← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 18

Chiều nay Quốc Tri lại dừng xe bên vệ đường trước cổng trường đại học của Nhật Hạ, ruột nóng bừng bừng thiếu điều muốn phát điên không biết chuyện gì đang xảy ra. Hai ngày liên tiếp anh không thấy Nhật Hạ ra về. Lẽ nào nàng không đến lớp, vì nguyên do nào? Chẳng lẽ nàng bị bệnh, hay một điều gì khác nữa đang xảy ra? Trên gương mặt chất phác mà cũng rất cương trực của chàng trai trẻ khắc sâu nét ưu tư sầu muộn.

Theo đúng như những gì Quốc Tri được biết thì chỉ chưa đầy hai tuần nữa thôi lễ hỏi giữa Danh và Nhật Hạ sẽ diễn ra. Lần gặp nhau gần đây trong quán nước sau hơn ba năm dài, hai đứa đã hiểu rõ lòng nhau, cho nên dù phong ba bão tố đang giăng giăng phía trước, cảm giác yêu và được yêu khiến cho cả hai có một niềm tin và hạnh phúc dạt dào.

Hôm ấy nàng đã trấn an anh đừng nên lo nghĩ, nhưng làm sao anh không lo lắng cho được khi nàng chẳng hề tiết lộ với anh một phương cách nào khả thi thuyết phục. Mà nếu như không có giải pháp thì nàng kể như sẽ là vợ của Danh nay mai. Cảm giác sẽ mất đi người mình yêu vĩnh viễn khiến anh đứng ngồi chẳng yên, rồi bây giờ nàng lại không đến trường. Chuyện này kế tiếp chuyện kia. Bao nhiêu thắc mắc và lo toan chập chùng như một màu tro phủ mờ phía trước, chẳng biết phương hướng nào mà lần.

Chỉ còn cách là Quốc Tri phải đến nhà tìm nàng. Ngôi biệt thự xa hoa đó là nỗi ám ảnh của anh, ngọt ngào có mà cay đắng cũng đầy. Những kỷ niệm về Nhật Hạ dù chỉ trong đôi lần ít ỏi gặp gỡ là những ấn tượng êm đềm khó phai nhất trong tim. Còn thái độ ghẻ lạnh của bà Xuân lại là những vết thẹo khó lành cho lòng tự trọng. Muốn đến tìm thăm xem nàng ra sao, nhưng lại vô cùng khó chịu ngại ngùng nếu phải tiếp xúc với cha mẹ nàng! Phải làm sao đây cho phải!

Cũng nhờ lần gặp lại ấy mà Quốc Tri mới nhận ra tình yêu của anh dành cho Nhật Hạ đã vượt qua khả năng trí óc anh có kể khống chế. Nó không chỉ đơn thuần là một sự rung động vu vơ rồi dễ dàng rơi vào quên lãng. Phải, anh đã cố sức quên. Anh đã tự huyễn hoặc mình rằng bụi thời gian có thể chôn lấp đi tất cả. Nhưng rồi anh đã phải khuất phục trước tiếng nói thiêng liêng từ trái tìm mình. Gặp lại nàng như khơi dậy ngọn lửa yêu thương đã được nhen nhóm lên một cách hết sức tự nhiên trong sáng từ dạo ấy để rồi cứ tiếp tục cháy đỏ trong lòng anh.

Đang chìm đắm trong suy tưởng thì Quốc Tri chợt thấy một người đàn ông dáng dấp quen thuộc đang thả bộ thong thả ra hướng cổng trường. Nhìn lại thì ra đó là Tân, người thầy cũ của anh lúc còn ở phổ thông. Tân cũng vừa nhận ra Quốc Tri đang ngồi trên yên chiếc xe đạp tựa vào một thân cây. Quốc Tri bước xuống xe cúi đầu chào:

-Dạ chào thầy. Thầy khỏe chứ ạ?

Một câu hỏi xã giao rất bình thường thế này nhưng thật ra vô cùng khó để nói sao cho đúng với thực trạng của Tân trong thời gian qua. Về thể chất anh vẫn bình thường chẳng bệnh hoạn gì, nhưng với một trái tim thất tình rướm máu và một tâm hồn u uất nặng sầu, anh có thể gọi là khỏe hay không nhỉ?

