Chương 45
Việc đầu tiên của Kì Phương là gọi điện ngay cho giáo sư Huỳnh Lẫm để hỏi vì sao bản đồ lọt vào tay Simha. Mặc dù đang căng mắt để điều khiển chiếc xe không lao xuống vực nhưng Simha không bỏ sót cử động nào của Kì Phương qua kính chiếu hậu. Y biết đã dại dột khi để cho anh xem bản đồ.
- Nào, đưa bản đồ cho tôi! – y quay hẳn ra sau đòi.
Khước từ yêu cầu gay gắt của y, Kì Phương một tay giữ chặt tờ giấy, tay kia lục máy bấm số giáo sư Huỳnh Lẫm. Sau gần chục cú không bắt máy, lần này mất hẳn tín hiệu khi xe tiến lên một triền núi. Kì Phương trở nên rối bời, anh không dám tưởng tượng điều gì đã xảy ra với ông nữa. Chiếc xe bất ngờ phanh gấp làm anh và Thi Nga dúi mặt lên ghế trước. Simha nhảy khỏi xe rồi mở cửa sau ra quát:
- Anh gọi cho ai? Trả bản đồ ngay đây!
- Tôi sẽ trả khi anh nói thật với tôi, anh đã làm gì giáo sư Huỳnh Lẫm và Phú Thành Tài?
- Tôi không có trách nhiệm phải báo cáo anh.
- Cũng được, tôi sẽ hỏi giáo sư Huỳnh Lẫm.
Simha nhìn Kì Phương bằng ánh mắt tóe lửa, y sợ Kì Phương điện giáo sư Huỳnh Lẫm để báo vị trí kho báu trong tấm bản đồ và thế thì công toi. Y nghiến răng:
- Tôi nghiêm khắc cảnh cáo anh, nếu anh muốn cùng tôi đến Naga thì hãy trả bản đồ và không được tùy tiện liên lạc với bất cứ ai từ giờ phút này.
- Anh đừng quên là không có tôi anh cũng không vào được kho báu, tôi chỉ muốn biết anh đã làm gì thầy tôi và Phú Thành Tài. Tôi không có ý định tiết lộ bản đồ này với ai.
- Vậy trả lại cho tôi! Tôi sẽ nói.
- Tôi phải điện giáo sư Huỳnh Lẫm trước.
Thi Nga biết giằng co mãi thế này không có lợi cho cô trong khi họ đang thế yếu. Cô nói với Kì Phương:
- Anh cứ trả cho Simha để anh ấy yên tâm. Trong lúc xe chạy chúng ta có thể liên lạc với giáo sư Huỳnh Lẫm sau.
Simha thừa cơ giật tấm bản đồ. Tuy biết trước mang Kì Phương đi theo là rắc rối nhưng y không thể loại bỏ họ lúc này. Y tuyên bố:
- Trong lúc tôi lái xe, tôi phải được đảm bảo anh không liên lạc với ai. Đưa điện thoại các vị đây cho tôi!
- Chúng tôi đã nhịn anh rồi. – Thi Nga đanh đá. - Yêu cầu này hơi quá đáng đấy!
- Xin lỗi cô. Là người Việt, chắc cô biết truyền thuyết chiếc áo lông ngỗng của Mỵ Nương đấy chứ? Ai dám chắc không có tên Trọng Thủy nào đó đang bám theo sóng điện thoại của các vị chứ?
- Thôi được. – Thi Nga nói. - Anh sẽ cầm điện thoại nhưng phải gọi giáo sư Huỳnh Lẫm cho tôi ngay bây giờ.
- Chỗ này sóng rất kém, lát nữa chạy qua con đồi này tôi sẽ nối máy cho các vị.
- Anh hứa đấy!
- Tôi thất hứa với các vị khi nào? Tôi hứa cho các vị xem linga tôi đã giữ lời, rồi hứa có bản đồ sẽ rước các vị đi theo và tôi cũng đã thực hiện. Nhưng tôi cũng có quyền đề phòng chứ?
