← Quay lại trang sách

Chương 23

Phía bên kia hồ Pumpeay, chiếc Porsche giảm tốc rồi lướt nhè nhẹ trên còn đường nhựa mới rải phẳng lì ven theo sân golf Grand Pnompenh hướng xuống phía nam. Trước ánh pha sáng trắng là khu ngoại ô dày đặc ao hồ lấp lánh nằm trải đều bên mạn nam con sông Tonle Sap phù sa màu mỡ. Thi Nga ấn nút cho tấm kính trôi xuống, một làn gió mát rượi ùa vào ngập khoang xe. Chiếc Porsche chạy thêm vài cua nữa rồi đỗ bên ngoài một khu vườn rộng.

- Đã đến nhà, mời hai vị xuống xe. - Simha nói.

Một ngôi biệt thự đồ sộ màu trắng mang dáng dấp tân cổ điển hiện ra dưới ánh trăng. Kì Phương ngỡ như đang đứng trước điện Capiton khi thấy một vòm cầu màu bạc nhô cao trên một khối vuông bề thế. Lại gần, ý đồ mô phỏng đền Taj Mahal Ấn Độ lộ ra trên những mảng hoa văn kỉ hà theo kiểu đạo Hồi lượn quanh các cung vòm đầy tính khởi phá. Gần hơn nữa, nó chẳng giống cái gì hết. Là một trọc phú, vị chủ nhân thừa tiền này có thể sao chép rồi chắp vá các kiệt tác trên thế giới làm con đẻ của mình mà không cần ngượng ngập.

- Anh thấy thế nào? - Y chỉ ngôi nhà đầy vẻ hãnh diện.

- Rất tuyệt! – Thi Nga đáp thay Kì Phương.

- Những ai đến đây lần đầu đều không muốn ra về nữa. – y nói – Hi vọng cô em không phải là ngoại lệ.

- Đến nhà anh giờ này, liệu có làm phiền chị ấy không? – Thi Nga thăm dò.

- Không không. Nhà tôi độc mỗi linga thôi mà.

Thi Nga cụt hứng, cô đi chậm lại chờ Kì Phương đang ngó nghiêng đằng sau. Viên kiến trúc sư này thấy đẹp nhất ở đây có lẽ là chiếc sân rộng lát đá hoa cương màu đỏ sẫm tràn ngập ánh trăng khuya. Nếu các bậc thềm cao quá đầu kia được dùng làm khán đài thì khoảng sân hình cánh cung phía trước này sẽ giống một đấu trường La Mã cổ đại. Simha dẫn họ đi tiếp, không gian trở nên nghiêm cẩn khi nằm dưới sự áp chế của đôi sử tử đá khổng lồ đang nhe hàm răng nhọn hoắt trước cửa. Simha ấn chuông, một ông lão trạc 70 hé cửa. Thi Nga ngỡ như mình sắp bước vào tòa Bạch cung nhưng vừa bước vào cô đã bị đẩy vèo vào một lâu đài cổ tận Nam Âu.

Tuy sùng bái Ấn giáo nhưng y luôn biết làm hài lòng các khách hàng Tây phương bằng các pho tượng thần Olympia bằng đá cẩm thạch dựng khắp lối vào. Trên tường, y khoe mẽ đẳng cấp bằng các bức ảnh chụp chung với vợ chồng Quốc vương, với minh tinh màn ảnh Angelina Jolie khi nàng về đóng bộ phim “ những ngôi mộ cổ’’.

Thi Nga tuy không mặn mà với lối kiến trúc đầu Ngô mình Sở này nhưng lại choáng ngợp với sự xa hoa lộng lẫy mà ngay cả những người bạn giàu có của cô bên Tây cũng không có. Tuy sống vương giả nhưng với sự nhạy cảm của mình cô vẫn nhận ra có gì đó rất thảm. Trong khi Thi Nga tỏ ra thờ ơ thì Kì Phương mải mê ngắm nghía rồi lấy máy ra chụp lia lịa. Vào sâu bên trong Thi Nga nhận ra một người đàn ông nữa đang ngồi bất động trên ghế bố mà suýt nữa cô tưởng nhầm là pho tượng.

- Đây là bố đẻ của tôi. - Y nói khẽ, vẻ mặt không hãnh diện gì cho lắm.

Thi Nga chào nhưng ông ta vẫn bất động.

- Các ông bà dùng chè, cà phê hay là rượu? - Giọng khàn đặc của ông lão giúp việc vang lên.

- Người Pháp và Việt thích cà phê nhất! – Simha trả lời thay cho khách. - Khóa cửa ngoài cẩn thận. Có động tĩnh gì hãy nhấn chuông cho tôi.

- Dạ, thưa cậu chủ.

Phòng khách mở ra, ở đây mới là trung tâm khoe sự sành điệu. Nếu như phòng sảnh là món khai vị thì đây mới là món lẩu thập cẩm chính thức. Thấy cái gì Kì Phương cũng dúi mũi vào đến nỗi y cứ tưởng anh lấy cớ bán đồ cổ để ăn cắp ý tưởng kiến trúc trong khi bản thiết kế lâu đài này vốn là một sản phẩm ăn cắp.

