← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 2

Nắm tay cô bạn thân chạy ùa vào phòng mình, Vân Thu cười vui hớn hở:

-Vào đây chơi với tao. Chiều nay ba má tao đi đám giỗ chắc phải tối mới về, tha hồ cho hai đứa mình vui chơi đùa giỡn. Mày thích ăn gì nè? Tao có nhiều thứ trong bếp lắm.

Nhật Hạ đặt chiếc cặp da xuống cạnh chân bàn học của Vân Thu, nhìn nhỏ bạn cố ráng một nụ cười lợt lạt. Phải chi nàng vẫn được vô tư thoải mái như nó thì hay biết mấy. Từ cái hôm bị cha mẹ báo tin phải đón tiếp Danh, lòng nàng lúc nào cũng nặng nề như đeo đá.

Đôi khi nàng tự hỏi không biết mình có đặt vấn đề một cách nghiêm trọng thái quá hay chăng. Dù gì cũng chỉ là một buổi tiệc, cái việc mà nàng đã quá ư quen thuộc với đủ loại tiệc tùng lớn nhỏ trong năm, và cùng lắm thì cũng chỉ ngồi nói chuyện với một gã con trai đâu phải là vấn đề gì to tát mà nàng làm không được. Nhưng chẳng hiểu sao cái ý tưởng anh ta là người đã được chọn lựa mà có thể sẽ làm chồng mình khiến Nhật Hạ không cách gì thấy yên ổn được.

Nếu đúng là như vậy thì mình sẽ làm gì đây?

Nhận thấy nét mặt tư lự kém vui của bạn, Vân Thu huých nhẹ vào vai Nhật Hạ chột dạ hỏi:

-Sao vậy nhỏ, có chuyện gì mà ưu tư vậy?

Nhật Hạ tặc lưỡi, nhìn xuống đất lắc đầu đáp:

-Tao đang chán lắm Thu à!

-Mà là chuyện gì mới được?

Im lặng ít giây, Nhật Hạ chép miệng kể:

-Thứ Bảy này ba mẹ tao bắt phải dự tiệc tiếp đón một ông con trai.

Nghe thế này thì ai mà chẳng tò mò. Vân Thu cũng đâu phải là ngoại lệ. Cô ngồi xuống ghế sát bên Nhật Hạ nhìn bạn lom lom hỏi:

-Một tên con trai? Nghe có vẻ ly kỳ hấp dẫn nhỉ! Mày có quen biết anh ta không?

Nhật Hạ ngã mình nằm dài ra chiếc giường nệm hoa êm ái của Vân Thu, mắt nhìn lơ đãng lên trần nhà. Nó tuy không được trang hoàng xa hoa như căn phòng riêng của nàng ở nhà nhưng cũng rất tươm tất. Vân Thu là ái nữ của một gia đình trung lưu nên cũng được một căn phòng rộng rãi tiện nghi mà nhiều người thèm muốn.

Nhật Hạ thủng thỉnh trả lời:

-Nói lạ thì không hẳn lạ, mà quen thì cũng chẳng đúng. Anh ta là con trai của bạn ba tao nhưng đã lâu rồi hai nhà mất liên lạc. Nghe ba mẹ tao kể thì hồi trước anh ta có ít lần đến nhà tao, nhưng lúc đó tao còn rất nhỏ nên chẳng nhớ tí gì. Chẳng hiểu sao bây giờ nghe ba tao nói là anh ta muốn làm bạn với tao và bắt tao tiếp đón ảnh. Tao có linh cảm điều gì đó hệ trọng hơn thế nữa.

-Ý mày là…

Nhật Hạ gật đầu cắt lời bạn:

-Ừ, là có thể tao sẽ bị trói buộc vào một mối quan hệ tình cảm không mong đợi với anh ta chứ sao nữa!

