Chương 20 Hành Vi Phạm Pháp
Đêm đó Sherlock xuất hiện trên con phố chính như một bóng ma. Cậu đã tháo giày và bôi đen mắt cá chân cùng với mu bàn chân. Di chuyển lặng lẽ và chắc chắn, cậu tìm đến một căn nhà lân cận dễ leo - nó có một lối đi nhỏ, bên hông có giàn giáo bằng sắt để những người sửa mái nhà sử dụng - và chỉ trong vài phút đã trèo lên nóc nhà. Cậu băng qua ba căn nhà kế tiếp, hết leo lên lại leo xuống những mái nhà dốc ngay bên trên khu vực áp mái dành cho gia nhân, cố không gây tiếng động nào. Bàn chân cậu nhẹ nhàng đặt lên các viên ngói.
Trong chốc lát cậu đã ở trên mái của nhà ông chột. Các ống khói kia rồi. Cậu chọn lấy cái to nhất, nó sẽ dẫn cậu thẳng xuống tầng trệt.
- Đánh nhanh rút gọn. - Cậu tự nhủ.
Leo lên đỉnh của ống khói gạch không khó khăn gì, nhưng trèo xuống và trở lên lại sẽ là một thử thách rất lớn. Vài thập niên trước, hầu hết thợ cạo ống khói là trẻ em, chúng bị đối xử rất thô bạo và bóc lộ tàn tệ. Hiện tại đã có giới hạn độ tuổi. Nhưng ngay cả đối với những trẻ lớn hơn và người lớn vẫn còn theo nghề, thì việc trèo lên trèo xuống những cái ống khói chỉ rộng chừng nửa mét, giống như cái mà Sherlock đang nhòm xuống đây, vẫn là một nhiệm vụ rất gian nan. Cậu thò một tay xuống ống khói. Ít nhất thì nó cũng không nóng, không bị đốt lửa mới đây. Dáng người đói ăn của cậu quả là hữu dụng.
Cậu hít một hơi sâu và chui xuống. Ống khói chật chội và kín bưng đến nỗi cậu tưởng mình sắp bị bóp nghẹt đến chết hoặc bị mắc kẹt lại và sáng hôm sau bị quay chín. Nhưng không hiểu thế nào mà cậu vẫn xuống được. Vặn vẹo người như một nghệ sĩ uốn dẻo, Sherlock tụt xuống từng centimét, cậu bị trầy trụa ở tay, chân và ngực. Việc tụt xuống tưởng như kéo dài vô tận. Sherlock không được phép gây tiếng động. Cậu đang xuống qua năm tầng lầu, ngang qua khu vực các gia nhân, ông bà chủ và bọn trẻ đang ngủ. Các cơ bắp của cậu bắt đầu nhức nhối. Cậu dừng lại một lần và nhìn ngược lên cái lỗ, tự hỏi làm thế nào mình có thể leo lên đó trở lại. Nhiều lần cậu tưởng mình sắp tuột tay rơi xuống. Nhưng cuối cùng cậu cũng tiếp đất an toàn. Cậu thật sự đang ở bên trong tòa nhà. Tim cậu đập mạnh như muốn nhảy tung khỏi lồng ngực.
Cậu đang ở lò sưởi tầng trệt. Trước mặt cậu là chiếc bàn ăn vương giả, mặt bàn bằng gỗ dái ngựa được phủ một tấm vải ren trắng, quanh bàn là năm cái ghế, tất cả đều được chạm trổ cầu kì theo kiểu Pháp. Sherlock khẽ khàng phủi lớp bồ hóng bám trên bộ trang phục tả tơi và lòng bàn chân, gỡ tấm chắn lửa, bước qua vỉ lò và né cái xô đựng than. Tiếng tích tắc đều đặn của chiếc đồng hồ lớn trong sảnh là tiếng động duy nhất vang lên trong nhà. Những khuôn cửa sổ dài được phũ màn sẫm màu trải dài đến tận sàn, các bức tranh treo kín trên tường, trong những chiếc bình có cắm đầy lá dương xỉ, còn đôi chân trần của cậu thì đang bước đi trên một tấm thảm mềm mại có hoa văn màu xanh lá. Nhanh chóng vòng qua chiếc bàn ăn, cậu tìm thấy đường ra hành lang. ngay trước mặt cậu là gian phòng khách nhỏ, bên trái cậu là cái cầu thang lớn, còn bên phải là... cửa chính. Phải ghi nhớ nó lại trong đầu, đó là lối nhanh nhất để thoát ra trong trường hợp khẩn cấp. Cậu tiến lại cầu thang và cẩn thận đặt chân mình lên các bậc thang bằng gỗ rộng rãi, cố ngăn những tiếng cót két phát ra. Đôi chân cậu run lẩy bẩy, nhưng cậu làm rất tốt và chỉ trong vài giây đã lên đến tầng một. Cậu đi dọc theo hành lang. Một phòng khách đầy đồ đạc nằm trải rộng ở bên phải. Phòng ngủ của ông chủ ở đâu nhỉ? Ông ta làm việc ở đâu?
