CHƯƠNG 6
Buổi đầu tiên tựu trường năm nào cũng ồn ào náo nhiệt không thể tả. Năm nay là năm cuối cấp nên Nhật Hạ và đám bạn nghiễm nhiên được trở thành những anh chị lớn nhất trong trường, tha hồ mà ra oai với mấy em hai lớp dưới.
Nhìn lại thấy thời gian qua nhanh đến chẳng ngờ. Mới hai năm trước bỡ ngỡ bước vào ngôi trường phổ thông trung học này, học trò từ bao nhiêu trường cấp hai khắp bốn phương đổ xô về, vào lớp toàn những khuôn mặt lạ hoắc lạ huơ, vậy mà giờ đây tất cả đều thân quen gần gũi như những gì gắn bó mến thương nhất.
Cả lớp xếp hàng chuẩn bị làm lễ khai giảng, đám con gái phía trước, bọn đầu húi cua phía sau. Ai cũng mặt mày hớn hở tươi sáng. Chợt nghe tiếng Thi Anh, cô bạn vốn nổi danh nhiều chuyện trong lớp chót chét thông báo ngay:
-Nè, mấy bà biết gì chưa? Năm nay lớp mình sẽ “tăng dân số” đó.
Đám con gái đang còn ngơ ngác chưa hiểu ý Thi Anh muốn nói gì, thì bỗng có tiếng của một tên con trai nào đó đứng đàng đuôi lớp nghe lỏm được xen vào nói leo:
-Bộ bà sắp sinh em bé nên lớp mới tăng dân số hả?
Đúng là một câu đùa kém ý thức hết chỗ nói nhưng không hiếm thấy chút nào ở cái tuổi sôi nổi nghịch phá chỉ có thua ma quỷ này. Vài tiếng cười rúc rích khả ố vang lên. Nhỏ Thi Anh đỏ bừng mặt trừng mắt quay xuống mắng xối xả:
-Đứa nào đó? Thứ con trai vô duyên! Mai mốt cho ế vợ chổng mông mới đáng đời.
Nhỏ Bích khều tay Thi Anh xầm xì:
-Thôi thây kệ chúng nó đi! Mà mày nói như vậy có nghĩa gì đây?
Thi Anh vẫn chưa nguôi cơn tức, tiếp tục hầm hầm nhìn xuống phía sau lớp nơi tụi con trai xếp hàng như thể đang cố nhận diện xem tên nào vừa buông ra câu đùa mắc dịch ấy để ăn thua đủ. Thấy một mình Bích xoa dịu vẫn chưa đủ, đến lượt Vân Thu vuốt giận:
-Bỏ đi Thi Anh, tụi quỷ đó phá phách nói tào lao suốt mày còn lạ gì nữa! Thôi giờ kể cho tụi tao nghe xem hồi nãy mày đang nói gì đi?
Thi Anh quay lên, còn lặng thinh chưa nói một lúc cho cục tức trôi xuống, rồi nhỏ giọng:
-Ý tao nói là lớp mình có thêm người, một người bị ở lại lớp từ năm trước.
Câu tiết lộ lập tức gây chú ý mạnh, nhiều tiếng nhao nhao:
-Phải không vậy?
-Sao mày biết?
-Ai, ai thế? Trai hay gái?
Thi Anh đưa hai tay lên như bảo mọi người yên lặng, rồi ra vẻ quan trọng thầm thì tường thuật:
-Hồi nãy lúc đi ngang văn phòng, tao nghe lóm được hai thầy đang nói chuyện với nhau, có đề cập đến lớp mình nhận thêm một thành viên lưu ban từ năm ngoái. Tao đoán một trong hai thầy đó là chủ nhiệm lớp mình đó.
-Rồi sao nữa? - một nhỏ nôn nóng hỏi.
Thi Anh khoa tay:
-Tao chỉ biết có nhiêu đó thôi, vài bữa vào lớp là tụi bây biết liền chứ có gì đâu mà nóng ruột.