Vân Thu chợt nghe áy náy giùm cho bạn. Cô đưa mắt nhìn Nhật Hạ đang nằm xoải trên chiếc giường của mình, trong tà áo dài trắng vừa đi học về chưa kịp thay ôm ấp một thân hình cân đối đến tuyệt vời. Mái tóc huyền đen mượt xổ tung đổ dài trên mặt nệm. Gương mặt mỹ miều và đôi mắt đen tròn u uẩn chất chứa những âu lo đang thờ thẫn nhìn lên trần nhà. Cũng là con gái với nhau mà Vân Thu cũng phải thừa nhận một sự thật là Nhật Hạ quá đẹp, một vẻ đẹp đến nao lòng mà cô ước ao gì mình có được chỉ một phần như vậy cũng đã mãn nguyện lắm rồi.

Chơi thân nhau đã lâu, Vân Thu không lạ gì nhỏ bạn với cái tên Dương Huyền Nhật Hạ luôn được đám con trai tình nguyện trồng cây si hàng lố và cánh con gái xầm xì ganh tị. Thư tình trong hộc bàn của Nhật Hạ xuất hiện khá thường xuyên, mà Vân Thu và một đứa bạn thân khác là My Trúc luôn được nhỏ bạn tinh nghịch của mình hào hứng chia sẻ, để rồi ba đứa cùng ôm bụng mà cười như nắc nẻ vì những lời tỏ tình có khi ngô nghê, có khi sên sến của mấy tên con trai cùng trường cùng lớp. Nhật Hạ vẫn hết sức vô tư nhí nhảnh trước những lời tán tỉnh sướt mướt ấy, cho đến khoảng thời gian trước năm học kết thúc.

-Vậy rồi mày có hỏi hai bác lý do tại sao không? - sau cùng Vân Thu lên tiếng.

Nhật Hạ uể oải chống tay ngồi dậy, không trả lời câu hỏi mà chỉ nhăn mặt nói:

-Cho tao chai nước uống cái coi! Đi học về trời nóng khát khô rồi. Coi chừng tao xỉu trên giường mày luôn bây giờ!

Quả là bình thường Nhật Hạ đi học ra là về nhà ngay chứ ít khi la cà sau giờ tan trường. Nhưng hôm nay trống tiết học cuối, với lại đang rầu rĩ chuyện riêng của mình, nghe nhỏ bạn thân rủ nên mới đến nhà Vân Thu một cách ngoại lệ như thế này.

Vân Thu đứng dậy bước tới chiếc tủ lạnh cá nhân nho nhỏ để trong phòng, mở cửa tủ nhìn bạn phì cười đáp:

-Tưởng mày muốn gì hơn nữa thì phải xuống nhà dưới, chứ nước uống thì cứ việc tự nhiên. Muốn gì hở? Nước cam, chanh, táo, nước ngọt hay nước lọc?

-Cho tao chai nước lọc được rồi.

Nhận chai nước cô bạn ném cho, Nhật Hạ mở nắp uống một ngụm rồi lầu bầu:

-Tao chưa dám hỏi vì sợ nghe được sự thật thì lại càng rối, chỉ căn cứ vào tình hình mà suy đoán thôi.

Vân Thu chu môi lên ra vẻ nghĩ ngợi giây lát rồi bình luận:

-Làm cách như mày tao thấy cũng đâu giải quyết được gì. Trước sau gì mày cũng phải gặp anh ta thôi. Chi bằng hỏi trước ba mẹ mày để được biết rõ ràng rồi chuẩn bị tâm lý có ích hơn.

Nghe ý kiến của bạn, Nhật Hạ lém lỉnh hất mặt lên:

-Ai nói với mày là tao sẽ gặp anh ta?

Tròn xoe đôi mắt kinh ngạc, Vân Thu kêu lên:

-Sao mày mới nói hai bác bắt mày phải tiếp ảnh?

