CHƯƠNG KẾT
Hôm nay là một buổi sáng đẹp, trời cao xanh gió nhè nhẹ. Vài cụm mây trắng trôi vật vờ như tô điểm cho cái nền xanh mênh mông kia của vũ trụ. Ngoài công viên còn khá vắng vẻ, đây đó có một vài cụ già tản bộ nhàn nhạ tập thể dục. Không khí trong lành dễ chịu.
Trên vạt cỏ lơ thơ mịn màng dưới một gốc cây mát mẻ, hình ảnh êm đềm của một gia đình nhỏ bé thật đáng yêu dễ dàng làm người ta nhận ra. Một cặp vợ chồng trẻ thật đẹp đôi đang ngồi tay trong tay, ánh mắt trao nhau niềm âu yếm vô hạn. Họ đang mỉm cười hạnh phúc nhìn hai bé gái nhỏ giống nhau như hai giọt nước, đẹp như thiên sứ trên trời đang tung tăng chạy nhảy chơi đùa, tiếng cười trẻ thơ lanh lảnh như khúc nhạc thiên thần.
Cô gái nghiêng đầu hất mái tóc dài đen mượt sang một bên vai bằng một dáng điệu thật duyên dáng. Đã làm mẹ của hai đứa con nhưng nàng hãy còn vô cùng xinh đẹp thướt tha, mà nếu không có hai đứa trẻ ấy đang bi bô gọi “ba… mẹ” chắc hẳn nhiều người vẫn tưởng nàng còn con gái đương xuân. Tựa lưng vào vùng ngực rộng vững chắc của chàng trai, nàng cảm nhận trọn vẹn tình yêu thương anh dành cho mình cũng như sự yên bình trong tâm hồn từ ngày sống chung bên nhau.
Chàng trai choàng đôi tay rắn chắc quanh thân hình mềm mại của cô gái. Anh cúi xuống thì thầm vào tai nàng bằng giọng thật mềm:
-Hai bé gái con mình đẹp quá phải không Hạ, giống y như em vậy!
Nhật Hạ đưa bàn tay ôm ngang cánh tay chồng, mỉm cười bình luận:
-Còn vầng trán thẳng và cái tai của chúng thì giống anh như khuôn đó Tri.
Quốc Tri cọ cằm lên mái tóc mềm của vợ, trìu mến cười bảo:
-Em giỏi quá Hạ ơi! Tặng cho anh một lượt hai cô công chúa sinh đôi, vừa đẹp vừa khỏe. Lời quá xá!
Nụ cười thật tươi trên gương mặt rạng rỡ, Nhật Hạ thủ thỉ:
-Lời thì có lời, nhưng con so chưa chút kinh nghiệm nào mà lại nuôi hai đứa một lúc cũng cực gần chết. May nhờ anh tháo vát, Thảo Ly và ông bà ngoại phụ giúp chứ lúc đầu em có biết nuôi con sao đâu.
Phá lên cười hềnh hệch Quốc Tri tiếp:
-Anh cũng biết gì hơn, nhưng cực chút mà có hai con chó con xinh thế này còn muốn gì nữa cưng ơi!
Nói đoạn anh cúi xuống hôn vào má vợ một cái thật kêu. Nhật Hạ cuống lên giãy nãy:
-Trời đất, liều vừa thôi anh! Con nó thấy bây giờ.
Quốc Tri nhe răng cười khì khì, lì lợm đáp:
-Con nó thấy cha mẹ chúng yêu nhau nhiều chúng càng vui sướng chứ sao. Mình có làm gì quá đáng đâu cưng!
Liếc anh một cái thật yểu điệu, nàng gắt yêu:
-Liều vừa thôi ông tướng!
Quốc Tri thở nhẹ ra một hơi khoan khoái. Bàn tay anh vân vê mái tóc Nhật Hạ, giọng nồng nàn:
-Cám ơn em đã sinh cho anh hai bé gái xinh đẹp thông minh như thế này. Anh có thể làm gì hơn nữa để giúp em không Hạ?
Ngước đôi mắt đẹp trong veo lên nhìn chồng một cách đằm thắm, Nhật Hạ thỏ thẻ:
-Em chẳng cần gì nữa hết, chỉ cần anh yêu thương em và các con thật nhiều, làm tròn bổn phận người chồng người cha trong gia đình là em mãn nguyện rồi.
Quốc Tri nhìn vào gương mặt vợ, nụ cười thật lém lỉnh:
-Bổn phận làm cha thì anh luôn cố gắng hết mình. Còn bổn phận làm chồng thì… chắc tối nay anh mới có thể hoàn tất được.
Hiểu ra câu nói đầy “gian ý” của chồng, Nhật Hạ mắc cỡ đỏ rần mặt, véo vào tay anh mắng yêu:
-Cấm nói thêm! Nham nhở gì đâu!…
Anh âu yếm cúi xuống cọ trán mình vào trán nàng. Hai đứa lại rúc rích cười.
Nhìn hai cô con gái sắp được ba tuổi líu lo chơi đùa, lòng đôi vợ chồng rộn lên niềm vui sướng không gì tả nổi. Hơn bốn năm chung sống bên nhau nhanh như ánh chớp, tình vợ chồng mặn nồng tha thiết đắm say. Thật chẳng còn gì mơ ước hơn thế nữa.
