điện cho Chu Vũ Lâu, nhưng điện thoại của anh tắt máy. Gọi cho Hoàng Đại Sinh bao nhiêu cuộc cũng không nghe máy. Không còn cách nào khác cô đành gọi cho Vương Nguyệt, định nhờ cô đi tìm Chu Vũ Lâu, nhưng Vương Nguyệt cũng không nghe máy.
Tưởng Đan sốt ruột đến phát điên.
Thời gian giống như một đoàn tàu trật bánh khỏi đường ray, thúc giục cô phải nhanh chóng nghĩ cách!
Nếu cô không thể giấu chiếc đĩa này đi, thì lát nữa sau khi nói chuyện xong với mẹ của Phương Lê Lê, Ngụy Triệu Quốc sẽ nghe được nội dung trong này. Tưởng Đan nghĩ, nhất định phải tìm được Chu Vũ Lâu trước lúc đó, kêu anh gọi điện thoại tự thú, đó có thể là cách duy nhất để anh có thể nhìn thấy thiên đường từ địa ngục!
...
Nhà khách trường Nghệ thuật Đông Cẩm.
Một nhân viên phục vụ đi tới trước cửa phòng, nghe thấy điện thoại bên trong đang đổ chuông. Cô dùng chìa khóa mở cửa phòng, nhìn thấy Hoàng Đại Sinh đang ngủ say tít mít. Cảnh tượng đó khiến nhân viên phục vụ giật thót mình, chuông điện thoại vẫn không ngừng vang lên, Hoàng Đại Sinh nằm trên giường mà không hề có phản ứng gì... Cuối cùng, anh bị lay gọi dậy một cách khó nhọc.
“Làm gì thế?” Anh mơ màng hỏi.
“Con gái viện trưởng Tạ gọi điện đến quầy lễ tân kêu chúng tôi lên phòng tìm anh.”
“Con gái viện trưởng Tạ?” Thuốc ngủ làm cho đầu óc Hoàng Đại Sinh vẫn còn u mê, một lúc sau anh mới phản ứng ra là Tưởng Đan tìm mình. Nhân viên phục vụ chỉ vào chiếc điện thoại vẫn đang không ngừng đổ chuông, Hoàng Đại Sinh bốc máy, chính là Tưởng Đan.
Chu Vũ Lâu cảm nhận được vài bông tuyết lác đác rơi lên mặt mình. Anh tự nhủ buộc phải kết thúc mọi chuyện trước khi tuyết rơi lớn hơn, nếu không cảnh sát sẽ tìm ra được manh mối thông qua dấu giày. Toàn thân anh phát ra sự giận dữ! Châm ngòi động lực cho lần giết người thứ hai này của mình... Anh hét lên với Vương Nguyệt: “Cô có biết mình đã làm những gì không? Cô để chiếc điện thoại chết tiệt đó vào phòng ngủ của tôi, khiến tôi suýt chút nữa thì giết Tưởng Đan!” Hình ảnh bên vách núi một lần nữa lại hiện lên trong đầu anh... điều đó khiến anh thực sự phát điên! “Chỉ vì cái kế hoạch ngu xuẩn của cô, vợ tôi suýt chút nữa đã trở thành kẻ chết thay cho cô!... Cô là đồ khốn đáng chết.”
“Thề có trời, đó không phải là ý đồ của tôi! Tôi không muốn tạo ra sự hiểu lầm như vậy...”
“Cô buộc phải trả giá!”
Điện thoại lại đổ chuông. Tiếng chuông khiến Chu Vũ Lâu càng thêm bực bội! Anh định vứt chiếc điện thoại xuống dưới lầu, nhưng khi nhìn vào màn hình, anh sững người! Không ngờ số điện thoại của Hoàng Đại Sinh.
“Sao có thể là Hoàng Đại Sinh được chứ? Cậu ta phải ngủ say đến sấm nổ bên tai cũng không biết mới phải, số thuốc ngủ đó đủ cho cậu ta ngủ một giấc tới mười giờ trưa mai!” Chu Vũ Lâu dâng lên linh cảm không lành, anh đưa điện thoại cho Vương Nguyệt, nói với cô: “Là Hoàng Đại Sinh, hỏi cậu ta xem có chuyện gì rồi cúp máy ngay!”
Vương Nguyệt cầm lấy điện thoại.
“Hiệu trưởng Vương, cô có nhìn thấy Chu Vũ Lâu không?” Hoàng Đại Sinh hỏi.
