← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 19

Sáng hôm sau ngày cuối tuần nên ông bà Thao thức dậy hơi muộn. Không nghe tiếng hát nghêu ngao nho nhỏ như thường lệ từ phòng cô con gái út cưng vọng sang, như có linh tính gì bà Xuân tốc chăn chạy vội sang thì khám phá ra Nhật Hạ đã rời nhà tự lúc nào.

Nhìn căn phòng của đứa con gái tất cả đều còn nguyên như cũ nhưng lạnh lẽo lạ thường vì vắng bóng nó, bà Xuân nghe một nỗi buồn se sắt thấm ngập tim mình.

Tự sâu trong đáy lòng bà thương Nhật Hạ vô hạn. Cô con gái này bà đã nâng niu cưng quý như ngà như ngọc từ lúc mới thụ thai. Bà luôn xem Nhật Hạ là món quà thiêng liêng vô giá mà bề trên đã ban tặng cho hai vợ chồng.

Vì quá thương con bà đã đồng ý cùng chồng dựa vào một lối cực đoan xưa cũ để chọn cho nàng một tấm chồng danh giá giàu sang, mong sao đời con gái mình được rỡ ràng sung sướng. Gì chứ cái cảnh làm dâu và bị nhà chồng chì chiết hà khắc bà đã nghe thấy nhiều nên rất ớn. Không đời nào bà muốn cục cưng của mình phải rơi vào cái cảnh làm dâu như thế.

Gả con gái cho Danh, bà tin tưởng ông bà Ninh là bạn bè thân quen biết lâu năm dù sao cũng nể mặt, nhất định sẽ không dám ngược đãi hành hạ con mình.

Bà đâu ngờ Nhật Hạ lại dám chọn giải pháp ra đi trước áp lực của cha, chứ tuyệt đối không chấp nhận bị ép duyên. Chẳng lẽ mình đã sai rồi hay sao? Mình đã quá coi nhẹ tình cảm riêng của nó rồi! Muốn cho con có một tương lai an nhàn tốt đẹp mà lẽ nào lại khiến cho nó phải uất ức đau khổ thế này!

Ông Thao chỉ đứng yên bên cạnh vợ nhìn căn phòng con gái, mặt thoáng chùng xuống một chút rồi đanh lạnh lại ngay. Giọng bà Xuân rưng rưng:

-Con Hạ nó đi thật rồi anh ơi! Sao lại đến nông nổi này hả anh? Mình thương con hay đang hại con đây!

Khoát tay một cách tự tin, ông Thao trấn an vợ:

-Tánh nó ương ngạnh đã quen nên làm nư vậy đó mà. Chừng vài bữa chịu cực không nổi thế nào nó cũng về thôi!

Bà Xuân đưa tay quệt nước mắt, tấm tức:

-Anh sinh ra con mà không hiểu tính con. Chính vì nó rất lì và bướng nên sẽ không khi nào chịu về đâu, trừ khi mình không bắt nó lấy thằng Danh nữa. Trời ơi, chắc mình sai thật rồi anh ạ! Ngoài đời nó lấy gì mà sống? Rồi kẻ xấu bọn lưu manh, tú bà ma cô, đầu trâu mặt ngựa hãm hại con bé thì sao đây? Nó có chuyện gì làm sao em sống cho nổi hả anh!

Nói đến đó bà nghẹn lời không nói thêm được nữa. Ông Thao nghiêm giọng bảo vợ:

-Nó dám cãi lời cha mẹ tự ý bỏ đi, thật là to gan! Cha mẹ dạy không nghe, hãy để cho đời dạy nó. Không cần phải lo nhiều!

Bà Xuân biết chồng đang nóng nên chẳng dám nói gì thêm, nhưng trong lòng bất an chua xót vô cùng tận.

Trong lúc đó tại nhà My Trúc, Nhật Hạ đang ngồi ủ rũ trong một tâm trạng chán chường lẫn đau đớn tột độ. Có ai ngờ một cô gái được cưng như công chúa như nàng lại bây giờ lưu lạc không một xu dính túi. Ngẫm nghĩ những gì xảy ra mà Nhật Hạ vẫn không khỏi bàng hoàng.

Nguyên căn từ đâu khiến nàng sa vào hoàn cảnh này? Tại Danh và tình yêu si mê của anh ta ư? Tại lời hứa hôn tùy tiện của những người lớn? Tại tính sĩ diện và sự hà khắc của cha nàng? Tại nàng cứng đầu không phục lối ép gả? Hay tại định mệnh?

Có lẽ là tại tất cả, mà bây giờ nàng là nạn nhân trực tiếp khốn khổ đang phải đối phó với mọi hệ lụy!

Giờ phải làm sao đây? Chuyện học còn dang dở, nghề nghiệp lại chưa có, lấy gì tự nuôi thân? Khi bước chân ra khỏi nhà Nhật Hạ đang trong cơn quẫn trí, chỉ đơn giản muốn tìm đến My Trúc lánh tạm vì nhà cô chỉ có hai mẹ con khá thoải mái. Ba cô còn sống nhưng đã bị mẹ cô ly thân mấy năm nay vì bản tính ông đam mê sắc dục không bỏ được. Mẹ My Trúc hiền lành lại rất quý bạn con mình, nên Nhật Hạ cảm thấy tự nhiên thoải mái khi đến tá túc nhà cô.

