- 2 -
Bà Giáo như ngất lịm trong niềm vui bao la – Tuấn – Thằng Tuấn của bà đó. Những đêm dài trằn trọc, những nhớ thương tha thiết suốt mười bốn tháng dài đăng đẳng khiến nước mắt tự nhiên ứa ra, chảy dài theo gò má nhăn nheo làm nhoè nhoẹt bóng dáng đứa con yêu dấu vừa hiện lên giữa khung cửa chói nắng. Tuấn. Thằng Tuấn của bà đó. Bộ đồ trận bạc màu, nước da đen sạm nắng mưa. Nó đã khôn lớn thật rồi. Như ông Giáo ngày nào – ngày nào thật xa xôi, thật huy hoàng. Ngày mà ông Giáo cũng xuất hiện đột ngột trên bục cửa, sau lưng là một khoảng trời nắng chói chang. Sự xuất hiện đột ngột êm ái như vuốt ve trìu mến. Như mùa đông về sớm cho người thiếu nữ dậy thì khoe chíếc áo len mới đan xong. Bà đã nghe cha mẹ, họ hàng chị em nhắc tới «Cậu Giáo» từ nhiều ngày tháng trước. Nên sự xuất hiện đột ngột trên bục cửa với khoảng sau lưng nắng chói ấy cũng là sự xuất hiện với hào quang rực rỡ trong hồn bà, trong tâm hồn người thiếu nữ nổi danh tài sắc khắp vùng. Sự xuất hiện vĩnh cửu, mang lại cho bà một trai một gái hai đứa con yêu dấu nhất đời, nơi ấy cư ngụ niềm kiêu hãnh của bà.
Tiếng Tuấn mơ hồ bên tai bà. Thưa mẹ con mới về – Ừ, con đã về đấy à Tuấn? Mẹ không ngủ mơ chớ con, con trai yêu dấu của mẹ? Con biết không? Mẹ muốn ôm chặt con vào lòng như ngày con còn nhỏ dại. Muốn hôn như mưa bấc lên mắt mũi đầu tóc con để được tin chắc rằng con về với mẹ bằng xương, bằng thịt. Không phải là oan hồn của người chết, uẩn ức trong vùng trời lửa đạn mù mịt, xa xăm, vừng trời mẹ hoàn toàn lạ mặt. Nhưng vẻ chững chạc, khắc khổ của con khiến mẹ e ngại. Con đã rời khỏi vòng tay mẹ từ hai năm nay, bay nhảy giữa không gian như con chim vừa đủ lông, đủ cánh. Lòng mẹ thương con vẫn không có gì thay đổi. Vẫn trào dâng như nước ngàn, mỗi lần tiếng đại bác chấn động lòng đêm lạnh lẽo, mỗi lần tiếng phi cơ phản lực lên, xuống nhiều hơn thường lệ.
Nước mắt mừng vui chảy dài trên gò má người mẹ. Tuấn đã đặt hành lý xuống mặt pan, nhìn mẹ cười méo mó. Những giọt nước mắt thương yêu, bầu không khí mát lạnh của gian nhà thân thuộc như một phép lạ gột rửa hết những mệt nhọc của hai giờ bay, làm tan biến những ưu tư, phiền muộn mà cuộc đời ràng buộc vào tâm trí chàng. Cố gắng lắm Tuấn mới nói được một câu:
– Mẹ! Sao mẹ khóc hoài vậy?
Bà Giáo cười bối rối, lấy khăn tay chấm nước mắt. Giọng bà lạc hẳn:
– Thấy chú về… mẹ mừng quá. Miệng cô Mai thế mà linh thật.. Sáng nay cô ấy bảo mẹ là mơ thấy chú về phép. Trưa nay về học chắc em nó mừng lắm… A, chú tắm rửa, thay quần áo đi đã. Chắc chuyến này được ở nhà lâu lắm hả?
Tuấn cười nhẹ:
– Dạ… Con được nghỉ nửa tháng mẹ.
