← Quay lại trang sách

Chương 21 Cái Chết

Sáng hôm sau Sherlock thức dậy với một cơn đau xé ruột ở chân. Gia đình bên ngoại của cậu có một số bác sĩ chuyên khoa chăm lo sức khỏe, cậu chỉ ước gì mình được đến khám ở một người trong số họ. Bố Sherlock đã nói với cậu về nhiễm trùng, nó làm cậu khá lo lắng. Nó có thể gây chết người. Cậu kéo ống quần lên và nhìn vào vết thương gớm ghiếc, máu đóng cứng ngắc. Hai chữ ngắn ngủn chạy vụt qua đầu cậu. Sống sót. Không bao lâu sau, cậu bắt đầu nghĩ tới những thứ có thể giúp được mình.

Trời bắt đầu mưa. Cậu bắt đầu băng qua đường đi về hướng đông, ý thức được về nút thòng lòng đang siết quanh cổ mình: vết thương có thể tồi tệ thêm, và Mayfair chắc chắn đã bị đánh động.

Nhưng đêm nay cậu phải quay lại đó. Mọi hi vọng của Sherlock là ông chủ ngôi nhà đêm qua đã không nhìn thấy rõ mặt cậu và không báo với cảnh sát về thằng bé cao gầy tóc đen ăn mặc như thợ nạo ống khói đã lẻn vào tận buồng ngủ của ông. Ở ngõ Fetter, cậu nhìn thấy một tờ báo bị vứt lăn lóc gần cái thùng thư màu đỏ trên vỉa hè bẩn thỉu. Cậu vồ lấy tờ báo rồi vừa đi vừa đọc.

Trang tội phạm.

Đây rồi...

Mayfair đêm qua... một vụ đột nhập đã được báo cáo... chủ nhà không thể nhìn thấy kẻ đột nhập trong bóng tối.

Sherlock ngửa mặt cảm ơn trời. Cậu đọc tiếp.

Cảnh sát quan ngại về những việc đang xảy ra tại Mayfair... đêm hôm trước một cánh cửa được báo là không khóa bên trong... Vậy là xong: cậu sẽ phải đột nhập ngôi nhà cuối cùng trong tình cảnh mọi ngõ ngách của Mayfair đều có cảnh sát trông chừng. Lời giải cho vụ giết người đã ở trong tầm tay cậu, nhưng liệu những người truy đuổi Sherlock có để cậu giải quyết nó hay không?

***

Cậu chắc chắn vài cái chai lọ mà cậu đã nhìn thấy trong phòng hoá nghiệm ở bệnh viện Saint Bartholomew có đựng chất sát trùng, cách thức mới mẻ loại trừ nhiễm trùng mà bố cậu vẫn nhắc đến - ông Wilber đã đọc về vi khuẩn trong các tài liệu của một nhà khoa học người Pháp tên là Louis Pasteur, và cười nhạo trước ý kiến cho rằng mùi hôi gây viêm nhiễm cho con người, rằng giòi nên được dùng để làm tiêu những phần thịt đang chết để cứu được một phần nào của các nơi bị nhiễm trùng. Ông biết khoa học có thể làm tốt hơn thế.

Sherlock lại lẻn vào bệnh viện Saint Bartholomew, vẫn bằng cái vòm cửa hậu ấy. Cậu biết phòng thí nghiệm ở đâu và thứ mình cần tìm. Nhưng lúc đến nơi thì trong phòng đang có người, nhiều khá năng là một sinh viên y khoa. Cậu đợi cho đến khi anh chàng vạm vỡ khoác áo choàng trắng rời phòng rồi lẻn vào. Sherlock tìm kiếm một lúc lâu, nỗi lo sợ trong lòng cậu tăng lên từng giây từng phút. Cậu tìm từng cái nhãn chai một, cho đến khi trông thấy một cái lọ nhỏ đựng một thứ chất lỏng trong suốt có ghi: "dung dịch acid carbolic của Lister".

Sherlock bỏ cái lọ vào túi, rồi rút ra ngoài hành lang, đi vượt qua người thanh niên khoác áo choàng trắng. Cậu tập tễnh đi nhanh hết sức. Khi ra đến ngoài phố, cậu tiếp tục đi mải miết. Trên một đoạn đê sông Thames cách đó thật xa, Sherlock vén ống quần lên và đổ thứ thuốc màu nhiệm lên vết thương.