Chợt liên tưởng tới hoàn cảnh của Quốc Tri với thêm một cô em gái nhỏ để coi sóc, vừa nuôi thân vừa nuôi em, lúc này Nhật Hạ mới càng thông cảm cái khó nhọc và ý chí của anh ghê gớm. Một chàng trai đầy nghị lực và nhân cách như vậy sao mẹ lại có thành kiến nhỉ? Chỉ tại anh nghèo khổ lam lũ thôi sao? Nếu như Danh sinh ra vào hoàn cảnh đen điu như vậy, có chắc anh ta làm được những gì như Quốc Tri không?

Nhật Hạ bâng khuâng suy tưởng rồi bất giác thở dài. Một chút vấn vương về người yêu dấu ấy trong lúc buồn đau chợt đem lại cho nàng cảm giác ấm áp nguôi ngoai.

Ngồi cạnh đó My Trúc cũng buồn hiu cho hoàn cảnh thê thảm của nhỏ bạn. Cô tư lự:

-Tao không ngờ hai bác lại cứng rắn bắt mày phải lấy ông Danh cho được. Đời chẳng ai ngờ một tiểu thư như mày mà phải đi lang thang… Bây giờ mày tính sao đây Hạ? Mày có thể ở tạm chỗ của tao, nhưng rồi còn tương lai, rồi chuyện học hành của mày nữa chứ?

Đó quả là những điều nan giải mà Nhật Hạ chưa có đáp án. Lắc đầu ủ dột, nàng đáp:

-Thật tình tao cũng chưa biết tính sao nữa mày ạ! Tối qua ba tao đuổi, tao tự ái quá với lại cũng chẳng còn chọn lựa nào nên đi thôi, chứ đã kịp suy tính gì đâu. Nhưng có lẽ… tao sẽ đi tìm việc làm.

My Trúc nhăn trán ái ngại:

-Làm gì bây giờ? Mình chưa tốt nghiệp có nghề ngỗng gì đâu, mày lại không quen chịu cực có kham nổi không?

Hít vào một hơi thật sâu, Nhật Hạ buồn buồn:

-Không quen cũng phải ráng. Giờ tao đâu còn như trước nữa. Chắc vào văn phòng giới thiệu việc làm sinh viên hay đọc báo rao vặt tìm việc làm thôi, gì cũng được miễn là lương thiện.

Nói tới đó tự dưng Nhật Hạ thấy một sự tủi thân ngút ngàn từ đâu ùa tới, giọt sầu dâng lên ướt mi không sao kềm được. Nàng quay đầu đưa tay quệt mắt. My Trúc nhìn thấy hết, ngậm ngùi thương bạn khôn xiết mà chẳng biết nói sao cho vơi. Xưa giờ nó sướng như tiên, họa may thiếu lá gan rồng nó chưa ăn qua thôi. Vậy mà tính tình rất dễ thương, thân ái hòa đồng với bạn bè không kiêu kỳ chảnh chọe như người ta. Ngờ đâu giờ nó khổ thế này, tội nghiệp!

My Trúc nghĩ bụng rồi gượng cười nói lảng sang chuyện khác để cho bạn bớt buồn:

-Thôi bây giờ lo kiếm cái ăn đã rồi mới có sức tính chuyện khác. Mày muốn đi chợ với tao chơi không? Tao sẽ mua đồ về nấu thử ít món mình cùng ăn.

Thú đam mê nấu nướng của My Trúc thì Nhật Hạ đã quá rõ. Bình thường chắc chắn nàng đã hớn hở hưởng ứng ngay rồi. Nhưng bây giờ tâm tư trĩu nặng bao nỗi sầu lo chẳng buồn đi đâu. Vả lại suốt đêm qua trăn trở đâu ngủ được bao nhiêu nên hiện nàng mệt đừ. Nhật Hạ uể oải đáp:

-Tao mệt quá, chắc ở nhà đợi mày thôi! Còn nhiều thứ lo nghĩ tao nhức đầu lắm!

My Trúc chép miệng gật đầu:

-Vậy cũng được. Mày ở nhà nghỉ chút đi! Nhìn mặt mày héo hon mệt mỏi lắm rồi đó. Chút xíu tao về liền.

My Trúc đi rồi, Nhật Hạ không gắng gượng được nữa úp mặt vào hai lòng bàn tay khóc nấc lên, khóc ngon lành. Bao nhiêu rắn rỏi ngang bướng bề ngoài trôi tuột đi hết, chỉ còn lại một tâm hồn yếu đuối mong manh thật đáng thương. Một cô gái lá ngọc cành vàng, xinh đẹp đáng yêu, chỉ vì chuyện ép gả tình duyên và ý chí muốn được tự tìm hạnh phúc cho riêng mình mà lâm vào cảnh này!

