← Quay lại trang sách

Chương 22

Cách đó không xa, bất chấp tiết trời Pnompenh oi nồng về đêm, một bầu không khí mát rượi dưới vòm trời xanh ngắt có mây trắng bồng bềnh là một dàn casino dành cho VIP. Sau chuyến công tác hai ngày bên Việt Nam không mang lại kết quả nào, Mou chọn casino làm nơi giải sầu. Mà bất kể vui hay buồn, hễ giờ công sở là anh ta chỉ biết dạt vào đây.

Mou cởi áo veston và tháo cravat treo vào thành ghế, những gì còn lại của một gã công chức đều tạm gác sau lưng. Ngửng lên vòm trời nhân tạo trong veo, anh ta hít một hơi đầy vẻ khoan khoái rồi cúi xuống nhìn đôi bàn tay mượt mà đang làm xiếc của cô em sòng bài. Khi đang tập trung cao độ xem các quân bài sắp lật lên thì một bàn tay vỗ nhẹ sau lưng, anh ta giật mình quay lại. Một khuôn mặt nghiêm trọng dưới mái tóc xoăn hiện ra.

- Ơ kìa sếp! - Mou reo lên. - Sao biết em ở đây?

- Mày... đi ra đây.

Không để Mou chơi nốt ván, ông ta lôi Mou ra cửa. Họ kéo nhau vào một quầy bar trong cùng một tổ hợp giải trí này mà Mou là khách ruột.

- Sếp sang lúc nào mà không báo em trước?

- Ngoài cờ bạc, mày có quan tâm đến gì đâu.

Mou nhìn xuống chiếc vali sắt nặng trĩu của đàn anh họ Phú rồi nói.

- Không ngờ sếp sang viện trợ đúng lúc thằng em đang cần?

Phú Thành Tài gạt nhẹ chiếc vali sang một bên rồi nhìn vào mắt hắn nói:

- Từ từ đâu sẽ có đó. Mày có lịch trình chi tiết và tài liệu của Paul về chuyến du khảo chứ?

Mou tròn xoe mắt không phải ngạc nhiên mà vì lo ngại.

- Tin nội bộ của cơ quan tôi. Sao anh biết?

- Chuyện dài lắm. Tao đêm hôm lặn lội đến đây là vì vụ này.

- Vụ ấy hủy rồi, việc gì mà anh sang vội vã thế?

- Ngạc nhiên à. Tao không ngờ trong lúc nước sôi lửa bỏng này mà mày vẫn vục đầu vào cờ bạc lấy được. Tìm cách kiếm chác vụ này đi.

- Paul chết, còn màu mè gì nữa đâu mà kiếm?

- Lão chết nên ta mới có cái mà kiếm, cơ hội đấy, ngu lắm.

- Sếp có diệu kế gì chắc?

Mou là bạn học của Phú Thành Tài khi còn nghiên cứu sinh tại Kuala Lumper, họ chung phòng, chung lớp và chung cả những chuyến ap-phe xuyên biên giới. Người bạn Việt Nam quả là đàn anh của Mou khi ông giúp hắn không những trang trải học phí mà cả những chi tiêu phè phỡn nơi đất khách. Khi về nước làm phó chánh văn phòng Bộ Du lịch, mối quan hệ của họ tuy có lạnh nhạt hơn nhưng mỗi khi cần đến nhau, họ vẫn là những cặp bài trùng đầy lợi hại.

- Mày đưa hết cho tao, mọi tranh ảnh, giờ giấc lịch trình, danh sách các thành viên, phương tiện và chi tiết chuyến du khảo, quan trọng nhất là các tài liệu mà Paul đã chuyển cho Bộ Du lịch.

- Không có bản đồ, mấy thứ kia là giấy lộn!

- Kệ tao. - Phú Thành Tài gắt.

- Nhưng đây là bí mật của Bộ, em không dám. - Mou ấp úng. - Sau khi Paul chết họ lại càng đề phòng hơn đấy.

Bây giờ Phú Thành Tài mới dùng đến chiếc vali để ngỏ trên bàn. Ông rút ra một cọc tiền xanh rồi đặt trước mặt hắn.

- Đủ chưa?

Mou nhìn đàn anh với con mắt cảm kích nhưng vẫn còn nghi ngại.

- Nếu vụ này bị lộ, em chỉ có nước đi bóc lịch.

Lại một cọc nữa được rút ra. Phú Thành Tài dằn mạnh xuống bàn rồi nói.

- Đây mới chỉ là chi phí bôi trơn. Xong vụ, chú mày sẽ được hưởng số tiền mà trong cuộc đời phóng túng của chú mày cũng chưa bao giờ dám nghĩ tới đâu, hiểu chưa?

- Sếp yên tâm... - Hắn nhét hai cọc tiền vào túi quần rồi đẩy chai chai X. O về trước mặt Phú Thành Tài:

- Sếp cứ làm vài li đợi em ở đây.

Nói xong, hắn mất hút.