- Anh nên ngó qua dàn xe. - Y chỉ về sân sau.

Vốn là người mê tốc độ, nhìn ra dàn siêu xe mới đập hộp, Kì Phương đi nhanh ra xem và chỉ biết thốt lên một tiếng sững sờ.

- Tuyệt! giá con này là bao nhiêu? - Anh chỉ chiếc Lamborghini Murcielago màu xanh.

- Năm ngoái hơn triệu đô. - Y phả khói cười khổ sở. - Năm nay giá rớt thảm lắm.

- Thế còn con này? – Kì Phương chỉ một chiếc Roll Royce.

- Giá của con này bằng một tượng Vishnu bằng bạc thế kỉ III nếu được bán đúng chỗ.

Kì Phương trố mắt sau câu nói tỉnh bơ. Y cười đầy ẩn ý rồi chỉ tay sang chiếc Bentley mui trần.

- Còn chiếc này tôi vừa đổi ngang một con bò!

- Một con bò? - Kì Phương không tin vào tai mình. Nhưng chỉ sau một giây anh đã hiểu ra đây là tượng bò thần nandin - vật cưỡi của thần Siva. Và như vậy thì con bò này có giá không kém người cưỡi là bao. Khi Kì Phương đưa mắt sang chiếc xe lạ mang hiệu Koenigsegg Agera S chưa kịp gắn biển thì y lại hỏi trước.

- Các đại gia Việt đã ai có con này chưa?

Thấy Kì Phương lắc đầu ngơ ngác, y cười hềnh hệch.

- Biết ngay mà, châu Á này chưa thể có chiếc thứ hai. Con này tôi vừa đổi ngang một nàng Apsara đấy, chưa kịp bóc tem thì lại phải đi Monnaco. - Biết Thi Nga ở Pháp, y nhấn mạnh từ Monnaco rồi liếc xem nàng có phản ứng gì không. Quá sốt ruột vì hai gã đàn ông này, Thi Nga khẽ đánh hắng một tiếng. Kì Phương biết ý liền nói.

- Xong việc ta xuống xem tiếp nhỉ.

- Okey! - Simha thổ tàn thuốc ra vườn rồi dẫn khách quay vào. - Chúng ta lên thư viện trước nhé!

Vừa leo đến tầng hai, Kì Phương bỗng khự lại khi thấy một người đàn ông sần sùi đội vương miện đang đứng múa trên một bục đá. Khi đèn sáng, pho tượng Siva hiện rõ với bảy cặp tay trong điệu múa Tandava thần bí. Quanh người là chiếc xà rông bó lấy thân hình nở nang, người đeo đầy đồ trang sức và các ngón tay luôn chỉ về một thứ gì đó.

- Vào xem được không? – Kì Phương chỉ về cánh cửa sau bức tượng hỏi.

Dĩ nhiên là Simha không khước từ một cơ hội khoe của.

- Cứ tự nhiên nếu anh thích!

Thấy Kì Phương đi vào, Thi Nga lập tức nổi đóa. Cô không tài nào chịu nổi cái tật la cà của anh khi quỹ thời gian gần như cạn kiệt. Thi Nga lao theo toan chộp ót anh lại nhưng cảnh trước mặt đã làm cô đờ đẫn. Đây mới là thứ dành cho cô. Rừng linga.

Các ngọn đèn đồng loạt bừng sáng soi rõ một rừng linga trùng điệp như một loài nấm khổng lồ sau cơn mưa. Độc mỗi linga. Kì Phương sững sờ trước cửa phòng mà không thể thốt nên lời. Simha quả là một tay chơi kì dị nhất trên đời mà anh từng thấy. Điều kì lạ là dưới các linga kia không hề có một yoni nào.

- Hai người cứ ở đây đợi tôi. - Simha cất tiếng. - Lâu ngày không vào thư viện, để tôi thông khí đã.

Y bỏ mặc họ đi nhanh ra ngoài rồi sập cửa, rồi một tiếc tách khóa bập xuống. Thi Nga lạnh người nhìn sang Kì Phương.

- Hắn giam chúng ta? – Cô thì thào.

- Đừng lo, không ai giam tù nhân vào cái kho triệu đô thế này đâu.

Thi Nga ngẩn ngơ trước rừng cổ vật xung quanh, cô bỗng dâng lên một cảm xúc đặc biệt. Về tính thẩm mỹ mà nói, cô chả biết nó đẹp chỗ nào. Của đáng tội, vì giá trị tâm linh và chất liệu quý nên những mô đá thùi lụi này luôn là mục tiêu săn lùng của những tên trộm và kẻ sưu tầm bệnh hoạn.