Khóc chán, vừa buồn vừa mệt vì mất ngủ, Nhật Hạ ngả đầu xuống chiếc sô pha nơi phòng khách nằm nghỉ rồi thiếp đi lúc nào không hay, chẳng nhận ra mình quên cả khóa cửa.

Một lúc sau cửa mở, rồi một người đàn ông trung niên ăn vận khá bảnh bước vào. Người đó chẳng ai khác hơn là ông Tình cha của My Trúc. Tuy đã ly thân với vợ, thỉnh thoảng ông vẫn tạt ngang sang chỗ hai mẹ con cô thăm hỏi ít câu. Dù sao ông vẫn chưa muốn dứt tình với vợ con mình, nhưng chết nổi cái thói phóng đãng trăng hoa của ông không cách gì bỏ được, khiến cho hai người phụ nữ ấy không chấp nhận ông.

My Trúc rất buồn vì cha mình nên ít kể gì với bạn bè. Suy cho cùng một người cha như vậy có gì đáng tự hào mà kể kia chứ!

Hôm nay sau khi gặp một người bạn tình cờ rồi cùng nhau kéo vào quán làm vài ly rượu chén chú chén anh, ông Tình đón xe ôm đến đây. Bước vào phòng khách ông cứ đinh ninh có vợ con ở nhà, toan lên tiếng gọi khi thấy nhà im lặng không có tiếng người. Chợt nhìn lại thấy trên sô pha một cô gái xa lạ đẹp như tiên nữ đang nằm thiêm thiếp ngủ. Rèm mi cong vút ươn ướt lệ buồn chưa kịp khô, một gương mặt trắng hồng diễm lệ quá sức. Mái tóc đen dài mượt mà như dòng suối của nàng đổ ra mặt ghế nệm. Ôi quả là một giai nhân tuyệt sắc đang say giấc điệp, một hình ảnh vô cùng gợi cảm!

Ông Tình đứng lặng im như hóa đá chiêm ngưỡng. Con gái nhà ai mà đẹp thế này, lại tự dưng có mặt ở đây? Chà, quả là một dịp may hiếm có!

Con quỷ dục vọng trong người ông Tình như được kích thích bởi mấy ly rượu vừa uống khi nãy chợt trỗi dậy như một ma lực khủng khiếp khiến ông mờ cả lý trí. Quả thật trong cuộc đời phong lưu đa tình của mình, chưa có thứ gì cám dỗ ông cho bằng đàn bà. Bây giờ đã đến tuổi trung niên nhưng cái đam mê tội lỗi ấy của ông vẫn chưa có dấu hiệu giảm sút. Vậy mà bây giờ tự dưng đâu hiện ra một cô gái măng tơ đẹp đến nhường này thì làm sao con lợn lòng của ông chẳng xổng chuồng chạy rông!

Liếm đôi môi khô, ông Tình rón rén ngồi xuống sát bên chiếc ghế sô pha nơi Nhật Hạ đang ngủ quên. Ở cự ly gần ông có thể nghe được cả hơi thở nhè nhẹ của nàng và cánh mũi thanh tú phập phồng qua mỗi nhịp hô hấp. Gò ngực con gái thanh tân vun đầy nhấp nhô khiến ông rạo rực say mê như hóa điên. Chiếc eo thon thả đổ dài xuống bờ mông đầy đặn quyến rũ. Nàng đẹp quá như một pho tượng tuyệt tác. Dù đã dan díu với rất nhiều phụ nữ, ông Tình chưa từng thấy ai đẹp một cách tinh khiết như cô gái này. Cảm giác ấy khiến cho ông muốn chiếm hữu nàng ghê gớm.

Ông dợm tay định xoa nhẹ lên bờ má mịn màng hương thơm con gái kia, thì Nhật Hạ bỗng như có linh cảm bị nhìn trộm mở choàng đôi mắt. Nhận ra một người đàn ông lạ đang nhìn mình đăm đăm một cách khao khát, Nhật Hạ hốt hoảng vụt ngồi nhanh dậy nhảy nhổm ra xa, kêu lên thất thanh:

-Ông… ông là ai mà vào nhà tôi?

Chậm rãi đứng dậy, ông Tình nheo mắt cười mơn trớn:

-Đây mà là nhà của em sao, có nhầm lẫn không đó?

Nhật Hạ sợ quá, tim đập hỗn loạn trong lồng ngực, giọng run rẩy:

-Nhà này của… bạn tôi. Tôi đang trông chừng cho nó. Còn ông là ai mà tự tiện vào đây?

Ông Tình lại nở một nụ cười đầy lả lơi, ánh mắt nhuộm màu dục vọng, cợt nhã:

-Là ai cũng đâu quan trọng phải không! Em đẹp lắm! Vẻ đẹp của em thật sự khiến cho tôi như đang say!

Vừa nói ông vừa dợm chân bước tới toan ôm lấy Nhật Hạ hòng giở trò đồi bại. Nàng kinh hãi vùng bỏ chạy về hướng bếp, miệng thét lên trong hãi hùng:

-Ông định làm trò gì đây? Ông cút đi mau!

