CHƯƠNG 15
Thế là đã ba năm trôi qua với cuộc đời của một sinh viên, Quốc Tri làm quen nhanh chóng với môi trường học mới của mình. Trong những ngày đầu bước vào giảng đường anh cũng đã vô cùng bỡ ngỡ, một cảm xúc lạ lẫm thật khó tả. Cái gì cũng mới cũng khác, buộc người ta phải thích nghi mau chóng mới có thể hội nhập một cách thành công.
Nhờ có sự trợ giúp từ phần học bổng, áp lực của cuộc sống sinh tồn được giảm nhẹ rất nhiều. Dù ông Huân khi ra đi đã để lại một khoản tiền không tệ từ quỹ bảo hiểm nhân thọ của ông, Quốc Tri chẳng có ý định động vào số tiền ấy dù chỉ là một phần nhỏ cho bản thân mình. Anh tâm nguyện để dành tất cả cho cô em gái để trang trải chuyện học hành khi cô bé vào đại học. Hoặc giả nếu sau này may mắn Thảo Ly cũng được học bổng như anh, thì Quốc Tri sẽ dùng chỗ tiền đó cho em làm của hồi môn khi cô bé đi lấy chồng. Con gái nhà nghèo xuất giá sợ bị nhà chồng coi thường rất tội, anh không đành. Giờ chỉ còn hai anh em côi cút, tất cả tình thương anh dành cả cho đứa em.
À, nói vậy cũng chưa hoàn toàn chính xác. Còn một người con gái khác nữa mà tâm tư Quốc Tri vẫn cứ mãi hướng về, với một tình cảm hoàn toàn khác nhưng cũng sâu sắc không kém. Dù biết rằng người ấy thuộc về một cảnh giới khác rất xa xôi, rất mơ hồ so với mình, sao anh vẫn không khỏi nhớ mong, trông chờ, khắc khoải. Từ nơi sâu thẳm nhất của tâm hồn, anh không thể tự dối mình anh yêu nàng thật nhiều và nhớ nàng đến quay quắt. Anh hiểu đó chỉ là một tình yêu không đoạn kết, một mối tình đơn phương tuyệt vọng. Biết vậy mà anh không thể nào chống lại nổi sự kêu gọi thống thiết của con tim mình.
Nhật Hạ ơi, biết đến khi nào tôi mới được gặp lại em cho vơi đi nỗi nhớ thương ngút ngàn trong lòng! Những kỷ niệm về em choáng ngập tâm tưởng tôi. Em là mặt trời hè đã rất xa, nhưng hơi ấm từ cõi nghìn trùng ấy vẫn như còn đây làm ấm lòng tôi xiết bao!
Chiều nay Quốc Tri ngồi bên cuốn sách Anh ngữ đọc loáng thoáng. Bài vở ở trường đã xong, anh vẫn có thói quen mượn sách Anh ngữ trong thư viện về đọc thêm khi có thời gian để trau dồi. Chiều tối anh lại xuống phố làm nhân viên phục vụ trong nhà hàng. Cuộc sống không khá giả gì nhưng có thể gọi là tạm ổn định. Trừ trường hợp bệnh hoạn nguy nan, tai bay vạ gió không lường hay bị mất việc làm, Quốc Tri thầm tính hai anh em có thể đi tiếp vài năm tới khá êm thắm.
Tiếng của Thảo Ly trong trẻo ngân lên cắt đứt dòng suy tư của chàng trai trẻ:
-Anh Hai ơi, sao lâu nay chị Nhật Hạ không thấy tới nữa vậy anh Hai? Bộ chỉ quên mình rồi, hay anh làm chỉ giận hả?
Ngước mặt lên khỏi trang sách, Quốc Tri đáp bằng giọng buồn se sắt:
-Chị Hạ chắc không còn đến nữa đâu Ly. Bây giờ anh và chị ấy hết học chung lâu rồi. Chỉ cũng bận học nhiều thì sao đến chơi với em được!
Giọng Thảo Ly buồn thiu:
-Hết học chung nữa cái rồi bạn bè từ từ xa nhau. Vậy cũng buồn quá ha anh Hai?
Quốc Tri lặng lẽ nhìn ra ngoài, một khung trời nhỏ bé giới hạn bởi ô cửa sổ. Chiều nay mây nhiều, những đám mây trôi lang thang thật bình thản. Bạn bè rồi sẽ phai nhạt dần theo thời gian. Thế còn tình yêu có dễ phôi phai chăng?… Nếu dễ thì mình đâu mãi hoài niệm về người ấy như thế này!
