← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 4

Nhưng tiếc thay, số phận vẫn tiếp tục đùa cợt một cách tàn nhẫn với chàng trai trẻ mới lớn ấy.

Một ngày nọ vừa vào lớp, Quốc Tri nhận được tin báo là thầy Tân, chủ nhiệm lớp gọi riêng vào văn phòng. Nghe tin này anh đã run run biết có gì chẳng lành rồi.

Quả nhiên, sau khi ngồi xuống, thầy Tân nhìn thẳng vào mắt Quốc Tri nghiêm nghị thông báo:

-Tri, thầy nghĩ em không cần phải vào lớp nữa, vì trước sau gì em cũng phải học lại năm nay thôi!

Câu nói sấm sét này khiến cậu học trò muốn nhảy dựng lên trong hãi hùng. Quốc Tri tái mặt, giọng thảng thốt:

-Thưa thầy, tại sao lại như vây? Điểm số các môn của em hiện giờ đều vượt xa mức cần thiết để lên lớp mà?

Thầy Tân lắc đầu, đưa ngón tay trỏ lên vẩy vẩy qua lại như tỏ ý không đồng tình, giải thích:

-Tuy rằng điểm số của em không tệ, nhưng em vắng mặt quá nhiều ngày, nên nhà trường theo điều lệ bắt buộc phải giữ em học lại.

Trước giờ Quốc Tri vẫn cứ đinh ninh là miễn sao điểm số đạt yêu cầu lên lớp là được, còn người ta học thế nào là cách của người ta, không quan hệ đến ai. Vì vậy anh đâu bao giờ lường được tình huống tồi tệ này. Anh như té vào một hố sâu ai đó mai phục, chới với chẳng biết bám víu vào đâu để gượng dậy, kêu lên một cách ngây ngô đến tội nghiệp:

-Có điều lệ… kỳ lạ như vậy sao thầy?

Thầy Tân gật đầu xác nhận:

-Có chứ sao không. Đây là trường trung học, trường phổ thông mà, chứ đâu phải trên đại học mà có chuyện muốn vào lớp hay không tùy ý. Lúc đầu năm em không xem nội quy sao?

Quốc Tri gục đầu xuống hai bàn tay não nề. Ba cái nội quy đó nhằng nhịt nhìn vào là nhức cả mắt. Không biết tụi con gái tỉ mỉ có bỏ công ra đọc hay không, chứ đám con trai đểnh đoảng như anh có thằng nào để ý đâu nhỉ! Lúc nhận tờ nội quy thì cầm cho có vậy thôi, ai nhè bây giờ khổ tới nơi rồi! Đúng là họa vô đơn chí! Anh rên rĩ trong tuyệt vọng:

-Không còn cách nào khác sao thầy? Thầy giúp giùm em đi thầy, em xin năn nỉ thầy mà!

Thầy Tân nhìn bộ dạng thảm thương của Quốc Tri cùng nét thống khổ hằn sâu trên khuôn mặt còn non trẻ, khẽ nhíu mày nghĩ bụng:

“Hừ, học hành lơ mơ trốn học như cơm bữa, bị vậy là xứng đáng rồi. Mình làm mình chịu có gì đáng tiếc mà than! Còn làm bộ đau khổ nữa chứ!”

Tân là một giáo viên còn khá trẻ, chưa tới ba mươi nhưng thuộc loại người giáo điều nghiêm khắc. Chẳng hiểu sao từ lúc làm giáo viên chủ nhiệm của cái lớp ấy chỉ một thời gian, anh đã không mấy có thiện cảm với cậu học trò cá biệt này. Đi học thì cúp cua liên tục, ham chơi hơn học, coi trường lớp như công viên thương xá, muốn đến là đến, muốn nghỉ thì nghỉ, không biết khuôn phép nể nang thầy cô gì cả! Vào lớp thì ù lì thụ động, chẳng bao giờ phát biểu ý kiến gì. Còn cái mặt của nó lúc nào cũng chì bì một đống thật nặng nề khó coi, chưa khi nào tìm được một nụ cười, nhìn vào là không có cảm tình tí nào rồi. Trông bắt chán!