Từ ngày cô học trò xinh đẹp và trong sáng nhí nhảnh như con chim nhỏ ấy ra trường mất bóng, sân trường đối với Tân dù vẫn đông đúc nhộp nhịp với bao nhiêu học trò sao bỗng mất đi cái linh hồn. Nàng đã đem theo trái tim anh. Anh chỉ còn lại đây với một cái xác cùng một nỗi buồn chua cay không bờ bến.

Lần cuối Tân gặp Nhật Hạ là cái ngày bế giảng năm ấy. Từ văn phòng mình trên lầu cao nhìn xuống thấy nét mặt đằm thắm của nàng khi gặp Quốc Tri, Tân đắng lòng nhận ra mình là một kẻ thua tình. Vốn đã có thành kiến với Quốc Tri từ trước, nay vì sự trớ trêu của định mệnh đưa đẩy khiến cho hai người bỗng trở thành tình địch trong một tình huống chẳng thể ngờ, Tân càng cay cú Quốc Tri hơn nữa.

Nghe có vẻ kỳ cục, nhưng làm thầy với tuổi đời kinh nghiệm dày dạn mà lại thua thằng học trò ranh trong việc chinh phục một cô nữ sinh thì bể mặt đáng hổ thẹn quá. Cái tự ái ngùn ngụt nảy sinh trong Tân là điều dễ hiểu.

Nhưng Tân chắc chắn không biết một điều rằng Quốc Tri chưa từng có chủ tâm chinh phục hay tranh giành Nhật Hạ với bất cứ ai. Nếu có chăng thì anh chỉ ngay từ đầu nhắc nhở mình không nên tơ tưởng gì đến nàng, khi nhận ra thân phận nghèo khổ của mình và sự chênh lệch quá xa giữa hai cảnh đời. Tình cảm giữa hai người bạn ấy nảy nở một cách nhẹ nhàng, lặng lẽ mà hết sức tự nhiên thuần khiết, bắt nguồn từ sự đồng cảm và rung động giữa hai tâm hồn. Nó giống như một nụ hoa dại tự nở rộ trên mảnh đất hoang, chẳng cần bàn tay ai tác động gieo trồng, vậy mà vẫn đẹp đẽ ngát hương một cách lạ kỳ!

Bản năng thì xúi giục một sự lạnh lùng cay nghiệt khi gặp lại đứa học trò cũ, nhưng lý trí thì bảo Tân hãy cư xử một cách đúng mực với tư cách của một người thầy. Anh cười khẽ gật đầu:

-À chào em. Lâu quá không gặp lại, em cũng bình thường chứ?

-Dạ em cũng thường thầy ạ.

Quốc Tri đang thắc mắc tự hỏi Tân đang làm gì mà có mặt ở trường lúc này. Thật ra hôm nay Tân có một cuộc họp mặt giữa những cựu sinh viên đã từng tốt nghiệp từ trường đại học này. Gặp lại các bạn học cũ Tân thấy đa số đều đã yên bề gia thất, chỉ riêng anh nằm trong một thiểu số rất nhỏ còn lông bông. Tự nhiên anh lại nhớ đến cô nữ sinh ấy và cuộc tình đơn phương vô vọng của mình mà không khỏi bật ra một tiếng thở dài.

Tình cảm của cô giáo Liễu đồng nghiệp dành cho anh vẫn nồng nàn. Sao anh lại mãi hững hờ với một tình yêu chân thành như thế, mà cứ tơ tưởng chi đến một người không thuộc về mình? Thật là khổ!

Tân hỏi một câu cho có:

-Em cũng học trường này hả Tri?

-Dạ không thầy ạ. Em chờ bạn thôi!

Hơn ba năm Tân không biết tin tức gì về cô nữ sinh anh yêu, và tất nhiên làm sao biết chuyện giữa nàng và Quốc Tri đến đâu rồi. Không dằn được sự tò mò, Tân nhẹ giọng hỏi thăm:

-Lâu nay em có thường gặp Nhật Hạ không? Em ấy thế nào rồi?

