Chương 12
Sau khi xảy ra án mạng, Lê Đại Hắc nhận được chỉ thị tìm một bộ tài liệu mật liên quan đến Hoàng gia Campuchia đang trong tay Paul. Do quá tập trung chỉ đạo truy tìm hung thủ nên ông đã coi nhẹ căn phòng của nạn nhân ở Rex. Tuy đã báo cho cảnh sát khu vực đến niêm phong nhưng ông không mấy tin vào sự khẩn trương của họ. Hắc bỗng dưng thấy nôn nóng khác lạ, nếu Paul có một tài liệu tuyệt mật tầm cỡ về kho báu như bên Đại Sứ quán Campuchia khẩn báo như sáng nay thì chắc chắn đang nằm trong két sắt ở khách sạn. Ông lao ra ngoài gara, một phút sau chiếc Land Cruiser chở nhóm cảnh sát lao hết tốc lực về phía Đà Nẵng.
Kì Phương mở ba-lô lấy tờ giấy anh chép dòng chữ sáng nay ra so với dòng chữ trong bức ảnh. Thật kinh ngạc. Hai chữ này là một. Vậy là chữ đó đã từng xuất hiện tại một thánh địa khác ở một thời điểm khác. Kì Phương gợn lên một nỗi hoang mang rằng liệu những gì xảy ra với Paul sáng nay có giống như vợ ông ta ở Naga 12 năm về trước không? Nếu đúng thì cái chết của Paul đã được lập trình từ trước và hôm nay, tên sát thủ đã trở lại.
- Ai giết mẹ cô? – Kì Phương đột nhiên hỏi.
- Tôi không biết.
- Nhưng ba cô phải biết chứ?
- Tiếc rằng ba tôi cũng không nhìn thấy kẻ giết người. Đó là cái chết khủng khiếp đã ám ảnh ba suốt bao năm nay. Đã có lần trên giường bệnh ba tôi đã mê sảng và hét lên rằng “ Đừng giết ta, đừng giết con ta’’. Rõ ràng có ai đó muốn giết ba con tôi.
Kì Phương suy ra một điều rằng Paul đã bị một lực lượng nào đó đeo bám để trả thù từ khi rời kho báu Naga. Sáng nay giáo sư Huỳnh Lẫm đã vô tình gieo một câu mà anh cứ nhớ mãi “ chưa có kẻ nào đụng vào thần hộ mệnh Chăm mà toàn mạng trở về’’. Kì Phương cố gạt nỗi ám ảnh trong đầu rồi lật các trang sách hòng tìm chứng tích nào đó về hung thủ nhưng các bức ảnh còn lại chỉ là hang động âm u không có sự sống.
- Ba cô có bao giờ tiết lộ thánh địa này ở nơi nào không?
- Không, không bao giờ. - Thi Nga lắc đầu dứt khoát. – Ba nói vị trí này phải được giữ tuyệt mật vì tính mạng của tôi. Ba sợ tôi sẽ tìm cách vào đó và sẽ lại mất mạng... Ba nói nó là thánh địa có chủ hàng mấy thế kỉ nay. Những chủ nhân bí ẩn này sẵn sàng có mặt bất cứ đâu để ban cái chết cho bất cứ ai nhăm nhe xâm phạm nó. Ba mẹ tôi may mắn đã đặt chân đến đó nhưng mẹ tôi đã không thể trở về. Ba tôi căm thù chúng đến tận xương tủy và thề rằng ngày lôi chúng ra ánh sáng không còn lâu nữa!
- Nhưng ba cô đã... - Kì Phương định nói chết rồi nhưng may kìm được.
Nhìn Kì Phương đứng ngây người, Thi Nga giằng lấy cuốn sách trong tay anh rồi nói:
- Nếu anh sợ, tôi sẽ đi tìm Naga một mình.
- Ơ kìa. - Kì Phương giằng lại cuốn sách. – Ai bảo tôi sợ? mà cô biết Naga đâu mà đi một mình?
- Tôi sẽ tự đi tìm.
Kì Phương không hiểu cô gái này sẽ tìm cách nào giữa núi rừng bao la xứ người. Mà tình cảnh cô lúc này cũng rất éo le, ở lại cũng không ổn, đi cũng không xong và anh không nỡ bỏ cô lúc này.
- Tôi sẽ đi cùng cô. Chúng ta sẽ cùng đi Naga.
- Anh không sợ tai vạ à? Nếu có mệnh hệ gì thì sao?
- Tôi chỉ lo cho thân gái của cô thôi.
