← Quay lại trang sách

Chương 59

Nhóm cảnh sát đặc nhiệm mau chóng đổ bộ vào trong thánh địa rồi chiếm lấy các điểm trọng yếu. Vắng ngắt. Lê Đại Hắc chạy xuống cầu thang và bắt gặp xác một bệnh nhân trong tư thế vừa rơi từ trên cao xuống. Khuôn mặt sáng ngời bị biến dạng đến kinh ngạc. Giáo sư Huỳnh Lẫm là một ẩn số lớn nhất của Lê Đại Hắc cho đến phút này, tiếc thay cơ hội khám phá con người lập dị này đã không còn nữa. Lê Đại Hắc lục các túi áo của ông ta để xem có hay không trang nhật kí nhưng ông chợt rụt vội tay lại khi chạm vào một vật lạnh ngắt bên trong. Nhìn kĩ, đó là một thanh sắt tròn dài như một chiếc đũa rỗng để lộ phần mũi vát nhọn hoắt theo hình elip. Không khó để nhận ra vết thương bên động mạnh cổ Paul có từ đâu.

Cách đó vài căn phòng lớn, Sros nhìn nửa bộ xương người rồi xúc động rên lên.

- Vậy là đúng rồi! Chính mộ của mẹ cháu đây rồi!

- Nhưng... – Thi Nga băn khoăn. – Phần dưới bộ xương ở đâu, và sao lại... ba bàn tay?

- Tội ác này là do ông gây ra cho mẹ cháu... – Lão nghẹn ngào nói.

Thi Nga và Kì Phương nhìn bả vai ông bị cắt lẹm và thân hình vẹo vọ kia như bị xô về một phía rồi hiểu ra tất cả. Một cánh tay ông đã nằm lại ở đây như để vỗ về đứa con xấu số chốn xa hương.

- Ông ơi, sao mẹ cháu lại chết thảm thương thế này?

Cổ họng Sros như bị thắt lại, mắt ông rưng rưng nhìn đứa cháu duy nhất của mình mà nhớ đến người mẹ bất hạnh của cô. Đôi mắt hai mẹ con y đúc nhau, những tâm hồn ngây dại đọa đày. Sros chậm rãi nói:

- Cách đây 12 năm, hồi cháu mới là cô bé lên năm, ba mẹ cháu đã lên đường đi chinh phục Naga này. Trước chuyến đi định mệnh đó, mẹ cháu đã về thăm ông với vẻ mặt hăm hở để báo tin.

“ Con về để thông báo cho ba một tin hệ trọng’’.

“ Tin gì?’’.

“ Kho báu mà ba đã tìm ngót cả đời nay sắp sửa ra mắt ba đấy’’.

“ Mày thật hay đùa đấy?’’.

“ Làm sao con dám nói dối, chính chồng con sẽ đưa con đến đó! Ba còn giận nhà con nữa hay không?’’.

“ Thằng Paul nói thật không?’’.

“ Con thề, chồng con đã biết cách để vào bên trong kho báu chứ không như bố. Anh ấy đã từng vào bên trong hồi bé. Lần này con về là để mời ba đi cùng chứng kiến đấy!’’.

“ Mày mời tao, hay thằng Paul mời tao?’’.

“ Thực ra thì lần này vợ chồng con chỉ đi tiền trạm, khi nào khai quật chính thức thì mọi người tự do đi vào’’.

“ Tức là nó đâu có mời tao?’’.

“ Kìa ba, ba đừng cố chấp nữa, dù sao thì anh ấy cũng là con cái trong nhà rồi’’.

“ Đâu có được, tao đi theo hắn mất mặt lắm. Dù gì thì tao cũng đã từng tống cổ hắn khỏi nhà’’.

“ Ba đừng nhắc lại chuyện cũ nữa. Anh ấy bận quá nên chưa nghĩ thấu đáo. Để con sẽ bảo anh ấy mời ba một câu vậy’’.

“ Không, không cần, đừng làm nó khó xử. Có thể lúc này nó chưa muốn tao đi theo’’

“ Chẳng lẽ, nhưng con đã quyết phải gọi ba đi. Thứ nhất đó là kho báu tổ tiên ta. Thứ hai là ba đã thề sẽ dành trọn đời để tìm ra nó. Cơ hội ngàn đời này mà ba bỏ lỡ hay sao. Nếu con và anh ấy đi xa ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, chẳng ai biết đâu mà tìm’’.