Trong giây phút dạt dào hạnh phúc trong vòng tay nhau như bây giờ, một thoáng hoài niệm về quá khứ lại lãng đãng hiện về, mà tất nhiên dấu mốc quan trọng nhất trong cuộc tình của đôi bạn là lễ thành hôn của họ. Cả hai không thích bị chú ý nhiều, nhưng ngày vu quy của cô ái nữ xinh đẹp của nhà doanh nghiệp lừng danh Dương Thao vô hình trung bỗng trở thành đề tài xầm xì của những người thích bàn chuyện thiên hạ. Một hôn lễ hết sức linh đình trọng thể với cả hơn ngàn khách mời. Đa số là của nhà gái, với rất nhiều bạn bè tai to mặt lớn trong thương trường của gia đình ông Thao. Bên đàng trai chỉ có ít bà con xa, một số bạn bè thời đi học của Quốc Tri, người quản lý tốt bụng và vài đồng nghiệp thân của anh trong thời gian làm ở nhà hàng cũng như ở hãng xe.
Vợ chồng ông bà Vũ Ninh cũng đến dự với tư cách bạn thân của ông bà Thao. Nhìn Nhật Hạ trong bộ áo dài cưới xinh đẹp duyên dáng như một đóa hoa tuyệt sắc rực rỡ trong ngày hội lớn, cả hai đều ngậm ngùi tiếc rẻ cho con trai mình không có cái may mắn cưới được cô gái này.
Riêng Danh tuy có gởi quà cưới nhưng không đến dự. Sau lần cưới hụt Nhật Hạ năm ấy anh đã phải mất một thời gian dài mới tạm lấy lại sự quân bình. Anh sợ gặp lại cô gái ấy bên một người đàn ông khác sẽ lại xé toang vết thương lòng chưa kịp liền da.
Hai cô bạn thân của Nhật Hạ là My Trúc và Vân Thu đều có mặt chia vui, chỉ tiếc cô bạn thân nhất thời đại học của nàng là Nhã Yên sau khi ra trường đã đi làm ở một thành phố xa khác nên không về dự được.
Vân Thu khi ấy đã lập gia đình và đang sắp có em bé. Hai vợ chồng đến dự rất vui vẻ. Cô tươi cười nhìn bạn khen nức nở:
-Mày hôm nay đẹp cứ như là hoa hậu đó Hạ. Tao là con gái mà còn phải mê. Tao khen thật lòng đó!
Nhật Hạ trề môi làm bộ nói chảnh để trêu bạn:
-Trùi ui, người ta đẹp từ lâu rồi chứ bộ, khen dư thừa dễ sợ!
Vân Thu cười thoải mái, rồi tấm tắc:
-Tao công nhận mày hay! Mày và ông Tri yêu nhau từ thời đó, bao nhiêu sóng gió nhưng vẫn kiên trì một lòng. Mày rất can đảm sống đúng với lòng mình, cuối cùng cũng đã nên duyên. Cái bướng lì của mày khi áp dụng đúng chỗ coi bộ cũng rất đáng giá. Tao thành thật chúc mừng.
Nghiêng mặt cười thật tươi, Nhật Hạ hồ hởi:
-Cám ơn mày. Tao cũng chúc mày sinh em bé thật khỏe đẹp mẹ tròn con vuông nghen!
My Trúc khi ấy cũng đã đính hôn cùng vị hôn phu góp mặt trong ngày sang ngang của nhỏ bạn thân. Lâu lâu gặp nhau, ba cô bạn cũ trò chuyện vui như pháo nổ. Những bàn tay đan chặt, những giọt nước mắt ướt bờ mi mà môi thấp thoáng nụ cười. Tình bạn của những người bạn gái trong khoảnh khắc đầy xúc động ấy thật ấm áp đậm đà.
Thảo Ly lúc bấy giờ đã vào đại học, là một cô sinh viên năng động, tháo vát và học rất giỏi. Noi theo gương phấn đấu chăm chỉ của anh trai, cô đã cố gắng rất nhiều và xứng đáng dành được xuất học bổng cho toàn bộ chương trình học của mình. Trong ngày hôm nay cô là người vô cùng hạnh phúc, có lẽ chỉ sau đôi tân lang tân giai nhân. Tình cảm của cô và Nhật Hạ thân thiết chẳng khác gì chị em, đến nỗi nhiều người khách trong tiệc cưới thấy hai cô gái đùa giỡn thân mật với nhau quá thân tình phải thầm khen mối quan hệ chị dâu em chồng tuyệt vời hiếm có này. Đối với Thảo Ly không phải là cảm giác buồn tủi khi sắp mất đi một người anh thương quý, mà là niềm vui sướng lớn lao vì sắp có được thêm một người chị hết mực thương yêu mình. Vốn thiếu thốn tình cảm gia đình, sự bù đắp này đối với cô là một điều an ủi vô cùng ý nghĩa.
Trước hôm cưới ông bà Thao ngỏ ý muốn mua cho hai vợ chồng con gái một căn nhà riêng, nhưng Quốc Tri vì không muốn mang tiếng dựa dẫm vào nhà vợ đã lễ phép từ chối. Hai vợ chồng đủ khả năng cùng nhau mua một căn nhà nhỏ xinh xinh ấm cúng. Gọi là nhỏ nhưng so với căn hộ trong khu chung cư lúc xưa thì nó cũng to và tiện nghi hơn nhiều rồi.