Nhưng cậu không bao giờ tới được một trong hai căn phòng đó.
Trong lúc len lén đi xuôi theo hành lang với hơi thở hổn hển, ống tay áo của cậu vướng phải một cái bàn tròn nhỏ. Có tiếng lạch cạch và một vật gì đó bắt đầu rơi. Hoảng hồn, Sherlock đưa tay ra tóm lấy nó.
Cậu đứng như trời trồng trong suốt một phút, chờ nghe tiếng động của người trong nhà thức giấc, hình dung lại đường xuống lầu và ra khỏi cửa trước.
Nhưng không có ai nhúc nhích.
Cậu đang cầm gì trong tay thế nhỉ? Đó là một cái hộp gỗ, kích thước bằng một cái hộp đựng thuốc lá. Thật chậm rãi, cậu mở nó ra và thò tay vào trong. Đó là một quả cầu nhỏ... bằng thủy tinh.
Khi Irene tra cứu cuốn danh bạ ở thư viện, cô bé cũng nhân thể tìm thêm thông tin về mắt thủy tinh. Mặc dù không tìm thấy gì nhiều, nhưng cô cũng biết được một điều khá đơn giản là đôi khi chúng bị nứt hoặc trầy xước... nên hầu hết người dùng đều có những con mắt dự phòng.
Chẳng phải thần may mắn đã mỉm cười với Sherlock đêm nay sao?
Cậu quỳ xuống sàn và lôi hộp diêm trong túi ra. Đó là một vật dụng không thể thiếu của bọn trộm. Giáo chủ đã kiên quyết ấn vào tay cậu một ít diêm lúc hai đứa chia tay chiều hôm đó.
Cậu bật diêm lên. Cậu chỉ có một giây trước khi ngọn lửa tắt ngúm trong làn khói của nó.
Đó là một nhãn cầu thủy tinh với mống mắt màu... lơ nhạt.
***
Sherlock mất thêm một khoảng thời gian khổ ải để trèo đường ống khói lên mái nhà. Đó là một công việc khó nhọc hơn cậu tưởng - nhiều lần cậu nghĩ mình sẽ không thể làm nổi. Nhưng cậu phải làm, nên cậu cứ thế mà trèo. Bầm dập và trầy trụa khắp người, máu tứa cả ra quần áo, cậu mỉm cười khi đã lên đến mái nhà. Cậu đã biết được mọi điều cần biết về ngôi nhà này và ông chủ của nó. Ông ta không phải là thủ phạm
Thủ phạm là một trong ba người còn lại.
***
Cậu muốn hành động nhanh chóng. Có thể cậu bất cẩn, nhưng cậu sọ rằng thủ phạm có thể bị đánh động vào bất cứ lúc nào. Sáng hôm sau, mọi gã đánh xe mặc đồng phục đen ở Luân Đôn đều khiến cậu phát hoảng và chuồn nhanh với cảm giác bị theo dõi tăng lên gấp bội. Chỉ còn ba ngày trước khi Mohammad bị xử. Buổi chiều cậu nghiên cứu ngôi nhà thứ hai và lên kế hoạch đột nhập ngay tối hôm đó. Nhưng sự căng thẳng bất đầu phủ lên Sherlock vào thời điểm cậu đứng trên cái ống khói. Nỗi sợ hãi trong cậu bây giờ còn lớn hơn cả sự phẫn nộ. Cậu đã mất nguồn năng lượng nung nấu cần thiết cho việc thử sức với những vụ đột nhập nguy hiểm này. Thực tế của toàn bộ sự việc đang bày ra trước mắt cậu.