“ Thôi được, tao thử nghe mày một lần, nhưng tao nhất định không muốn mang tiếng đi theo thằng chồng mày’’.

“ Nếu vậy thì ba không thể qua cửa được, chỉ anh ấy mới biết bí quyết’’.

“ Tao sẽ bí mật bám theo chúng mày’’.

“ Rừng núi xa xôi hiểm trở, ba làm cách nào’’.

“ Tao đã có cách, chúng mày cứ đi trước coi như không có tao. Tao sẽ bí mật đi sau vừa bám đuôi vừa bảo vệ chúng mày’’.

“ Nếu ba lạc đường thì sao, và ai sẽ bảo vệ ba?’’.

“ Tao có con Cathy rồi’’.

“ Cathy nào?’’.

“ Cathy! ra đây mà nhận hơi chị mày’’.

Một con chó ngao màu đen dữ tợn từ trong bếp lao vụt ra. Ông vuốt ve nó rồi nói.

“ Nó rất trung thành và dũng cảm, mày không phải lo gì cho tao hết’’.

Sros nhìn Thi Nga rồi kể tiếp:

- Thế đấy, vài hôm sau, ba mẹ của cháu lên đường, nhưng riêng ba cháu không thể ngờ rằng đằng sau nó một quãng không xa là ông đang bí mật bám theo trong mấy ngày băng rừng. Ba con biết cánh cửa tử thần sẽ mở giờ nào. Ba mẹ cháu đứng đợi bên ngoài còn ông nấp vào một góc kín chờ đợi. Rồi một cảnh tượng hệt thần thoại xảy đến, trời đất rung chuyển và khối đá nứt ra. Ông chưa hết bàng hoàng thì ba mẹ cháu đã nhảy vào trong hang. Cánh cửa vừa mở thì đã sập xuống, cố nhiên ông không theo kịp nên đành nằm ngoài.

Sros ngừng lại lấy hơi. Mặt sệ hẳn xuống.

- Thế đấy. May mắn luôn quay mặt với ông. Ông chỉ còn biết ném trí tưởng theo ba mẹ cháu qua vách đá và chờ đợi đến lượt mình trong rạo rực hi vọng. Quả nhiên, không lâu sau cánh cửa lại đột ngột mở ra. Ông đang lấy đà để nhảy vào thì thấy bên trong có ai đó sáng loáng đang lao ra. Quá bất ngờ đến lỡ chớn, ông muốn né sang nhưng đôi chân không thể điều khiển kịp nữa. Hai người lao sầm vào nhau tóe lửa ngay chính giữa cánh của bắt đầu đóng. Chưa kịp thấy ai, chưa nghe thấy gì thì lưỡi hái tử thần đã sập xuống đầu ông. May sao thân xác nhẹ bẫng của ông đã bị người đó đẩy ra ngoài nhưng một tay ông đã nằm trọn dưới mép của. Ông bất tỉnh ngay tắp lự.

- Trời!... người đó chính là... mẹ con!

Sros gần kiệt sức. Quá khứ như hiện về trước mắt để giết ông lần nữa. Lão thều thào đứt giọng:

- Mẹ cháu đã cứu ông... nhưng ông lại giết chết mẹ cháu... Nỗi ân hận đã giày vò ông mười hai năm nay...

Thi Nga ôm mặt ngẹn ngào. Chỉ mới đây thôi, chính cô đã suýt rơi xuống hố cửa tử thần và Simha đã xuất hiện. Đến lúc này cô vẫn không ngờ mình lại thoát chết kì diệu đến thế, cứ như có sự phù hộ từ cõi linh thiêng của mẹ cô vậy. Cả ba lặng đi hồi lâu, không ai nói ra nửa lời.

- Vậy lúc đó, ông không thể biết mẹ cháu sống chết ra sao? – Cô hỏi.

- Thực ra lúc đó ông không thấy rõ ai. Đó như một vị thần Siva sáng loáng bay thẳng vào người làm ông ngã bật ra ngoài. Về sau ông nghĩ ra đó là mẹ cháu đang ôm một linga vàng. Ông trọng thương và ngất xỉu. Kho báu luôn xua đuổi ông, đến khi sờ vào cánh cửa còn bị chặt tay rồi đẩy ra.

- Lúc đó, ai đã cứu sống ông?

- Người gác cổng Naga, một ân nhân lạ mặt. Mãi sau này ông mới tìm hiểu và nhận ra đó chính là... giáo sư Huỳnh Lẫm!