Quốc Tri chép miệng thành thật:

-Dạ em cũng lâu lắm rồi không liên lạc. Gần đây mới gặp lại thì nghe nói có người sắp sửa hỏi cưới Hạ.

Tân buộc miệng hỏi:

-Ai thế?

-Dạ, là một doanh nhân giàu có tài giỏi, con trai một người bạn thân của ba bạn ấy.

Dù biết mình không hy vọng gì có được Nhật Hạ, nghe nói vậy theo phản ứng tự nhiên của tình cảm Tân bỗng chìm vào một bể tiếc nuối vô biên. Anh tự suy đoán cái việc “coi mắt” mà Nhật Hạ đề cập lúc xưa ấy có lẽ không thành rồi, và cuộc tình học trò trẻ dại của nàng với Quốc Tri cũng đã chẳng đi tới đâu.

Sự đồng cảm giữa hai gã đàn ông đều thất tình một cô gái khiến cho Tân bớt đi cái ác cảm đối với Quốc Tri phần nào. Anh buồn buồn:

-Nhật Hạ là một cô nhỏ hết sức đặc biệt, đầy cá tính. Tôi mong em ấy được nhiều hạnh phúc. Nếu em có gặp lại em ấy cho tôi gởi lời chúc như vậy.

Nhưng tiếc thay hạnh phúc là thứ hết sức mơ hồ mong manh mà cô gái ấy chẳng biết bao giờ mới gặt hái được. Trong lúc nơi đây có hai người đàn ông đều tha thiết yêu nàng đang trao đổi một cách khá nhạt nhẽo, mỗi người mang nặng niềm ưu tư riêng nhưng đều dành cho nàng, thì Nhật Hạ đang vất vưởng trong một tương lai vô định mù mịt.

Tối hôm ấy sau khi gặp gỡ Danh một cách bất chợt trong quán nước, Nhật Hạ quyết định có một cuộc nói chuyện cùng hai vị song thân để một lần nữa xác định quan điểm của mình, nhưng lần này sẽ dứt khoát đâu ra đó.

Nhật Hạ không ngờ cha mẹ mình đã biết trước mọi chuyện, vì Danh sau khi về đã lập tức gọi điện báo cáo một cách khéo léo với ông Thao thái độ chống đối của cô vợ sắp cưới của anh, hay ít ra là như vậy theo cách nhìn của Danh.

Dĩ nhiên ông Thao nổi đóa lên ngay vì tức giận đứa con gái bướng bỉnh khó bảo của mình, dự định tối hôm ấy sẽ rầy la nàng thật đích đáng. Kết quả là một bầu không khí căng thẳng như dây đàn chẳng dễ chịu gì cho ai.

Cũng như lần trước, trong căn phòng riêng rộng lớn của hai vợ chồng ông Thao, Nhật Hạ ngồi khép nép trên chiếc ghế nệm. Ông Thao lớn tiếng mở màn ngay:

-Còn chỉ hai tuần là lễ hỏi mà anh Danh mới than phiền con cứ khăng khăng chống đối, khiến bên gia đình bác Ninh muốn điên đầu. Con học cái thói ương ngạnh mất dạy như thế từ hồi nào vậy Hạ?

Nhật Hạ thầm kinh hãi trước lời lẽ gay gắt khác thường của cha. Nàng lặng im một chút rồi lễ phép trình bày:

-Dạ, con đã nói nhiều lần là con không hề yêu anh Danh, nên con không thể chấp nhận chuyện cưới xin của anh ấy. Tại vì ý kiến của con không được tôn trọng nên con mới phải thưa tới thưa lui chứ nào phải con lì lợm khó bảo đâu ạ!

Ông Thao quắc mắt:

-Láo toét! Ta và mẹ con tìm được nơi đàng hoàng tử tế mới nhận lời gả chồng cho con. Đã lì lợm lại còn không nhận. Sau này có được một tấm chồng giàu sang danh giá chính là con được nhờ chứ không phải chúng ta đâu, rõ chưa?