Tân đã có những quan sát và nhận định chủ quan đầy thành kiến như vậy, mà đâu hiểu rằng đằng sau cái bề ngoài xem ra ngỗ ngáo kém hoạt bát kia là cả một bi kịch cuộc đời mà một chàng trai trẻ đang lóng ngóng bước vào đời phải gánh chịu. Anh đâu có được cái may mắn như những bạn bè khác cùng trang lứa, khi đôi vai đang oằn xuống vì cuộc sống từng ngày. Nét vô tư làm sao còn khi một người cha đau nặng với chứng bệnh gần như bất trị đối với tình cảnh gia đình hiện giờ. Nụ cười làm sao hiện hữu khi phải nghĩ đến đứa em nhỏ với nguy cơ bị bỏ đói nếu không làm ra đủ tiền trong ngày để nộp cho bà mẹ kế.

Đúng là nhìn bề ngoài mà vội đánh giá một con người thật dễ đưa đến những kết luận sai lầm.

Tân chưa từng trải qua những gian nan bi đát trong đời mình, lại mang nặng định kiến không chịu mở lòng mình ra thì làm sao thấu hiểu nỗi đau của những người khốn khổ như Quốc Tri.

Lắc khẽ đầu, Tân lấy giọng trầm trầm rạch ròi đáp:

-Rất tiếc tôi không giúp được gì em trong trường hợp này, Tri à!

Quốc Tri rầu đến nhão cả ruột gan, cúi đầu lí nhí hỏi, giọng buồn như tiếng khóc:

-Vậy là… em không còn được đến lớp nữa sao thầy?

Thầy Tân xoa hai bàn tay vào nhau tạo ra những âm thanh sột soạt nho nhỏ trong căn phòng im ắng, điềm đạm bảo:

-À cái đó thì không phải. Em thích thì vẫn có thể vào lớp, nhưng tôi chỉ không muốn mất thời gian của em mà thôi, vì đàng nào sang năm em cũng học lại. Hơn nữa…

Liếc nhìn đứa học trò vẫn đang cúi gầm đầu xuống chiếc mặt bàn vô tri, Tân hắng giọng tiếp:

-Hơn nữa sự xuất hiện một cách ngẫu hứng của em như vậy tôi thấy không thể hiện sự tôn trọng với các giáo viên đứng lớp cho lắm, lại tạo hình ảnh xấu cho các học trò khác trong lớp do tôi chủ nhiệm. Em hiểu ý tôi chứ?

Buông một tiếng thở dài chán chường đến cùng cực, Quốc Tri vác chiếc cặp lên rồi ủ rũ đáp:

-Dạ em hiểu rồi thầy! Thầy còn điều gì chỉ bảo em không?

Tân đứng dậy lắc đầu đáp:

-Tôi chỉ muốn thông báo bấy nhiêu thôi. Năm sau dù có chủ nhiệm lớp của em hay không, tôi cũng hy vọng em coi việc học đàng hoàng hơn đừng để xảy ra chuyện gì đáng tiếc nữa! Em là con trai, cũng không còn nhỏ tuổi nữa, tương lai sự nghiệp rất quan trọng. Hãy biết nghĩ hơn một chút đi Tri à! Bây giờ em có thể vào lớp hay ra về, tùy ý em.

Quốc Tri cũng đứng lên rồi lễ phép cúi đầu chào:

-Dạ thôi em xin phép thầy, em về đây!

Nói xong anh lầm lũi bước ra khỏi căn phòng. Kể như năm học này đã khép lại từ đây! Còn ba tháng nữa mới hết niên học mà phải đành buông tay gác bút.