Nhưng Sherlock vẫn trèo xuống ống khói.
Cậu không cần phải lo lắng. Tìm kiếm trong ngôi nhà này hóa ra dễ dàng hơn ngôi nhà đầu tiên. Khi xuống đến nơi, bên trong nhà tối đến mức cậu không thể xác định được đường ra. Cố không hoảng lên với ý nghĩ sẽ không thể nào tìm được bằng chứng mình cần khi mắt không nhìn thấy gì, cậu bò trên nền nhà và tìm được đường qua tầng trệt đến cửa trước. Đó: lối thoát của cậu đó.
Ở gần cửa, cậu đã có thể nhìn khá hơn một chút: ánh trăng chiếu qua một ô cửa sổ lên sàn lát đá của tiền sảnh. Ngay khi cậu quay lại để lên cầu thang tìm kiếm trên lầu, có một thứ đập vào mắt cậu. Dựa vào tường, bên cạnh chiếc ô là hai cái nạng. Chúng đều dài và rõ ràng thuộc về một người đàn ông: ông chủ nhà.
Sáng hôm đó Sherlock đã không thấy ông chủ bên ngoài ngôi nhà. Trông suốt thời gian theo dõi ngắn ngủi của cậu, ông ta cũng chưa một lần xuất hiện. Một cập nạng ư? Thế có nghĩa là gì? Ông ta đang chịu một chấn thương gần đây, hay... Sherlock quyết định nhìn quanh. Đầu tiên cậu không tìm thấy thứ đang tìm, nhưng chỉ vài bước sau đó, khi quay trở lại phòng ăn, cậu đã nhìn thấy nó: một tấm ảnh. Nó được đặt trên bệ lò sưởi. Cậu đem nó ra tiền sảnh và xem xét dưới ánh trăng. Trong ảnh có năm người: một người phụ nữ, ba đứa trẻ, và một quý ông... đi nạng. Sherlock nheo mắt nhìn xuống chân người đàn ông. Ông ta mang chân gỗ.
Thế là rõ. Người cựu binh này cũng không phải là thủ phạn. Ông ta không thể là người đã thô bạo giết chết một người phụ nữ khỏe mạnh, đủ mạnh để móc mắt một người đàn ông, cũng không thể là người đã tháo chạy khỏi nơi gây án và lao vào trong chiếc xe đen có nội thất đỏ đó.
Sherlock có thể đi. Nhưng cậu không muốn trèo trở lên ống khói, lúc này cậu chẳng còn đầu óc nữa. Cậu cảm thấy xuống tinh thần và chỉ muốn ra ngoài. Từ phía bên ngoài cậu không thể cài chốt cửa lại. Cậu đành để mặc nó như thế.
***
Ngày hôm sau, trong khi luồn lách qua những ngõ hẻm nhỏ trong khu Soho, Sherlock nghe thấy gì đó từ ngoài phố Regent. Nó khiến cậu suýt ngất. Đó là tiếng rao của một đứa bé, một con bé. Cậu có thể nghe thấy tiếng nó trong tất cả các mớ âm thanh ồn ào: TÊN Ả RẬP SẼ BỊ TREO CỔ!
Con bé cứ gào đi gào lại câu đó. Khi Sherlock lại gần, cậu có thể thấy nó đứng đó, trong chiếc váy lấm lem. Con bé trạc tuổi Irene, nhưng người thấp bé hơn nhiều, với mái tóc đen lưa thưa và một gương mặt u ám, biến dạng. Trong tay nó đang ôm báo - ấn bản mới nhất của tờ Nhật báo.
Phía bên kia đường, một thằng bé gầy gò cũng đang cạnh tranh quyết liệt với con bé. Thằng bé rao to đến nỗi Sherlock có thể nghe thấy từng chữ.
- TIN NHANH HỌA BÁO! - Thằng bé hét toáng, mắt dò trong đám đông tìm người mua. - VỤ XỬ ADALJI NGÀY KIA! - Tay thằng bé giơ cao xấp báo. - ÁN TỬ HÌNH CẦM CHẮC!
