← Quay lại trang sách

Chương 8

Người cảnh sát đi đầu vóc dáng đậm, đeo kính đen, đầu trần để lộ mái tóc hoa râm chải vội nhìn mặt Kì Phương hỏi:

- Anh là ai?

- Tôi tên Kì Phương, thi công tại đây, đêm qua...

Chưa nghe hết, ông ta đi tiếp đến miệng hố rồi rút cặp kính râm nhìn xuống. Hàng rào người mặc cảnh phục mau chóng vây quanh, vài tiếng xì xào vang lên. Sau đó có hai người tụt xuống hố với túi dụng cụ nghiệp vụ. Chừng dăm phút sau họ nhấc nạn nhân lên mặt đất. Qua kẽ hở của hàng người, Kì Phương liếc mắt tranh thủ nhìn ông lần nữa và anh sửng sốt khi nhìn thấy thân hình Paul trần trụi chỉ độc một mảnh quần lót trên người. Họ đặt ông lên một tấm dù màu đen tương phản với nước da trắng bệch nên thi thể trông càng thảm hại. Kì Phương định dấn lên một bước để xem cho rõ thì một bàn tay túm gáy anh lôi nhẹ ra. Một cặp kính đen áp vào mặt anh.

- Anh đã làm gì ở đây?

- Tôi đi tìm ông ta và thấy ông ta nằm dưới hố.

- Vậy anh đã thấy những gì?

- Tôi chỉ mới đến đây trước các ông vài chục phút thôi, khi đó ông ta đã tắt thở, xác bị vùi dưới hố như các anh đã thấy.

Viên cảnh sát bấm đèn pin rê từ đầu xuống chân anh như thể kiểm chứng lời khai vừa rồi có đáng tin hay không rồi đột nhiên ông ta dừng lại ở mũi giày.

- Tại sao lại có máu?

Kì Phương cảm thấy nhớp nháp toàn thân. Không riêng gì mũi giày mà trên người anh chỗ nào cũng lấm láp hệt vừa trải qua một cuộc ẩu đả.

- Tại sao lại có máu ở chân? - ông ta nhắc lại.

- Trước khi tôi ngã xuống đây, tôi đã lại gần yoni đằng kia, máu ở đó đã...

- Yoni? Yoni là cái quái gì? – ông ta ngắt lời, tai vênh lên.

Kì Phương thoáng ngạc nhiên, anh nhìn xuyên mặt kính đen nhưng không thể biết ông ta có đùa hay không. Qua chất giọng bắc bộ anh đoán viên cảnh sát này vừa chuyển công tác đến đây chưa lâu. Cũng không lấy gì làm lạ, hai phần ba du khách lần đầu đến đây đều có chung câu hỏi na ná như vậy.

Kì Phương cố nhìn kĩ hình thù như một con gấu lừng lững đang ngự trước mặt nhưng chẳng thấy gì ngoài tấm biển hiệu ánh bạc “ Thiếu tá: Lê Đại Hắc’’ treo trước ngực. Tuy trời tối mịt nhưng ông ta vẫn đeo cặp kính râm che gần nửa khuôn mặt và đang chăm chú chờ câu trả lời.

- Yoni là vật thờ cúng mô phỏng cơ quan sinh dục nữ. - Kì Phương nói: - Theo quan niệm của Bàlamôn giáo, yoni là biểu tượng cho âm tính trong vũ trụ.

- Chẳng lẽ trong vũ trụ này chỉ mỗi âm tính? - Viên cảnh sát tỏ vẻ không hài lòng. - Dương tính ở đâu?

- À không, vũ trụ này được cấu thành bởi hai lực lượng âm và dương trái ngược nhau nhưng cân bằng và luôn song hành với nhau. Lúc nãy tôi nói chưa hết, bên trên mỗi yoni luôn có một linga. Nói đến đây chắc ông biết linga là gì rồi chứ.

Một sĩ quan bước tới làm ông ta phải miễn cưỡng quay sang.

- Gì thế?