Quay bước rời khỏi ngôi trường, Quốc Tri ngoái nhìn lại mà lòng ngập tràn cay đắng. Đôi mắt anh chợt hoen đỏ xót thương cho số phận mình. Lời dặn dò của thầy Tân văng vẳng bên tai, nghe thật chí lý nhưng sao quá mỉa mai cay đắng.

Thầy ơi, thầy có biết chăng nếu như có sự chọn lựa thì em đâu bao giờ làm cái điều “đáng tiếc” mà thầy nói ấy. Làm sao thầy hiểu để vào lớp được những buổi như hiện nay là cả một sự cố gắng lớn lao của em để trụ lại với trường lớp. Nếu không vì lòng ham được đi học thì em đã nghỉ hẳn để đạp xích lô suốt ngày kiếm sống rồi, vì mẹ kế của em muốn em bỏ học kia mà!

Chắc thầy cho rằng em no cơm rững mỡ sinh ra chây lười mà trốn học la cà đây đó rong chơi, chứ làm sao thầy biết vừa rời lớp là em phải hối hả tới gặp chủ mướn xe để đi làm ngay. Gặp cuốc xe nhằm lúc chưa kịp ăn trưa thì vẫn phải đạp xe phục vụ khách với cái bụng đói meo mệt lả!

Những ngày kế tiếp thật khó thở đối với Quốc Tri. Xa trường xa lớp anh cảm thấy như mất đi một cái gì thân thiết quý giá vô cùng. Vậy là từ đây mình sẽ mãi mãi mang tiếng là một học sinh lưu ban, nhục nhã ê chề quá! Cái danh từ mang đậm chất sĩ nhục mà anh chưa từng nghĩ đến. Mà phải vì mình lười biếng học dốt không đủ điểm đậu cho đành, đàng này chỉ vì cuộc sống mà gánh nhận kết cuộc này. Thật là chẳng công bằng chút nào! Đã vậy còn tốn một năm học, một năm chứ phải ít sao, bao nhiêu tốn kém cơm ăn áo mặc tiêu tan mà chẳng đem lại được kết quả gì. Nản thiếu điều hóa điên lên được!

Ông Huân dù bệnh nặng nhưng vẫn còn khả năng nhận thức quan sát, để ý thấy đứa con trai không còn mặc đồng phục đi học buổi sáng mà chỉ khoát bộ đồ lao động đi suốt ngày thì lấy làm lạ, hoang mang trong lòng vô kể. Nhân lúc không có mặt bà Lệ, ông gọi Quốc Tri lại khẽ hỏi:

-Tri này, sao gần đây ba không thấy con đi học nữa? Chẳng lẽ con bỏ học thật rồi à?

Câu hỏi của người cha khiến lòng anh chùng xuống, như vết thương chưa kịp kéo khô miệng đã bị xé bung ra. Nó đau đến rũ cả người. Quốc Tri cố ghìm cảm xúc đang trào dâng trong lòng, ra vẻ kiên quyết đáp:

-Con sẽ thu xếp đi học lại bình thường, không sao đâu. Ba đừng lo! Con hứa với ba như vậy.

Nhìn con với ánh mắt ngậm ngùi thương cảm, ông Huân khẽ gật đầu buồn buồn không nói gì thêm. Đời con người ta có những biến đổi bất ngờ chẳng lường trước được. Đâu có khi nào ông nghĩ mình sẽ mắc phải căn bệnh quái ác và trở thành phế nhân khi chưa đến ngũ tuần như thế này. Bây giờ ông chỉ sống thoi thóp chờ chết chẳng biết bao giờ, kéo theo hệ lụy cho hai đứa con chưa đủ khôn lớn và người bạn tình già nhân ngãi non vợ chồng.

