← Quay lại trang sách

Chương 60

Ra khỏi Naga, Kì Phương và Thi Nga được trực thăng chở về Pnompenh rồi vội vã đáp máy bay thương mại bay thẳng về Đà Nẵng trong ngày. Hai ngày đã vụt qua sau lưng nhưng với Thi Nga, cơn ác mộng khủng khiếp đó sẽ mãi mãi đọng lại trong tâm trí cô.

Rạng sáng hôm sau, lễ tang Paul Morierre được chính quyền cùng các cha cố và người dân địa phương cử hành long trọng ngay trước sân trời ngoài khu di tích. Thể theo nguyện vọng của nhà khoa học có số phận đặc biệt này, tro cốt của ông được rải lên cỏ cây quanh thung lũng, nơi đã nuôi sống và chở che cho ông suốt nửa cuộc đời còn lại. Thi Nga cúi mình bước đi nặng nề theo dấu chân của những người tu sĩ. Lòng cô thanh thản hơn khi nghĩ về những ước mong day dứt của ba cô gần như đã được thực hiện. Linh hồn ba cô sẽ mãi mãi bình yên trong vòng tay che chở của đất trời nơi đây.

Mặc dù các bác sĩ khuyến cáo Kì Phương bị đa chấn thương và mất máu nghiêm trọng nhưng không gì ngăn nổi anh đến để nhìn thầy lần cuối. Đối với anh, còn sống và trở về là một diễm phúc, nhưng còn nghĩa tử là nghĩa tận. Sáng nay tiêm xong một liều moocphin giảm đau, anh lại lặng lẽ trốn viện rồi chống chiếc nạng tập tễnh đuổi theo đoàn.

Đoàn người chít khăn tang trên đầu đi rải những nắm tro ít mọn cuối cùng đã tản ra rồi mất hút trong đại ngàn. Kì Phương dừng lại nhìn cây cỏ và trời xanh lấp ló những tia nắng cuối ngày mà tin rằng ở trên đó, Paul không hề cô đơn. Kì Phương đang đứng thả hồn với trời đất thì từ xa có một người đi tới, nhìn kĩ thì đó là Thi Nga. Dáng cô giờ đây thanh nhã và thong thả khác thường. Anh nhìn cô thật gần, vẫn còn đó nét thâm quầng phớt lên trên khuôn mặt ưu tư chất nặng những nỗi niềm. Tiễn xong người thân duy nhất ra đi, cô giờ đây lẻ loi đơn độc giữa dòng đời như cánh chim nhỏ lạc lõng giữa trời cao.

Kì Phương nắm nhẹ bàn tay cô khẽ hỏi.

- Xong hết chưa?

- Rồi anh ạ. – Cô chậm rãi. – Cuộc đời của con người thật phù du, với ba tôi, chết thật nhẹ nhõm.

- Người Chăm có câu châm ngôn nổi tiếng: “ cuộc đời là một chuyến đi buôn, khi đi tay trắng, khi về trắng tay’’ và Đạo Phật cũng vậy “ cát bụi lại trở về cát bụi’’.

- Tôi không mặn mà những câu như vậy.

- Vì sao?

- Hai câu này xuất xứ từ văn hóa Phương đông cổ đại, thiếu hồn phách cái tôi. Anh hãy nhìn kia, đền tháp, điêu khắc vẫn ngạo nghễ dưới trời cao. Ai đã tạo ra nếu không phải là những kẻ ở trọ trần gian? Tuy đời người thật ngắn ngủi nhưng họ đã sống mà không hề phung phí.

- Câu này có mùi thép đã nung của Korchagin rồi đấy. – Kì Phương lườm lườm. - Ý tôi muốn nói là tất cả họ đều vô danh. Những kiệt tác nghệ thuật còn đó mà có thấy tên tuổi tác giả đâu. Không tên tuổi, không lăng mộ, không sử sách và không bản quyền nốt. Họ là những nghệ sĩ dân gian, họ cứ như sứ giả từ vũ trụ rơi xuống rồi biến mất như chưa từng đến. Họ như ánh sao Mai vừa lóe sáng đã vụt tắt. Họ đã sáng tạo ra tất cả rồi bỏ lại tất cả đúng như tinh thần Siva sáng chói. Những chuyến đi buôn tay trắng kia đã làm giàu cho hậu thế.