Chép miệng, anh trầm giọng đáp:
-Ừ, buồn! Nhưng có những cái dù mình không muốn nó vẫn xảy ra Ly à. Hiểu như vậy may ra bớt buồn. Rồi em cũng sẽ có thêm nhiều bạn mới.
Quốc Tri ráng an ủi em gái. Thảo Ly cong môi:
-Bạn bình thường thì dĩ nhiên em có nhiều, nhưng gặp được người đối xử với em như một người chị giống chị Hạ thì có dễ không anh Hai? Chỉ rất thương và tốt với em. Em nhớ chỉ!
“Anh Hai cũng nhớ chị ấy đến nát lòng đây.” Quốc Tri muốn thốt lên như thế mà không được, đành nói tránh đi để vỗ về em:
-Ừ, ai thương và tử tế với mình thì tất nhiên mình quý mình nhớ họ. Thôi em đừng buồn! Nếu có duyên thì biết đâu một ngày nào đó em sẽ gặp lại chị ấy. Phải vậy không?
Thảo Ly ngửa mặt lên trần nhà, môi chu ra như đang nghĩ ngợi về câu nói của anh trai và cái triết lý hơi khó hiểu ẩn chứa bên trong đối với cô bé.
Chưa kịp nói gì thì bỗng có tiếng gõ cửa cồm cộp. Từ lúc hai anh em dọn vào đây thì hầu như chẳng có ai tìm ngoài Nhật Hạ thỉnh thoảng đến chở Thảo Ly đi chơi dạo trước. Cho nên vừa nghe tiếng gõ cô bé nghĩ ngay đến nàng, bèn phóng lại cửa sổ để xem xét, miệng vừa kêu lên trong niềm hân hoan:
-Mới nhắc thì chị ấy đến rồi kìa!
Quốc Tri cũng thoáng sững sờ khi nghe tiếng gọi cửa. Cũng như Thảo Ly, anh đoán là Nhật Hạ. Bỗng dưng buồng tim trong ngực anh tức khắc đập liên hồi. Quốc Tri chạy nhanh vào phòng trong khoác vội bộ đồ tươm tất hơn để tiếp đón.
Khi trở ra, anh bắt gặp ánh mắt nửa hoang mang nửa thất vọng của nhỏ em. Thảo Ly ỉu xìu thầm thì:
-Có một chị nào đó chứ không phải chị Hạ anh Hai ơi!
Quá ngạc nhiên, Quốc Tri đi nhanh đến khung cửa sổ khẽ vén màn nhìn ra, thấy một cô gái đang đứng đợi với nét mặt đăm chiêu. Anh nhận ra ngay cô bạn cũ Vân Thu, một trong hai cô bạn thân nhất của Nhật Hạ trong lớp lúc trước. Đã mấy năm trôi qua nhưng cô vẫn như xưa không thay đổi gì lắm.
Mở cửa, Quốc Tri bối rối chào với một câu ngớ ngẩn:
-Chào Vân Thu, Thu… kiếm mình hả?
Vân Thu gật đầu nói nhanh:
-Ừ, Thu có chuyện muốn gặp Tri một chút. Tri rảnh không?
Sau phút bất ngờ Quốc Tri lấy lại bình tâm, phì cười đáp một cách khôi hài:
-Trời, cách nói của Thu như vậy dù không rảnh Tri cũng phải dẹp hết để nghe chứ tò mò chịu sao nổi! Nói chứ Tri hiện giờ chưa bận gì. Thu muốn vào nhà hay ra quán nước đầu ngõ nói chuyện?
-Nếu không có gì bất tiện, mình ra quán nói chút nghen!
Quốc Tri mang vội đôi dép rồi hối hả cùng đi với Vân Thu ra quán giải khát ngay trước dãy chung cư. Quán này khai trương từ hồi nào anh cũng chẳng rõ, chỉ biết từ khi dọn về là đã thấy nó rồi. Quán không rộng nhưng sạch và trang trí khá bắt mắt. Một số đông khách thường xuyên chính là những cư dân ở trong khu chung cư đông đúc này. Tuy đã ở đây khá lâu nhưng hôm nay mới là lần đầu tiên anh bước vào quán. Điều kiện tài chính eo hẹp lại bận rộn liên miên thì làm gì anh có dịp mà nhàn nhạ viếng những nơi này.