Nhật Hạ toét miệng cười tinh nghịch đáp:

-Thì đúng là như vậy, nhưng tao sẽ tìm cách trốn khỏi nhà hôm đó để khỏi phải gặp anh ta, rồi có gì tính sau.

Vân Thu ái ngại:

-Mày định làm trò gì đây nhỏ, liệu có ổn không hay lại khiến cho ba mẹ mày nổi giận?

Nhật Hạ cúi xuống nhấc chiếc cặp da lên như chuẩn bị rời gót, liếc bạn nhấm nhẳng:

-Có ổn hay không cũng phải thử. Chỉ vắng mặt không dự một buổi tiệc chẳng lẽ ba mẹ tao sẽ ăn thịt tao sao? Mày chỉ cần giúp tao một việc, là quá trưa một chút ngày thứ Bảy chạy xe sang tìm tao, nhưng hãy giả vờ như đang bận chỉ có thể tạt sang nói vài câu rất gấp. Vậy là được rồi.

Vân Thu nhìn Nhật Hạ với ánh mắt hồ nghi dò xét. Còn nhỏ này về ngoại hình đúng là đẹp não nề, nhưng tính tình cũng nghịch ngợm bướng lì không ai bằng. Chẳng biết trong đầu nó đang toan tính gì nữa đây! Nhưng bây giờ nó đang có chuyện cần giúp đỡ mình là bạn thân thì phải tận tình giúp cho nó thôi.

Nghĩ vậy cô chép miệng nhận lời:

-Thôi được rồi, tao sẽ sang. Chỉ mong là tao không bị họa lây chung với mày con khỉ ạ!

Đứng lên cất bước về phía cổng, Nhật Hạ lườm bạn:

-Không có gì đâu, chưa gì đã chết nhát! Tao mới là người đang khổ nè.

Nhìn nét mặt ủ buồn của bạn, Vân Thu bước lại gần ôm vai Nhật Hạ ân cần nhẹ giọng:

-Mày buồn lắm hả? Người đó… đã biết chuyện này chưa?

Nghe nhắc đến người ấy, Nhật Hạ khẽ lắc đầu buồn bã, rầu rầu đáp:

-Mày là người đầu tiên tao tiết lộ chuyện này. Thôi tao về nghen nhỏ.

Nhìn theo dáng Nhật Hạ khuất xa khỏi con đường trước mặt, Vân Thu bùi ngùi trong suy gẫm. Nhỏ bạn đẹp xinh đến như vậy, được cả khối con trai si mê theo đuổi rốt cuộc cũng đang sầu não vì chuyện tình cảm. Xem ra trắc trở đến với nó thật rồi. Lẽ nào cái chuyện hồng nhan đa truân thời nào vẫn có thật hay sao!…

Ngày thứ Bảy ấy dù Nhật Hạ chẳng mong muốn gì rồi cuối cùng cũng đến. Từ sáng sớm nàng đã thấp thỏm lo âu, dù trước đó đã tính toán xong xuôi đâu vào đó. Mong sao nhỏ Vân Thu đừng có kẹt gì bất tử hay vì ham chơi đâu đó mà quên mất lời dặn của mình. Nếu không thì chết mình mất, và nhỏ đó sẽ… bầm dập tả tơi với ta.

Ba giờ chiều. Nhật Hạ đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng ngồi trong phòng mình nóng ruột chờ đợi Vân Thu đến. Những bộ thời trang mặc ở nhà do mẹ nàng mua sắm cho đều thuộc hàng rất sang trọng đắc tiền mà có thể dùng đi ra ngoài vẫn đẹp và đứng đắn, cho nên nàng không nhất thiết phải thay đồ nếu cần phải đi đâu bất chợt.

Chẳng bao lâu sau thì quả nhiên bà Thìn, người giúp việc trong nhà gõ cửa phòng rồi thông báo:

-Cô chủ ơi, có cô Thu bạn của cô đến tìm đang đợi ngoài cổng.