- Trời... thật vậy sao?

- Thế đấy, ông ta nấp bên ngoài cánh cửa và quan sát hết mọi việc. Thấy quá thương tâm, lão đã cứu mạng nhưng buộc ông phải im lặng và giúp ông ta ngăn chặn những kẻ đang săn lùng Naga rộ lên khắp nơi. Mang ơn lão, ông không tiết lộ kẻ mang danh Cả sư đang tác quái kia là ai, rồi hủy những manh mối khác về Naga để đền ơn cho lão. Đổi lại, lão còn hứa cho ông vào bên trong Naga một lần để mang mẹ con về nhập Kút(5). Ông đã nhẫn nhịn lão ta và định sau khi đưa mẹ con về sẽ nói chuyện sòng phẳng với lão. Nhưng hôm nay lão đã phản bội và còn định giết nốt ông để bịt đầu mối cùng các con tại trong Naga này. Hắn sẽ mang ông lên đài thờ... cho trọng ba đời.

Kì Phương nói:

- Bây giờ thì ông có thể an tâm. Ông ấy... đã chết rồi. Trước lúc lâm chung, biết không thể ôm mãi kho báu, ông ta đã tiết lộ bức thư vua Ponhea Yat. Ông có biết gì về bức thư này không?

- Ta được giới tu sĩ Khmer trước đây truyền tai nhau, kho báu này đã được vua Ponhea Yat trả về cho Champa thời đó. Tuy diễn biến lắt léo khôn chừng nhưng ta phải khẳng định rằng điều đó có thật. Nếu lúc đó bức thư không thất lạc thì sức mạnh Champa sẽ nhân lên, liên minh Champa - Khmer cũng hình thành và có lẽ cả Đông Nám Á đã có một cục diện khác ngày hôm nay. Nhưng lịch sử không tồn tại chữ “ nếu’’ và nó đã diễn ra đúng như nó phải thế.

Lê Đại Hắc đứng lặng đi hồi lâu như thể không tin nổi một kẻ giết người ghê rợn như bọn tà đạo trung cổ lại là một nhà giáo và nhà nghiên cứu Champa kì cựu nhất. Vị giáo sư cũng nhìn lại Lê Đại Hắc bằng ánh mắt người cõi âm trương to như thể cũng không tin nổi rằng cảnh sát lại có thể bám theo ông vào tận sào huyệt nơi thâm sơn cùng cốc thế này. Nếu ông đến trễ thêm vài phút nữa, trên đài tế kia lại tràn ngập máu đỏ của những sinh linh vô tội, và thánh địa bí ẩn này cũng chưa thể bị phát lộ.

Ngó vào không gian nhân tạo kì vĩ trong lòng núi này, ông vẫn chưa thể hình dung ra bằng cách nào và mất bao lâu để cổ nhân làm ra nó. Vàng bạc và tác phẩm nghệ thuật ở đây đến từ đâu. Cách đây mấy chục phút, Võ Thạc Hoan đã điện báo cho ông trong cặp vị giáo sư có một loại giấy tờ cổ nói về báu này. Nó đại loại như một “ sổ đỏ’’ kèm theo di chúc của tiền nhân - một sổ đỏ bị những đứa con hư đánh cắp rồi thất lạc hàng bao thế kỉ.

Lê Đại Hắc lấy cuốn nhật kí của Paul ra và tự hỏi tại sao nó lại nằm trong phòng của Phú Thành Tài. Có thể giáo sư Huỳnh Lẫm đã mang vào rồi ném vào đống tài liệu của Phú Thành Tài để vu oan cho vị tiến sĩ đã cướp và giết Paul? Hành vi này thật xảo quyệt bởi nếu Phú Thành Tài chết thì rất khó để minh oan cho vị tiến sĩ này.

-Chào ông, đó là cuốn nhật kí ba tôi.

Lê Đại Hắc quay phắt lại thấy cô gái lạ cùng hai người khác đang đi tới, ông trân trân nhìn ba “vật tế sống’’ đang sống sờ sờ trước mắt mà vẫn chưa thể tin nổi mình đã kịp thời cứu sống họ ngay cả khi đã bước lên đoạn đầu đài.

- Chào cô, cho tôi xem tờ giấy kia tí nào.