Sau khi gọi nước xong xuôi, Quốc Tri hồi hộp nhìn Vân Thu chờ đợi. Anh biết cô đâu đời nào đến tìm mình nói chuyện phiếm chơi nếu không có một lý do quan trọng, nên sự nóng lòng càng dâng cao chót vót. Bậm môi như để lựa lời sao cho ổn, Vân Thu nhẹ nhàng bắt đầu:
-Thu đến tìm Tri… là vì nhỏ Hạ.
Một nhóm từ chỉ có mấy chữ mà có sức tác động khủng khiếp đến chàng trai ấy tới mức khó ngờ. Điều đầu tiên vụt qua óc Quốc Tri là Nhật Hạ đang gặp một điều gì kinh khủng lắm, một tai nạn chẳng hạn. Đôi mắt căng ra và quả tim nện thình thịch như muốn bung khỏi khoang ngực, Quốc Tri như quên hẳn mình đang trong quán chồm lên thảng thốt hỏi dồn, giọng lạc đi:
-Hạ sao rồi hả Thu? Có chuyện gì xảy ra với Hạ hay sao?
Vân Thu nhíu mày nghĩ ngợi thật nhanh. Một người bạn học bình thường làm gì mà phải rối lên đến thế chỉ vì một câu nói. Cử chỉ hoảng hốt và vô cùng khẩn trương của Quốc Tri rõ ràng chứng tỏ tình cảm và sự quan tâm anh dành cho Nhật Hạ đến mức nào rồi. Vậy mà con khỉ ấy cứ bảo là Tri không yêu nó. Chẳng biết nó nghĩ sao lại dám quả quyết bậy bạ như vậy không biết!
Đưa bàn tay lên như để trấn an, Vân Thu thong thả:
-Hạ nó vẫn ở nhà mạnh khỏe bình thường thôi, nhưng… nó sắp lấy chồng rồi Tri à!
Dù chưa bao giờ dám mộng tưởng sẽ có được Nhật Hạ trong đời, nghe tin này Quốc Tri cảm giác như tim mình vừa bị ai xé toạc làm đôi, toàn thân run rẩy muốn đổ gục xuống bàn. Trời ơi, chẳng cần bị đánh đập gì mà sao nó đau thắt thế này!
Mây mù như che phủ đôi mắt anh, vạn vật tối sầm trong một màn đêm sầu muộn. Đầu gục xuống hai tay, Quốc Tri lẩm bẩm, không biết đang hỏi người đối diện hay hỏi chính mình:
-Hạ… Hạ sắp đi lấy chồng. Chắc Hạ… đang hạnh phúc lắm nhỉ?
Nhìn nét đau khổ đến cùng cực không giấu giếm nổi hằn sâu trên khuôn mặt Quốc Tri, Vân Thu không khỏi nghe một chút xót xa cho anh và mừng cho nhỏ bạn. Hạ ơi, nếu được thấy cảnh này tao tin mày sẽ bật khóc vì vui mừng và xúc động. Người mày yêu đã dành tất cả trái tim cho mày rồi đó, con khỉ ngốc nghếch ạ!
Thật sự khi quyết định tìm gặp Quốc Tri, Vân Thu chỉ nghĩ làm một việc cầu may xem có giúp được gì cho nhỏ bạn thân của mình hay không, mà cơ hội thành công xem ra vô cùng mong manh. Đã hơn ba năm rồi họ không gặp, cái tình cảm học trò lúc đó của hai người phải chăng chỉ là một chút vương vấn ngu ngơ, rồi chắc cũng sẽ phai mờ như biết bao sự rung động nhẹ nhàng đầu đời khác. Có ai ngờ…
Mím môi lắc đầu, Vân Thu ảo não:
-Hạ không có hạnh phúc như Tri tưởng đâu. Trái lại, nó đang rất đau khổ!
Đầu óc mù mờ, Quốc Tri ngu ngơ hỏi:
-Không… hạnh phúc à?
Vân Thu nhìn sâu vào mắt Quốc Tri, lặng im ít giây như đang suy xét có nên nói ra một điều hệ trọng hay không, đoạn nghiêm trang bảo:
-Hạ nó thương Tri… nhưng nó bị ép gả cho một người khác!
