← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 7

Nhật Hạ hôm đó về hí hửng đem cuốn sách ra săm soi, thấy tựa đề ghi “Tuyển tập tác phẩm chọn lọc của các nhà văn Hoa Kỳ vĩ đại nhất thế kỷ 19”. Nàng lật tiếp một vài trang, thấy chữ dày đặc chằng chịt nhìn nhức cả mắt chẳng có gì hấp dẫn, bèn cất qua một bên trên giá sách, định bụng vài bữa nữa sẽ đem lại trả cho “khổ chủ”.

Hừ, sách gì đâu chán phèo mà hắn mê như trúng bùa! Nàng nghĩ thầm rồi nghoe nguẩy vào nhà tắm thay đồ.

Ai nhè vì chuyện học chuyện chơi Nhật Hạ vui quá nên quên mất luôn. Có lẽ nàng sẽ chẳng còn nhớ gì đến trò đùa tai quái của mình nếu không tình cờ nghe lóm được mấy tên con trai rò rỉ với nhau.

Chẳng là gần đây Quốc Tri bắt đầu chơi khá thân với Hải, một cậu bạn chung lớp. Nhân tiện một lần hai người đang nói chuyện bâng quơ, Quốc Tri hỏi thăm Hải:

-Ê Hải, mày học lớp này lâu nay có biết trong lớp ai nghịch ngợm ưa giấu đồ người khác không?

Hải chẳng hiểu sao tự nhiên thằng bạn mới lại hỏi một câu khác thường như vậy, bèn lắc đầu ngơ ngác:

-Không, tao có thấy ai đâu! Mà nếu có thì tụi nó chỉ đùa chút cho vui rồi trả lại liền thôi à. Bộ mày bị mất gì hả?

Gãi gãi tai như có điều khó nói, Quốc Tri lựa lời thổ lộ:

-Chẳng là… cuốn sách Anh văn của tao tự nhiên biến mất.

Tưởng là cuốn sách Anh văn giáo khoa học trong lớp, Hải xì một tiếng rồi phẩy tay:

-Thì mua lại cuốn khác, cũng đâu bao nhiêu đâu.

-Không, đây là cuốn tao mượn ở thư viện công cộng. Cuốn này cũ rồi không dễ mua lại được đâu.

-Vậy giờ sao?

Quốc Tri nhăn mặt cười như mếu:

-Thì phải bồi thường cho họ chứ sao. Sách hiếm họ đền mắc lắm.

Qua những lần nói chuyện với nhau, Hải biết được Quốc Tri có hoàn cảnh kinh tế khó khăn hơn mọi người. Nghe vậy anh thấy ái ngại cho bạn, chu môi ra vẻ nghĩ ngợi rồi đáp:

-Để tao dò hỏi tụi nó thử xem.

Hôm đó Nhật Hạ cùng hai cô bạn thân Vân Thu và My Trúc đang đứng đợi mua chè trong căn tin, thì ở bên bàn gần đó đám con trai trong lớp cũng đang tụ tập ngồi ăn. Nàng nghe giọng Hải nho nhỏ:

-Giờ nói chuyện nghiêm chỉnh nè! Tụi mày thằng nào giấu cuốn sách Anh văn của thằng Tri thì mau mau trả lại cho nó đi.

Cả đám nhao nhao:

-Sách gì, ai biết đâu?

-Tao đâu có lấy ba thứ đó làm gì?

-Sao tự nhiên nghi ngờ tụi tao?

Hải giơ tay lên phân trần:

-Tao chỉ hỏi xem có thằng nào nghịch lấy thì trả lại cho nó. Sách đó nó mượn người ta đó, mất là nó phải đền rất mắc tiền. Nó đã nghèo mà bị chơi như vậy tao thấy bất nhẫn nên mới hỏi. Tụi mày không có lấy thì thôi, bỏ qua đi! Chả biết đứa nào chơi kỳ vậy không biết!

Nhật Hạ đứng đó nghe được mà xốn xang trong dạ, một cảm giác tội lỗi gợn lên trong tâm tưởng, không ngờ trò đùa phá phách của mình lại gây ra ảnh hưởng không hề đơn giản cho một người bạn nghèo.

Ôi trời ơi, mình sai quá rồi! Ai biết sách đó anh ta mượn đâu. Mà bộ… anh ta nghèo đến thế cơ à?

Bỗng dưng nét mặt nàng chùng xuống kém tươi. Sự hối hận xâm chiếm cõi lòng khiến cho ly chè mất hẳn đi sức lôi cuốn khẩu vị.

Chiều đó về nhà Nhật Hạ lấy cuốn sách Anh ngữ “mượn tạm” của Quốc Tri bỏ vào cặp, nhủ lòng sáng mai vào lớp sẽ tìm cách bí mật để trả lại vào hộc bàn của anh.

Mình chỉ lỡ quên thôi mà, chứ đâu có ý lấy cắp của người ta đâu. Nàng tự xoa dịu mình nhưng vẫn bồn chồn ray rứt không yên.

Chuyện đó rồi cũng qua. Quốc Tri tìm lại được cuốn sách bất thình lình thì rất kinh ngạc, nhưng tiền đền thì cũng đã đền rồi. Thôi cứ xem như mình bỏ tiền ra mua một cuốn sách hiếm đi! Anh tự an ủi và chẳng bận lòng về chuyện ấy nữa.

Còn Nhật Hạ đã nhiều lần muốn nói một lời xin lỗi, nhưng sự hổ thẹn và ngại ngùng khiến nàng không sao mở lời ra được nên cứ đành mang một nỗi ăn năn thầm kín.

Ngày tháng cứ tiếp tục trôi qua, Quốc Tri dần dần trở nên hòa nhập hơn với lớp học mới của mình. Bây giờ anh nhận ra các bạn nơi đây đa số không hề coi thường hay rẻ rúng gì mình, chỉ do anh suy diễn rồi tự mang cái mặc cảm quá lớn mà tự tách biệt mình thôi.