Nghe đến đây, Nhật Hạ bĩu môi góp vào:
-Xì, tưởng một nhân vật lỗi lạc xuất chúng từ đâu chuyển tới thì còn hăm hở tò mò muốn biết, chứ chỉ là một người bị ở lại lớp có gì hay ho mà mấy nhỏ làm rùm lên quá xá vậy!
Đám áo dài bị dội một câu giảm nhiệt tình ngay, một nàng cố vớt vát:
-Ờ… thì tụi tao cũng chỉ muốn biết vậy thôi. Học chung lớp rồi thì cũng sẽ là bạn bè, biết trước một chút cũng tốt vậy.
Nhật Hạ dẫu môi lên giễu cợt:
-Hổng dám bạn bè đâu! Người ta lớn tuổi hơn tụi bây đó, phải xưng hô là anh hoặc chị mới phải phép nghe chưa? Ở đó mà vô phép.
Những tiếng cười khúc khích vang lên. Rồi lại tiếp tục những xì xào, bàn tán, đùa giỡn, những ánh mắt nghịch ngợm lém lỉnh, những đôi môi khi chúm chím lúc cong cớn. Quả là một hình ảnh hồn nhiên vô tư tuổi học trò hết sức dễ thương mà không tìm nơi nào có được.
Đâu ai biết rằng lúc đó ở một góc khuất trong sân trường, có một người học trò đang ngồi lặng lẽ một mình với khuôn mặt trầm ngâm buồn thăm thẳm, một nét mặt tương phản hoàn toàn với lứa tuổi học sinh hoa mộng mà bạn bè cùng trang lứa trong trường ai cũng đang có. Cuốn sách luyện thi vân vê trong tay, người học trò cúi gầm mặt xuống trong tái tê cùng nỗi xót xa vô hạn.
Anh xấu hổ không dám đứng chung với lớp mình, vì đúng ra anh đã tốt nghiệp rời trường cùng các bạn của mình năm trước rồi chứ đâu còn lót tót lại đây. Anh mặc cảm vì thân phận của một học sinh lưu ban nghe nó thảm hại quá, nhục nhã quá. Anh sợ những ánh mắt khi dể coi thường của tất cả mọi người, từ những em lớp dưới, đến những bạn cùng lớp, và còn những thầy cô nữa. Anh không muốn một ai nhận ra mình cả, vì đối với anh bất cứ người nào trong ngôi trường này nếu biết cái thân phận ấy sẽ ném cho anh một cái bĩu môi khinh khỉnh hay một cái lắc đầu phật ý.
Nơi sân trường tề tựu đông đủ tất cả học trò mà sao anh cảm thấy lạc lõng cô đơn không bờ bến. Chính nơi này trước đây anh đã rất quyến luyến, đã luôn tranh thủ tìm đến để được vào lớp thì bây giờ sao xa lạ như không còn phù hợp với mình nữa.
Một nỗi buồn khác phủ kín hồn anh là cha anh vừa mất sau vài năm chống chọi với căn bệnh xơ gan ác nghiệt. Trước đó ông Huân đã thu xếp chu đáo số tài sản còn lại của mình chuẩn bị cho chuyến ra đi vĩnh viễn. Căn nhà được bán đi, sau khi trả khoản tiền nợ còn thiếu của ngân hàng chia làm ba phần. Một phần cho bà Lệ xem như chút tình nghĩa lâu nay chung sống, còn hai phần kia cho hai đứa con. Ông ký thác cho Quốc Tri cai quản giùm em cho tới khi cô bé đủ tuổi thành niên.
Còn một phần tài sản mà ông chưa từng thố lộ với ai, đó là khoản bảo hiểm nhân thọ ông đã mua từ lâu phòng khi sự cố xảy ra cho mình. Số tiền này ông đã ủy nhiệm toàn bộ cho Quốc Tri là người thừa hưởng, với mục đích dùng để trang trải cuộc sống cho hai anh em ăn học cho đến lúc thành tài.
