Chương 44
Võ Thạc Hoan rợn sống lưng khi nghe tin Phú Thành Tài bị bắn chết và giáo sư Huỳnh Lẫm đang trong cơn nguy kịch. Diễn biến ngoài dự tính này đã nói lên rằng nhà chức trách quá chủ quan và hậu quả thì tồi tệ đến mức không ai ngờ nổi. Máu đã đổ. Vụ tranh dành kho báu đã nhảy lên nấc thang cao nhất của bi kịch. Tin tức lan nhanh như một dòng điện làm Chính phủ chao đảo.
Cơn náo loạn ở Naga vượt ra ngoài sự kiểm soát bất chấp nhà chức trách đang nỗ lực vãn hồi trật tự. Tiếng bước chân lẫn tiếng la hét ngoài sảnh dội lên cửa làm Võ Thạc Hoan cuống cuồng suýt đánh rơi tách trà nóng. Ông chạy đến sảnh chính thì ở đây đã chật ních người hiếu kì và nhân viên công lực.
- Tránh ra ngay! Tránh ra! – Một nhân viên cầm dùi cui chật vật mở một khe hẹp ngay trước mũi một chiếc băng ca đang hướng ra cổng. Phía ngoài, xe cảnh sát và xe cứu thương đồng loạt gầm réo khởi động. Võ Thạc Hoan hối hả rẽ đám đông bám theo chiếc băng-ca đang trùm kín mít để nhìn xem có đúng là thầy mình hay không nhưng đã bị an ninh đẩy lùi. Ông chỉ kịp nhìn chiếc cáng chui vào cửa hậu xe rồi một người úp ngay mặt nạ thở lên mặt nạn nhân.
Lạy chúa! Chuyện gì đã xảy ra. Võ Thạc Hoan đờ đẫn nhìn chiếc xe phóng đi mà lòng nóng ran như lửa đốt. Ông biết trước Phú Thành Tài không hề có dã tâm hại thầy mình nhưng để một ông già lên can thiệp là một giải pháp tồi. Giá như lúc nãy ông kiên quyết thế chân thầy mình thì đâu đến nỗi. Không được, một khi giáo sư Huỳnh Lẫm đã quyết làm việc gì thì có thánh cũng không ngăn nổi.
Giờ thì viên tham tán dám thề với trời đất rằng có một thế lực nào đó đang nhúng tay phá hoại chiến dịch khai quật Naga. Ông vội nghĩ ngay đến tấm bản đồ. Nó đang trên phòng hay đã bị cướp? Tệ hơn, nếu nó nằm trong túi giáo sư Huỳnh Lẫm thì có thể ông ta sẽ bị truy sát tiếp. Võ Thạc Hoan quay trở lại tìm Lê Đại Hắc hoặc Thet nhưng họ dường như đã biến mất. Nhác thấy một sĩ quan trẻ đi qua, ông lao tới chặn ngang trước mặt.
- Xin lỗi, sếp anh đâu?
- Chào ông, ông hỏi ai?
- Đại úy Thet Manet ở đâu?
- Tôi không rõ, xin lỗi tôi phải đi ngay.
- Khoan! – Võ Thạc Hoan tóm chặt cầu vai anh ta rồi nói như hét vào mặt
- Số điện thoại ông ta bao nhiêu?
- Kia kìa.
Võ Thạc Hoan nhìn theo tay anh ta ra cổng, nơi có chiếc xe Jeep vừa lướt qua và ông chỉ kịp nhìn số điện thoại bên hông xe. Một tay bấm số, tay kia giữ chặt cầu vai nhưng anh kia giật mạnh rồi chạy đi. Máy liên tục bận, ông giận dữ chạy về phía gara để tìm chiếc xe công vụ của mình. Ông nhấn ga luồn lách trên phố giờ cao điểm để bám xe cứu thương đang phóng như bay. Ông đuổi miết và chỉ bắt kịp họ khi đến bệnh viện đa khoa trung tâm Pnompenh rồi đỗ lấn xe của mình vào phần đất dành cho xe thô sơ đã ken cứng báo hiệu một bệnh viện đã quá tải.
“Anh hãy đến khoa chấn thương sọ não’’ một vị bác sĩ đã kịp nói với ông như thế khi chiếc xe cứu thương lăn bánh. Võ Thạc Hoan tra bảng sơ đồ chằng chịt đặt bên ngoài phòng khám rồi đi xuyên qua biển người để tìm về đúng phân khoa. Hoan tìm đến khoa chấn thương sọ não thì được các bác sĩ báo giáo sư Huỳnh Lẫm đã được chuyển ra khu hồi sức cấp cứu. Ông thở phào quay lại và không phải tìm lâu, bất chấp phòng trưởng khoa đang họp, ông đẩy mạnh cửa đi vào.