Như con thú điên trong cơn động cỡn, ông Tình hối hả rượt theo. Nhưng với cái bụng bia khá bự chậm chạp, trong khi Nhật Hạ nhanh nhẹn như cô sóc nhỏ chạy lòng vòng xung quanh chiếc bàn mặt đá granite lớn choáng ngay giữa bếp như một ốc đảo, ông Tình không tài nào bắt kịp. Trong cơn thất kinh cùng cực, Nhật Hạ nhân cơ hội tông cửa lao ra đường chạy trối chết.

Đến đầu ngõ thì nàng đụng My Trúc đang đạp xe đi chợ vừa về. Mặt xanh mét như tàu lá chuối, Nhật Hạ hồn kinh phách tán líu cả lưỡi nói tiếng được tiếng mất trong hơi thở hổn hển:

-Trúc… tao… tao phải đi! Tao… đi nghen!…

My Trúc trợn tròn mắt, miệng há hốc chẳng hiểu chuyện gì, chỉ có thể nhận xét qua cử chỉ hết sức kinh hoàng của nhỏ bạn, cô đoán lờ mờ một chuyện gì kinh khủng lắm vừa mới xảy ra. Tội nghiệp cô, có một người thân như vậy thì từ đây dám nhìn mặt ai nữa!

Nhật Hạ chạy chân trần một đoạn khá xa mà chưa hết hoàn hồn, mệt quá bèn dừng lại thở dốc. Có chiếc xích lô chạy ngang qua. Nàng gọi ngay xin chở đến nhà Vân Thu.

Rất may cô có nhà. Thấy bộ mặt tái xanh như mất hồn vía và đôi chân không giày dép của bạn, cô hốt hoảng kêu lên:

-Trời đất, mày có chuyện gì mà thê thảm thế này hả Hạ?

Khoa tay lên làm dấu, Nhật Hạ thầm thì mà nghe giọng mình khô khốc:

-Mày trả giùm tao tiền xe đi! Rồi từ từ tao kể cho nghe.

Vào tới phòng riêng của Vân Thu, Nhật Hạ rủ ra như một tàu lá héo, khóc ròng rã. Suýt chút nữa đời con gái trinh trắng của nàng đã bị lão già dâm tặc ấy cướp mất. Bây giờ nàng vẫn còn rùng mình chưa hết kinh hoàng khi hồi tưởng lại những gì vừa diễn ra. Không biết nó còn ám ảnh nàng cho đến bao giờ!

Qua tiếng nấc nghẹn, Nhật Hạ kể lại tất cả mọi chuyện cho bạn mình nghe. Gương mặt xinh đẹp thanh tú bây giờ đầm đìa nước mắt nhìn thảm thương vô cùng.

Vân Thu lặng im từ đầu đến cuối, sau cùng bước lại ôm siết nhỏ bạn vào lòng, chép miệng buồn bã:

-Khốn khổ thân mày! Đang sống trong lụa là gấm hoa bỗng giờ vất vưởng như kẻ không nhà. Thôi cứ ở tạm đây với tao rồi từ từ mình tính.

Rồi bỗng hai hàm răng cô nghiến chặt lại, mắt long lên căm tức:

-Thằng già dịch đó là ai mới được? Sao mày không chụp ly tách xoong nồi gì trong bếp ném cho hắn vỡ đầu ra cho chừa?

Thật ra Nhật Hạ tuy rất ngang ngạnh và bướng bỉnh nhưng tự trong tâm là một cô gái hiền lành, chưa bao giờ có ý tưởng đả thương kẻ khác, huống hồ khi ấy hồn vía tiêu tán đâu nghĩ ngợi được gì.

Nhật Hạ lẫn Vân Thu chưa từng gặp ông Tình bao giờ, nên cả hai đều không suy đoán được ai lại tự tiện xông vào nhà người ta tính giở trò hèn hạ với con gái nhà lành như thế. Hai cô gái chỉ có thể đặt giả thuyết một kẻ tâm thần loạn dâm nào đó đi lang thang qua rồi tình cờ thấy cửa mở mà lẻn vào thôi.

Những ngày kế tiếp trôi qua thật ngột ngạt kinh hãi. Cơn khủng hoảng tinh thần khiến Nhật Hạ chẳng tập trung học được. Nàng đã không lên giảng đường mấy hôm rồi. Bây giờ cái ăn, chỗ ở còn chưa có, đầu óc đâu mà nghĩ đến chuyện sách vở. Dù Vân Thu đối xử rất chân tình tử tế, Nhật Hạ tự biết không thể cứ tiếp tục ăn nhờ ở đậu nhà bạn mãi. Chuyện đau lòng vì bị cha mình đuổi chưa kịp nguôi ngoai, rồi nỗi lo toan tìm cách sinh sống và nơi trú ngụ choáng hết cả tâm tưởng. Chưa kịp có kế hoạch gì thì cơn chấn động do ông Tình đem lại khiến Nhật Hạ như tê liệt chẳng suy tính được gì nữa. Đúng là họa nối tiếp họa, kiếp hồng nhan sao lắm truân chuyên, mà nàng có làm gì nên tội!