Tuấn tưởng rằng hai tiếng « nửa tháng » khiến mẹ chàng vui hơn. Nhưng bà Giáo chỉ chép miệng, lắc đầu:
– Ối dào! Đi biền biệt gần hai năm trời mà được về phép có nửa tháng thôi sao! Nhà binh gì… keo kiệt quá.
Tuấn gãi đầu, gượng cười:
– Được đi phép mười lăm ngày là đặc biệt lắm rồi, mẹ! Gặp ông Thiếu tá này dễ đãi đó. Ông ấy thông cảm con bị «xé» phép kỳ trước nên cho nghỉ bù. Đáng lẽ kỳ này con chỉ được 7 ngày thôi.
Giọng bà Giáo đã tươi tỉnh hơn:
– Chắc chú ba gai quá người ta mới «xé» phép chứ gì? Tôi biết tính chú ngang bướng từ lúc bé cơ mà.
– Đâu có, mẹ. Tại ở Saigon thiên hạ xuống đường tối ngày, tụi con bị cấm trại. Phép tắc xé hết. Có thằng bạn con vợ ốm gần chết mà xin cái phép 48 tiếng còn không được. Nhà binh kẹt lắm, mẹ ơi!
Bà Giáo nhìn con thương cảm:
– Một ngày ở lính bằng chín ngày tù mà…À này, chú tắm rửa đi chứ. Để mẹ lo cơm nước đã.. Chú thích ăn gì? Chả nướng nhé? Dạo trước chú thích món chả nướng lắm mà.
Tuấn mở túi xách lấy đồ ngủ, đáp:
– Thôi, mẹ. Lính tráng tụi con ăn uống đại khái thôi.
– Về nhà phải khác chứ. Hôm nay mẹ mới mua được một ít thịt thăn. Quạt chả chắc chú vừa miệng lắm. Ra trận mạc ăn uống kham khổ, thất thường mà chú chịu nổi kể cũng tài… Chuyến này mẹ bảo cô Mai làm cho chú vài hộp ruốc mang xuống dưới đó.
Tuấn bật cười ròn rã:
– Mẹ, tưởng tụi con ăn uống cực khổ lắm sao? Chà, nhiều bữa gà vịt đầy mâm mẹ ạ. Con có mấy chú lính «giỏi ». Dừng quân khoảng 15 phút là cơm nước đầy đủ rồi. Mẹ không biết chứ mấy thằng tà lọt của con nấu nướng con ngon hơn mấy tiệm Ba Tàu nữa.
Bà Giáo nhìn Tuấn dò xét. Tình thương con và cảm nghĩ của gần nửa đời sống trong thành phố khiến bà nghi ngờ lời nói của con. Bà nghĩ Tuấn nói vậy cho bà an lòng. Đời lính gian lao, kham khổ, tình lính bạc bẽo như vôi, chắc Tuấn chẳng sướng gì. Nhưng biết sao hơn đươc. Tuấn đã lớn, đã bước vào đời. Bà không đủ năng lực để che chở cho Tuấn như ngày con bà còn nhỏ dại nữa. Nước mắt chảy xuôi, thương con bao nhiêu cũng chỉ biết cầu trời khấn Phật cho con được toàn vẹn thân thể. Bà cũng không thể lo lắng đầy đủ cho Tuấn. Đã đến lúc phải tìm cho Tuấn một người vợ. Đó là luật tự nhiên của trời đất. Hai mươi tám tuổi đầu rồi còn gì. Nếu trời chẳng làm loạn ly, nếu nếp sống bình thời của đất nước này không bị xáo trộn đảo điên, Tuấn đã có vợ, con đầy đàn. Bà đã có cháu bồng, cháu bế. Bà đã được hãnh diện nhìn thấy công quả vun bón suốt một đời bà cho giòng họ nhà chồng.