Đã biết rõ kế hoạch “đào tẩu” của mình, nhưng để tránh nghi ngờ Nhật Hạ vẫn vờ như bất ngờ, hỏi lại:

-Vậy hả bác? Sao bác không bảo bạn cháu vào đây giùm cháu cái?

Bà Thìn khoa tay phân trần:

-Tôi có mời đó chứ, nhưng cổ nói đang có chuyện gấp lắm, chỉ muốn gặp cô chút xíu rồi phải đi ngay.

Nhật Hạ trong bụng mừng rơn nhưng làm ra vẻ ngạc nhiên, nhíu mày đáp:

-Dạ cháu biết rồi. Cháu sẽ ra cổng gặp nó ngay. Cám ơn bác nhiều!

Nói xong nàng dời gót thoăn thoắt đi nhanh ra cổng, chẳng buồn đem theo cái xắc tay nhỏ của mình để tránh bị để ý. Vừa bước ra khỏi cửa nhà Nhật Hạ đã thấp thoáng thấy Vân Thu đang ngồi trên xe gắn máy đợi mình bên ngoài chiếc cổng sắt, nghe tim trong lồng ngực tức khắc đập nhanh lên vì hồi hộp.

Khi đã ra ngoài, nàng nhanh nhẹn leo tót lên yên sau xe giục bạn:

-Dọt nhanh đi nhỏ, đi đâu cũng được!

Vân Thu hối hả vô ga cho chiếc xe máy phóng đi. Nhật Hạ ngồi đàng sau một tay ôm vai bạn, tay kia giữ mái tóc dài đang bay theo gió phá lên cười khanh khách với gương mặt hí hửng như trẻ con:

-Ha ha, vậy là thoát nạn rồi! Tối nay cho cái ông Danh đó một phen bị leo cây ngẩng tò te cho đáng đời.

Đang lái xe, nghe tiếng cười giòn tan như pha lê vỡ của Nhật Hạ mà Vân Thu cũng không khỏi thấy vui lây với cái tâm lý được giải tỏa của bạn mình. Xem vậy mới biết chỉ một buổi tiệc tưởng như đơn giản mà bấy lâu nay đã đặt một sức ép tâm lý khủng khiếp lên con nhỏ. Người lớn đôi khi có những hành động mà vô hình trung gây căng thẳng cho con cái của họ đến mức như thế nào mà họ chẳng thể ngờ. Phải chi họ chịu khó nói chuyện một cách thân tình cởi mở để hiểu những suy tư trăn trở của con em mình thì chắc sẽ đem lại những kết quả tích cực hơn chăng!

Vân Thu ngẫm nghĩ rồi phì cười vỗ vào bàn tay của Nhật Hạ đang bá vào vai mình:

-Ờ bây giờ cười cho sướng đi nhóc! Mày trốn anh ta được tối nay chứ liệu có trốn mãi được không? Nếu như anh ta đã có ý nhắm vào mày, lại được hai bác bên nhà hậu thuẫn thì trước sau gì mày cũng phải gặp anh ta thôi.

Câu nói chính xác rất thực tế này khiến Nhật Hạ rũ ngay xuống như một quả bóng đang được bơm căng bỗng bị ai nghịch ngợm dùng cây kim chích vào cho xẹp lép. Nàng xụ mặt càm ràm:

-Ừ thì tao cũng biết vậy, nhưng trốn được lúc nào mừng lúc đó. Hy vọng vài lần anh chàng đó hiểu được ý tao và… có chút tự trọng rồi tự ý rút lui cho tao đỡ khổ.

Vân Thu tạt xe vào một quán kem. Hai cô gái tìm một bàn khuất khuất ngồi nhâm nhi. Trời bên ngoài khá nóng nên thưởng thức một ly kem mát lạnh trong lúc này thì còn gì bằng. Vân Thu góp ý:

-Chưa gặp sao mày lại có ý nghĩ bi quan đến vậy? Biết đâu gặp rồi mày lại thay đổi ý kiến về anh ta thì sao?