Nhớ lại những ngày đầu sống bên nhau ấy hai vợ chồng lại ôm nhau cười rúc rích cho cái ngây ngô vụng dại mà cũng thật dễ thương của mình. Đêm tân hôn hai đứa đều mệt rủ vì suốt ngày lễ lượt khách khứa nên về nhà tắm rửa sấy tóc khô xong là Nhật Hạ đã lăn ra ngủ ngất ngư, còn Quốc Tri cũng vừa nằm xuống bên cạnh cô vợ mới cưới đẹp như nàng tiên của mình, chưa kịp mơ mộng phiêu du gì cũng đã ngáy pho pho. Chẳng có hợp cẩn giao bôi, mà cũng chẳng có động phòng hoa chúc gì.
Những ngày sau đó hai vợ chồng đưa nhau đến một thành phố cao nguyên thơ mộng hưởng tuần trăng mật. Quốc Tri giao hai tiệm xe lại cho vài nhân viên thân tín điều hành tạm, dù bận nhiều nhưng anh cũng mặc kệ, đưa vợ mới cưới đi chơi quan trọng hơn. Đời người thành hôn có một lần, nhất là đối với người con gái nó hệ trọng vô cùng, còn làm việc ngày nào mà chẳng làm, anh không muốn vợ mình buồn và tủi thân với bạn bè.
Thế rồi suốt ngày hai đứa dắt nhau đi tham quan những danh lam thắng cảnh, vào quán uống nước nghe nhạc, xem ca kịch hay phim ảnh, bơi thuyền trên hồ, ngồi xe ngựa thưởng ngoạn, đủ thứ vui chơi thỏa thích. Phòng khách sạn loại sang tiện nghi rộng rãi, máy lạnh dìu dịu mát, giường nệm thơm tho êm ái dễ chịu. Đi chơi rong ruổi cả ngày nên tối về mệt, hai đứa nằm ôm nhau ngủ. Ngủ ngon xong thỉnh thoảng nửa đêm thức dậy nho nhỏ tỉ tê trò chuyện, cười đùa khúc khích. Trên tiên cảnh cũng sướng đến thế là cùng!
Nhật Hạ quyến rũ mê ly trong chiếc đầm ngủ mỏng manh mềm dịu. Mái tóc đen nhánh của nàng xõa dài trên mặt áo gối trông ngộ nghĩnh xinh xắn làm sao. Quốc Tri nằm sấp cạnh bên, chống tay dưới cằm say mê ngắm nhìn vợ mình, anh ngẩn ngơ nói như đang mơ:
-Em đáng yêu quá đi mất Hạ ơi! Anh thật may mắn cưới được em làm vợ!
Nàng mỉm cười dịu dàng:
-Em cũng may mắn được gọi anh làm chồng.
Quốc Tri trầm ngâm như đang suy tưởng, rồi bộc bạch:
-Nhưng mình khác nhau xa lắm. Em là nàng tiểu thư xinh đẹp đài các, còn anh lúc xưa chỉ là kẻ phu xe nghèo khổ. Em có quá nhiều người theo đuổi, sao em lại chọn anh vậy Hạ? Anh có gì hơn người ta đâu!
Nhật Hạ nghe chồng hỏi mà càng thương anh da diết. Nàng hiểu dù đã cố gắng rất nhiều để vượt qua, tận sâu trong tiềm thức anh vẫn còn cái mặc cảm giai cấp của quá khứ đeo đẳng. Nàng nhủ lòng sẽ ráng hết sức để giúp anh quên đi cái khác biệt ấy. Choàng đôi cánh tay trắng muốt nõn nà qua cổ người bạn đời, nàng thủ thỉ:
-Anh có một tấm lòng, một trái tim. Nhưng thôi đừng quan tâm điều ấy nữa, chỉ cần biết em chọn anh vì… em yêu anh. Vậy được chưa?
Quốc Tri xúc động tới tận đáy tâm hồn, giọng anh sâu lắng:
-Anh có cảm giác như đã nợ em, nợ em một ân tình không thể nào trả nổi.
Cong đôi môi lên, nàng phụng phịu dỗi:
-Yêu nhau mà sao cứ nói chuyện ơn nghĩa chi hở anh? Vậy nguyên hơn một năm em vất vưởng không nhà ở anh nuôi nấng che chở cho em, bao nhiêu công khó tình nghĩa, sao anh không nhắc?… thôi mình đừng nói chuyện đó nữa nha anh! Chỉ cần mình yêu nhau là đủ rồi.
-Ừ, vậy… chỉ yêu thôi, không nhắc chuyện đó nữa!
Nhật Hạ say sưa nhìn vào mắt chồng, khe khẽ hỏi:
-Tri ơi… anh bắt đầu yêu em từ khi nào vậy hở anh?
Trìu mến ấp một bàn tay mình vào má nàng, anh trầm giọng tâm tình:
-Anh cũng chẳng biết nữa. Chỉ biết là lúc xưa dần dà mỗi khi vào lớp anh lại trông ngóng để được thấy một tà áo dài trắng thật dễ thương, được nghe giọng nói thánh thót lém lỉnh, được nghe tiếng cười trong vắt hồn nhiên. Lúc về nhà, ngay cả khi đang chạy xích lô đầm đìa mồ hôi cũng nghĩ đến em. Rồi năm học càng gần chấm dứt anh lại càng tiếc sẽ không còn được gặp em nữa. Như vậy… có gọi là yêu chưa em?
Nhật Hạ cười khúc khích, đôi vai rung rung theo từng tràng cười, giọng nàng trong trẻo:
-Em cũng biết gì đâu nè. Nhưng cái cảm xúc gần cuối năm không còn được gặp lại người ta thì em cũng có y chang như anh vậy đó.
Quốc Tri nheo nheo mắt nghịch ngợm hỏi:
-Người ta nào mà có phước vậy?