Bà Giáo chợt thở dài nước mắt muốn trào ra. Đã lâu nay bà nhận biết tuổi già lạnh lùng của mình, như một thân cổ thụ với những chùm lá vàng úa vào đông. Bà sống âm thầm trong gian nhà nhỏ bé này giống như bà đã sống âm thầm nhìn sự đời điễn biến như một vở tuồng. Đời bà chỉ còn hai điều ước mơ nhỏ mọn. Được thấy Tuấn và Tuyết Mai có gia đình. Và được trở lại đất Bắc, nắm xương gửi gấm dưới ba thước đất nơi chôn rau, cắt rốn, gần gũi với tổ tiên. Thế đã đủ mãn nguyện. Nhưng quê cha đất tổ vẫn xa mù, xa tít. Giòng sông nhỏ hiền hòa, lũy tre xanh um tùm, khu trại nhỏ với căn nhà ngói năm gian, những cây ổi đào tróc vỏ, trơ ra thớ gỗ nhẵn bóng, hai cây mẫu đơn, mấy gốc đào, dăm chậu cúc tất cả đã trở thành hoang đường, chỉ chợt hiện về mỗi lần xót xa tưởng nhớ. Mấy tháng trước, Tuyết Mai hí hửng khoe với bà rằng nó được tuyển chọn đi dự lễ trao vòng hoa cho những phi công Bắc phạt. Bà chỉ ngậm ngùi thở dài. Chiến chinh đã khiến giống nòi này đổi thay nhiều quá. Con gái con trai cầm đến tờ báo là dán mắt vào những tin tức chiến sự. Chúng nó nói đến mặt trận, thả bom, bắn giết một cách thản nhiên như ăn uống. Tội cho chúng quá. Bà chỉ biết than thầm như thế. Thuở còn trẻ, bà chỉ nghĩ tới những ngày hội hè, đình đám. Bà chỉ chăm chăm việc báo hiếu mẹ, cha. Tuổi trẻ bây giờ như những trái cây rám nắng, như những chiếc lá xanh bị cơn lốc ngắt khỏi cành cuốn xoáy tít theo bụi bậm rác rưởi.
Thấy mẹ đang cười nói, bỗng chợt nhìn mình đăm chiêu, Tuấn băn khoăn định hỏi nguyên do.Nhưng mái tóc bắt đầu ngả sang màu xám nhạt, những nếp nhăn khắc hằn sâu trên khuôn mặt bà Giáo khiến Tuấn nghẹn lời. Chàng ngơ ngác, chua xót. nhận biết lo âu, thương nhớ và thời gian xa cách đã biến mẹ chàng thành một cụ già tự lúc nào không rõ. Tuổi già hiu quạnh thường khiến con người buồn vui bất chợt. Muốn đưa bà Giáo ra khỏi vùng ưu tư, Tuấn cố tạo cho giọng nói mình âm hưởng một điệu cười:
– Mẹ! Mẹ bảo quạt chả cho con ăn sao mẹ còn ngồi đây? Chắc mẹ định tìm chỗ nào «gả» con hả mẹ?
Bà Giáo cười ngượng nghịu:
– Ừ! Tôi dạo này lẩn thẩn thực… Nhiều lúc như người mất hồn ấy. Còn chuyện vợ con của chú chốc nữa vừa ăn cơm vừa nói cho có đầu, có đuôi. Tôi đã định một nơi rồi. Để chú lông bông hoài tôi chẳng yên tâm chút nào.
Tuấn gật gù:
– Có vợ, nó cưỡi lên, đầu lên cổ, đi ra phố ngượng chết, mẹ nhỉ…
Bà Giáo bật cười nguýt yêu:
– Chú tưởng tôi nói đùa hả?
Tuấn cũng cười lớn, bước vào phòng tắm.
Bà Giáo trìu mến nhìn theo, khẽ lắc đằu. Những lúc hài lòng vì một việc gì, bà thường hay mỉm cười và lắc đầu như thế.
Còn Tuấn, chàng mang cả niềm vui hội ngộ vào phòng tắm. Tất cả mọi đồ vật đều hớn hở nồng nhiệt thăm hỏi Tuấn về vùng trời xa lạ đã đủ ma lực quyến rũ chàng rời bỏ gia đình, biền biệt hơn một năm trời. Chất nước mát lạnh, trong suốt hình như cũng phảng phất hơi hướng quen thuộc, reo vui trên da thịt Tuấn.