Sherlock cảm thấy mặt mình cắt không còn giọt máu. Tận mắt thấy bằng giấy trắng mực đen khiến cho sự việc quả thực khủng khiếp. Và sự quả quyết của báo chí về việc thi hành án ngay lập tức khiến một nỗi kinh hoàng khác hiện lên trong óc cậu: nếu bọn họ treo cổ Mohammad... thì họ sẽ làm gì với cậu, kẻ đồng loã? Nhịp tim Sherlock bắt đầu đập dồn dập. Thời gian của cậu và Mohammad đều đang cạn dần.
Cậu có hai ngày và hai giờ. Kẻ sát nhân phải là một trong số hai gã đàn ông kia. Nhưng với khoảng thời gian cần thiết đang trôi qua nhanh hơn, liệu cậu có đang rơi vào tình thế bất khả kháng? Cậu nghĩ đến việc xảy ra đêm hôm qua. Liệu cậu có để lại một dấu vết phía sau... dấu chân chẳng hạn? Cậu có làm dấy lên mối nghi ngờ không? Liệu lần tới cậu đến Mayfair, có ai đang rình sẵn ở đó hay không, một cỗ xe bỏ chạy, hay một con dao lưỡi dài sẵn sàng lấy mạng cậu chăng? Và với hai ngôi nhà còn lại cậu có còn gặp may như hai ngôi nhà đầu tiên không? Tại hai ngôi nhà kia, như thể được dẫn dắt bởi một năng lực vô hình, cậu đã tìm thấy thứ mình cần tìm mà không phải đối mặt với nguy hiểm. Mẹ cậu tin vào các hồn ma - bà rất thích những buổi cầu hồn, khi mà mọi người ngồi quanh một chiếc bàn và chiếc cầu linh hồn của người quá cố. Bà Rose chắc sẽ bảo là một hồn ma đã dẫn lối cho cậu. Nhưng có con ma thân thiện nào chỉ vẽ cho cậu nữa hay không?
Chỉ có một cách để tìm ra.
Nỗi sợ gần như khiến cậu lú lẫn khi chuẩn bị hành sự đêm hôm đó. Cậu phải tự ép mình quay trở lại Mayfair. Toàn thân cậu run rẩy trong khi tìm đến con phố chạy xuyên suốt trong khu dân cư gần con đường Park thời thượng. Hai ngôi nhà còn lại nằm trên cùng một đại lộ, cách nhau khoảng một tá ngôi nhà và nằm cùng một bên đường. Cho đến giờ, cậu đã đi từ trên xuống trong danh sách của mẹ cậu. Đêm nay, cậu quyết định chơi khác đi trong cái trò xổ số nhập nha chết người này - cậu chọn căn nhà thứ tư.
Có một ngôi nhà nằm ngay góc đường, với một ống thoát nước chạy dọc theo tường nhà. Cậu quyết định trèo lên bằng cách đặt chân vào các khoen sắt gần ống nước với vách tường. Khi lên đến mái, cậu sẽ chỉ còn cách mục tiêu của mình năm ngôi nhà. Nhưng ngay khi cậu vươn tay tới cái ống thoát nước và đặt chân trái vào một chiếc khoen sắt thì cậu nhận thấy có thứ gì chuyển động ngoài phố. Một ai đấy đang đi qua. Người đó dường như đi mãi. Dán chặt người vào ngôi nhà, thầm cám ơn bộ trang phục của thợ cạo ống khói và khuôn mặt bôi đen nhẻm, cậu hé mắt nhìn.
Đó là bà Rose!
Bà bước đi như thể mang trên vai cả sức nặng của tu viện Westminster và như thể con đường bằng phẳng bỗng dốc đứng còn hơn cả đồi Ludgate. Khuôn mặt bà cúi gằm xuống đất, tay nắm chặt một mảnh gấy.
Sherlock chạy bổ đến chỗ mẹ. Khi cậu lại gần, bà thốt lên một tiếng. Vẻ sợ hãi trên gương mặt của bà làm cậu đau đớn.
- Mẹ ơi, con đây. - Cậu thì thào.
- Sherlock hả?
Cậu kéo mẹ từ chỗ có ánh đèn đường vào trong bóng tối.
- Con đang mặc cái gì thế này...? - Bà hỏi, rồi im bặt - À, phải - Bà gật đầu, hiểu ra mọi chuyện.
- Con đang tiếp cận đối tượng. - Sherlock nói.
- Đội ơn Chúa. - Bà làm dấu thánh giá theo đúng kiểu nhà thờ Anh giáo, một điều mà cậu hiếm khi chứng kiến.
