← Quay lại trang sách

Chương 11

Champa là một vương quốc nhỏ bé nhưng lấp lánh trên bản đồ thế giới cổ đại bởi những ngọn tháp Chàm đỏ thẫm và huyền thoại về những pho tượng thần balamon đúc bằng vàng khối dựng khắp các thánh địa. Họ sở hữu một kĩ nghệ độc đáo về chế tác kim hoàn và đá quý dùng làm đồ trang sức. Các linga, kosa, các loại tượng thần và nhiều đồ thờ cúng tinh xảo được đúc bằng kim loại qúy hiếm đều là những tác phẩm nghệ thuật đắt giá nên được ngoại bang săn lùng ráo riết. Non trẻ, giàu có, xinh đẹp, lại nằm chênh hênh bên đường huyết mạch hàng hải nên quanh năm đối mặt với bao thèm thuồng nhòm ngó của cướp biển và các loại giặc dã. Để tồn tại, họ rất tinh thông, thiện chiến, giỏi đi rừng lẫn đi biển, giàu kinh nghiệm phòng thủ và dĩ nhiên là cả đào tẩu khi cần.

Tháng 6 năm 1902, trời Miền trung nóng như trút lửa, trên một công trường lọt sâu giữa cánh rừng vàng sém đang tấp nập từng đoàn người đào bới, khuân bê dưới sự giám sát tỉ mỉ đến khắt khe của những đốc công đặc biệt. Dưới một lều cây dựng tạm có hai người đàn ông cao lớn mặc quần short trắng, mũ vải cao, râu ria xồm xoàm đang chụm đầu trước các trang giấy trải rộng. Tuy gầy gò khắc khổ nhưng không làm mất niềm đam mê cháy bỏng hiện rõ trên khuôn mặt thanh nhã tuấn kiệt của mình. Đó là hai “ tên thực dân’’ Henrry Parmentier và Luis Finot. Hôm nay công việc của họ có thay đổi, thay vì khai quật và ghi chép như lệ thường, họ vừa nhận được một tấm bản đồ từ các cộng sự của EFEO gửi về.

Trước bản vẽ còn sơ sài và do dự, Luis Finot cho rằng dưới lòng đất xung quanh kinh đô Simhapura phải có một hệ thống hầm ngầm bí mật nối liền với Thánh địa Mỹ Sơn và cửa biển Hội An. Hệ thống hầm ngầm này phải là nơi thỏa mãn được một loạt yếu tố cốt tử như giúp vua chúa chạy giặc, cất giấu của cải, nơi trú ẩn và luyện pháp hoặc tẩu thoát nhanh ra Biển đông khi cần.

Tính riêng trung tâm tôn giáo Mỹ Sơn vào lúc hưng thịnh nhất là thế kỉ VI - VII, đã có hàng chục ngọn tháp với vô số tượng vàng bạc và đá quý ùn ùn dâng cúng trong các ngày đại lễ linh thiêng. Sử Hán còn khoe rằng quân của họ cướp được vô số vàng đến hàng trăm cân phải nấu chảy rồi đúc thỏi để tiện mang về. Các vương triều cổ đại luôn có một lượng ngân khố dự trữ và họ biết cách cất giấu chúng khi loạn lạc. Những kho báu này cho dù được cất dẫu kĩ càng đến bao nhiêu thì theo thời gian và binh biến cũng làm cho nó thất lạc và trở nên vô chủ.

Một thực tế là hầu hết các kho của này không bao giờ đến tay hậu duệ của họ, còn các nhà thám hiểm phương tây luôn luôn là người tìm ra chúng. Khắp địa cầu từ Châu á đến Châu phi rồi vòng qua Châu đại dương, không kho báu nào là thiếu dấu chân của người Pháp, Anh. Trước tấm bản đồ Champa, câu hỏi dầu tiên của Parmentier và cộng sự là: Il est ou le trésor? - Kho báu ở đâu?

Đã hơn một thế kỉ trôi qua, không biết các chuyên gia EFEO có lần ra manh mối kho báu nào ở Champa hay không thì câu trả lời cũng đã theo họ về với Chúa. Trăm năm qua không một nhà khoa học chân chính nào khơi gợi vấn đề tìm kho báu Champa thì đùng một cái, hôm nay và cũng là lần đầu tiên trong lịch sử EFEO, Paul Morierre đã dõng dạc tuyên bố sẽ khai quật kho báu Chămpa. Nhưng... hỡi ôi, ông thề thốt ầm ĩ xong chưa kịp chứng tỏ cho nhân loại thấy thì cũng vội vã về trời. Vậy thực chất kho báu này là gì và đang ở đâu?