Riêng chỉ có… cái cô bạn ngồi bên tay phải của anh ngăn cách bởi lối đi nhỏ hẹp ấy, hình như cô ta có thành kiến với mình thì phải. Cô ta ít thèm nói chuyện với mình. Cũng phải mà! Con gái đẹp kênh kiệu là chuyện thường, mà cô ta thì… phải nói là quá đẹp. Thôi kệ lo học đi, không thôi ở lại lớp nữa thì bảnh mặt lắm!

Bên này bàn, từ sau “vụ án” cuốn sách đó, và nhất là thấy sức học của Quốc Tri rất nổi bật chứ không hề bèo nhèo như mình đã lầm tưởng, những ý nghĩ không đẹp trong lòng Nhật Hạ về anh đã dần dần tan biến. Thật vậy, điểm số của những môn mà anh chú tâm vào đều cao chót vót, chỉ tại vì cách học phân cực khác thường của anh mà kéo thứ hạng anh xuống mà thôi.

Đặc biệt những bài luận văn tiếng Anh của Quốc Tri luôn được thầy dạy môn Anh ngữ nồng nhiệt khen ngợi, vì cách hành văn khúc chiết rõ ràng, mức độ sâu sắc của nội dung và cách dùng từ ngữ vượt trội. Nhiều bài luận văn của anh được niêm trong khoa Anh ngữ của trường như những bài văn mẫu cho học sinh tham khảo và học hỏi. Qua những bài viết ấy ai cũng nhận ra không chỉ trình độ ngoại ngữ xuất sắc mà còn cái thâm trầm và nhân bản trong tâm hồn rất đẹp của người viết.

Nhật Hạ ngồi chăm chú nghe thầy đọc một bài luận văn bằng tiếng Anh của Quốc Tri giữa lớp. Nghe vậy mà thật ra có nhiều đoạn nàng không hiểu hết vì lối dùng chữ quá vượt bực của anh, nhiều từ lạ cả lớp chưa từng học qua. Lòng đầy thán phục, nàng vô cùng thắc mắc một người sáng dạ như vậy tại sao có thể ở lại lớp kia chứ? Đây là một dấu hỏi trong đầu mà nàng vẫn luôn băn khoăn tìm câu trả lời.

Quốc Tri rất ít nói, dù thỉnh thoảng tình cờ đụng mặt nhau anh vẫn nhã nhặn chào nàng, cử chỉ lịch sự đúng mực. Tuy nhiên vẻ lành lạnh sao sao ấy của anh như một lớp băng đá khiến nàng rất ngại ngùng khi tiếp xúc.

Dù sao mình cũng là con gái, anh ta không bắt chuyện thì thôi, chẳng lẽ mình chủ động nói trước. Mình đâu có vô duyên trơ trẽn đến như vậy.

Một sáng Chủ Nhật trong lúc đang chờ khách trước một ngôi chợ nọ, Quốc Tri chợt thấy một phụ nữ trung niên đang xách mấy giỏ chợ nặng nề chăm chú nhìn mình, nét mặt bà ta quen quen như đã từng gặp ở đâu rồi thì phải.

Đôi mày chau lại, anh cố lục lọi trong ngăn tủ của trí nhớ, rồi bỗng “à” lên một tiếng. Đây chính là người giúp việc ở căn biệt thự tráng lệ anh lạc bước vào khi đi bán bánh mì dạo một buổi trưa hôm nào.

Bà ta hình như cũng đã nhận ra anh, bèn bước lại gần cười thân thiện hỏi:

-Nè, phải cậu lúc trước đi bán bánh mì xíu mại dạo không?

Quốc Tri cũng mỉm cười gật đầu thừa nhận:

-Dạ, đúng là cháu đây. Bác khỏe không ạ?

-Tui vẫn khỏe, cám ơn cậu. Ủa, bộ cậu hết bán bánh mì rồi sao, đổi sang chạy xích lô rồi hả?

Không muốn giải thích dông dài câu chuyện xảy ra với mình, Quốc Tri lại gật đầu lễ phép:

-Dạ, cháu không còn bán bánh mì cũng một thời gian rồi bác ạ.

Bà Thìn nghe vậy chép miệng ra chiều tiếc rẻ:

-Hèn gì! Làm cho cô chủ tôi cứ trông cậu trở lại để cổ mua bánh mì xíu mại của cậu. Cổ khen lắm nên muốn mua mời hai ông bà chủ dùng thử.

Khá bất ngờ với tiết lộ này, anh kêu lên:

-Thật vậy sao bác?

-Ừa, chứ tui nói dối cậu làm chi mấy chuyện đó.

Quốc Tri cúi xuống gật đầu, một thoáng bâng khuâng len nhẹ vào hồn. Cô gái đài các tốt bụng ấy, chưa từng gặp mặt nhưng thỉnh thoảng anh vẫn nghĩ tới nàng, vẫn ao ước một lần được diện kiến nàng. Có lẽ đơn thuần chỉ vì sự hiếu kỳ. Không biết cô ấy trông như thế nào nhỉ? Nhưng dù có xấu xí về ngoại hình thì cô ấy cũng có một tấm lòng nhân ái, mà điều đó thì đẹp nhất rồi. Nét đẹp thể chất rồi cũng sẽ phôi phai với thời gian, nhưng vẻ đẹp tâm hồn kia mới là vĩnh cữu.

Rồi anh lại nghĩ đến cái cô bạn ngồi bên tay phải có dáng vẻ kiêu kỳ và nghịch ngợm ấy. “Nhật Hạ”, quả là nhật hạ, nghĩa là ngày hè, hay mặt trời hè, Quốc Tri thầm nhủ. Mặt trời mùa hè thì chói chang sáng ngời không thể tưởng, sẽ đốt cháy người ta dễ dàng. Cũng y như vẻ đẹp tuyệt diễm của cô ấy có thể nung chảy một con tim cứng rắn nhất, vẻ đẹp mà nếu một người đàn ông đầy nam tính như anh phủ nhận thì có lẽ đang tự dối lòng.

Hai cô gái thật đặc biệt, đều có một cái gì đó cho anh ngưỡng mộ. Một cô anh gặp mặt trong lớp mỗi ngày mà vẫn bí ẩn huyền hoặc như một lâu đài khép kín sau bức màn sương. Còn một cô anh thậm chí còn chưa biết mặt nhưng đã từng đến trước lâu đài của nàng.