Ngồi đây nhớ lại hôm đó nghe lời cha căn dặn phó thác, lòng anh lại nhói lên từng cơn. Hai cha con tâm tình trong những ngày giờ cuối cùng của người cha mà ai cũng nhạt nhòe nước mắt. Ông Huân nắm chặt bàn tay con, thì thào:
-Đừng khóc Tri, đời người ai rồi cũng chết một lần. Con là nam nhi phải vững vàng cứng cỏi mới được. Ráng thay ba mẹ chăm lo cho em nên người.
Nhắn nhủ với con như vậy mà chính ông cũng đang ràn rụa châu rơi. Giờ phút gần biệt ly đó ai chẳng nát lòng.
-Phải hứa với ba không được bỏ học. Con đã trễ một năm rồi, hãy ráng nghen Tri! Không học hành sẽ thua kém người ta cả đời. Hứa với ba nghen Tri?
Cắn chặt đôi môi đang run rẩy trong tiếng nấc, anh gật đầu quả quyết:
-Con xin hứa với ba.
Ít hôm sau thì ông Huân mất. Lâu nay ông trầm lặng rất ít nói, vậy mà khi ông khuất bóng rồi căn nhà bỗng vắng lặng lạ kỳ, một màu tang ngút ngàn bao kín.
Bà Lệ chẳng còn gì để tiếp tục cuộc sống với hai đứa con riêng của ông chồng hờ, nên sau đó cũng ra đi để tìm một bến đỗ khác. Quốc Tri dùng số tiền bán nhà ấy, sau khi chia một phần ba cho bà Lệ theo như trong giấy tờ của cha và trả nợ tiền đám ma xong xuôi, còn lại bao nhiêu dùng mua một căn hộ nhỏ rẻ rẻ trong khu nhà tập thể. Nó chật hẹp và thiếu tiện nghi hơn căn nhà trước đây hẳn, nhưng chỉ hai anh em thì cũng sống được không đến nổi nào.
Vì không muốn thâm lạm nhanh chóng hết số tiền bảo hiểm cha để lại, Quốc Tri vẫn tiếp tục đạp xích lô vào buổi chiều để có thu nhập, nhưng được cái là không quá vất vả oằn mình dưới sức ép như trước. Anh dự định sáng đi học, chiều về đạp xe vài tiếng, rồi trên đường về ghé chợ mua thức ăn để hai anh em phụ nhau làm cho buổi ăn chiều. Tối học bài rồi đi ngủ, thế là xong một ngày. Cuối tuần rảnh rỗi hơn thì chạy xe nhiều một chút hoặc dọn dẹp nhà cửa.
Cũng may, bé Thảo Ly còn nhỏ mà đã hiểu thân phận côi cút khó khăn của mình nên ngoan ngoãn, học giỏi, chịu khó làm việc nhà và rất thương anh.
Một chiếc lá cây trên đầu theo cơn gió mạnh rơi xuống trúng bàn tay Quốc Tri, khiến anh như sực tỉnh. Ngoài kia sân trường lớp lớp học sinh vẫn đang nói cười rôm rả trong không khí tưng bừng của ngày tựu trường. Quốc Tri cầm chiếc lá trên tay thơ thẩn nhìn, thấy như chính đời mình, cô đơn, lận đận.
Rồi cái ngày đầu tiên cho chương trình học cũng phải tới. Dù có miễn cưỡng cách mấy, dù có ngượng ngùng xấu hổ đến đâu thì cuối cùng Quốc Tri cũng phải bước vào lớp. Để tránh gây chú ý, với tâm lý của một học sinh vốn mang sẵn mặc cảm nặng nề, anh vào lớp khá sớm và chọn một chỗ ngồi trong góc cuối lớp.