Kì thực y rất sợ Kì Phương gọi cho giáo sư Huỳnh Lẫm thì tội ác của y tại khách sạn sẽ bị lộ tẩy và đến lúc đó thì có tài thánh cũng không thuyết phục nổi anh đi cùng nữa. Nhưng y sợ nhất là Kì Phương sẽ báo vị trí kho báu cho người khác. Vì vậy y tìm mọi cách thu chiếc điện thoại.
Như một trò đùa, khi Kì Phương đưa máy cho y thì chuông bất ngờ reo. Anh vui sướng khôn xiết khi thấy số điện thoại quen thuộc của thầy hiện trên màn hình. Anh bật máy đưa lên môi thì Simha gạt ra đồng thời dí mũi súng lên trán anh.
- Đưa máy đây!
Kì Phương vui sướng đến mức quên mất họng súng, anh rối rít.
- Thầy... thầy ổn cả chứ?
Không để cho Kì Phương nói câu thứ hai, y vung tay giật phắt chiếc máy rồi hét vào micro đe dọa giáo sư Huỳnh Lẫm nhưng một giọng nữ từ đầu máy biên kia vang lên làm y bối rối.
- Bà là ai?
- Chào anh, anh là người nhà của ông lão có tên Huỳnh Lẫm phải không?
- Thì đã sao... chị là ai?
- Tôi là bác sĩ, tôi thấy máy đổ chuông mãi, ông ấy đang bất tỉnh...
- Ông ta chết chưa?
-... Sao anh hỏi thế?... đã qua cơn nguy kịch rồi.
- Nhầm máy rồi! - Y dằn giọng toan cúp máy nhưng đã quá muộn. Ai dám chắc rằng chính cảnh sát đã có mặt tại bệnh viện và điều khiển cuộc gọi này để định vị chỗ y đang đứng? Việc cần làm ngay bây giờ là chuồn thật xa chỗ này. Y thét vào máy một giọng man rợ nhất có thể.
- Nếu đuổi theo ta, các người sẽ nhận được hai xác chết.
Chiếc samsung bay vèo vào vách đá tan thành trăm mảnh. Phá xong máy của Kì Phương, y giận dữ leo lên xe. Vừa mở cửa y hết sức kinh ngạc vì không thấy Kì Phương đâu mà chỉ còn Thi Nga ngồi trong xe.
- Hắn đâu?
- Tôi cũng không rõ nữa.
Y sinh nghi bèn bước ra tìm thì thấy Kì Phương đang gọi điện bên ngoài bằng máy của Thi Nga mà cô mới mua SIM đêm qua. Hóa ra, khi y cúp máy cũng là lúc anh gọi thông với giáo sư Huỳnh Lẫm. Đang sẵn cơn điên trong người, y xộc tới rống lên:
- Đưa máy đây!
Kì Phương vừa chạy vừa nói cho đến khi y chộp vào ót. Anh vùng vằng thoát khỏi tay y thì một cú đấm trời giáng vào gáy làm anh khụy xuống. Chiếc điện thoại văng ra lăn long lóc trên mép vực nhưng may sao nó không rơi xuống suối. Lạ thay, máy không bị ngắt mà còn bị kích hoạt loa ngoài. Tiếng giáo sư Huỳnh Lẫm bỗng dưng oang oảng trong khi máy lăn tong tong trên dốc đá:
- Này, các anh làm trò gì thế?
Simha cuống cuồng lao theo vồ lấy nhưng nó đã lăn vào một hốc đá sau bụi rậm. Y chồm tới nhưng không dám thọc tay vào bụi dứa gai lởm chởm. Phía sau, Kì Phương gượng đau lồm còm bò dậy, anh hét toáng để giáo sư Huỳnh Lẫm nghe thấy:
- Thầy trả lời đi! tại sao Simha lại có bản đồ?
