CHƯƠNG 16
Thời gian ba năm thoăn thoắt trôi qua rất nhanh. Danh vẫn thường xuyên đưa đón Nhật Hạ những khi nàng tới giảng đường. Ngay những ngày đầu nàng vừa bước chân vào sân trường đại học, Danh đã không khó khăn gì nhận ra nhiều ánh mắt say mê của những chàng sinh viên khác ngắm nghía nàng, và điều đó khiến cho anh nơm nớp lo sợ không yên.
Với một tâm lý chiếm hữu tất nhiên, những khi tình cờ gặp gỡ bạn bè của Nhật Hạ trong trường, Danh đều mạnh dạn tuyên bố nàng là vợ chưa cưới của mình, khiến nàng nhiều lần nhíu mày khó chịu. Không ít khi gặp riêng nàng đã nghiêm nghị chỉnh sửa:
-Anh Danh, em đang đi học. Xin anh đừng tự nhận em là vợ của anh như vậy có được không?
Danh cười mơn trớn:
-Nhưng ba mẹ em đã hứa gả em cho anh, thì điều anh nói về mặt nào đó cũng đúng là sự thật kia mà.
Nhật Hạ ức trong lòng vô cùng nhưng chẳng thể nói gì thêm. Mỗi lần Danh đem lời hứa của ông bà Thao ra lòe là nàng đành phải nuốt cục tức vào bụng, vì chẳng lẽ nói này nọ về cái quyết định độc đoán ấy của cha mẹ mình trước mặt người khác, nó chẳng hay ho gì. Nàng không muốn nên đành phải ngậm tăm. Nhưng sự nể trọng dành cho Danh vì thế mà có phần giảm sút.
Khi các bạn chọc ghẹo hỏi han về mối quan hệ của hai người, Nhật Hạ chỉ nhún vai đáp:
-À, ảnh vui tính nên nói linh tinh thôi. Đó chỉ là một người thân mà mình xem như anh trai.
Câu trả lời này dĩ nhiên làm sao thỏa mãn được lòng hiếu kỳ của những cô bạn thân cùng lớp được. Một cô chất vấn:
-Phải không đó? Ngày nào cũng đưa đón như vậy sao tui nghi quá! Anh trai mà có lòng như vậy coi bộ… hơi bị lạ!
Nhật Hạ cũng cười thoải mái:
-Thì ổng thích như vậy mình biết làm sao hơn. Nhưng xin xác định đó không phải là người yêu của mình.
Thật ra cũng có khi Nhật Hạ cần việc muốn đi với bạn thì Danh đành miễn cưỡng chấp thuận, sau khi thấy không có sự hiện diện của tên con trai nào. Ít ra, anh hy vọng sự hiện diện thường trực của mình sẽ gửi một thông điệp và làm nản lòng những gã nào có ý muốn ve vãn người đẹp của lòng mình.
Sau một thời gian chuyên cần đưa đón như vậy, Danh có phần giảm nhẹ bớt cường độ “giám sát” Nhật Hạ. Một phần là vì công việc đó đòi hỏi không ít công sức và thời gian. Dù sao anh vẫn còn nhiều công việc ở công ty để lo toan điều hành. Ngoài ra đâu phải lúc nào Nhật Hạ cũng ra đúng giờ. Có khi nàng phải vào thư viện học hoặc tìm tài liệu sách vở. Hoặc đôi khi nàng có giờ trống bất chợt được bạn bè chở về trước hoặc đi chơi ăn uống đám con gái với nhau. Thế là anh phải về không, mất thời gian mà cũng chẳng ích lợi gì.
Một phần khác Danh thấy Nhật Hạ quả nhiên chỉ lo học chứ chẳng có hứng thú quen với tên con trai nào. Điều ấy khiến anh vui mừng và an tâm hơn rất nhiều.
Thật sự nếu Nhật Hạ đã chủ tâm muốn yêu ai thì dù Danh có giám sát cỡ nào cũng bó tay mà thôi. Chẳng qua lòng nàng vẫn luôn mang nặng tình cảm dành cho người bạn học cũ ấy, nên trái tim đã hoàn toàn khép cửa. Chẳng cần Danh nhọc sức ngăn chận thì cũng đâu ai có thể khiến nàng rung động vương mang nữa.