“Trưởng khoa Chu? Không, không thấy, sao vậy?”
“Tưởng Đan tìm cậu ấy, hình như ở nhà đã xảy ra chuyện gì, cô ấy rất lo lắng, đến giọng nói cũng lạc cả đi, gọi điện cho cậu ấy thì tắt máy, cô có biết cậu ấy ở đâu không?”
“Tôi cũng...” Vương Nguyệt đang nghĩ xem có nên kêu cứu với Hoàng Đại Sinh không thì chợt nhận ra bàn tay trên cổ mình đang siết chặt hơn! “Tôi cũng không biết! Có chuyện gì vậy?”
“Tưởng Đan không nói gì, cô thực sự không biết Chu Vũ Lâu ở đâu sao?”
“Tôi, tôi thực, thực sự không biết.”
“Hiệu trưởng Vương, cô sao thế? Sao lại ấp a ấp úng?”
“Thầy Hoàng...”
“Cô đang ở cùng Chu Vũ Lâu phải không?”
“Thầy ấy...” Cô vừa định nói tiếp thì Chu Vũ Lâu liền siết mạnh tay... già nửa người cô lơ lửng trên không!
“Tôi không biết...” Đột nhiên câu nói của Vương Nguyệt bị một âm thanh lớn cắt ngang.
8 giờ rồi, tiếng chuông đồng hồ trên giảng đường chính trường nghệ thuật vang lên.
Chiếc chuông đó ở ngay bên cạnh Vương Nguyệt và Chu Vũ Lâu. Từ khi chuyển về trường nghệ thuật Đông Cẩn, mỗi ngày cô đều làm bạn với tiếng chuông này, nhưng chưa bao giờ được nghe tiếng chuông một cách thân mật như vậy. Tiếng chuông vang lên giòn giã và như sấm dậy khiến cô suýt chút nữa tự gieo mình xuống. Chu Vũ Lâu giật lấy điện thoại, vứt xuống đất.
“Cô đã hết cơ hội!”
“Tôi xin thầy đấy, đừng giết tôi...”
“Đã muộn rồi.”
“Tôi sẽ trả lại toàn bộ số tiền đó cho thầy ngay lập tức...”
“Tôi không cần!”
“Xin thầy hãy tha cho tôi, tôi xin thề cho đến chết cũng không nói chuyện này ra...”
“Cô sẽ thực hiện được điều đó ngay bây giờ!”
“Trưởng khoa Chu...”
Vương Nguyệt còn đang nghẹn ngào muốn nói thêm gì đó, nhưng Chu Vũ Lâu không thèm nghe thêm bất cứ lời nào. Hoàng Đại Sinh tỉnh lại khiến anh vô cùng bực bội! Không chừng sẽ làm hỏng hết kế hoạch của anh! Phải nhanh chóng kết liễu người phụ nữ này! Anh nghiêng đầu, vươn tay ra phía trước, đưa cả người Vương Nguyệt ra không trung...
“Thầy không thể giết tôi!” Vương Nguyệt đột nhiên hét lớn.
Chu Vũ Lâu dừng lại.
Vương Nguyệt thở dốc nói: “Vì bản thân thầy, thầy cũng phải để tôi được sống! Nếu tôi mà chết, cảnh sát sẽ điều tra, phát hiện ra tài khoản của tôi đột nhiên có khoản tiền ba mươi vạn, điều tra ra thầy thì thầy phải giải thích thế nào?”
Câu nói đó khiến Chu Vũ Lâu chợt sững lại. Nhưng sau đó anh nói: “Cô yên tâm, cảnh sát sẽ không bao giờ biết số tiền đó, ba mươi vạn đó nằm trong tài khoản Tiêu Hải Bằng, không có tí liên quan gì tới cô.”
“Tôi xin thầy đấy Chu Vũ Lâu, con gái tôi còn nhỏ...”
Chu Vũ Lâu ra lệnh cho mình buộc phải hành động! Anh cúi người nói vào tai cô: “Là cô tự chuốc lấy!” Sau đó anh mạnh tay...
“Vũ Lâu! Cậu làm gì thế?”
Âm thanh đó vọng lại từ phía sau lưng Chu Vũ Lâu, anh giật thót mình! Quay đầu lại, thì thấy Hoàng Đại Sinh đang đứng ở cửa lên sân thượng.
Chu Vũ Lâu sững người một lúc, tiếp đến anh hét to lên với Hoàng Đại Sinh.