Ngẩng đầu lên, Quốc Tri hỏi han:

-Hôm nay bác đi chợ hả? Có ai đến đón bác không?

Bà Thìn thật tình kể:

-Bình thường thì ông Sinh làm vườn chở tui đi giùm, nhưng hôm nay ổng có chuyện bất chợt nên tui đi xe ôm.

Quốc Tri sốt sắng:

-Vậy bác mua xong hết chưa, để cháu đưa bác về nha?

Bà Thìn ngẫm nghĩ ít giây rồi gật đầu:

-Vậy cũng được, tui khỏi mất công đón xe. Cám ơn cậu.

Sau khi giúp bà Thìn chất mấy giỏ đồ thức ăn, rau rán, thịt cá các loại lên xe, Quốc Tri thong thả đạp xe đi. Hình dung ra sắp sửa đến trước tòa biệt thự tráng lệ ấy, anh nghe nao nao trong dạ. Có khi nào anh sẽ gặp lại cô chủ nhà có tấm lòng nhân ái ấy chăng? Anh sẽ mở lời cám ơn nàng hay lặng thinh?

Trong lúc đó Nhật Hạ đang nhàn nhã dạo bước trong khu vườn rộng thênh thang của ngôi biệt thự nhà nàng. Bây giờ đang vào thu, vườn cây các loại bắt đầu đổi màu sang cam cam đỏ đỏ. Những màu sắc quyện vào nhau tạo thành một bức tranh thiên nhiên đẹp tuyệt vời. Nàng rất thích ngắm khu vườn vào những lúc này. Lác đác đã có vài cây trút lá, những chiếc lá rụng phủ trên con đường lát gạch thật nên thơ.

Nhưng có một điều Nhật Hạ không bao giờ biết, đó là sự hiện diện của chính nàng đã làm cho khung cảnh ngôi vườn càng thêm diễm lệ, và đó là cảm xúc của Quốc Tri đang ngây ngất trong lúc này. Vì chiếc xích lô không có động cơ nên nó dừng nhẹ nhàng ngay trước chiếc cổng sắt mà không gây ra tiếng động gì đáng kể. Từ khá xa anh đã hướng mắt về phía khu vườn và bắt gặp một hình ảnh đẹp như trong tranh vẽ, một người con gái thướt tha đang thơ thẩn đi giữa những hàng cây. Chiếc đầm trắng của nàng nổi bật lên giữa những màu xanh, vàng, cam, đỏ của lá cây ngày thu, thanh thoát như tiên nga giáng thế.

Và kìa, có chiếc lá nhỏ vừa rời cành đang chao xuống đáp nhẹ trên mái tóc nàng. Quốc Tri ngẩn người ra chiêm ngưỡng, như một người có tâm hồn yêu thiên nhiên, yêu cái gì đẹp đẽ đang được đứng trước một tuyệt tác của tạo hóa, cho đến khi tiếng bà Thìn cất lên kéo anh về với hiện tại:

-Cậu cho tui xuống cái!

Quốc Tri như vừa sực tỉnh, vội vã đáp:

-Dạ dạ được. Để cháu giúp bác khiêng mấy giỏ chợ nặng này vào trong.

Nghe tiếng chuông cửa, Nhật Hạ chạy vội tới mở. Cánh cổng sắt to lớn cao cỡ ba thước bật ra, cũng là lúc hai người đứng sững nhìn nhau như hóa đá, bốn con mắt mở to bàng hoàng, không ai tưởng tượng được một sự kỳ ngộ tới mức này. Không hẹn mà cả hai cùng kêu lên một lượt, thảng thốt chơi vơi:

-Là… là… Quốc Tri hả?

-Nhật Hạ!… Thì ra là Hạ à?

Lúc này Nhật Hạ vẫn chưa biết Quốc Tri cũng chính là người bán bánh mì dạo hôm nào, nên khi nghe anh thốt lên câu đó với giọng đầy sững sốt, nàng chỉ nghĩ anh bất ngờ khi thấy mình sống nơi đây, cùng một nơi mà khách của anh muốn đến mà thôi. Nàng gật đầu nhanh nhẩu:

-Ờ, thì là Hạ nè. Hạ ở đây chứ đâu.

Quốc Tri khẽ gật đầu cười gượng gạo, rồi đứng trân người không biết làm gì nữa, hai tay vẫn xách mấy bao chợ định mang vào trong cho bà Thìn. Cái sốc vì kinh ngạc khiến đầu óc anh như tê dại. Thì ra cô gái tốt bụng ấy là Nhật Hạ, người bạn lạnh lùng chung lớp với anh lâu nay. Trời ạ, sao lại có chuyện chẳng thể ngờ như thế này!

Bà Thìn thấy cử chỉ sững sốt của hai người, hết nhìn người này lại nhìn người kia, rồi cất giọng lò dò hỏi:

-Bộ… bộ hai người quen nhau hả?

Nhoẻn miệng cười thật xinh, Nhật Hạ đáp:

-Dạ đây là Quốc Tri, bạn học của cháu đó bác.

Rồi nàng nhanh nhẩu đưa tay niềm nở mời:

-Tri vào nhà uống nước cho khỏe rồi hãy về nha! Đem xe vô trong sân luôn đi Tri để khỏi chận đường người ta.

Qua phút ngỡ ngàng vì quá bất ngờ, Nhật Hạ đã lấy lại sự tự nhiên và năng động bình thường của mình, còn Quốc Tri vẫn chưa hết bàng hoàng. Sau khi đẩy chiếc xe vào sân, anh xách mấy giỏ đồ đi theo sau bà Thìn như cái máy. Vẻ cầu kỳ xa hoa bên trong tòa biệt thự khiến anh lóng ngóng rụt rè, gần như choáng ngợp trước sự giàu có quá sức tưởng tượng của gia đình cô bạn này.

Nhật Hạ ân cần đưa tay mời:

-Tri ngồi chơi, để Hạ nhờ người dọn nước!