- Còn anh thì sao? – Cô lấp lánh mắt hỏi.

Kì Phương thoáng chút ngượng ngùng cho cái nghiệp ngô không ra ngô khoai không ra khoai của mình.

- Tôi đi buôn tệ lắm. - Anh cười nhăn nhó. - Không những trắng tay mà... trắng mắt nữa.

Thi Nga lại gần rồi đưa tay đặt lên vết thương của anh đã băng bó cộm lên trên vai áo.

- Còn đau nữa không? Khổ thân quá đi mất!

- À, vai thì không đau... cổ chân hơi và vài nơi khác vẫn hơi đau đau...

Cô cầm lấy cái nạng được đẽo từ một đoạn tầm vông trên tay anh đưa lên ngắm nghía rồi bất ngờ ném xuống suối.

- Ơ kìa? – Kì Phương ngỡ ngàng nhìn cô. - Sao lại vứt của tôi đi?

Thi Nga nhìn anh nói dõng dạc:

- Từ bây giờ, tôi sẽ làm nạng cho anh! Bao giờ anh đi được bình thường tôi lại trả anh về rừng.

- Nếu tôi vẫn... không bình thường thì sao? - Kì Phương cười xơ xác.

- Đồ xúi quẩy!

Không cho Kì Phương cúi nhặt cây gậy lên, cô nâng tay anh lên rồi khoác lên vai mình. Kì Phương thoáng mắc cỡ, nhưng rồi cũng phó mặc cho cô dìu đi.

- Tôi thật tàn nhẫn với anh đúng không?

Kì Phương chau mày ra vẻ không bằng lòng.

- Sao lại nói vậy?

- Để anh bầm dập thế này cũng tại tôi cả. Nếu anh nằm lại Naga thì tôi không biết kiếp này lấy gì mà đền đáp cho thầy u anh đây.

- Đừng nhắc mãi chuyện đó nữa. Chúng ta cần tính chuyện đưa mẹ cô về quê nhập kút và kho báu khổng lồ kia sẽ phải xử lí ra sao. Đó là ý niệm của cả ba mẹ cô, ông cô và giáo sư Huỳnh Lẫm nữa.

- Vâng! Ông ngoại và tôi sẽ sớm đưa hài cốt mẹ tôi về, đó là việc hệ trọng nhất.

Cả bàn tay của ông cô nữa chứ. – Vậy còn kho báu nữa? – Anh hỏi.

- Thu hồi kho báu ư? – Cô cười buồn. - Mang được Naga ra khỏi bóng đen là ba tôi thanh thản yên giấc ngàn thu và tôi cũng hài lòng lắm rồi. Việc phân chia kho báu phải nhường cho các nhà chuyên trách khác.

Kì Phương không nói gì nữa. Thi Nga vẫn chầm chậm dìu anh đi qua chiếc cầu bắc qua con suối nhỏ, nơi đây còn phảng phất đâu đó những kỉ niệm đã nhạt nhòa trong kí ức.

Khi đi ngang những mảng tường tháp đổ rêu phong, khung cảnh tối tăm tê tái đêm qua đã trả lại màu xanh non đại ngàn. Khí tiết cuối thu mênh mang khác lạ. Kì Phương khẽ đứng lặng như thể đang lắng nghe tiếng của Paul vọng về trong gió nhưng cái anh nghe được là tiếng đập mãnh liệt từ trái tim và hơi thở tràn trề của cô gái đôi mươi. Đêm qua cô đã mấy bận suýt gục xuống đây nhưng rồi vẫn trụ vững.

Đi đến bìa rừng, nhìn con đường đất đỏ ngoằn nghèo tít tắp rồi mất hút trong màn sương, Kì Phương bỗng thấy lòng mình cô quạnh lạ lùng như thể sắp mất vật báu gì đó. Sứ mệnh của Thi Nga đã xong, đây chẳng còn gì níu kéo nổi nàng nữa. Cô lại sang xứ người với bao tương lai rộng mở.

- Rồi mai đây… em sẽ đi đâu?

Thi Nga chao lòng như thể lần đầu tiên trong đời được một người gọi âu yếm đến vậy. Cô ngửng lên nhìn anh bằng ánh mắt đen đượn buồn nhưng không trả lời anh, bởi cô biết đó là động từ nằm ở thì tương lai tiếp diễn mà cô cũng chưa biết nó sẽ diễn ra sao nữa.

