CHƯƠNG 27
Nhật Hạ duyên dáng bước ra từ phòng thử đồ trong bộ áo dài màu cánh sen được thiết kế cho dạ hội thật sang trọng và quý phái. Với thân hình thon thả mượt mà, làn da trắng mịn và mái tóc đen nhánh buông xõa ngang giữa lưng, nàng đẹp như một pho tượng điêu khắc hoàn hảo nhất bằng tất cả sự tuyệt mỹ chẳng thể chê vào đâu được. Lạ một điều là hình như không phải bộ y phục tôn lên vẻ đẹp của nàng, mà ngược lại chính sự hoàn mỹ của nàng khiến cho nó trở nên lôi cuốn hơn, giá trị hơn, thẩm mỹ hơn.
Đây là một kiểu trong bộ thời trang ưng ý sắp sửa được giới thiệu ra thị trường của Hoàng Lư. Sau lần đầu ngỏ ý mời Nhật Hạ làm người mẫu cho mình bốn năm trước và nhận được lời từ chối nhã nhặn của nàng, Hoàng Lư đã vô cùng thất vọng. Không hiểu sao anh vẫn có lòng tin cô gái này nhất định sẽ trở thành một người mẫu thời trang sáng chói. Từ ngày ấy thỉnh thoảng anh vẫn kiên trì liên lạc Nhật Hạ khi sắp sửa giới thiệu những bộ thời trang mới, trong niềm hy vọng nàng sẽ thay đổi quyết định mà nhận lời cộng tác với mình.
Lần gần đây nhất Hoàng Lư đã đích thân đến tận trường tìm Nhật Hạ để bàn bạc thương lượng với nàng. Song một lần nữa vấp phải sự từ khước của Nhật Hạ, Hoàng Lư ngửa mặt nhìn trời nhăn nhó than:
-Tôi thấy hình như em có định kiến không tốt về công việc làm người mẫu thời trang thì phải. Đúng không Nhật Hạ?
Sau nhiều lần mời mọc và thuyết phục của Hoàng Lư trước đây, đã không ít khi ngồi một mình suy nghĩ Nhật Hạ cũng không biết có nên nhận lời làm công việc tay trái này hay không. Dù rằng nó hứa hẹn sẽ đem lại cho nàng một mức thu nhập rất cao nhiều người cả đời mơ cũng chẳng tới, nó không hẳn là công việc nàng say mê và mơ ước. Suy cho cùng nghề chính quy của nàng vẫn là một cô giáo. Nàng yêu được dạy dỗ các em nhỏ với tâm hồn ngây thơ trong trắng ấy, chỉ dẫn cách đánh vần để đọc và phát âm chuẩn tiếng mẹ Việt Nam, uốn nắn những mầm non của tương lai bài học đầu đời để mai này trở thành người tài đức cho xã hội.
Với tư cách của một nhà sư phạm như vậy, Nhật Hạ tự thấy không thể xuất hiện trước công chúng với một hình ảnh thiếu trang nghiêm đứng đắn trong những bộ thời trang hở hang khiêu gợi. Trở thành mục tiêu cho mọi người ngắm nhìn đánh giá cũng chẳng hợp với tính cách và thị hiếu của nàng.
Một yếu tố nữa là cha mẹ Nhật Hạ kịch liệt phản đối việc con gái ngà ngọc của mình đi làm người mẫu phô bày trước thiên hạ. Nàng nhận ra Quốc Tri cũng không hào hứng với hình thức công việc ấy, mặc dù vì tôn trọng quyền riêng tư của nàng anh chưa từng chính thức lên tiếng phản đối.
Những yếu tố ấy khiến cho Nhật Hạ giữ nguyên quyết định của mình, dù rất cảm kích tấm lòng và sự tin cậy của Hoàng Lư. Nàng nhẹ giọng đáp:
-Dạ, thành thật cám ơn ông rất nhiều đã kiên trì ngỏ lời mời. Tuy nhiên tôi là một cô giáo nên tự thấy không phù hợp với việc ấy cho lắm.
Hoàng Lư nhìn nàng chân tình thuyết phục:
- Thật ra đó là một công việc rất đàng hoàng nghiêm túc để giới thiệu những tác phẩm thời trang đầy nghệ thuật đến với công chúng. Bộ thời trang mới này tôi vẽ đều là những mẫu áo dài truyền thống, đẹp sang, trang nhã và lịch thiệp. Tôi tin tưởng em sẽ vô cùng vừa ý.