Nơi đây có một cánh hoa đang lưu lạc giữa đời, mưa giông gió bụi có thể cuốn trôi vùi dập bất cứ lúc nào, thì cách đó không xa cũng có một người đang nóng ruột sôi gan đứng ngồi không yên, vì một nửa linh hồn của anh đã biến đâu mất dạng. Cứ mỗi ngày trôi qua đợi chờ cô gái ấy trước cổng trường, rồi lại trở về trong vô vọng, lòng anh như có lửa. Anh nhớ nàng đến héo cả tim gan. Phải làm một điều gì đó chứ không thể chờ như vậy mãi được.

Quốc Tri nhìn lên cuốn lịch treo tường. Theo đúng lịch thì chỉ còn ít ngày nữa là đám hỏi của Nhật Hạ và Danh. Từ sau hôm ấy nàng mất tăm, khiến anh không biết thêm được gì. Hôm qua chịu hết nổi bao nhiêu trăn trở bứt rứt dồn nén, anh đã bạo gan tìm đến nhà nàng để thăm hỏi tình hình.

Bà Thìn gặp Quốc Tri ngay tại chiếc cổng sắt to lớn. Cũng chính địa điểm này mấy năm trước anh đã lạc bước đến lần đầu tiên và bán cho cô gái đáng yêu ấy một ổ bánh mì xíu mại. Kỷ niệm xưa lơ lửng bay về khiến hồn anh ngập tràn xao xuyến.

Bà Thìn rân rấn nước mắt mếu máo bảo:

-Cô chủ bị ông chủ đuổi ra khỏi nhà rồi cậu Tri ơi! Tội nghiệp cô chủ quá đi thôi!

Quốc Tri điếng cả hồn, lắp bắp hỏi dồn:

-Sao… sao lại như vậy hả bác? Hạ mà lại… bị đuổi đi à? Bác có nhầm lẫn không vậy?

Bà Thìn đưa tay áo lên chậm nước mắt, kể lể:

-Nhầm sao được mà nhầm! Tối hôm đó cô chủ bị ông bà chủ la rầy dữ lắm. Chị Dâu đang dọn phòng kế bên nên nghe hết. Chung quy cũng là chuyện ông bà đã hứa gả cô chủ cho cậu Danh, nhưng cô chủ nhất định không chịu. Thế là ông chủ nổi giận đuổi cổ đi luôn!

Quốc Tri gục đầu nhăn mặt thống khổ, cảm giác tim mình như bị ai vừa bóp nghẹt. Hơn ai hết anh hiểu lý do nào nàng đã quyết liệt phản kháng như vậy. Trời ơi, vì bảo vệ tình yêu thánh thiện em dành cho anh mà em phải khổ thế này! Nhật Hạ ơi, kiếp này anh đã nợ em một món nợ ân tình bao la biết lấy gì anh trả cho nổi đây!

Ngước đôi mắt tối sầm đau đớn lên nhìn bà Thìn, Quốc Tri rầu rĩ:

-Vậy bây giờ Hạ đi đâu rồi, bác có biết không?

Bà Thìn giọng chua xót:

-Tôi nào có biết! Cô chủ biệt tích từ sáng hôm đó đến giờ. Tôi lo từng miếng ăn miếng uống cho cô chủ từ lúc cổ còn bé thơ, tâm tính cổ lại hiền lành nhân hậu nên tôi thương cổ lắm. Xin trời thương xót che chở cho cô chủ được bình an!

Nói đoạn bà chắp hai tay nhắm mắt ngửa mặt lên trời, cử chỉ vô cùng thành khẩn, khiến Quốc Tri dù là một thanh niên cứng rắn mà cũng nát cả lòng. Càng nghĩ anh càng thương nàng da diết. Nhật Hạ, mặt trời hè tội nghiệp của anh! Anh sẽ phải tìm ra em bằng mọi giá.

Quay bước ra về mà con đường sao dài lê thê. Hơn ba năm cách biệt chỉ mới gặp lại một lần hôm trước chưa kịp nói được bao lời, Quốc Tri tất nhiên không biết gì nhiều về những mối quan hệ bạn bè xã hội của Nhật Hạ trong bấy lâu nay. Giờ nàng lưu lạc đâu biết phương nào mà tìm, anh chợt thấy giận mình ghê gớm đã để một khoảng thời gian dài trôi qua mà chẳng hiểu những gì liên quan đến người mình yêu.

Nhưng đó là cái phản ứng tự trách thân hết sức thông thường mà thôi, vì công bình mà nói giai đoạn đó Quốc Tri thực sự đã ráng quên nàng thì còn cố tìm hiểu để làm gì. Nhiều khi thời gian là liều thuốc để tìm quên rất hữu hiệu, thì cũng có khi nó là cách hay nhất để kiểm chứng lòng mình. Một tình cảm hời hợt hoặc ngộ nhận sẽ mau phai tàn với cát bụi thời gian, nhưng một tình yêu chân thành sâu sắc thì vẫn mãi vững bền qua năm tháng.