Nhiều lúc ngồi trong giảng đường một thoáng bâng khuâng lại lướt qua hồn. Nàng tự hỏi chẳng biết người ấy bây giờ ra sao, có đậu vào đại học không, có còn đi học không hay đã đi làm? Có còn nhớ gì đến tôi không hay đã có người yêu dấu của lòng mình! Chỉ hình dung đến đó nàng cắn môi mà nghe một nỗi đau không tên phủ kín cõi lòng.
“…Tôi xa người như người đã xa tôi
Ân tình bấy nhiêu thôi
Đường ai nấy đi
Còn thương tiếc chi
Buồn dâng ướt mi
Lưu luyến mà làm gì
Những kỷ niệm ngày đầu khi ta quen nhau
Giờ tìm đâu?…”
Một đoạn lời trong bài hát “Tôi yêu người tôi xa người” của Hoài Thu chợt vang lên từ sâu thẳm tâm tư của người con gái. Từng giọt sầu thánh thót rơi buốt giá trong tim!
Đã nhiều khi Nhật Hạ cũng mong sao thời gian sẽ giúp mình quên được cái tình cảm ngây ngô học trò ngày ấy, để có thể mở lòng đón nhận Danh. Một tình yêu đơn phương thật tội nghiệp! Người ta có thương tưởng gì mà mãi tơ vương, chi bằng quên đi cho nhẹ lòng. Nhưng rồi ngày tháng cứ trôi đi, nàng thảng thốt nhận ra người ấy vẫn hiện hữu và chiếm giữ một vị trí không thể thay thế trong trái tim mình.
Tình trạng dật dờ như vậy kéo được đến ba năm thì bây giờ Danh đã hết còn kiên nhẫn để tiếp tục cái tình trạng yêu không ra yêu, bạn không ra bạn này. Anh đặt lại vấn đề xin cưới, hoặc ít ra là một nghi lễ đính hôn. Nhật Hạ phản đối thẳng thừng:
-Anh Danh, sao cứ nói vấn đề này hoài vậy? Em không thích.
Danh trợn mắt kêu lên:
-Anh đã chờ em ba năm nay rồi. Bộ bao nhiêu đó chưa đủ chứng minh cho em thấy lòng thành của anh hay sao?
Chép miệng khổ sở, Nhật Hạ giải bày:
-Em có nói nghi ngờ lòng chân thành của anh bao giờ đâu? Vấn đề là em không có tình yêu đối với anh, hồi đó đã vậy mà bây giờ vẫn vậy! Em cũng ráng để yêu anh lắm, nhưng tình cảm nó không nảy sinh em biết làm sao bây giờ?
Cay đắng vạn phần, Danh vung tay tức tưởi:
-Ba năm trời, ba năm anh đã bỏ bao nhiêu tâm huyết, công lao chăm chút đưa đón em. Vậy mà bây giờ một chút tình cảm cho anh em cũng không có sao Hạ?
Nghe cách nói kiểu kể công của Danh mà Nhật Hạ thấy chán ngán và bực bội hết chỗ nói. Khi không tự cho mình cái quyền kèm cặp giam hãm nàng. Đi đâu cũng phán nàng là vợ chưa cưới của anh ta, làm người ta ngượng muốn chết, rồi bây giờ kể công!
Vậy còn những cái khó chịu và khổ sở của nàng trong ba năm qua từ khi bị anh chàng theo đuổi như đòi nợ, sao không nghe nói tới?
Hít một hơi thật dài như để tự trấn tĩnh, Nhật Hạ từ tốn:
-Anh Danh ạ, anh nhớ lại đi! Em chưa bao giờ hứa hẹn với anh điều gì, và em cũng không nhờ vả yêu cầu anh đưa đón. Chính anh tự ý làm điều đó. Bộ anh tưởng em thích như vậy lắm sao? Anh có biết trong ba năm qua em đã chịu đựng hy sinh vì mất cái tự do đi lại của mình bao nhiêu không? Anh có bao giờ nghĩ đến điều đó chưa?
Mất bình tĩnh thực sự, Danh quát lên:
-Nhưng em là vợ hứa hôn của tôi, tôi có quyền biết em đi đâu và đi với ai!