Cậu hét váng óc. Buộc phải thế thôi. Cơn đau không giống như bất cứ thứ gì cậu từng cảm thấy trước đây, tựa hồ như một que sắt đỏ rực đang đốt cháy da thịt cậu. Tiếng thét của cậu băng qua mặt sông Thames rồi mất hút. Dịch thuốc sùi bọt tại vết thương của cậu, bắt đầu tiêu diệt sự nhiễm trùng. Cậu đổ thuốc lên bàn tay thương tích của mình.

Băng qua con sông Thames... đó là nơi mà cậu muốn đến trước khi quay lại Mayfair... vì cậu đang nản lòng. Chuyến đột nhập cuối cùng này khác nào tự sát, khó khăn chồng chất. Liệu cậu có nên quay về nhà hay không? Chỉ một lúc thôi?

Cậu cần phải gặp lại bà Rose. Cậu không chắc lắm về điều mình đang mong đợi. Có thể bà sẽ thuyết phục cậu ở lại - được thế thì tốt quá - hoặc có thể bà sẽ cho cậu dũng khí để hành động - cậu tự hỏi không biết mình có muốn nhận nó hay không.

Cũng có thể cậu chỉ muốn gặp lại mẹ mình một lần cuối.

***

Trời quang dần trong khi Sherlock đi về hướng nam.

Khả năng vào nhà không gây chú ý của cậu thật đáng kinh ngạc. Giáo chủ chắc phải ấn tượng lắm. Ngồi một mình trong căn hộ của gia đình mình, lúc này trông càng bé nhỏ và tồi tàn hơn sau khi cậu đã vào những ngôi nhà sang trọng ở Mayfair, Sherlock biết cậu sẽ không gặp bố tối nay. Hôm nay là thứ sáu, ngày mà ông Wilber về muộn vì phải quét dọn các chuồng bồ câu, một công việc quá tầm thường đối với người đã từng có cơ hội trở thành giáo sư ngành triết học tự nhiên ở đại học Luân Đôn.

Trên đời này còn nhiều bất công lắm, cậu nghĩ bụng. Nhưng có những bất công tồi tệ hơn cái khác. Bạn có thể ghét người nào đó bởi vì họ nghèo, vì bộ quần áo họ mặc, hoặc vì quan điểm chính trị của họ. Nhưng những cái đó người ta có thể thay đổi được. Còn nếu bạn ghét ai đó chỉ bởi anh ta là người Do Thái hay Ả rập, anh ta sẽ chẳng thể tẩy sạch màu da của mình được. Loại định kiến ấy là điều bất công lớn nhất... chỉ đứng sau việc tước đoạt cuộc sống của người khác.

Chắc đã sáu giờ chiều, cậu đoán. Bà Rose sắp về rồi.

Nắng chiều rọi vào trong căn hộ, sưởi ấm khuôn mặt Sherlock Holmes, khiến cậu khẽ mỉm cười.

Cậu hoàn toàn có thể đọc những quyển sách của bố hoặc uống bằng một trong hai cái cốc mẻ của mẹ đang để trên kệ trên lò sưởi. Nhưng cậu chỉ ngồi đó nhìn ra ô cửa sổ u tối và trông thấy lũ quạ túm tụm ở đấy, đợi mẹ cậu. Trong lúc mặt trời lặn, mọi thứ bắt đầu tối dần. Giống như tâm trạng của cậu.

Có cái gì đó không ồn. Thời gian dần trôi qua. Tại sao mẹ cậu về muộn hai đêm liên tiếp như thế này?

Căn phòng trở nên tối hơn. Sherlock thắp một ngọn nến. Mẹ cậu đang ở đâu? Nỗi sợ bắt đầu nhen lên trong lòng cậu, lan dần từ bụng như một đốm lửa.

Mẹ đang ở đâu?

Sherlock đứng dậy và đi qua đi lại khẽ khàng hết mức có thể, trong bộ dạng của một thằng bé nạo ống khói ngay chính trong ngôi nhà của mình. Bên ngoài trời đã tối hoàn toàn.

Có tiếng sột soạt ngoài cửa. Rốt cuộc mẹ cũng đã về!

Nhưng nếu không phải bà thì sao? Cậu bất cần. Cậu lao đến cánh cửa và mở toang nó ra.

Một lần nữa, Sherlock lại nhìn thấy vẻ kinh hoàng trên gương mặt của bà Rose. Vươn hai cánh tay ra, cậu kéo mẹ vào trong nhà, ôm chầm lấy bà. Nhưng có điều gì đó không ổn. Bà có vẻ yếu mệt trong vòng tay cậu, mặc dù tim đang đập rất nhanh.

