← Quay lại trang sách

Chương 47

Sau khi trình bày gãy gọn, vị phó khoa “hồi sức cấp cứu’’ đích thân dẫn Võ Thạc Hoan tìm đúng giường của giáo sư Huỳnh Lẫm. Nhẹ nhàng lại gần giường bệnh, Võ Thạc Hoan không dám tin rằng người đang nằm nhắm mắt bất động trên giường là nhà thuyết khách số một, là niềm hi vọng cuối cùng của Hoàng gia đang trong cơn hấp hối. Mặt vị giáo sư xọm đi đến mức đáng kinh ngạc. Bộ quần áo đại cán quen thuộc bị thay bằng bộ đồ bệnh nhân trắng toát đến ớn người. Viên tham tán tò mò chiếc áo đại cán bốn túi hiện đang nằm ở đâu và ai chịu trách nhiệm nếu chiếc bản đồ đang nằm trong đó. Hay tài liệu mà vị giáo sư lấy từ khách sạn ra đã bị cảnh sát tịch thu hết rồi. Ông vồn vã hỏi người y tá bên cạnh:

- Chào bác sĩ, tình hình ông ta ra sao?

- Ông là người nhà của ông ta?

- Vâng.

- Đã qua cơn nguy kịch, huyết áp đã hạ nhưng vẫn phải theo dõi sát sao...

- Có thương tích nào không?

- Hiện chưa chụp cắt lớp nên chưa thể kết luận có nội thương hay không. Lãnh đạo Viện đã yêu cầu chúng tôi kiểm tra kĩ lưỡng và chu đáo nhất cho ông ta.

- Cảm ơn bác sĩ. Hãy điều trị bằng phương pháp tốt nhất hiện có cho ông ta. Tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm. Cần thủ tục gì hãy cho tôi biết.

- Thủ tục nhập viện vẫn chưa. Hình như lúc nãy anh đã gọi điện cho tôi?

- Tôi ư? - Võ Thạc Hoan ngạc nhiên. – Tôi gọi khi nào?

- Vậy thì không phải rồi. Một người cũng nhận là người nhà và gọi đến cho ông ta liên tục.

- Ai vậy? Chị có thể cho tôi biết?

Thấy không cần thiết, vị y tá nói khéo.

- Mà thôi, anh đến đây là tốt rồi.

Võ Thạc Hoan cười nhẹ nhưng sắc mặt đã se tái. Cô y tá nói tiếp.

- Anh cứ ngồi đây. Tôi phải chăm sóc các bệnh nhân khác, có gì gọi tôi.

Lời nói vô tình về cú điện nào đó của cô y tá đã gieo một hoài nghi khó rửa trôi cho viên tham tán. Ai mà gọi vào lúc nguy cấp như vậy. Ông chợt nghĩ đến Lê Đại Hắc, có lẽ cú điện đó là của viên cảnh sát hỏi thăm tình hình sức khỏe và tấm bản đồ, hoặc thẩm vấn về diễn biến đã xảy ra. Nhưng tại sao đến giờ này mà không có một lính gác nào đến bảo vệ nhân chứng thì không thể chấp nhận nổi. Ông lại nghĩ đến Kì Phương, nếu anh ta đang ngồi nhâm nhi chè Tàu thì giờ này lẽ ra cũng đã đến đây rồi chứ? Nếu đợi lúc nữa mà không thấy ai thì có lẽ họ đã đi tìm kho báu hết rồi? Không có khả năng thứ hai!

Võ Thạc Hoan khẽ ngồi xuống ghế đúng lúc giáo sư Huỳnh Lẫm hé mắt. Nhận ra Võ Thạc Hoan, ông chống tay định ngồi dậy.

- Kìa thầy, thầy cứ nằm nghỉ.

- Phiền anh quá, tôi chỉ sốc và tăng huyết áp đột biến thôi. May mà chưa xảy ra tai biến.

- Lỗi tại con... con có lỗi đã để thầy lên đó một mình.

- Anh đừng áy náy. Thằng Tài yêu cầu chỉ mình thầy. Thằng đó là đứa có năng lực. Khổ thân nó... giá như thầy có thể chết thay cho nó... - Giọng ông bỗng dưng nghẹn lại. – Nó tha thiết van xin thầy tha lỗi, nó nài nỉ thầy lên gặp nó... Hai thầy trò chưa kịp nói với nhau nửa lời... thì kẻ ác thú xuất hiện... rồi... bắn nó. Trước khi chết, nó còn nhìn thầy như... ai oán. Thầy ân hận lắm.... Oan hồn nó đang nguyền rủa thầy và chưa thể siêu thoát đâu. Cặp mắt đó sẽ ám thầy suốt đời... Giá như thầy không gặp nó thì nó đã... không chết...

Nói đến đây ông đưa tay bóp chặt miệng để ngăn một cơn nấc trào lên. Có một điều mà chỉ mình ông biết và ông thề sẽ mang theo nó xuống mồ. Đó là nếu ông không dại dột giật gấu quần tên cướp thì có lẽ học trò ông còn sống. Vị giáo sư già nấc lên rồi khó nhọc đưa tay lau hai hốc mắt đã trọm xuống. Chỉ trong hai ngày, ông chứng kiến hai cái chết thương tâm của đồng nghiệp. Trong cuộc đời, ông không nhớ hết biết bao lần đã phải gạt nước mắt tiễn đưa những con người ưu tú lẫn cả đứa con trai độc nhất nối dõi tông đường. Sinh nghề tử nghiệp, nếu có thể chọn cho mình một cái chết, ông muốn được chết tại Naga - nơi ngàn năm yên nghỉ của biết bao tài năng và những trái tim quả cảm.