Lừ mắt nhìn chồng, nàng ngoe nguẩy:
-Biết rồi mà còn hỏi. Ghét!
Miệng cười mà lòng ngập tràn vui sướng, Quốc Tri không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn vợ, ánh mắt anh chứa cả một trời yêu thương. Lúc sau anh tư lự nói:
-Nhưng mà… cảm giác vậy thôi chứ thật tình anh đâu bao giờ dám nghĩ gì xa hơn đâu.
Nàng dẫu môi:
-Sao anh lại nghĩ vậy nè? Con trai mà nhát quá!
Trời đất, có gan trời khi ấy anh cũng chẳng dám mộng mơ. Đạp xích lô vừa nuôi thân lại nuôi một đứa em nhỏ, cuộc sống bấp bênh lây lất từng ngày, làm gì dám tơ tưởng một cô tiểu thư sang đẹp như nàng. Giọng têu tếu, anh vui vẻ đáp:
-Nhát thì cũng có chút chút, nhưng mà… cái ăn còn chưa bảo đảm ở đó mà lo chuyện yêu đương. Người ta biết tưởng anh khùng!
Nhật Hạ nghe nói cười xòa. Trong ánh đèn mờ nhạt của ngọn đèn ngủ vẫn đủ thấy hàm răng trắng như ngọc ẩn hiện dưới hai cánh môi hồng xinh xinh duyên dáng.
Quốc Tri cười đôn hậu rồi nhìn Nhật Hạ nồng nàn âu yếm. Nỗi khát khao đam mê bất chợt khơi dậy xôn xao trong lòng rồi bộc lộ tràn đầy qua ánh mắt mê dại đẫn đờ. Liếc anh một cái thật gợi tình, nàng dài giọng nũng nịu:
-Anh, sao… tự nhiên nhìn em lạ quá vậy?
Đôi mắt nàng tình tứ ngước lên nhìn anh, long lanh đằm thắm, rất e ấp thùy mị mà lại có một sức mời gọi thật lạ thường. Quốc Tri như lạc vào cõi mơ, cúi xuống hôn vào bờ môi mọng đỏ trinh nguyên thơm hương con gái. Làn môi nàng thật ngoan mềm đáp trả một cách nồng nhiệt khiến anh ngây ngất chơi vơi. Hơi thở Nhật Hạ bỗng trở nên đứt quãng dập dồn. Nàng víu đôi tay nhỏ bé vào bờ vai rộng lớn của chồng. Quốc Tri kéo vội chiếc áo ngủ qua khỏi đầu mình, thầm thì bên tai nàng:
-Hạ ơi,… cho anh được… chiêm ngưỡng em nhé?
Nhật Hạ hé đôi mắt lim dim nhìn chồng, môi chỉ hé cười nhẹ không nói gì, hai gò má hâm hấp ửng hồng. Một ngày là vợ chồng, nghĩa tình sẽ là trăm năm. Em còn tiếc gì với anh trong giờ phút này nữa hở anh yêu! Chiếc đầm ngủ của nàng nhanh chóng được tháo gỡ rồi nằm chơ vơ một góc giường, phơi bày một tuyệt tác của tạo hóa đẹp tuyệt trần. Đôi mắt anh như hoa đi trước làn da trắng ngần êm mát như nhung, từ chiếc cổ thanh thanh qua đôi vai nõn nà, xuống gò ngực căng đầy tròn trịa, đến chiếc eo thon thả chạy dài thoai thoải xuống gò mông, rồi là đôi chân dài cân đối thướt tha. Một tấm thân con gái trắng trong ngọc ngà diễm tuyệt khiến anh mụ mẫm tự hỏi đây có thực là người trần hay tiên nữ trên nguyệt điện.
Mắt trong mắt say đắm ân tình. Môi kề môi trong từng nụ hôn dồn dập thơm ngát. Đôi bàn tay vụng về đan xoắn thiết tha. Hơi thở hào hển đứt đoạn khi đôi tim trong lồng ngực rộn rã nồng nàn. Ái ân dịu dàng mà tâm hồn hòa quyện cùng bay cao bồng bềnh chót vót. Tình yêu đã lên ngôi cho đôi bạn lòng được mãi mãi là của nhau!
Ngày tháng qua mau, Nhật Hạ hết sức mãn nguyện với công việc thanh bạch mà cao quý của một cô giáo cấp một và các em nhỏ thơ ngây của mình, bên cạnh cuộc sống lứa đôi đầy viên mãn cùng người bạn đời luôn thương yêu nàng hết mực. Quốc Tri dù bận rộn với hai tiệm sửa chữa bảo trì xe và lớp học thêm buổi tối vẫn không quên thu xếp dành thời gian trò chuyện chia sẻ cùng vợ. Hai đứa sống đầm ấm, yên lành, hòa thuận. Niềm hạnh phúc lại càng nhân lên gấp bội khi Nhật Hạ bất chợt nhận ra những triệu chứng khác thường trong cơ thể báo hiệu kết quả tình yêu của đôi vợ chồng đã đơm hoa kết trái.
Hôm hai người đến nhà thăm Vân Thu khi cô vừa sanh con trai đầu lòng, Nhật Hạ vừa đưa giỏ quà to đùng tặng bạn, vừa sẳn dịp hớn hở khoe luôn niềm vui quá sức của mình. Vân Thu nghe xong cười cười đưa tay véo vào cánh tay bạn, khiến Nhật Hạ giật mình la oai oái:
-Con quỷ này, sao tự dưng nhéo tao đau muốn chết?