Nhật Hạ lắc đầu phân trần:
-Tôi không hề hồ nghi với tài năng đặc biệt của ông, ông sẽ tạo ra những mẫu áo đẹp như vừa nói. Nhưng vấn đề là tôi không thích làm người mẫu…
Đưa tay khoa lên, Hoàng Lư nài nỉ:
-Trước khi em dứt khoát từ chối tôi xin mời em hãy đến công ty thời trang của tôi mặc thử bộ thời trang mới này. Nếu không vừa ý khi đó em từ chối vẫn chưa muộn kia mà!
Nhật Hạ còn đang lưỡng lự chưa kịp đáp thì Hoàng Lư đã tiếp, giọng thật sôi nổi:
-Thế này nhé, tôi sẽ phái một thợ may nữ đến tận nhà lấy số đo của em để chuẩn bị sẵn một bộ mẫu cho em đến thử. Quyết định vậy nhé!
Nhật Hạ ái ngại nhìn vào mắt Hoàng Lư. Ông ta là một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng mà đã khẩn khoản nài nỉ mình rất nhiều lần. Cứ khăng khăng từ chối mãi… cũng kỳ. Nhật Hạ chợt thấy không đành lòng làm Hoàng Lư thất vọng ngay lúc này vì sự nhiệt thành quá sức của anh. Thôi cứ đến xem thử bộ kiểu áo ấy thế nào. Suy cho cùng mình vẫn luôn có quyền từ chối có gì đâu mà vội.
Thế là hôm ấy Nhật Hạ nhờ Quốc Tri đưa mình đến công ty thời trang của Hoàng Lư. Sau cơn bạo bệnh của ông Thao qua đi, trước những lời kêu gọi của cha mẹ và khuyên nhủ chân tình của người yêu, Nhật Hạ đã trở về nhà lại như xưa. Tuy vậy khoảng thời gian hơn một năm sống với Thảo Ly dưới sự đùm bọc đầy tình nghĩa của hai anh em Quốc Tri đã trở thành một dấu ấn sâu đậm không bao giờ nhạt phai trong tâm tư Nhật Hạ.
Nàng nhớ vô vàn những buổi sáng cùng anh đến trường trên con đường đầy bóng mát rợp lá me bay, nhớ chiếc xe đạp nhỏ liêu xiêu mang hai đứa đầy ắp tiếng nói cười, nhớ cái tình bầu bạn hồn nhiên chân thật của cô bé Thảo Ly, nhớ cái hành lang quen thuộc đi vào căn nhà ấy trên khu chung cư, nhớ khoảnh khắc nàng gục khóc trên vai anh trong lúc khốn khổ tận cùng. Bao nhiêu kỷ niệm đong đầy mà mỗi lần nhớ lại lòng nàng lại rưng rưng trong một nỗi xúc động ngập tràn không sao ngăn được.
Dạo sau này Quốc Tri vẫn hay đưa đón Nhật Hạ đi dạy mỗi khi có dịp. Vì tự ái anh luôn từ chối bước vào nhà, chỉ dừng xe trước cổng đợi nàng. Nhờ có thu nhập tốt hơn hẳn, Quốc Tri đã sắm được xe máy để tiện cho việc đi lại nhanh chóng. Anh luôn cố gắng thu xếp để dành thời gian cho nàng dù rất bận rộn với công việc. Nói cho cùng anh đang cố gắng xây dựng sự nghiệp là để mưu cầu hạnh phúc cho mình bên người con gái anh yêu. Nhưng nếu vì chuyện làm việc quá độ mà lại chẳng còn chút thời gian nào dành cho nhau thì hóa ra về một khía cạnh nào đó nó phản tác dụng. Thành ra rốt cuộc làm thì làm chứ cái tình cảm quan tâm chăm chút cho nhau vẫn là quan trọng hơn cả.
Quốc Tri hiểu điều đó rất rõ và càng tin sự nhận định của mình là hoàn toàn đúng đắn, khi nhìn thấy nét mặt rạng rỡ mừng vui của người yêu mỗi lần anh đưa đón nàng. Mà thật vậy, đối với Nhật Hạ chẳng có niềm vui nào hơn khi thấy bóng dáng người yêu dấu ấy thấp thoáng từ phía ngoài chiếc cổng sắt mỗi lần đưa nàng đi dạy. Chỉ một cánh tay anh đưa lên cao vẫy vẫy trước cổng trường khi anh đến đón, một nụ cười thật hiền trên gương mặt quen thuộc thân thương ấy là cả một trời hạnh phúc trong tim nàng không gì sánh nổi.
Hoàng Lư ngắm nhìn Nhật Hạ bước ra trong chiếc áo dài kiểu với ánh mắt đầy ngưỡng mộ và say mê không cần che đậy, trầm trồ:
-Chậc chậc… phải nói em quá tuyệt vời trong bộ y phục này đó Nhật Hạ, rực rỡ như một nữ hoàng, đài các, gợi cảm. Anh tin chắc nếu em nhận lời, buổi trình diễn thời trang sắp tới sẽ là một thành công rực rỡ gây tiếng vang rất lớn.