Y quay phắt lại chĩa súng vào ngực anh:
- Câm ngay! Nói nữa tao giết!
Không bịt được chiếc micro dưới hố, y lồng lộn quay lại bóp cổ Kì Phương. Tuy nhiên câu hỏi của anh đã đến tai vị giáo sư. Một giọng lào phào vang lên từ bụi cây đủ cả hai cùng nghe.
- Các anh không phải giết nhau, tôi... sẽ không nói gì hết...
Shimha hướng xuống đất thét lên:
- Hắn ta đang trong tay tôi! Nếu ông nói, tôi sẽ giết anh ta!
Vừa nói y vừa riết cổ Kì Phương để đảm bảo anh không thể thốt ra được gì. Dĩ nhiên chả cần giáo sư Huỳnh Lẫm nói ra, Kì Phương cũng đoán được kết cục tại khách sạn khủng khiếp mức nào.
- Tôi biết cảnh sát sẽ theo đuổi chúng tôi! – Y chõ miệng vào bụi cây. – Mong ông làm ơn nói giùm với họ, nếu đuổi theo tôi sẽ giết sạch chúng nó!
- Yên tâm, các anh cứ việc đi, tôi sẽ không nói gì hết.
- Tôi nhắc lại, nếu cảnh sát bám theo, các người sẽ nhận được hai cái xác.
- Tôi hứa, nhưng hãy cho tôi nói với Kì Phương vài điều.
- Không được!
Simha xốc Kì Phương đứng dậy lôi về phía xe nhưng y tá hỏa khi không thấy chiếc bán tải ở đó nữa. Khốn khiếp. Mất xe lúc này khác gì mất kho báu. Y cuống quýt đưa mắt tìm và thấy đuôi chiếc xe thò ra từ khúc cua đằng xa. Hóa ra trong lúc y đang thất điên bát đảo thì Thi Nga đã nhanh trí lái xe bỏ chạy. Y không ngờ cô ta ma quái và chúng nó phối hợp ăn ý đến vậy. Tiên sư con mẹ kia hình như đang cười duyên trêu ngươi y từ xa. Buông tay khỏi cổ Kì Phương, y hét vào tai anh.
- Gọi con quỷ cái mang xe lại đây!
Kì Phương ngọ nguậy rồi đằng hắng cho thông họng rồi ra điều kiện.
- Muốn đi, phải để tôi chào thầy tôi đã!
- Thôi được, tôi chịu các người. Nói gì cũng được nhưng chỉ cần anh tiết lộ vị trí kho báu với lão ta, tôi sẽ bắn bỏ anh tức thì. Tôi chấp nhận tay trắng nhưng anh sẽ phải chết!
Nói xong y gạt chốt an toàn rồi dí vào đầu Kì Phương như thể sẽ chứng minh lời nói của mình.
- Tôi thề, anh yên tâm. Tôi sẽ không nói gì về vị trí kho báu đâu.
Y đẩy mạnh Kì Phương về phía bụi cây. Anh chới với rồi quỳ sụp trước bụi dứa gai tua tủa.
- Thầy ơi...! thầy còn đó nữa không... thầy?
Nghe anh gọi, tiếng khọt khẹt lại vang lên trong lùm cây.
- Thầy đây... anh đang ở đâu?
- Tất cả nghe đây! – Y đột ngột xen ngang. - Tôi sẽ để cho hai người nói chuyện, nhưng nghiêm cấm nói về vị trí Naga ở đâu. Nếu một từ được phát ra, ông sẽ phải nghe tiếng súng vang lên!
Nói xong y lùi ra vung súng ngắm Kì Phương trong thế sẵn sàng nhả đạn.
- Thầy...! thầy và Phú Thành Tài đã bị y bắn đúng không? Em đang trên đường đến Naga cùng y nhưng biết thầy gặp nạn nên...