Kiểu cách áp đặt này khiến Nhật Hạ nổi sùng, mặt đỏ bừng lên nàng cong môi lý luận:
-Anh nói gì nghe kỳ cục quá! Tự dưng anh đến nhà em, bảo yêu em rồi tự cho mình cái quyền cai quản đối với người khác. Bộ em là con gái rồi ai muốn làm gì thì làm phải không? Bây giờ là thời nào rồi vậy anh? Anh có đi học nước ngoài mà còn tư tưởng đàn áp phụ nữ như vậy sao?
Bị chỉ trích rõ ràng và chính xác không chối vào đâu được, Danh vừa sượng sùng vừa bực dọc. Quay lại nhìn thấy khuôn mặt Nhật Hạ đang ửng hồng lên vì ức, đôi môi xinh cong cong ngang ngạnh dỗi hờn, thật là trong lúc giận trông nàng càng đẹp. Sự dằn vặt mâu thuẫn trong tâm tưởng khiến anh vật vã không biết phải quyết định thế nào. Một bên là sự mệt mỏi chán chường muốn buông bỏ tất cả cho khỏe cái thân, khi nhận ra việc đầu tư tình cảm của mình chẳng khác nào húc vào đá. Còn bên kia là một tình yêu cuồng si như điên dại khiến anh muốn có được cô gái này bằng mọi giá.
Thở ra một hơi, Danh gục gặc đầu rồi trầm giọng tuyên bố:
-Anh tin sẽ đem lại hạnh phúc và một cuộc sống hôn nhân êm đềm cho em, chắc chắn là như vậy. Bây giờ em còn trẻ sôi nổi nên chưa nhận ra điều đó đâu, nhưng anh tin khi chín chắn hơn em sẽ thấy anh là người đàn ông em cần.
Nhật Hạ lắc đầu tranh luận:
-Ai biết được tương lai ra sao đâu anh! Nói thật anh đừng giận. Từ khi cái chuyện hứa hôn xảy ra thì cuộc sống của em mới toàn những mệt mỏi và sầu khổ. Em cảm thấy không còn được vô tư sống với chính mình. Đổi lại anh thì anh nghĩ sao nè? Nếu có một cô gái nào nói thích anh rồi đem cha mẹ cổ đến gặp hai bác bên nhà, rồi anh bị hứa hôn kiểu đó. Anh có chịu không?
Danh cúi đầu lặng im không nói, vì quả thật anh chẳng biết nói gì. Cô bé không hề dễ bị khuất phục, rất mềm mại nhưng cũng hết sức cương quyết. Anh đã chủ quan đánh giá thấp cô gái nhỏ hơn mình cả chục tuổi này. Xem ra nếu không nhờ vào áp lực của ông bà Thao cha mẹ nàng thì chắc anh chẳng có chút cơ hội nào.
Đang suy tư thì lại nghe nàng nhỏ nhẹ tiếp:
-Em rất cám ơn anh và hai bác đã có lòng chọn em, nhưng em không thể chấp nhận một cuộc hôn nhân theo lề lối xưa cũ khi không có tình yêu…
… Tiện đây, em cũng xin anh từ nay đừng đến đưa đón em nữa. Em rất ngại!
-Anh thích thế. Em ngại gì?
Nhật Hạ nhún vai tỉnh queo:
-Nó chỉ tốn công sức và thời gian của anh.
-Được, em sẽ được toại nguyện!
Danh hậm hực đáp mà nghe lòng tự ái của một người đàn ông tràn lên muốn ứ cả tim. Lẽ nào anh cam lòng chấp nhận là kẻ thua tình trong một điều kiện phải nói là như mơ thế này? Tất cả những ưu thế cần có của một người đàn ông anh đều sở hữu, lại được cha mẹ hai bên vun vào tác hợp, vậy mà cuối cùng lại thất bại sao? Trời ơi, đau còn hơn bò đá!