Những chỗ như vậy trớ trêu thay là nơi mấy học sinh cá biệt quậy phá cũng thường chọn để dễ bề hành động, nên sự chọn lựa của Quốc Tri càng củng cố sự nghi kỵ của nhiều người trong lớp đây đúng là một học trò “nổi cộm”, chắc phá phách dữ lắm hoặc lười học nên mới bị ở lại lớp đây mà!
Một chốc sau thì Nhật Hạ cùng nhỏ bạn thân Vân Thu sánh vai nhau vào lớp. Hai cô gái đang nói chuyện cười đùa ríu rít, chợt nhận ra một khuôn mặt lạ đang ngồi trong góc lớp, cả hai ngưng bặt ngay lập tức. Liếc nhìn người lạ ấy một cái thật nhanh, Nhật Hạ quay sang hỏi nhỏ Vân Thu:
-Ngồi đâu đây mày?
Lưỡng lự vài giây, Vân Thu chỉ đại chiếc bàn thứ nhì từ trên xuống dãy chính giữa, kéo tay bạn:
-Vào đây ngồi tạm đi mày. Chút nữa chắc thầy cô chủ nhiệm cũng còn đổi chỗ nữa cho coi.
Sự có mặt của người con trai lạ khiến cho Nhật Hạ ít nhiều mất tự nhiên hơn ngày thường, khi nàng đã quá quen thuộc với mọi khuôn mặt, từng tính cách của các bạn chung lớp mình lâu nay. Hừ, nhìn qua thấy mặt mày cũng sáng sủa tuấn tú chứ đâu đến nổi nào mà học hành kiểu gì để cho ở lại lớp thế kia? Điệu này chắc là dân làm biếng một cây rồi, không chịu học bài cho đàng hoàng, hoặc là cúp cua đi chơi phá phách. Con trai mà học hành lẹt đẹt kiểu đó, chán ông thiệt!
Nghĩ thầm như vậy rồi tự dưng Nhật Hạ chẳng có chút thiện cảm nào với nhân vật mới này một cách vội vàng và vô lý.
Công bình mà nói nàng cũng ham chơi và thích đùa giỡn chứ không phải là một mẫu học sinh đạo mạo chuẩn mực gì. Được cái trời cho sáng dạ, lại cũng luôn nhớ bổn phận bài vở của mình cho nên dù không ráng hùng hục để đạt thứ hạng cao nhưng cũng chưa bao giờ để cho quá tệ.
Chỉ một chút sau thì cả lớp hiện diện đông đủ, rồi vị giáo viên chủ nhiệm bước vào. Vừa nhận ra người ấy Quốc Tri hổ thẹn cúi gầm mặt xuống đất, vì đó không ai khác hơn chính là thầy Tân. Như vậy có nghĩa là thầy lại làm giáo viên chủ nhiệm của anh một lần nữa. Nhớ lại những lời của thầy hôm bị gọi lên văn phòng năm trước, anh buồn điếng cả hồn, ngực nặng nề như ai vừa đeo một tảng đá tổ chảng vào.
Quốc Tri đâu khó khăn gì nhận ra thầy Tân không thích mình. Con vật nuôi trong nhà ai thương ai ghét nó còn biết, huống chi là con người. Quốc Tri đoán biết có lẽ là vì cái “thành tích” lưu ban của mình, và sự vắng mặt thường xuyên năm ngoái đã kéo điểm thi đua của lớp do thầy làm chủ nhiệm xuống. Chắc hẳn dưới mắt thầy, anh là cục nợ hắc ám lắm thì phải. Nhưng anh nào có muốn như vậy đâu.
Đôi khi Quốc Tri đã muốn gặp riêng thầy Tân một lần để bộc bạch cho thầy hiểu cái lý do sự bê trễ của mình, nhưng rồi cứ vấp phải ánh mắt nghiêm khắc lạnh lùng của thầy là những dự định trong anh tiêu tan hết.