- Mẹ ơi, đã quá nửa đêm rồi.
- Phải. - Bà nói, có vẻ như trút đi một thứ gì.
- Nhưng sao mẹ vẫn...
- Hôm nay là một ngày dài lắm, con à. Trong gia đình sau cùng mà mẹ đi dạy có những năm cô con gái cơ. Ngày mai bà chủ nhà sẽ tổ chức sinh nhật cho cậu con trai hai tuổi của mình. Các cô gái đều phải học thuộc nhiều bài hát. Mẹ vừa mới xong cách đây vài giờ và ngồi ngoài đường nhìn trời.
Cậu chỉ mong đó là lời giải thích cho trạng thái lơ mơ của mẹ. Trong hơi thở của bà không có mùi cồn, nhưng đầu óc bà có vẻ như không hoàn toàn bình thường. Có thứ gì đó làm bà rối trí.
- Cái gì thế mẹ? - Cậu chỉ vào mảnh giấy.
- Ơ... không có gì, thật đấy.
Bà giúi nó vào trong túi áo.
- Không có gì thật ạ?
Mẹ cậu đang giấu cái gì vậy? Bà không giỏi giấu diếm sự thật với cậu.
- Mai mẹ có một việc. Đây là địa chỉ - Bà thú nhận - Lời đề nghị đến vào phút cuối cùng. Đó là một tin nhắn do người đánh xe của gia chủ đưa. Ở đây thông tin tốt lan truyền nhanh lắm - Bà mỉm cười yếu ớt - Ông chủ muốn mẹ đến làm gia sư tại nhà ngày mai - Bà nuốt ực một cái, như thể cổ họng đang mắc nghẹn, rồi lắc đầu và giọng nói trở nên cương quyết hơn - Mẹ phải về thôi.
- Mẹ cẩn thận nhé. - Cậu nói, không để tâm mấy đến những lời mẹ mình vừa nói, vì còn mải suy gẫm về sự buồn bã của bà.
- Sherlock, mẹ biết làm thế nào để được an toàn ngoài phố mà. Con thừa biết điều đó.
Bà đưa mu bàn tay phải nhẹ nhàng vuốt từ má xuống cằm Sherlock và mỉm cười với cậu. Rồi bà bỏ đi mà không nói cả lời chào. Bà không cần phải làm thế - cái vuốt má luôn mang ý nghĩa từ biệt hàng đêm khi bà ngồi bên giường cậu trước khi cậu ngủ thiếp đi.
Sherlock nhìn mẹ bước đi xa dần. Cậu có một linh cảm xấu. Đáng lẽ cậu phải nài xem mảnh giấy cho bằng được.
***
Giây lát sau cậu đã ở trên mái nhà, khẽ khàng di chuyển dưới bầu trời Luân Đôn đen ngòm. Tối nay trời lạnh và có vẻ như sắp mưa. Cậu đã đếm số lượng ngôi nhà mà mình cần vượt qua. Tuy nhiên, khi còn cách đích đến hai căn nữa, Sherlock nghe thấy thứ gì đó, khiến cậu vội thụp xuống mái ngói.
Tiếng sủa của một con chó săn.
Nó nghe rất gần và thật rõ: một tiếng sủa trầm, ma quái bật ra từ trong cổ họng của một con chó khổng lồ, làm kinh sợ mọi người ở gần đó với một điềm báo kinh khủng. Nó vang vọng trong đêm tối và lan truyền đi xa dần.
Sherlock chầm chậm đứng và khẽ khàng di chuyển tiếp tục, đi lên rồi lại xuống những mái nhà đốc đứng.
Trên mái của ngôi nhà cuối cùng trước khi tới đích, cậu buộc phải băng qua một lối đi nhỏ. Nó không phải một khoảng cách quá lớn, có lẽ chỉ độ một mét hai - cậu có thể nhảy qua được, nhưng phải làm thật gọn gàng và tiếp mái yên ắng. Cậu nằm dán bụng xuống mái nhà, thò đầu ra khỏi mái, nhìn phóng xuống đất. Độ cao thật đáng sợ. Nếu rơi xuống đất chắc cậu chỉ có nát thịt.