Nhìn rừng linh thực khí đàn ông muôn hình vạn trạng, cái to như cột đình, cái nhỏ như cán cuốc, cái dài như chiếc chày giã gạo Tây nguyên, cái ngắn củn như chiếc mũ, cái đỏ au, cái đen sì... Tuy không cái nào giống nào nhưng đều có chung vũ điệu hướng lên trời đầy oanh liệt. Đứng lạc lõng nơi này, cô ngỡ mình là công chúa lạc trong “ rừng đàn ông’’

Công tâm mà nói những gì có ở đây là một bộ sưu tập kì công đến nỗi các bảo tàng phải ghen tị. Cô chợt nghĩ mông lung đến những cuộc xâm lược vơ vét của đế quốc Khmer đã cướp đi của Champa từ nam chí bắc ngàn vạn linga nay vẫn còn ghi trên bia đá lẫn Đại Việt sử kí. Cô tự hỏi nếu nguồn dương khí bị rút kiệt đến nhường này liệu quốc gia còn gượng dậy nổi hay không?

Nhìn thấy một linga đang nhe bộ răng đen ra cười cợt mình, cô chỉ tay hỏi Kì Phương.

- Tại sao lại có mặt người trên đó?

- Cô có biết linga là gì không?

- Một trong 12 hóa thân của thần Siva.

- Đúng, vậy thì linga có thể mang khuôn mặt của Siva. Các vua theo đạo Bàlamon luôn tự đồng nhất mình là Siva để tăng quyền năng cai trị, vì vậy hình ảnh Siva trên linga cũng là của vua. Linga có mặt vua - thần gọi là mukha-linga. Mà hình ảnh vua không chỉ hiển hiện trên linga mà ngay bất cứ đâu miễn là phô diễn được quyền uy tối thượng của mình. Cô biết ngôi đền nổi tiếng Bayon không?

- Đó là ngôi đền có hàng trăm khuôn mặt Siva khổng lồ bằng đá đúng không?

- Năm mươi tư tháp đá, mỗi tháp có bốn khuôn mặt nhìn bốn hướng với những nụ cười khác nhau. Có học giả nói đó và mặt Siva, người cho rằng Phật quan âm nhưng theo một số nhà sử học giải mã thì đó chính là những sắc thái khác nhau của vị vua huyền thoại Jayavarman VII – người xây dựng khu đền này.

- Vậy những đặc điểm này. - Thi Nga chỉ linga trước mặt. - Tại sao linga này có những đường cong?

- Buổi sơ khai, linga vốn là một biểu tượng phồn thực thờ thiên nhiên nên hình thù cũng đơn giản. Có lập luận cho rằng linga càng đơn giản tính trìu tượng và tính sáng tạo càng mạnh mẽ.

- Mỗi đời vua Champa lên ngôi là có thêm một linga mới đúng không?

- Đúng, khi đạt được những thành tựu to lớn như thắng ngoại xâm, mùa màng bội thu triều đình cũng cho xây đền và dựng linga.

- Mà thôi. - Thi Nga sốt ruột nói. - Sao Simha lâu thế nhỉ, hay hắn đi tìm Naga rồi?

Kì Phương nhìn ra cánh cửa đóng chặt mà tự hỏi có phải y nhốt họ lại để báo cho nhà chức trách hay không.

Ngay lúc đó, gã chủ nhà bước ra từ thư viện rồi khóa chặt cửa. Thay vì xuống mời khách lên thì y đi thẳng xuống tầng trệt để vào một căn buồng kín mít dành cho đội vệ sĩ làm việc. Nhưng đêm nay, y muốn đích thân làm việc này. Căn phòng này được gã vệ sĩ hãnh diện ví von là trung tâm do thám điện tử bởi trên các bước tường là những màn hình kết nối các camera bố trí khắp nơi trong nhà cho đến không gian bên ngoài. Tuy vậy, giờ y chỉ chăm chú nhìn vào một thứ. Phòng linga. Sự táy máy quá mức của hai vị khách đã bắt đầu làm y khó chịu. Mục đích thực của chúng nó là gì?

Lời cảnh cáo của cha y vẫn chập chờn trong óc. “ không la cà, không giao du hay gặp gỡ bất cứ ai’’. Y đã phá nguyên tắc của cha để đánh cược một cơ hội mới. Khi Kì Phương bắn tin cho y, trong đầu y liên tưởng ngay đến cổ vật đó. Y đã mừng hụt. Y cho rằng tìm thánh địa Naga chỉ là cái cớ che đây cho cuộc điều tra nào đó. Một ý nghĩ rợn người lóe lên. Chúng là cảnh sát. Y đã dễ dãi mắc mưu khi rước mối hiểm họa vào nhà.

Kì Phương và Thi Nga định đi ra thì có tiếng két cửa đằng xa. Y đột ngột xuất hiện.

- Các vị thấy bộ sưu tập này thế nào?

- Độc đáo lắm. - Kì Phương đáp.

- Mất bao nhiêu năm để anh sưu tầm được ngần này? - Thi Nga xen vào.

- Đây là tài sản gia truyền của tôi.