Vân Thu lườm bạn, chu môi càm ràm:
-Mày đó nghe, không bao giờ chịu thua tao cái gì hết trơn.
-Mày nói vậy là sao?
Tủm tỉm cười, Vân Thu lách chách:
-Còn hỏi nữa hả? Mày trước giờ cái gì cũng gác tao: đẹp hơn tao, nhà giàu hơn tao, được cưng hơn tao. Bây giờ tao sanh được đứa con trước, tưởng là hơn mày được ván này. Ai nhè mày bầu sinh đôi cũng rốt cuộc lại hơn tao.
Nhật Hạ nghe cách nói đành hanh ngộ nghĩnh của bạn, choàng tay ôm vai Vân Thu dỗ một cách dí dỏm:
-Trùi ùi, ai ngờ nhỏ bạn của tui đố kỵ dữ vậy nè! Xin lỗi nhỏ nghen!
-Nói vậy mà cũng tưởng thiệt!
Hai cô bạn gái cùng bật cười sảng khoái, tình bạn qua bao năm vẫn mặn mà thật đáng quý vô cùng.
Thấy con rể thật lòng trân quý yêu thương con gái mình, nhân cách tốt, lại chí thú học hỏi làm ăn, vợ chồng ông bà Thao càng lúc càng quý mến anh hơn. Lần ấy hai đứa về thăm, trong lúc nói chuyện thấy cung cách làm ăn của anh đầy triển vọng, ông Thao chân thật ngỏ ý:
-Hai tiệm sửa xe của con điều hành như vậy rất tốt. Con có ý định mở thêm vài tiệm nữa không Tri? Nếu cần vốn ba sẽ cho.
Quốc Tri rất cảm kích hảo ý của cha vợ, nhưng anh thật sự chưa sẳn sàng, lại lấn cấn không muốn mang tiếng nhờ cậy vật chất bên vợ nên đã nhũn nhặn bày tỏ:
-Dạ thưa con cám ơn ba mẹ nhiều, nhưng thú thật với ba bây giờ con còn học thêm để lấy bằng quản trị kinh doanh. Với lại nhà con vừa mới có thai, con muốn dành thời gian săn sóc cho em. Đợi lúc Hạ sanh xong khỏe mạnh, rồi sau khi con lấy được thêm tấm bằng đó thì mới dám tính chuyện xa hơn.
Bà Xuân nghe vậy gật gù tán thành:
-Ờ con tính vậy mẹ thấy cũng phải. Bây giờ hai đứa con sống cũng đầy đủ, sắp có con thì việc chăm lo cho vợ con là quan trọng. Khi nào cần gì cứ nói với ba mẹ đừng ngại. Của cải của ba mẹ cũng để cho con cháu chứ có tiêu xài bao nhiêu đâu.
Choàng tay qua vai Nhật Hạ đang ngồi sát cạnh mình một cách thật trìu mến, Quốc Tri cười mộc mạc lễ độ đáp:
-Dạ, ba mẹ thương cho chúng con được nên duyên chồng vợ là điều quý giá nhất rồi. Con biết ơn ba mẹ mãi và chẳng mong gì hơn.
Ông bà Thao ngắm nghía đôi vợ chồng trẻ rồi nhìn nhau mỉm cười gật đầu, lòng tràn trề vui sướng. Gương mặt hồng hào cùng nụ cười rạng ngời trên môi Nhật Hạ là dấu hiệu rõ ràng cho hai người nhận biết con gái mình đang hạnh phúc như thế nào rồi. Làm cha mẹ thấy con mình hạnh phúc ông bà chẳng vui sao được.
Hai đứa con gái sinh đôi đẹp như thiên thần ra đời khiến cho tình vợ chồng của đôi bạn Quốc Tri - Nhật Hạ càng thêm nồng đượm. Đôi khi ngồi bên nhau chuyện trò hai đứa vẫn âu yếm nhắc lại những kỷ niệm xa xưa khi còn là bạn bè chung lớp, những ngày tháng dại khờ yêu nhau mà đứa nào cũng ngỡ mình đang yêu đơn phương, rồi khắc khoải nhớ mong, buồn bã ngập hồn, ghen giận vu vơ, tủi thân vô cớ. Rồi lại cùng nhau đem cuốn lưu bút học trò của Nhật Hạ lúc xưa giở ra nâng niu từng trang. Trong đó bài thơ anh viết cho nàng vẫn y nguyên dòng mực tím, cũng như bài thơ nàng viết tiếp theo trong lúc đau khổ cùng cực vì bị ép duyên. Kỷ niệm đong đầy từ thuở còn đi học đến khi kết duyên phu phụ, ngọt ngào thương quý biết bao!
Một vài chiếc lá me trên tán cây cao bên cạnh theo gió khẽ rơi xuống vương trên tóc Nhật Hạ. Quốc Tri nhẹ nhàng đưa tay gỡ chúng ra. Hương tóc nàng dìu dịu khiến anh ngây ngất. Giọng anh êm ả xa vắng:
-Mấy chiếc lá này gợi cho anh nhớ lại hồi đó những ngày mình chở nhau lên giảng đường, lá me rơi vương đầy tóc em. Phải chi lúc ấy em mặc áo dài trắng nữ sinh như hồi còn học phổ thông chắc nhìn càng đẹp hơn nữa.
Đoạn anh nhìn nàng thật trìu mến, môi khe khẽ ngân nga một đoạn trong bài hát “Vùng lá me bay” nổi tiếng của Anh Việt Thanh:
“Nhìn lá me bay nhớ kỷ niệm hai chúng mình
Ngày đó quen nhau vương chút tình trên tóc mây
Đôi mắt thơ ngây,
Hoa nắng ươm đầy,
Đẹp tựa như lá me bay nên tình anh trót vay.
