← Quay lại trang sách

Chương 48

Chiếc bán tải chạy miệt mài theo những con đường sơn cước trong dải rừng thưa. Cứ đến một ngã ba hoặc một ngã rẽ, Simha lại xuống xe lấy bản đồ ra đối chiếu. Đất nước Campuchia dày đặc sông hồ và nhiều cánh rừng nguyên sinh chưa dấu chân người. Kiến thức người xưa hạn chế, lại không có máy quan trắc hiện đại nên vẽ một bản đồ là vô cùng khó. Simha có nhiều kinh nghiệm với bản đồ cổ nên đã ít nhiều nhận dạng được các mốc thiên nhiên như đỉnh núi, hồ nước, ngã ba sông hay một vài công trình kiến trúc cổ tạm gọi là bất biến. Từ các mốc đó y lại xác định phương hướng và khoảng cách để thu hẹp các khu vực cần tìm. Nhìn y vừa làm cơ trưởng vừa làm hoa tiêu mà vẫn toát lên sự tự tin như một thợ săn lão luyện đã truyền cảm hứng cho Kì Phương.

Trên đỉnh đèo, mặt trời nhạt nắng và những mảng sương mù bắt đầu bốc lên từ những hồ nước tạo nên một cảnh thiên nhiên huyền diệu. Khi đêm xuống, Simha càng tỉnh táo như một loại thú ăn đêm. Thực ra y mong trời tối để các chòm sao nổi lên chỉ đường. Xe lại đổ đèo, không bám theo đường mòn, y phi vào rừng cây để đi tắt. Cứ như vậy cho đến khi gặp một con suối luộn cuộn đá. Phía bên kia là một dãy núi hình thù giống hổ ngồi chắn ngang trước mặt.

- Sắp đến chưa? Hơn hai tiếng rồi đấy. – Thi Nga sốt sắng hỏi.

- Qua dãy núi này còn đi tiếp. – Y chỉ tay.

Họ xuống xe leo lên đỉnh núi đến tối mịt thì đến một thung lũng, Simha bảo họ dừng lại lùng sục một vạt cây phía dưới một mỏm đá sừng sững nhô cao khỏi trảng cây.

- Nó đây!

Kì Phương và Thi Nga nhìn theo thấy vài hòn đá ngổn ngang nằm quanh một cồn đất um tùm cỏ dại. Thi Nga ngạc nhiên hỏi:

- Thánh địa Naga đây sao?

- Theo bản đồ thì đúng là vị trí này. Có lẽ trước đây là một ngôi đền lớn, nhưng đã bị hủy hoại.

Y bước lại gần vạch đám cỏ cây để lộ một khối đá vuông dạng một yoni. Simha và Kì Phương thoáng ngạc nhiên, họ quyết định xắn tay dọn sạch lớp thực vật và đất đá lấp kín đài thờ. Simha nhìn rừng núi âm u xung quanh và nói.

- Nhất định cửa vào hang nằm đâu đó xung quanh ngôi đền này?

- Lật yoni lên xem có hầm chứa không? – Kì Phương nói.

Simha thể hiện cơ bắp khi vần cả yoni lẫn bệ đá bên dưới sang một bên. Quả nhiên một hầm sâu há ra, chuột và giun dế chạy tán loạn. Kì Phương cầm đèn pin bước xuống hố soi kĩ. Dưới những bệ thờ linga-yoni thường có những hầm đá thu nước thiêng sau khi làm lễ, hoặc làm nơi đựng đồ thánh lễ là không có gì lạ, nhưng hầm này sâu hơn mức cần thiết. Ba người dọn sạch đáy hố sâu rồi đúng như dự đoán, một tảng đá hoa cương lộ ra. Sau khi cậy khối đá hơn trăm kí sang một bên, họ kinh ngạc thực sự khi thấy một hố đen không đáy như một chiếc giếng hoang. Cả ba phấn khích đến nghẹt thở. Đợi hơi nồng tản bớt ra, Kì Phương chiếu đèn xuống và cả ba cùng e dè khi thấy lòng hang đen như địa ngục.

- Chính xác đây rồi! – Shimha thốt lên đầy phẫn khích. – Tôi đã đào hàng trăm ngôi đền nhưng chưa thấy cái nào sâu như thế này. Hai bạn cứ ở đợi đây, tôi sẽ xuống trước xem sao.