- Mẹ bị sao vậy?

- Mẹ khỏe. Họ giữ mẹ ở lại muộn. Mẹ phải ngồi xuống cái đã.

Bà Rose lảo đảo bước qua căn phòng và ngã người xuống cái ghế bành. Ngọn lửa trong lòng Sherlock, vừa mới dịu đi nay lại bùng lên.

- Chuyện lạ lắm. - Bà Rose nói khẽ.

Bà nói không được mạch lạc, nhưng cậu không ngửi thấy mùi bia.

- Chuyện gì lạ vậy mẹ?

- Trà... Con cho mẹ chút trà được không, cậu bé?

- Chuyện gì lạ mới được!? - Cậu hét lên, khum hai bàn tay quanh gương mặt mẹ. Hai đồng tử của bà trông không bình thường. Ôi trời!

- Người đàn ông... ông chủ nhà...

- Dạ?

- Đưa trà cho mẹ... tự tay ông ta pha trà... rồi phục vụ mẹ... một thứ trà lạ lắm... nó khiến mẹ...

Giọng bà yếu đi. Từ trong tay bà rơi ra một thứ: cùng mảnh giấy mà cậu đã nhìn thấy bà cầm đêm hôm qua. Lần này thì cậu nhìn thấy địa chỉ của ngôi nhà. Đúng cái mà cậu định đột nhập đêm nay. Ngôi nhà mà chắc chắn kẻ thủ ác đang ở!

Bà Rose gắng gượng hồi tỉnh lại:

- Mẹ không muốn cho con biết đó là một trong số bốn ngôi nhà ấy.

-Me, những người đàn ông trong các ngôi nhà còn lại đều vô tội!

- Mẹ chỉ nghĩ có thể tìm hiểu được gì đó... mẹ không muốn con phải đi... Ông ta cười với mẹ một cách đáng sợ khi cho mẹ thấy... khi nói Mayfair luôn biết khi người ngoài đặt những câu hỏi không phù hợp... và ông ta đã nhận ra những ngôi nhà bị đột nhập kia đều thuộc về đám bạn chột mắt của ông ta... và rằng ông ta đã hỏi chuyện tất cả các gia nhân...

Bà ngã vào vòng tay Sherlock.

-MẸ ƠI!

Khi ôm chặt lấy bà trong lòng, Sherlock chỉ hơi cảm thấy nhịp tim bà đang đập. Xốc mẹ dậy, cậu hoảng hốt nhận ra người bà nhẹ bỗng... như một con chim. Khi cậu đặt mẹ vào giường, bà yếu hẳn đi. Bà khẽ mở mắt.

- Con còn nhiều việc phải làm trong đời. - Bà nói một cách rõ ràng.

Rồi bà nhắm mắt lại. Sherlock kinh hoàng kéo chăn đắp qua người mẹ rồi nắm chặt bàn tay trắng bệch của bà. Nó chẳng còn sức sống nữa. Cậu lần tìm mạch nơi cổ tay.

Mạch không còn.

Hai mí mắt đẹp đẽ hẳn nhiều vết nhăn lo lắng hoàn toàn khép chặt. Cái miệng hơi mở hé. Đôi môi khô khốc trong khi khuôn mặt đỏ bừng. Bố cậu đã dạy cho cậu về tính chất của gần như mọi hỗn hợp hóa chất mà con người biết được, cùng với các triệu chứng nếu nuốt chúng... đặc biệt là những thứ gây độc chết người.

Thuốc độc! Cà độc dược!

- MẸ ƠI! - Sherlock lại gào lên, áp trán mình vào trán bà. Ngực cậu phập phồng hít thở không khí. Cậu giữ nguyên như thế một lúc, ôm mẹ trong lòng, hi vọng bà thở trở lại. Nhưng không có gì cả!

Cuối cùng, khi Sherlock đứng dậy, khuôn mặt cậu trông như bị quý ám. Sự căm hận đã hằn sâu trên đó. Cậu chụp lấy chiếc bàn và quăng nó qua căn phòng với sức mạnh của một con quỷ. Nó đập vào tường và nát vụn. Tiếng động nổ rền trong căn phòng và vang ra ngoài phố.

Cậu chạy ra cửa sổ, đấm tung hai cánh cửa và lao đầu ra bên ngoài.