Ngày đó yêu nhau chúng ta thường qua lối này
Từng lá me bay vương gót hài hoa bướm say
Tơ nắng đơm bông
Trên má em hồng
Đẹp tựa như lá me rơi, khung trời xanh ước mơ…”
Giọng anh trầm ấm thiết tha quyện với lời ca nồng nàn, khiến cho một trời ký ức ngọt ngào ùa về trong đôi trái tim đang rưng rưng thổn thức vì xúc động. Nhật Hạ chớp mắt bâng khuâng. Nàng là cô gái ngồi trên xe nên tất nhiên không thể là người thứ ba ngắm nhìn trọn vẹn khung cảnh lãng mạn ấy được, nhưng quả là hình ảnh đôi bạn trên chiếc xe đạp đến trường với người con gái trong tà áo dài trắng ngây thơ bên con đường ngập lá me rơi như vậy thật đẹp đến rũ tim người.
Giây phút hoài niệm xao xuyến thoáng qua, Nhật Hạ ngả đầu vào vai chồng, đôi má ửng hồng thỏ thẻ:
-Tri ơi, con mình cũng đã gần ba tuổi rồi. Anh… muốn mình có thêm con nữa không anh?
Quốc Tri cười hôn vào trán vợ, hóm hỉnh đáp:
-Sợ sinh đôi lần nữa, em vất vả anh thương.
Nàng che miệng hinh hích cười, nguýt anh:
-Sao hồi nãy mới bảo sinh đôi lời quá mà!
-Đúng là lời thật, nhưng em nhọc nhằn anh thương vẫn cứ thương.
Nàng tỉ tê:
-Em muốn… sanh thêm cho anh một đứa con trai, anh nhé?
-Có thì tốt, mà không thì hai bé gái này anh cũng mãn nguyện lắm rồi. Trai gái gì anh cũng thương quý như nhau - Quốc Tri nhỏ nhẹ.
Nhật Hạ giọng nghịch ngợm:
-Vậy thì… anh giao chuyện đó cho em nghen!
Hai vợ chồng tủm tỉm cười không nói thêm, xem như đã ngầm hiểu nhau và đồng lòng.
Nắng đã lên cao nhưng góc công viên này bóng râm rợp đầy, gió hiu hiu mát rất dễ chịu. Chợt nhớ ra điều gì, Nhật Hạ níu tay chồng:
-Anh Tri, ba mẹ nói mới làm giấy cho hai vợ chồng mình một phần lớn tài sản của ba mẹ. Chỗ tiền đó mình ngồi ăn không cả đời cũng chưa hết. Mình sẽ làm gì với số tiền ấy hả anh?
Quốc Tri nhìn hai cô con gái nhỏ bé của mình đang hí hửng trèo lên chiếc cầu tuột chơi đùa thật hồn nhiên, lòng ấm áp vô cùng. Bây giờ anh đã có hai tấm bằng đại học, một bằng Anh ngữ, làm chủ ba tiệm sửa chữa bảo trì xe, cai quản mấy chục nhân viên, công việc càng lúc càng thuận lợi tiến triển mạnh mẽ. Với xu hướng này sự thành lập chi nhánh thứ tư, rồi thứ năm chỉ là vấn đề nay mai.
Nhớ lại thuở hàn vi khốn khó của mình, Quốc Tri bàn với vợ trích tiền thặng dư trong ngân sách gia đình giúp đỡ các em học sinh nghèo tiếp tục có điều kiện đến trường. Anh chưa giàu nhưng tấm lòng xưa nay luôn giàu, và là nhà tài trợ hảo tâm thường xuyên cho không ít mảnh đời bé nhỏ thương tâm.
Giờ nghe vợ hỏi về một vấn đề đối với anh luôn là chuyện tế nhị khó nói, Quốc Tri nhíu mày ngẫm nghĩ một lúc lâu. Với công việc hiện giờ anh thừa khả năng bảo bọc cho Nhật Hạ và các con. Chuyện tài sản của nhà vợ anh rất ngại dính líu vào. Anh trầm ngâm bảo:
-Ba mẹ cho em, em thấy gì cần thiết thì làm. Tùy ý em Hạ nhé!
Nhật Hạ ra vẻ giận, xụ mặt nhìn chồng trách:
-Anh, đã là vợ chồng mà anh bảo ai thích gì làm nấy, không cần người bạn đời mình nghĩ gì hết sao? Nói vậy không sợ em buồn à?
Quốc Tri yêu vợ vô kể nên đâu khi nào muốn làm cho nàng buồn giận, anh ấp úng phân trần:
-Anh… ý anh… nào phải vậy. Chỉ là… tiền ấy của ba mẹ cho em, anh thật… rất khó và không muốn can hệ vào. Em thông cảm giùm cho anh nghe Hạ!
Nắm bàn tay chồng, nàng dịu dàng phân tích:
-Em rất hiểu cảm xúc của anh. Nhưng anh ơi, khoảng cách giữa tự ái và cố chấp mỏng manh nhập nhằng lắm. Bây giờ ba mẹ đã thay đổi, xem anh như con, trong giấy tờ ghi rõ cho cả hai vợ chồng chứ có cho riêng em đâu. Anh làm vậy là vẫn còn giữ trong lòng cảm giác cay hận xa xưa chưa tan, mặc dù anh có thể không nhận ra và không nói đến. Hãy buông bỏ hết và mở lòng mình ra đi anh!