Sherlock nhắm mắt lại và cầu nguyện khe khẽ. Cầu nguyện ai thì cậu cũng không rõ: cầu đức Chúa trời của mẹ, hay của bố, hay của Mohammad đây? Bất kì ai lắng nghe, cậu nghĩ bụng. Bất kì ai quan tâm. Khi Sherlock mở mất ra nhìn xuống dưới, có hai con mắt đang nhìn ngược vào cậu.
Chúng nằm trên một cái đầu to sụ đen sì có trang bị một hàm răng sắc lẻm. Cậu nghe thấy một tiếng tru.
Sherlock rụt đầu lại. Thật may - con chó đang ở trong ngôi nhà mà cậu dự định đột nhập!
Cậu nằm ngửa người ra, mắt nhìn lên bầu trời đen. Làm gì đây? Cậu nghĩ tới tòa nhà bên dưới mình, một cái sân nhỏ ở phía sau, bao quanh bởi hàng rào bằng sắt đen cao vọi có gắn những mũi nhọn trên đỉnh và chạy dọc theo lối đi bên hông ra đến mặt tiền nhà. Những cây óc chó khổng lồ vươn cao trên phố, lòa xòa qua những mái nhà. Câu nhìn quanh.
Quả óc chó - vẫn còn lại vài quả kể từ mùa thu năm ngoái. Cậu đứng dậy, nhặt lấy một ít, rồi di chuyển đến rìa mái nhà phía bên trên lối đi nhưng không để lộ mình, rồi nhẹ nhàng ném mấy quả óc chó xuống cái sân. Cậu nghe thấy tiếng con chó phóng đi.
Chỉ giây lát sau cậu đã bay qua không khí và đáp xuống nhẹ nhàng hết mức trên mái nhà kẻ tình nghi.
Những giây phút sau đó là khoảng thời gian dài nhất trong đời Sherlock. Cậu lắng nghe tiếng con chó chạy đi tìm quá óc chó trong tiếng thở hồng hộc, tiếng ư ử khi nó tìm ra phần thưởng, rồi quay lại vị trí của nó ở bên dưới mái nhà. Sherlock hé mắt qua rìa mái nhà nhìn xuống. Con chó đang nhìn lên, nhưng không nhìn vào chỗ cậu. Nó tưởng cậu vẫn còn ở mái nhà bên kia. Tuyệt vời. Đến giờ thì nó vẫn chưa sủa. Cậu đợi cho đến khi không thể đợi hơn nữa. Trong ngôi nhà bên dưới cậu tình hình vẫn yên ắng - cả nhà không hề nghe thấy tiếng động nào trên mái. Tiếng thở của con chó săn bắt đầu dịu đi. Nó ngáp rồi ngồi xuống, vẫn mặt đối mặt với mái nhà bên kia.
Sherlock nhỏm dậy và tiến đến ống khói như thể bước đi trên thủy tinh. Cậu đã thành thạo chuyện này. Sau khi leo xuống ống khói, cậu xuất hiện giữa một gian phòng ăn tối om nằm ở tầng trệt. Cửa trước nằm ở nơi nó ở. Mọi thứ đâu vào đó.
Nhưng lần này thì cậu không gặp may. Không có cái bàn nhỏ nào trong hành lang cùng với con mắt thủy tinh trong hộp, không có nạng gỗ cũng chẳng có ảnh chụp, không có bằng chứng rõ rệt nào về sự vô tội của ông chủ có ở trong những căn phòng phía ngoài cho cậu dễ quan sát.
Sherlock lần theo các bậc thang lớn bằng đá cẩm thạch đi lên lầu một. Cậu đi xuôi xuống hành lang... phòng khách bên phải, phòng làm việc bên trái. Đó là nơi cậu có thể tìm kiếm... nhưng chưa phải là nơi tốt nhất. Cậu khôngthể lãng phí thời gian nữa. Cậu cần phải tìm ra căn phòng riêng tư nhất của người đàn ông, nơi ông ta có nhiều khả năng cất giấu các thứ nhất - nơi ông ta hiện đang có mặt. Sherlock trèo lên thêm một tầng nhà nữa như một bóng ma... rồi lẻn vào buồng ngủ của gia chủ.