- CÔNG LÍ ĐÂU!!

Cậu hú vào màn đêm, đầu hơi ngửa về sau, răng nhe ra như chó sói, hai mắt long lên như hai hò than. Khi mở cửa căn hộ, cậu gần như giật tung nó khỏi bản lề. Sherlock lao bổ xuống thang.

Một người nào đó đang chạy lên.

Nếu đó không phải bố mình, Sherlock sẽ bóp chết tươi bằng chính đôi tay của cậu.

Nhưng cậu không làm thế. Và đó cũng không phải là ông Wilber.

Irene đang loạng choạng bước lên các bậc thang.

- Sherlock!

Trước đây cô bé chưa bao giờ nhìn thấy một con người giống như thế. Cứ như thể là khuôn mặt cậu, cái khuôn mặt xinh xẻo trẻ con lem luốc ấy, đang phừng phừng cháy từ bên trong, Đôi mắt đen thẫm lại - màu xám nơi mống mắt đã biến mất.

Sherlock khựng lại trong giây lát.

- Tránh xa tôi ra! - Cậu cảnh báo.

Cậu xô Irene ra, dù cô bé đang bị thương, tới mức gần như khiến cô ngã nhào xuống thang. Cậu không còn lòng dạ nào nghĩ đến cô nữa. Chỉ vài phút sau cậu đã lại băng qua sông Thames... về phía quận Mayfair.

Trên đường đi cậu phải làm một thứ. Ngay dưới mạn bắc của cầu Luân Đôn là lò mổ nơi Adalji làm việc. Ông hàng thịt già có vẻ như chưa tìm được thợ học việc mới. Chắc ông ta đang rửa dao - vừa mới xong việc. Ngọn tháp Luân Đôn u tối sừng sững bên phải Sherlock, nhưng đêm nay cậu không buồn nhìn nó. Đôi tay co lại thành hai nắm đấm đến trắng bệch các khớp ngón tay, cậu cứ thế mà chạy, nước mắt chảy thành dòng trên mặt. Mohammad đã bảo với cậu vị trí đích xác của cửa hàng thịt.

Khi đến nơi cậu thấy ánh đèn lờ mờ.

Sherlock thử đẩy cửa. Nó không khóa. Cậu mở nó ra và khẽ khàng lách vào bên trong. Ông đồ tể đang đứng quay lưng về phía cậu, lúi húi cọ rửa và mài mấy con đao. Chúng đang nằm trên một cái bàn gỗ dày cui, máu me bê bết... Cậu đưa tay quẹt nước mắt trên mặt. Cậu chẳng buồn che giấu mình nữa. Cậu biết thứ mình muốn - cậu phải có được nó - và cậu chắc chắn mình chạy nhanh hơn ông hàng thịt già này.

Có ít nhất một tá con dao để lựa chọn. Con nào cũng có thể làm được việc. Những con dao đã mài xong nằm về bên phải ông già, những con còn bẩn nằm bên trái. Tóm lấy một món vũ khí sắc bén là một việc khó khăn, nhưng Sherlock bất chấp - đó là thứ cậu cần.

Sheriock nhắm một con dao to, dài và có răng cưa, bén ngọt như lưỡi dao của bác thợ cao, không quá dài nên có thể giấu trong người.

Ông hàng thịt đang cầm một con dao khác trong tay, nhấc nó lên săm soi, và nhìn thấy hình ảnh thằng bé sau lưng mình phản chiếu trên lưỡi dao sáng loáng. Nó khiến ông sững người. Thằng nhóc trông như vừa từ địa ngục chui lên.

Sherlock nhào tới tóm lấy con dao. Ông hàng thịt ớ người quay lại, giơ lưỡi dao ra phía trước. Ông chờ đợi điều tệ hại nhất: bị xẻ thịt với chính một trong những dụng cụ của mình bởi thằng bé cao gầy quỷ sứ này.

Nhưng thằng bé quay lưng bỏ chạy.

Khi ông già đồ tể hoàn hồn trở lại, bước ra ngoài phố và gào lên "Ăn trộm!" trong bóng đêm mịt mùng, thì Sherlock Holmes đã khuất dạng.

***

Cậu chạy về hướng Mayfair, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất. Đây là điều khó khăn nhất mà cậu từng phải thực hiện: cậu cần phải kiểm soát cơn điên dại cũng như sự đau buồn của mình. Cậu nhất định phải trả được mối thù này. Cậu phải lạnh lùng như băng giá, độc ác và ranh ma như cáo. Cậu nghĩ đến điều mà mẹ mình đã nói:

"Khi một ca sĩ opera nhập vai, cô ta phải vận dụng toàn bộ mọi xúc cảm mà nhân vật có thể chôn sâu trong lòng mình để rồi sử dụng chúng."