Câu nói chân thật đầy tình nghĩa khiến Quốc Tri thầm cảm phục cái tinh tế sâu sắc của vợ mình. Phải chăng khi suy nghĩ như vậy thì trong tiềm thức anh chưa thật sự tha thứ cho những câu nói của bà Xuân xưa kia! Quả thật đời người ai chẳng có lúc sai lầm, nhưng người ta đã nhận ra sai lầm ấy và thật tâm sửa đổi thì chẳng phải là điều rất đáng quý hay sao! Đó đâu phải là một lỗi lầm không thể bỏ qua được. Huống gì bà Xuân là mẹ vợ của anh, anh nên xem như cha mẹ mình mà chín bỏ làm mười, sao lại cứ ôm chi cái cảm giác nặng nề hắc ám ấy cho vợ buồn mà mình cũng chẳng thoải mái gì! Đúng như vợ anh nói, buông bỏ hận thù và thành tâm tha thứ sẽ đem lại bình yên nhẹ nhõm trong tâm hồn.
Lòng vui sướng như vừa trút bỏ được gánh nặng dai dẳng trong tâm tư từ rất lâu, Quốc Tri vân vê bàn tay của Nhật Hạ nói:
-Cám ơn em lại một lần nữa cho anh lời khuyên thật quý giá. Anh nghĩ thế này Hạ nhé! Không ấy mình hãy dùng số tiền đó đầu tư lấy lãi để mở một quỹ học bổng cho những học trò nghèo. Ngày xưa cũng vì nghèo khó vất vả mà anh phải bị lưu ban một năm. Hy vọng những phần học bổng ấy sẽ giúp cho một số em không phải bỏ trường lớp như anh. Em thấy sao hở Hạ?
Đôi mắt long lanh sáng ngời, Nhật Hạ cười tươi gật đầu:
-Em thấy đó là một ý tưởng rất hay. Nhưng Tri ơi, mình sẽ lấy tên gì cho học bổng ấy?
Quốc Tri suy nghĩ một lúc rồi ôn tồn đề nghị:
-Mình hãy gọi nó là học bổng “Mặt Trời Hè” được không cưng? Mặt trời hè chói ngời rạng rỡ, sẽ đem lại ánh sáng hy vọng cho các em học trò khốn khó trong bước đường học vấn của mình.
-Một cái tên thật ý nghĩa. Anh hay thật Tri ơi!
Nhìn nàng bằng ánh mắt nồng nàn đắm say, anh bày tỏ:
-Còn em, em mãi là mặt trời hè trong riêng trái tim anh.
Nói xong anh lấm lét nhìn quanh rồi cúi xuống hôn vào môi vợ thật nhanh, khiến Nhật Hạ không kịp phản ứng. Ửng hồng đôi má thật dễ thương, nàng liếc chồng mắng yêu:
-Nham nhở chưa kìa, ngoài đường ban ngày ban mặt mà dám!
-Hôn vợ chứ phải ai đâu mà anh sợ! Dù có đông người, anh vẫn hôn em và bảo với mọi người: anh yêu em, mãi mãi!
Nhật Hạ sung sướng rúc đầu vào ngực chồng. Khuôn ngực vững chắc cùng một trái tim đầy ắp yêu thương của anh sẽ che chở bảo bọc cho nàng cùng các con đến hết cuộc đời.
Mười lăm năm sau…
Thảo Ly tay ôm hai gói quà hối hả đi nhanh vào sân trước nhà anh chị mình. Hôm nay là lễ tốt nghiệp của hai đứa cháu gái cưng nên cô xin nghỉ một buổi để cùng anh chị đi dự. Gặp cậu cháu trai Quốc Hoài đang mở cửa, cô hớn hở hỏi gấp:
-Hoài ơi, hai chị của con đã đi chưa?
Quốc Hoài cười, lễ phép đáp:
-Dạ chưa đâu cô Ba. Hai chỉ trong nhà đó cô.
Thân mật xoa đầu cháu, Thảo Ly cười nháy mắt bảo:
-Con càng lớn càng đẹp trai nghen, lại giống ba dễ sợ. Năm tới cuối cấp ráng nghen con!
-Dạ, cô Ba.
Vào đến phòng khách Thảo Ly gặp hai vợ chồng Quốc Tri và Nhật Hạ đang ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế bành to lớn. Đối diện là hai cô gái xuân thì mặt hoa da phấn trong tà áo dài trắng tinh khôi đang ngồi tươi cười rạng rỡ. Hôm này là ngày hai cô ra trường, tuổi mười tám đầy mộng mơ chuẩn bị cho con đường phía trước trong giảng đường đại học thênh thang. Tâm trạng phấn khởi rộn ràng nên hai cô áo quần đã sẵn sàng xong xuôi, mặc dù còn khá sớm. Thấy Thảo Ly, hai cô bé nhanh nhẩu đứng dậy chào:
-Thưa cô Ba mới đến!
Vừa đặt hai gói quà lên bàn Thảo Ly vừa cười toe toét khen vùi:
-Ngoan quá! Trời ơi, hai cháu của cô đẹp như tiên vậy nè!
Quốc Tri quay đầu nhìn em gái, nhẹ giọng:
-Mới tới hả Ly? Dượng nó đâu?
-Dạ, chào anh chị. Ảnh bận việc đột xuất ở công ty nên không tới được. Anh chị khỏe hết chứ?