“Đừng có lại đây! Nếu không tôi sẽ vứt cô ta xuống!”
“Á...!” Vương Nguyệt hét lên kinh hãi... cơ thể cô đã hoàn toàn nằm giữa không trung! Chu Vũ Lâu túm lấy áo cô, giống như chiếc cần cẩu đang cẩu đồ vật ở trên cao, chỉ khác ở chỗ chiếc “cần” này có thể gặp sự cố bất cứ lúc nào.
Hoàng Đại Sinh run rẩy vịn tay vào tường, cảnh tượng trước mắt đã làm điên đảo hết mọi hình ảnh người bạn lâu năm của anh. Anh không tài nào nói ra được một câu cho hoàn chỉnh.
“Vũ Lâu... cậu đừng... cậu... buông ra...” Anh vừa nói vừa tiến lên phía trước.
“Đứng lại!” Chu Vũ Lâu nới lỏng bàn tay đang túm lấy người Vương Nguyệt. Tiếng thét tuyệt vọng vang lên từ phía tay anh.
Hoàng Đại Sinh dừng lại.
“Vũ Lâu, cậu điên rồi à? Buông cô ấy ra... cậu có biết làm vậy sẽ giết cô ấy không?”
“Đúng! Tớ đang muốn giết cô ta đây!” Chu Vũ Lâu hét lên giận dữ. Trong phút chốc, anh đã rơi vào trạng thái điên loạn thực sự.
“Tại sao vậy?” Hoàng Đại Sinh nhìn Vương Nguyệt đang không ngừng run rẩy, hỏi Chu Vũ Lâu: “Sao cậu lại giết cô ấy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Dù gì thì cậu cũng thả cô ấy ra đi đã, mọi chuyện còn có cơ hội giải quyết, cậu có biết nếu cậu buông tay thì sẽ thực sự kết thúc không!”
“Đã kết thúc rồi!” Chu Vũ Lâu cười đau khổ, “Cậu có biết người đàn bà này đã làm gì tớ không...”
“Cho dù cô ta làm gì thì cậu cũng đừng như vậy! Tớ xin cậu hãy thả cô ấy xuống đi! Tưởng Đan tìm cậu cả buổi tối đấy, cô ấy có chuyện rất gấp, cậu có hiểu không hả Chu Vũ Lâu! Cậu đang tìm đến cái chết đấy... thả cô ấy ra đi! Chu Vũ Lâu...”
Áo khoác của Vương Nguyệt hơi trơn, khiến cổ tay Chu Vũ Lâu đang túm lấy cô rất mỏi. Vương Nguyệt chưa bao giờ nhìn về phía mặt đất ở độ cao như vậy, theo phản xạ của bản năng, cô chốc chốc lại bất giác giãy giụa, nhưng cô cũng biết làm vậy sẽ chỉ khiến mình càng nguy hiểm hơn... Cô thực sự căm giận bản thân! Cô hận cái kế hoạch điên cuồng đó! Cũng hận mình sao đến tận giờ phút này vẫn tỉnh táo như vậy? Sao cô không ngất đi cho rồi. Nếu được vậy thì khi cái chết cận kề cô sẽ không thấy đau khổ nữa!
Điện thoại đổ chuông, Hoàng Đại Sinh vội nghe máy, nói với Tưởng Đan: “Vũ Lâu đang ở đây, có chuyện gì em nói với cậu ấy đi!” Anh vừa nói vừa định bước tới.
“Không được qua đây!” Cánh tay Chu Vũ Lâu đang túm Vương Nguyệt run lên, khiến anh suýt chút nữa cũng rơi xuống.
Hoàng Đại Sinh dừng lại: “Tưởng Đan, cậu ấy bây giờ không nghe máy được, em nói với anh đi.”
Chu Vũ Lâu không biết trong điện thoại Tưởng Đan nói những gì, nhưng chỉ sau vài câu nói, anh nhìn thấy vẻ tuyệt vọng hiện lên trên khuôn mặt người bạn lâu năm.
“Vũ Lâu!” Hoàng Đại Sinh hạ giọng hỏi, “Cậu là ‘Dạ Lạc Mông Không’ sao?”
Chu Vũ Lâu im lặng.