- Thầy đỡ rồi... chỉ tiếc rằng... thầy đã không làm được gì... anh hãy cố gắng lên.
- Em đã gián tiếp đẩy thầy vào nông nỗi này, ngay bây giờ em sẽ quay lại chăm sóc thầy.
- Không cần! quanh ta còn nhiều anh em bạn bè. Nhiệm vụ của anh cao cả hơn nhiều, tiến lên đi! Bỗng giọng ông nhỏ lại một cách khác thường, Kì Phương cúi sấp xuống đất mới nghe nổi tiếng thì thào yếu ớt phát ra. – Cơ hội đấy, hãy bảo trọng... thầy vẫn đợi tin vui từ anh... tiến lên đi... tiến...
- Thôi! Đủ rồi! - Simha hét toáng lên. - Đứng lên, chúng ta phải đi ngay.
Kì Phương đứng dậy, vậy là an tâm rồi. Rõ ràng dù đang hấp hối trên giường bệnh nhưng đối với ông, mục tiêu tìm ra thánh địa vẫn day diết thôi thúc ông hơn hết. Nếu đặt anh vào vị trí của thầy, thì cũng không có cách nào nhân bản hơn là cứ khuyên học trò tiến lên phía trước. Vả lại anh đang bị Simha khống chế nên có muốn quay lại cũng chẳng được. Giờ đây anh mới hiểu vì sao y “ rước’’ anh đi theo. Ngoài chức năng mở khóa và làm đối trọng với Cả sư ra, y đang có hai con tin trong tay để ngã giá với cảnh sát.
- Gọi xe quay lại đi! – Y ra lệnh.
Kì Phương nhìn về phía trước rồi vẫy tay. Chiếc xe lập tức quay trở lại.
Trước khi lên xe, Simha thận trọng dè chừng chiếc sony đang thoi thóp trong bụi cây. Tưởng chừng như vô hại nhưng y hiểu nó như cột ăngten để cảnh sát phác đồ ra lộ trình của y. Thậm cấp nguy hiểm. Y nhảy lên dùng gầm giày giã nát bụi dứa nhưng không sao phá hỏng mà còn đẩy chiếc máy lọt sâu hơn trong hốc đá.
Điên tiết, y rút phắt súng lên đạn rồi nhằm vào tiếng kêu trong kẽ đá nã một phát. Sau tiếng nổ vang óc, âm thanh kia tắt ngấm.
- Lên xe! – y phất tay.
Simha ngồi lên ghế lái, y nhìn quang cảnh trước mắt đang ngả màu hoang hôn mà trong lòng như có lửa đốt. Y quay ra sau trách móc.
- Tại sao chúng ta cứ hao tổn sức lực và thời gian vô ích thế chứ. Các người cứ gây gổ làm gì, đằng nào chả cùng đến Naga. Số phận tôi và các vị không tách ra nổi đâu.
Kì Phương nhìn Thi Nga mà không biết nói gì. Anh nhớ kĩ giờ khắc trên tấm ảnh, tức khoảng ba giờ nữa, đó là chưa nói chu kì có thể sớm hoặc muộn hơn vài tiếng là thường. Simha tắt điện thoại và radio rồi tăng tốc.
Hai chiếc điện thoại đã tan tành, Kì Phương biết tính mạng anh và Thi Nga hoàn toàn nằm trong tay y cho đến khi tìm ra kho báu. Sau đó tùy tâm mà y có để cho họ sống tiếp hay không. Càng nghĩ Kì Phương càng hoang mang và nung nấu tìm cách báo về cho cảnh sát hoặc giáo sư Huỳnh Lẫm sớm nhất có thể. Giá như lúc nãy anh nhanh trí chụp ảnh lại bản đồ rồi send về cho giáo sư Huỳnh Lẫm thì đã khác. Giờ đây việc đó là không tưởng, anh chỉ biết ngồi nhìn cảnh đêm hoang vu não nùng trôi vùn vụt ngoài cửa xe.