Thầy Tân cũng nhìn ra ngay Quốc Tri trong góc lớp. Đôi mắt thầy vụt lên một tia khó chịu rồi trở lại bình thường ngay chuyển hướng sang cả lớp. Sau vài câu chào hỏi giới thiệu thông thường về mình với lớp, Tân đứng trên bục lặng im nhìn bao quát toàn lớp học, rồi cất tiếng hỏi, giọng ra vẻ quan tâm:
-Quốc Tri, em ngồi một mình xa như vậy có trở ngại gì trong việc tiếp thu bài không? Lớp còn nhiều chỗ trống phía trên này em lên đây cho gần đi Tri!
Thật ra đã làm việc với nhau năm ngoái, Tân biết sức học của Quốc Tri không hề tệ, nếu không muốn nói là đặc biệt. Chỉ phải hai cái tội. Cái thứ nhất là anh chú ý rất nặng những môn trọng tâm thi đại học và môn nào anh thích. Còn những môn phụ hay anh không có hứng thú thì Quốc Tri chỉ học tà tà để đủ điểm đậu. Tân không thích cách học này của Quốc Tri và đã góp ý đôi lần, nhưng sự lì lợm bướng bỉnh của cậu học trò khiến Tân thấy bực tức và không được tôn trọng. Điều thứ hai hiển nhiên hơn là Quốc Tri vắng mặt nhiều quá, mà trước giờ Tân cứ đinh ninh là do lười hoặc trốn học. Tân quan ngại cậu học trò này năm nay ngồi cuối lớp rồi lại thừa cơ luồn cửa sau để trốn học đây, cho nên mới tìm cách chận trước.
Mà nói là nói vậy, chứ ở tuổi này nếu nó không muốn học, nó bỏ không vào lớp luôn cũng làm gì được nó. Thôi thì cứ làm được bao nhiêu thì làm, chứ lỡ gặp đứa ngỗ ngáo bất trị thì đành chịu!
Cả lớp nghe thầy nói vậy liền theo lẽ tự nhiên quay mắt về hướng người thành viên mới trong góc lớp với cái tên Quốc Tri xa lạ ấy. Bỗng dưng trở thành mục tiêu quan sát cho mấy chục cặp mắt, Quốc Tri lúng túng ngượng ngập, rồi lễ phép thưa:
-Dạ… em ngồi đâu cũng được, nhưng… nếu thầy muốn em ngồi chỗ khác thì em xin nghe theo!
Tân đưa tay vẫy:
-Vậy thì em lên đây ngồi đi cho gần!
Vừa nói Tân vừa chỉ vào chỗ trống nơi bàn thứ hai, dãy bên trái ngay trước bàn giáo viên. Quốc Tri cúi xuống tìm đôi dép đang lăn lóc trên nền gạch xỏ chân vào, xách cặp khệnh khạng đi lên chỗ thầy vừa chỉ định, mặt không hề ngẩng lên.
Trong khi đó cả lớp chú ý theo từng bước chân người bạn mới có vẻ đầy bí ẩn này. Một vài tiếng xầm xì nho nhỏ nổi lên đây đó chẳng ai nghe được.
Nãy giờ Nhật Hạ lặng thinh theo dõi. Khi nghe thầy lên tiếng nàng mới biết tên của nhân vật mới này, bèn ngẫm nghĩ:
“Quốc Tri! Thì ra hắn tên là Quốc Tri. Nghĩa là gì nhỉ?… Quốc thì dễ rồi, còn Tri chắc là tri ân. Như vậy có nghĩa là “tri ân quốc gia, tri ân tổ quốc”. Chà, một cái tên nghe ấn tượng và ý nghĩa quá nhỉ! Nhưng tên đẹp mà lại học lệt bệt như vậy thì chẳng hợp tí nào! Hay… biết đâu hắn có lý do gì đặc biệt không?… Hừm, cũng khó đoán quá!”