Y lấy dây thừng buộc vào thắt lưng, đầu còn lại đưa cho Kì Phương rồi cầm đèn nhảy xuống. Sau cú nhảy rung chuyển, y ngồi bệt xuống lia mắt quan sát xung quanh có mối đe dọa nào không. Khi đã thích nghi bóng tối, y nhận ra một đường hầm kéo sâu hun hút. Y sung sướng gọi với lên:

- Xuống đây! Có đường đi!

Kì Phương buộc dây rồi hạ Thi Nga xuống trước rồi anh cũng nhảy xuống theo. Họ xếp hàng men theo đường hầm cho đến khi chạm vào vách đá trước mặt. Simha đi đầu quay lại nói.

- Hang cụt.

- Nhất định phải có cửa nách hoặc lối xuống. – Kì Phương nói.

Họ dùng đèn kiểm tra từng mảng tường và tấm đá lát nền. Ba mặt đá này đã bị ai đó đục bới nham nhở. Mặc dù chưa phải động tay vào chiếc xà beng nhưng Kì Phương đã thấy thấm mệt và khó thở. Anh định quay ra nhưng Simha cất tiếng.

- Đưa xà beng cho tôi.

Y thúc xà beng vào mặt đá cuối hầm rồi áp tai nghe, thử lại vài vị trí khác rồi khẽ reo lên.

- Bên trong hình như rỗng. Phải phá chỗ này ra xem.

- Khoan đã. - Kì Phương can gián. – Coi chừng hang sập chết cả nút. Xem các tảng đá tảng này có viên nào rút được không. Khi xây một hầm đá, nhất định có viên đá ‘khóa’ cuối cùng và đó là nơi dễ công phá nhất. Nhất định phải có những căn phòng khác phía sau vách đá này.

Kì Phương miết tay lên những phiến đá cao bằng đầu người ghép sát nhau mà không hề thấy mạch vữa. Người Khmer là bậc thầy xây đá nên tìm được một cánh cửa ngụy trang là không dễ. Anh dùng hai tay đẩy mạnh phiến đá cuối hành lang và kinh ngạc khi nó khẽ nhúc nhích.

- Cửa thật rồi?

Simha đưa đèn cho Thi Nga soi rồi hợp sức cùng Kì Phương đẩy mạnh lần nữa nhưng cánh cửa chỉ dịch vào vài phân rồi tấn ngược trở ra.

- Bên trong có người? - Thi Nga sợ hãi nói.

Shimha lắc đầu:

- Giống như cửa... thủy lực.

Kì Phương ngồi xuống đất xem xét rất kĩ hi vọng có dấu vết của ai đó nhưng chẳng có gì ngoài nền đá đen sì nham nhở. Nếu đúng trước mặt là cửa vào kho báu và lời cảnh báo của Sros là đúng thì nơi đây đã ngấm đầy máu xương của kẻ đi trước. Simha giục:

- Thử lại lần nữa!

Ba người cố hết sức nhưng kết quả cũng như trước. Kì Phương gợi ý:

- Chúng ta phải dùng một chiếc búa.

- Búa đây. - Simha vỗ mạnh bắp đùi hộ pháp. - Mọi người lùi ra ngay.

Y dồn hai người ra ngoài rồi quay về cánh cửa lấy đà cho một cú song phi cực mạnh. Khối thịt chín mươi cân lao vào đá vang lên một âm thanh như bể toác. Y biến mất sau cánh cửa. Thi Nga réo lên.

- Anh ta sang bên kia rồi!

- Cô thấy gì?

- Anh ta đạp tung cửa, tôi thấy rất rõ.

Kì Phương bật ra ý nghĩ rằng muốn qua cửa phải dùng một xung lực đủ mạnh và bất ngờ. Nguyên lí này giống như cách phá cửa thành bằng cách thúc mạnh một cây gỗ. Anh nói:

- Cô hãy chạy sát tôi, chúng ta cùng đạp cửa!

Họ cùng lấy đà, nhưng khi Kì Phương tăng tốc thì cô tuột tay chới với. Anh đạp tung cửa té sang bên kia nhưng Thi Nga bị cánh cửa đẩy ngược trở lại. Cô chưa kịp đứng vững thì một người từ trong vách đá thình lình bật ra ôm chầm lấy cô. Một khuôn mặt lỏ lòm hiện lên làm cô thét lên kinh hãi.