Đôi môi mím lại như bất phục, Nhật Hạ lý luận:

-Con cám ơn ba mẹ đã luôn lo nghĩ cho con, nhưng trong trường hợp này con xin được từ chối. Con nghĩ nó cũng tương tự như ba mẹ biết có một món ăn ngon bổ dưỡng có thể đem lại lợi ích cho con, nhưng con không thích món ăn ấy thì vẫn có quyền từ chối không ăn, đúng không ạ?

Không ngờ đứa con gái nhỏ của mình lại dám tranh luận thẳng thắn như vậy, ông Thao trợn mắt nhìn vợ. Xưa nay Nhật Hạ tuy bướng bỉnh mè nheo với ông bà nhưng chung cuộc vẫn thường phục tùng những yêu sách của hai người. Mặc dù tự sâu trong tâm tưởng có nhiều khi bất đồng xảy ra, nhưng vì thấy nó chưa có gì quá đáng nên nàng vẫn miễn cưỡng chiều theo cho vừa ý cha mẹ.

Hừ, lần này thì nó kiên quyết cưỡng lại, rồi còn đưa ra lý lẽ này nọ. Rõ ràng con bé đã lớn. Nó không dễ dàng chấp nhận sự xếp đặt của người lớn nữa rồi.

Bà Xuân chép miệng khó chịu:

-Con lý sự cùn rồi Hạ à! Món ăn không thích món này còn có món khác, còn lấy chồng là chuyện vô cùng hệ trọng chỉ có một lần trong đời, đâu phải chuyện đơn giản mà con lại đem so sánh với món ăn. Con lớn rồi mà sao không chịu hiểu tấm lòng của ba mẹ!

Nhật Hạ khẽ lắc đầu, vẫn nhũn nhặn:

-Chính vì đây là chuyện hệ trọng cả đời nên con càng phải nghiêm túc, càng không thể nhắm mắt đưa chân nhận lời lấy một người mà con không hề có tình cảm, và ngay cả sự tôn trọng cũng đã mai một đi nhiều.

Ông Thao nóng nảy quát:

-Thằng Danh là một thanh niên học cao chững chạc có tư cách, lại đã nhẫn nại chờ con đến hơn ba năm, dù nó có thể xin cưới ngay từ đầu. Một thanh niên tử tế như vậy có gì mà con không tôn trọng?

Đôi môi hồng nhếch lên, Nhật Hạ chua chát:

-Một người đàn ông đủ hết điều kiện như thế mà phải cậy vào lời hứa của cha mẹ một đứa con gái nhỏ hơn mình cả mười tuổi để ép cô ta làm vợ, trong khi cô ta đã năn nỉ đến cạn lời xin buông tha. Chắc anh ta rất cao ngạo nghĩ rằng mình đã nhắm đứa con gái nào thì cô ta sẽ đương nhiên mừng húm để nhận lời lấy anh ta. Lần này gặp con không được nên mới dựa hơi người lớn. Yêu đương gì kiểu đó, chỉ là sự ích kỷ to tướng! Xin lỗi ba mẹ, con không nể trọng người như vậy được.

Tới đây đến lượt bà Xuân lớn tiếng:

-Thôi đủ rồi! Thằng Danh không đáng để cho con nể trọng, chẳng lẽ một thằng cu li đạp xích lô nghèo mạt rệp đáng cho con tôn trọng sao? Thật là u mê!

Tròn xoe đôi mắt, Nhật Hạ kêu lên:

-Mẹ nói vậy nghĩa là sao?

Bà Xuân bĩu môi mát mẻ:

-Con đừng làm bộ với ba mẹ nữa! Anh Danh nói đã bắt gặp con hẹn hò với một thằng đạp xích lô nào đó. Nếu mẹ đoán không lầm thì cũng là cái thằng hồi trước đến nhà mình chứ chẳng ai vào đây.

Ông Thao nghe đến đây trợn to mắt quay sang vợ hỏi dồn:

-Nó là ai mà đã đến nhà mình, hồi nào, sao anh không nghe nói?