Trên đường quay lại Đà Nẵng, Kì Phương băn khoăn không biết Thi Nga đang ở Rex chờ anh hay đã lên đường đi tìm kho báu Naga. Anh lo đêm hôm lạ nước lạ cái không biết cô có về đến Đà Nẵng an toàn hay không. Nếu không bị sát hại dọc đường thì giờ này cô nàng đang thu xếp hành lí để rời Việt Nam theo dấu chân mịt mù vô vọng của cha cô sang Campuchia. Thật điên rồ. Đúng như anh hi vọng, chiếc Ford sét rỉ đang đỗ xệch xẹo ngoài cổng khách sạn. Chàng nhân viên đeo nơ thấy khách quen đi vào nên tỏ ra là người tinh tế.

- Cô ta đang chờ anh ở trên phòng 307 đấy!

- Vâng, cảm ơn anh!

Đến trước cửa phòng 307 anh lặng mình một lúc rồi ấn chuông. Cánh cửa vội mở ra.

- Anh vào đi!

Cô nhìn anh với ánh mắt mừng rỡ rồi ngồi vội xuống sàn trước chiếc vali lớn đầy sách đã mở tung. Cô đang lục lọi tất cả hành lí của ba mình để tìm manh mối về Naga. Kì Phương đảo mắt, khắp nơi bừa bộn sách báo bày từ trên bàn đến sô pha. Anh lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế trống dựng góc phòng và không biết mình nên bắt đầu từ đâu. Dù muốn hay không anh cần phải nói ra sự thật. Dường như không hề để ý đến vẻ mặt căng thẳng của anh, Thi Nga rút một cuốn sách rồi xoay bìa về anh.

- Anh hãy lật chồng sách đầu giường xem có cuốn nào có từ “ thánh địa’’ như cuốn này không?

Kì Phương liếc qua cuốn “ Thánh địa Mỹ Sơn’’ của Ngô Văn Doanh liền hiểu ngay cô đang tìm gì nhưng anh biết điều đó không cần thiết nữa. Thi Nga đặt cuốn sách xuống rồi lại nói tiếp.

- Có hai thứ quan trọng nhất mà tôi muốn có ngay trước khi đi Camboge, đó là tấm bản đồ hay cuốn sách nào đó dẫn đến thánh địa Naga, thứ hai là cuốn nhật kí của ba tôi. Anh giúp tôi đi.

Cũng không cần nốt, anh nói thầm trong cổ. Nhưng không hiểu sao trước lời yêu cầu tha thiết kia, anh lại buột ra một câu khác hẳn:

- Mấy thứ đó chắc ba cô đã... mang đi rồi!

- Dạo này ba tôi hay quên, lúc đi lại rất vội vã. Nhật kí là vật bất li thân của ba rồi, mong sao tấm bản đồ ba tôi bỏ quên đâu đây.

Kì Phương dường như không nghe thấy gì, mấy lần suýt vọt miệng rằng ba cô chết rồi không cần đi đâu nữa nhưng anh đã kìm lại. Nhìn Thi Nga hừng hực ý chí mà anh không nỡ làm cô cụt hứng. Cô ngồi gần như xếp bằng trên sàn nhà trước ngổn ngang biển trời tri thức. Tấm lưng ong thon thả đang căng lên dưới mái tóc đen như lụa của cô gái mới đôi mươi. Khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt đen không chớp lướt nhanh trên những trang sách như sợ các dòng chữ sẽ vụt biến mất.

Một vẻ đẹp thánh thiện, một cô gái thơ ngây đáng thương thế này mà không hiểu sao viên thiếu tá và ngay cả thầy anh lại dồn bao ghi hoặc lên tâm hồn trong trắng như vậy? Không! Cô là một thiên thần. Anh không thể tiếp tục trù trừ và lừa dối cô được nữa. Phải nói. Lấy hết sự bình sinh anh cất giọng.

- Thi Nga! em hãy nghe... tôi nói đây!

Cô gái từ từ ngước lên, đôi môi mọng đầy hé mở thoáng chút ngạc nhiên. Nàng lúng liếng cặp mắt nhìn anh như chuẩn bị đón nhận một lời nguyện ước thiêng liêng. Nhưng rốt cuộc chẳng có gì cả. Kì Phương thấy trong đôi mắt kia là cả một bầu trời hi vọng đang bừng cháy. Ôi, đôi mắt! Có lẽ nào anh lại phũ phàng dập tắt nó. Lẽ nào đôi môi của anh lại phóng ra một lưỡi dao làm trái tim kia phải bật máu. Không! Lại một lần nữa, cổ họng anh như bị thít chặt.