Cảm giác mình là một người vô dụng trở thành gánh nặng cho gia đình khiến ông Huân mang tâm bệnh càng lúc càng trầm trọng. Ngoài chứng bệnh về thể xác đã quá rã rời, thêm chứng bệnh tinh thần trầm cảm hành hạ, hai mặt giáp công khiến cho ông Huân xuống dốc nhanh chóng đến chẳng ngờ. Nhìn ông già xọm hẳn đi chẳng còn một chút sinh khí gì.

Một bữa nọ Quốc Tri vừa đi đạp xe về thì thấy bà Lệ đang ngồi trên tấm phản, mặt mày nhăn nhó ra chiều bực bội lắm. Bên phần dưới chân trái bà băng bột trắng xóa. Đối diện bà ông Huân đang ngồi lừ đừ trên chiếc ghế dựa. Anh chột dạ, lo âu thăm hỏi:

-Ủa, dì bị sao mà phải băng bột vậy?

Bà Lệ đưa tay cột lại búi tóc, giọng rầu rĩ:

-Tao bị té gãy chân. Xui xẻo gì đâu!

Thì ra hôm nay trong lúc đẩy chiếc xe bánh mì bán xong về, không hiểu xui rủi ra sao bà bị trượt chân trên phần đất ướt trơn láng, té xuống một cái phịch. Nghe đau nhói nơi cổ chân muốn chảy nước mắt, bà ráng cắn răng chống tay đứng dậy mà không được đành ngồi bệt xuống đất trở lại. Mấy người đi đường gần đó thấy vậy gọi giùm cho chiếc taxi.

Vào bệnh viện chụp quang tuyến xong xuôi, họ bảo bà bị gãy cổ chân phải băng bột, không đi lại bình thường được chừng ba tháng. Tùy theo xương có lành lặn mỹ mãn hay không và thời gian vật lý trị liệu sau đó có thể lâu hơn nữa.

Vậy là bà Lệ không còn tự mình đi bán xe bánh mì, công việc đó đành phải tạm gác lại. Tình cảnh gia đình đã thảm lại càng bi đát hơn, khi bốn miệng ăn trong đó hai người bệnh, một trẻ em, chỉ có một người lao động là Quốc Tri với một công việc lao lực chân tay, thu nhập lại thất thường. Vì là công việc bán sức như vậy nên thể lực con người có hạn, đâu thể làm ngày làm đêm chịu gì cho thấu. Có muốn cũng lực bất tòng tâm. Quốc Tri dần dần cảm thấy cái mệt mỏi vì ra sức quá độ bào mòn thân thể, mình mẩy rêm rêm đau nhức, có những buổi sáng dậy không muốn nổi.

Ông Huân và bà Lệ hai người thay nhau buông ra những hồi thở dài nẫu cả ruột, tính tới suy lui chẳng biết cách gì để gỡ ra khỏi tình trạng bế tắc này. Đến một ngày bà Lệ lên tiếng hỏi:

-Mày chạy xe kiểu này nhắm cầm cự nổi không Tri?

Quốc Tri với nét mặt mệt mỏi khẽ lắc đầu:

-Con sẽ tiếp tục ráng được đến đâu hay đến đó. Biết sao hơn bây giờ!

Bà Lệ đưa mắt nhìn ông Huân, thấy ông nhìn mông lung ra ngoài vuông cửa sổ một cách ơ hờ. Bà ngẫm nghĩ giây lát rồi bàn tính:

-Không ấy mày đạp xích lô buổi sáng thôi, buổi chiều đi bán bánh mì xíu mại dạo xem thế nào. Đi bán dạo xem ra vẫn đỡ mệt sức hơn chạy xích lô phải không? Lại khỏi phải mất tiền mướn xe nguyên ngày.

Nghe lời đề nghị của bà Lệ, Quốc Tri nhướng mày ngạc nhiên, lặng im một lúc như để cân nhắc, rồi thắc mắc:

-Nếu vậy chi bằng buổi chiều con đẩy xe bánh mì ra đầu ngõ bán thay cho dì có phải tiện hơn không?