- Không lẽ các cụ nhà anh chỉ sưu tầm độc một thứ này thôi sao? - cô hỏi.

- Thì tôi đã nói nhà tôi toàn linga mà. Các vị không nhận ra ngôi nhà này có đặc điểm gì sao?

Thấy cả Kì Phương và Thi Nga đều ngơ ngác, y tiếp:

- Mặt bằng tầng một hình vuông, tầng hai hình lục giác, tầng ba...

- Tầng ba và tầng bốn hình tròn đúng không. - Kì Phương chắp thêm.

- Anh tinh mắt đấy. Đó là ý tưởng của tôi khi xây căn biệt thự này.

Lúc ở bên ngoài Kì Phương đã thấy ngôi nhà vừa dị hợm vừa quen mắt mà chưa nhận ra điều gì. Giờ thì anh mới hiểu ý đồ của y. Hình vuông, hình lục giác, hình tròn là biểu tượng của ba vị thần Bhama, Vishnu, Siva. Tuy càng lên cao càng thu nhỏ nhưng vẫn tuân thủ nguyên tắc “ Tam vị nhất thể’’ của một linga nguyên thủy.

- Hóa ra chúng ta đang ở trong một linga khổng lồ? - Thi Nga ngỡ ngàng với phát hiện của mình.

Simha nhìn cô cười tủm tỉm:

- Này cô em, kích thước chưa phải là thứ duy nhất mà tôi muốn khoe với cô em đêm nay đâu nhé. Về tuổi tác, linga cổ nhất thế giới đang nằm sau lưng cô.

Thi Nga ngoảnh lại thấy một khối đá đen không rõ hình thù nằm trên giá. Cô đã nhìn từ nãy mà không thấy gì đặc biệt.

- Hơn hai triệu tuổi rồi đấy. – Y nói. – Thời xưa, linga chỉ là những ngọn núi hay cồn đá hình dương vật nhô cao từ mặt đất. Thế rồi con người ngắm ngía, tưởng tượng, sờ mó và nâng niu rồi quyết định dựng đền thờ cúng. Thật không may, càng tưới nước và mân mê mấy ngàn năm nay cho đến khi mòn vẹt chỉ còn là mẩu đá thừa tội nghiệp. Trong tương lai, ngôi nhà này sẽ đầy ắp linh thực khí, và đây sẽ là bảo tàng lịch sử linga đầu tiên trên thế giới.

Thi Nga càng ngày càng nhận ra gã này không bình thường. Dương thịnh âm suy. Tính nữ duy nhất ở đây có lẽ đó là nàng Angelina Jolie trong bức ảnh.

- Thế bao giờ mới có bảo tàng yoni đây? - Cô đùa.

Một ánh mắt lạnh lùng quay sang nhìn nàng:

- Cô là phụ nữ đầu tiên và duy nhất bước vào đây đấy.

Thi Nga không biết nên hãnh diện hay là nên bỏ ra ngoài. Y tiếp:

- Sẽ không bao giờ có cái gọi là “ bảo tàng yoni’’ ở đây cả bởi một lẽ đơn giản là trong quá trình vận chuyển từ những quốc gia khác về người ta thường bỏ lại yoni vì nó rất nặng và cồng kềnh. Lí nữa là quan niệm trọng nam khinh nữ đã ăn sâu bám rễ vào người Á đông rồi.

- Anh làm như vậy là cổ vũ một quan niệm lỗi thời.

- Trước đây thờ Siva hay tam vị nhất thể chỉ một linga chứ đâu có yoni. Ngay ở Campuchia này cũng có một dòng sông với hàng vạn linga-yoni mà dân gian vẫn gọi là “ sông ngàn linga’’ chứ không ai gọi là “ sông ngàn yoni’’ cả.

- Sự sáng tạo chỉ có khi hài hòa âm dương. – Cô đáp - Vì thế mà sau này họ thờ cả bộ linga-yoni đó thôi.

Simha lắc đầu cự tuyệt, y trích dẫn một câu danh ngôn nào đó.

- Bản chất của sáng tạo chính là... cô đơn.

Thi Nga định nói gì đó nhưng y vội dúi chùm chìa khóa vào tay cô.

- Thư viện tầng ba! hãy tự do tìm kiếm tùy thích. Lát nữa tôi và Kì Phương sẽ giúp cô.

Thi Nga cho rằng mình nên ra ngoài từ lúc nãy thì hơn. Naga mới là cái buộc cô phải hạ mình đến đây. Cô ngúng nguẩy đi ra. Khi cánh cửa khép lại, y vỗ vai Kì Phương nói:

- Lúc nãy trước người đẹp do đuối lí nên tôi đã ngụy biện. Tôi đang thèm yoni đến nhỏ dãi để mang về cho đủ bộ. Lúc anh nhắn tin, tôi cứ nghĩ là anh đang khuân một linga cổ từ Mỹ Sơn chứ ai dè anh tha cái yoni bằng da bằng thịt kia sang đây đâu.