Chấn động cả tâm cang, Quốc Tri há hốc mồm trong một nỗi xúc động cùng cực, giọng nghẽn lại:
-Vân Thu nói sao?… Thu không… đang đùa với tôi chứ?
Lườm người đối diện một cái thật sắc, cô gắt khẽ:
-Tui bỏ thời giờ tới tìm gặp ông để nói chuyện đùa với ông sao? Ông nghĩ tui rảnh quá há!
Quốc Tri lắc mạnh đầu như để xua đi sự mụ mị trong tâm trí, nhỏ giọng:
-Xin lỗi Thu, vì mình quá bất ngờ nên tự dưng ngớ ngẩn vô duyên hết sức!
Vân Thu hắng giọng bộc bạch:
-Đúng ra Thu không nên xen vào chuyện tình cảm riêng tư của bạn bè, nhưng gần đây thấy Hạ nó khổ quá, lúc nào nói chuyện nó cũng khóc. Thu chịu không nổi. Hồi xưa Thu biết nó có cảm tình với Tri, nhưng chỉ nghĩ bạn bè đi học thích thích chút rồi thôi. Ai ngờ nó thật lòng thương Tri nhiều lắm. Mà hai bác ấy lại muốn gả nó cho người khác nên nó mới khổ quá chừng khổ.
Nghe kể mà lòng chàng trai ngổn ngang với nhiều thứ cảm xúc đan kẻ vào nhau, vừa sung sướng ngập hồn vì may mắn được cô gái anh yêu trao tặng quả tim vàng, vừa cay đắng ngậm ngùi khi thấy mình là kẻ nghèo nàn trắng tay chẳng có gì để đến với nàng cho xứng đáng, lại vừa thương xót cho nàng phải đang chịu khổ sở như thế.
Giọng chất chứa đầy trăn trở, anh khe khẽ hỏi:
-Người đàn ông ấy là ai vậy, Thu có biết không?
Vân Thu gật đầu thành thật kể:
-Có biết. Thu cũng đã gặp anh ta một hai lần rồi, lúc đang chơi ở nhà nó thì anh ta tới tìm. Nghe kể thì anh ta tên Danh, con trai của một người bạn thân của ba nó, tốt nghiệp thạc sĩ từ ngoại quốc, giám đốc điều hành hệ thống siêu thị Phát Thương. Nói chung là giàu có, học cao, thành đạt, cũng bảnh trai, lại mê nó như điếu đổ.
Giơ hai tay lên cao như cử chỉ đầu hàng, Quốc Tri nhếch miệng cười chua chát:
-Như vậy thì Tri chỉ là con tép riêu so với anh ta, còn gì mà nói nữa!
Vân Thu không giấu được vẻ khó chịu, nghiêm giọng bảo:
-Tri nói như vậy mà không sợ con Hạ buồn sao? Tri có một điều quan trọng nhất mà ông Danh không có, đó là tình yêu của con Hạ. Nó nhiều lần nói xa xôi ước gì có một niềm hy vọng để vững lòng vượt qua bão tố. Lúc đó Thu không hiểu nó ám chỉ gì, nhưng gần đây thì đã hiểu. Niềm hy vọng của nó chính là tình yêu của Tri đó, Tri biết không? Nếu nó không nặng lòng với Tri thì có lẽ đã buông xuôi để lấy ông Danh lâu rồi chứ đâu phải khổ đến độ này.
Lời giải thích chân tình của cô bạn cũ khiến Quốc Tri lặng người vì xúc động. Cơn bão lòng dâng lên cuồn cuộn như muốn nhận chìm anh vào một trạng thái bồng bềnh chơi vơi. Thương em quá Nhật Hạ ơi! Vì tấm lòng của em dành cho tôi mà em phải một mình chịu khổ như thế này! Ước gì tôi được san sẻ những nỗi buồn đau ấy của em!
Lâu nay Quốc Tri vẫn chủ quan cho rằng Nhật Hạ đang sống an nhàn vui sướng trong một cuộc đời đầy nhung lụa gấm hoa, sự chăm sóc nâng niu của gia đình và phục dịch của những gia nhân trong nhà. Nào ngờ đâu có những tâm sự xót xa thầm kín mà người ngoài chẳng hiểu được.