- Báo cáo sếp! đã xác định được danh tính nạn nhân. Qua khám nghiệm sơ bộ thì ông ta chết khoảng 1 đến 3 giờ sáng bởi một vết thương trên cổ gây mất máu. Không thấy máu trên hiện trường vì vậy đây có thể là hiện trường giả. Ngoài ra có rất nhiều dấu chân cày nát xung quanh và dưới đáy hố.

Nghe đến từ “ cày nát’’ Kì Phương lại chột dạ. Anh định nói lên rằng có rất nhiều máu đã đổ phía ngoài kia nhưng đã thấy rất nhiều lính tráng đã vây quanh đó tự khi nào.

- Đưa nạn nhân về trung tâm pháp y tỉnh. – Ông ta xua tay như muốn đuổi đám cấp dưới cùng cái xác to kềnh thiếu thẩm mỹ ra khỏi mắt kính thời trang của mình. Xem ra phạm trù âm dương đối với ông ta thú vị hơn nhiều. Ông ta ẩy nhẹ cặp kính rồi nói tiếp:

- Yoni? tiếp đi!

- Vâng, bộ ngẫu tượng linga-yoni thể hiện một triết lí về vũ trụ và tâm linh. Nếu ông muốn tìm hiểu về nó tôi rất sẵn lòng.

- Được, ta ra ngoài kia!

Họ ra khỏi lùm cây, bầu trời màu xám tro le lói vài tia nắng nhạt xuyên qua đám mây mù. Những ngọn tháp Chàm nhấp nhô như đang vươn mình khỏi khóm cây để tận hưởng nguồn sinh khí ban mai tinh khiết nhất. Xa xa là dãy núi trùng điệp bao quanh như những bức tường thành thiên nhiên được thượng đế dựng lên hàng triệu năm trước để che chở cho thung lũng thiêng.

Không giống như các đền đài lăng tẩm nổi tiếng trên thế giới luôn ngự trị trên quảng trường rộng lớn hay sa mạc bao la để tăng tính uy nghi đầy chế áp thì tháp Chàm lại duyên dáng e ấp trong những đồi cây khóm lá. Nếu bức màn thiên nhiên xung quanh hạ xuống, tháp Chàm sẽ trở nên trần trụi và cô độc. Kazik - người kiến trúc sư tài ba nhiều năm gắn bó với Mỹ Sơn đã thốt lên rằng “người Chămpa cổ đã gửi tâm linh vào đất đá; và đã biết dựa vào thiên nhiên để làm nên một Mỹ Sơn tráng lệ - thâm nghiêm - hùng vĩ. Đây là một bảo tàng kiến trúc điêu khắc nghệ thuật vô giá của nhân loại mà sẽ còn lâu chúng ta mới hiểu hết”

Trong khi anh đang day dứt với vô vàn di tích và thiên nhiên ở đây đang bị tàn phá và dần bị mất thiêng thì đi trước anh là hiện thân của chủ nghĩa vô thần. Viên cảnh sát như một con bò mộng lùi lũi dẫm đạp lên những chùm hoa dại khoe sắc để tiến về nơi có máu đổ.

- Tu bổ mà sao không ủi sạch cỏ cây ở đây đi? - ông ta cất giọng ồm ồm.

Kì Phương không biết nói gì. Ông ta nói đúng một nửa. Tuy cây rừng là lớp áo choàng xinh xắn nhưng vẫn có nhiều loại cây luôn ăn bám như tầm gửi. Những chùm rễ Đa rừng vươn dài như những xúc tu bạch tuộc đang ngày đêm gặm nhấm, sờ soạng và rỉa rói vào từng thớ thịt khúc xương để hút cạn sinh lực của những thân hình già cỗi xiêu vẹo và đổ nát. Sự xấm lấn bền bỉ thầm lặng này đang từng ngày từng giờ xóa sổ những dấu tích ít ỏi cuối cùng của một nền văn minh tột bậc Đông nam Á một thời mà một người làm nghệ thuật như anh không khỏi xót xa.