Nhật Hạ tinh ý nhận ra Hoàng Lư vừa đổi cách xưng hô. Nàng chỉ mỉm cười nhũn nhặn đáp:
-Cám ơn ông. Tôi cũng rất thích mẫu này… À, suýt quên nói với ông. Mẫu số sáu và số chín tôi nhìn coi bộ hở hang quá! Thôi chắc tôi không trình bày được rồi. Thật xin lỗi ông!
Hoàng Lư xuýt xoa:
-Hai mẫu đó anh thiết kế phần ngực chỉ hơi sâu một chút cho nó trẻ trung gợi cảm. Nó rất thịnh hành ở giới trẻ. Đâu có gì quá đáng đâu em!
Lắc đầu một cách kiên quyết, Nhật Hạ nghiêm nghị:
-Mỗi người mỗi thị hiếu mà ông. Riêng tôi thì không hợp với mấy kiểu đó. Thật rất tiếc tôi không đáp ứng lời mời của ông được.
Hoàng Lư say sưa ngắm nhìn cô gái trẻ trong bộ y phục tác phẩm của mình. Phải công nhận cô ta đẹp thật, đẹp tinh khiết không tì vết. Thân hình cao ráo gọn gàng với các vòng đo lý tưởng. Là một nhà thiết kế thời trang lừng danh và tiếp xúc với rất nhiều cô người mẫu xinh đẹp, nhưng Hoàng Lư cũng phải thầm xuýt xoa trước dung nhan tuyệt vời của cô gái này.
Trong môi trường làm việc của mình, Hoàng Lư luôn có những bóng hồng tuyệt sắc lượn lờ chung quanh, mà trong đó không thiếu gì cô sẵn sàng mong được anh ban bố chút tình, vì si mê vẻ hào hoa cũng có, mà vì cái danh tiếng của anh cũng có. Thế nhưng hình như anh đã trở nên chai đá mất hết rung cảm khi đã quá bão hòa với những người đẹp ấy.
Cho đến khi tiếp xúc với Nhật Hạ, Hoàng Lư như một nhành cây sau nhiều năm khô hạn bỗng được hồi sinh. Anh thật sự bị cuốn hút mãnh liệt bởi cô gái có vẻ đẹp hồn nhiên, phong cách lém lỉnh và lối nói chuyện nhiều khi rất nghịch ngợm này. Từ một lúc nào đó cũng chẳng rõ, Hoàng Lư cảm giác một sự xôn xao luyến nhớ trong tâm tưởng chẳng thể cưỡng lại được, háo hức mong đợi để được gặp gỡ nói chuyện với nàng không chỉ đơn thuần vì công việc nữa, mà vì sự thôi thúc mãnh liệt từ nơi sâu thẳm của con tim.
Hoàng Lư nhìn Nhật Hạ bằng ánh mắt đắm say, giọng thật mềm:
-Hạ em, anh chưa già mà sao em cứ gọi anh bằng tiếng “ông” nghe khô khan già cỗi quá vậy?
Vừa nói Hoàng Lư bước lại gần Nhật Hạ làm như đang sửa lại một số kiểu cách trên chiếc áo dài vốn đã được may rất vừa vặn trên thân thể nàng. Tận dụng thời cơ anh đặt hai tay lên bờ vai đầy đặn mượt mà của giai nhân trong một cử chỉ thân mật thái quá. Nhật Hạ thoáng khó chịu, ý tứ đưa tay gỡ hai bàn tay của Hoàng Lư xuống, bước ra xa giọng nghiêm nghị:
-Ông lớn tuổi hơn tôi nhiều nên thiết nghĩ gọi như vậy là hợp lẽ vì sự tôn trọng của tôi đối với ông.
Hoàng Lư nhăn mặt nói như rên rỉ:
-Chẳng lẽ… tấm lòng và tình cảm của anh dành cho em lâu nay ra sao, em… không biết sao Hạ?
Nhật Hạ bậm môi nhìn vào bóng mình trong gương như cố tránh tia nhìn của Hoàng Lư. Thì ra ông ấy không chỉ muốn nàng cộng tác trong công việc nghiêm chỉnh thôi mà còn muốn đeo đuổi nàng trên phương diện tình cảm nữa. Chắc chắn sẽ có nhiều cô gái mừng vui khấp khởi khi đón nhận sự luyến ái như thế từ người đàn ông tài năng nổi tiếng như Hoàng Lư. Nhưng riêng Nhật Hạ, trái tim nàng đã dành trọn vẹn cho Quốc Tri rồi thì làm sao còn chỗ trống nào để cho Hoàng Lư mơ tưởng nữa!