Chợt Tuấn nghe tiếng Tuyết Mai reo lên ròn rã trong tiếng cười hớn hở từ nhà ngoài vọng vào. Rồi đến tiếng guốc hấp tấp, vội vã di động lại gần buồng tắm. Tuấn lau nhanh những giọt nước trên cơ thể, tươi cười bước ra. Tuyết Mai bùi ngùi nhìn chàng, tiếng gọi “anh” ngắn ngủi ướt sũng xúc động. Tuấn cũng lặng nhìn em, nghẹn ngào. Mười bốn tháng xa cách. Tuyết Mai đã khôn lớn, lộng lẫy hẳn lên. Phải một lúc lâu sau, Tuấn mới khẽ lắc đầu, trìu mến bảo em gái:
– Trông Mai lạ ghê. Lớn rồi. Nhưng không biết còn hay làm nũng mẹ không?
Tuyết Mai chớp nhanh bờ mi cười ngượng ngập. Cánh mũi nàng hơi nhăn lại:
– Ghét anh ghê. Mới gặp mặt đã kê em rồi.
Tuấn cười – nụ cười bao dung, độ lượng. Chàng mồi một điếu thuốc bước ra nhà ngoài. Tuyết Mai bám sát lấy Tuấn, ríu rít hỏi han Tuấn về Bạc-liêu của anh, trận địa của anh, binh sĩ của anh và những… «ông Việt Cộng» của anh.
Phải đến khi bà Giáo đã thúc dục tới lần thứ ba, thứ bốn Tuyết hai mới chịu để Tuấn nằm lim dim hút thuốc trên pan, xuống bếp phư giúp bà làm cơm. Nhưng nàng cũng không chịu đứng im dưới bếp. Thỉnh thoảng nàng lại chạy lên hỏi Tuấn một câu hỏi nào đó vừa chợt hiện đến. Căn nhà nhỏ bé trầm lặng thường ngày bỗng dưng rực lên với một niềm vui bao la, bỗng dưng rộn rịp, sáng sủa hẳn như được chuẩn bị cho một ngày hội lớn, một ngày trọng đại. Ngày trở về từ mặt trận của người con trai độc nhất trong gia đình.
Rồi, khi ba mẹ con đã ngồi vào bàn, Tuyết Mai chỉ cầm đũa cho có lệ, chăm chú nhìn anh quên cả ăn.
Mỗi lúc cô bé lại khám phá thêm một điểm mới lạ trên khuôn mặt Tuấn. Cô bé cười, nói ríu rít. Bà Giáo cũng chỉ ăn cầm chừng. Bà lo gắp thức ăn cho Tuấn, sới cơm cho chàng, và hưởng ứng những điều nhận xét của Tuyết Mai. Tuấn thì ăn ngấu nghiến, nhanh như gió. Món chả thơm phức, béo ngậy, những hột cơm trắng phau khiến Tuấn ăn ngon miệng. Những bữa cơm vội vã giữa trận địa, chỉ có ba mươi phút hay một giờ để lo «vấn đề bao tử» tạo cho Tuấn thói quen lầm lì, im lặng suốt bữa ăn. Tuyết Mai vẫn nói huyên thiên. Mẹ nhỉ, anh Tuấn đen như Maroc ấy. Hết vẻ thư sinh rồi. Chà! Tóc gì mà vàng quạch như rau ngô, bờm xờm như tổ cú. Mẹ thấy mắt anh Tuấn không. Ghê quá … Anh Tuấn mà trợn mắt phải dữ hơn ông ba bị chín quai, mười hai con mắt nữa. Môi thâm sì như người hút thuốc phiện ấy. Trông chả… đa tình tí nào. Chắc con Tố Khanh nó chê anh Tuấn mất, mẹ ạ. Bà Giáo chợt ngắt lời Tuyết Mai:
– Cô… ăn nói giữ mồm một chút. Ai cũng kêu bằng con ngọt sớt vậy?
Tuyết Mai cười:
– Thì nó là bạn con mà… Bao giờ nó lấy anh Tuấn, cưới nhau đàng hoàng mới đổi cách xưng hô được chứ.