Bà Xuân tặc lưỡi giải thích:

-Là một đứa học cùng lớp với con Hạ nhà mình hồi còn ở phổ thông. Nó có chở con Hạ về một lần lúc bị trúng mưa. Còn một lần khác nó tới nhưng em chỉ nghe nói chứ không gặp mặt.

Nhật Hạ hiểu ra Danh đã ton hót tất cả với cha mẹ mình về Quốc Tri để thủ lợi, lòng chợt dậy lên một sự khinh bỉ tràn trề. Hôm ấy khi đưa nàng về Quốc Tri không hề đề cập một lời xắt xéo nào về Danh, và cũng không căn vặn tra hỏi nàng đã nói gì riêng với anh ta. Phong thái của Quốc Tri đã thể hiện sự tế nhị, hiểu biết và tôn trọng nàng, hoàn toàn đối ngược với hành vi của Danh. Rõ là một người thành đạt dư giả về vật chất chưa hẳn đã có nhân cách tốt hơn một người lam lũ nghèo nàn.

Giọng chán nản, Nhật Hạ có chút mai mỉa:

-Anh Danh đem cả chuyện đó ra kể với ba mẹ nữa à?

Bà Xuân lườm con gái:

-Bắt gặp vợ sắp cưới của mình ngồi trong quán với một kẻ thấp kém như vậy, bộ nó không có quyền phàn nàn à? Danh nó đã rất điềm tĩnh và lịch sự mới không mắng cho con và thằng ấy một trận ngay tại chỗ đó!

Nhật Hạ đỏ bừng mặt vì giận, giọng sang sảng:

-Mẹ nói vậy chẳng khác nào con là loại con gái trắc nết hư thân. Con xin thưa rõ đây anh Danh chẳng là gì của con cả. Con là một người tự do nên có quyền gặp gỡ bạn bè trong phạm vi đúng chuẩn mực. Con tự thấy chẳng làm gì sai trái hết.

Ông Thao gầm lên:

-Im miệng! Ta đã hứa gả mi cho nó, thì có nghĩa nó đã là chồng chưa cưới của mi. Mi không được tùy tiện gặp gỡ đàn ông nếu nó không cho phép. Hiểu chưa?

Nhật Hạ cúi đầu nhìn đăm đăm vào một điểm vô nghĩa trên nền nhà được lát bởi mặt thảm dày sang trọng, giọng nhẹ nhàng nhưng nghiêm nghị từng chữ:

-Con xin lỗi, con là con người chứ không phải đồ vật. Về mặt đạo đức, con có một tâm linh bình đẳng như tất cả mọi người. Về mặt xã hội, con là một người đã đủ tuổi trưởng thành. Con không chấp nhận cách đối xử đó. Mặt đạo mặt đời đều không hợp lý.

Chỉ thẳng ngón tay vào mặt con gái, ông Thao rít giọng:

-Mi nói gì, dám chống lại cả ta sao?

Nhắm mắt lại rồi thở ra một hơi, Nhật Hạ nhỏ nhẹ mà cương quyết:

-Xin ba đừng nóng giận! Con không thể chìu theo ý ba mẹ lần này. Con nhất định không lấy anh Danh đâu!

Giọng run run vì bực, bà Xuân hoạnh họe:

-Chứ bộ con định sẽ lấy cái thằng đạp xích lô bần cùng ấy sao? Đừng nghĩ chuyện hoang đường nữa! Mẹ không bao giờ chấp nhận một đứa con rể như nó đâu.

Đôi mắt vẫn nhắm lại như chẳng muốn thấy tương lai mịt mù phía trước, Nhật Hạ tự ngạc nhiên sao nãy giờ nàng vẫn chưa rơi lệ. Có cô gái nào trong tình cảnh này mà không khóc đớn khóc đau không nhỉ, hay là bao nhiêu nước mắt ấy đã đổ ngược vào tim nàng cả rồi! Trước mặt đây là hai vị sinh thành đã nâng niu chăm bẵm nàng như một công chúa, vậy mà sao chỉ vì muốn gả chồng cho nàng theo ý của hai vị mà lại đẩy con gái mình vào cảnh đau khổ đến vỡ tim thế này!