Quay lại nhìn Hoàng Lư, Nhật Hạ lúc lắc đầu làm vẻ nhí nhảnh bảo:
-Thật rất cám ơn những ưu ái ông đã dành cho tôi, nhưng mà… rất tiếc tôi đã có người yêu. Vì vậy xin ông đừng nên đề cập đến vấn đề đó nữa, nghen!
Nói đoạn nàng thoăn thoắt bước nhanh vào phòng thay đồ.
Khi Nhật Hạ vừa bước trở ra với bộ y phục bình thường chuẩn bị ra về, Hoàng Lư chau mày khó chịu hỏi lại:
-Em không định nói đến cái anh chàng hay đưa đón em bằng chiếc xe gắn máy cà khổ ấy chứ?
Nghe cách nói nặng phần thực dụng trong cách đánh giá người khác của Hoàng Lư, Nhật Hạ chán ngán trong lòng vô kể. Hồi trước nàng cũng đã từng nghe và chịu đựng rất nhiều lời nặng nhẹ từ mẹ ruột về người yêu. Không ngờ bây giờ cái ông này lại có mòi coi thường anh chỉ vì phương tiện anh dùng để đi lại. Tự dưng nàng thấy bực mình, giọng hơi xẵng:
-Đúng là anh ấy. Có gì không ổn sao?
Hoàng Lư vung tay ra vẻ ân cần giảng giải:
-Hạ à, chỉ cần em nhận lời cộng tác với anh, anh tin em sẽ trở thành một ngôi sao lớn nhanh chóng. Khi ấy không chỉ các hãng áo quần thời trang mà các công ty mỹ phẩm, nước hoa, dầu gội đầu, kem dưỡng da, và các công ty khác săn đón em để làm quảng cáo và gương mặt đại diện cho họ. Tên tuổi em sẽ xuất hiện đầy trên mặt báo với biết bao người ái mộ, bao nhiêu ánh mắt chú ý vào em. Anh nghĩ em… nên thật cẩn thận khi chọn người mà giao du kết bạn.
Nhật Hạ thấy buồn cười trong bụng. Nếu như ông ta biết mình yêu anh ấy từ hồi còn là cậu học trò đạp xích lô thì ông ta chắc giật mình mà té xuống ghế luôn quá! Mắc cười gì đâu!
Nhìn Hoàng Lư, nàng cười lanh lảnh đáp một cách nghịch ngợm:
-Cám ơn lời dặn dò của ông hén. Nhưng mà… tôi lỡ yêu anh ấy quá xá mất rồi. Kẹt một điều nữa là tôi thấy hạnh phúc khi bên anh ấy vô cùng thì làm sao tính chuyện gì khác…
… Mà sẵn ông đã nói thì tôi cũng thêm luôn. Ba cái danh vọng ngôi sao ngôi siết gì đó tôi chẳng ham đâu. Tôi chỉ cần anh ấy mà thôi!
Nói đoạn nàng khoác chiếc xắc vào vai, vừa bước về hướng cửa nhẹ nhàng bảo:
-Bây giờ thật xin phép ông tôi phải đi. Chúc ông thật thành công với bộ thời trang này. Nhìn chung thì nó cũng rất đẹp đó!
Hoàng Lư nhìn theo dáng đi thướt tha của Nhật Hạ mà hồn nhói lên từng cơn đau tê tái. Gái đẹp chung quanh anh không thiếu. Tiền của, danh vọng, tài năng anh có đủ, nhưng xem ra anh không cách nào bước chân vào được trái tim cô gái này. Rất tinh nghịch, lém lỉnh thích đùa nhưng động đến vấn đề tình cảm thì nàng cứng rắn như bức tường đá.
Cũng như Danh, thầy Tân và những người đàn ông khác đã thất bại trước đây trong việc chinh phục nàng, Hoàng Lư không lý giải được mình thua chàng trai trẻ kia điều gì mà lại chuốc lấy thất bại chua cay như vậy. Câu trả lời đơn giản có lẽ là trái tim có tiếng nói riêng của nó.
Về phần mình, Nhật Hạ nhìn chung mãn nguyện với những gì mình đạt được. Bây giờ nàng đã có việc làm như ước nguyện, được gia đình thương yêu thông cảm. Trong tình yêu nàng vui sướng bên người bạn lòng đôn hậu yêu thương mình hết mực. Nàng thật sự hạnh phúc đâu còn mong gì hơn.