- Thưa ông, lối này! – Kì Phương gọi như thét khi thấy viên cảnh sát đặt gầm dày lên lên một tấm bia để đi tắt. Quá muộn, trang sách bằng đá lật nghiêng rơi xuống vỡ làm đôi. Ông ta quay lại chép miệng vẻ tiếc nuối rồi lách qua khe cửa để vào ngôi tháp. Hai viên sĩ quan bên trong vội vã trồi trở ra nhường chỗ cho vị sếp to lớn của mình. Rất sợ đổ vỡ, Kì Phương nhoài người lao theo nhưng chiếc máy ủi kia đã bị chặn lại bởi chiếc bệ thờ. Ông ta khự lại chiếu đèn lên xem rồi chết lặng đi vài giây. Lùi lại một bước, ông đưa tay gẩy kính khỏi mắt rồi trân trân nhìn hiện vật trước mắt như nhìn một quái vật chưa thấy lần nào trong đời.

- Đây là... yoni?

- Vâng thưa ông, linh thực khí nữ. Trong thần thoại Balamon giáo, Yoni còn là hình tượng của nữ thần Uma. Còn linga là biểu tượng của thần Siva, chồng của Uma.

- Thế chồng cô ta đâu?

- Đền này không còn linga, nó đã mất.

- Mất từ bao giờ?

Kì Phương không biết ông ta đã nhìn thấy cái gì trên yoni hay chưa. Việc yoni mất một linga từ đời tám hoánh không đáng quan tâm bằng một yoni đầy máu. Tuy nhiên anh vẫn đáp cặn kẽ.

- Bộ linh vật đầu tiên của này được chế tác bằng đá quý từ thế kỉ thứ chín, cũng như vô vàn linga xưa kia luôn được làm bằng vàng, bạc, đá quý nên nó là mục tiêu của bọn trộm cướp mọi thời đại. Sau mỗi lần bị mất, triều đình Champa lại phục dựng cái mới nhưng không dám dùng vật liệu đắt tiền nữa. Cái yoni mà ông đang thấy đây là cái phục chế lần gần đây nhất thôi.

- Nghe nói trong các nghi lễ cúng tế ở đền tháp xưa kia, họ giết súc vật để tế thần đúng không?

Giờ thì Kì Phương dám chắc ông ta đã nhìn thấy máu. Anh đáp:

- Đúng, ngựa trắng, dê trắng hoặc là voi trắng là vật tế được ưa thích trong các nghi lễ. Tục lệ này có từ xa xưa nhưng bây giờ đã biến hóa nên không còn nữa.

- Vậy người trắng thì sao? Đã có bao giờ con người bị mang ra tế chưa?

Câu hỏi trực diện và bất ngờ đã làm Kì Phương lúng túng. Từ lúc thấy máu trên yoni đến nay, tuy đầu óc anh rối bời nhưng không sao át được ám ảnh về một nghi lễ mơ hồ cổ xưa. Anh đã tự đặt ra bao câu hỏi rồi lại để nó tuột đi không lời giải đáp. Không lan man, vẫn âm giọng thâm trầm, Lê Đại Hắc đi thẳng vấn đề.

- Balamon giáo có tục giết người tế lễ, đúng không?

Kì Phương biết trả lời có hoặc không mà không đi kèm một bài giảng đầy đủ sẽ làm ông ta hiểu sai về một tôn giáo lớn. Thực ra câu trả lời là “ có’’ nhưng luôn có điều kiện và hoàn cảnh đặc biệt nhưng đây đâu phải lúc dông dài.

- Tôi cho rằng đây không phải là một lễ tế! – Kì Phương đáp. - Thứ nhất đây không có linga, trong Balamon giáo tượng thờ không đầy đủ âm dương thì không thể hành lễ. Thứ nữa như tôi đã nói, vật tế là những con vật có màu trắng biểu tượng cho sự tinh khôi trong sáng. Một số lễ tế ở các bộ tộc khác còn dâng hiến các thiếu nữ đồng trinh và nhất là trẻ em bởi người ta quan niệm đó mới là sự tinh khiết. Còn một ông lão già nua hai đời vợ như Paul tôi e rằng...