Về phần Thi Nga, cô sớm nhận ra bên cạnh mình cũng chỉ là một kẻ si tình, một biểu hiện y hệt những anh chàng kém tự tin đang đeo đuổi cô bên Paris. Cô vội dụi mắt xuống đống sách, giọng chán ngán:

- Anh hết mệt chưa? có thể giúp tôi một tay được không? Trong chiếc túi vải trên giường kia của ba tôi cũng là sách, anh tìm nốt đi, chú ý các từ “ thánh địa’’ hoặc “ Naga’’.

- Nhưng... ba cô... ba cô đã... - Kì Phương cố gắng như một nỗ lực cuối cùng, nhưng chưa kịp nói tròn câu thì bị chặn lại bởi một câu ráo hoảnh.

- Ba tôi đã nói với tôi rằng, ông ấy sẽ có mặt ở thánh địa Naga trong chiều mai. Nào, hãy giúp tôi mở cái túi kia nhanh lên đi chứ.

Ở đời có một việc hiếm gặp mà ai cũng sợ phải làm, đó là đi báo tin người chết cho người thân của họ. Bởi đơn giản là không ai muốn làm đồng loại lên cơn đau đớn tột cùng. Vậy mà hôm nay, cái chân “ sứ giả thần chết’’ mà anh kiêng kị nhất trong đời đã gọi đúng tên anh. Trong tích tắc nữa, cơ thể tràn trề sức sống kia sẽ đổ ngã và giãy dụa trước một sự thật đang chực sẵn trên môi anh.

Giờ đây anh lại phân vân không biết nên kiên quyết chứng minh cha cô ta đã chết hay là cứ để cho cô ta tin cha mình đang sống thêm... một thời gian nữa? Mà một khi tin ba mình còn sống tức là anh cũng chuẩn bị khăn gói mà tháp tùng cô đi tìm ba mình tại cái thánh địa quái quỷ nào đó bên Campuchia.

- Cô tin mọi việc đang diễn ra đúng như cha cô đã nói? – Anh hỏi xong thì vội nhận ra câu hỏi quá thừa.

- Ơ kìa anh này! - Cô ngửng phắt nhìn anh như một thằng ngốc. – Nói thêm để anh biết, kế hoạch khám phá thánh địa của ba tôi đã chuẩn bị từ cách đây mấy năm chứ không phải bột phát đêm nay.

- Sao? kế hoạch khám phá thánh địa của ba cô đã chuẩn bị từ cách đây mấy năm? – Kì Phương kinh ngạc đến mức lắp bắp.

- Đúng vậy. Ba tôi nhất định đến đó.

- Thôi được. - Kì Phương lắc đầu chịu thua. - Chúng ta tìm bản đồ rồi đi Naga tìm ba cô.

- Anh đừng quên chúng ta đã thỏa thuận với nhau lúc ở dưới hố rồi nhé.

Lúc đó túng quá mà Kì Phương hứa bừa là sẽ cùng cô đi Pnompenh, rồi sau đó anh lại hứa đại với giáo sư Huỳnh Lẫm là đưa cô đi trốn. Giờ đây, theo đà này thì cô ta sẽ lôi anh trốn ra nước ngoài mất. Thế mà hóa hay. Làm thế thì được lòng cả hai và điều quan trọng nhất là cô ta sẽ thoát khỏi nơi nguy hiểm này?

- Tấm bản đồ và cuốn nhật kí. – Anh nói. - Trước đây cô đã nhìn thấy chúng bao giờ chưa?

Thi Nga định không đáp, nhưng không phải câu hỏi nào cũng vô vị.

- Bản đồ thì tôi chưa thấy bao giờ, còn cuốn sổ tay thì rất dày, bìa da màu đen. Cũng như một cuốn nhật kí riêng tư của bất cứ ai, ông không muốn ai xem nó cả.

- Chưa thấy bản đồ bao giờ, sao cố lại biết là có?

- Có lần ba tôi vui miệng hé lộ rằng khi tôi tốt nghiệp đại học ông sẽ tặng tôi một bản đồ kho báu.

- Và cô đã lục lọi tấm bản đồ đó?

- Anh hiểu tâm lí trẻ con đấy. Thú thực hồi đó tôi cũng tò mò, lúc ba vắng nhà tôi lục tung giá sách của ông mà không thấy. Ba tôi bắt quả tang nhưng ông không mắng mà cười nói, nó không ở trong ngôi nhà này đâu. Tôi hỏi ba để đâu thì ông nói lớn lên khắc biết.