Chỉ còn một điều… nàng ao ước được làm vợ anh biết bao. Thời gian càng lúc càng mỏi mòn, nàng đã chờ và đợi. Yêu nhau thật lòng ai lại chẳng muốn được sống bên người mình yêu trọn đời, phải không anh? Nhưng sao anh vẫn lặng thinh chưa nói ra điều ấy. Mình cũng lớn cả rồi, đã bao mùa lá đổ anh ơi! Đến lúc nào hai đứa mình mới được nên duyên hở anh!
Nhưng tiếc thay Quốc Tri lại chưa sẳn sàng cho chuyện hôn nhân, mà đâu phải anh yêu Nhật Hạ không đủ nhiều hoặc không mong ước điều ấy. Anh cũng chưa từng vương vấn một bóng hồng nào ngoài nàng. Thuở còn là sinh viên Quốc Tri có một đôi cô bạn trong trường để ý, còn nơi chỗ làm cũng có hai cô nhân viên xinh xắn đem lòng thương thầm trộm nhớ anh. Nhưng chẳng ai khả dĩ chạm được vào trái tim Quốc Tri, vì nơi ấy hình bóng Nhật Hạ đã chiếm ngự cả rồi.
Yêu nàng tha thiết như vậy nhưng anh vẫn không đủ can đảm xin cưới nàng. Do tâm lý mặc cảm đè nặng, Quốc Tri lao vào tìm kiếm sự nghiệp quên cả thời gian. Cái khát vọng muốn thành công hơn và hơn nữa khiến anh như bị cuốn hút vào một vòng xoáy không điểm thoát. Mỗi khi muốn ngỏ lời cầu hôn cô gái anh yêu với tất cả lòng mình, thì những câu nói tàn nhẫn của bà Xuân khi xưa lại dội vào tim đau buốt, khiến cho anh khựng lại thở dài.
Công bằng mà nói từ sau trận bạo bệnh của ông Thao, không biết hai vợ chồng trao đổi gì mà cách đối xử của bà Xuân đối với Quốc Tri ôn hòa nhã nhặn hơn nhiều. Có thể một phần bà nhận ra tấm lòng của anh khi quan sát những lần anh vào thăm chồng lúc bệnh, có thể do tác động và thuyết phục của chồng, và cũng có thể bà nhận thức được tình yêu gắn liền với hạnh phúc của con gái mình, và tình thương con giúp bà vượt qua những định kiến sai lạc trước đây. Còn ông Thao thì trở nên xuề xòa dễ dãi hơn hẳn. Giờ ông quan niệm con gái yêu ai ông gả nấy, miễn đó là người đàng hoàng có tư cách, không phải dân vô dụng lếu láo tội phạm là được rồi.
Nhật Hạ và Quốc Tri vẫn dành cho nhau chiều Chủ Nhật. Đó là khoảng thời gian họ thật sự sống cho mình và người mình yêu. Cuối tuần ấy trong lúc hẹn hò đi chơi, Nhật Hạ bàn với Quốc Tri:
-Tri ơi, bốn năm qua hai đứa mình đều làm việc nhiều, anh… có thấy mệt mỏi không? Có đáng phải làm nhiều như vậy không anh khi mình bây giờ chỉ cần làm vừa đủ vẫn dư sống kia mà?
Quốc Tri mân mê bàn tay mềm mại của người yêu, nhìn ra xa vào vùng không gian bao la trước mắt lặng im nghĩ ngợi. Nói chính xác thì khoảng thời gian anh đã làm việc rất vất vả dài hơn vậy nhiều, nếu tính thời gian học toàn phần cũng là một hình thức làm việc. Thời gian đó anh học chuyên ngành chính về cơ khí kèm thêm một bằng phụ Anh ngữ. Lúc nào không ở trên giảng đường ngoài giờ học bài ra thì tranh thủ đi làm tới tận khuya mới về. Những năm đó anh ngủ chỉ khoảng năm, sáu tiếng một ngày. Học rồi làm, làm rồi học quay cuồng như cỗ máy.
Đến khi ra trường Quốc Tri vẫn làm tiếp hai việc song song như thế trong hai năm đầu. Sau khi giành dụm được chút vốn lại nhân lúc ngân hàng cho vay với lãi xuất thấp, anh vay thêm một ít mở một tiệm nhỏ sửa xe máy và xe hơi các loại. Công việc tới nay đã được hai năm, thuận buồm xuôi gió, doanh thu mỹ mãn đến mức chẳng ngờ.