Lườm bạn một cái thật dài, Nhật Hạ cong cớn:

-Mày nói vậy là coi thường tao quá đáng rồi đó nghe nhỏ kia! Tao đâu dễ dàng thay đổi như cái kiểu mày nói.

Vân Thu cúi nhìn ly kem, khẽ lắc đầu ái ngại:

-Nhưng mà… chuyện của mày, tao thấy… quả là khó lắm! Vì lý do gì thì mày cũng biết rồi. Hơn nữa, mình đứa nào cũng còn quá trẻ. Mày có chắc với lòng mình không, hay chỉ là sự ngộ nhận của một tình cảm mến mến thân thân nào đó thôi?

Nhật Hạ nhẩn nha đưa một muỗng kem vào miệng vừa trầm tư nhìn ra con đường trước mặt, nơi từng dòng xe cộ tấp nập vẫn qua lại không ngớt trong buổi chiều thứ Bảy nắng chói lọi. Một buổi chiều cuối tuần thế này nếu ai đó đang trong tâm trạng thảnh thơi đi chơi đây đó chắc hẳn là thích lắm. Còn mình thì lại đang trốn chạy một cuộc gặp gỡ không mong đợi với một người không quen biết. Thật là oái ăm! Mới bước qua tuổi mười tám mà tương lai đã có vẻ chông chênh khó đoán rồi, không hẳn về mặt kinh tế sinh nhai mà về mặt tình cảm hôn nhân. Hai cái khổ chưa biết cái nào khổ hơn nhỉ!

Lộ nét chán chường, Nhật Hạ khoát tay bảo:

-Thôi đừng nhắc tới chuyện đó nữa. Từ từ tới đâu hay tới đó.

Một thoáng im lặng trôi qua. Vân Thu hất cằm hỏi bạn:

-Giờ mình đi đâu cho hết thời giờ đây Hạ?

-Đâu cũng được, miễn không phải về nhà dự cái buổi tiệc đáng ghét đó là tao chịu rồi.

Đưa tay xoắn xoắn lọn tóc như đang suy tính, Vân Thu chợt hớn hở reo lên đề nghị:

-Hay qua nhà nhỏ My Trúc chơi đi! Hôm bữa nó rủ khi nào tụi mình tới nhà nó cùng làm bánh da lợn nó mới học được đó mày nhớ không? Giờ qua làm chơi cho vui.

Nhật Hạ cười toét miệng hưởng ứng ngay:

-Nghe được đó nhỏ. Mình đi!

My Trúc cũng là một cô bạn thân học chung lớp với hai người và đặc biệt có sở thích nấu nướng vô cùng, chỉ tiếc rằng những món cô làm thường không được xuất sắc cho lắm. May thay cô có hai nhỏ bạn thân luôn sẵn sàng làm thực khách bất đắc dĩ nhưng lại rất nhiệt tình cho các món cô đang tập tành tay nghề. Chả có gì mà phải lo, mới đầu làm không ngon nhưng cứ kiên trì nhất định cuối cùng sẽ thành công thôi mà. My Trúc đinh ninh như vậy.

Rất may chiều nay My Trúc có nhà. Một niềm vui bất ngờ chợt đến khi hai nhỏ bạn thân không hẹn đến chơi. Ba cô gái gặp nhau thì không khí bừng lên vui nhộn líu lo một cách không thể ngờ. Mọi u sầu lo toan đều lắng xuống nhanh chóng, nhường chỗ cho những trận cười lảnh lót thật trong trẻo.