Điều gì sai lầm đã xảy ra mà nên cớ sự này? Phải chăng vì một lối suy nghĩ xưa cũ đã lỗi thời của người lớn, hay là một sự quan tâm sai lạc quá đáng đến mức cực đoan, muốn con gái mình không chọn nhầm đối tượng mà xô đẩy nó vào một cuộc hôn nhân cưỡng bức không tình yêu. Như vậy lợi ích tương lai đâu chưa kịp thấy thì đã thấy sầu thương chất ngất chập chùng ngay hiện tại rồi!

Mở mắt ra nhìn mẹ thật buồn, Nhật Hạ trầm giọng:

-Mẹ, con lớn rồi, con biết suy xét và chịu trách nhiệm về đời mình. Xin mẹ đừng làm khổ con nữa! Quốc Tri là một người có nhân cách rất quý. Con không hiểu sao mẹ cứ nặng lời chà đạp anh ấy!

Bà Xuân bực dọc:

-Còn mẹ thật không hiểu cái thằng khố rách áo ôm ấy có gì sáng giá mà con bênh nó!

Nhật Hạ cụp đôi mắt xuống, lòng buồn mênh mông. Mẹ mang một định kiến quá nặng với cái thân phận nghèo khổ của Quốc Tri nên đâu thấy được những nét đẹp tâm hồn của anh ấy. Một thoáng hoài niệm chợt lướt qua tâm tư nàng. Thời ấy còn đi học Quốc Tri sống rất hết lòng với bạn bè. Lúc đầu có một số đứa khi dể anh bị lưu ban tỏ thái độ không đẹp, vậy mà khi có chuyện với bất cứ ai anh đều không nề hà xông xáo giúp đỡ. Ai có cám ơn hay không anh cũng chẳng màng. Anh nghèo thật nhưng tấm lòng đối với người khác thì lại rất tràn đầy.

Rồi một lần Nhật Hạ nhớ khi đến tìm chở bé Thảo Ly đi chơi. Đang rảo bước trên hành lang dẫn đến căn hộ của hai anh em Quốc Tri thì thấy có một bà cụ cỡ đâu bảy mươi tuổi đang đứng lò dò trước cửa nhà anh. Nhật Hạ chẳng biết bà ta là ai nên cũng đứng im chưa dám gõ cửa. Hai người một già một trẻ thắc mắc nhìn nhau. Nhật Hạ đang tần ngần chưa kịp chào hỏi gì thì bà cụ đã lên tiếng trước:

-Cô chắc là tìm cậu Tri ở đây phải không? Cô là bạn gái của cậu ấy có đúng không?

Đôi má chợt đỏ hồng lên vì câu hỏi bộc trực quá “kỳ cục” của bà cụ, Nhật Hạ ấp úng:

-Dạ…, thật ra cháu…

Nàng đang tính thanh minh là chỉ đến tìm bé Thảo Ly, nhưng bà cụ đã cười móm mém tiếp:

-Cô đẹp quá, rất xứng đôi với cậu Tri! Cậu ấy là một thanh niên hiền lành rất tốt bụng!

Hơi tò mò, Nhật Hạ ý tứ hỏi thăm:

-Dạ thưa, cụ là bà của Quốc Tri phải không ạ?

Bà cụ cười xòa, phẩy tay:

-Đâu có, tui là hàng xóm với cậu ấy thôi, đâu có bà con gì đâu. Nhà tui ở đàng kia kìa…

Vừa nói bà cụ vừa đưa tay chỉ hướng cuối dãy hành lang, đoạn hăng say kể tiếp:

-Tui mới dọn đến đây một năm nay thôi. Con cháu sống riêng hết chỉ còn cái thân già ở một mình. Khi nào nhà cửa có chuyện, cháy bóng đèn, hư bếp điện, bàn ghế gãy hay long ốc, cậu Tri đều đến làm giúp cho tui hết, rất nhiệt tình lễ phép, mà chẳng chịu lấy công cán gì. Rồi hôm trước thằng Cui con bà Sáu tầng trên đi chơi đâu bị lạc, cậu Tri chạy xích lô suốt buổi chiều về nghe nói là lập tức lấy xe đạp khắp nơi phụ bà con đi tìm thằng nhỏ. Đến tối thì may sao tìm ra nó. Bởi vậy tôi quý cậu ấy vô cùng.