Tính hiếu kỳ chợt nổi dậy, khiến Nhật Hạ muốn tìm hiểu thêm về nhân vật mới của lớp với vẻ mặt trầm ngâm buồn xa xôi như đang mang một tâm sự u hoài không san sẻ được cùng ai ấy.
Vì chỗ ngồi của Nhật Hạ ở dãy giữa ghế trái, còn của Quốc Tri lại dãy trái ghế phải, cả hai đều bàn thứ nhì, hai người thuộc hai dãy bàn khác nhau, nhưng trên thực tế chỉ cách nhau một khoảng trống chưa tới một thước giữa hai dãy ghế để mọi người có thể đi lên đi xuống. Khoảng cách về địa lý coi gần như vậy chứ mọi thứ khác đều xa lắm. Nàng là một tiểu thư cành vàng lá ngọc, còn anh là một thanh niên nghèo khổ nửa buổi đi học, nửa buổi còn lại thay chiếc áo trắng học sinh bằng tấm áo lao động đã vá nhiều chỗ đạp xích lô.
Nếu ai đó ngồi từ cuối lớp nhìn lên sẽ thấy sự tương phản càng rõ rệt. Bộ áo dài của Nhật Hạ được may từ loại lụa thượng hạng nhất, trên thân hình cân đối như người mẫu của nàng nhìn đẹp tuyệt vời, mới tinh và trắng phau thật quý phái. Còn chiếc áo sơ mi trắng của Quốc Tri đã mặc từ năm ngoái cũ sờn ngả sang màu cháo lòng nhìn bắt thảm.
Hôm đó lúc cuối giờ tan học, hai người đang chung lớp nhưng chưa là bạn này cùng quay sang toan bước ra con đường giữa hai dãy bàn để rời lớp, hối hả thế nào suýt tông vào nhau. Cả hai khựng lại tức thời như bị thổi còi việt vị, ai cũng đứng yên đợi người kia ra trước. Người này lần lữa sợ chắn đường người kia. Hai đôi mắt nhìn trực diện vào nhau lần đầu tiên rồi bối rối cúi xuống, ngỡ ngàng pha lẫn chút ngượng nghịu. Cả hai không ai biết rằng mình đang đối diện cái nhân vật bí ẩn trong trí nhau mà đã từng một lần tiếp xúc gián tiếp qua bà giúp việc trước sân nhà nàng hơn một tháng trước.
Vài tuần trôi qua. Thành viên mới trong lớp ấy vẫn sáng đến lớp, trưa xách cặp lẳng lặng ra về, hầu như ít mở miệng nói gì với ai nếu không được hỏi. Nhưng trái với sự quan ngại của thầy Tân, anh không bỏ học một buổi nào nữa. Sự lạnh lùng và khép kín của anh khiến bạn bè bàn tán xầm xì không ít.
Thật ra Quốc Tri cũng có qua lại với một vài cậu con trai trong lớp, nhưng chỉ trong phạm vi hạn hẹp vài câu hỏi thăm linh tinh này nọ. Với đám con gái khi đụng mặt gặp anh cũng gật đầu mỉm cười chào lịch sự, rồi vậy thôi. Ai cần nhờ vả gì thì anh cũng nhiệt tình giúp đỡ, ngoài ra chẳng nói gì thêm.
Còn về chuyện học thì kết quả của Quốc Tri là hai thái cực rõ rệt. Những môn thi đại học và Anh ngữ thì thuộc loại xuất sắc, còn tất cả các môn còn lại chỉ trên trung bình. Trong lớp có lúc nào rảnh rỗi là anh lôi ra một cuốn sách gì đó tiếng Anh dày cộm cất sẵn trong hộc bàn ra ngấu nghiến đọc, chẳng màng gì chung quanh nữa.
Một lần Vân Thu kéo tay áo Nhật Hạ thầm thì:
-Ê Hạ, mày nhìn xem ông Tri đọc cái gì mà mê say quá vậy?