- Anh nói không đúng! – Ông ta cắt ngang. – Tôi được biết người Maya còn tế cả nô lệ, tù binh và thậm chí cả tù nhân nữa, họ đâu có tinh khiết?

Ái chà. Kì Phương phải thừa nhận ông ta biết nhiều hơn cái vỏ giả ngây khi hỏi về linh thực khí. Anh nói:

- Việc chọn vật tế thần tùy theo phong tục, nhu cầu tâm linh hay mục đích cụ thể nào đó, có khi người ta mang kẻ thù hay tử tội ra để tế thần nhưng ta lấy họ ra để so sánh với Paul thì khác gì đang xúc phạm ông ta. Dù sao đi chăng nữa, tục tế người từng bị lên án quyết liệt và đã lùi xa cùng với những thời kì đen tối của lịch sử. Thậm chí ngày nay, giết súc vật cúng tế cũng bị coi là dã man. Nghi thức này chỉ còn duy trì bằng cách thay thế máu bằng rượu hoặc sữa mà thôi.

- Thế bọn tà giáo hoặc cuồng tín thì sao?

- Giả thiết này thì được. – Kì Phương gật đầu. - Việc hắn chọn một bộ ngẫu tượng khuyết linga đã nói lên đây là kẻ đầu óc không bình thường.

Trong không gian tù túng, nguồn dưỡng khí ít ỏi dường như bị cả hai hút sạch. Mùi xú uế bốc lên làm Kì Phương chực lao ra ngoài.

- Khoan đã. – ông ta chỉ vào yoni hỏi. – Nếu không có linga mà lại tưới máu lên yoni, hay kẻ điên này định mô phỏng cái gì đó chắc?

Kì Phương biết ông ta còn lâu mới bỏ qua vụ máu me này, ông ta cho rằng lí giải được hành vi này sẽ làm rõ hơn động cơ của hung thủ. Viên thiếu vỗ trán ra vẻ suy nghĩ ghê lắm, ông đi quanh bệ thờ một vòng rồi đứng lại thì thào.

- Tại sao người ta lại dùng máu để hiến tế mà không phải là thân xác? Theo tôi đọc sách thì người Maya và Inca còn moi tim gan người để đặt lên đĩa rồi mới dâng lên thần Mặt Trời... Còn đây chỉ thấy máu là máu...

Kì Phương định mặc kệ ông ta lảm nhảm một mình nhưng nghĩ lại đây là cơ hội hiếm hoi để anh truyền bá một ít phong tục Chăm. Anh nói.

- Lễ cúng tế của người Chăm theo đạo Bàlamon chính là lễ tắm linga-yoni bằng một chất lỏng đặc biệt được gọi là nước thiêng. Nếu kẻ này coi nước và sữa không đủ lay động thần linh nên phải nhờ đến thứ cao cấp hơn, tột cùng thang nấc đó là máu. Mang máu hiến lễ thể hiện sự hi sinh và dâng hiến cao nhất.

Kì Phương vẫn thao thao bất tuyệt và chưa có ý dừng lại. Như một tu sĩ Balamon đã lâu chưa có thêm con chiên, anh hào hứng nói cho đến khi cánh tay bắp cày kia khoát xuống.

- Hôm nay là ngày đặc biệt phải không?

- Vâng, hôm nay là ngày… khai quật báu vật Chăm. – anh đáp.

- Ý tôi muốn hỏi về tâm linh cơ.

- Đây cũng là một ngày đặc biệt. - Anh chỉ lên mặt trăng đang nhạt bóng giữa nền trời xanh. – Ông nhìn thấy trăng tròn chưa? nó chỉ tròn nhất vào ngày rằm. Đây là một ngày đặc biệt trong chu kì của vũ trụ.

Lê Đại Hắc chỉ phắt lên bệ thờ.

- Vậy chẳng lẽ cái cối đá này hôm nay cũng đến... chu kì?