Quay sang Tuấn, Mai tiếc:
– Anh Tuấn ơi! Tố Khanh nó đẹp ác! Bà Tiên Sầu Muộn của lớp em đó. Anh muốn em giới thiệu cho anh không?
Lúc nầy Tuấn mới chịu buông đũa, cười nhẹ:
– Đẹp mà ác ai ham? – Chàng cười thành tiếng – Anh không thèm… chơi với con nít!
Tuyết Mai phụng phịu:
– Anh đừng làm bộ. Năm nay em học Đệ Nhị rồi nghe… Lớn rồi, con nít mãi sao! Em chỉ sợ anh gặp con Tố Khanh lại mê như điếu đổ cho coi.
– Còn khuya…
Tuyết Mai hậm hực, định nói nhưng lại im lặng. Bà Giáo đỡ lời:
– Chú còn nhớ cụ Hội không nhỉ?
– Cụ Hội nào mẹ?
– Cụ Hội Tính đó. Hồi sinh thời cậu chú, hai nhà thân nhau lắm.
Tuấn thầm nghĩ chắc phải có một mối liên hệ giữa cái tên Tố Khanh và cụ Hội Tính mà mẹ chàng nhắc tới. Một tia sáng vụt hiện qua. Tuấn mĩm cười thích thú, nheo mắt với Tuyết Mai, hỏi mẹ:
– Chắc cô bé Tố Khanh là con gái cụ Hội Tính hả mẹ? Mẹ định…
Tuyết Mai ngắt lời anh:
– Mẹ định hỏi Tố Khanh cho anh đó. – Cô bé bật cười nho nhỏ, những âm thanh trong sáng, lảnh lót – Hì hì… Anh sắp lấy một đứa con nít về làm vợ rồi!
Bà Giáo nghiêm giọng::
– Ờ kìa, cái cô thảo mai nầy. Chuyện người lớn đâu phải để cô châm chọc vào được?
Tuấn vẫn mỉm cười tinh nghịch:
– Mẹ định hỏi Tố Khanh cho con thực à? Mặt mũi cô bé tròn, méo ra sao hả mẹ?
Bà Giáo cau mày:
– Chú thì lúc nào cũng đùa cợt được.
– Con hỏi thực mà, mẹ. Ít nhất mẹ và cô Mai phải tả qua cho con nghe về con dâu tương lai của mẹ chứ! – Tuấn quay sang Tuyết Mai, giọng hơi cao lên – Phải vậy không, Tuyết Mai?
Tuyết Mai cười chun mũi lại, gật:
– Anh Tuấn nói đúng đó, mẹ ạ. Thời buổi tây học mà.
Bà Giáo chợt đổi giọng hờn trách:
– Phải, bây giờ chú tây học. Tôi thì tôi cổ, tôi chậm tiến… Nhưng các cô các chú định quên cả ông bà, tổ tiên sao? Nhà này chỉ còn có mình chú đó. Chú liệu thế nào, để lúc xuống suối vàng tôi dám ngước mặt nhìn tổ tiên thì liệu. Còn cô Tuyết Mai nữa. Đám cậu Hùng đằng bà Phán cô cũng tính gấp cho tôi đi.
Tuấn mở mắt thật lớn nhìn mẹ và em gái.
– Thằng Hùng…mà định xin cưới Tuyết Mai sao? Trời ơi! Đúng là trời loạn, đất loạn.
Tuyết Mai được dịp «tố» thêm:
– Mẹ có vẻ chịu thằng cha đó lắm, anh ạ. Trông nó quê mười lăm cục luôn, sức mấy…
Bà Giáo lộ vẻ bất bình ra mặt:
– Cô nói vậy mà nghe được sao?
Tuấn đỡ lời em gái:
– Thằng đó hồi trước là con nuôi ông chủ hãng cù-là Mac Phsu mà mẹ. Không biết hồi này nó còn bôi dầu cù-là nhiều không?
Bà Giáo ngơ ngác hỏi lại:
– Chắc chú lầm thằng Hùng nào rồi! Cậu Hùng này trông người khoẻ mạnh, tốt tướng lắm. Cậu ấy sắp ra Giáo sư rồi đó. Mà… ông bà Phán làm gì có họ hàng với hãng dầu cù-là nào nhỉ.