Bao dự định tương lai ấp ủ dưới mái trường giờ đây lại chồng chất thêm bao điều trăn trở và ưu tư khác. Hai ngày qua đã làm cô thay đổi gần như tất cả về suy nghĩ và toan tính dấn thân. Và có lẽ, trở về quê hương là tiếng gọi tha thiết dai dẳng chưa bao giờ tắt trong tâm hồn cô. Quyền năng tâm hồn bí hiểm và mạnh mẽ vô cùng đến nỗi người như ba cô cũng phải quy phục.

- Em sẽ đi đâu ư? - Cô nhìn anh láu lỉnh đáp. - Có lẽ... em lại đi tìm kho báu nữa...

Kì Phương rùng mình đứng khự lại như thể cánh cửa tử thần vừa sập xuống trước mặt. Đối với anh một kho báu đã thân tàn ma dại thế này rồi nói chi cái nữa.

- Tìm kho báu?

- Vâng, anh sẽ đi cùng em chứ?

- Lại còn kho báu nào nữa?

- Trong chuyến đi vừa qua em đã vô tình phát hiện một manh mối kho báu khác.

- Nó ở đâu? Xa không?

- Xa mà gần, gần mà xa. Kho báu này to hơn và không biết cả đời tôi có khám phá nổi không?

Kì Phương đứng chết lặng như Từ Hải bị sét đánh giữa đường nhưng Thi Nga vội cấu mạnh tay anh rồi kéo đi. Đúng là đồ ngốc. Riêng Kì Phương chả ưa cô ví von anh với thứ gì to tát. Bởi, nếu anh là kho báu thì anh tin cô cũng chỉ thích một thứ duy nhất trong đó mà thôi. Mẹ cô ta cũng thế. Trong một lần hiếm hoi, anh đã nghe Paul kể rằng, khi đã nhắm mắt xuôi tay, vợ ông ta vẫn ôm khư khư không chịu buông một thứ duy nhất: linga vàng.

- À mà em chưa nói với tôi học gì ở Pháp nhỉ?

- Em học múa.

- Ôi, em biết múa à? vậy mà tôi không ngờ!

- Anh chê khéo em mập quá phải không? - Cô nháy mắt. - Nhưng nói trước em múa không dẻo lắm đâu, em học lịch sử và nghệ thuật múa dân gian Phương đông là chính.

- Điệu múa em thích nhất?

- Vũ nữ Trà Kiệu.

Mắt Kì Phương sáng lên.

- Đây là điệu múa mà tôi thích nhất đấy, hay là chúng ta quay lại xem đi?

- Ở đâu?

- Phía sau con dốc kia, sắp diễn rồi đấy.

Đây là điệu múa mang nhiều cảm xúc và suy tư cho những ai đã từng xem. Riêng Kì Phương, cứ nghe nói ở đâu có múa Chăm là anh phải đến xem bằng được. Nếu không, anh cũng có thể đứng hàng giờ trước một mảng phù điêu hay những bức tượng các vũ nữ apsara để ngắm và tưởng tượng cả buổi không chán.

Họ đi về phía con dốc, xa xa bên đó đã vang lên giai điệu quen thuộc như mỗi buổi sáng chiều chào đón du khách.

“Ngủ quên trong kiếp đá Ap-sa-ra...

Bàn tay người nghệ sỹ hóa thân ngà.

Trăm năm làm một thuở... nỗi mơ nương náu ngàn đời...

Nung nấu ngàn đời... mãi không nguôi...

Tài liệu tham khảo và trích dẫn chính:

1- Thánh địa Mỹ Sơn. Ngô Văn Doanh. NXB trẻ 2010.

2- Văn khắc Chămpa. Arlo Griffiths, Amandine Lepoutre, William A. Southworth, Ts Thành Phần. 2012.

3- Người Chăm xưa và nay. Nguyễn Duy Hinh. 2010.

4- Văn hóa Chăm – Nghiên cứu và phê bình. Sakaya. 2010.

5- Nghệ thuật Ấn Độ giáo và Phật giáo. Nguyễn Lệ Thi. 2009.

6- Điêu khắc Chăm và thần thoại Ấn Độ. Huỳnh Thị Được. 2010.

7- Thơ Inrasara. HẾT