Nhờ kiến thức vững chắc, tay nghề cao và cung cách phục vụ lịch thiệp tận tâm, tiệm của Quốc Tri khách đông nườm nượp vượt quá khả năng anh có thể đảm đương. Trình độ Anh ngữ thông thạo giúp anh cập nhật nhanh chóng những thông tin cũng như kiến thức về xe cộ máy móc. Dù đã nghỉ hẳn công việc làm ở nhà hàng để tập trung vào tiệm của mình, Quốc Tri còn thuê thêm hai thợ máy mà vẫn không làm xuể. Anh đã tiến hành nâng cấp tiệm rộng lớn hơn và vừa mở thêm một chi nhánh thứ hai để đáp ứng nhu cầu phục vụ cho khách hàng.
Với đà tiến triển này trong tương lai không xa sự ra đời của chi nhánh thứ ba là điều tất nhiên. Khi công việc phát triển lớn hơn, anh phải thuê thêm nhiều thợ máy giỏi, có tư cách tốt vào làm để bảo đảm phẩm chất và uy tín công việc, còn mình sẽ đóng vai trò giám sát, điều hành và cố vấn.
Nghĩ là làm, Quốc Tri ghi danh lấy những cua học buổi tối từ từ để tiến đến lấy thêm bằng cấp về quản trị kinh doanh, chuẩn bị kiến thức cần thiết cho công việc điều hành hệ thống chuỗi tiệm sửa xe của mình. Ánh sáng của thành công đang ngày càng hiện rõ ở tương lai phía trước.
Giờ nghe câu hỏi mang triết lý rất đáng suy ngẫm của người yêu, Quốc Tri mất khá lâu nghĩ ngợi. Rồi như không tìm được một lời giải đáp nào thỏa đáng, anh mông lung:
-Anh… anh cũng không biết!… Em nghĩ sao hả Hạ?
Nhật Hạ đưa tay vén mái tóc, tư lự bộc bạch:
-Em cũng đâu biết, vì cái đó tùy anh thôi! Nhưng có điều em thấy nếu mục tiêu là làm giàu, thì đến bao giờ mới tới đích hở anh? Bao nhiêu mới là đủ? Bây giờ anh đã làm chủ hai tiệm sửa xe, thu nhập theo anh nói hết sức dồi dào. Vậy anh sẽ tiếp tục phấn đấu để đạt tới điều gì hở Tri? Làm chủ ba tiệm, bốn tiệm, mười tiệm, hay hai mươi tiệm?…
Quốc Tri thán phục đăm đăm nhìn cô bạn gái, không ngờ nàng có cái nhìn hết sức sâu sắc mà mình chưa từng nghĩ đến. Anh đáp nhanh như một phản xạ:
-Anh chỉ muốn hai bác sẽ bằng lòng với thành công của anh và không còn chút dằn vặt hối tiếc nào mà cho phép anh đến với em. Còn đến bao giờ, đến mức nào để đạt được điều đó thì… quả thực anh chẳng biết!
Nhìn anh bằng đôi mắt long lanh thật hiền, nàng bình luận:
-Như anh thấy ba em không, cả đời ông bươn chải mở thêm hết đại lý bán xe này đến đại lý khác, không khi nào thấy đủ. Cho đến lúc lăn ra bệnh ông mới nhận ra những điều quan trọng khác trong cuộc sống mà mình đã thiếu sót.
Quốc Tri cúi đầu đắm chìm trong suy tưởng. Những gì Nhật Hạ nói hôm nay như vừa kéo anh ra khỏi một đám mây mù, giúp cho anh nhìn thấy vùng trời trước mặt một cách rõ ràng sáng suốt hơn. Phải rồi, cái gì cũng có giới hạn và cần sự cân bằng. Anh muốn cho thật thành công để chứng tỏ điều gì đây? Để cho bằng ông Thao, hay vượt qua ông ấy? Đó đâu phải là mục đích của cuộc đời anh đâu!
Cầm bàn tay nhỏ nhắn trắng ngần của người yêu đưa lên môi hôn một cách trìu mến, Quốc Tri chân thành:
-Cám ơn em đã cho anh những góp ý thật bổ ích. Em nói rất đúng Hạ à! Anh bây giờ cũng có thể gọi là thành công rồi. Chuyện tương lai nếu có tiến triển hơn nữa cũng tốt, còn không cũng chẳng sao. Quả là sau lưng một người đàn ông thành công luôn có bóng dáng một người phụ nữ.
Nhật Hạ rút tay về, xoay mặt đi ngúng nguẩy hờn mát:
-Người ta đâu có được cái may mắn làm người phụ nữ sau lưng anh đâu mà nói ra làm chi!
Nhìn cử chỉ giận dỗi hết sức đáng yêu của nàng, Quốc Tri vội vàng nắm cánh tay của người yêu kéo lại rồi ôm trọn tấm thân thướt tha ấy vào lòng, giọng anh thật mượt mà:
-Sao em lại nói vậy hở Hạ? Chính anh mới rất may mắn khi có được em bên mình. Em biết anh yêu em hơn cả bản thân anh kia mà.