Sherlock nén cơn giận trào sôi và sự điên cuồng của mình lại. Cậu muốn nó bùng nổ, chứ không phải chế ngự mình. Cậu muốn sử dụng nó! Cậu Không thể phạm sai lầm, càng không muốn chịu chung số phận với mẹ. Nước mắt lại dâng lên trong mắt Sherlock. Cậu kìm nó lại, cằm gục xuống ngực, hai hàm siết chặt, mắt nhìn xuyên vào màn đêm.

Sherlock lao như bay qua Luân Đôn đang say ngủ và dừng chân ở ngôi nhà mục tiêu trong quận Mayfair.

Ngôi nhà nằm đối diện với ngôi nhà mà cậu đã đột nhập đêm hôm qua. Cảnh sát hiện diện ở khắp nơi. Cậu trông thấy nửa tá cảnh sắt trước cả khi chạy đến nơi. Trên con phố cậu dự định hành động có mặt hai cảnh sát, mỗi người chặn một đầu đại lộ. Ngôi nhà kia nằm giữa.

Cậu luồn qua một cái hàng rào sắt vào trong một mảnh sân sau nhỏ, rồi bắt đầu di chuyển phía sau lưng các ngôi nhà, bò qua những bức tường ngăn cách như một con rắn.

Cuối cùng cậu đã đến được ngôi nhà cần tìm.

Nó có một lối đi dài và một chuồng ngựa ở phía đằng sau. Điều này không bình thường. Đa số chuồng ngựa được đặt ở những con phố nhỏ lân cận, để cho các tòa nhà không bị ám mùi hôi, Nhưng vì ngôi nhà này có lối đi riêng, một chuồng ngựa ở sau nhà, chắc là để dành cho phương tiện đi lại. Một bức tường cao chạy từ đó đọc theo nhà. Nó sẽ giúp cậu leo lên nóc. Chui vào qua ngả ống khói vẫn là một ý hay. Chưa có ai phát hiện ra cậu đã đột nhập vào các ngôi nhà kia bằng cách nào. Cậu chưa từng bị phát hiện trong lúc trèo xuống. Ống khói vẫn là ngả đột nhập tốt nhất.

Nhưng đúng lúc Sherlock chuẩn bị trèo lên bức tường, cậu nghe thầy tiếng động sau lưng. Thụp người xuống núp phía sau bức tường, cầu lần tìm con dao trong túi. Trong chuồng ngựa có người! Chỉ giây lát sau, hai cánh cửa chuồng bật mở và một người đàn ông tay xách đèn lồng bước ra. Vóc người vạm vỡ như một vận động viên bóng bầu dục, ông ta có một cái đầu nhẵn thín, to như cái vại ụp trên đôi vai. Ở ông ta có thứ gì đó quen thuộc nhưng từ đằng sau bức tường cậu không thể nhìn rõ hơn được. Người đàn ông đóng cửa chuồng ngựa và lần đọc theo lối đi ra phía ngoài đường, mắt nhìn quanh quất trong lúc đi ngang qua cậu, vừa đi vừa ấn một cái nón màu đen lên đầu và quàng một chiếc khăn quanh cổ.

Sherlock đợi cho đến khi tiếng những bước chân tắt hẳn.

Giờ thì cậu có thể trèo lên mái nhà. Nhưng có điều gì đó thôi thúc cậu nhìn vào trong chuồng ngựa. Đôi vai rộng, cái nón đen và chiếc khăn quàng kia... cậu đã nhìn thấy chúng trước đây. Cậu tiến đến mở cửa chuồng.

Một cỗ xe ngựa u ám... màu nâu. Sherlock khép cửa lại.

Rồi cậu nghe thấy một mùi kì lạ. Mùi sơn. Có người nào đó vừa sơn lại cỗ xe. Sherlock nhìn phía ngoài đường theo hướng người đàn ông vừa đi. Chạy vội ra phố, cậu vừa kịp thấy ông ta đi ngang qua một ngọn đèn đường, toàn bộ thân hình lộ rõ dưới quầng ánh sáng. Ông ta mặc một bộ chế phục của tài xế màu đen có những sọc đỏ.