Kì Phương cắt ngang lời y:

- Tại sao anh lại nghĩ tôi mang yoni cho anh mà không phải linga?

- À là tại vì... - Y ngắc ngứ vài giây rồi chống chế. - Những linga thì đã bốc hơi hết từ lâu.

- Tất cả linga trong phòng này đều mất yoni hết sao?

- Đúng vậy, cặp đôi nào quý thường hay tan đàn xẻ nghé. Con người cũng vậy, trai tài gái sắc chỉ là lí thuyết. Thấy vợ mình đẹp thì ối kẻ tòng teng. Thấy chồng người ta giàu thì nhiều ả muốn cướp. Vì vậy càng đẹp đôi càng sớm đường ai nấy đi. Tôi từng cặp bồ với không ít hoa hậu nhưng nay vẫn gối chiếc chăn đơn. - Y ngừng lại thở dài. - Khiếm khuyết lớn nhất của đàn ông như tôi chính là... quá thành đạt.

Đang dãi bày tâm sự bỗng y nghiêm nét mặt:

- Anh Kì Phương, kì thực đêm nay anh gặp tôi để làm gì?

- Lúc nãy anh đã nói đúng. Tôi đến để mang yoni cho anh.

Simha quay phắt sang.

- Yoni? Không phải là bánh vẽ đấy chứ?

- Bình tĩnh đã nào. - Kì Phương gỡ bàn tay hộ pháp của y ra khỏi vai rồi lùi lại. - Chuyện này nếu anh chưa hiểu thì tôi nói ra anh cũng thất vọng mà thôi.

- Thì cứ nói đi xem có đúng ý ta không?

- Tôi cứ tưởng anh chỉ khoái mỗi linga thôi đấy. - Kì Phương rút từ túi áo ra một tấm ảnh đưa cho hắn rồi rào trước. - Có lẽ anh chưa từng thấy yoni này bao giờ.

Simha giật phắt tấm ảnh đưa ra chỗ sáng nhìn. Thấy y đứng như hóa đá, Kì Phương tiến lại nói:

- Nó rất bình thường ngoại trừ vòng chữ, yoni mà có chữ là độc nhất vô nhị đúng không? Nếu nó được đúc từ vàng hoặc thiên thạch từ mấy ngàn năm trước, giá sẽ là bao nhiêu?

- Dòng chữ rất lạ. - Y gật đầu. - Trong lịch sử điêu khắc linh thực khí, đây là thứ đầu tiên có văn khắc vì vậy tôi cho rằng nó thuộc một phong cách hay niên đại rất xa xưa, thậm chí là từ một nền văn minh chưa từng biết tới.

- Vậy anh có hiểu nghĩa dòng chữ này là gì không?

Simha đăm đăm nhìn rồi lắc đầu.

- Tôi chịu, nhưng bức ảnh này anh chụp ở đâu? Nói đi, đừng hành hạ tôi nữa!

- Bức ảnh này chụp ở Naga!

Simha nhìn phắt lên mặt Kì Phương vẻ sợ hãi.

- Anh vừa nói gì? Anh đã vào Naga thật sao?

- Không, tôi lấy tấm ảnh này từ tập “ thánh địa Naga’’ của Paul.

Simha thở ra, nhưng vẫn đứng trơ khốc giữa nhà. Kì Phương thấy hắn thuộc tạng người không thèm giấu giếm cảm xúc của mình ngay cả trước phụ nữ hay người lạ mặt. Mọi hỉ nộ ái ố dường như luôn luôn thường trực trên khuôn mặt ngăm đen đầy chất Nam Ấn của y nhưng ngay lúc này Kì Phương nhận thấy một sắc thái tình cảm mới mà anh cũng không biết gọi đó là gì. Y vừa hoang mang, vừa thèm khát, vừa tinh quái lẫn chút đần dại như thể trong đầu y đang diễn ra một sự đảo lộn giằng xéo nào đó rất khủng khiếp. Mắt y vẫn không rời tấm ảnh, Kì Phương đoán rằng y đang luận dòng chữ trên yoni.

- Anh nhìn thấy dòng chữ đâu rồi phải không? - Kì Phương hỏi.

Y trả ảnh cho Kì Phương mà không nói gì. Mắt y trống hoác như bị chiếc yoni hút hết sinh lực. Khi nhìn thấy tập “ thánh địa naga’’ trong quán cà phê y tỏ ra rất kinh sợ nhưng lại không để lộ ánh mắt chiếm đoạt như lúc này. Kì Phương đưa ra hai khả năng để lí giải thái độ của hắn, một là y đã dịch được dòng chữ và cổ vật thời Phạm Hồ Đạt đang là mục tiêu sưu tầm của y. Hai là y biết chiếc yoni này làm từ thiên thạch nên quyết tâm săn lùng bất chấp đó là của hội Naga.

Simha không trả lời Kì Phương về dòng chữ làm anh càng tin y đang che giấu gì đó. Tra hỏi y lúc này e không tiện, quan trọng nhất là anh đã đánh thức được một sức mạnh tiềm ẩn nào đó ở y.

