Chương 14
Giống như Hugh Grant trong chớp mắt đã trải qua bốn mùa ở Notting Hill, cuộc sống thực ra cũng tương tự như vậy.
Mùa xuân năm nay đến rất muộn. Giờ này năm ngoái, trên phố đã loáng thoáng gặp người mặc áo ngắn tay, nhưng giờ này ai ai cũng đều còn gói mình trong những chiếc áo khoác dày cộp.
Hôm nay, khi trời vừa chập choạng thì lại đổ mưa, nhưng không phải là những giọt mưa xuân ấm áp mà lạnh buốt giống mưa cuối thu hơn. Người đi đường vội rảo bước chân, hơi thở phả ra những làn khói trắng, vội vã bước về nhà.
Cô bé gái ăn cơm tối xong thì vội chui về căn phòng nhỏ bé, lôi sách ra làm bài tập. Vì hôm nay là cuối tuần, bài tập rất nhiều, ngữ văn, toán, tiếng anh... Cô bé lần lượt làm từng môn một, tập trung cao độ, ngòi bút lướt nhanh trên vở.
Gần 10 giờ, cô bé buông bút, gấp cuốn vở cuối cùng lại, thở một hơi dài thoải mái. Phải đi vệ sinh cái đã, cô bé đã muốn đi vệ sinh từ lâu nhưng vẫn cố nhịn.
“Mẹ ơi, con làm xong bài tập rồi.” Đi từ nhà vệ sinh ra, cô bé hướng ra phòng khách nói.
“Đi ngủ sớm đi, không được thức khuya đâu đấy.” Mẹ cô dặn.
Cô bé quay lại phòng ngủ, nhanh chóng mở máy tính ra, đôi mắt ánh lên vẻ xúc động và mong chờ. Mẹ quy định cuối tuần cô mới được dùng máy tính, hơn nữa phải làm xong bài tập mới được dùng. Quy định này bắt đầu thực hiện từ học kì trước, lí do chính là cô bé sắp thi lên cấp hai, nhiệm vụ học tập rất nặng nề, không nên lãng phí quá nhiều thời gian vào việc lên mạng.
Cô đăng nhập vào QQ của mình, nhưng rất nhanh cô đã phải thất vọng, phát hiện ra tất cả các bạn của cô đều không lên mạng. Thực ra “tất cả các bạn” của cô cũng chỉ là mấy người bạn học thân thiết trên lớp. Dù ngày nào cũng gặp nhau ở trường, nhưng họ vẫn thích nói chuyện với nhau bằng cách này. Cảm giác có gì đó rất thần bí.
Nhưng giờ biết làm thế nào đây? Chẳng có ai để nói chuyện cả. Cô bé muốn vào phòng chat để tìm bạn mới, thực ra cô đã có ý định như vậy từ trước, nhưng mãi không dám. Mẹ từng nói với cô không dưới một lần, chỉ được nói chuyện với những người quen biết, tuyệt đối không được bắt chuyện với người lạ, như vậy vô cùng nguy hiểm, lúc mẹ nói câu đó thái độ hết sức nghiêm túc, khiến cô bé cảm thấy căng thẳng, giống như đang đối mặt với kẻ thù lớn vậy. Nhưng... có đúng là đáng sợ như vậy không? Gần đây, trong đầu cô thường xuyên tự chất vấn câu nói của mẹ. Cho dù gặp phải người xấu thì đã sao, dù sao cũng không gặp mặt nhau, họ vốn không biết mình ở chỗ nào, cho dù là thần thông quảng đại mấy đi chăng nữa cũng không thể chui ra từ máy tính để bắt mình được.
Cô bé biết rõ, những người lạ đó có thể ở bất cứ nơi nào trên trái đất, nếu không có chiếc máy tính này, họ mãi mãi chỉ là những người lạ mặt.
Được rồi, đêm nay cứ thử xem sao.
Cô bé bấm chuột vào một nút, trước mắt lập tức hiện ra phòng chat. Trống ngực cô dội liên hồi. Các phòng chat với những cái tên khác nhau khiến cô bé hoa hết cả mắt, không biết chọn cái nào. Đúng lúc này, cô bỗng phát hiện ra một điều kỳ lạ, có người đang gửi yêu cầu kết bạn với cô.
Thật bất ngờ quá! Chỉ có các bạn trên lớp mới biết số QQ của cô, hơn nữa, cô đã kết bạn hết với các bạn cùng lớp rồi, hiển nhiên đây là người lạ! Đây là lần đầu tiên có một người lạ gửi lời mời kết bạn cho cô, hơn nữa người này có cái tên nghe khá hay – Dạ Lạc Mông Không.
Có nhận lời không?
Lời cảnh báo của mẹ và nỗi khát vọng trong tim cùng lúc ập đến. Khi cô bé đang không biết phải làm thế nào thì nghe thấy tiếng mẹ ngoài cửa vọng vào.
“Muộn rồi đấy, tắt máy tính đi ngủ đi!”
“Vâng!” Cô bé trả lời đối phó, ngón tay để trên con chuột hơi động đậy. Cô buộc phải đưa ra quyết định, mẹ đang đi về phía phòng ngủ. Vào khoảnh khắc trước khi cánh cửa phòng ngủ mở ra, cuối cùng cô bé cũng dùng chuột bấm mạnh vào nút “đồng ý”.
“Mau đi ngủ đi, mai còn phải đi học thêm.” Đỗ Nghiên mở cửa, nói với con gái.
“Vâng.” Chu Hải Ninh tắt máy tính, quay ra cười với mẹ, “Mẹ ơi, lớp học thêm ngày mai có thầy giáo mới đấy, nghe nói rất nổi tiếng, rất nhiều người muốn được vào lớp của thầy ấy.” Cô bé giả vờ nói đến chuyện liên quan tới lớp học thêm nhưng kì thực trong đầu đang ngập tràn ý nghĩ: ngày mai khi mở máy tính ra, cái người có tên “Dạ Lạc Mông Không” đó sẽ nói chuyện gì với mình đây?
——— Hết ———