Tuấn và Tuyết Mai nhìn nhau cười nghiêng ngả. Bà Giáo càng ngạc nhiên hơn, giọng gay gắt.
– Ơ kìa… Hai người điên rồi sao?
Tuyết Mai nói qua tiếng cười:
– Mẹ không hiểu…Anh Tuấn nói tiếng lóng đó. Anh ấy bảo «cậu Hùng của mẹ»… nhà quê như con cháu ông Hoàng đất Miên ấy.
Bà Giáo chép miệng, mắt chớp nhanh
– Phải. Tôi ít học, tôi ngu dốt. Tôi nhà quê… Cô, chú khinh tôi vừa vừa chứ.
Tuấn cười nho nhỏ:
– Đâu có, mẹ. Nhưng con thấy thằng Hùng mà dám ngắm nghé Tuyết Mai con…sùng quá!
Bà Giáo cúi đầu xuống, khẽ thở dài. Mắt thoáng nét phiền giận buồn, buồn tủi. Tuấn vội xoay hướng câu chuyện để tạo lại không khí vui tươi cho bữa cơm họp mặt đầu tiên sau gần hai năm xa cách:
– Mẹ! Cô Tố Khanh đẹp không mẹ?
Giọng bà Giáo bình lặng:
– Ờ..ờ..theo tôi cũng khá, Nhưng chẳng biết với mắt anh có…được không.
Tuấn liếc nhanh về phía Tuyết Mai bắt gặp nụ cười đồng lõa và chế riễu của em gái. Chàng cố tạo cho tiếng nói mình sự nồng ấm như chàng thực sự tha thiết với vấn đề hôn nhân và người con gái có… hy vọng được mang tên chàng:
– Hôm nào mẹ bảo Tuyết Mai gọi đương sự đến trình diện nghe.
Tuyết Mai bĩu môi: ·
– Sức mấy…mà anh đòi Tố Khanh đến trình diện.
Bà Giáo cười nhẹ:
– Để mẹ xem ngày nào tốt, làm cái lễ nhỏ đến xin xem mặt. Mẹ đã nhờ người đánh tiếnng với cụ Hội rồi… Xem ra hai cụ ấy cũng tán thành lắm.
– Chà, còn đợi ngày tốt nữa sao mẹ? Sáng mai đi… Lính tráng đâu có nhiều thì giờ mẹ. Con nóng ruột quá.
Bà Giáo mắng yêu:
– Này, hôn nhân không phải việc nói cho qua đâu! Chú đừng để tôi mất mặt với người ta!
Tuyết Mai xen vào:
– Anh Tuấn là chúa làm cao, mẹ ạ. Rồi mẹ thấy. Con chỉ sợ được yết kiến dung nhan Tố Khanh, anh Tuấn nằm lăn quay ra bất tỉnh, rồi đòi mẹ cưới gấp.
Tuấn lừ mắt nhìn em:
– Ê, con nít! Dơ đời con gái chưa nào… Ai nhờ cô «hát » góp vui đó?
Tuyết Mai cười khúc khích:
– Ờ, được rồi… Em thề đóng vai trung lập, nhất định không ủng hộ mẹ hay anh nữa. Buồn buồn em còn «đốt» con Tố Khanh để nó thỉnh thoảng cho anh nhức tim chơi.
Bà Giáo nhìn hai con, mỉm cười kiêu hãnh. Nỗi phiền muộn ít giây phút trước đã tan biến đi. Tuổi già thường khiến con người buồn vui bất chợt. Ý nghĩ bà trải dài miên man. Bà nghĩ tới lúc Tuấn và Tố Khanh quì lạy trước mặt bà. Rồi tới Tuyết Mai và chồng nó. Bà sẽ có những đứa cháu nội, ngoại kháu khỉnh.