- Chúng ta nhất quyết phải tìm ra Naga! - Simha dằn giọng.

- Hay quá. - Kì Phương nhìn hắn đầy cảm kích.

- Lên thư viện! - Y phất tay. - Tôi đang nghiên cứu về kho báu của hội Naga và các thánh địa tà giáo cổ xưa. Sách quý thì tôi có hàng đống nhưng tư liệu loại này rất khan hiếm. Đầu thế kỉ trước xuất hiện những kẻ lạ mặt truy mua và tận diệt tài liệu về Naga với giá rất cao rồi mang đi đâu không rõ. May mà anh đã mang cho tôi những bức ảnh vô giá này, hi vọng chúng ta sẽ lần ra manh mối.

Thấy y nói như cởi ruột gan, Kì Phương hân hoan ngỡ như đã mở được cánh cửa đầu tiên trong hành trình tiến về kho báu. Hóa ra y không sợ hội Naga đến rúm ró như y diễn lúc trước. Thực ra y đang âm thầm săn tìm Naga bấy lâu nay.

Vừa bước vào thư viện, Kì Phương đã choáng ngợp với không gian trùng điệp sách báo sặc mùi giấy cũ ở đây. Đúng như bên ngoài, tầng ba là một hình ống khổng lồ dựng ngược tượng trưng cho thần sáng tạo Siva với hàng ngàn cuốn sách chất đầy trên giá. Các giá gỗ được bài bố hình dẻ quạt li tâm tỏa ra ngoài như tia mặt trời. Ngay tâm phòng là một chiếc bàn tròn bằng pha lê bày la liệt sách đang đọc giở.

- Anh có thể tra tên sách trước khi tìm vào giá. - Y nói. - Toàn bộ hơn hai mươi ngàn cuốn đều được liệt kê bằng máy tính. - Cứ tự nhiên như ở nhà. Tôi sẽ mang sách về Naga cho anh xem.

Y đi về một dãy tủ sát tường. Kì Phương tranh thủ tìm những cuốn nói về bia kí mà anh bấy lâu nay không có điều kiện săn tìm. Anh chưa biết bắt đầu từ đâu thì thoáng thấy chiếc máy tính để bàn nhưng trên màn hình hiện lên rất nhiều các từ “ naga’’ và “ thánh địa’’. Thi Nga vừa rời khỏi đây.

- Có thấy gì không? - Anh lại gần cô hỏi.

- Nhiều lắm, tôi mới tìm gian kiến trúc tôn giáo Khmer cổ nhưng có tới hàng ngàn di tích mà chưa thấy Naga đâu cả. Hắn ta đâu?

Kì Phương nhìn về phía tủ và thấy y đang quay trở lại với một cuốn sách trên tay, anh nói với cô.

- Hắn đang gọi tôi kìa. Cô cứ tiếp tục đi, có gì gọi tôi.

Simha đặt cuốn sách lên bàn pha-lê rồi bật một ngọn đèn bàn nhỏ. Kì Phương nhanh chóng nhận ra đây là tập giấy chép tay bằng chữ Khmer cổ hoặc chữa Chăm cổ trên giấy lá buông gần mục nát. Từ trước thế kỉ 15, các kiểu chữ của người Chăm, Khmer và Malay khá giống nhau mà một người chuyên nghiệp đôi khi còn nhẫm lẫn. Một người thông thạo chữ Chăm cổ có thể vừa đọc vừa đoán ít nhiều chữ Khmer hay Malay cổ. Ngược lại, khi dịch các bia kí Champa, các nhà nghiên cứu đôi lần còn cầu viện từ các đồng nghiệp Malay và Khmer nữa. Cuốn sách cổ của Simha viết bằng chữ cổ vốn khó đọc, nay lại sắp mục nát nên muôn phần khó khăn.

- Đây là sách mà bố tôi lấy được trong một bảo tàng từ thời chiến. Ba tôi đã tìm rất nhiều chuyên gia dịch nhưng đa số họ nay đã chết rồi. Lớp học giả còn sống hiện nay cũng bó tay.

- Không lẽ anh nghĩ tôi đọc được sao? - Kì Phương hỏi.

- Không, anh hãy nhìn kĩ đây!

Kì Phương nhìn Simha dùng lưỡi dao khéo léo lách vào những trang giấy loang lổ chỉ chờ đụng tay vào là tan rữa. Y nhớ trang nào, đoạn nào nên chỉ lật hai lần là đúng cái cần gọi. Vừa mở ra Kì Phương đã sững sờ về bức tranh kì lạ. Tranh này mô tả một nghi lễ tế thần hay hành hình một tử tội tại một pháp đường cổ kính nào đó. Một kẻ trần truồng chỉ vấn quanh bộ hạ một tấm xà rông nhỏ đang quỳ trên đất. Hai tay bị trói lật về phía sau. Đầu chúi về phía trước như sắp nhúng vào một cái vại nước to. Ngay phía trên, một chiếc đinh ba trong tay một đao phủ dữ tợn sẵn sàng bổ xuống.