Không biết Danh về nói gì với gia đình mà chỉ vài bữa sau, Nhật Hạ bị gọi vào gặp cha mình. Bà Xuân cũng có mặt ở đó. Nhìn vẻ mặt nghiêm lạnh cau có của cha, nàng biết ngay giông tố sắp đến rồi. Quả nhiên vừa ngồi xuống, ông Thao đã gằn giọng:
-Hạ, có đúng là con tỏ ý không muốn thành hôn với anh Danh phải không?
Nhật Hạ lí nhí:
-Sao tự nhiên ba lại nói như vậy?
Ông Thao nghiến răng:
-Đợi người ta đến đây mắng vốn cha của con bội ước thì ba mới biết sao hở con kia? Đây là chuyện liên quan đến người lớn mà dám giỡn mặt hả?
Cúi đầu một cách chịu đựng, Nhật Hạ bộc bạch:
-Dạ, vì… con thật sự không yêu ảnh, làm sao mà đồng ý được hả ba?
Ông Thao trừng mắt lớn tiếng:
-Nhưng con có biết đó là sự tác hợp giữa ba mẹ và hai bác ấy. Con không đồng ý nghĩa là tự ý xé bỏ lời hứa của ba, có biết không?
Xưa nay ông Thao luôn độc đoán và cực kỳ dứt khoát với những ý định của mình. Khi ông đã quyết làm điều gì thì chẳng ai có thể lay chuyển được. Vì thế Nhật Hạ không lạ gì về sự khó chịu của cha khi bị trái ý. Nàng mím môi ấm ức đáp:
-Ba à, thời bây giờ mà còn có chuyện hứa hôn sao ba? Không có tình yêu với nhau thì lấy về chỉ khổ mà thôi!
Ông Thao vung tay quát một tràng:
-Hứa hôn có gì không tốt? Ba mẹ cũng phải xem xét nơi chốn đàng hoàng mới gả con chứ! Bộ con nghĩ ba mẹ không thương mà xúi con đi lấy một thằng ba trợn sao? Hãy nhìn vào ai có thể lo cho đời mình, rồi từ từ tình cảm sẽ đến khi ăn ở với nhau! Danh là một thanh niên có thể nương tựa được, chẳng ai hoàn hảo cả nhưng như vậy là tốt quá rồi! Đừng đứng núi này trông núi nọ mà khổ thân!
Nhật Hạ thảng thốt:
-Ba, sao ba lại nói vậy? Con có so sánh anh Danh với ai đâu mà núi này với núi nọ. Con chỉ nói là không yêu anh ấy thôi!
Ông Thao đứng dậy bước ra khỏi chiếc ghế bành to tướng mà ông vẫn hay ngồi để thư giãn trong phòng riêng, như thể đang rất bực bội vì sự ngốc nghếch của đứa con gái. Giọng ông oang oang:
-Dẹp ba cái lý luận yêu đương vớ vẫn trẻ con đó qua một cái đi! Hôm nay cô cậu bảo là yêu sống chết, hôm sau đã gọi là ngộ nhận hay những cái tào lao tương tự như vậy để bào chữa cho sự thay đổi của mình.
Cúi đầu xuống, Nhật Hạ buồn buồn:
-Ba nói vậy thì con cũng chả biết nói gì hơn. Con nghĩ tình yêu là một điều hết sức thiêng liêng, mà ba thì có vẻ xem nó giống như là một điều nhảm nhí mơ hồ.
Quắc mắt lên, ông Thao rít qua kẻ răng:
-Con bé này, còn dám chỉ trích ta à?
Cảm thấy bị áp bức dồn ép, máu bướng trong người Nhật Hạ trỗi lên như cơn sóng lớn trong mùa biển động. Nàng mím chặt đôi môi rồi thốt lên:
-Con lớn rồi ba à, con có nhận thức cho riêng mình. Con đâu nào dám chỉ trích ba mà chỉ nói lên suy nghĩ của mình thôi.
Bà Xuân nãy giờ nghe hai cha con tranh luận. Thấy chồng sắp sửa nổi đóa bèn nói vào để cố xoa dịu tình hình:
-Hạ con, ba mẹ làm vậy là vì thương và lo cho con thôi. Con nghĩ kỹ đi, người ngoài quen biết lung tung làm sao biết ai tốt ai xấu. Làm sao biết họ thật sự yêu thương con hay muốn nhắm vào cái gia tài của mình. Đúng không con?