Sherlock thò tay tìm con dao, nhưng rồi ngừng lại. Ngay cả nếu như cậu có thể kết liễu gã khổng lồ này, cậu cũng vẫn chưa loại trừ được kẻ thủ ác thật sự. Người đánh xe chỉ làm phận sự của ông ta, theo dõi hai đứa bé tọc mạch và dọa cho chúng sợ... tất cả chỉ để kiếm sống. Ông ta không phải là căn nguyên của những chuyện quỷ quái này. Đối tượng thực sự của cậu đang ở bên trong nhà kìa.

Mặc dù việc trèo lên bức tường cho phép cậu rút ngắn được nửa quãng đường lên nóc, nhưng không có khoen sắt hay ống nước nào ở đó cả. Cậu buộc phải trèo lên ở phía mặt tiền nhà. Đó là một ngôi nhà được trang trí cầu kì, nhiều khung cửa số cao sâu thụt vào, bao phủ bởi đám dây thường xuân xanh rì. Như một con nhện, Sherlock trèo lên, từ khung cửa sổ này sang khung cửa sổ khác, vượt qua đám dây thường xuân mọc giữa chúng, thật chắc chắn và khẽ khàng cho đến khi lên đến mái nhà. Giờ thì không gì có thể ngăn cản cậu được nữa.

Chỉ trong vài phút cậu đã trèo xuống ống khói. Thậm chí cậu chẳng buồn để ý tới lối thoát ra ngoài trong trường hợp khẩn cấp. Chuyện đó bây giờ không còn ý nghĩa nữa. Cậu chỉ muốn hai điều: bằng chứng thật sự cho tội ác của thủ phạm... và bản thân hắn.

Cậu băng qua phòng ăn và theo cầu thang đi lên tầng một, rồi tầng hai. Một khi đã ở đó, cậu hoàn toàn chắc chắn về vị trí buồng ngủ của tay chủ nhà, và về việc hắn ta ngủ một mình. Cậu tiến đến cánh cửa đôi to lớn ở cuối hành lang.

Đầu óc cậu đang vận hành hết tốc lực - gã đánh xe, cỗ xe mới sơn lại, độc dược mà mẹ cậu đã uống... Không nghi ngờ gì nữa, giờ cậu đang ở đúng chỗ. Bằng chứng... rồi đến kẻ thủ phạm. Cậu sờ con dao.

Căn phòng thoảng mùi thuốc lá - thứ mùi của hang ổ người đàn ông.

Sherlock đóng cửa phòng lại sau lưng một cách nhẹ nhàng. Sự căng thẳng gần như khiến cậu tê liệt ở những căn nhà trước đã biến mất. Chỉ còn lại sự ham muốn báo thù. Nỗi căm giận làm cậu mạnh mẽ và cương quyết hẳn.

Khom người xuống, cậu bắt đầu xem xét trong phòng.

Gã chủ nhà đang ngáy trên giường. Nằm ngửa người, cái bụng của gã phập phồng đều đặn. Có một cái tủ nhiều ngăn, một giá rửa mặt, một tủ áo... và một bàn viết nhỏ.

Đúng cái bàn ấy. Chắc chắn là như thế. Cái mà cậu đã tìm kiếm từ lúc bắt đầu đột nhập những căn nhà. Mọi bằng chứng đang bày ra trước mắt. Cậu cần phải xác nhận chúng ngay.

Giáo chủ đã nói rằng ngay khi cậu tìm thấy một bằng chứng, bằng chứng chủ chốt ấy... thì mọi thứ sẽ được làm sáng tỏ.

Sherlock bò qua thảm về phía bàn viết. Nó bóng loáng như thể được quét một lớp dầu màu dày. Có những chữ cái được khắc trên ngăn tủ giữa. Lần tay trên những con chữ, cậu đọc được: J... T... R.

Đó là cái tên cuối cùng trong danh sách của mẹ cậu. Bàn viết thuộc về gã chủ của ngôi nhà này chứ không ai khác, nơi cất giữ đồ đạc riêng tư của gã.

Sherlock bắt đầu lục lọi các ngăn kéo, tìm thấy chứng từ ngân hàng, những món giấy tờ chẳng có ý nghĩa gì, và những tấm ảnh. Cậu vứt chúng xuống sàn.

Trên giường, người đàn ông cựa mình.