Đối với Quốc Tri, thời gian chẳng thể giúp anh quên mà chỉ làm cho anh nhận ra tình yêu dành cho nàng đã thấm sâu vào máu trong tim, đâu thể phôi pha được, chẳng cách gì quên được!…

Giờ lại ngồi đây trong quán nước trước khu chung cư với Vân Thu, Quốc Tri có linh cảm câu chuyện sắp tới liên quan đến Nhật Hạ rồi. Nếu có ai hỏi tâm tư anh nghĩ gì, câu trả lời đúng nhất là buồn vui lẫn lộn. Vui mừng là ít ra sắp biết được nàng ở đâu mà tìm, nhưng lại phập phồng lo sợ vì chắc có tin chẳng lành Vân Thu mới đến đột ngột thế này. Nhìn nét mặt đăm chiêu của cô cũng đủ biết. Hai ly nước kêu ra nằm lặng câm bốc hơi lạnh trên mặt bàn. Hai người bạn cũ chẳng ai buồn động đến, nhìn nhau im lặng chưa biết bắt đầu thế nào.

Đây là lần thứ hai trong một khoảng thời gian khá ngắn Vân Thu đến tìm anh, cả hai lần đều liên quan đến cô gái ấy. Thực sự hôm nay khi quyết định đến gặp Quốc Tri, Vân Thu cũng đã hết cách rồi.

Hôm trước bà Xuyến mẹ cô có hỏi thăm vì sự xuất hiện của Nhật Hạ tại nhà mình lâu hơn mức bạn bè đến ở chơi bình thường, Vân Thu thành thật kể hết về thực trạng bi đát tội nghiệp của nhỏ bạn. Ngỡ là mẹ mình sẽ thông cảm mà thương xót nó, ai ngờ bà Xuyến nghiêm mặt nhìn Vân Thu:

-Thu, con không thấy gì bất thường sao? Con Hạ tuy lâu nay cũng ngoan hiền và chơi thân với con lâu năm, nhưng bây giờ ba mẹ của nó mà cũng đuổi nó ra khỏi nhà, chắc hẳn là có chuyện gì tày đình lắm chứ chẳng phải chơi đâu. Con chứa nó trong nhà có ngày mang họa lây đó!

Vân Thu ôm miệng kêu lên thảng thốt:

-Trời ơi sao mẹ nghĩ gì mà kinh khủng vậy! Nó bị ép hôn, chỉ vì không chịu mà ba nó nổi giận đuổi nó đi, chứ nó có làm gì ghê gớm xấu xa đâu!

Bà Xuyến trừng mắt răn đe:

-Bộ nó nói vậy là con tin sao? Ngốc vừa phải thôi con gái! Bây giờ lòng người khó đoán lắm. Cha mẹ mà còn không chứa nó, sao mình dám chứa nó hả con!

Không ngờ tình thế lại xảy ra tệ hại đến vậy, Vân Thu nài nỉ:

-Mẹ à, con Hạ nó nghịch chút chứ thật ra hiền lắm. Hoàn cảnh nó quá khổ rồi. Mẹ đừng nghĩ oan cho nó tội nghiệp mà mẹ!

Lắc đầu, bà Xuyến trầm giọng:

-Thì mẹ cũng đã cho nó ở đây với con lâu nay rồi chứ có phải không đâu. Nhưng nó đâu thể ở nhà mình hoài vậy được. Nhỡ nó làm chuyện gì sai trái có phải mình dính líu oan uổng không!

Vân Thu ráng phân trần:

-Nó cũng đang tìm việc gì làm để có tiền vào ký túc xá ở, chứ nó cũng ngại ở nhà mình lắm chứ bộ. Mẹ thong thả cho nó thêm chút thời gian được không mẹ?

Bà Xuyến chỉ thở dài bỏ đi không đáp. Đó cũng là một cách trả lời rồi. Bên này bức tường Nhật Hạ loáng thoáng nghe tiếng được tiếng mất, nhưng cũng thừa hiểu nội dung cuộc nói chuyện. Lòng nàng ngập tràn cay đắng tưởng như chết đi được. Đôi mắt rợp buồn khẽ khép lại. Bờ môi hồng run run mím chặt để khỏi bật ra tiếng nấc. Hai hàng nước mắt chảy dài xuống má vì xót thương thân mình và cái phủ phàng của tình đời.

Biết trách ai bây giờ! Có trách chăng là vì cái số mình lận đận lao đao. Ai ngờ có ngày này không một chỗ dung thân! Trời cao ơi có thấu!