Lê Đại Hắc xem kĩ tờ giấy, đúng là loại giấy ấy, nét bút ấy, nhưng chẳng có sơ đồ hay lời nhắn nào ngoài mấy kí hiệu khó hiểu. Kì Phương điềm tĩnh nói như thể thanh minh:

- Đây là thư riêng Paul gửi Thi Nga. Xin lỗi ông cảnh sát, vì nó mà chúng tôi đã vội vã chạy đến đây.

- Anh có biết rằng bắt đầu từ trưa nay chúng tôi đã phải chạy theo anh để ngăn chặn cái chết đang chờ sẵn anh và cô ta không? – Ông ta nhìn Thi Nga. – Còn quý cô cũng đã sai lầm khi giấu tang chứng này và bỏ chạy. Nếu hợp tác, chúng ta có thể tìm ra Naga mà không xảy ra những hậu quả đáng tiếc kia.

Kì Phương xác người thầy già, Kì Phương cho rằng ông đã sẵn sàng chờ đón giây phút này từ lâu. Sau khi đứa con trai duy nhất mất đi, ông không còn kẻ nối dõi. Paul cũng chỉ có mụn con gái duy nhất và điều đó dẫn tới hai hội viên Naga cuối cùng chính thức tuyệt tự. Vị giáo sư phi tang manh mối bất thành, ông chỉ còn cách duy nhất để vớt vát thanh danh là trả lại Thánh địa rồi vĩnh viễn ra đi. Đều là hai thành viên cuối cùng của Naga, hai con người xuất chúng Paul Morierre và giáo sư Huỳnh Lẫm xuất thân từ hai nền văn hóa và quan niệm sống hoàn toàn khác nhau. Họ mang hai lý lí tưởng khác nhau nên cách ứng xử với thánh địa Naga trong phút chót cuộc đời hoàn toàn ngược nhau rồi cùng đi vào dĩ vãng bằng cách ấy.

Điều làm Kì Phương kinh ngạc là chính mũi kim hiến tế truyền đời của hội Naga đã quay đầu để thanh toán hai thành viên cuối cùng của nó để đặt dấu chấm hết cho một tà giáo kéo dài gần một thiên niên kỉ. Vị giáo sư đã chọn cho mình được chết ở Naga, cũng như Paul, ông ta chọn Mỹ Sơn vậy. Một ân huệ sau chót của thần linh, họ đã mãn nguyện, và âu cũng là số kiếp. Kì Phương bỗng cảm thấy trống rỗng như thể lạc lõi giữa cõi vô minh. Chỉ trong nháy mắt anh phải chia tay hai người thầy lớn nhất của đời mình và nỗi mất mát này không chỉ đối với riêng anh. Họ như hai ngôi sao sáng bỗng dưng vụt tắt giữa bầu trời cổ ngữ học vốn đã u ám giữa đêm đen.

Các chiến sĩ đã mang cáng tới để đưa thi thể ra ngoài. Kì Phương cúi xuống để vuốt mặt cho thầy mình và anh chợt thấy sợi dây chuyền vàng lấp lánh đeo ở cổ bị tréo ra sau gáy. Anh tiện tay nắn lại cổ áo chỉnh tề và sửa lại sợi dây về đúng chỗ nhưng nó bị kẹt chặt dưới lưng ông. Lê Đại Hắc nhanh tay cúi xuống nâng nhẹ bả vai ông ta cho Kì Phương rút. Đầu dây chuyền từ từ lôi ra một chiếc điện thoại sony mới cứng. Thấy lạ nhưng Kì Phương cũng đoán ra, đó là khi các y tá thay quần áo cho ông, họ phải làm thế cho khỏi thất lạc, bởi họ biết chiếc sony kia là trạm thu nhận thông tin hàng đầu về Naga.

Tuy nhiên với Lê Đại Hắc, sự cẩn thận thái quá này mách cho viên cảnh sát một điều lí thú đang chờ ông phía trước. Hắc sực nhớ đoạn clip kinh hoàng vừa tung lên mạng nhằm cảnh cáo kẻ nào dám xâm phạm Naga. Để truy ra kẻ phát tán đoạn băng đó không khác mò kim đáy bể. Giờ thì viên cảnh sát biết vì sao ông ta sợ mất máy đến mức lôi cả nó xuống mồ như vậy. Hi vọng ông ta chưa kịp xóa các video. Hắc tháo ra bật lên, ông bỏ qua một mẩu tin nhắn chưa đọc và Kì Phương biết đó là ai gửi.

Lê Đại Hắc lục thẳng vào thư mục ảnh để tìm các video mới quay.