Quay lại thấy bộ ghế nệm màu da bò quá ư sang trọng, nhìn lại mình lem luốc áo đẫm mồ hôi, Quốc Tri ái ngại lắc đầu:

-Thôi, tôi ngồi ngoài vườn được rồi!

Nhật Hạ chân thật trấn an:

-Tri cứ ngồi đây tự nhiên đi, đâu có gì đâu!

Mỉm cười thật hiền, anh nói trá đi:

-Vườn của nhà Hạ đẹp quá nên mình thích ngồi ngoài đó ngắm một chút luôn.

Biết Quốc Tri muốn tránh, Nhật Hạ không muốn miễn cưỡng anh:

-Vậy… cũng được! Tri ra vườn ngồi đợi Hạ xíu, để Hạ đem nước.

Nhật Hạ cố tình nói như vậy vì đã có chủ ý. Quốc Tri vừa quay gót ra vườn, nàng chạy vội xuống bếp dúi tiền vào tay bà Thìn dặn dò:

-Bác đem ra vườn giùm cháu ly nước cam đá! Còn tiền này bác nói dùng để trả tiền xe, phần còn dư bác cứ nói là tiền tip. Bạn ấy đọc rất nhiều sách Anh ngữ tất nhiên hiểu thông lệ này. Bác nhớ đừng bao giờ nói là của cháu nhé!

-Dạ, tui hiểu rồi cô chủ - bà Thìn gật gù ra vẻ thông hiểu.

Căn dặn xong xuôi Nhật Hạ ung dung bước ra vườn, thấy Quốc Tri đang ngồi trên ghế đá đặt cạnh chiếc bàn tròn cũng bằng đá dùng để ngoài trời, đầu cúi xuống như đang nghĩ ngợi gì.

Nàng bước lại gần ngồi xuống chiếc ghế đá đối diện rồi mỉm cười lên tiếng vui vẻ giải thích:

-Hạ làm nước không được ngon lắm nên nhờ bác Thìn làm giùm rồi. Bác sẽ đem ra ngay.

Quốc Tri ngẩng lên, thấy một Nhật Hạ diễm kiều đang ngồi nghiêng đầu chống cằm trên bàn tay. Một chút nắng yếu ớt xuyên qua vòm lá trên cao đùa nghịch trên làn da mịn màng của đôi má xuân thì con gái, khiến nàng trông càng đẹp não nùng. Anh hỏi bâng quơ:

-Bác gái lúc nãy là bác Thìn phải không Hạ?

-Đúng rồi đó. Bác đã sống ở đây từ hồi Hạ còn nhỏ xíu à.

Lúc đó thì bà Thìn mang ra chiếc khay trên có hai ly cam vắt mát lạnh. Nhật Hạ lanh trí và tế nhị lập tức đứng lên ra vẻ vội:

-Tri ngồi uống nước nha! Hạ quên cái này chút xíu sẽ trở lại liền.

Thật ra nàng chẳng “quên” gì cả, chỉ là tìm cớ tạm lánh mặt khi bà Thìn trả tiền xe cho Quốc Tri mà thôi. Nàng không muốn mình có mặt ở đó sẽ khiến anh e ngại khó xử.

Bà Thìn sau khi mời nước Quốc Tri liền móc túi lấy tiền đưa cho anh:

-Cậu cho tui gửi tiền xe lúc nãy!

Quốc Tri thoáng lưỡng lự. Chở giùm một chút cho thân nhân của bạn bè trong lớp có nên nhận tiền không nhỉ, anh chưa tự đặt vào tình huống này bao giờ nên thật không biết xử sự sao cho ổn thỏa. Bà Thìn thấy vậy nài nỉ:

-Cậu chạy xe cực khổ, nhận đi cho tui vui, nghen cậu!

Sau ít giây ngần ngừ nữa, anh chấp thuận:

-Dạ thôi được, bác nói vậy thì cháu xin nhận.

Nhưng rồi phát hiện ra số tiền quá lớn, chạy cả mấy ngày vẫn chưa bằng chỗ tiền này, Quốc Tri hốt hoảng:

-Chết, bác ơi, sao đưa cháu nhiều vậy? Cuốc xe đó chỉ có… đồng thôi. Bác cầm phần dư lại đi!

Bà Thìn lùi lại đưa hai tay lên khoa lia lịa:

-Đâu có được, nếu dư thì coi như là tiền… tiền… tiền gì ta!… à đúng rồi… tiền tip cho cậu. Vậy đi hen! Thôi cậu ngồi uống nước, cô chủ trở lại liền. Tui vào trong nghen cậu!

Rồi bà hối hả bỏ đi ngay. Quốc Tri cầm xấp tiền, vừa khổ sở vừa buồn cười. Rõ ràng bà giúp việc giấu đầu lòi đuôi, chắc chắn là được cô bạn thông minh kia bày trước rồi. Ai nhè bà không nhớ nên lộ ra hết trơn! Đúng là hài quá sức!

Nhật Hạ ngồi trong nhà chăm chú quan sát bên ngoài qua khung của sổ được phủ lớp màn trang nhã, thấy bà Thìn vừa quay lưng nàng liền bước ra tự nhiên ngồi lại chiếc ghế ban nãy. Hai người lẳng lặng nhìn nhau, rồi cúi xuống. Chưa ai biết bắt đầu như thế nào!

Giây lát sau, Quốc Tri nhìn ly nước nói một câu mông lung:

-Nước cam ngon và mát quá, cám ơn Hạ!

Nhật Hạ mỉm cười gật đầu như đáp nhận, xuề xòa:

-Tri cứ thoải mái dùng nghen, hết Hạ lấy thêm cho.

Lại im lặng, lại chút bối rối. Quốc Tri tiếp tục bằng một câu hỏi mông lung khác:

-Hôm nay ngày nghỉ, trời đẹp thế này mà Hạ chỉ ở nhà không đi đâu chơi à?

Nhật Hạ hớn hở đáp nhanh, rất thành thật:

-Ồ, lúc trước Hạ đi chơi nhiều lắm đó chứ, nhưng bây giờ năm cuối cấp nên cũng bớt lại chút đỉnh.

-Vậy à?