“Tưởng Đan nói, vừa rồi cô ấy nghe được đoạn ghi âm nghe lén bên Sở cảnh sát mới khôi phục lại, chính là đoạn nói chuyện giữa cậu và Phùng Thái trước khi Phùng Thái chết. Cô ấy bảo cậu gọi điện thoại đến Sở cảnh sát ngay, hiện giờ phía cảnh sát vẫn chưa nghe đoạn ghi âm đó, nếu cậu gọi điện ngay bây giờ thì có thể coi là đầu thú, cậu giết người vốn là do bị ép buộc, họ sẽ khoan hồng...”
“Không tác dụng gì đâu!” Chu Vũ Lâu ngắt lời, sau đó, anh nghe thấy tiếng rên rỉ... anh cúi đầu xuống, nhìn thấy áo khoác của Vương Nguyệt đang dần tuột khỏi kẽ ngón tay mình! Anh vội xoay người... cúi xuống, dùng tay kia túm lấy Vương Nguyệt, lôi cô lên!
“Bịch” một tiếng, Vương Nguyệt lăn mạnh xuống sàn sân thượng.
Cô đã thoát chết! Cô vẫn nằm đờ ra một lúc rồi mới loạng choạng đứng dậy, ánh mắt lộ rõ vẻ khó hiểu, giống như kẻ không biết phải làm gì. Tiếp đó, trong khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, cô đã làm một hành động kinh khủng... Cô giống như một con bò tót nổi giận, dùng hết sức lực lao ra đâm vào Chu Vũ Lâu. Cơ thể Chu Vũ Lâu bắn ra không trung thành một hình vòng cung hướng xuống dưới!
“Vũ Lâu!” Hoàng Đại Sinh lao lên...
Trong khoảnh khắc trước khi cơ thể Chu Vũ Lâu biến mất, Hoàng Đại Sinh nhìn thấy anh bám được vào mép tường sân thượng. Cơ thể anh lơ lửng trong không trung, dùng đôi bàn tay chống đỡ cả mạng sống của mình.
Vương Nguyệt điên cuồng chạy về phía lối ra sân thượng, miệng lẩm bẩm phát ra thứ âm thanh quái dị không rõ là đang khóc hay đang cười.
“Đưa tay cho tớ!” Hoàng Đại Sinh lao tới bên mép tường hét lên, anh cúi người xuống, hạ trọng tâm xuống thấp, vươn tay về phía Chu Vũ Lâu.
“Đưa tay cho tớ! Nào! Nhanh lên, đưa tay đây, đưa tay cho tớ! Đưa cho tớ...”
Chu Vũ Lâu không động đậy, không hề nhúc nhích, chỉ ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Đại Sinh, Hoàng Đại Sinh lại vươn người ra túm lấy cánh tay Chu Vũ Lâu...
“Đừng động vào tớ.” Chu Vũ Lâu nói, “Nếu không tớ buông tay đấy.” Anh bình tĩnh một cách lạ lùng, giống như bầu trời trước khi mặt trời mọc. Giọng nói và ánh mắt anh khiến mọi động tác của Hoàng Đại Sinh đều đông cứng.
Chu Vũ Lâu ngước mắt nhìn người bạn thân.
“Cậu nghe tớ nói này, Đại Sinh, tớ không muốn giết người, nhưng giờ đây tớ đã thành hung thủ. Nếu không có tớ, Hạ Sở Dung và chồng cô ấy sẽ không chết, Bạch Tiểu Khê và Triệu Đạc cũng không chết. Vương Nguyệt biết chuyện này, cô ta tống tiền tớ, nên tớ phải giết cô ta. Tớ nói luôn với cậu, còn một người nữa, Tần Phương, chỉ có cô ta biết “Dạ Lạc Mông Không” là ai, cô ta ép buộc tớ, nên tớ phải giết cô ta. Cậu bảo tớ đi tự thú, có ý nghĩ gì chứ? Thực ra tớ không hề sợ chết, tớ chỉ sợ không được sống cho tử tế, vì thế mà tớ đã từng bất chấp tất cả. Nhưng vận rủi bày ngay trước mắt, tớ không thể nào tránh được.”
Chu Vũ Lâu bật cười, nụ cười rất nhẹ. Sau đó anh buông một tay ra vươn về phía Hoàng Đại Sinh. Hoàng Đại Sinh vội vàng nắm lấy tay anh, đúng lúc bàn tay hai người chuẩn bị chạm vào nhau, Chu Vũ Lâu buông nốt tay còn lại...
Trong tích tắc, anh rơi xuống, biến mất vào màn đêm.
Tuyết bắt đầu rơi dày hơn.