Bà Lệ lắc đầu không đồng tình:

-Tao có nghĩ đến cách đó rồi, nhưng ra xe bánh mì phải bán đủ thứ chứ chỉ bán một thứ xíu mại không bù nổi tiền mướn mặt bằng đâu.

Quốc Tri tròn mắt kêu lên:

-Bán ngay lề đường thôi mà cũng trả tiền mặt bằng sao dì?

Bĩu môi bật ra một nụ cười khinh khỉnh, bà Lệ chua chát:

-Mày đúng là thứ nhóc con ngây thơ. Đứng bán cả buổi choáng trước mặt nhà mụ Viên, không đút tiền mà mụ ấy để cho yên à? Mụ sẽ gọi cho tụi cảnh sát tới hốt dọn thì càng mệt.

Quốc Tri ngây mặt ra vì bất ngờ rồi gật gù:

-Thì ra là vậy. Con thật không hiểu hết những điều phức tạp đó.

Bà Lệ tiếp tục giảng giải:

-Mà nếu bán đủ thứ như vậy phải dính vào nhiều vật liệu linh tinh một mình mày lo không nổi đâu. Tao có tay nghề làm xíu mại, có thể làm tại nhà cho mày đem đi bán dạo. Mày thấy sao?

-Dạ con sẽ cố gắng. Dì hướng dẫn thêm giùm!

Bà Lệ khoa tay ôn tồn giảng giải:

-Có gì đâu, tao làm xíu mại thành viên, bỏ hai viên vào từng gói, cùng những thứ phụ vị như dưa leo, ngò, đồ chua, ớt này nọ. Mỗi phần cho một ổ bánh mì bán theo giá cố định. Tao sẽ đóng hết vào một cái thùng hẳn hoi. Mày chở theo trên xe đạp với một cần xé đựng bánh mì, rồi đạp đi vòng vòng vào trong những khu dân cư đông đông bán dạo, giống như mấy bà gánh bún riêu, canh bún, bánh canh, hay bánh giò hay đi bán ngang con hẽm mình nè.

-Dạ con hiểu rồi. Vậy chừng nào bắt đầu được hả dì?

-Vài bữa nữa đi để tao thu xếp cái đã. Bây giờ sắp vào hè mày đi bán dạo độ ba tháng, chừng đó cái chân tao lành lặn tao sẽ đi bán xe bánh mì lại.

Một công việc hoàn toàn lạ lẫm đòi hỏi một số kỷ năng mới nên trong những ngày đầu Quốc Tri còn lúng túng bỡ ngỡ, nhưng với tinh thần chịu thương chịu khó, nhẫn nại và dễ dàng thích ứng với hoàn cảnh, chẳng bao lâu sau anh đã rất thuần thục, thao tác buôn bán lẹ làng, chính xác, hợp vệ sinh.

Công bằng mà nói món xíu mại của bà Lệ đã đến mức thượng thừa, không biết bà học từ ai mà thành phẩm rất bắt mắt và thơm ngon vô cùng, ăn vào một lần là để lại cho thực khách một ấn tượng khó phai. Nhờ vậy mà giỏ bánh mì của Quốc Tri chiều nào cũng bán hết.

Sáng đạp xích lô, chiều đi bán bánh mì dạo, Quốc Tri giờ đây như coi thoi bươn chải mọi nẻo đường trong thành phố để trang trải cho cuộc sống khó khăn. Thế nhưng trong những lúc thời gian rảnh rỗi hiếm hoi, người thanh niên trẻ ấy không quên đem bài vở ôn lại và tìm tòi học hỏi thêm, quyết chí không từ bỏ con đường học vấn đang dang dở của mình.