Quốc Tri đáp khẽ rồi lơ đãng đưa mắt nhìn hàng cây đang lắc lư lao xao bởi một cơn gió vừa thổi qua. Nhật Hạ đưa tay ôm mái tóc dài cho khỏi bay, từng cử chỉ đều toát lên một nét đẹp duyên dáng đến lạ kỳ. Tự dưng Quốc Tri chẳng biết nói gì nữa dù rất muốn biết thêm về cô bạn trước mặt.

Trong khi đó Nhật Hạ kín đáo quan sát nét mặt nhìn nghiêng nghiêng của Quốc Tri, nó đầy khắc khổ mà cũng rất cương nghị chân chất. Giờ thì nàng đã hiểu tại sao lúc nào anh cũng mang một sắc diện u hoài trầm mặc, vì ngoài đi học ra anh còn phải làm việc nặng nhọc vất vả quá, gia cảnh khó khăn, đâu có được sung sướng nhàn nhã như nàng.

Vậy mà mình lâu nay cứ hiểu sai về bạn ấy rồi mang ác cảm với người ta. Thật là hồ đồ sai quấy quá!

Lòng chợt thêm hối hận, Nhật Hạ bất giác thở dài tự trách mình. Nàng bậm môi tính mở lời nói một câu gì đó cho nhẹ lòng, nhưng chưa kịp thì Quốc Tri nghe được tiếng thở dài ấy. Anh quay sang nhỏ giọng hỏi:

-Hình như Nhật Hạ đang có gì không vui hay lo nghĩ thì phải?

Nàng vội lắc đầu phủ nhận:

-Ồ làm gì có!

Hai người lại rơi vào im lặng. Một lúc sau Quốc Tri khẽ khàng:

-Còn chưa đến sáu tháng nữa là hết đời học sinh rồi. Nhanh ghê phải không Hạ?

Ánh mắt nàng trở nên tư lự xa vắng. Quãng đời học sinh hoa mộng quả là thời gian đẹp đẽ nhất, vô tư hồn nhiên quá, ai xa rồi mới luyến tiếc.

Ý, nhưng mà… đâu phải ai cũng được cái may mắn đó! Đối với một người vừa đi học vừa phải lao động vất vả như Quốc Tri, thì làm sao có được sự vô tư chỉ ăn và học như mình được!

Giọng thoáng buồn Nhật Hạ đáp:

-Ờ, nhanh thật! Nghĩ lại cũng tiếc tiếc.

Phá lên cười chua chát, Quốc Tri tự mỉa mai mình:

-Tôi cũng vậy, chắc là tại tiếc quá nên tôi mới học lại thêm một năm nữa luôn nè!

Câu nói như ta thán ấy bỗng gợi lên sự tò mò trong trí Nhật Hạ. Nàng liếm môi rào đón hỏi:

-Có chuyện này Hạ rất thắc mắc. Nếu không có gì khó nói Tri trả lời thật cho Hạ nha!

Nụ cười thật rộng lượng, anh nhẹ giọng:

-Được chứ, Hạ muốn hỏi gì cứ tự nhiên!

Ngập ngừng ít giây, nàng lên tiếng:

-Tri học giỏi như vậy, tại sao năm ngoái lại bị…?

Nhật Hạ tế nhị cố tình để lấp lửng câu hỏi để cho bạn tự hiểu mà tránh khỏi gây tổn thương. Quốc Tri cũng rất tinh ý nhận ra sự khéo léo của người đối diện, lòng thầm khen cô bạn không chỉ xinh đẹp mà còn biết cách nói chuyện ý tứ. Anh phì cười đáp:

-Ý Hạ thắc mắc vì sao tôi bị lưu ban đó hả. Hạ thật sự muốn biết lắm sao?

Nàng gật đầu không đáp. Quốc Tri nhếch môi cười, nheo mắt tinh nghịch hỏi ngược lại:

-Nhưng sao Nhật Hạ lại nghĩ mình học giỏi?

Nàng nhanh nhẩu đáp ngay:

-Tại vì…

Nhưng Nhật Hạ đã kịp thời ngưng lại. Ôi trời, suýt chút nữa để lộ ra cái tính tò mò của mình rồi! Bạn ấy mà biết được chắc xấu hổ chết!

Lần đó thầy Tân chủ nhiệm nhờ nàng vào văn phòng để nạp dữ liệu điểm bài kiểm của lớp vào máy tính. Còn cái lý do tại sao thầy nhờ nàng thì sau này Nhật Hạ mới rõ. Lâu nay đã sẵn tính hiếu kỳ muốn biết tại sao cái nhân vật với gương mặt khó đăm đăm này bị lưu ban rồi, và nhất là sau mấy bài luận tiếng Anh của Quốc Tri được thầy chủ nhiệm khoa Anh ngữ khen ngất trời, Nhật Hạ muốn nhân dịp này lén mở hồ sơ học bạ của anh ra xem cho tường tận.

Đây rồi… Đỗ Quốc Tri!…

Nhật Hạ nhìn chăm chú vào màn ảnh máy vừa lẩm bẩm. Nhấn vào bảng điểm năm ngoái của anh, nàng sững sốt khi thấy với các môn thi đại học, Anh văn, lịch sử và địa lý, điểm của anh hầu hết là tuyệt đối. Còn điểm những môn khác thì chỉ trên trung bình, vừa đủ đậu.

Đôi mắt mở to hết cỡ vì kinh ngạc, Nhật Hạ thấy hàng chữ đề lý do bị lưu ban là: “vắng mặt quá số ngày cho phép.”

Thì ra là học cũng giỏi mà phải cái tội lười, chắc là cúp học đi chơi lêu lỏng nhiều quá nên mới ra nông nổi này! Đúng là đáng đời! Tưởng vì yếu mà bị ở lại còn đáng tội nghiệp, chứ do lười mà đến mức này thì không tha được!

Nhật Hạ nghĩ thầm rồi càng mang ác cảm với Quốc Tri ghê gớm, mặc dù trong đó có lẫn lộn với cảm xúc nể nang học lực của anh. Từ sau lần ấy nàng không còn xem thường anh là một học trò kém đến độ phải rớt lớp nữa.