Cánh cửa chỉ khép hờ nên cậu phải đẩy rộng ra thêm một chút. Nó di chuyển một cách trơn tru. Căn phòng chất nhiều đô đạc và chìm trong ánh trăng mờ ảo vừa ló ra qua màn mây: Ánh trăng len vào nhà qua khe hở giữa hai tấm rèm cửa số - này là bàn viết, giá rửa mặt, tủ, ghế, và kia là những món đồ mà cậu không thể nhìn rõ được. Một cánh cửa khác dẫn vào phòng thay đồ. Kia rồi, từ một chiếc giường lớn với những cái cột chạm trổ phát ra tiếng của người nào đó đang ngủ.
Hai chân Sherlock như bị chôn chặt xuống nền nhà, cơ bắp của cậu căng cứng đến độ không thể hoạt động được. Cậu hít một hơi thật khẽ và sâu, rồi khom người tiến tới. Cậu nên tìm ở đâu? Tìm cái gì đây? Trước hết cậu thử tìm ở bàn viết. Có lẽ có thứ gì đấy ở đó, thứ gì mà ké thủ ác có thể che giấu khỏi bà vợ... một bức thư chăng?
Rồi cậu quyết định nhanh chóng di chuyển đến cái bàn để làm cho xong. Cậu bước một bước dài và vấp phải thứ gì đó - một cái ghế kê chân. Cậu ngã ra sàn... và lăn vào bên dưới giá rửa mặt.
- Cái gì? - Một giọng nhừa nhựa vang lên.
Cậu không thể tin nối. Đó là giọng một phụ nữ. Trên giường có người nhúc nhích. Một cơ thể chuyển động, và rồi... một cơ thể thứ hai!
Cậu cứ đinh ninh đây là phòng ngủ của ông chủ... nhưng trên giường có hai người.
Sherlock nằm bên dưới giá rửa mặt cho đến khi chân tê đi. Không thấy có động tĩnh gì nữa. Cuối cùng cậu trườn ra ngoài. Cậu không thiết đến chỗ cái bàn giấy nữa, mà bò lại gần giường và ngóc đầu lên nhìn.
Có hai người đang nằm ngủ trên giường, nhưng Sherlock không thể nhận diện họ được.
Cậu đứng thẳng dậy, và vẫn chưa thể xác định được gì. Vậy nên cậu vòng qua bên cạnh giường, căng mắt nhìn xuống. Cậu đang đứng ngay bên cạnh hai người nằm ngú. Tim cậu đập dồn.
Đó là ông chủ và bà vợ, đang ôm nhau ngủ.
Run rẩy và chực bỏ về, cậu muốn tin đây là bằng chứng cho sự vô tội của người đàn ông. Không lẽ nào người chồng yêu thương vợ này lại là kẻ thủ ác. Cậu muốn đi ngay. Ra khỏi phòng ngủ và ngôi nhà này. Nhưng trong lúc quay lưng, cậu nhận ra mình đang bị quan sát! Trong ánh trăng lạnh lẽo, một con mắt người đang bập bềnh trên một cốc nước lấp lánh và chiếu tướng cậu. Giật mình, cậu vấp chân phải cái bàn nhỏ ở gần giường, nơi để cốc nước. Cả cái bàn rung rên và con mắt đảo tròn, chạm lạch cạch vào thành cốc. Trên giường, cả hai người đang nằm cựa mình.
Sherlock quay lưng chạy bổ ra khỏi phòng ngủ, nhanh đến độ khó mà giữ cho các bước chân của mình khẽ khàng. Qua khỏi ngưỡng cửa, cậu đảo qua trái, chạy theo hành lang ra đến cầu thang, nhưng trong lúc rẽ cậu đã ôm cua rộng hơn bình thường.
Bàn chân cậu vướng vào một cái gì đó, chắc là chân của một món đồ nội thất.
Sherlock loạng choạng và ngã lăn ra sàn, cả cái tủ suýt chút nữa thì đổ ập lên người cậu.
Cậu nhỏm dậy và lao như bay xuống cầu thang như một con chim én. Tiếng vĩ cầm réo rắt trong đầu cậu.
Lối ra!
Cậu nghe thấy tiếng một người đàn ông hét lên trong phòng ngú. Cả ngôi nhà choàng dậy. Đám gia nhân nhốn nháo ở những tầng lầu bên trên, trong khi tiếng chân của ông chủ nhà nện thình thịch trên hành lang lao bổ đến đầu cầu thang.
Cửa trước!