Xung quanh người tù khốn khổ này là một vòng người áo dài trắng đạo mạo đang chắp tay ngửa mặt lên trời. Mắt họ nhắm nghiền có vẻ như đang sợ hãi hơn là tư thế của một người đang tụng kinh khấn vái. Kì Phương nghe trái tim đang mình đang dồn dập trong lồng ngực. Anh hỏi.

- Đây là lễ gì? là đâu?

- Lễ hiến tế của đạo Bàlamon cổ!

Bức tranh và câu nói của Simha như tia chớp xé rách màn đêm phủ kín trong đầu anh. Lễ hiến tế người đạo Bàlamon cổ đây ư? Đây là bức tranh đầu tiên về lễ tế người ở Đông Nam Á mà anh từng thấy. Simha lật sang trang tiếp. Một cảnh rùng rợn hiện ra trên giấy. Người đàn ông cởi trần lúc nãy giờ đã thẳng đơ trên đất. Đầu đã nằm trong chum hoặc bị mang đi đâu không rõ. Bên cạnh là một bệ thờ nhiều tầng nấc cao sừng sững chọc vào khoảng không đen ngòm phía trên. Anh đẩy nhẹ cuốn sách về phía Simha rồi hỏi.

- Cảnh này ở đâu?

- Ngay trong thánh địa Naga đấy!

Sự bình tĩnh mà Kì Phương đang cố kìm giữ bắt đầu vỡ sụp.

- Trong Naga? - Anh lắp bắp. - Hiến tế trong... Naga sao?

- Naga đấy, những gì anh vừa thấy là một cảnh trong Naga.

- Cất ngay, anh cất đi.

Mặt Kì Phương xanh ngắt tựa tàu lá. Anh xua cuốn sách ra xa rồi xô ghế định đứng dậy. Kì Phương đã hiểu vì sao trong quán cà phê khi anh đưa cuốn “ thánh địa Naga’’ y lại rúm ró đến vậy. Giờ thì đến lượt Simha tỏ ra hể hả khi thấy anh toát mồ hôi hột. Y nói.

- Xin lỗi, cái mà tôi muốn khoe anh đâu phải thứ chết chóc này. – Y đùn cuốn sách trở lại Kì Phương. - Hãy nhìn lại các pho tượng kia đi.

Vẫn là bức tranh thứ hai, nhưng Kì Phương bắt đầu để ý xung quanh. Lúc nãy anh chỉ chú ý vào con người, giờ nhìn các hiện vật xung quanh anh lại phát hiện ra vô số thứ lạ nữa. Vây bám xung quanh đài thờ còn một đám sinh vật đông đảo đang đứng nghiêm không rõ là người hay quỷ. Chúng khoác những hình hài giống đúc các vị thần Bàlamon và dương những bộ mặt ngô nghê về những xác chết với những cặp mắt vô hồn.

Đợi cho cơn chóng mặt qua đi, Kì Phương dần dần nhận diện ra một vài khuôn mặt vừa lạ vừa quen. Lạ vì các vị thần này không giống như nghệ thuật Champa hay Khmer. Quen là vì anh đã nhang nhác thấy đâu đó rồi. Và chỉ trong nháy mắt anh nhớ ra, trong cuốn sách ảnh của Paul.

Không nhầm lẫn được, các pho tượng, phù điêu mà Paul chụp lại có cùng phong cách trong bức tranh. Vậy là cả Pual và Simha đều có nguồn thông tin độc lập nhau nhưng khá nhất quán. Tóm lại, thánh địa hay kho báu Naga, Hội kín Naga, lễ hiến tế người ở Naga dường như là có thật. Kì Phương vội vã nghĩ đến mẹ Thi Nga có phải chết theo cách rùng rợn này không?

- Anh dám chắc đây là Naga không?

- Ông tôi nói vậy, ông tôi dịch được một phần chữ trong cuốn sách này.

- Trong cuốn này có bản đồ hay mô tả địa điểm nào hay không?

- Nếu có bản đồ thì tôi đã khỏi mời anh xem. Các con chữ nói gì thì nay không ai dịch được. Sách này đã rách nhiều trang trước khi đến tay ông tôi. Không riêng gì sách này, rất nhiều tài liệu viết về Naga đều bị săn lùng và tiêu hủy. Để giữ cuốn này cha con tôi đã bị mấy lần khám nhà và trộm cắp hỏi thăm nhưng may mắn giữ được. Nếu hôm nay các bạn không mang cuốn Naga kia khoe tôi thì tôi cũng không tiết lộ cuốn này. – Y nhìn anh đắn đo. - Nếu anh cũng không dịch được thì... có lẽ tôi xin lại.

- Vâng, anh cất đi!