Nhật Hạ thân tình kéo tay Thảo Ly cười bảo:
-Ngồi đây với chị đi Ly. Sao nè? Nhận ra cháu nào là Huyền Dung, cháu nào là Huyền Trang không?
Thảo Ly hào hứng ngồi xuống sát bên chị dâu. Đã nhiều năm trôi qua mà hai chị em vẫn thắm thiết gần gũi như ruột thịt, dù bây giờ mỗi người đều có gia đình riêng chồng con đề huề. Căng mắt nhìn hai cô gái trẻ đang chúm chím cười thật tinh nghịch trước mặt một cách chăm chú, Thảo Ly vẫn không cách nào phân biệt ai là ai. Hai cô bé đẹp như tranh vẽ và giống nhau như khuôn đúc. Cô đành thở dài than vãn:
-Ôi trời ơi, sao mà hai đứa giống nhau quá sức! Cô chịu thua hai đứa con luôn đó!
Hai cô bé cùng che miệng cười khúc khích, không giấu được sự thích thú đã thắng được cô ruột mình trong trò chơi nhận diện này.
Hai vợ chồng Nhật Hạ - Quốc Tri cũng phì cười vui vẻ. Nhật Hạ tươi tắn nói với em chồng:
-Ông bà ngoại và cả đám bạn tụi nó cũng nhầm hoài Ly ơi.
Rồi nàng lém lỉnh ôm vai Thảo Ly, ghé sát tai cô thầm thì:
-Chúng giống nhau đến nỗi cái ngày con gái của chúng cũng trùng nhau luôn. Dễ sợ chưa Ly?
Hai cô bé thấy mẹ rù rì to nhỏ gì đó rồi bỗng dưng cô Ba ré lên cười như nắc nẻ đến đỏ bừng cả mặt mũi. Cả hai nhìn nhau ngơ ngác rồi dậm chân phụng phịu:
-Mẹ và cô nói xấu gì tụi con phải không? Con không chịu đâu!
Thảo Ly vẫn chưa nhịn được cười, lăng xăng chạy sang ngồi cạnh hai cháu ôm chúng vào lòng nựng nịu, giọng đả đớt pha trò:
-Ui chu choa ơi, hai cháu cô ngoan thế này ai mà dám nói xấu! Để cô thương cái nè!…
Một tràng cười rộn rã vang lên, không khí gia đình vô cùng chan hòa ấm áp.
Chút sau Thảo Ly ngưng cười nhìn anh chị nói:
-Ồ, em suýt quên kể với anh chị. Ở công ty em có con bé đó mới vào làm, rất lanh lợi giỏi giang. Nó bảo hồi xưa suýt phải bỏ học vì nhà quá nghèo, may nhờ học bổng “Mặt Trời Hè” của anh chị mà được học tiếp. Con bé xuýt xoa mãi!
Nhật Hạ quay sang Quốc Tri. Hai vợ chồng nhìn nhau mỉm cười hài lòng. “Mặt Trời Hè” đã và đang tiếp tục là ánh sáng hy vọng cho những mảnh đời học sinh khó nghèo, giúp các em đạt đến ước mơ của mình.
Quốc Tri âu yếm bảo vợ:
-Thôi mình lên lầu thay đồ chuẩn bị để đi với các con đi em! Ba mẹ chắc cũng sắp sang rồi đó.
Nhật Hạ gật đầu nắm tay chồng đứng lên, không quên quay lại bảo em chồng:
-Ly ngồi chơi với mấy cháu chút nghen! Anh chị thay đồ tí xuống liền!
Vào phòng sau khi đã tươm tất, Nhật Hạ hỏi chồng:
-Tri ơi, em mặc chiếc áo dài này anh thấy được không?
Quốc Tri nghiêng đầu ngắm vợ một cách chăm chú. Đã nhiều năm trôi qua mà nàng vẫn giữ được thân dáng hết sức thon thả mượt mà, nhờ vào cách ăn uống điều độ và siêng năng tập thể dục. Gần hai mươi năm kết nghĩa vợ chồng với biết bao tình nghĩa ái ân, hai người vẫn luôn yêu nhau mặn mà nồng thắm. Sau hai cô con gái đầu lòng sinh đôi, Nhật Hạ sinh thêm cho chồng cậu con trai Quốc Hoài kháu khỉnh. Gia đình hòa thuận ấm êm, chẳng còn niềm vui nào sánh nổi.
-Em rất đẹp trong bộ áo dài này Hạ ơi! - giọng anh say đắm.
Nhật Hạ cười tươi như hoa bước lại đưa tay sửa chiếc cà vạt cho chồng, dịu dàng bảo:
-Anh cũng rất phong độ đường hoàng trong bộ vest này. Em rất thích… Mình xuống dưới đi anh!
Nói vậy mà nàng choàng tay qua cổ chồng ngước mặt lên nũng nịu mời gợi. Quốc Tri cúi xuống nâng niu đặt trên đôi môi hồng của vợ một nụ hôn nồng nàn, bờ môi vẫn mềm mại thơm ngọt như thuở mới yêu ban đầu. Hai vợ chồng mỉm cười nhìn nhau âu yếm rồi tay nắm tay cùng bước xuống cầu thang. Họ nguyện lòng cùng dìu nhau đi hết cuộc đời này, trong an bình cũng như khi giông tố. Mặt trời đã lên cao trên vùng trời xanh bát ngát, sáng ngời như tình yêu sâu sắc chân tình đôi bạn mãi mãi dành cho nhau chẳng có gì lay chuyển được.
☘︎
2021
-Hồi Kha-
HẾT