Chạy ra khỏi những bậc thang dưới cùng, Sherlock lao ra cửa. Cậu rút cái then cửa nặng trịch ra rồi kéo lên.
Cửa không mở.
Ông chủ nhà đang chạy thình thịch xuống thang lầu, hét át cả tiếng những người khác và tiếng một thứ gì đó được kéo xuống từ một bức tường, một thứ bằng gỗ và kim loại.
Một khẩu súng trường!
Sherlock sờ thấy một cái then cửa khác. Nó đây rồi... và một cái nữa. Cậu kéo cả hai cái ra, mở cửa, rồi đóng sập lại phía sau lưng mình.
Con chó săn! Cậu đã quên mất con chó.
Sherlock lập tức nghe thấy tiếng con chó nhảy phắt ra từ lối đi cạnh nhà, nó to đến nỗi khi nhìn gần cái đầu khống lồ gần như ở ngang vai cậu, một loài chó lai có kích thước mà cậu không thể tưởng tượng nổi, với khả năng mở phanh cổ họng cậu chỉ bằng một cú cắn xé.
Sherlock nhìn về phía hàng rào sắt. Nó cao ngang đầu cậu, những mũi nhọn chĩa lên tua tủa như giáo mác của thổ dân châu Phi.
Không còn chọn lựa nào khác, cậu chạy về phía hàng rào.
Hơi thở nóng rẫy của con chó ở ngay sau lưng cậu.
Khi đến hàng rào, cậu nhảy lên cao hết mức có thể.
Một tay chụp lấy thanh ngang trên cao, tay còn lại quơ phải một cái mũi cọc rào sắc lẻm.
Sherlock có thể cảm thấy nó cứa vào thịt mình đến tận xương. Nuốt tiếng hét và cơn đau vào bên trong, cậu rút bàn tay bị thương ra khỏi cọc rào và chộp lấy thanh ngang, đu người lên.
Nhưng con chó cũng biết nhảy. Nó xé gió bay tới trong khi cậu đạp chân hích người lên đỉnh của hàng rào, nhờ sự trợ lực của đôi tay. Một chân cậu đã đưa được qua rào ra phía ngoài đường.
Con chó táp lấy cái chân còn lại.
Những chiếc răng của nó phập vào bắp chân Sherlock, chạm vào xương. Nhưng khi con vật há miệng để táp một cú nữa, hòng ghì cho thật chắc, và bẻ gãy cái xương... thì cậu bé đã biến mất. Cậu đã nhanh chóng rút chân qua hàng rào và nhảy đại, suýt nữa thì cắm mặt xuống đất.
Cứ thế Sherlock chạy, mặc kệ cơn đau nơi bàn tay và cẳng chân. Cậu ưỡn ngực về phía trước, ngã đầu ra sau, đánh hai tay trong không khí, lao vút trên con phố tráng lệ về phía phần còn lại của thành Luân Đôn, chạy miết cho đến khi đã chắc chắn là không có ai đuổi theo. Cậu chạy tới ngã bảy, lao vào một cái ngõ tăm tối. Buông thịch người xuống cạnh vách tường, Sherlock rúc vào trong một đống đồ phế thải bỏ đi của một người đồng nát. Cậu náu mình bên dưới cái đồng ấy, lồng ngực phập phồng mạnh đến nỗi trông đống rác cứ như đang thở. Sherlock không nghĩ tới cái vết thương của mình. Tâm trí cậu quay trở lại với cái phòng ngủ kia.
Hai người ôm nhau nằm ngủ.
Ngoài ra không có gì khác.
Cậu đã không thể nhìn ra màu mống mắt của nhãn cầu thủy tinh khi lần đầu trông thấy nó chìm trong nước, nhưng cậu kịp nhận ra một thứ khác khi nó xoay tròn. Nó không có chữ khắc nào. Nhưng mắt của tiệm ông Lear làm thì có. Như vậy con mắt giả đó phải được chế tạo bởi một nhà sản xuất khác với người đã làm cho tên sát nhân.
Người đàn ông trong căn nhà áp chót này không phải là thủ phạm.
Sherlock không rõ mình ngủ thiếp đi hay ngất đi, nhưng chỉ trong vòng vài phút cậu đã không còn biết trời trăng gì nữa.
- Còn một - Cậu lầm bẩm, trước khi lịm dần.