- …

Dường như biết mình lạc lời, ông lẩm bẩm:

- Yony là linh thực khí phụ nữ. - ông rụt tay rồi nhè răng ra vẻ kinh tởm. - Mà máu chảy ra từ linh thực khí phụ nữ là máu gì?

- Kinh nguyệt. – Kì Phương đáp.

Viên cảnh sát ngượng nghịu nhìn xuống góc tường. Nhìn thái độ đó anh suýt bật cười và nói.

- Ông không phải thẹn! Kinh nguyệt có trong truyền thuyết Balamon giáo đấy.

- Tầm bậy, tôi chỉ nghe nói nếu phụ nữ đang kì kinh nguyệt đụng vào người tu sĩ Balamon, ông ta lập tức tắm rửa và thay ngay quần áo.

- Đó là cách nói cường điệu thái quá. Những gì chảy ra từ biểu tượng linh thực khí đều được tôn sùng như một thứ nước thiêng. Trong truyền thuyết Balamon giáo, thần đầu voi Ganesa sinh ra từ kinh nguyệt của nữ thần đấy.

- Thật à?

- Truyền thuyết này nói rằng nữ thần Parvati, vợ bé của thần Siva đã đánh rơi một giọt kinh nguyệt xuống sông Hằng. Một con quỷ ăn phải và sinh ra một vị thần năm đầu voi. Sau khi bị chặt đi 4 đầu nó còn lại một đầu đó chính là thần Ganesa. Kì Phương chỉ tay bức tượng cụt đầu bên ngoài xót xa nói.

- Kia, còn mỗi cái đầu duy nhất cũng bị chặt rồi. Có gần một chục truyền thuyết nói về gốc gác của vị thần này nhưng truyền thuyết sinh ra từ kinh nguyệt đối với tôi là dễ nhớ nhất.

- Hàng vạn giọt máu đã chảy ra từ yoni. - Viên thiếu tá chỉ vũng máu phẫn nộ. - Không lẽ hắn đổi một mạng người để sinh ra hàng vạn vị thần sao?

- Một mạng đâu có nhiều. – Kì Phương đáp. - Ông biết thời trung cổ người Maya đã giết hàng chục ngàn nô lệ chỉ để hiến cho một vị thần đó sao?

Lê Đại Hắc lập tức chộp lấy.

- Đấy nhé! vậy là anh cũng gián tiếp công nhận đây là một nghi lễ. Liệu anh có cho đây là kẻ tâm thần khi hắn còn đủ tỉnh táo để chọn ngày chu kì của mặt trăng?

- Paul chọn đấy chứ? Chính ông ta tự vào đây.

Kì Phương vừa thốt ra đã biết mình bị hớ, Paul không điên rồ mà tự vào đây lúc đêm khuya. Rất có thể ông bị ai đó bắt cóc hoặc dụ dỗ nhưng một điều không thể chối cãi là chính Paul chọn ngày hôm nay để khai quật. Anh cũng chưa bao giờ đặt câu hỏi tại sao phải là ngày này. Trăng tròn. Rạng sáng. Nghĩ đến đây Kì Phương thoáng rùng mình bởi các trình tự y như có ai sắp đặt trước. Các lễ tế của người Chăm cổ thường được cử hành vào ngày trăng tròn lúc rạng sáng. Đó là giờ của thần linh, là khởi nguồn của sự sống. Một bài ca trong kinh Vệ Đà nói rằng hiến tế vào lúc giao thời giữa ngày và đêm giúp cho thời gian được diễn tiếp liên tục và bảo vệ sự trật tự của vũ trụ. Đã có dấu hiệu của một lễ tế. Kì Phương thầm nghĩ viên cảnh sát đã đúng.

Ngay lúc đó, một viên cảnh sát vội vã đi tới.

- Báo cáo sếp, có phát hiện mới.

- Gì thế?

Kì Phương hiểu ý bèn lảng đi chỗ khác. Tuy nhiên giọng viên sĩ quan oang oang làm đôi tai anh không thể cúp xuống.

- Chúng tôi chứng minh được ngay sáng nay có một phụ nữ lạ đã xuất hiện tại đây.