“Người ngoài”, nhắc đến từ này Quốc Tri nhăn mặt tái tê, chợt thầm trách mình ghê gớm. Anh yêu nàng đến vậy mà sao lại đối xử với nàng như một “người ngoài” vô cảm. Lòng thì lúc nào cũng nghĩ đến người ta mà sao không tìm hiểu xem nàng sống thế nào, có hạnh phúc không, có thành công không! Phải chăng cái mặc cảm to như quả núi khổng lồ hắc ám đã khiến cho anh chủ động cam chịu thất bại ngay từ đầu, mà từ đó vô tình làm khổ người mình yêu!
Không Nhật Hạ ơi, tôi đâu phải loại người vô cảm ấy! Trong trái tim tôi luôn ngự trị hình bóng em, nhưng tôi nào dám tìm đến em vì sợ người đời sẽ cho mình là loại đỉa đeo chân hạc, là loại trèo cao đào mỏ. Rồi những cái bĩu môi khinh bạc hoặc ánh mắt lườm liếc coi thường của họ rất đau lòng. Em có hiểu cho tôi chăng?
Ngồi thừ ra đắm chìm trong dòng suy tư, Quốc Tri chẳng để ý ly nước chanh của mình đã tan đá nãy giờ, nước chảy lấp xấp trên mặt bàn nhựa. Ngẩng đầu lên, anh thấp giọng:
-Hạ đã khổ như vậy lâu chưa hả Thu? Kể hết cho mình nghe đi!
Vân Thu chống tay dưới càm thở ra một hơi dài. Biết bắt đầu câu chuyện này từ đâu nhỉ?…
… Sau buổi tiệc đậu đại học hôm ấy ít ngày, trước sự hối thúc ràng buộc của Danh, Nhật Hạ cảm thấy mệt mỏi và muốn hỏi rõ ông bà Thao về vấn đề này. Nàng không muốn cự tuyệt Danh một cách cứng rắn khi chưa xác thực ý định của cha mẹ mình.
Tối hôm đó Nhật Hạ sang phòng ông bà Thao, ngồi vào chiếc ghế nệm mở lời:
-Con có một việc muốn hỏi ba mẹ một chút?
Nhìn nét mặt kém vui của con gái bà Xuân hơi ái ngại, rồi cười tươi bảo:
-Có chuyện gì cứ thoải mái nói đi con! Cần gì mà rào đón dữ vậy hông biết.
Giọng nàng nghiêm trang:
-Anh Danh nói ba mẹ đã đồng ý với bác Ninh gả con cho ảnh. Có đúng như vậy không hở ba mẹ?
Hai vợ chồng nhìn nhau, rồi bà Xuân rành mạch đáp:
-À, thì vợ chồng bác ấy rất yêu quý con nên ngỏ ý muốn xin cưới con cho anh Danh. Ba mẹ thấy gia đình bác ấy quen thân với nhà mình đã lâu, cũng nề nếp đàng hoàng, mà anh Danh lại đứng đắn giỏi giang dễ nhìn, nên thấy đó cũng là một điều tốt.
Ông Thao nói thêm vào:
-Nhưng ba có nói trước với anh Danh là hãy thư thả cho hai đứa có thời gian tìm hiểu nhau để tình cảm phát triển tốt đẹp trước cái đã.
Nhật Hạ bồn chồn:
-Vậy nếu sau một thời gian mà con vẫn không có tình cảm với ảnh thì sao đây ba mẹ?
Khoát tay ra vẻ tự tin, ông Thao rắn giọng:
-Đừng nghĩ trước những điều tiêu cực con gái à! Ba tin anh Danh sẽ làm cho trái tim con rung động và sẽ là một người chồng tốt, có thể bảo bọc suốt cuộc đời cho con.
Mím môi khó chịu, Nhật Hạ phụng phịu:
-Nhưng anh ấy cứ đòi làm đính hôn ngay, con không muốn chút nào. Con vừa tốt nghiệp mới đậu đại học xong thôi mà.
Khoanh tay nhìn con gái, ông Thao nhún vai đáp:
-Cái đó thì hai đứa con giàn xếp với nhau. Nhưng nếu hai bác bên ấy đem lễ hỏi sang xin đính hôn ngay thì ba cũng chấp thuận, vì ba đã hứa không thể rút lại được.
Câu trả lời đậm chất độc đoán của ông Thao khiến Nhật Hạ uất ức muốn bật khóc. Nhìn nét mặt lạnh băng nghiêm nghị của cha nàng không dám đôi co thêm, vì dù sao cũng chẳng có lợi gì lúc này. Chi bằng tìm cách thuyết phục Danh để anh ta giảm bớt sự thúc bách cho nàng dễ thở một chút.