Nhật Hạ cong đôi môi hồng, dài giọng phụng phịu:
-Nói thì nghe ngọt lắm, mà… bắt người ta chờ mãi! Ghét gì đâu!
Nghe giọng nói ướt sũng nũng nịu của nàng, dù ngốc cách mấy Quốc Tri cũng hiểu ước vọng của cô gái anh đang ấp ủ trong vòng tay. Anh thủ thỉ bên tai nàng:
-Hạ ơi,… anh thật lòng rất muốn được hỏi xin cưới em, nhưng… liệu hai bác có bằng lòng không Hạ? Em có hiểu nỗi khổ tâm của anh không cưng?
Đưa bàn tay lên xoa nhẹ trên má anh, Nhật Hạ dịu dàng giải bày:
-Em hiểu lắm chứ. Điều quan trọng nhất là em yêu anh. Anh đã có điều đó còn lo sợ gì nữa. Anh thấy như anh Danh hoặc ông Hoàng Lư không, họ có tiền tài sự nghiệp rạng rỡ, nhưng không có tình yêu của em thì cũng vậy thôi. Anh cũng đã chứng tỏ ý chí phấn đấu của mình nhiều rồi. Anh vừa nói anh đã thành công rồi kia mà…
Rồi nàng liếc anh một cái thật ngọt, cười tinh nghịch:
-Với lại… phải can đảm một chút mới có được vợ chứ anh!
Như sực tỉnh sau giấc mộng dài, Quốc Tri siết chặt lấy Nhật Hạ sung sướng nói:
-Anh hiểu ra rồi! Anh rất muốn được xin cưới em. Em bằng lòng làm vợ anh, Hạ nhé?
Nhật Hạ lườm Quốc Tri, đưa ngón tay trỏ lên điểm nhẹ vào chóp mũi anh trách yêu:
-Khờ quá anh yêu ơi! Đúng ra anh phải hỏi câu này trước tiên chứ? Anh cầu hôn em chứ đâu phải ba mẹ của em đâu.
Vò đầu cười ngượng nghịu, Quốc Tri thật thà:
-Ừ… à… anh… ngốc thật! Xin lỗi em. Vậy… em có đồng ý không Hạ?
Nàng phùng má đáp nhanh:
-Không!
-Tại sao vậy em? - anh trợn mắt chưng hửng.
Hất mặt lên thật lí lắc, nàng nghịch ngợm:
-Phạt anh chứ chi, bắt người ta chờ dài cả cổ!
Quốc Tri mỉm cười lặng im, chỉ dịu dàng đưa tay vén lọn tóc thật mềm của nàng sau chiếc vành tai hồng hồng đáng yêu kia. Hôn thật khẽ vào mang tai nàng, anh thầm thì:
-Thôi đừng hờn anh nữa mà, cục cưng ơi!
Nhật Hạ chúm chím cười không nói. Nàng vốn tinh nghịch nên muốn nhõng nhẽo với người yêu một chút để đùa thôi, chứ thật lòng rất thấu hiểu tâm tư và những trăn trở của anh. Nàng biết Quốc Tri yêu mình vô hạn, nên lẽ thường anh đâu đành lòng cưới nàng về khi chưa đủ khả năng lo cho nàng một điều kiện sinh sống tương đối dễ chịu. Do đó những gì anh làm và cố gắng lâu nay có thể nói là cho nàng, vì nàng. Suy cho cùng đó cũng là một biểu hiện của tinh thần trách nhiệm rất đáng quý của anh để chuẩn bị cho cuộc sống lứa đôi mà thôi.
Ngắm nhìn dáng điệu e ấp dịu dàng của Nhật Hạ, Quốc Tri nghe lòng rạt rào một tình yêu thương chất ngất. Anh nâng niu ôm gương mặt sáng rỡ của nàng trong hai bàn tay, rồi đôi bạn tình tứ soi bóng mình vào đáy mắt nhau. Nhật Hạ cười lúng liếng:
-Không hờn nữa, nhưng… anh phải đền cho em kia!
Áp đầu mình vào trán nàng, Quốc Tri thì thầm thật êm:
-Em yêu muốn anh đền sao, anh cũng chịu.
Nàng không nói gì, chỉ mỉm cười mà bờ má ửng hồng, đôi mắt từ từ khép lại, mặt ngửa lên. Toàn gương mặt xuân thì con gái rạng rỡ đáng yêu đến chết người. Quốc Tri hiểu ra, bèn nhẹ nhàng cúi xuống. Thời gian hình như đang ngừng trôi. Hai bờ môi tìm nhau với nụ hôn say đắm ngất ngây. Họ như quên tất cả trong hương vị ngọt ngào thơm tho của tình yêu nồng đượm.