Nhật Hạ như quên hết cái buổi tiệc mà nàng đúng ra phải là nhân vật chính cần có mặt, cùng những gì đang xảy ra ở nhà mình tối hôm đó. Nàng không hề biết trong lúc ấy có một chàng trai lịch lãm đang cố tỏ ra lễ phép vui vẻ nhưng thật sự đang bầm gan tím ruột vì quá thất vọng hụt hẫng khi cái mục đích chính là được tận mắt diện kiến dung nhan người đẹp lại hoàn toàn thất bại.

Còn một điều khác Nhật Hạ đã biết trước sẽ xảy ra nhưng cố không muốn nghĩ đến là trận cuồng phong thịnh nộ của ông Thao cha nàng, khi khám phá ra cô công chúa vàng ngọc của mình đã cả gan dám bỏ trốn trong buổi tiệc coi mắt này. Khi giờ hẹn đã gần đến, ngó tới ngó lui không thấy bóng dáng con gái đâu, ông nhìn vợ nhắc nhở:

-Em xem con Hạ đâu nhắc nó chuẩn bị khách sắp đến rồi đó. Lần đầu ra mắt bên nhà trai, em nói nó trang điểm ăn mặc gì nhìn khá khá một chút, chứ không thôi con bé này hứng thú bất tử nó mặc đồ không phù hợp đâu đó nghen!

Bà Xuân gật đầu, rồi góp ý thêm:

-Hạ nó còn nhỏ nên đôi khi thích mặc những loại thời trang trẻ trung thôi, chứ con nó cũng rất có ý tứ đâu bao giờ mặc đồ hở hang hay kỳ cục gì đâu anh! Em đi mua đồ cho nó không em biết mà.

Cầm lược chải lại mái tóc mà đã bị hói đáng kể vì tuổi tác, ông Thao hỏi han:

-Tính con Hạ bướng bỉnh từ nhỏ, không biết nó có chịu sự sắp đặt này của mình không nữa đây. Bữa giờ nó có nói gì với em không?

-Dạ chưa nghe nó nói gì. Mà mình cũng đã nói gì rõ ràng với con đâu anh, chỉ kêu nó có khách tới rồi tiếp đón thôi mà.

Ông Thao đứng trước gương vặn vẹo người ráng tự nhổ một sợi tóc bạc sâu chĩa ra vô trật tự khiến ông thật ngứa mắt, vừa bộc bạch cùng vợ:

-Hôm trước anh có ghé nhà anh Ninh một lần nữa và đã gặp thằng Danh ở đó rồi. Đúng là một thanh niên cao ráo nói năng lịch thiệp chững chạc. Anh coi nó rất được. Nếu mọi chuyện ổn thì nó đúng là một nơi nương tựa tốt cho con bé Hạ nhà mình.

Phát hiện ra Nhật Hạ đã rời khỏi nhà tự lúc nào, giờ tiệc đã tới mà con gái vẫn chưa chịu trở về không thấy tăm hơi đâu, ông Thao tức ứ nghẹn cả họng, phải dằn lòng ghê gớm rồi tìm cách nói khéo với gia đình bạn và xin lỗi người ta rối rít. Thật khốn khổ cho ông bà! Có cô con gái gan lì, lại không chịu bỏ chút thời gian tìm hiểu tâm lý xem nó nghĩ gì để bây giờ bị kẹt vào giờ chót. Ông nhủ lòng tối nay khi khách về sẽ cho con bé ngỗ ngáo một trận ra trò cho nhớ đời.

Gần chín giờ tối khi đoán chắc tiệc tàn và khách khứa đã về hết, Nhật Hạ mới nhờ bạn đưa mình về. Bây giờ thì nỗi lo sợ mới thấm ngập tâm tư khiến nàng muốn nhũn cả người. Rón rén bước chân vào cửa mà tim nàng đánh lô tô nghe bắt thảm. Khỏi nói cũng biết bão tố sẽ ập đến đêm nay rồi. Ôi chao sao mà ngán quá trời! Thôi có gan làm có gan chịu, biết làm sao bây giờ!

☘︎