Từ những gì mình quan sát được, Nhật Hạ đã nhận ra bên trong cái cơ hàn về vật chất của người bạn ấy là một tâm hồn thật đẹp. Phải chi mẹ cũng thấy được cái nhân cách cao quý của anh thì hay biết mấy!

Tiếng ông Thao cất lên kéo Nhật Hạ về lại hiện thực. Ông không quát tháo nữa nhưng chất giọng trở nên lạnh lùng rắn đanh:

-Không dài dòng lôi thôi nữa! Ba đã hứa với bác Ninh, lời hứa đó không bao giờ thay đổi. Tới ngày đã dự định, đám hỏi giữa con và Danh sẽ xảy ra. Ý ba đã quyết. Con về phòng đi!

Nhật Hạ vẫn ngồi im, lời nàng thốt ra nhẹ nhàng nhưng hết sức rành mạch:

-Con xin phép không dự lễ hỏi nào hết. Con xin lỗi ba trước!

Ông Thao nghiến răng trèo trẹo như cố giằng cơn tức đang dâng cao ngất ngưởng trong lòng. Chưa bao giờ ông nghĩ đứa con gái bé bỏng này lại dám cả gan trái ý ông một cách quyết liệt đến thế này. Chẳng lẽ nuôi nó lớn lên để cho nó trở thành ngang ngạnh bướng lì hết dạy nổi!

Nghiêm nghị nhìn vào mặt con gái, ông Thao gằn gằn:

-Con đã được dung túng cưng chiều từ nhỏ, đầy đủ cơm no áo mặc nhung lụa không thiếu thứ gì, nên con không thể hiểu cuộc sống mưu sinh nó phức tạp đến mức nào. Tình yêu không thể chỉ uống nước lã với nhau mà sống đâu. Thực tế chút đi, đến chừng nghèo khổ ôm bụng đói lại gắt gỏng khấu ó nhau ngay!

Nhật Hạ lặng thinh suy gẫm. Nàng nhận ra cha mình có cái lý của ông. Tuy nàng chưa từng phải vật lộn với cuộc sống sinh nhai nhưng không có nghĩa là nàng hoàn toàn ngu ngơ về những cái vất vả của cơm áo gạo tiền. Cuộc sống của chàng trai ấy, người nàng yêu chẳng phải là một bằng chứng sống hết sức rõ ràng trước mắt sao! Chẳng phải vì nhận thức được những phức tạp của cuộc sống mà nàng vẫn ráng học tốt, nhằm có một nghề ổn định để có thể tự nuôi thân mà không phải dựa vào tài sản của cha mẹ đó sao!

-Dạ, con hiểu! - Nhật Hạ nhỏ giọng.

Ông Thao dựa vào lưng ghế, rắn giọng:

-Hiểu rồi thì đừng ương ngạnh nữa! Hãy bằng lòng với Danh vì anh ta sẽ là một điểm tựa vững chắc cho con. Một đứa con gái cứng đầu ương bướng như con cần người đàn ông chín chắn như vậy.

Mím chặt môi, Nhật Hạ kiên quyết lắc đầu:

-Dạ điều đó thì con không thể, xin ba đừng ép con nữa!

Tức quá chịu không nổi, ông Thao đập bàn quát lớn:

-Sao mi cứ một mực chống đối ta mãi thế? Nuôi cho lớn khôn rồi bây giờ cãi tay đôi với ta à? Đồ thứ con bất hiếu!

Nhật Hạ điềm đạm lý luận:

-Thưa ba, con tự thấy chưa từng làm điều gì bất kính vô đạo với ba mẹ. Còn chuyện hôn nhân ba mẹ ép buộc thì con không thể nghe theo được!