Không trật đâu được, nhiều đoạn clip mới quay chưa bị xóa, tuy nhiên Lê Đại Hắc không có ý định cho Kì Phương và Thi Nga xem lại đoạn băng rùng rợn chiều nay mà kích sang file khác. Thấy Thi Nga đứng đằng xa, Lê Đại Hắc liền bật lên. Một người đàn ông trần truồng đang run bần bật khi bị lôi lên từ lòng suối, nước chảy ròng ròng. Một giọng nói vang lên trong máy.

“ Tôi không muốn phải đối xử với đạo hữu như thế này. Nhưng chắc ông đã biết hình phạt cho những kẻ phản bội rồi đấy’’. Ống kính zoom to, khuôn mặt tái xanh vì lạnh của Paul choán hết màn hình. Ánh mắt ông ta ánh lên đầy thách thức lẫn khinh mạn: “ Tôi giờ đây là kẻ chiến bại, ông cứ việc, nhưng đừng hòng giữ nổi Naga, sự thật sẽ chiến thắng’’.

“ Khảng khái như thế là tốt. Bay đâu! dẫn ông ta đi’’.

Hai kẻ khác nhảy vào màn hình, chúng vũ phu xô giải ông đi qua đám bụi gai rồi lôi vào một ngọn tháp. Bên trong lập tức bừng lên vài điểm sáng đỏ lòa soi rõ một linga lung ling tráng lệ đã ngự lên đó tự khi nào. Paul bị xô dúi dụi xuống góc tháp chật hẹp, tay ông bị trói chặt và khó khăn lắm mới ngồi dựa lưng lên thành tường. Vẫn giọng nói khàn khàn nhưng rõ ràng là của giáo sư Huỳnh Lẫm vang lên:

“ Ông đang giấu tấm bản đồ đâu?’’.

“ Bản đồ nào?’’.

“ Bản đồ mà ông đã dùng để đột nhập Naga mười hai năm trước’’.

“ Tôi đã đốt rồi’’.

“ Nói dối! Ông còn có ý định quay lại đó nên vẫn còn giữ, hay ông đã gửi cho ai?’’.

“ Đằng nào chúng mày cũng giết thì hãy giết đi!’’.

“ Tôi cần biết bản đồ ở đâu? Hay là con gái ông đang giữ’’.

Trông Paul có vẻ hơi bất ngờ và sợ hãi, tuy nhiên ông đã lấy lại thần sắc.

“ Nó không hề biết gì đến chuyện này, không người cha nào lại dang tâm đặt tai họa vào tay con mình’’.

“ Vậy nó ở đâu?’’.

Paul ngửng lên nhìn linga lấp lánh trên bệ thờ như đang cân nhắc có nên khai thật hay không? Chiếc bản đồ vẫn nằm trong linga trước mắt chúng đã mười hai năm nay. Chúng nó chưa biết. Chỉ mỗi mình ông biết. Ông không tin chúng sẽ mang nổi linga vàng này đến Naga mà không bị phát hiện. Nếu ông chết thì với mật mã để lại, ông hi vọng con mình cùng nhà chức trách sẽ tìm ra bản đồ và kịp đến Naga.

Biết không thể khai thác thêm được gì, trời cũng đã sắp sáng và giáo sư Huỳnh Lẫm phải hoàn tất nghi lễ trước khi quá muộn. Giọng nói lại gắt lên: “ bẻ gập cổ ra đằng sau’’. Một vật nhọn như mũi kim sáng loáng thò vào màn hình. Giọng nói kia đang gay gắt bỗng trầm xuống và một tràng tiếng Khmer cổ ngân lên lào phào như đọc thần chú mà Kì Phương không thể nào hiểu nổi.

Một thoáng trôi qua, mũi kim kia bỗng hươ lên rồi nhằm chiếc cổ căng gân xanh của Paul xỉa tới. Máu phun trào. Linga nhuốm đỏ. Màn hình vụt tắt. Kì Phương rùng mình vuốt mặt rồi lại kích vào file kế tiếp nhưng Hắc ngăn lại:

- Thế là đã đủ, nếu anh muốn xem, chắc trên mạng còn lưu.

Thực ra, Kì Phương đã biết đoạn sau sẽ ra sao. Hôm qua khi nhìn thấy máu trên yoni anh đã trộm nghĩ đến điều đó và nhất là lúc thấy Thi Nga chờ chết trên đài thờ, anh đã hình dung trọn vẹn.