Kì Phương chột dạ, anh tự nhận thấy mình có gì đó sơ suất, mà trong tình huống nhạy cảm như thế này, sự chậm trễ và thiếu thành khẩn có thể mang lại cho anh nhiều bất lợi. Lê Đại Hắc hỏi dồn cấp dưới.

- Cô ta làm gì ở đây?

- Chúng tôi mới chỉ thu được vết giày cao gót dẫm loạn xạ quanh xác chết và tại hai vị trí được coi là hiện trường thật và giả. - Anh ta chỉ mấy vết giày ngay dưới đất rồi tiếp. - Căn cứ cỡ giày, bước chân và độ lún đất, đối tượng này khá cao lớn, rất linh hoạt và có thể là rất trẻ.

Viên sĩ quan này nhấn mạnh từ “ rất trẻ’’ cuối câu như muốn gợi trí tò mò cho sếp mình.

- Có thu được gì không?

- Chưa, chúng tôi đang tìm dấu vân tay.

Hắc biết chẳng phải tìm đâu xa, nó đứng lù lù ngay trước mắt ông.

- Anh kia! - ông ta lập tức đổi giọng. - Anh đang giấu tôi đều gì?

Mấy phút gắn ngủi đóng vai một giáo sĩ Bàlamon thuyết pháp đã vụt biết, anh hiện nguyên hình trở lại một tên nghi phạm nhem nhuốc.

- Thưa ông, tôi không hề giấu ông điều gì.

- Chắc hẳn anh vừa nghe gì rồi chứ?

- Vâng... có một phụ nữ trẻ... - Kì Phương ngậm ngùi khi nhắc đến cô gái tội nghiệp vừa bị anh trục xuất khỏi đất thánh sáng nay.

- Tôi chưa kịp nói với ông. Sáng nay tôi đã đến đây với một cô gái, nhưng cô ta đã bỏ đi.

- Cô ta là ai?

- Đó là con gái Paul.

- Vậy khi chúng tôi đến đây sao chỉ có mình anh?

- Cô ta đến tìm ba mình nhưng không thấy nên đã bỏ đi.

Lê Đại Hắc ưỡn ngực như thể suýt ngã ngửa rồi chỉ phắt tay về phía chiếc cáng đang đi qua trước mặt.

- Không thấy? cái xác to đùng thế kia mà cô ấy cũng không thấy?

- Tôi thề là chưa.

- Chưa biết? – Lê Đại Hắc giật phắt cặp kính nhìn xoáy vào mặt anh như nhìn sinh vật lạ.

Kì Phương để ý thấy rằng mỗi khi nghi ngờ hay tức tối điều gì ông thường để cho đối phương nhìn thấy cặp mắt một mí sắc lẹm của mình.

- Đúng thế. - Kì Phương vẫn dứt khoát. - Cô ta chưa biết cha mình chết.

Hắc xích lại gần anh, giọng du dương lạnh người.

- Anh định bịp tôi? Anh xem tôi là một thằng ngốc? - ông ta hậc lên một tiếng. – Quanh hố đầy dấu chân cô ta. Cô ta đứng cạnh xác cha mình mà không biết. Anh đã giấu tôi sự xuất hiện của cô ta và tiếp tục dối tôi sao? – càng nói ông càng gay gắt. - Chưa hết, anh còn cố tình xóa nát hiện trường nhằm tẩy nốt dấu vết của cô ta. Nói thật đi! cô ta là ai và đã làm gì với Paul?

Kì Phương cảm thấy mắt cay xè, anh lùi lại tránh những lời truy vấn văng tới tấp hệt như bị bắt quả tang anh và Thi Nga đang thông đồng lén lút gì đó.

- Tôi và cô ta đến đây trong tâm trạng rất hoang mang. Trong lúc bối rối tôi đã sảy chân xuống hố. Tôi không muốn để cô ta thấy cảnh tượng đó nên nằm che lên xác chết. Sau đó một lúc cô ta liền bỏ đi.