Sự ác cảm đó đã giảm từ từ khi Nhật Hạ thấy Quốc Tri năm nay đi học đều đặn không vắng buổi nào. Bây giờ bất ngờ bị Quốc Tri hỏi, nàng lúng túng tìm cách nói trá đi:

-Tại vì… Hạ thấy mấy bài luận tiếng Anh của Tri viết rất hay và sâu sắc nên mới đoán như vậy thôi.

Quốc Tri gật gù như có vẻ chấp nhận lời giải thích ấy, giọng xa vắng:

-Hạ biết không, có những điều đôi khi mình không muốn nhưng nó vẫn xảy ra, chẳng cách nào tránh được.

Dù đã biết lý do là do anh bỏ lớp nhiều quá, Nhật Hạ vẫn rất thắc mắc tại sao anh làm thế. Nàng nhẫn nại khơi ý:

-Tri kể cho Hạ nghe đi! Hạ muốn biết điều gì xảy ra khiến cho Tri bị… như vậy.

Quốc Tri cầm ly nước cam đã hết phân nửa xoay vòng vòng chậm chậm trong bàn tay, đắn đo phân vân một chút rồi cười nhẹ đáp:

-Chuyện của tôi nghe chẳng có gì hay lắm đâu, chỉ sợ làm Hạ mất vui thì tôi ngại lắm.

Nói ra câu đó anh biết Nhật Hạ sẽ ít nhiều thất vọng, bèn chủ động tự giác tiết lộ một điều khác như để đền lại cho nàng:

-À, tôi đã từng đến nhà Hạ một lần rồi, chỉ có cái là khi đó tôi không hề biết đây là nhà của Hạ.

Quá bất ngờ, Nhật Hạ tròn xoe đôi mắt nhung đen, hỏi nhanh:

-Thật vậy hả, lâu chưa? Mà lần đó Tri gặp ai sao Hạ không hay?

Phì cười hiền hòa, anh xởi lởi:

-Cũng chừng ba tháng trước. Hôm đó tôi đi bán bánh mì dạo ngang đây, tình cờ gặp bác Thìn.

Nhật Hạ tay ôm miệng kêu lên kinh ngạc:

-Thì ra… người bán bánh mì hôm đó… là Tri à?

Nét mặt anh lúc này như trút hẳn cái nặng nề u ám thường ngày. Anh cười hết sức thoải mái, giọng vui đùa:

-Là nó đó!

Nhật Hạ vẫn còn quá bất ngờ chưa nói được gì thì Quốc Tri chậm rãi kể tiếp:

-Hôm đó tôi chỉ gặp bác Thìn thôi, và bác ấy đã nhờ cô chủ của mình mua giúp cho tôi một ổ. Không ngờ người đó lại là Hạ. Bây giờ mới biết, cho mình cám ơn tấm lòng của Hạ…

…Thú thật hôm đó không được gặp mặt, nhưng tôi đã mang ấn tượng rất tốt đẹp về một cô chủ nào đó sống trong xa hoa mà lại có tấm lòng quý như vậy.

Dù cho Quốc Tri cố tình không nhắc lại, Nhật Hạ cũng thừa sức hiểu anh đang ám chỉ việc nàng trả tiền rất nhiều cho chỉ một ổ bánh mì để giúp mình hôm ấy. Nghe lời bộc bạch chân thật của anh, nàng cũng cười cong môi lên đùa:

-Bây giờ biết cái cô đó là người bạn học chanh chua bữa giờ, chắc Tri thất vọng lắm phải không?

-Tôi nào có - anh khẽ lắc đầu.

Dường như có một sự thông cảm giữa đôi tâm hồn lúc đó vừa xảy ra. Hai người nhìn nhau cười nhè nhẹ, ánh mắt thân thiện đằm thắm như chuyển tải một cảm xúc thật khó giải thích. Quốc Tri bối rối quay mặt đi. Lạ lùng thay, sao trước cô gái này anh lại rụt rè một cách khó hiểu. Gương mặt mỹ miều sáng rỡ của nàng đúng là như ánh nắng mặt trời mùa hạ, chói lọi rực rỡ quá khiến anh không dám nhìn lâu hay sao ấy!

Chợt khi đó tiếng nhạc vang lên từ chiếc máy hát nhỏ của bác Sinh làm vườn. Bác ấy thường mở nhạc nghe trong lúc chăm sóc khu vườn và những bụi hoa kiểng trồng khắp quanh nhà. Biết cô chủ mình đang tiếp khách ngoài khu vườn phía mặt tiền, bác làm phần vườn phía đàng sau nhà trước để hai người được tự nhiên. Lời hát của người ca sĩ ngân nga nức nở:

“Em có nghe mùa thu mưa giăng lá đổ?

Em có nghe nai vàng hát khúc yêu đương?

Và em có nghe khi mùa thu tới,

mang ái ân mang tình yêu tới?

Em có nghe, nghe hồn thu nói mình yêu nhau nhé!…”

Trong khung cảnh trời thu lãng mạn và khu vườn tuyệt đẹp này, bài hát như đang vô tình trêu ghẹo hai người bạn. Nó như một lời bày tỏ xa xôi thật ngây ngô, thật vô tội, mà lại vô cùng hữu tình hữu ý, khiến cả hai không hẹn mà đều bối rối ngượng ngùng.

Gương mặt đỏ bừng vì thẹn mà không biết tại sao, Nhật Hạ nói lảng đi:

-Bài hát này hay quá há Tri? Tri có nghe qua bao giờ chưa?

Gật đầu một cách trầm ngâm, Quốc Tri rành mạch:

-Bài “Mùa thu cho em” của nhạc sĩ Ngô Thụy Miên đây mà. Mình cũng rất thích bản này.

Đâu ngờ chàng trai lam lũ này cũng sành điệu về âm nhạc như vậy, Nhật Hạ vừa ngạc nhiên vừa thú vị, vọt miệng nói nhanh:

-Chà, không ngờ Tri cũng rành về văn nghệ quá hen! Chắc là hồi đó hay cúp học đi la cà các quán cà phê nhạc hay karaoke lắm phải không?

Nói xong nàng mới biết mình lỡ lời, vội theo phản xạ đưa tay lên tự bịt mồm nhưng đã muộn. Ôi cái miệng láu táu của mình sao vô duyên thế không biết. Thiệt tình!