Nhật Hạ ngồi thẳng lưng lên, liếc mắt ráng nhìn vào cuốn sách Quốc Tri đang mãi mê đọc, nhưng chẳng thấy được gì. Quay sang cô bạn nàng nhăn mặt:
-Chẳng biết sách gì nữa mày ạ!
Chợt ánh mắt Nhật Hạ sáng ngời lên một cách lém lỉnh khác thường. Vân Thu phát hiện ra thắc mắc:
-Chuyện gì đây? Mày tính giở trò gì nữa đó?
Đưa ngón tay trỏ lên môi suỵt nhẹ, Nhật Hạ lúng liếng đầy vẻ bí mật:
-Đừng tò mò nhỏ, không nói trước được.
Đến giờ chơi, Nhật Hạ vờ bận xem bài nán lại sau cùng, đợi Quốc Tri vừa ra khỏi chỗ, nàng nhanh nhẹn chồm sang thò tay vào hộc bàn của anh lấy cuốn sách cất vào cặp mình. Nàng nghịch ngợm muốn tước đi cái thứ mà gã con trai kỳ lạ kia xem ra rất đam mê để xem hắn ta sẽ làm gì. Tưởng tượng gương mặt của Quốc Tri lúc không tìm được cuốn sách chắc ngơ ngáo buồn cười lắm.
Cho bỏ ghét! Lúc nào cũng ôm cuốn sách thấy gai cả con mắt. Không đọc thử vài bữa coi có chết ai không. Chừng ấy ta mới trả lại cho.
Vạch ra xong những ý định tinh quái ấy trong đầu, Nhật Hạ tủm tỉm cười thích thú rồi tung tăng bước ra khỏi lớp.
Quả nhiên lúc trở lại, thấy Quốc Tri quơ quào bàn tay vào hộc bàn mà chẳng thấy cuốn sách đâu, rồi lại cúi xuống tìm kiếm với bộ mặt hoang mang nhìn thật ngố, Nhật Hạ quay mặt sang bên kia lén bịt miệng để khỏi bật ra một tràng cười khanh khách vì thích chí. Vân Thu nhìn dáng điệu của Nhật Hạ biết ngay nhỏ bạn phá phách này đã bày trò gì đó rồi, nhưng khi ấy thầy cũng vừa vào lớp lên chưa tiện hỏi.
Nhưng sự hí hững của Nhật Hạ không kéo được lâu. Ngày hôm sau Quốc Tri lại vác lên một cuốn sách Anh ngữ khác để tranh thủ đọc những lúc có dịp.
Ôi trời, ông này hết thuốc chữa rồi! Đúng là một con người khô khan chán chết được! Nàng tiu nghỉu than thầm.
Về phần Quốc Tri, không hẳn anh là con người thiếu sôi động, ù lì tẻ nhạt như mọi người vẫn tưởng. Chỉ là cái mặc cảm bị lưu ban vẫn còn ám ảnh như một bóng ma mỗi khi đến trường, rồi thêm áp lực cuộc sống và quyết tâm thành công trong con đường học vấn như đã hứa với cha khiến anh trở thành một hình ảnh lập dị khó gần.
Khi phát giác ra cuốn sách của mình đã không cánh mà bay, Quốc Tri đoán biết có ai lấy mất, nhưng thật bụng chẳng hiểu họ lấy làm gì. Cuốn sách đó trình độ Anh ngữ khá cao, học sinh phổ thông đọc gì nổi mà lấy, chắc hẳn có ai muốn phá rồi!
Xui xẻo thay cuốn đó tui mượn ở thư viện công cộng, mấy bạn lấy mất tui phải đền tiền cho người ta. Gặp loại sách khó tìm như thế này họ bắt đền rất mắc. Tui đạp xích lô mấy buổi chiều mới đền đủ cho họ đó. Các bạn chơi kỳ quá hại tui rồi!…
☘︎