Thẫn thờ hốt ít đồ đạc cá nhân còn lại vào chiếc túi nhỏ, Nhật Hạ thầm nhủ sẽ rời khỏi nơi đây. Chút lòng tự trọng cuối cùng đâu cho phép mình ở lì, đợi đến khi bị đuổi thẳng mặt mới đi sao! Chiếc túi này hôm ấy chạy tháo thân nàng bỏ lại ở nhà My Trúc. Cách đây mấy hôm My Trúc đã đem đến cho nàng. Gặp nhau, hai cô gái đều se sắt buồn. My Trúc chỉ nói mấy chữ “Tao đem lại cho mày. Tao xin lỗi!” rồi ngân ngấn nước mắt bỏ đi. Chắc cô quá xấu hổ vì hành vi tồi bại của cha đối với bạn nên chẳng biết nói gì hơn.

Vân Thu vào phòng bắt gặp gương mặt nhòe nước mắt của Nhật Hạ khi nàng đang thu dọn đồ, hiểu ra ngay ý định của bạn. Cô ôm vai Nhật Hạ nhỏ nhẹ:

-Ráng chịu cực chút đi nhỏ! Hy vọng mày tìm được việc gì sẽ đỡ khổ hơn!

Nhật Hạ mếu máo sụt sùi:

-Cám ơn mày nhiều lắm Vân Thu. Lúc hoạn nạn mới biết lòng bạn bè. Dù sao mày cũng đã ráng hết sức. Tao đâu thể vì mình mà để mày phải khó xử với bác gái.

Chép miệng, Vân Thu ái ngại đề nghị:

-Hay là… mày trở về nhà đi Hạ. Hai bác giận thì nói vậy thôi chứ làm sao nỡ đuổi mày đi luôn, phải không?

Nhật Hạ buồn hiu lắc đầu đáp:

-Thôi, về rồi lại ép tao lấy anh Danh, tao mệt mỏi lắm rồi! Có thể tao sẽ đến ở tạm với anh Ba tao một thời gian.

Vân Thu tròn mắt:

-Anh Ba mày ở xa quá mà, rồi mày làm sao đi học hử?

Nhật Hạ cười chua chát:

-Thì bỏ mùa này. Đợi mọi chuyện khá hơn mùa sau trở lại học tiếp. Cùng lắm ra trường trễ một mùa hay một năm cũng chưa chết ai!

Nhìn bạn bằng ánh mắt ái ngại xót xa, Vân Thu thở dài. Hiện giờ cô cũng còn đang sống với gia đình, còn đi học chưa tự lập được, nên dù có muốn giúp bạn đến mấy cũng vô phương. Để nó đi xa tá túc nhà anh Ba nó không biết có ổn chăng, khi anh ấy cũng có gia đình riêng? Ai có thể che chở cho nó bây giờ?

Trong căn phòng hai cô gái ngồi lặng im, mỗi người đeo đuổi những suy tư của riêng mình. Căn phòng tĩnh lặng với một màu u ám bao phủ thật não nề.

Chợt một ý tưởng thoáng qua như tia chớp trong đêm đen mịt mùng, Vân Thu bừng sáng đôi mắt. Phải tìm mọi cách tạm giữ nó lại đây cái đã, ai chứ con nhỏ này có thể bỏ đi bất tử lắm. Cô tìm cách nói khéo:

-Mày ngồi đây đừng đi đâu hết nghen! Để tao đi mua ít thức ăn về mình ăn, rồi tao có điều này rất kỳ lạ kể cho mày nghe!

Thật ra Vân Thu chỉ cố ý nói lấp lửng như vậy để gợi lòng hiếu kỳ của nhỏ bạn. Quả nhiên Nhật Hạ ngẩng mặt lên hỏi ngay:

-Chuyện gì vậy, sao mày không nói ngay đi?

Vân Thu ra vẻ bí ẩn, vòng vo:

-Giờ tao đói rồi, đợi tao mua thức ăn cái đã. Mày đợi nghen!

Tạm yên tâm đã dụ được Nhật Hạ không bỏ đi, Vân Thu hối hả chạy tìm Quốc Tri ngay. Trong đám bạn học phổ thông ngày xưa ấy, anh là người nghèo khổ lam lũ nhất, nhưng cũng là người duy nhất có khả năng tự lập và nuôi sống được chính mình sớm nhất. Thế mới biết, đời chưa biết ai hơn ai!

Câu chuyện đã được kể xong. Vân Thu kết luận bằng giọng tha thiết:

-Hạ nó bây giờ cùng đường rồi, tội lắm! Tri hãy che chở bảo bọc cho nó lúc này nghen! Thu biết Tri cũng có nhiều khó khăn nhưng chỉ còn hy vọng vào Tri thôi. Đừng hất hủi nó tội nghiệp nghe Tri!

Đâu chàng trai nào có lương tri và một trái tim mà lại không chấn động đến tận cùng của tâm can khi nghe một câu nói thống thiết như vậy về người con gái mình yêu! Trên gương mặt khắc khổ và chững chạc hơn hẳn tuổi đời mình, sự xót xa đau đớn in sâu trên từng thớ thịt của Quốc Tri. Anh ngồi bất động, lời như nghẹn cứng trong cổ. Chẳng bị đánh mà sao lòng đau như xé. Có tiếng khóc đâu đây nhưng chẳng ai nghe được. Đôi mắt khô ráo hoảnh phủ mờ một màn sương thống khổ, khi những giọt lệ buồn thương cho người con gái ấy đang chảy ngược vào tim. Trời ơi - Quốc Tri muốn gào lên cho vỡ cả lồng ngực - em đáng thương biết bao nhiêu! Em có tội tình gì mà phải gánh chịu đau thương tủi nhục như thế này?