Nhật Hạ không đồng tình:
-Dạ con hiểu ý mẹ. Nhưng bộ quen và lấy người giàu sang thì mới khỏi lo họ chẳng dòm vào của cải nhà mình sao mẹ? Những người đó khi mình nghèo xơ xác mẹ nghĩ họ có thèm cưới con không, hay họ cũng tìm một cô dâu xuất thân từ nhà khá giả cho xứng với họ? Như vậy nói trắng ra dù đã giàu, họ đến với con một phần cũng vì vấn đề tài sản mà thôi…
Ông bà Thao hơi lúng túng, chưa kịp nói gì thì Nhật Hạ lại tiếp:
-Con không quan trọng vấn đề giàu nghèo. Con chỉ cần người có nhân cách tốt, biết chịu khó để vươn lên, thương yêu con thật lòng và con cũng phải có tình yêu với người đó. Con xin ba mẹ cho con được tự do chọn người con yêu thương và sẽ gọi là chồng. Được không ba mẹ?
Bà Xuân bức bối:
-Nhưng rồi… nhỡ con chọn sai người thì sao? Con sẽ khổ cả đời mà ba mẹ cũng đau lòng lắm!
Chép miệng, Nhật Hạ bày tỏ:
-Lấy người mình không yêu như anh Danh thì đã là chọn sai rồi, phải không mẹ? Con vẫn xin được tự tìm hạnh phúc cho mình. Còn nếu không may con lầm lạc chọn sai người như mẹ nói, thì số phận con kém may mắn, con đành cam chịu và gánh nhận trách nhiệm với sự chọn lựa của mình.
Bà Xuân cau mày hồ nghi hỏi:
-Con nói vậy… bộ con đã quen ai khác ngoài anh Danh sao?
Đôi mắt Nhật Hạ cụp xuống thoáng buồn. Mình yêu người ta mà người ta có yêu mình đâu. Ba năm rồi, một lần ghé thăm cũng chẳng thấy! Như vậy có gọi là “quen” không nhỉ!
Lắc nhẹ đầu, Nhật Hạ ngậm hờn:
-Dạ con có quen ai đâu. Con chỉ trình bày quan điểm của mình thôi…
Ông Thao nóng nảy cắt ngang:
-Không nói lôi thôi nữa! Ba mẹ đã đồng ý gả con cho anh Danh. Hai vợ chồng bác Ninh đã chính thức muốn đặt lễ hỏi tháng sau, rồi ít tháng nữa làm đám cưới. Danh bảo nó lớn tuổi rồi, không thể chờ đợi thêm nữa. Mau chuẩn bị đi! Còn có ý tưởng cãi lời thì đừng có trách ta!
Nhật Hạ “dạ” nhỏ trong tiếng uất nghẹn rồi đứng dậy chạy nhanh về phòng mình. Hai hàng nước mắt tuôn rơi tức tưởi. Vậy là chỉ còn một tháng nữa thôi nàng sẽ bị cùm vào một cuộc đính ước định mệnh mà chẳng biết phải làm gì hơn.
Có miệng mà kêu đâu ai nghe. Có tay mà chẳng thể vẫy vùng. Có chân mà biết nơi nào để trốn chạy. Trời ơi, cứ tưởng tượng phải sống chung cả đời với một người không yêu như vậy mà vỡ nát cả lòng!
Giã từ thơ ngây, giã từ mộng mơ, giã từ mối tình đầu chẳng trọn vẹn!
Người tôi thương ơi, giờ anh ở nơi nào có thấu cho niềm đau khổ tận cùng của tôi không? Sao anh nỡ vô tình không một lần tìm đến thăm em vậy Tri? Anh có giữ chút gì trong lòng về em không hay đã quên hết rồi?
Nhắm đôi mắt nhung lại mà nỗi sầu thương ngập hồn, buồn cha mẹ một vì đã bức bách ép duyên mình, Nhật Hạ tức Danh đến mười. Chính vì anh ta mà nàng phải khổ như thế này. Chắc chắn anh ta đã về kể lể bảo cha mẹ mình trách móc gì đó tạo áp lực nên cha nàng mới giận dữ như vậy.