Phải có một thứ gì ở đâu đó trên bàn viết này. Trong ngăn kéo cuối cùng, cái nằm về bên trái, Sherlock tìm thấy một chiếc hộp nhỏ. Nó bằng sắt và khá nặng. Cậu thử mở nhưng không được. Cậu giơ nó ra dưới ánh trăng để nhìn cho rõ.

Sherlock nhớ lại bài dạy của Giáo chủ về việc bẻ khóa.

Bạn cần có hai vật nhọn. Cậu đã có một - cái kim gài nón mà cậu nhặt được trên đường vài ngày trước. Cậu thậm chí đã bẻ cong một đầu để thuận tiện cho việc sử dụng.

Cậu lôi con dao trong người ra. Mũi của nó nhọn hoắt như một đầu kim, thứ dụng cụ đáng tiền của ông đồ tể vì nó có thể chọc xuyên qua thịt ngọt như cắt một miếng bơ.

Sherlock đã nghe bài giảng về bẻ khóa của Giáo chú nhiều lần. Đam mê các môn toán học, thằng bé đã giảng giải về cầu trúc hình học bên trong, các lẫy khóa, việc chúng phải vào đúng vị trí để ổ khóa bung ra. Bạn cần phải cảm nhận được điều đó: phải nghe một tiếng, rồi hai tiếng, và ba tiếng tích.

Sherlock lách đầu nhọn của con dao vào trong ổ khóa, rồi chọc cái kim gài nón vào. Cậu lần tìm một vòng bên trong lỗ khóa, bắt đầu đẩy các lẫy khóa ra. Tích. Cậu gần như nghe được nó. Tích. Tiếng thứ hai. Tích... Tiếng cuối cùng. Thành công rồi! Cậu xoay lưỡi dao. Ổ khóa đã được mở.

Nhét con dao và chiếc ghim gài nón vào trong áo khoác, cậu đặt chiếc hộp nặng trịch xuống sàn nhà rồi mở nắp.

Trong đó chỉ có một món đồ duy nhất.

Một cái bóp tiền của phụ nữ.

Nó được kết cườm thành hình những con chim lạ mắt, với những vệt màu đỏ mà thoạt đầu Sherlock tưởng là một hình thức trang trí. Nhưng những vệt này cong lên và hơi đóng thành vảy.

Máu!

Một số hạt cườm đã bị văng mất.

Bằng những ngón tay run rẩy, Sherlock mở bóp. Trong đó có gì đây?

Vài đồng xu, một cái hộp son nhỏ, một chiếc khăn tay. Cậu đã định đặt cái bóp xuống thì cảm thấy một thứ khác: một cái túi nhỏ, giống như một ngăn chứa bí mật. Nó hơi khó mở. Cậu lách tay vào và tìm thấy một bức thư.

Kẻ giết người đã lấy cái bóp này với mục đích khiến cho vụ án mạng có hình thức của một vụ cướp. Gã giữ nó lại vì cảnh sát đã bắt giam anh chàng Ả rập kia và sẽ chẳng bao giờ mò được đến tận đây. Sau này gã sẽ vứt nó đi một cách khôn khéo, khi vụ giết người đã chìm vào quên lãng. Nhưng Sherlock dám cá là thủ phạm chưa lục lọi qua cái bóp vì chẳng có lí do gì làm thế, và chưa biết về bức thư cất giấu bên trong. Nếu nó chứa đựng bất kì bằng chứng buộc tội nào thì đó là sự trả thù của Lillie từ đưới nấm mồ.

Sherlock mở mảnh giấy, nhưng cậu không thể đọc được vì quá tối. Cậu tiến đến bên cửa số, cách đầu giường một sải tay. Gã chủ nhà đang ngáy, nhãn cầu chuyển động nhanh bên dưới mí mắt.

Sherlock đọc bức thư dưới vệt sáng của ánh trăng.

Lillie,

Anh xin em đọc thật kĩ bức thư này. Nếu em không ngừng những kế hoạch quỷ quái của em lại, thì anh sẽ không chịu trách nhiệm về hành động của mình nữa đâu. Anh có địa vị của mình, và anh sẽ bảo vệ nó, tin anh đi. Tống tiền thì vẫn cứ là tống tiền. Cho dù do một tội phạm hay một cô gái xinh đẹp thực hiện. Em không thể nói với vợ anh về chuyện của chúng ta, anh sẽ không trả tiền để mua sự im lặng của em, và chúng ta không thể tiếp tục với nhau nữa. Đơn giản là như thế. Chúng ta phải đường ai nấy đi thôi. Chúng ta đã rất vui khi có nhau, nhưng chỉ có thế. Thế giới của anh không phải là của em, và sẽ không bao giờ là của em.