Nghĩ như vậy Nhật Hạ gọi điện chủ động hẹn Danh đến gặp tại nhà chiều hôm sau để nói cho ra lẽ. Vì đây là lần đầu tiên được người ngọc gọi hẹn mời đến nhà nên Danh hân hoan vui mừng không thể tả. Nhìn nét mặt tươi tắn hớn hở của anh như đứa trẻ sắp được quà nói lên một sự thực khôi hài trong tình yêu. Già đời là thế, tình trường dày dạn là thế, đắt đào là thế mà bây giờ anh y như một kẻ ngây ngô si dại cầu cạnh ái tình của một cô gái mới lớn. Đúng là cuộc đời!
Để cuộc đối thoại được riêng tư, Nhật Hạ mời Danh vào thư viện của tòa biệt thự. Đó là một căn phòng thật sang rộng thênh thang với các kệ sách gỗ màu cà phê kê dọc vách tường. Nhìn nàng hôm nay tha thướt trong chiếc đầm dài màu tím nhạt ôm sát tấm thân kiều diễm, Danh khen thầm ôi sao mà nàng đẹp quá sức đi thôi! Hồn anh như say lâng lâng trong men tình. Thật chưa có cô gái nào khiến anh yêu một cách cuồng si đến vậy.
Vừa ngồi xuống bàn Danh nhìn Nhật Hạ đắm đuối, dù rất nôn nao muốn biết nàng hẹn anh để làm gì nhưng vẫn ý tứ thăm dò:
-Hôm qua nhận được phôn của Hạ, anh mừng lắm. Anh rất vui được em mời đến nhà hôm nay.
Cười thật thoải mái, Nhật Hạ nhí nhảnh:
-Trời, anh tới nhà em hoài chứ có phải xa lạ gì mà anh nói quá vậy nè!
Câu nói vô tư của nàng khiến Danh hơi nhột nhạt, chẳng biết nàng có đang mỉa mai anh chai mặt đến nhà người ta thường xuyên quá hay chăng. Với một nụ cười quyến rũ, Danh nồng nhiệt:
-Hôm nay trời đẹp quá! Anh đưa Hạ đi ra ngoài dạo chơi một lúc em nhé?
Tay chống cằm, nàng lúc lắc đầu thật tinh nghịch, rồi bỗng cất tiếng với vẻ nghiêm túc:
-Anh Danh nè, em muốn nhờ anh một chuyện, nếu anh giúp cho thì em cám ơn anh lắm.
Danh thành thật sốt sắng:
-Dĩ nhiên rồi mà Hạ. Chuyện gì nào? Anh sẽ hết sức cố gắng. Em đừng ngại!
Liếm môi, Nhật Hạ thủ thỉ:
-Anh có thể… đừng bắt em làm đính hôn được không?
Chưng hửng như từ trên cung trăng rớt xuống, Danh há hốc miệng:
-Hạ, em nói vậy nghĩa là sao?
Nhật Hạ khổ sở phân trần:
-Hôm trước em nói với anh một lần rồi. Em mới thi xong đại học thôi, chưa sẵn sàng chuyện chồng con. Anh cứ bàn chuyện đám cưới rồi đính hôn em không thấy dễ chịu chút nào.
Danh đứng lên khỏi ghế, cúi gầm mặt suy nghĩ. Thì ra cô bé mời anh tới không phải để hẹn hò đi chơi mà để bàn ra chuyện cưới xin. Làm sao anh có thể chấp nhận yêu cầu ấy được trong khi anh yêu nàng quá sức!
Nhưng mà… nhìn khuôn mặt xinh đẹp ấy rũ xuống u sầu anh lại không có can đảm làm buồn nàng. Ôi sao mà khổ thế này không biết!
Đắn đo một lúc, Danh quay lại bày tỏ:
-Anh chỉ muốn xin đính hôn trước để an tâm thôi.
Nhật Hạ thắc mắc:
-Anh muốn an tâm chuyện gì?
Danh nhăn nhó giải thích:
-Thì an tâm… em là chỉ của riêng anh. Anh rất sợ mất em Hạ à!