Quốc Tri nghe hỏi và nhìn cử chỉ tếu tếu của Nhật Hạ chỉ cười xòa. Hình như trong tâm tưởng cô bạn này mình là người thích đi long nhong chơi lắm thì phải. Nhưng ai lại kể lể cuộc sống riêng của mình ra làm gì, để van xin lòng thương hại à! Nghèo thì nghèo thật nhưng mình đâu đến nỗi trơ trẽn như vậy.

Anh nghĩ thầm rồi lắc đầu nhỏ nhẹ đáp:

-Ở gần nhà Tri hồi trước có quán cà phê thật. Họ hay mở nhạc nghe hoài nên biết thôi, chứ Tri đâu có rề rà ngồi quán bao giờ.

Nhật Hạ nhìn Quốc Tri cười tinh nghịch dò xét, như đang ngầm xác định mức độ thành thật trong câu nói vừa rồi. Hừm, phải không đó? Nếu không sao lại vắng học nhiều như vậy. Hồi nãy người ta hỏi lại không chịu nói!

Chợt nhớ lại một chuyện, Nhật Hạ cất tiếng, giọng lí nhí như kẻ phạm tội:

-Tri nè, có một chuyện Hạ muốn “khai báo” với Tri. Chỉ mong rằng nghe xong Tri đừng giận Hạ.

Nghe cách rào đón rất con gái này, Quốc Tri thoáng hoang mang trong bụng, rồi cười hiền lành trấn an:

-Ồ chắc không có đâu. Có gì Hạ cứ thoải mái nói đi!

Ngại ngùng nhìn anh, nàng liếm môi khổ sở:

-Ừ… à… hôm trước cuốn sách Anh ngữ của Tri… thật ra, chính Hạ đã lấy nó. Hạ xin lỗi!

Tròn mắt vì ngạc nhiên nhưng không hề giận dữ, Quốc Tri hỏi dồn:

-Là… Hạ sao? Bộ Hạ thích cuốn đó hả? Sao không nói Tri cho mượn?

Dáng điệu ngượng nghịu e ấp, Nhật Hạ thành thật khai:

-Không phải vậy. Hạ chỉ muốn lấy nó để… không biết nói sao nữa… để cho… Tri khỏi đọc nó nữa thôi!

Càng kinh ngạc hơn, Quốc Tri không tài nào hiểu nổi câu giải thích kỳ lạ này. Trời ạ, chẳng lẽ mấy nàng con gái đều có cách suy nghĩ lạ lùng thế này hay sao? Anh trố mắt lúng búng:

-Tại sao… sao Hạ lại không muốn Tri đọc cuốn sách đó? Mình… chẳng hiểu gì cả?

Mặt cúi gầm xuống xấu hổ vì cái trò phá phách quá đáng của mình, Nhật Hạ líu ríu phân trần:

-Thì tự nhiên… nó vậy đó! Không biết sao khi đó… thấy ngày nào Tri cũng cắm cúi vào cuốn sách chẳng giống ai, Hạ thấy ghét, nên… lấy sách để cho Tri khỏi đọc luôn.

Đôi mắt Quốc Tri mở to nhìn Nhật Hạ sững sốt, vừa kinh ngạc vừa buồn cười với lời giải bày thành thật mà hết sức dễ thương này. Nhìn dáng vẻ của anh nàng cho rằng anh đang giận lắm, bèn khẩn khoản giải thích thêm:

-Thật tình… Hạ chỉ muốn giấu sách của Tri vài ngày cho bỏ ghét thôi, nhưng rồi… Hạ quên mất. Hạ nghe nói Tri phải bồi thường nhiều tiền. Hạ rất hối hận. Hạ thật lòng xin lỗi!

Không nhịn nổi, Quốc Tri phá lên cười sằng sặc, đoạn khoa tay:

-Mình quên chuyện đó rồi, và cũng chẳng để bụng đâu!

Nhật Hạ nhăn mặt:

-Nhưng… tự dưng Tri phải tốn kém đền cho người ta, mà lại do lỗi ở Hạ, Hạ thấy… áy náy lắm. Không ấy… Tri cho Hạ được gửi lại khoản bồi thường đó nha! Như vậy Hạ mới thấy nhẹ nhõm được phần nào.

Môi nở nụ cười thật bao dung, Quốc Tri phẩy tay ôn tồn:

-Chuyện qua rồi, bỏ đi Hạ! Cứ xem khoảng thời gian Hạ dành nói chuyện thân mật vui vẻ nãy giờ với Tri là đã đền cho Tri rồi. Vậy đi ha?

Nhật Hạ lặng im như đang suy tư, rồi chợt hỏi:

-Tri có vẻ thích đọc những sách Anh ngữ đó quá hen? Bộ đọc hoài không chán sao?

Gật gù như xác nhận, anh bày tỏ:

-Mình thích đọc để trao dồi Anh ngữ và học hỏi thêm cách hành văn, lối dùng chữ và kỷ thuật viết của những nhà văn tài ba ấy. Mỗi người đều có cái hay riêng. Nói chung đó cũng là một sở thích của Tri.

Rồi anh háy mắt cười tinh nghịch:

-Hy vọng một sở thích như vậy là không quá đáng dưới cái nhìn của Hạ chứ?

Khẽ lắc đầu, Nhật Hạ mỉm cười, rồi nhận xét:

-Hèn gì các bài luận văn Anh ngữ của Tri đều xuất sắc như vậy.

-Ồ, Hạ quá lời rồi! Tri còn phải học hỏi rất nhiều. Mình đã xấu sẵn rồi đừng làm cho mũi mình bể tét ra lại càng xấu hơn thì kẹt lắm nghen!

Quốc Tri cười nói đùa. Nhật Hạ cũng lém lỉnh không kém:

-Xời, nếu đã xấu tệ như Tri nói rồi thì xấu thêm chút nữa cũng có thấm thía gì đâu.

Hai người cùng bật lên cười giòn tan, tiếng cười trong trẻo ngân vang giữa không gian yên ắng của khoảng sân rộng nên thơ.