Ai chứ ông Thao thì coi cái sĩ diện của mình cao tận trời. Đời nào ông chịu mất mặt với bạn bè vì chuyện xé bỏ lời hứa hôn. Rốt cuộc mọi đắng cay đổ lên đầu nàng!
Sao không ai nghĩ đến cảm xúc của mình hết vậy? Mình cũng là một con người với những tình cảm riêng tư và giá trị của bản thân, vậy mà bị đối xử một cách thật chẳng công bằng!
Khóc đã đời một mình trong căn phòng rộng mà vẫn chẳng vơi được cơn sầu khổ uất ức, Nhật Hạ thấy cô đơn vô kể, bèn cầm phôn lên gọi cho Vân Thu để tìm chút an ủi cảm thông. Vừa nghe tiếng bạn, nàng lại òa khóc:
-Hu hu… Tao khổ quá, Thu ơi!…
Vân Thu hốt hoảng:
-Có chuyện gì, mày đang ở đâu?
Trong tiếng nấc, Nhật Hạ thổn thức:
-Đang ở nhà… nhưng người ta sắp bắt tao đi mất rồi!
Câu nói tối nghĩa khiến Vân Thu ngơ ngác, nhưng cô cũng mù mờ suy đoán chuyện gì kinh động lắm đang xảy ra với nhỏ bạn. Vân Thu khẩn trương:
-Mày ở yên đó, đừng làm gì hoặc đi đâu hết nghe chưa! Tao đến nhà mày ngay bây giờ rồi có gì nói tiếp.
Gặp nhau, Nhật Hạ đổ ập vào Vân Thu khóc như mưa rồi nức nở kể cho bạn nghe tất cả. Chưa khi nào Vân Thu thấy bạn mình suy sụp tuyệt vọng đến mức này. Vẻ lém lỉnh với nụ cười sáng ngời thường ngày tan biến mất, chỉ còn là một Nhật Hạ với đôi mắt mọng đỏ đầy lệ phủ kín muộn phiền, khiến cho Vân Thu phải chạnh lòng xót xa không ngờ nhỏ bạn xinh đẹp được cưng chiều như công chúa của mình lại có một kết cục đau lòng như vậy trong con đường tình cảm lứa đôi.
Cho tới lúc đó, Vân Thu chỉ đơn thuần nghĩ rằng Nhật Hạ đau khổ vì bị ép duyên phải lấy người mình không yêu, chứ đâu thể ngờ nàng vẫn còn yêu Quốc Tri nhiều đến vậy. Cũng như My Trúc, Vân Thu đinh ninh tình cảm lúc xưa ấy của Nhật Hạ chỉ là chút thoang thoảng mong manh. Sau ba năm xa cách không còn gặp gỡ nó đã phôi pha như hầu hết những mối tình học trò khác.
Đến một hôm sau đó không lâu, tình cờ cầm cuốn lưu bút của Nhật Hạ trên kệ sách lơ đãng lật ra xem, Vân Thu bắt gặp bài thơ ký tên Quốc Tri ở trang cuối:
Hè về nhắc nhở phút chia tay
Kỷ niệm thân thương vẫn đong đầy
Mặt trời mùa hạ giờ xa quá!
Hương ấm mãi còn hoa nắng bay.
Bên dưới bài thơ ấy lại có thêm mấy câu thơ mang âm điệu phảng phất buồn. Nhìn nét chữ Vân Thu nhận ra ngay là của Nhật Hạ.
Xa người, mặt trời hè đã tắt
Giọt nắng mong manh gởi lại người!
Mưa thu ùa về giăng kín mắt
Thân đây lòng đó, héo hay tươi!
(thơ Hồi Kha)
Lâu nay Vân Thu biết bạn mình không phải là một cây văn xuất sắc, vậy mà tự khi nào nó lại có cảm hứng tuôn ra những ý thơ thâm trầm thế này? Hay là nó chép lại thơ của ai?
Ngước lên nhìn bạn, Vân Thu dè dặt hỏi:
-Bài thơ này… của mày làm à?
Nhật Hạ sụt sịt mũi, cười buồn đáp:
-Mấy ngày nay tao buồn vì bị ép lấy ông Danh nên viết lung tung vẩn vơ vậy mà.