Nhìn thấy sự quyết tâm của Kì Phương, mặt cô rạng rỡ trở lại.
- Chúng ta phải tìm ra Naga trước chiều mai. - Cô nói. – Nếu muộn hơn e phải đợi thêm... mười hai năm nữa đấy.
Kì Phương gật đầu rồi nói nửa thật nửa đùa.
- Không bản đồ, không manh mối, không người dẫn đường, hi vọng mười hai năm sau tìm thấy là vừa.
- Tại sao lại không có manh mối chứ?
Kì Phương chợt nhớ ra mẩu giấy của Paul và cả dòng chữ trên yoni. Rất có thể con đường đến Naga đang ẩn trong đó.
- Chắc cô biết tiếng Chăm chứ?
- Tôi chỉ học một ít qua ba thôi. – Cô đáp thoáng chút ngượng ngùng.
- Thế là tốt, hơn một trăm ba mươi ngàn người Chăm trong nước cũng chỉ vài chục người đọc thông viết thạo tiếng mẹ đẻ là cùng. Còn để đọc được tiếng Chăm cổ thì chỉ đếm đầu ngón tay.
- Mà anh hỏi để làm gì?
Kì Phương đưa cho cô tờ giấy có dòng chữ Chăm lạ.
- Đây đâu phải tiếng Chăm?
- Đây không phải là chữ thảo Akhar Thrah, nhưng có thể là một chữ Chăm cổ. Cô nên nhớ là từ thời lập Quốc đã có đến hàng trăm phiên bản đấy.
Thú thực Kì Phương cũng không thể biết hết người Chăm đã sáng tạo ra bao nhiêu và khai tử bao nhiêu loại chữ. Ngoài chữ thảo Akhar Thrah có từ thời vua Pô Rôme đã tròm trèm năm thế kỉ thì còn vô số phiên bản cổ xưa hơn nhiều. Chữ Chăm cổ đó lại được phân ra nhiều loại khác nhau như chữ thánh Akhar Rik, chữ con nhện Garlimang, chữ bí ẩn Akhar Yok, chữ Hayep viết trên bia kí, kim loại, chữ Agal viết trên lá buông... Chính vì quá nhiều và phức tạp nên hầu như không ai có thể liệt kê hết bao nhiêu chữ Chăm cổ. Nhìn tờ giấy xong Thi Nga lắc đầu.
- Tôi chịu, có vẻ như là chữ trên bùa chú?
- Không phải, chữ trên bùa chú của người Chăm thường là hình vẽ hoặc viết phăng trên nền chữ Akhar Thrah nên xem qua là dễ đoán được ngay.
- Vậy theo anh?
- Tôi cũng chịu, có lẽ nó đã chết. – Anh buồn bã đáp.
Kì Phương lôi cả bảng kí tự latin lẫn chữ Chăm cổ đặt lên bàn nghiền ngẫm mong sao tìm ra lời giải.
Dòng kí tự đầu tiên A5D6. Ở đây D6 chưa hẳn là tháp D6 mà là chữ Door – 6 viết tắt. Paul xuất thân từ kiến trúc sư, quy tắc quốc tế đánh kí hiệu cửa đi trong các bản vẽ kiến trúc là D1, D2... Vậy là ý đồ của Paul có thể là:
A5D6 có thể là cửa đi thứ 6 của tháp A5.
Và E3C8 có thể là cột (column) thứ 8 của tháp E3.
Một niềm hi vọng mãnh liệt lóe lên trong óc Kì Phương. Cửa đá và cột đá của tháp Chăm luôn khắc đầy minh văn và ẩn chứa vô số điều bí ẩn. Nếu nói đó những trang sách cổ bằng đá cũng không ngoa. Theo các truyền thuyết, vua chúa Champa sau khi chôn giấu kho báu rồi để lại di chỉ bằng các bài thơ thể loại Arya hoặc Malini trên các phiến đá. Đầu óc Kì Phương mau lẹ kết nối các kinh nghiệm trong quá khứ rồi quyết định phải tìm ngay cánh cửa đá D6 và cột C8.
- Tôi nghĩ ra rồi? – Kì Phương vui sướng thốt lên.
Thi Nga vội vàng ập đến.
- Anh đã tìm thấy bản đồ rồi sao?
Kì Phương bỗng dưng im lặng, anh đã quá bộp chộp khi làm Thi Nga cụt hứng. Các tháp này đã... không còn nữa. Hai tháp A5 và E3 đã bị phá hủy hoàn toàn. Trước đây các nhà khảo cổ đã bới trong đống tàn tích kia vài cấu kiện nhưng không còn đầy đủ và nguyên vẹn nữa.