Một thoáng im lặng trôi qua. Quốc Tri cầm chiếc nón rộng vành đang đặt trên ghế đá đội lên đầu, dợm đứng lên:

-Thôi cũng mất nhiều thời giờ của Hạ rồi, Tri về đây. Gặp lại trên lớp sau nghen!

Nhật Hạ hiện giờ đang rảnh rỗi nên tất nhiên không cảm thấy phiền, nhưng lại ngại ngồi lâu mất thời giờ làm việc của bạn vì đinh ninh anh phải tiếp tục đạp xe buổi chiều. Do đó nàng thấy không tiện giữ anh lại lâu hơn, dù trong lòng thấy rất vui với cuộc trò chuyện hôm nay. Nhìn dáng anh lam lũ trong bộ đồ công nhân và chiếc nón phủ xuống gần mắt, nàng nhỏ nhẹ hỏi:

-Tri vừa đi học lại còn làm việc thế này, chắc cực lắm hả?

Quốc Tri dợm đẩy chiếc xích lô về hướng cổng, vừa nhún khẽ vai đáp:

-Mỗi người một hoàn cảnh mà Hạ, phải ráng thôi! Nhưng mình cũng quen rồi.

Nhật Hạ đứng lên cùng bước ra cổng tiễn bạn. Đứng bên chiếc cổng sắt, nàng nghiêng đầu lém lỉnh hỏi:

-Hôm nay Tri đã biết nhà Hạ rồi. Vậy để cho công bằng bữa nào Hạ sẽ đến nhà Tri một lần cho biết. Tri không phản đối chứ?

Gương mặt trắng hồng nghiêng nghiêng của người con gái với mái tóc dài đen mượt phủ trước ngực trong ánh nắng nhạt thật quá ư yêu kiều diễm lệ, khiến cho người đối diện không khỏi một thoáng chông chênh xao xuyến. Quốc Tri đâu lường trước được tình huống này, lòng thật sự e ngại không dám mời một tiểu thư gác tía lầu vàng đến căn hộ chung cư khiêm tốn của mình, nhưng cũng không nỡ từ chối dáng hoa kia. Anh ấp úng:

-Ơ… chuyện này… à… chỗ Tri ở hỗn tạp ồn ào lắm, chắc không thích hợp với Hạ đâu!

Nàng phì cười xởi lởi:

-Hạ cũng là một con người bình thường thôi mà. Tri và gia đình ở đó được thì Hạ cũng đến được chứ có sao đâu.

Rồi nàng nghiêm sắc mặt lại:

-Chỉ trừ khi Tri không có lòng muốn mời thì Hạ sẽ không tới.

Vội vã lắc đầu, anh hớt hãi:

-Ồ, vậy thì không đúng rồi!… Thôi được, nếu Hạ không ngại thì khi nào cứ tự nhiên đến.

Nhoẻn cười thật lém lỉnh, Nhật Hạ thản nhiên:

-Hiện giờ ở đây không có giấy bút, mắc công chạy vào nhà quá! Thứ Hai vào lớp đưa cho Hạ địa chỉ nha!

-Được thôi, dễ mà!

Quốc Tri cũng cười, nói dứt lời anh nhảy phóc lên yên xe đạp đi.

Nhật Hạ đứng nhìn dáng anh cùng chiếc xích lô nhỏ dần rồi mất hút nơi khúc quanh con đường, một chút bâng khuâng không định nghĩa được chợt lướt qua hồn.

Một người bạn nghèo nhưng thông minh, chân chất, đầy tự trọng, giàu nghị lực như vậy, tại sao phải bỏ lớp nhiều đến nỗi lưu ban? Bạn ấy đã từng có một thời buông thả, hay còn lý do nào khác nữa? Sự thắc mắc vẫn lững lơ trong tâm trí của Nhật Hạ chưa có lời giải đáp.

Khẽ khàng đóng chiếc cổng sắt lại, Nhật Hạ tha thẩn đi trở vào nhà mà không nhận ra đã vào đại sảnh của ngôi biệt thự từ lúc nào. Một tiếng nói lành lạnh cất lên khiến nàng giật khẽ mình:

-Người đạp xích lô đó là ai mà con nói chuyện lâu vậy Hạ?

Nhật Hạ như sực tỉnh ngước mặt lên, thấy bà Xuân mẹ mình đang ngồi ung dung trên chiếc ghế bành, nét mặt nghiêm nghị nhìn nàng như dò xét. Nhật Hạ cười giả lả, chạy lại ngồi bên mẹ kể:

-Dạ đó là bạn học cùng lớp với con mẹ ạ.

Bà Xuân nhíu mày ngạc nhiên:

-Bạn con? Cậu ta tìm con có việc gì sao?

Lắc mạnh đầu, nàng đính chính:

-Dạ đâu có. Bạn ấy tình cờ gặp bác Thìn ngoài chợ rồi chở bác ấy về, chứ đâu biết con ở đây mà đến tìm hả mẹ.

Bà Xuân im lặng ít giây như đang suy xét, rồi cất tiếng căn dặn bằng một giọng cứng rắn:

-Vậy thì tốt! Hạ này, con là cành vàng lá ngọc, phải biết lựa bạn mà chơi biết chưa? Con cũng lớn rồi, mẹ nói ít phải hiểu nhiều nghe con!

Tự nhiên một chút hụt hẫng vụt qua, đôi mắt cụp xuống thoáng buồn, Nhật Hạ mím môi gật đầu:

-Dạ… con biết rồi!

Bước về phòng của mình mà Nhật Hạ phân vân trong dạ. Sao mẹ có vẻ không vui khi mình tiếp Quốc Tri? Chẳng lẽ chỉ vì cái thân phận cơ hàn của bạn ấy mà ngay cả bạn bè chung lớp cũng không được thân thiện trò chuyện hay sao? Chẳng lẽ muốn làm bạn với ai đều phải trước tiên tìm hiểu về gia cảnh giàu nghèo của người ta trước đã hay sao?

Ôi, nếu vậy thì hóa ra mình bị cô lập và cầm tù trong chính cái giàu sang thừa mứa của gia đình mất rồi

☘︎