Thẳng tưng mà nói, y không tìm được Naga thì mới mời anh về đây, cũng như anh đang cùng đường thì mới mò đến y. Kì Phương cũng chưa có ý định xem hết cuốn hiến tế lúc này, anh đến đây là để tìm nguyên bản hoặc bản dịch của bốn tấm bia kí. Chỉ nhìn qua quy mô thư phòng anh đã tin mình đến đúng chỗ. Đây là môi trường tra cứu tư liệu cổ tốt hơn bất cứ đâu mà anh từng đến.

- Nếu các vị là người nhà của Paul. - Y lại gợi chuyện. - Tôi không tin các vị đi tìm Naga chỉ với một cuốn sách?

Kì Phương vẫn quyết giữ bí mật bảng tám kí tự với y và tự tìm cách giải mặc dù anh biết khó mà thoát khỏi sự giám sát của đôi mắt cú vọ kia. Chỉ cần anh chạm một cuốn sách thuộc thể loại gì thì y đọc vị luôn suy nghĩ của anh. Anh nói:

- Đúng là tài liệu của Paul chỉ để lại ngần đấy. Có lẽ chiến dịch truy lùng tài liệu Naga sang tận Champa nên hiện nay không tồn tại manh mối nào khác. Thực tình đây là lần đầu tiên tôi được nghe nói về nó. Dù sao tôi vẫn tin chúng nó không thể thu vét hết tài liệu đang trôi nổi trong thiên hạ. Vả lại nếu các sách viết về Naga nhưng dưới một cái tên lóng khác thì chúng khó mà biết hết. Với kho sách khổng lồ của anh chắc tôi sẽ tìm ra manh mối.

Simha vừa chăm chú nghe vừa rà đôi mắt sắc lạnh nhìn anh như một máy kiểm tra nói dối. Lát sau y tặc lưỡi.

- Thôi được, tùy các vị cứ tìm kiếm. Cứ tự nhiên, tôi sẵn lòng giúp đỡ miễn anh tìm ra Naga.

Nói xong, y mang cuốn hiến tế đi cất vào tủ rồi khóa lại. Nhân đó anh cũng nhận ra còn vô số cánh tủ sắt đang đóng im ỉm. Kì Phương lại trước máy tính gõ tìm bia kí, các lệnh này dẫn anh về dãy S. Kì Phương đi nhanh về dãy này và ngỡ ngàng trước một điều khá lạ. Không giống như các dãy dài dựng kín sách, dãy này có nhiều khoảng trống, dấu hiệu bị rút sách, thậm chí vừa rút ra bởi khoảng trống này sạch bong không vết bụi.

Thoạt tiên Kì Phương nghĩ là Thi Nga nhưng không phải, anh liếc về dãy tủ sắt khóa kín mà Simha đang trấn giữ ở đó. Nếu đúng là y thì không lẽ kẻ này đã đọc được mật mã của Paul rồi hay đây chỉ là một sự tình cờ. Còn vết phấn bị xóa ở Bảo tàng Chăm nữa. Liệu có phải y? Nếu đúng thì anh có thể yên tâm bởi y cũng đang bế tắc. Không còn cuốn nào về bia kí, anh bèn đến chỗ Thi Nga.

- Cô lấy mấy cuốn đằng kia à?

- Không hề!

- Vậy thì chắc hắn ta. - Kì Phương chỉ tay về phía y.

- Có lẽ cứ hỏi thẳng hắn? - Thi Nga gợi ý.

- Nếu vậy y sẽ theo dõi và bắt chước chúng ta. Khi hiểu y sẽ tự làm và tống cổ chúng ta ra ngoài.

- Cùng lắm cho y biết tên ba bia, giữ kín một bia.

- Tôi sợ y biết hết cả bốn rồi, nhưng tạm thế cũng được.

- Hắn đang ở đâu? – Cô hỏi.

- Hắn đang gọi điện đầu kia. Tôi nhận ra hắn có biểu hiện rất lạ

- Lạ chỗ nào!

- Lúc ở dưới tầng. - Kì Phương lấy chiếc ảnh yoni đặt lên bàn. - Tôi cho hắn xem ảnh này, mặt hắn dại đi cứ như sợ điều gì đó.

- Biết đâu hắn biết chiếc yoni này bằng đá rubi. Một khối rubi lên tới hàng chục cân mà hắn không lác mắt mới lạ.

- Có thể y đã nghe đồn hoặc đọc trong sách và biết đây là yoni đắt giá nhất.

- Loại sành nghề như hắn nhìn ảnh đã biết quý hay không. Nhìn nét chữ trên yoni kia y có thể biết là sắt hay đá rồi.

Kì Phương đồ rằng có thể y đã đạt tới kĩ năng đó. Thấy một cái kính lúp đọc sách đặt trên bàn, anh cầm lấy rồi soi lên tấm ảnh. Chiếc yoni lập tức được phóng đại lên chục lần đến nỗi anh thấy rõ từng hạt bụi cho đến mảng rêu lún phún xanh. Mắt rà từ từ vào lòng yoni, một sự kì lạ bất ngờ đập vào mắt anh.