Lời thú nhận thành thật của Danh khiến Nhật Hạ ngơ ngác, ban đầu là tội nghiệp rồi bỗng cảm thấy bực bội. Ủa, anh ấy nghĩ mình là của ảnh rồi hay sao? Hồi nào vậy? Ngộ quá hen!
Nghĩ vậy nhưng nàng vẫn mềm mại:
-Em nghĩ phải có một tình cảm chân thành sâu sắc giữa hai người mới kết chặt họ với nhau, chứ một cái nghi lễ đính hôn thì có nghĩa lý gì đâu anh.
Khoa tay, Danh bất bình:
-Nhưng có đính hôn thì mình mới bày tỏ thành ý nghiêm túc đến với nhau chứ em?
Nhật Hạ điềm đạm phân tích:
-Anh Danh à, anh nói vậy thì em cũng xin nói thật. Hiện giờ em chưa có tình cảm đó đối với anh. Nhưng mọi chuyện trên đời đều có thể xảy ra em không dám nói trước. Lúc này em chưa có, nhưng biết đâu mai mốt sẽ có, hoặc cũng có thể chẳng bao giờ có. Đúng không anh? Bây giờ anh muốn đính hôn mà lỡ đến lúc đó em vẫn không yêu anh được thì sao đây? Chẳng lẽ hủy hôn à? Như vậy vừa xấu thiếp vừa hổ chàng chứ có hay ho gì đâu!
Danh ấm ức trong lòng nhưng không thể phủ nhận lý lẽ này. Anh cố nói cứng:
-Anh nghĩ hai bác đã đồng ý việc hôn sự của tụi mình thì chắc chắn không bằng lòng chuyện hủy hôn đâu.
Mặc dù rất không phục cái lối dựa vào người lớn để đạt được mục đích hôn nhân của Danh, Nhật Hạ chọn biện pháp mềm mỏng. Giọng nàng nài nỉ thật mềm:
-Làm vậy thì còn nói làm gì nữa hả anh! Nếu anh cứ ép em đính hôn bây giờ, mà lòng em không vui, em buồn khổ, anh nỡ sao? Đừng gượng ép em như vậy mà anh Danh! Em xin anh đó!
Nhìn vào đôi mắt u sầu đẹp như nước hồ thu của giai nhân đang sắp nhỏ lệ, Danh không lòng nào khước từ nổi lời van xin thống thiết ấy. Thở dài, anh buồn bã:
-Vậy thì… em muốn anh chờ bao lâu hở Hạ?
Lắc đầu, nàng rưng rưng:
-Em cũng làm sao biết được! Nhưng anh là người thanh niên hiện đại, lại đi học ở nước ngoài về có cái nhìn thoáng rộng, anh hiểu rất rõ một điều: hôn nhân không có tình yêu sẽ là địa ngục. Anh nói yêu em mà khiến cho cả đời em khổ, anh đành sao? Anh yêu em hay đang yêu bản thân anh vậy? Hãy soi lại lòng mình đi anh!
Danh nhìn sững vào mắt Nhật Hạ như muốn á khẩu. Lâu nay anh vẫn biết một Nhật Hạ tinh quái, bướng bỉnh, nhí nhố và ham chơi. Nhưng hôm nay anh vừa khám phá ra một Nhật Hạ khác hết sức thông minh và biết vận dụng lý lẽ để đưa người khác vào thế phải cứng họng. Thật là một cô bé vô cùng đặc biệt, quá cá tính. Một cô gái như thế sẽ cuốn hút người ta đến chết thôi không chỉ vì cái nhan sắc diễm lệ này mà còn cái sự thú vị trong tính cách nữa.
Bước tới khung cửa sổ nhìn ra ngoài một cách lãnh đạm, Danh bậm môi nghĩ ngợi miên man. Bên ngoài hôm nay đúng là một ngày rất đẹp. Trời trong xanh cao vút trang điểm bởi vài lọn mây trắng như bông thật xinh, nắng hồng lung linh nhảy múa qua các tán cây ngoài vườn. Vậy mà lúc này tâm tư anh mù mịt rối nùi chẳng biết xử sự sao cho ổn.
Lập luận của Nhật Hạ vững chắc quá đến nỗi nếu Danh cứ thúc tới đòi ràng buộc nàng bằng một lễ đính hôn ấy cho được, thì chẳng khác nào tự thừa nhận cái thứ tình yêu của mình xoen xoét nói ra chỉ là đầu môi chót lưỡi giả tạo, mà chung qui cũng chỉ lo cho cái hạnh phúc của bản thân mình trước, chứ có đếm xỉa gì đến cảm xúc của cô gái đối diện kia đâu. Mặc khác, không có được nàng trong cuộc đời là điều anh không dám tưởng tượng.