Kì Phương đột nhiên nghĩ tới bản kí tự, liệu đây có phải là tấm bản đồ kho báu Naga nào đó đã mã hóa. Anh nói.

- Nếu tồn tại kho báu Naga, ắt ta sẽ tìm được. – Kì Phương an ủi, mặc dù anh cũng chưa có cách gì.

Ngay lập tức Thi Nga hất mái tóc và quay mặt sang.

- Anh đừng nghĩ đơn giản, đây là bí mật lớn nhất của lịch sử Khmer và Champa, nếu dễ người ta đã tìm ra từ lâu rồi.

- Chính ba cô đã biết đấy thôi?

- Ba tôi là người duy nhất làm được điều đó nhưng cái giá quá đắt. Mẹ tôi phải bỏ mạng ngay tại đó. Sự trả thù vẫn còn đeo đẳng ba con tôi đến tận bây giờ. Chính vì thế nên bằng mọi giá tôi sẽ không để ba đến đó một mình.

Lúc này thì Kì Phương mới thấm câu nói của giáo sư Huỳnh Lẫm, quả thật, ba con cô ta đang bị ai đó truy sát.

- Vậy ba cô đã nói kế hoạch gì với cô trước khi ông ấy sang đây?

- Ba tôi cho tôi biết sáng nay khai quật một linh vật ở Mỹ Sơn, chiều nay sẽ đáp máy bay qua Pnompenh để chuẩn bị cho khai quật thánh địa Naga vào chiều mai. Có lẽ sự cố ở Mỹ Sơn sáng nay đã buộc ba tiến hành khai quật Naga sớm hơn dự định. Ba tôi nói khai quật Naga là sứ mệnh lớn nhất của ông trước khi chết.

Nghe đến đây, Kì Phương nhận ra rằng đây là lí do cô chưa “ cho phép’’ ba mình được chết. Sau nghĩa vụ ở Mỹ Sơn sẽ là Naga. Ý nghĩa khám phá thánh địa Naga bí ẩn bắt đầu cuốn hút Kì Phương, và không biết tự khi nào anh đã bỏ hẳn ý định nói thật với Thi Nga. Tận dụng nguồn thời gian, Kì Phương định bảo Thi Nga mang vài cuốn vào ba lô vừa đi vừa tìm thì cô đã reo lên.

- Đây rồi, thánh địa Naga!

Kì Phương trờ tới nhìn lên cuốn sách được đóng thủ công đã thâm ố trên tay cô. “ Thánh địa Naga’’. Không kìm được tò mò, Kì Phương nhìn qua vai cô khi cô giở nhanh từng trang. Anh nhìn thấy có rất nhiều ảnh chụp và tranh vẽ tay khá công phu cố diễn tả từng phần một công trình bằng đá đồ sộ rất lạ mắt. Sức hút của những công trình kiến trúc cổ đối với Kì Phương là rất mãnh liệt. Đáng chú ý, trong công trình này hiện diện nhiều mảng phù điêu bằng gạch rất đặc trưng của người Chăm đan xen những bức phù điêu khổng lồ bằng đá khắc những điển tích thần thoại đậm chất Khmer. Thi Nga giở nhanh thoăn thoắt để tìm bản đồ. Cũng như khi soát xong đống sách trong va li, một lần nữa cô lại thất vọng.

- Anh tìm lại đi, để tôi tìm cuốn nhật kí.

Kì Phương vội cầm lấy xem ngấu nghiến. Mấy bức ảnh chụp đầu tiên là các lối đi lắt léo nhỏ hẹp rất tối tăm giống như một mê lộ dưới lòng đất. Những vách đá dựng đứng được khắc tạc các vị thần Ấn Độ giáo uy nghĩ lững lững và cả những hình vẽ lễ hội và dâng tế lạ mắt mà nhất thời anh không hiểu nổi. Tiếp đến là những không gian đóng mở, lồi lõm xen kẽ chứa đựng những pho tượng và kinh sách rất bề thế. Kì Phương đồ rằng nếu đây không phải là những tác phẩm do Paul tưởng tượng ra thì bấy lâu nay nhân loại đang bỏ quên một kho báu khổng lồ theo tất cả các ngữ nghĩa của nó.

- Đây là một kho báu trong lòng đất! – Kì Phương thốt lên.