Càng bào chữa cho Thi Nga bao nhiêu anh thấy mình vô lí bấy nhiêu. Nhìn khuôn mặt ông ta giận dữ lẫn sự thất vọng, anh biết mình nói không có sức thuyết phục. Càng bao biện anh càng bị nghi ngờ, mà trong ý nghĩ của cảnh sát thì bất cứ ai cũng có thể là thủ phạm, kể cả con gái đẻ ông ta.

- Vậy cô ta đi đâu? có thể liên lạc được với cô ta ngay bây giờ không?

- Cô ta vừa về nước nên không có số điện thoại. Cô ta tin là cha mình chưa chết và có thể sẽ tiếp tục đi tìm tiếp.

- Đi đâu?

- Theo như cô ta nói là sẽ tìm bên... Campuchia.

Kì Phương thậm chí còn thấy không thể chấp nhận nổi với chính câu trả lời nực cười của mình. Còn Lê Đại Hắc chán ngán đến mức không muốn rút cọng kính ra để nhìn cái bộ mặt nửa hâm nửa dại đang chường ra trước mặt ông.

- Tôi hỏi anh câu cuối cùng. Vì sao anh và cô ta biết Paul đến đây trong đêm khuya?

Kì Phương chợt nhớ đến tờ giấy trong bao, tuy chưa hiểu nghĩa nhưng dù sao nó cũng đã đưa anh đến đúng chỗ. Anh phân vân có nên lấy lá thư của người khác gửi riêng cho người khác đưa cho viên cảnh sát hay không. Cuối cùng anh quyết định không.

- Đêm qua chúng tôi không liên lạc được với Paul. – Anh đáp. – Mỹ Sơn là nơi mà tôi nghĩ đến đầu tiên.

- À, xem ra anh rất hiểu về nạn nhân đấy. Rồi sao?

Qua lá kính râm, Kì Phương nhận ra ông ta đang “ cười đểu’’.

- Anh thấy đấy, tôi đã có rất nhiều lí do để tạm giữ anh trong đó tội nhỏ nhất là đã phá hoại hiện trường. Nhưng thôi, tôi vẫn coi anh là nhân chứng đặc biệt vậy.

Tiếng chuông bộ đàm bỗng cắt ngang, Hắc lùi ra để nghe máy nhưng vẫn để anh trong tầm mắt. Không hiểu ông đã có thêm tin gì mới, nhưng cú điện ngắn đã hướng tâm trí ông sang mục tiêu khác. Ông ta tiến sát anh nói nhỏ nhưng rất rành rẽ:

- Nghề tôi không được phép quá tin một ai, nhưng với anh tôi thử phá lệ một lần. Chúc mừng anh. Ưu tiên số một của chúng tôi là tóm ngay hung thủ nên tôi cần đi gấp nhưng nhân viên của tôi vẫn có mặt quanh anh. - Ông ta vỗ vai anh. - Hãy ở lại và nghĩ tiếp về hiến tế đi, tôi sẽ trở lại. - Nói xong, ông ta kéo đội quân biến mất.

Khu thánh địa lại vắng lặng như chưa hề có gì xảy ra. Ánh nắng trong trẻo rắc đều lên thung lũng xanh nhưng không thể xua đuổi hình ảnh cái chết thê thảm của Paul trong đầu anh. Dòng kí hiệu bí ẩn để lại, máu chảy trên yoni và cái chết đau đớn của Paul như một bóng ma ám riết trong trí não anh.

Kì Phương tiến vào tháp để quan sát một lần nữa với hi vọng tìm thấy cái gì đó mặc dù toán cảnh sát không trừ cho anh cơ hội nào sau khi xới nát từng gọng cỏ đến hạt cát dưới chân. Nắng đã lên cao, ánh sáng tán xạ trên mặt tường đã làm cho lòng tháp sáng màu hơn. Kì Phương chạm mắt lên lên bệ thờ giật mình kinh hãi!

Lớp máu đen trên mặt Yoni hiện lên một dòng chữ rợn người.

.

Kì Phương choáng váng đứng chết lặng giữa phòng.