Cất gót rời khỏi chiếc ghế, ông Thao thọc một tay vào túi quần rồi lầm lì đi đi lại lại trong phòng. Từng bước chân chầm chậm thật nặng nề. Hình như ông đang cân nhắc một điều gì rất dữ dội. Quả nhiên ông đột ngột dừng lại phán một câu nảy lửa, mắt ông long lên giận dữ:

-Hãy nghe cho rõ đây! Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Ta là chủ cái gia đình này. Ta đã chọn Danh là con rể của ta. Hoặc là thuận theo ta lấy Danh, còn nếu chống lại làm mất mặt ta vì thất hứa với bạn bè thì hãy xéo ra khỏi nhà ngay đi đâu thì đi. Ta và mẹ sẽ không đếm xỉa gì đến mi nữa.

Bàng hoàng, Nhật Hạ ngẩng mặt lên run giọng:

-Ba, ba nỡ ép con tới tận đường cùng như vậy sao?

Ông Thao lạnh băng:

-Đừng nói với ta lời lẽ đó! Nếu mi cả gan cứng đầu chống lại cha mẹ, để ta xem mi có tự sống được mà không cần sự bảo bọc của cái nhà này không.

Khi nói ra câu này, ông Thao thực sự chỉ muốn dùng biện pháp cuối cùng răn đe để dọa cô con gái khó bảo thôi, bởi ông không tin với cuộc sống đã quen nhung lụa từ bé Nhật Hạ lại dám đánh đổi tất cả vì cái mà ông cho là ngông nghênh xốc nổi của nàng. Ông tự tin nhất định con gái sẽ quy thuận.

Đúng là trẻ con nông nổi, đường cái rộng rãi không đi lại chọn ngõ hẹp nhiêu khê. Cha mẹ thương thấy trước một tương lai êm đềm hạnh phúc, sắp xếp cho hết mà nó cứ khăng khăng chống lại. Có đáng giận không chứ!

Còn Nhật Hạ cũng choáng váng chông chênh tựa như mặt đất dưới chân đang rung rinh sụp đổ. Nàng không thể tin chỉ vì một lời nói mơ hồ với một người bạn không máu mủ mà cha mình lại đành đoạn bỏ rơi con gái ruột của mình. Điều này nàng không thể tìm được một lý giải nào khả thi nhất trong tầm hiểu biết của mình để thông hiểu.

Vẫn chưa hết ngỡ ngàng, Nhật Hạ nhìn hết bà Xuân rồi đến ông Thao bằng đôi mắt thất thần như thể vừa nghe nhầm, giọng lạc đi:

-Ba thực tình… muốn đuổi con ra khỏi nhà, chỉ vì con không muốn lấy anh Danh hả ba?

Ông Thao khì mũi, phẩy tay:

-Hãy nhớ ngày nào còn ở với gia đình thì phải biết nghe lời người lớn. Còn muốn làm theo ý mình thì cứ việc cút ra ngoài tự lập.

-Dạ con hiểu rồi! Xin phép ba mẹ con về phòng.

Nhật Hạ cúi mặt đáp nhanh, lòng buồn tênh đến gần như tê liệt. Có nằm mơ nàng cũng không tưởng tượng nổi cha mình lại cắt lìa tình thâm chỉ vì nàng dứt khoát cự tuyệt việc hôn sự với Danh. Xưa nay cha nàng nổi tiếng cứng rắn gia trưởng, nhưng tới mức độ này thì nàng cũng chẳng ngờ. Cái sĩ diện của ông thật quá lớn đến kỳ dị.

Giờ đây bị bức bách vào đường cùng, tính bướng bỉnh và lòng tự ái trào dâng cuồn cuộn, Nhật Hạ mím môi quay bước về phòng mà lòng ngổn ngang tơ rối. Ngoài kia trời đã tối hẳn, bóng đêm bao phủ khắp vạn vật, cũng như một màu đen giăng giăng trước mặt cô gái trẻ trong một khúc ngoặt nghiệt ngã của đời mình.

☘︎