Một buổi trưa hè nắng sáng tươi rực rỡ, một buổi trưa mà sẽ lưu lại trong ký ức của chàng trai ấy một dấu ấn đậm sâu vĩnh viễn, hôm đó vì bán khá chậm, trong lúc đạp xe lang thang những vùng xa hơn để bán bánh mì dạo, Quốc Tri tình cờ đi vào một vùng dân cư mới lạ có bộ mặt sang trọng giàu có khác thường. Mỗi căn nhà nơi đây đều biệt lập và rộng lớn, bao bọc xung quanh bởi vườn tược cây cối xanh tươi nhìn thật quyến rũ, hết sức yên tĩnh êm đềm, không giống như những khu phố anh thường đi qua trước đây, nơi mà nhà cửa san sát chật chội và ồn ào bát nháo vô cùng. Con đường đi vào thì vắng vẻ lại rộng rãi thoáng mát, lượn lờ uốn quanh đẹp như tranh vẽ. Hai bên lề có hàng cây xanh lá đổ bóng mát rợp xuống mặt đường, cùng những dải cỏ dọc theo được cắt tỉa mịn màng phẳng phiu như trải thảm.

Ngọn gió dịu mát thổi qua khua hàng cây xào xạc thật vui tai, khiến cho Quốc Tri có một cảm giác dễ chịu thư thới thật khó tả. Anh đạp xe tà tà ngẩn ngơ quay đầu trái phải ngắm nghía một cách say mê, y như đứa trẻ nghèo lần đầu thấy một món đồ chơi đẹp đẽ đắt tiền.

“Chà, khu phố này trông có vẻ hiền hòa mát mẻ quá! Chắc là khu của những người giàu có thế lực rồi. Trong này ai mà thèm ăn bánh mì dạo của mình kia chứ! Thôi cứ đi tới cuối con đường để xem nó như thế nào rồi kiếm đường khác vòng ra trở lại.”

Quốc Tri nghĩ thầm nhưng cũng cất tiếng rao cầu may. Tiếng rao lạc lỏng của anh bay vào không gian xé tan cái tĩnh mịch của con đường tư nhân trong buổi trưa hè vắng ngắt không một bóng người. Giọng rao chất chứa tâm sự u hoài của người bán rong.

Nhưng trái với dự đoán của Quốc Tri, con đường ấy chẳng thông đi đâu cả vì nó là một con đường cụt, mà cuối cùng là một vòng tròn rộng lớn chận ngang bởi một tòa biệt thự đứng sừng sững cùng bộ cổng sắt kiên cố uy nghi như thể hiện sự giàu sang cùng cực của gia chủ. Ngôi biệt thự có kiến trúc kiểu châu Âu hết sức lộng lẫy, từ cánh cổng sắt dẫn tới mặt tiền là một khoảng sân cỏ rộng, trồng đầy cây cảnh và hoa các loại, nhìn đẹp như một công viên.

Mãi mê ngắm nhìn tòa nhà, Quốc Tri không nhận ra một người phụ nữ tuổi độ ngoài năm mươi đang đứng sau một chậu hoa lớn đưa mắt quan sát anh nãy giờ. Đó là bà Thìn, một trong những gia nhân trong ngôi biệt thự. Thấy một cậu thanh niên còn rất trẻ xa lạ từ đâu đạp chiếc xe đạp cũ chất cần xé thùng giỏ lỉnh kỉnh đàng sau, một điều rất lạ bà chưa thấy ở khu này, trong bụng bà phân vân vô cùng.

Cậu trẻ này là ai, vào đây làm gì? Không biết đi lạc đường hay là kẻ xấu có ý đồ gì đây?

Bà Thìn ngẫm nghĩ rồi bước ra hỏi với ánh mắt nghi hoặc:

-Cậu tìm ai trong đây à?

Câu hỏi kéo Quốc Tri về với thực tại. Anh cười hiền lắc đầu đáp:

-Dạ không, thưa bác. Cháu chỉ đi bán bánh mì xíu mại dạo tình cờ ngang qua đây thôi.