Những đứa cháu mang trong huyết quản chúng những đặc điểm của sự pha trộn giữa hai giòng máu Đinh và Lê. Sự pha trộn mà ngày tháng nào xa xăm đã làm chấn động khắp vùng lôi cuốn theo nó bao nhiêu khó khăn, xích mích, mang lại cho vợ chồng bà những kiêu hãnh và buồn phiền vô biên.
Những mảnh vụn kỷ niệm lại theo nhau kéo về trong tâm trí bà Giáo. Năm tháng đã khiến chúng bị soi mòn nhũng góc cạnh. Tất cả tụ họp lại, nhảy múa hỗn loạn. Như một hoạt cảnh trong lớp sương mù. Như một bức tranh sơn dầu ghi chép vội vàng các dữ kiện, các khuôn mặt đã hiện lên suốt quãng đường gần 60 năm qua, 60 năm qua của một đời người đàn bà Việt với những đổi thay rộng lớn, mỗi giây mỗi phút là một ngạc nhiên – một niềm vui bất ngờ – một niềm đau đột ngột.
Thấy nét mặt trầm tư của mẹ, Tuấn đưa mắt nhìn em gái dò hỏi. Tuyết Mai ghé sát vào tai chàng thì thầm:
– Hồi này. mẹ… lẩm cẩm lắm, anh ạ. Nhiều lúc mẹ cứ thừ người ra. Đêm đêm nghe tiếng súng mẹ lại thở dài, nhắc đến anh.
Tâm hồn Tuấn chợt trùng xuống. Trận địa và súng đạn đã khiến chàng hầu như quên bẵng đi bổn phận gia đình. Tóc mẹ chàng đã bạc trắng tự lúc nào. Tuyết Mai cũng đã đến lúc cần phải có sự chỉ bảo, dìu dắt của chàng. Tuấn cố dấu một tiếng thở dài, tuổi trẻ thường có những lẽ phải nông nổi của nó Suốt 14 tháng xa cách, chàng chỉ nghĩ tới gia đình mỗi khi bị ngoại cảnh chi phối. Hầu hết thời gian của Tuấn dành cho những chai rượu đế sủi bọt, những ly rượu cối có tên Huýt-ki Bà Quẹo, những thân thể bọn gái làm tiền, những trận đánh đẫm máu. Chàng đã bị tước bỏ dần những xúc động của ngày tháng vừa bước vào quân ngũ. Ngay đến Diễm, người con gái đã mang lại cho Tuấn rất nhiều phiền muộn nhớ thương và đam mê ngày nào cũng phai nhạt dần kích xúc mỗi lần tưởng nhớ. Chỉ có những ngày cuối năm, khi cái xã hội lính của chàng bắt đầu xôn xao bàn tán về tiền vay lương Tết, tâm hồn Tuấn nới bị chấn động vì hình bóng mẹ và em gái. Rồi tới buổi chiều ngày 30 chàng đã rưng rưng nước mắt, nằm dài trên giường, buồn, nhớ như chưa bao giờ hết buồn, nhớ. Cũng may, suốt ba ngày Tét đơn vị Tuấn phải đi hành quân, chàng cũng khuây khoả đôi chút.
Tuấn chợt hỏi Tuyết Mai:
– Em cần mua sắm gì không?
– Không. Anh để tiền mà «bao» Tố Khanh.
Bà Giáo cũng đã thoát ra khỏi vùng kỷ niệm, âu yếm bảo Tuấn:
– Chú tiêu pha vừa phải thôi. Đừng có vung tay quá trán, xuống dưới đó lại vay, mượn lung tung. À còn chuyện cưới vợ cho chú thì sao? Chú đừng để tôi khó ăn, khó nói với người ta.
Tuấn nói buông xuôi cho mẹ hài lòng:
– Chuyện lâu dài mà mẹ. Để con tiếp xúc với cô ấy một vài lần xem sao đã. Gấp gì.
Tuyết Mai trêu Tuấn:
– Phải gấp mới được chứ…Cưới vợ thì cưới liền tay, chớ để lâu ngày lắm kẻ… nhào dzô, mẹ nhỉ.
Bà Giáo bật cười:
– Cô đúng là…cô thảo mai! Ca dao làm gì có hai tiếng «nhào dzô» kỳ cục vậy!