Suy tới tính lui mà chẳng có giải pháp nào vẹn toàn khiến cho đầu Danh nhức bung lên.
Định mệnh! Đúng là định mệnh đã đưa anh đến cảnh này. Hay có thể gọi là quả báo chăng khi anh đã vô tình làm nhiều cô gái khác đau khổ trước đây! Những cô gái ấy có yêu anh tha thiết đến đâu, có si mê anh đến cỡ nào thì anh vẫn vô cảm hững hờ. Là phụ nữ họ đâu thể chai mặt tấn công vồ vập hay có cái quyền gượng ép anh bằng đám hỏi đính hôn gì. Dù cho anh chưa dối trá lừa gạt tình cảm của ai thì cũng đã có nhiều cô vì anh mà khổ rồi!
Chẳng ai trách anh được vì anh không yêu họ thì làm sao đáp lại. Vậy thì bây giờ anh lấy tư cách gì để oán trách cô gái trước mặt khi nàng không yêu anh? Anh lấy quyền gì để ép buộc nàng vào một nghi lễ đính hôn khi người ta không muốn?
Ôn lại quãng đời tình ái của mình từ lúc trưởng thành, Danh tự thấy chưa bao giờ anh khổ sở và mất tự chủ trong vấn đề tình cảm như lúc này. Cái cảm xúc ấy nó có sức mạnh quá khốc liệt đến độ chi phối hoàn toàn tâm tưởng anh. Ngẫm nghĩ lại tự cổ chí kim, sức quyến rũ của nhan sắc người phụ nữ thật là khủng khiếp đã được truyền tụng qua bao đời. Như anh đây xưa nay có cao ngạo nghênh ngang bao nhiêu thì bây giờ cũng gục đổ dưới gót chân hồng của một cô gái liễu yếu đào tơ. Vậy mới khổ!
Thời gian trôi qua không biết bao lâu mà Danh vẫn loay hoay trong một đống suy tư ngổn ngang không đáp án. Nhìn lại thấy Nhật Hạ vẫn ngồi trên ghế kiên nhẫn chờ đợi. Đôi mắt nàng nhìn anh đăm đăm như nửa van lơn nửa trách móc. Danh thở dài ỉu xìu:
-Thôi được, chúng ta tạm không bàn đến chuyện đó. Chừng nào em vào học anh sẽ đưa đón em, vậy nhé? Anh đã xin phép và bác Thao cũng đồng ý như vậy. Mong rằng em sẽ mở lòng hơn đối với anh!
Nhật Hạ hiểu đây là một sự nhường bước của Danh, nhưng đổi lại kèm theo một thỏa hiệp là nàng đồng ý với việc đưa đón của anh những khi tới trường. Chưa gì anh đã đem cái uy của cha nàng ra làm lá chắn rồi. Chắc là Danh muốn hạn chế sự quen biết ngoài xã hội của nàng và muốn tạo một bức tường đề phòng đàn ông tiếp cận tán tỉnh nàng đây.
Thấy làm con gái khổ ghê chưa! Khi không như bị giam lỏng bởi một người đàn ông lạ hoắc lạ huơ, chẳng còn chút tự do muốn đi đâu thì đi nữa!
Thôi tạm thời cứ đồng ý đi cái đã. Điều quan trọng nhất là chưa bị vương vào cái vụ đính hôn đáng ghét kia là mừng húm rồi!
Lòng thật sự vui mừng khôn xiết, Nhật Hạ nở nụ cười thật tươi, rối rít:
-Em cám ơn anh Danh nhiều nhiều lắm.
Nãy giờ từ lúc vào nói chuyện Danh mới được thấy một nụ cười rạng rỡ thế này của Nhật Hạ. Nụ cười trên gương mặt nàng sáng ngời đẹp vô cùng khiến cho anh ngất ngây, nhưng trong bụng lại than thầm chỉ vì thoát được “cái ách” đính hôn do anh muốn áp đặt mà nàng mới có được nụ cười tươi ấy. Xem ra anh chưa mảy may bước vào được trái tim nàng, ít ra là trong hiện tại.
☘︎