Ôm vai bạn với lòng thông cảm sâu sắc, Vân Thu nhũn nhặn:
-Hạ, nói thật với tao đi! Mày khổ như thế này không chỉ đơn thuần vì bị ép gả, mà còn vì một nguyên nhân khác. Đúng không?
Quay mặt đi giấu nét tủi hờn, Nhật Hạ buồn hiu:
-Có hay không cũng đâu còn nghĩa lý gì, khi chỉ còn một tháng nữa tao đã là vợ người ta!
Vân Thu sững sờ:
-Bao lâu nay chẳng lẽ… mày vẫn còn nhớ tới Tri à?
Nhật Hạ dẫu môi, đưa tay quệt nước mắt:
-Tao ngốc nghếch như vậy đó! Giờ mình lớn hết rồi tao cũng chẳng giấu gì mày. Trong tim tao chỉ có một người ấy, tao chẳng quên được. Chính vì điều đó mà anh Danh không bước vào được trái tim tao!
Vân Thu chép miệng giảng giải:
-Nhưng ba năm rồi không gặp, chẳng lẽ mày cứ vọng tưởng về một người của dĩ vãng? Dù khó cũng ráng quên để tìm hạnh phúc cho mình chứ?
Nhật Hạ lặng thinh không nói gì, đôi mắt buồn vời vợi. Nếu quên được thì còn nói làm gì, đàng này…
Vân Thu lưỡng lự một chút rồi hỏi:
-Nếu yêu người ta nhiều như vậy, sao mày… không tìm gặp thử một lần xem sao?
Lắc khẽ đầu cùng một nụ cười cay đắng, Nhật Hạ đáp bằng giọng ướt sũng:
-Người ta có yêu tao đâu mà gặp làm gì! Tại tao thôi, yêu một mình rồi giờ khổ một mình…
Vân Thu thở dài ra rồi cười nhẹ nửa đùa nửa thật:
-Trước giờ tao thấy mày hết sức ương bướng láu lỉnh, lại phá phách như quỷ, tao cứ nghĩ mày là một đứa khó buồn dễ quên. Ai ngờ trong chuyện tình cảm mày lại nặng lòng đến vậy!
Nhật Hạ ngước đôi mắt lấm lem nước lên nhìn bạn, rồi mỉm môi cười nhẹ. Nụ cười vẫn rất đẹp mà lạ lùng thay chứa đựng một cái gì thật chua cay và xót xa.
Phải rồi, tôi là đứa con gái hồn nhiên nghịch ngợm, nhưng đã trót yêu người thì cũng yêu bằng cả trái tim mình. Ba năm tôi chưa quên được, bốn năm năm có đủ để quên chưa, hay mười năm, hai mươi năm? Tôi cũng chẳng biết! Chỉ biết tôi rất sợ khi chỉ một tháng nữa kể như sẽ thành vợ người ta, mà lòng cứ thương nhớ về một người ấy. Không, tôi không thể là người phụ nữ thiếu đoan chính như vậy. Đó là giết chết đời mình mà cũng gây tổn thương cho Danh. Tôi phải làm mọi cách để sống đúng với lòng mình…
… Vân Thu cầm ly nước lên húp một ngụm cho thông cổ, rồi nhìn Quốc Tri kết luận:
-Từ sau hôm đó gần như tối nào Thu cũng gọi điện thăm nó, có khi bài vở ít thì tranh thủ chạy qua xem nó ra sao. Lần nào nó cũng khóc dã dượi, nhìn rất tội. Hồi đó đọc tiểu thuyết, xem cải lương hay nghe kể chuyện con gái bị ép gả thời xưa nghe đã thấy oải. Bây giờ tận mắt chứng kiến nhỏ bạn thân bị vậy Thu cũng đứt ruột!
Khuôn mặt Quốc Tri nhăn lại vì đau đớn. Cái hiện thực của cô gái anh yêu quá thảm thương chứ không hề êm đềm thênh thang như anh tưởng. Một lúc lâu sau anh mới ngập ngừng hỏi:
-Rồi… sau đó,… Hạ còn nói gì nữa với Thu không?