- Nói đi. – Thi Nga giục.
- Di chỉ ngay trên tháp, nhưng các tháp này đổ nát hết rồi.
Thi Nga không ngạc nhiên, đêm qua cô đã phát khóc vì quang cảnh tiêu điều ở đây. Cô nói:
- Nhưng các mặt chữ trên đá chưa vụn ra là được.
Kì Phương cũng tin như vậy, đống hoang tàn khu B do bị bom đánh sập nhưng các mặt chữ trên đá còn nguyên. Nhưng anh lại phát hiện ra mình nhầm chỗ khác. Các tháp chỉ có một và tối đa là hai cửa nên D6 cũng không thể là cửa thứ 6 được. Anh nói.
- Cái ta cần là cửa thứ sáu, nhưng tháp này chỉ có đúng một cửa thật. Có lẽ tôi đã nhầm.
- Sáng nay tôi có thấy cánh cửa đá nào đâu, chỉ trơ mỗi khung mà thôi.
- Khung cửa? Đúng đấy. Mỗi bộ khung có hai đà dọc và một đà ngang, mỗi đà có ba mặt nên tổng cộng có tới chín mặt khắc chữ. D6 là mặt thứ 6 của khung đó.
Một chiếc cột ở Mỹ Sơn của vị tân vương Paramabodhisatva khắc năm 1081 cho biết ông ta lên ngôi năm nào và dâng cúng cho thần bao nhiêu vàng bạc, ngọc ngà châu báu. Để biết thêm số của cải khổng lồ này cất đặt ở đâu sau khi cúng tế, các nhà khoa học đã truy tìm tất thảy những gì có chữ ghi trong tháp. Tương truyền, tất cả những bài thơ tả cảnh sông núi hữu tình khắc trên đá là ám hiệu những vị trí chôn giấu của cải đã nói trong ngôi tháp đó.
Một khung cửa và một cột đá là cái Paul phím cho anh thật sao? Kì Phương phấn khích như cậu học trò vừa giải xong bài toán khó, anh nói chắc nịch.
- Đúng là ba cô treo kho báu trên khung cửa, chúng ta phải tìm cách hái xuống.
- Lại quay lại Mỹ Sơn à? – Cô lo lắng hỏi.
- Không, mấy cái cột đá này đã mang vào trong bảo tàng Chăm từ lâu. Chúng ta đến đó để xem các trang sách này viết gì, mà biết đâu chính hôm qua ba cô đã dùng phấn viết đè lên đó.
Cả hai háo hức xách túi định đi ra thì điện thoại Kì Phương reo vang, anh lập cập khi nhận ra giọng giáo sư Huỳnh Lẫm.
- Này, tìm được cô ta chưa? – Ông ta gào lên.
Bây giờ anh mới sực nhớ lời ông dặn.
- Em cũng vừa tìm được cô ta nên...
- Hiện anh chị đang ở đâu?
- Dạ, bọn em đang trong... khách sạn.
- Trời ạ! Các người làm quái gì ở đó mà lâu thế?
Kì Phương tiến về cửa sổ tránh xa Thi Nga nhưng hình như ông cố tình gào lên để cô nghe thấy.
- Nguy hiểm! Hãy kéo cô ta trốn đi ngay lập tức!
Giọng nói khô khốc lẫn tiếng huyên náo trong máy vụt tắt. Kì Phương thò đầu qua cửa sổ ngó xuống sân lạo nhạo người ra vào mà mường tượng đến tên sát thủ cải trang đang lẻn vào khách sạn tìm Thi Nga. Không chỉ thế, nhìn đống hành lí ngổn ngang giữa nhà anh chợt thấy mình đang vi phạm nghiêm trọng đến tài sản của nạn nhân. Sau vụ phá nát hiện trường, anh đang tạo thêm dấu vết dễ ngộ nhận liên can đến vụ án mạng và đây là cái cớ để cảnh sát đưa anh vào buồng giam.
“ Nguy hiểm! Hãy kéo cô trốn đi ngay lập tức’’. Giáo sư Huỳnh Lẫm thật đúng lúc.
- Thi Nga, chúng ta cần ra khỏi đây ngay!
Thi Nga thoáng ngỡ người nhưng cô vội hiểu rằng nếu nán thêm một phút nữa, cô sẽ không thể ra khỏi phòng chứ đừng nói là ra khỏi Việt Nam. Cô tùa mấy cuốn sách xem dở vào ba lô rồi lao ra khỏi phòng.