Bà Thìn nhíu mày nhìn kỹ vào mặt Quốc Tri, thấy một gương mặt tuấn tú hiền lành, nước da rám nắng trong chiếc mũ rộng vành che mất phần trán, nụ cười thân thiện cùng đôi mắt sáng tinh anh nhưng đượm buồn.

Chà, con cái nhà ai trông cũng thông minh đĩnh ngộ lắm chứ, mà sao phải đi bán dạo lang thang thế này? Nhìn thì chỉ hơn cô chủ trong nhà chỉ một vài tuổi. Chắc là con nhà nghèo phải đi bán phụ gia đình kiếm sống đây!

Tuy được gia đình chủ nhân đối xử tử tế lương bỗng hậu hĩnh, bà Thìn luôn biết thân phận mình dù gì vẫn là người hầu kẻ hạ, tự nhiên có sự đồng cảm với chàng trai nghèo với dáng vẻ đơn độc nhỏ bé so với con đường rộng lớn xung quanh. Bà Thìn liên tưởng đến các con của mình đang ở dưới quê cũng cùng trang lứa với cậu trẻ này, chợt thấy tội nghiệp dễ gần gũi, nhỏ giọng hỏi han:

-Cậu chắc từ vùng xa phải không? Đi bán như vậy lâu chưa? Tui chưa từng thấy cậu đi bán ở khu này.

Vẫn với một nụ cười đôn hậu, Quốc Tri lễ phép:

-Dạ, cháu đúng là ở cách đây khá xa. Cháu đi bán dạo cũng được hai tháng rồi, hôm nay chỉ tình cờ chạy vào khu này thôi.

Rồi anh chỉ vào giỏ bánh tranh thủ mời chào:

-Bác dùng bánh mì xíu mại không, mua giùm cháu một ổ nhé? Xíu mại nhà cháu làm rất ngon và sạch sẽ. Bác mua ủng hộ, cháu cám ơn nhiều!

Giọng nói của Quốc Tri cất lên nhẹ nhàng đầy chân thật. Vốn là một người nhân hậu bà Thìn nhìn chàng thanh niên trẻ thương cảm lòng không đành từ chối, nhưng mua thì bà thật không có sự dư thừa xa xỉ để ăn hàng rong như thế này. Tiền làm được bao nhiêu bà đều dành dụm gửi về quê nuôi ông chồng với nhiều chứng bệnh kinh niên và mấy đứa con đang còn đi học. Muốn giúp nhưng cũng đành chịu.

Hay là… vào hỏi cô chủ thử xem? Cô công chúa này đồ ăn cao lương mỹ vị trong nhà đầy đống nhưng cô ấy hình như đã chán ngấy tất cả, thỉnh thoảng lại về khoe với mình tụi bạn mới đãi cho một bữa ăn ngon quá trời, mà mình nghe tưởng sao mấy món bình dân chứ có gì cầu kỳ đâu. Khẩu vị người ta nó lạ như vậy đó!

Nghĩ vậy bà bèn mỉm cười, đưa tay ra dấu dặn dò:

-Cậu đợi tui đây một chút nghen! Để tui vào hỏi thăm cô chủ rồi trở lại liền!

-Dạ, cháu sẽ đợi!

Quốc Tri cười tươi gật đầu đáp, nhìn bà Thìn bước đi rồi thoáng nghĩ ngợi. Nghe cách bác ấy nói thì chủ nhân là một phụ nữ chắc còn trẻ, vậy mà đã làm chủ một cơ ngơi như thế này thật là đáng nể! Còn mình là nam nhi lưng dài vai rộng giờ đi bán hàng rong, tương lai mù mịt như đêm ba mươi. Quốc Tri thở dài ngậm ngùi. Không biết cô ta có thương tình mua giùm cho không. Bán được một ổ bánh mì đôi khi cũng trầy trật quá đỗi! Thôi, cứ hãy xem đây là cơ hội để học một chữ nhẫn.

☘︎