- Thưa thầy, tấm bản đồ... nay đã ở đâu?

- Bị cướp mất rồi!

- Thầy nhận ra tên kẻ cướp không?

- Không thể. Hắn bịt kín mặt.

- Thầy có nghi ai không?

- Tuy không thấy mặt nhưng vóc dáng cao lớn vạm vỡ, mà những kẻ thừa hoocmon như thế bây giờ nhan nhản. Lát nữa cảnh sát chắc sẽ hỏi tôi câu này, khi không dám chắc, ta không thể đoán bừa được.

Võ Thạc Hoan linh cảm thầy còn giấu mình điều gì đó rất nghiêm trọng và đây không phải là lần đầu. Khi tỉnh lại trong bệnh viện, vị giáo sư đã gọi ngay lập tức cho Kì Phương để cung cấp gì đó. Vị bác sĩ đã lộ ra cuộc gọi này, và giờ thì thầy mình đang chờ đợi tin vui từ Kì Phương.

Viên tham tán bỗng ngộ ra rằng, hình như Paul Morierre – Phú Thành Tài – Giáo sư Huỳnh Lẫm – Kì Phương đang làm một cuộc chạy tiếp sức kì diệu, người này ngã xuống thì kẻ khác vùng lên và đang trong đoạn chạy nước rút. Vậy cái tên Võ Thạc Hoan sẽ nằm đâu trong cái dây chuyền đáng sợ nhưng đầy vẻ vang kia?

Nhìn thầy mình nằm mê man nhưng tay vẫn nắm chặt chiếc điện thoại vốn đã móc vào dây chuyền cổ, Võ Thạc Hoan đồ rằng ông ta còn lâu mới chịu bỏ cuộc. Thầy ông đã tuyên bố chưa tìm ra Naga thì còn lâu mới chết. Điều này đúng.

- Thôi, thầy nghỉ đi... con chỉ tò mò tí thôi mà.

Đến lúc này thì cả hai thầy trò không buồn nói gì nữa. Thú thực khi đuổi theo thầy đến bệnh viện, ông cầu mong thầy mình đang cầm theo tấm bản đồ, nếu không thì chí ít là giáo sư Huỳnh Lẫm biết vị trí kho báu nơi nào để họ còn cái mà gỡ gạc thể diện với vị Bộ trưởng. Giờ thì hi vọng đó tiêu ma. Võ Thạc Hoan nghĩ giờ thăm bệnh nhân chắc cũng đã hết, đã đến thủ tục an ủi và chào lui.

- Thầy ạ, chúng ta đã giúp nhân dân họ hết mình nhưng sự không thành thì thầy đừng dằn vặt mình nữa. Còn hậu sự Phú Thành Tài bên con sẽ lo chu đáo. Thầy hãy nghỉ cho lại sức. Con xin về cơ quan.

- Anh bận cứ đi đi, tôi chẳng hề hấn gì đâu.

- Vâng, quả là con rất bận. Sau việc này bên Tòa đại sứ cũng chẳng dễ chịu gì đâu. Tuy Phú Thành Tài đã trả giá bằng cái chết nhưng trong thâm tâm Hoàng gia, họ vẫn giận lắm.

- Hãy an ủi họ đừng giận nữa. – Ông cười chua chát. – Tôi đã tiết kiệm cho họ 30 triệu đô la rồi đấy…

Võ Thạc Hoan không nghĩ lúc này ông ta vẫn có thể bông đùa.

- Nếu con đi bây giờ, thầy lại một mình.

- Thầy đỡ nhiều rồi, anh đừng bận tâm.

- Dù sao, nhân viên bên Tòa đại sứ và người của Chính phủ sẽ đến chăm thầy trong lát nữa.

- Cả cảnh sát nữa chứ! Phiền các anh quá.

- Thầy đừng lo, đây cũng là phận sự của họ mà… thầy cần gì cứ nói với con.

- Nếu lúc nào về Toà đại sứ hãy vào phòng tôi lấy cuốn sách để trên bàn mang vào đây cho tôi giết thời gian. Bệnh già của tôi chắc nằm đây dài dài rồi.

Viên tham tán biết cuốn về bia kí có chữ “linga’’ vẫn đang trên bàn.

- Vâng con sẽ cho người mang sách đến cho thầy. - Võ Thạc Hoan nhìn quanh. - Ở đây bệnh nhân phải tự túc mọi nhu yếu phẩm. Con mua tạm mấy thứ cho thầy rồi đi mới an tâm.

- Lại phiền anh quá.

- Không sao, thầy cũng nên chợp mắt một lát cho lại sức. Con sẽ ra phố mua ít hoa quả và nước rồi quay lại đây ngay bây giờ.

Võ Thạc Hoan nhấc đôi chân như đeo đá đi ra ngoài. Bản đồ đang ở tay ai?

Trong màn đêm bí ẩn, Võ Thạc Hoan thấy một tia sáng cuối đường hầm.