Vân Thu tặc lưỡi lắc đầu:
-Chẳng có gì đáng kể, nhưng vẻ mặt nó trở nên lầm lì khó hiểu. Thu không biết nó đang có ý định làm gì nữa đây! Hỏi thì nó không nói. Con nhỏ này hết sức bướng lì, nên Thu nghĩ nó chẳng dễ dàng chịu phục tùng những gì mà nó cho là phi lý đâu. Càng gần tới ngày đám hỏi nó lại càng ít nói.
Bỗng nhiên cảm giác sợ hãi cô gái ấy sắp vĩnh viễn xa bay khiến cho Quốc Tri bồn chồn trong lồng ngực, miệng vừa uống nước xong đã đắng ngắt. Chồm mình chống tay lên mặt bàn một cách nóng vội, anh đề nghị:
-Mình… mình rất muốn được gặp Nhật Hạ. Thu có thể giúp cho Tri không?
Vân Thu thừa dịp cắc cớ:
-Nó sắp lấy chồng rồi. Ông có gì với nó đâu mà đòi gặp chi nữa?
Mặt méo xệch, anh rên rĩ:
-Thu đừng đùa ác vậy tội nghiệp Tri mà. Tri yêu Hạ nhiều lắm. Lòng Tri đối với Hạ thế nào chỉ có trời biết đất biết.
Lườm anh một cái thật sắc, Vân Thu ngọt nhạt:
-Cái mặt ông thật tệ hết chỗ nói! Yêu con người ta như vậy mà ba năm trời người ta khổ sở ra sao cũng chẳng thèm biết. Bây giờ nghe người ta sắp bị ép đi lấy chồng mới nhảy dựng lên. Nói cho ông biết nghe, con Hạ mà không cứng thì đã bị cưới lúc mới tốt nghiệp phổ thông rồi kìa!
Gãi gãi đầu, Quốc Tri thở dài:
-Thu trách thì mình chịu, nhưng thật sự mình cũng có nỗi khổ riêng… Thôi giờ gì cũng đã qua rồi, Thu giúp Tri gặp Hạ nhé?
Vân Thu nhướng mày nghịch ngợm:
-Muốn gặp sao không đến nhà nó mà tìm? Yêu mà còn tự ái thì ráng chịu!
Quốc Tri tặc lưỡi phân trần:
-Thu không hiểu đâu. Mẹ của Hạ… không thích mình. Bây giờ đến tìm Hạ trong tình huống này, mình sợ… chỉ làm khó thêm cho Hạ.
Nhìn vẻ mặt ủ dột rất chân thật của Quốc Tri, Vân Thu cũng thấy tội tội. Ai ngờ mối tình học trò của hai người họ tưởng đâu chỉ là một thoáng vấn vương mà lại sâu đậm đến vậy! Một sự ngưỡng mộ cho tình yêu ấy chợt hiện hình trong tâm tưởng, Vân Thu chân thật:
-Thôi được rồi! Nó học trường…, khoa giảng dạy và giáo dục nằm ở giảng đường… Tri tới đón sớm sớm, khoảng hai rưỡi chiều là nó xong lớp cuối đó.
Quốc Tri nhìn cô bạn cũ cám ơn rối rít. Vân Thu quả là hết lòng với bạn bè. Nhật Hạ trong cái rủi vẫn còn cái may mắn có được một người bạn tốt như vậy. Còn anh, có ai không? Anh cũng có vài thằng bạn thân, nhưng vốn là người kín đáo về chuyện tình cảm anh chưa bao giờ kể chuyện riêng của lòng với một ai. Để làm gì khi đó chỉ một tình cảm thầm kín chẳng đi đến đâu. Thôi thà giữ cho riêng mình còn hơn!
Tạm biệt Vân Thu, Quốc Tri chậm chạp bước về căn hộ của mình, không ngờ đã ngồi khá lâu trong quán nước với người bạn cũ ấy. Chiều mai anh sẽ đến tìm Nhật Hạ trước cổng trường nàng. Hạ ơi, một ngày, hai ngày, hay nhiều ngày, anh sẽ chờ để gặp lại em dù chỉ một lần cuối trước khi em sang ngang. Ôi, sao chỉ liên tưởng đến đó mà một nửa hồn anh như đã chết đi rồi!
☘︎