Sau cơn bão tố của đam mê tạm lắng dịu, hai đứa lại nhìn nhau cười âu yếm. Nhật Hạ thỏ thẻ:
-Anh Tri nè, em muốn ghi danh học một vài khóa về nữ công gia chánh, để khi mình cưới nhau rồi có thể chăm lo cho gia đình. Thật tình em cũng học được khá nhiều từ Thảo Ly, nhưng em muốn mở rộng kiến thức một cách chính quy hơn. Anh thấy được không Tri?
Quốc Tri vui vẻ đáp nhanh:
-Anh luôn ủng hộ khi em muốn học hỏi thêm điều gì.
Nhật Hạ cười hạnh phúc, rồi nắm bàn tay anh khẽ nói:
-Anh, vậy tuần tới anh thu xếp đến nhà gặp ba mẹ thưa chuyện trước đi, được không anh?
Từ sau cái lần bị bà Xuân cạnh khóe tại nhà nàng lúc xưa, Quốc Tri như con chim bị đạn nên hết sức ái ngại mỗi khi nghe đề cập đến việc bước chân vào ngôi biệt thự ấy. Nghe Nhật Hạ nói anh rúm lại như một phản xạ, mặt ngệch ra rồi hỏi ngơ ngẩn:
-Phải… đến nhà em à? Có tiện lắm không cưng?
Nguýt anh một cái dài, nàng dẫu môi lẫy:
-Chứ chẳng lẽ hẹn người lớn ngoài quán cà phê để xin cưới vợ? Hỏi vậy mà cũng hỏi!
Quốc Tri ngớ ra chợt hiểu, bèn nở nụ cười chân chất thật hiền, nhỏ nhẹ bảo:
-Ừ hen, anh lẩn thẩn quá đi mất! À Hạ nè, anh còn một người cậu bà con ở dưới quê, anh sẽ nhờ cậu ấy làm chủ hôn đến gặp hai bác. Em giúp anh… nói trước xem ý hai bác thế nào, Hạ nhé?
Nàng hớn hở tỉ tê bảo:
-Em đã dò ý ba mẹ rồi. Ba mẹ bằng lòng không làm khó gì đâu. Anh đừng quá lo!
Quốc Tri tròn mắt, mừng rơn hỏi lại:
-Em… đã hỏi rồi à? Cưng giỏi quá! Em nói sao vậy Hạ?
Nàng xoay mặt ngoe nguẩy:
-Bí mật, không nói đâu!
-Đi mà, nói anh nghe với Hạ? - anh nhăn mặt nài nỉ.
Nghênh chiếc cằm lên thật lém lỉnh, Nhật Hạ hùng hồn kể:
-Anh biết tính em mà, muốn gì thì nói thôi. Thế là nhân lúc vui vẻ, em hỏi ba mẹ “Con với Quốc Tri thân nhau lâu rồi. Ba mẹ có đồng ý nếu chúng con muốn được nên duyên cùng nhau không?” Anh biết ba mẹ nói sao không?
-Nói sao em? - anh nôn nóng.
-Mẹ lườm em rồi âu yếm mắng yêu: “Chó con, không bằng lòng với cô mà được à!”…
Quốc Tri bật lên cười thích thú. Nhật Hạ hào hứng kể tiếp:
-Còn ba thì cười ha hả bảo: “Thằng nhỏ ấy ba nhìn rất khá, chịu làm việc. Bây giờ con đã lớn và biết suy xét rồi. Điều gì đem lại cho con niềm vui và hạnh phúc thì ba ủng hộ hết mình.”
Niềm vui cuối ngày đến quá bất ngờ, Quốc Tri cười rạng rỡ hôn vào má người yêu một cái thật nồng nàn, giọng như run run vì xúc động:
-Ôi, em làm anh mừng quá! Em gởi lời chân thành cảm tạ ơn hai bác giùm anh Hạ nhé?
Nàng trề môi ra thật trẻ con, nhanh nhẩu:
-Ứ ừ,… không nói đâu! Anh muốn cám ơn thì tuần sau sang thưa chuyện rồi sẵn đó tha hồ mà cám ơn.
Anh cười xòa véo nhẹ vào mũi nàng:
-Cái mặt lém thấy sợ luôn! Vậy mà anh lại yêu muốn điên mới lạ chứ!
Hai đứa ôm lấy nhau rồi phá lên cười giòn tan, nụ cười chất chứa niềm hạnh phúc mênh mang bao phủ hai trái tim chan hòa trong tình yêu thương tha thiết.
☘︎