Quả nhiên là trăm nghe không bằng một thấy, cho dù là thấy trong tranh ảnh. Kho báu Chămpa là có thật và được nhắc đến từ khá lâu bởi các nhà khoa học Pháp-những người không màng mê tín hay huyền thoại mà chỉ tin vào thực chứng. Kho báu cuối cùng, nơi lưu giữ những gì còn lại của vương triều Chămpa đã được khẳng định bởi Jeanne Leuba trong tác phẩm “ Unroyaume disparu-Les Chams et leur art - 1923.”

Cầm trên tay cuốn sách lạ này Kì Phương không khỏi hoài nghi đây liệu có phải là kho báu Champa mà sử sách tốn bao công bàn luận hay không. Kì Phương lật nhanh để xem nó lớn đến mức nào nhưng anh bỗng dừng tay khi thấy một bức ảnh tối màu nhưng nổi lên một vệt sáng ngoằn nghèo như dải khói trắng. Nhìn kĩ anh nhận ra đây là một con rắn rất lớn đang ôm một cây cột.

- Xem này! – Kì Phương hướng ảnh về phía Thi Nga.

Thi Nga thấy rắn liền giật thót mình suýt chút nữa ngã nhào lên đống sách. Kì Phương bấm bụng cười rằng mới chỉ là bức ảnh mà đã thế, không biết khi gặp rắn thật cô sẽ ra sao.

- Nếu nó canh giữ thánh địa này cô có dám vào không? – anh hỏi.

- Nó nằm trong Naga ư?

- Đúng. Thánh địa này có tên là Naga, theo thần thoại Ấn Độ thì đây là tên một loại “ rắn thần’’rất hung ác và là đối thủ không đội trời chung của chim thần Garuda. Loài vật thiêng này cũng được xem là thần giữ của trong các đền tháp. Cha cô còn tiết lộ điều gì về Naga nữa không?

- Mặc dù là một người kín tiếng nhưng trước khi đi ba tôi nói rằng thám hiểm thánh địa Naga có thể mất nhiều ngày và vô cùng nguy hiểm. Ba khuyên tôi ở nhà đừng lo lắng gì, ba sẽ liên lạc với tôi khi có thể.

- Vậy lí do gì mà cô phải cấp tốc đi tìm ông?

- Tôi biết đây là công việc liên quan đến cái chết mười hai năm trước của mẹ tôi, và lần này cũng rất nguy hiểm với ba tôi nên không nỡ để ông ra đi một mình.

- Mẹ cô cũng từng vào thánh địa Naga sao? - Kì Phương rất ngạc nhiên.

- Vâng, đó là câu chuyện dài. Dường như ba rất ân hận về việc mình đã làm với mẹ. Nhìn ông u uất nên tôi chạnh lòng và không nỡ hỏi thêm.

- Vậy tại sao ông không trở lại Naga sớm hơn, ví như năm ngoái, năm trước chẳng hạn?

- Không được. Ba nói rằng không phải cứ thích đi là đi, vấn đề là cánh cửa đá bí mật trong hang núi này không ai mở được!

Kì Phương đã từng nghe rất nhiều truyền thuyết kể rằng người Chăm cất giấu kho sách lớn dưới hang núi vùng Cà Ná từ mấy thế kỷ nay. Nền hang được phủ dày bằng lớp cát phát sáng, cửa đóng kín mít bởi một tảng đá to mà chỉ có người Raglai - một dòng họ gia nhân của hoàng tộc Champa mới mở được bằng bài phù chú bí hiểm với lễ vật. Câu chuyện này hấp dẫn các nhà sử học và hàng lớp người đã lên đường tìm kiếm. Không lẽ Thi Nga đang nói về nó chăng.

- Nếu không ai mở được sao ba cô trước đây lại vào được?

- Nó tự mở theo chu kì, và chu kì này sẽ đến vào ngày mai.

- Chu kì?

- Đúng vậy, ngày cửa mở chính là ngày diễn ra nghi lễ theo chu kì 12 năm một lần.

Kì Phương thấy bắt đầu thú vị. Sáng nay đã có một người buột miệng ra từ “ Chu kì’’. Thật ngốc nghếch nếu coi hiện tượng trên yoni sáng nay là tín hiệu của một chu kì cánh cửa xa lắc nào đó nhưng cũng không được bỏ qua bất cứ điều lạ thường nào.

Kì Phương lật từng trang một cách vô thức và mắt anh nhanh chóng lạc vào thế giới âm u thần bí. Khi nhìn xuống, anh bỗng rùng mình đánh rơi cuốn sách. Bàng hoàng mất vài giây anh mới dám nhìn xuống một bức ảnh văng ra nằm trên sàn. Không thể tin nổi. Chính giữa yoni là một dòng chữ kì quái đập vào mắt.

.