Được, anh sẽ gặp lại em một lần nữa. Ngày mai. Có một con ngõ nhỏ đâm ra phố Old Yard trong khu Whitechapel, phía tây thành phố, hoàn toàn hẻo lánh. Hãy ở đó khi đồng hồ điểm hai giờ đêm. Anh sẽ không gặp em ở bất kì chỗ nào khác. Anh biết em sẽ đến, và anh biết em thuộc đường sá ở đó. Đừng nói với ai về chuyện này. Ai động vào anh sẽ chỉ chuốc họa vào thân.

J.T.R.

Sherlock nhét bức thư trở lại vào trong bóp. Cậu nhét cái bóp vào túi áo.

Đã đến lúc con quái vật này phải chết.

Bà Rose có thể chỉ là một người vô danh, Sherlock và Mohammad cũng thế, nhưng tên gian ác này phải trả giá, bởi vì mọi người đều ngang nhau. Đêm nay công lí sẽ lên tiếng. Cậu sẽ sửa chữa mọi chuyện bằng lưỡi dao của ông hàng thịt này. Cậu sẽ xẻ thịt gã như một con lợn mà gã đã tự biến thành.

Cậu bé thò tay vào trong áo khoác và lôi con dao ra. Nó sáng loáng dưới ánh trăng. Cậu tiến đến mép giường và giơ dao lên. Gã đàn ông đang nằm ngửa. Lưỡi dao sẽ đi thẳng vào tim gã. Sherlock mường tượng ra cảnh gã hộc lên.

Đây là vì tất cả những bất công mà cậu đã phải chịu đựng, vì tất cả sự căm thù ở khắp nơi trên thế giới... và vì bà Rose Sherrinford Holmes.

Công lí!

Đôi mắt Sherlock long lên. Nhưng có điều gì đó khiến cậu dừng tay lại.

Một thứ gì đó từ sâu bên trong cậu, nảy sinh từ tư duy khoa học của bố và tình yêu mà cậu dành cho mẹ, đã thì thầm bảo với cậu rằng đây sẽ không phải là công lí. Mà là sát nhân. Và cậu, Sherlock Holmes, sẽ trở nên xấu xa y như kẻ mà cậu định kết liễu. Mẹ cậu sẽ chết một cách vô nghĩa. Irene sẽ bị thương tật vô ích.

Liệu cậu có đang làm một điều đúng đắn? Cậu nhìn xuống người đàn ông. Hay là sai lầm? Cậu chầm chậm hạ lưỡi dao xuống rồi giấu nó vào trong người.

Cậu đã có con mắt thủy tinh, chiếc xuyến tay, người đánh xe, cỗ xe mới sơn, cái bóp vấy máu, và cả bức thư nữa. Gã ta sẽ bị treo cổ. Gã sẽ phải trả giá. Sherlock đã nắm gáy được gã.

Nhưng cậu thấy chưa thỏa mãn. Cậu còn muốn một thứ khác nữa. Một thứ sẽ khẳng định với bất kì ai, vượt trên mọi nghi ngờ, rằng đây chính là kẻ thủ ác.

Cậu nghĩ đến con mắt thủy tinh giấu trong cũi chó ở nhà Doyle. Cậu nhớ lại cái ngày chưa xa ấy, khi Irene nhận ra màu sắc của nó, một mống mắt màu nâu độc nhất vô nhị, với một vạch màu tím. Chỉ có một người có cặp mắt như thế. Cậu quay sang nhìn gã đàn ông đang ngủ, nghĩ ngợi một lúc rồi mỉm cười. Cậu giơ tay trái lên cao rồi giáng một cái tát vào giữa khuôn mặt đang say ngủ, với tất cả sức lực mà cậu có được.

Cái đầu của gã bật ra sau và hai mắt kinh ngạc mở to. Một hốc mắt trống hoác. Trong hốc mắt còn lại là một con mắt đang nhìn trừng trừng.

Màu nâu... với vệt tím.

Sherlock rời nhà qua cửa trước. Cậu đi xuống cầu thang và ra khỏi cổng chính. Không ai đi theo cậu. Ra đến ngoài phố, cậu chạy đi. Khi gã đàn ông trên giường hoàn hồn trở lại, khi các gia nhân của gã thức dậy chạy đến thì cậu bé đã biến mất trong màn đêm.