Ngước lên nhìn Vân Thu, Quốc Tri trầm giọng ngắn gọn:

-Thu ngồi đây đợi Tri chút! Tri lên thu xếp tí xíu rồi sẽ đi với Thu liền!

Nói đoạn anh lại quầy trả tiền nước rồi vội vã trở về căn hộ của mình cách đó không xa. Thấy cô em gái Thảo Ly đang ngồi học bài, anh kéo ghế ngồi lại gần em, ôn tồn bảo:

-Ly này, anh Hai có một chuyện quan trọng cần bàn với em đây!

Buông cuốn sách xuống, Thảo Ly nhìn anh trai mình băn khoăn:

-Chuyện gì hả anh Hai?

-Em còn nhớ chị Nhật Hạ không?

Câu hỏi bất ngờ khiến Thảo Ly dậy lên một thoáng suy tư. Đã hơn ba năm không gặp nhưng cô bé đâu bao giờ quên được người bạn chệch tuổi hiền lành tốt bụng ấy. Bây giờ cô đã vào lớp mười, đã biết suy nghĩ nhiều nên có nhận định rõ ràng hơn về những gì của dĩ vãng. Quãng thời gian và ấn tượng thật đẹp với cô gái ấy luôn là những điểm sáng ngời khó phai trong ký ức. Mẹ mất khi cô còn quá nhỏ không nhớ được gì, nên ngoại trừ cha và anh mình ra, chưa có ai đối xử với cô bằng một tình cảm tràn đầy và chân thật như Nhật Hạ. Bên nàng Thảo Ly cảm nhận được yêu thương và thoải mái nhõng nhẽo vòi vĩnh như với một người chị ruột thịt của mình.

-Dạ, chị Hạ thì làm sao em quên được. Chị ấy đối với em rất tốt, tình nghĩa chẳng khác nào chị em. Mà sao anh Hai hỏi như vậy? - Thảo Ly tư lự đáp sau một lúc lặng im.

Cầm chặt cánh tay em, Quốc Tri giải thích rành mạch:

-Ly à, nghe anh nói đây! Chị Hạ hiện giờ đang mắc nạn không nơi nương tựa. Anh em mình cần phải bảo bọc cho chị ấy. Em đồng ý với anh nhé Ly?

Tròn mắt hoang mang, Thảo Ly nói:

-Dạ, dĩ nhiên rồi. Mà chị ấy bị gì vậy anh Hai?

-Chuyện phức tạp lắm, từ từ có thời gian anh kể sau.

Tính toán thật nhanh, Quốc Tri dặn dò:

-Bây giờ anh đang gấp phải đi tìm chị ấy ngay. Em giúp anh Hai dọn lại phòng của anh thành giống phòng của em vậy để chị Hạ dùng. Áo quần đồ đạc của anh em cứ cho vào mấy chiếc bao nhựa lớn để lát về anh tính. Được không Ly?

Lâu nay Thảo Ly đã quán xuyến hầu hết mọi chuyện nội trợ trong nhà. Tuy chưa lớn hẳn nhưng do hoàn cảnh tôi luyện để sinh tồn nên cô bé hết sức tháo vát đảm đang. Mấy chuyện thu dọn ấy đối với cô chỉ là chuyện vặt. Thảo Ly bĩu môi cười lườm anh trai:

-Chuyện dễ òm! Anh Hai yên tâm đi. Em dọn chút xíu xong liền.

Quốc Tri cám ơn em rồi quay bước. Thảo Ly chợt gọi giật lại:

-Anh Hai…

Khựng bước chân, Quốc Tri ngoái đầu hỏi em:

-Gì nữa hả Ly?

Thảo Ly buông một câu thật chậm:

-Anh… yêu chị Nhật Hạ, phải không anh Hai?

Tự nhiên Quốc Tri bối rối ngượng ngập. Tình yêu dành cho cô gái ấy đầy ắp trong từng ngóc ngách của con tim, vậy mà xác nhận điều ấy với đứa em nhỏ lại thật khó! Anh chép miệng khoát tay bảo:

-Em còn nhỏ, đừng để ý nhiều đến chuyện của người lớn!

Thảo Ly chu môi phụng phịu:

-Em đâu còn nhỏ nữa! Anh Hai đừng coi thường em không chịu đâu.

Nhìn em gái, Quốc Tri cười hiền:

-Biết rồi, anh Hai biết em gái anh lớn rồi. Thôi, anh đi nghen!

-Dạ anh Hai đi cẩn thận!

Dắt chiếc xe đạp ra khỏi nhà, Quốc Tri hấp tấp trở lại quán nước để cùng đi với Vân Thu. Lòng anh chìm ngập trong bao cảm xúc ngổn ngang khó tả.

☘︎